Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê

Chương 90

Edit: Choze
Beta: Wine

 

Lâm Kỳ phải mất một lúc mới nhớ ra người trước mặt là ai.

 

Văn Nhân Ngữ, vị tiền bối từng dẫn y vào Ma Vực.

 

Đột nhiên gặp lại có cảm giác như đã qua một kiếp.

 

Văn Nhân Ngữ cầm trong tay cây sáo dài bằng ngọc bích. Cơn bão xung quanh không làm hắn lay chuyển chút nào, đôi mắt hắn mang theo cả cơn cuồng phong, nở nụ cười điên dại: "Cuối cùng, cuối cùng, cuối cùng cũng ra rồi."

 

Lúc này Lâm Kỳ cũng đã đạt đến tu vi Nguyên Anh, lại từng tái tạo kinh mạch lần thứ hai, nếu bây giờ phải giao đấu với Văn Nhân Ngữ chưa chắc đã rơi vào thế yếu.

 

Huống chi bên cạnh y còn có Ân Vấn Thủy. Xem ra lần này thắng bại đã rõ.

 

Y bắt đầu đánh giá Văn Nhân Ngữ...

 

Ánh mắt của Văn Nhân Ngữ từ đầu đến cuối chỉ dừng lại trên người Ân Vấn Thủy, ánh mắt ấy như thể muốn phun ra nọc độc, hắn nghiến răng nghiến lợi: "Tiện nhân!"

 

Lâm Kỳ: "..." Không lẽ hắn điên rồi?

 

Ân Vấn Thủy chỉ liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh lùng như thể đang nhìn một hạt bụi dưới chân.

 

Văn Nhân Ngữ đã gần như tẩu hỏa nhập ma, thậm chí có thể nói là sắp bước vào trạng thái điên cuồng.

 

"Tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân!" Hắn kích động tiến lên một bước, cơn ghê tởm bị đè nén bao lâu nay cuối cùng cũng bùng phát: "Ta đã nói rồi! Làm sao có thể! Sao ta có thể yêu ngươi! Thì ra... thì ra tất cả đều là kiếp trước! Là nghiệt duyên kiếp trước!"

 

Lâm Kỳ: "......"

 

Wtf?!

 

Ngươi thử mắng thêm một câu nữa xem?

 

Phản ứng *****ên của Ân Vấn Thủy là bật cười, một nụ cười lạnh đến rợn người, ánh mắt hắn lặng lẽ nhìn Văn Nhân Ngữ.

 

Năm đó hắn đã khiến thời gian quay ngược, làm sụp đổ toàn bộ thế giới cũ, khiến mọi thứ quay lại về khoảnh khắc trước khi Mộc Thanh Ca ra đời.

 

Không ngờ giữa dòng nhân quả vẫn còn người bị ảnh hưởng.

 

Tâm trạng hiện tại của Văn Nhân Ngữ gần như phát điên, vừa là giải thoát, vừa là phẫn nộ.

 

Ban đầu hắn tiến vào nơi này vốn là để báo thù mối nhục khi xưa, không ngờ lại tình cờ phát hiện ra đáp án cho câu hỏi khiến hắn dằn vặt bấy lâu.

 

Cảm giác tim đập thình thịch khi nghe thấy cái tên đó, cảm giác bồn chồn không rõ lý do.

 

Cái gọi là "thiên mệnh", cái gọi là "sắp xếp của Thiên Đạo", cái gọi là "tình yêu"? Chẳng qua chỉ là nghiệt duyên ***** của kiếp trước!

 

Đó không phải tình yêu!

 

Càng không liên quan gì đến Thiên Đạo!

 

Chỉ là kiếp trước hắn bị Ân Vấn Thủy dùng mê thuật!

 

Kiếp này vẫn còn bị dư âm của mê thuật đó chi phối!

 

Lâm Kỳ không thể nghe tiếp được nữa, bước lên một bước, chắn trước mặt Ân Vấn Thủy, rút kiếm Lăng Vân chỉ xuống đất: "Văn Nhân tiền bối, xin giữ lời lẽ."

 

Lúc này Văn Nhân Ngữ mới chú ý tới y, đồng tử co rút: "Ngươi... ngươi kết anh rồi?!"

 

Lâm Kỳ mỉm cười: "Không chỉ là kết anh đâu."

 

Văn Nhân Ngữ cười lạnh: "Kết anh thì sao chứ, hôm nay các ngươi đừng hòng rời khỏi đây."

 

Lâm Kỳ bật cười.

 

Tự tin ở đâu ra vậy?

 

Nhưng đợi đến khi Văn Nhân Ngữ xuất chiêu, y mới hiểu sự tự tin ấy từ đâu mà có.

 

Văn Nhân Ngữ hẳn là đã ngộ ra một cảnh giới mới về thuật ngự linh. Chỉ một tiếng sáo thổi lên, từng ngọn quỷ hỏa xanh lam lập tức xuất hiện giữa hư không, phía sau là vô số oan hồn dày đặc, ma quái quỷ dị, mặt mũi dữ tợn.

 

Oán khí mạnh gấp mười lần so với trước.

 

Ác linh gào rú vây quanh y và Ân Vấn Thủy, nanh vuốt tung hoành, mặt đất hóa thành địa ngục sâu thẳm, trăm quỷ gào khóc, tà linh vây thân.

 

Nếu là trước đây có lẽ Lâm Kỳ đã hoảng sợ, nhưng lúc này nhìn đám tiểu quỷ tiểu yêu xung quanh, y hoàn toàn không có chút dao động, thậm chí còn thấy buồn cười.

 

Ngay cả Ác Linh Cốc y còn bước ra được thì lẽ nào lại sợ đám rác rưởi này?

 

Nhát kiếm *****ên sau khi phá Nguyên Anh nhập đến lại dành cho Văn Nhân Ngữ, nói thật Lâm Kỳ có hơi tiếc.

 

Khi Lăng Vân kiếm xuất hiện, ánh sáng tím lóe sáng, tia điện như rắn, kiếm ý Nhập Đến tung hoành tứ phương, từng đợt sóng đỏ tỏa ra, nóng bỏng đến mức thiêu cháy mọi linh hồn thành khói xanh.

 

Tiếng rít gào vang trời, quỷ hỏa hoảng loạn tháo chạy.

 

Văn Nhân Ngữ đứng bên ngoài, hai mắt trợn trừng, ngay cả niềm vui sướng khi khám phá ra chân tướng cũng bị dội một gáo nước lạnh.

 

...Tại sao?

 

...Sao có thể?

 

Chỉ là một kẻ vừa mới kết anh, sao lại có thể phá được pháp trận của hắn?

 

Lâm Kỳ vốn chẳng có thiện cảm gì với hắn, huống hồ vừa rồi còn nghe hắn lăng mạ Ân Vấn Thủy như thế. Y đã khôi phục dung mạo thanh niên, mày kiếm mắt sáng, kiếm khí sắc bén, trường bào trắng tung bay phần phật.

 

Y vung kiếm chém xuống, Văn Nhân Ngữ còn chưa kịp phản ứng, Lăng Vân kiếm đã xuyên thủng cánh tay hắn, sau đó quay về tay Lâm Kỳ.

 

Văn Nhân Ngữ khẽ rên một tiếng, ôm lấy vai quỳ sụp xuống đất, cây sáo trong tay lăn ra ngoài.

 

Lâm Kỳ lạnh giọng: "Văn Nhân tiền bối, ta từng cảm tạ ngươi năm đó dẫn đường, đã tha cho ngươi một lần, nhưng hôm nay người liên tục tìm đến cửa chịu chết, còn dám sỉ nhục người ta yêu, nếu hôm nay không giết ngươi, e rằng khó dứt nỗi hận trong lòng."

 

Khi y chắn trước mặt Ân Vấn Thủy, người sau lưng lại trầm mặc, giờ nghe đến câu ấy, hắn nhất thời sững lại rồi khẽ nở nụ cười.

 

Người yêu.

 

Đôi mắt hoa đào tràn ngập ý cười dịu dàng, ngay cả sát ý với Văn Nhân Ngữ cũng nhạt đi nhiều.

 

Văn Nhân Ngữ phun ra một ngụm máu tươi, cười lớn: "Người yêu của ngươi?! Ngươi có biết kiếp trước hắn là một tiện nhân, ai cũng có thể ngủ cùng không?!"

 

"......" Bị điên à!

 

Lâm Kỳ dứt khoát cho hắn thêm một kiếm.

 

"Ư!!!", Đồng tử của Văn Nhân Ngữ co rút lại, tròng trắng mắt gần như muốn lồi ra ngoài, biết bản thân đã không còn đường sống, hắn thà chết cũng phải kéo hai người kia chôn cùng!

 

Một luồng khí xoáy màu lam lục tụ lại trên đỉnh đầu hắn, như thể một sức mạnh to lớn bị đè nén đang sắp bùng nổ!

 

Lâm Kỳ còn chưa kịp nhìn rõ.

 

Ân Vấn Thủy chỉ liếc mắt đã hiểu, hắn định tự bạo nguyên anh.

 

Lần này không chỉ là ký ức kiếp trước quay về, mà sức mạnh từng bị phong ấn trong quá khứ cũng đã quay trở lại với hắn.

 

Ban đầu cứ ngỡ chỉ khi đoạt lại được Vấn Thủy kiếm mới có thể phục hồi, không ngờ bây giờ lại sớm hơn một bước.

 

Ngón trỏ khẽ điểm một cái.

 

Luồng khí xoáy màu xanh kia lập tức bùng nổ.

 

Văn Nhân Ngữ ngẩng đầu, trong mắt đỏ ngầu tơ máu.

 

Nguyên Anh của hắn đã âm thầm tiêu tán!

 

Cuối cùng hắn thét lên một tiếng, ôm chặt lấy vai, thân thể bị ngọn quỷ hỏa màu lam nuốt trọn. Quỷ hỏa mất khống chế bắt đầu phản phệ, gào thét giày xéo thân thể chủ nhân. Trong khoảnh khắc, cả không gian tràn ngập tiếng gào thét thê lương.

 

Ân Vấn Thủy chỉ lặng lẽ quan sát tất cả, mãi đến khi Lâm Kỳ nhẹ nhàng quay lại bên cạnh hắn mới nhẹ giọng nói: "Sư huynh thật lợi hại."

 

Lâm Kỳ được khen nên hơi ngượng: "Dù sao ta cũng đã kết anh hai lần rồi."

 

Nói xong đã hối hận, đúng là nói trúng ngay chỗ nhạy cảm.

 

May mà Ân Vấn Thủy vẫn cười rất vui vẻ: "Vừa rồi ta nghe thấy, sư huynh gọi ta là...người yêu."

 

"......" Ngươi nói vậy ta còn biết giấu mặt vào đâu.

 

Ân Vấn Thủy lại tiếp lời: "Sư huynh, huynh nói lại lần nữa, ta là gì của huynh?"

 

Lâm Kỳ ấp úng: "...Người yêu."

 

Ân Vấn Thủy cúi đầu khẽ cười.

 

Hàng mi dài rủ xuống che khuất cảm xúc trong mắt.

 

Đáng yêu thật.

 

Khi ngẩng đầu lên, đôi mắt đó tràn ngập ôn nhu, hắn nắm lấy tay Lâm Kỳ: "Chúng ta đi thôi, ta còn có việc phải giải quyết nữa."

 

Lâm Kỳ nghĩ một chút rồi nhớ đến kế hoạch tỉnh kiếm của Ma Vực, liền hỏi: "Chúng ta đi lấy lại Vấn Thủy Kiếm sao?"

 

Ân Vấn Thủy gật đầu: "Ừm, nhưng không chỉ có chuyện đó."

 

Nơi bọn họ đứng là một ảo cảnh hoang phế nằm ngay trong Ma Vực. Hư không bên ngoài thực chất chỉ là lớp ngụy trang, chẳng phải hư không thật sự. Hư không thật thì không có gì cả, không ánh sáng, không gió, không hơi thở. Dù sao y đã từng ở nơi đó rất lâu, lâu đến mức chỉ cần nhớ lại thôi đã thấy lạnh buốt tận xương tủy.

 

Ra khỏi hư không, từ miệng núi lửa đỏ rực đi lên, bọn họ trở về lại Ma Vực.

 

Bên ngoài, nhóm trưởng lão các môn phái cùng gia chủ thế gia của đại vực thứ ba đang lặng lẽ chờ đợi.

 

Họ đã kiên nhẫn chờ ở đây suốt ba tháng trời.

 

Bí cảnh đột nhiên xuất hiện này vừa thần bí vừa nguy hiểm, nếu lần này Ân Vấn Thủy cũng không thể trở ra, họ sẽ hoàn toàn từ bỏ.

 

Nhưng khi có người muốn từ bỏ, thì lại có nhiều kẻ không cam tâm buông tay.

 

Tin tức do một nhân vật thần bí tiết lộ khi xưa đã khiến toàn Ma Vực chấn động, đánh thức Thanh Y Kiếm, thanh kiếm từng gây nên Khuynh Thiên họa vạn năm trước, truyền thừa di nguyện của vị Đại Thừa Tôn Giả năm xưa, đem toàn Ma Vực tấn công đại lục Thương Trạch, thống nhất thiên hạ. Đó là âm mưu của tầng lớp thống trị Ma Vực.

 

Kế hoạch lấy máu tỉnh kiếm đã đến bước cuối cùng.

 

Chỉ thiếu một tia kiếm ý.

 

Ngoài Sơn Thủy cảnh, không còn nơi nào có thể tìm thấy kiếm ý của vị tôn giả trong truyền thuyết đó nữa.

 

Một trăm mặt cảnh giới Sơn Thủy ở đại lục Thương Trạch, bọn họ đã dò xét từng nơi, tất cả đều không có.

 

Mặt thứ một trăm lẻ một này là hy vọng cuối cùng.

 

Bao nhiêu ngày đêm mong ngóng.

 

Cuối cùng, dung nham lại sôi trào.

 

Miệng núi lửa bắt đầu dao động, tinh thần mọi người đã mỏi mệt từ lâu, nay lại bị chấn động bất ngờ làm cho bừng tỉnh, đồng loạt trừng to mắt.

 

Ra rồi?!!!

 

Tất cả đều tiến lên một bước, đứng chờ trước miệng núi lửa, tim như treo lơ lửng nơi cổ họng.

 

Cả ngọn núi rung chuyển ầm ầm.

 

Khi Lâm Kỳ bước ra, suýt nữa bị cả đám người kia dọa cho giật mình, toàn thân căng thẳng, may mà có Ân Vấn Thủy phía sau đặt tay lên vai y, mỉm cười nói: "Mau theo ta."

 

"???"

 

Mọi người nhìn thấy Lâm Kỳ thì cũng ngẩn ra, nhưng vì sự tò mò với bí cảnh quá lớn nên ai nấy đều vội vã hỏi: "Vực chủ, tình hình thế nào?"

 

Tình hình thế nào?

 

Ân Vấn Thủy chỉ khẽ cười, ánh mắt sâu xa: "Không có gì, bí cảnh này đã bị phế từ lâu rồi."

 

Nhưng cho dù là bí cảnh đã bị phế thì cũng chẳng phải nơi các ngươi có thể tùy tiện bước vào.

 

Sắc mặt chúng tu sĩ đồng loạt biến đổi, có tiếc nuối, có thất vọng, song phần nhiều vẫn là không cam tâm.

 

Ân Vấn Thủy chẳng buồn suy đoán tâm tư bọn họ.

 

Ánh mắt hắn nhìn về hướng Quy Khư chi cảnh ở đại vực thứ nhất, trong mắt ánh lên vẻ thâm trầm.

 

Bao năm trôi qua.

 

Cuối cùng hắn cũng sắp lấy lại thanh kiếm của chính mình.

 

Lâm Kỳ trở lại Ma Vực, trở về thời không quen thuộc, việc *****ên muốn làm là liên lạc với sư tôn, nhưng y cứ nhìn Liên Ngọc, chần chừ nửa ngày, cuối cùng vẫn buông tay, chống trán, khẽ thở dài.

 

Chết tiệt...

 

Lần này chắc chắn sẽ bị mắng te tua!

 

Giờ này chắc sư tôn vẫn còn đang nổi giận, chi bằng y tự quay về Côn Ngô, đến điện của sư tôn nhận tội còn hơn.

 

Trong điện của vực chủ đại vực thứ ba.

 

Lâm Kỳ ngồi bên mép giường, lấy ngón tay chạm vào Liên Ngọc, ánh sáng xanh nhạt bám vào đầu ngón: "...Kết anh nhanh thế này, phải giải thích sao cho ổn đây?"

 

Ân Vấn Thủy từ ngoài điện bước vào, thấy Lâm Kỳ đang nhíu mày đầy khổ não.

 

Hắn nhướn mày, ngồi xuống cạnh bên hỏi: "Sao vậy?"

 

Lâm Kỳ cười khổ: "Ta đang nghĩ xem nên giải thích với sư tôn thế nào."

 

Sư tôn? Ân Vấn Thủy như sực nhớ ra.

 

Hắn cười: "Huynh không cần giải thích, để ta đi nói cho."

 

"Hả?" Lâm Kỳ nhìn hắn: "Không phải ngươi còn có việc cần xử lý ở Ma Vực sao?"

 

Ân Vấn Thủy đáp: "Việc gì cũng không quan trọng bằng huynh."

 

Lâm Kỳ bật cười: "Người đúng là..." nhưng lại chẳng biết nên dùng từ gì để hình dung.

 

Ân Vấn Thủy nhìn y thật sâu rồi hỏi: "Huynh không tò mò về chuyện của Văn Nhân Ngữ sao?"

 

Lâm Kỳ nhíu mày: "Tò mò cái tên điên ấy làm gì?"

 

Lần đầu gặp Văn Nhân Ngữ y thấy hắn cũng ổn, ai ngờ vừa thấy Ân Vấn Thủy là cứ như biến thành người khác, lời nói hành động đều quái đản, cứ như bị điên vậy.

 

Ân Vấn Thủy khẽ thở dài trong lòng, lắc đầu.

 

"À, đúng rồi."

 

Lâm Kỳ chợt nhớ tới chuyện lúc rời khỏi chưa kịp nói lúc rời khỏi hư không, y vốn định kể hết với Ân Vấn Thủy, đem mọi gốc gác thành thật nói rõ với người mình yêu.

 

"Ta không phải người của thế giới này," Lâm Kỳ sợ hắn lo lắng bèn nói thêm, "Nhưng thế giới đó không còn gì khiến ta vương vấn nên ta sẽ không quay lại đâu."

 

Ân Vấn Thủy gật đầu cười nhưng trong lòng lại dâng lên một suy nghĩ lạnh lùng. Hai lần nuốt lời của y đã khiến hắn phải trả cái giá quá nặng nề nên đối với lời hứa hẹn của Lâm Kỳ, hắn đã sớm không còn đặt nặng nữa. Quay về? Phải được hắn cho phép mới được quay về.

 

Lần này, dù thế nào hắn cũng sẽ không để Lâm Kỳ rời khỏi mình nửa bước.

 

Lâm Kỳ sắp xếp lại từ ngữ: "Nơi đó rất khác với nơi này."

 

Ban đầu y còn định kể nhiều thứ hơn, nhưng nghĩ lại thật ra cũng chẳng cần thiết.

 

Có lẽ điều y nên nói nhất là vì sao y lại đến được nơi này.

 

"Việc ta từ thế giới kia đến thế giới này thực ra cũng rất khó tin, đến giờ ta vẫn không hiểu vì sao lại như vậy. Ta chỉ là đọc một quyển sách, rồi đột nhiên bị cuốn vào, mà nơi này lại trùng hợp chính là thế giới trong cuốn sách đó. Dĩ nhiên cũng có nhiều điểm khác biệt, khác nhiều là đằng khác."

 

"Ồ?" Ân Vấn Thủy lịch sự tỏ vẻ hứng thú.

 

Lâm Kỳ thấy khó mở lời nhưng vẫn quyết định nói thẳng: "Trong cuốn sách đó ai cũng như bị thần kinh vậy, nhưng may là ở thế giới này mọi người vẫn bình thường."

 

Ân Vấn Thủy bật cười, mắt cong cong: "Vậy trong sách viết những gì?"

 

Lâm Kỳ: "...Là câu chuyện đầy máu và nước mắt của một người đàn ông với một đám đàn ông khác."

 

Ân Vấn Thủy bật cười bởi cách miêu tả của y.

 

Lâm Kỳ nói tiếp: "Trong sách, thân xác ta đang dùng cũng là một trong đám nam nhân kia. Ta vẫn luôn chờ nhân vật chính xuất hiện để kết thúc mọi thứ, khỏi phải ngày nào cũng nơm nớp lo sợ bị thần kinh bám lấy."

 

Ân Vấn Thủy rất muốn nói: Có ta ở đây, em chẳng cần lo sợ gì cả.

 

Lâm Kỳ lại nói: "Tên nhân vật chính hình như là... Mộc... Mộc gì đó... À đúng rồi! Mộc Thanh Ca! Theo cốt truyện, khoảng một năm nữa y sẽ xuất hiện rồi bái nhập Côn Ngô."

 

Mộc......Thanh......Ca......?

 

Ân Vấn Thủy: "......"

Bình Luận (0)
Comment