" Đã như vậy lại có thể tùy ý điều khiến như tay chân. Quá mượt ! "
Lâm Phàm cảm thán. Tay hắn chậm rãi động, Địa Tâm Yêu Hỏa nhảy múa trong lòng bàn tay khiến hắn lần nữa thốt lên : " Lợi hại ! "
" Quả nhiên ta đoán không sai. Cộng hưởng với đệ tử không chỉ là thiên phú, thực lực mà tất cả các thủ đoạn đệ tử có thì ta cũng có. " Lâm Phàm vô cùng thoải mái, ân... có thể nói là sướng như lên đỉnh.
Địa Tâm Yêu Hỏa vốn là tồn tại duy nhất nhưng lúc này lại có thể xuất hiện hai cái. Tiêu Linh Nhi có, Lâm Phàm cũng có. Thuật luyện đan vốn dĩ hắn không có chút kiến thức nào thì giờ đây bỗng nhiên không biết từ đâu ra tràn vào rất nhiều tri thức, cảm ngộ .
" Cảnh giới, chiến kỹ, công pháp, cảm ngộ..... ngay cả phụ trợ kỹ năng cũng có thể học. Hiện tại thứ duy nhất không thể có là ngoại vật, chẳng hạn như là... trang bị ? "
Lâm Phàm đắc ý cười há há rồi cầm Ngưng Nguyên Đan bỏ vào miệng thì tam trưởng lão Lý Trường Thọ lại đột nhiên thò đầu vào :
" Tông chủ ! Ta phát hiện... Hả ? " Lời vừa khỏi miệng đã dừng lại. Lý Trường Thọ tròn mắt nhìn chằm chằm đan dược trong tay Lâm Phàm : " Thất phẩm Ngưng Nguyên Đan ? Tông chủ ! Đan dược này...... ở đâu ra thế ? "
" Tiêu Linh Nhi luyện ! " Lâm Phàm bình thản nói : " Thiên phú luyện đan của nàng khá tốt. "
" Cái này gọi là khá tốt sao ? " Lý Trường Thọ nghiến răng muốn đáng người. " Cái này phải gọi là tuyệt thế chi tư ! Nàng chỉ vừa đột phá Ngưng Nguyên Cảnh liền có thể luyện chế thất phẩm đan dược. Cho dù là tứ giai hay ngũ giai luyện đan sư thì xác xuất thành công khi luyện ra phẩm chất cỡ này thì vô cùng thấp. Nhưng mà nếu như vô tình may mắn luyện ra được thì cũng có thể ... " Hắn tự an ủi.
" Không phải trùng hợp ! " Lâm Phàm thở dài.
" Hử ? Ý của tông chủ là.... " Lý Trường Thọ ngu người .
" Nói rõ ràng còn không hiểu sao ? Lúc nàng đưa đan dược cho ta, nhìn nàng vô cùng thoải mái bình thản, còn nói với ta đem đan dược phân phát cho đồng môn. Nhìn sao cũng không có vẻ gì là trùng hợp cả, hơn nữa trong bình này có trên dưới một trăm mười viên. "
" Quát đờ heo ? " Lý Trường Thọ thảng thốt. " Gần một trăm mười mai thất phẩm Ngưng Nguyên Đan ? Cho dù một lò chín mai thì .... úi mẹ ơi... "
Lý Trường Thọ hít một hơi thật sâu, nghẹn một lúc rồi hét lên : " Thật là khủng khiếp ! "
Nhưng mà.... tông chủ làm sao có thể chọn chính xác được Tiêu Linh Nhi từ trong cả vạn người kia chứ ? Rõ ràng lúc đó nàng hoàn toàn bình thường, không nhìn ra bất cứ một điểm gì đặc biệt... Không , phải nói là tông chủ định ra mấy cái quy củ cổ quái , cà chớn kia dựa vào cái gì ? Rõ ràng là nhìn xuôi nhìn ngược đều vô cùng hỗn loạn, tào lao vô căn cứ nhưng mà nó lại đúng, nhờ đó mà nhặt được bảo bối. Sự thật đã chứng minh quá rõ ràng, Tiêu Linh Nhi vô cùng biến thái ! Hen tai a !
Đừng nói là Lãm Nguyệt Tông lúc này đã suy bại , cho dù là thời kỳ đỉnh phong thì Lãm Nguyệt Tông cũng chưa từng có một tên đệ tử nào yêu nghiệt cỡ này. Nếu Tiêu Linh Nhi không chết yểu thì chẳng phải là Lãm Nguyệt Tông sẽ có cơ hội lấy lại vinh quang ngày xưa và thậm chí là còn phát triển hơn nữa. Ít nhất là lúc Tiêu Linh Nhi còn tại, Lãm Nguyệt Tông tuyệt đối sẽ có địa vị không thấp . Nghĩ đến đó Lý Trường Thọ càng thêm kích động, ánh mắt chuyển qua nhìn Lâm Phàm càng thêm phức tạp.
" Quy định thu đồ mới định ra có mấy chục điều, Tiêu Linh Nhi chỉ phù hợp một điều lệ mà đã yêu nghiệt như vậy, nếu như có ai đó thỏa mãn hơn hai điều lệ thì chẳng phải là sẽ có vô địch chi tư, trấn áp một thời đại sao ? Cho dù không có ai có thể thỏa mãn mấy điều kiện thì chỉ cần tìm thêm vài người giống Tiêu Linh Nhi thì Lãm Nguyệt Tông không cần bao lâu liền có thể phục hưng sao ? " Lý Trường Thọ thầm nghĩ , đoạn hắn hít sâu một hơi lẩm bẩm : " Yêu nghiệt ! Quả nhiên là yêu nghiệt ! Nếu Tiêu Linh Nhi nguyện ý, sau này toàn tông sẽ dựa vào nàng đi lên đỉnh phong a. Hơn nữa... " Hắn im lặng nhìn về phía Lâm Phàm lòng đầy thổn thức : " Tông chủ .... cũng e là một kẻ có thiên phú kinh người. Chỉ là chúng ta không thể phát hiện... dù sao thì đốn ngộ , đột phá liên tục kiểu này.... thường nhân tuyệt không thể ! "
" Được cứu rồi ! Lãm Nguyệt Tông được cứu rồi ! " Lý Trường Thọ kích động không thôi, nước mắt lưng tròng.
" Tam trưởng lão ! " Lâm Phàm ho một tiếng. " Ngươi tới đây là vì ... "
" Ạch ! " Lý Trường Thọ ngượng ngịu phản ứng : " Lão phu thất thố. "
" Tông chủ ! Tài nguyên của chúng ta.... không thể tiếp tục nữa. Tất cả đều cung cấp cho Tiêu Linh Nhi nhưng mà đệ tử khác cũng cần chút tài nguyên chứ không thể cắt luôn được. Thời gian này chúng ta cũng vô cùng bận rộn đủ đường nhưng tài nguyên thu được cũng chỉ như muối bỏ biển. Linh dược, nguyên liệu còn có thể tìm được dù có chút khó khăn nhưng mà nguyên thạch thì... " Lý Trường Thọ cắn răng nói.
Những trưởng lão này vốn dĩ muốn tự giải quyết vấn đề nhưng cuối cùng lại lực bất tòng tâm. Tiêu Linh Nhi lúc này cần nhất không phải là nguyên thạch mà là linh dược, nguyên liệu luyện đan. Hơn nữa Tiêu Linh Nhi mới Ngưng Nguyên Cảnh, vật liệu nàng cần cũng không gọi là hy hữu, hiếm có , đám trưởng lão tốt xấu gì cũng đều là Động Thiên Cảnh, ra ngoài đi tung tăng cũng có thể lấy được, đủ để cung cấp cho Tiêu Linh Nhi. Nhưng mà đệ tử khác, cụ thể là bảy cái linh vật kia thì lại cần nguyên thạch. Cho dù mấy tên linh vật kia, thiên phú tầm thường, sự tồn tại của họ cũng chỉ để cho có tụ nhưng dù sao cũng là đệ tử trong tông môn, không thể bỏ mặc. Nói gì thì nói chứ mấy cái việc vặt vãnh như quét sân, canh cửa , xách nước rửa chén, giặt đồ này nọ chẳng lẽ lại để nội môn đệ tử làm ? Hay là kêu tông chủ làm luôn đi cho nó lẹ ?
" Hơn nữa, trận pháp tông môn muốn duy trì cũng cần phải có nguyên thạch a . " Lý Trường Thọ cười khổ.
Tam lưu tông môn lợi hại một chút cơ bản đều có khoáng mạch nguyên thạch, dù nhỏ nhưng cũng đủ cung cấp cho toàn tông sử dụng. Nhưng mà Lãm Nguyệt Tông này thì một nghèo hai trắng tay, linh dược còn phải đi vào rừng mà tìm thì nói gì nguyên thạch.
" Chuyện này đúng là vấn đề a. " Lâm Phàm khẽ nhíu mày.
Không quản lý chuyện nhà thì không biết tiền mắm muối, dầu mỡ, xà bông bột giặt , tiền điện tiền ga tiền nước nó nhiều thế nào. Lâm Phàm thật sự không biết rõ ràng mọi chi tiêu của tông môn nhưng mà hắn đã từng chơi qua rất nhiều game, đặc biệt là mấy cái trò chơi liên quan đến việc quản lý tông môn, quản lý đội bóng, quản lý thành phố tất tần tật tuốt tuồn tuột. Hắn thừa hiểu được nhân lực phải mạnh nhưng kinh tế mới là quan trọng nhất, binh hùng tướng mạnh mà tài nguyên không có thì lấy gì nuôi quân ? Cho dù là chơi trò chơi nhỏ nhỏ như Red Arlet thôi thì cũng phải xây nhiều nhà dầu, chiếm vài cái mỏ quặng mới có tiền mà mua quân, thực lực mới mạnh nổi.
Lãm Nguyệt Tông hiện nay thì tệ đến đâu ai cũng biết nên chuyện xuất binh đi đoạt mỏ quặng, cướp khoáng mạch là chuyện vô cùng không thực tế. Còn chưa nói đến chuyện đối với Lâm Phàm thì hắn đang ở trong thời kỳ tân thủ, tuyệt đối không được phép gây náo loạn, đồ sát lung tung, để đầu nổi chữ đỏ thì ối giồi ôi luôn. Vì vậy chỉ có thể tự sản xuất , tự tạo ra tài nguyên. Nhưng mà nói đến tài nguyên....
Lâm Phàm nhìn vào tay mình, Ngưng Nguyên Đan cửu phẩm .....