Lâm Kỳ quỳ gối nơi đất, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, mắt đỏ hoe, thần sắc trống rỗng như mất hồn, thất khiếu đều đông cứng, chỉ biết nhìn về phía trước.
Ánh sáng trắng từ ngoài điện tràn vào, bao phủ lấy cả thế gian.
Người đàn ông đứng nơi cửa điện, áo đen chạm đất, mỗi bước chân đi qua, đất đai đều trở nên cằn cỗi.
Sự xuất hiện của hắn xua tan hết thảy bóng tối nơi đây, cũng xua tan chấp niệm cuối cùng từ nhiều năm trước của chính mình.
Gió nhẹ cùng ánh sáng dịu dàng lau khô giọt lệ nơi khóe mắt, Lâm Kỳ nghe thấy âm thanh vụn vặt bên cạnh.
Y nghiêng đầu nhìn sang.
Bên cạnh là vị tôn giả đang cầm bút vẽ tranh, thân thể bất tử ngồi đó cả ngàn năm đang dần hòa tan vào ánh sáng trắng.
Tóc tai phai mờ, thân xác tan biến.
Cuối cùng ánh sáng tan đi, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành bộ hài cốt khô cằn.
Một bóng người phủ xuống, Lâm Kỳ quay đầu, bắt gặp một đôi mắt quen thuộc.
Đầu óc y như đình trệ.
Rõ ràng là người ấy đang mỉm cười, vậy mà nước mắt y lại rơi lã chã.
Ân Vấn Thủy thở dài trong lòng, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi dòng lệ trên má y, nước mắt nóng bỏng như thiêu đốt lan đến tận tim gan, dần dần hòa tan lớp băng đã bủa vây hắn suốt hàng vạn năm.
Hắn mỉm cười như thở dài: "Đừng khóc nữa...được không?"
Được không?
Lâm Kỳ đột ngột kéo tay áo hắn, cả người nhào tới, môi va vào môi hắn làm răng đụng nhau đau điếng, nhưng niềm vui sướng khôn xiết khi tưởng đã mất rồi lại tìm lại được cùng với nỗi sợ hãi không tên đã đánh tan hết lý trí.
Y tham lam hít lấy hơi thở của hắn.
Ân Vấn Thủy dịu dàng ôm lấy y, mở miệng ra, để mặc đầu lưỡi y vụng về lục lọi trong khoang miệng mình, chẳng theo quy tắc nào, chỉ có nỗi tuyệt vọng cùng thân mật khắc cốt.
Nước mắt của Lâm Kỳ vẫn lặng lẽ rơi, không phát ra tiếng.
Đợi đến khi tâm tình kích động đến mức gần như sụp đổ của y rốt cuộc cũng ổn định lại, những vệt nước mắt trên mặt cũng đã khô.
Thấy y cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Ân Vấn Thủy khẽ cười dịu dàng: "Khóc đến xót xa như vậy, giờ đã thấy đỡ hơn chưa?"
Lâm Kỳ nói: "Xin lỗi."
Ân Vấn Thủy khẽ ừ một tiếng, trong đôi mắt hoa đào ánh lên nét dịu dàng: "Ừ, ta tha thứ cho em."
Lâm Kỳ lau nước mắt, tâm trạng đảo lộn như trời long đất lở, giờ phút này, y không muốn nói gì, cũng chẳng muốn làm gì nữa.
Thì ra, chia ly và mất mát lại có thể khiến người ta sợ hãi và phát điên đến thế.
Mà y, chẳng qua chỉ mất đi trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Còn Ân Vấn Thủy thì sao?
Ân Vấn Thủy nhìn thấu tâm tư y, mỉm cười nói: "Chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi."
Ánh mắt của Ân Vấn Thủy như có thể trấn an người khác, Lâm Kỳ mấp máy môi, bao nhiêu lời xin lỗi bỗng trở nên vô nghĩa, có lẽ điều y thực sự nợ chỉ là một lời giải thích.
"Ta bị tâm ma vây khốn trong hư không, tự hủy Nguyên Anh, tu vi tiêu tán." Đôi mắt Lâm Kỳ vẫn còn đỏ hoe, y cố gắng nở một nụ cười: "Ta... ta phải tu luyện lại từ đầu nên đến giờ mới có thể thoát ra ngoài."
Ân Vấn Thủy lặng lẽ lắng nghe, không trách móc, cũng chẳng tiếc nuối, bao năm nơi trần thế, giận dữ hay đau thương cũng đều hóa thành dĩ vãng.
Hiện giờ lòng hắn nhẹ như mây gió, khẽ gật đầu mỉm cười: "Ừ, ta biết."
"Ta..." Lâm Kỳ còn muốn nói gì đó, muốn tự trách, muốn mắng mình vì sự nông nổi năm xưa.
Nhưng Ân Vấn Thủy không cho y cơ hội ấy, hắn nhẹ nhàng nói: "Sư huynh, ta đưa huynh rời khỏi đây nhé."
Lâm Kỳ im lặng nhìn hắn, trong lòng dồn nén vô vàn cảm xúc, có biết bao câu hỏi chưa kịp thốt ra.
Người đã chờ ta bao lâu rồi?
Có từng hận ta không?
Nhưng....nếu hắn đã không muốn nhắc lại khoảng thời gian đó, thì y cũng không sẽ không hỏi nữa.
Lâm Kỳ khẽ gật đầu. Giờ đây, chỉ cần là điều Ân Vấn Thủy muốn, y đều sẽ không chút do dự mà thực hiện.
Vẫn là con đường chật hẹp ấy.
Ánh sáng từ ngọn nến giao nhân chiếu rọi suốt nghìn năm không tắt, soi rõ bao ký ức cũ.
Ân Vấn Thủy nắm lấy tay y, đi ở phía trước.
Lần này, cả hai đều không nhìn những bức họa hai bên tường, chỉ âm thầm nhớ lại rất nhiều chuyện.
Ân Vấn Thủy trầm ngâm một lát rồi nói: "Sư huynh, huynh còn nhớ không, cảnh tượng như thế này, chúng ta đã từng trải qua rất nhiều lần."
Lần *****ên là trong động phủ của Kỳ Nhất Tôn Nhân ở Thập Bát Sơn Mạch, nơi có hắc thủy lạnh buốt ăn mòn cốt tủy.
Lần thứ hai là trong cung điện ở bí cảnh Sơn Thủy, con đường dẫn đến trung tâm, nơi từng bị sóng nhiệt nóng bỏng thiêu đốt.
Lâm Kỳ khẽ đáp: "...Nhớ."
Ân Vấn Thủy mỉm cười: "Thật ra lần đầu gặp huynh, ta có hơi... chán ghét huynh. Cũng không hẳn là chán ghét, chỉ là cảm xúc rất phức tạp."
Lâm Kỳ: "À? Vậy sao..."
Ân Vấn Thủy nói: "Ta đã quen huynh từ rất sớm, cho dù ký ức không còn, nhưng ngay lần đầu gặp, ta đã có chút tình cảm thoáng qua và nỗi bi thương không rõ lý do. Càng đến gần, lại càng không thể thoát ra."
Lâm Kỳ lặng lẽ lắng nghe, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Chờ đợi vô tận, cô độc vĩnh hằng khiến con người phát cuồng theo năm tháng. Cuối cùng, hắn đã phong ấn Vấn Thủy vào trong Quy Khư chi cảnh, tự tán thần thức, thất hồn lục phách tan vào thiên địa.
Một mảnh thần hồn đọng lại trên người thiếu niên tên Mộc Thanh Ca.
Thế giới điên loạn ấy bị một thế lực vô hình điều khiển.
Tất cả chúng sinh đều sa đọa vào ***** nhục thể.
Tất cả là bởi vì chiếc kính Lưu Ly đã đánh thức toàn bộ cơn giận mà hắn chôn giấu giữa đất trời.
Chính sự phẫn nộ ấy đã làm Thiên Đạo lệch lạc, khiến ***** biến chất, từ đó mọi chuyện mới trở nên như vậy.
Nhưng đó là đoạn thời gian đã bị hắn vứt bỏ, là đoạn ký ức đã bị chặt đứt trong dòng sông năm tháng, là điều ngoài hắn không còn ai biết được. Vậy thì có nói nữa cũng vô ích.
Lâm Kỳ đợi một lúc, thấy hắn không có ý định nói tiếp, bèn mở lời: "Tại sao?"
"Hửm?"
"Tại sao, dù không nhớ gì về kiếp trước người vẫn nhận ra ta?"
Ân Vấn Thủy khựng lại một chút rồi đáp: "Ai mà biết được." Giọng hắn kéo dài, thanh âm lạnh lẽo vang vọng, khẽ cười: "Có lẽ... là Thiên Đạo đã định, ta và huynh, buộc phải gặp nhau."
Có lẽ, người là nghiệt duyên kiếp này của ta.
Là tâm ma duy nhất.
Ai biết được chứ?
Lâm Kỳ nghe vậy bèn cố gắng mỉm cười, xua đi nỗi buồn nơi đáy lòng, nói: "Ta cũng nghĩ vậy."
Ân Vấn Thủy ngạc nhiên: "Sư huynh, huynh đúng là...", đôi mắt xinh đẹp cong lên: "Đúng là đã hoàn toàn yêu ta rồi."
Lâm Kỳ: "...Ừ." Yêu thì yêu thôi, y đã chấp nhận điều đó từ lâu rồi.
"Khi trước ta từng nói sẽ dạy huynh cách yêu ta, thật ra, việc đưa huynh vào bí cảnh chỉ là để ta tìm cho mình một câu trả lời, vì sao lại yêu huynh."
"Là một thứ tình cảm thoáng qua, là một nỗi buồn không biết từ đâu đến. Những thứ không có nguồn gốc, ta vốn không tin."
"Nhưng khi đã làm rõ mọi đầu đuôi ngọn ngành, ta nhận ra cuối cùng ta vẫn không thể không tin, ta thật sự là vừa gặp đã yêu."
Ân Vấn Thủy nhớ lại: "Từ đầu đến cuối, đều là vừa gặp đã yêu."
Lâm Kỳ khẽ đáp: "Không phải, không phải đâu."
"Được rồi, huynh nói không phải thì là không phải." Hôm nay hắn dễ tính một cách bất ngờ.
Bất tri bất giác hai người đã ra khỏi hành lang.
Ân Vấn Thủy nắm tay Lâm Kỳ, nhẹ giọng nói: "Chúng ta về thôi."
"Được."
Dòng sông thời không dài đằng đẵng lại một lần nữa bị đảo ngược. Trong hang động đó, ngoài thi thể đã hóa thành bộ xương trắng, mọi thứ vẫn nguyên vẹn như xưa. Ân Vấn Thủy vẫn còn để lại một tia thần thức ở nơi đó, vì sao hắn cũng chẳng rõ. Có lẽ chỉ đơn giản là để lưu giữ một ký ức xưa cũ.
Lại là chiếc gương ấy, chiếc Lưu Ly Kính từng đưa hắn trở về một triệu năm trước.
Vô vàn hạt bụi hồng trần xoay chuyển.
Lâm Kỳ bỗng mở lời: "Ta...có được xem là một biến số không?"
Ân Vấn Thủy: "Sao tự dưng lại hỏi thế?"
"Ngày trước ngươi từng nói ta có thể quay về trăm vạn năm trước, nhưng thời gian ở đó sẽ không nhiều. Thế nhưng sau này trận pháp xảy ra hỗn loạn, ta lại đến một ngàn năm sau Khuynh Thiên họa...hơn nữa còn ở lại đó rất lâu."
Ân Vấn Thủy khẽ ngẩn ra rồi cười: "Đúng, huynh là một biến số."
"Bình thường đảo ngược thời không chỉ có thể duy trì vài canh giờ thôi."
"Mà huynh, từ đầu đến cuối vẫn luôn nằm ngoài lục hợp, đến nay ta vẫn cảm thấy nghi vấn."
Khi hắn trọng sinh, hắn đã hủy diệt thế giới điên loạn kia, thay đổi tất cả, vì thế mọi người đều trở nên hoàn toàn khác biệt.
Lâm Kỳ gãi đầu, như muốn thú nhận điều gì: "Thật ra... ta không phải là người của thế giới này."
Quả nhiên.
Ân Vấn Thủy mỉm cười: "Ừm. Rồi sao nữa?"
Họ đã đến cuối đường hầm, Ân Vấn Thủy nhẹ nhàng lau sạch lớp sương mù trước mặt.
Phía bên ngoài chính là thời không mà y từng nhảy xuống từ miệng núi lửa.
Lâm Kỳ còn chưa kịp nói gì.
Một tràng cười lạnh lẽo đã vang lên từ bên ngoài.
"Cuối cùng...cũng ra rồi."
Ánh sáng xanh yếu ớt chiếu rọi.
Trước mặt có một người mặc áo đỏ, tóc dài xõa xuống đã đợi sẵn.
Văn Nhân Ngữ.