Làm Tông Chủ, Quy Củ Của Ta Có Chút Lạ ( Bản Dịch )

Chương 14 - Đi ! Xáng Cho Tụi Nó Hai Bạt Tai Cắm Đầu.

" Ngươi cũng không cần lo lắng quá " Lão ẩu trấn an. : " Quanh đây chỉ toàn là một đám tam lưu tông phái, đã vậy thực lực không tính là cao, thuộc về hạng mạt lưu tông môn. Đào Hòa Tông, Kim Ưng Tông hay Bát Kiếm Môn gì cũng không dám làm quá mức đâu. Lãm Nguyệt Tông dù truyền thừa đứt đoạn, không người kế tục nhưng năm vị trưởng lão của ngươi cũng không phải hạng ăn chay. Trong đám tam lưu tông môn này thì cũng thuộc dạng có số má. Ta đoán lần này chúng đến đây mục đích là muốn lấy thể diện mà thôi. "

" Nếu vậy thì càng không thể ngồi yên không quan tâm được. " Tiêu Linh Nhi phùng mang chu mỏ nói : " Đối với loại người muốn khi nhục tông môn ta, sao có thể để chúng toại nguyện chứ ? "

Lão ẩu im lặng khẽ cười hài lòng, thầm nghĩ : "Tâm tính không tệ. So với thứ đồ đệ lang tâm cẩu phế kia thật tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Đáng tiếc năm đó ta chỉ nhìn thiên phú, không chú trọng phẩm hạnh. Nếu không cũng không rơi vào hạ tràng thế này. Hơn nữa Lãm Nguyệt Tông này thật là quái lạ, ta đã sống biết bao nhiêu năm cũng chưa từng gặp dạng tông môn như thế này. Ha ha... nhưng mà ta thích ! Nếu thật sự muốn làm loạn thì lão thái bà này cũng không để ý.... "

Oanh !

Uy áp ngày càng cường đại.

Phương Khôn, Tả Thanh Thanh bị ép run rẩy toàn thân. Nếu hôm qua chưa đột phá Ngưng Nguyên Cảnh thì e rằng giờ đã bị ép cắm đầu xuống đất. Nhưng nói gì thì nói, hiện tại hai người đều thẳng lưng mà đứng nhưng xương cốt huyết nhục đang phải chịu đựng áp lực vô cùng khủng khiếp, miệng rỉ máu, xương cốt kêu lên ken két.

Ba chiếc phi chu lần lượt hạ xuống. Đệ tử ba tông bước ra, mỗi tên đều khí vũ hiên ngang, sống lưng thẳng tắp, ngửa đầu nhìn chúng sanh. Đệ tử Kim Ưng Tông thì lại vô cùng cuồng vọng, một tên đệ tử tiến tới .

Bốp ! Chát !

PHương Khôn cùng Tả Thanh Thanh bị hai cái tát, khóe miệng tóe máu, dấu bàn tay in hằn trên mặt vô cùng rõ ràng.

" Chỉ là Lãm Nguyệt Tông cũng dám càn rỡ ! "

" Hôm nay chúng ta đến đây muốn đòi một cái công đạo. Hai người các ngươi đi trước dẫn đường. Nếu không sẽ giết các ngươi như giết chó! "

Hai tên đệ tử Lãm Nguyệt Tông trừng mắt đứng nhìn dù lòng đầy khuất nhục. Dưới uy áp kinh khủng, dù cho đứng cũng vô cùng khó khăn nói gì đi đâu.

" Hả ? Còn dám trừng ? " Kim Ưng Tông đệ tử rút đao : " Xem ra là các ngươi chán sống rồi. Vậy đi chết đi ! "

" Dừng tay lại ! "

Ầm !

Kình khí ngập trời đánh xuống.

Vu Hành Vân tới !

Nàng vung tay, trong nháy mắt uy áp biến mất.

Phương K hôn cùng Tả Thanh Thanh thoát khỏi áp lực, lập tức lùi lại tránh được một đao kia đồng thời rút kiếm. Chơi thì chơi chứ lão tử sợ ngươi sao ? Người chết chim chỉ lên trời, mười tám năm sau lại là một trang hảo hán.

" Dừng tay ! " Trưởng lão Kim Ưng Tông vội lên tiếng. " Chúng ta đến đây không phải để ngươi chết ta sống đâu hả. Làm gì phải vung đao bạt kiếm như vậy chứ ? "

Thấy Vu Hành Vân hắn lập tức nhớ đến ngày xưa bị Vu Hành Vân bạo hành không thương tiếc... Đúng vậy , là bạo hành theo đúng nghĩa đen, bạo hành đến mức để lại bóng ma tâm lý, thấy người tự nhiên quéo cò..... Nhưng sợ thì sợ, làm là phải làm, dù sao thì cũng là Động Thiên Cảnh, nay cũng khác xưa rồi.

" Ồ ? " Vu Hành Vân lao tới đứng chắn trước mặt hai đệ tử , lạnh lùng nói : " Các ngươi không mời mà tới, còn động thủ với đệ tử Lãm Nguyệt Tông ta. Lấy lớn hiếp nhỏ oai lắm sao ? Bây giờ lại nói là không muốn ngươi chết ta sống ? Ngươi cho rằng Lãm Nguyệt Tông ta dễ bắt nạt sao ? "

" Hay cho một cái miệng ngon .... à không, là miệng lưỡi bén nhọn." Chu trưởng lão cười nhạt: " Công phu đổi trắng thay đen cũng không tệ đó hả ? "

Vu Hành Vân lạnh lùng đứng đó. Nàng thừa biết Chu trưởng lão đang nói đến chuyện gì. Ngay từ đầu nàng cũng đã lo lắng chuyện này xảy ra, và cuối cùng chuyện nàng lo lắng cũng vẫn đã đến. Tuy nhiên Vu Hành Vân tuyệt không hối hận. Có thể thu được hạt giống tốt như Tiêu Linh Nhi thì đừng nói là đắc tội với ba cái tông môn nhỏ xíu, cho dù là đem tất cả tam lưu tông môn đều đắc tội, nàng cũng không từ bất cứ giá nào.

" Luật không cấm thì có thể làm ! Các ngươi có định ra quy củ là không cho phép khắc văn tự trên đường sao ? " Vu Hành Vân nói.

" Cưỡng từ đoạt lý ! " Trưởng lão Bát Kiếm Môn cả giận nói : " Cướp đệ tử của ta có khác gì đoạt tài nguyên tông môn ta chứ hả ?Hôm nay, Lãm Nguyệt Tông các ngươi nhất định phải cho ta một cái công đạo."

" Ồ thế à ? " Lâm Phàm bất thình lình xuất hiện: " Vậy thì các ngươi muốn thế nào ? "

" Ngươi là ai ? " Ngô trưởng lão nhíu mày.

" Tông chủ Lãm Nguyệt Tông của chúng ta. " Vu Hành Vân đầy yêu thích nói.

" Hả ? " Chu trưởng lão cười lớn : " Ha ha ha... cười chết ta. Lãm Nguyệt Tông các ngươi càng ngày càng tệ như vậy sao ? Để cho một tên mao đầu tiểu tử làm tông chủ ? Hay là ....các ngươi để hắn làm khôi lỗi phải không ? "

" Không được hồ ngôn loạn ngữ ! " Vu Hành Vân giận dữ nói : " Ngươi còn dám xuất khẩu cuồng ngôn, ta sẽ giết ngươi . "

" Ta sợ ngươi sao ? " Chu trưởng lão hầm hừ nói khẽ.

Không phải ta sợ mà là ta nhịn, ta không muốn ép lão thái bà như ngươi. Đánh ta thật thê thảm..... ta nhịn đó , ta không sợ ngươi đâu.

" Nhị trưởng lão cần gì phải vậy chứ ? " Lâm Phàm phất tay can ngăn.

Hắn đã nhìn thấy đám người này đến đây tìm phiền phức nhưng thực lực cũng không mạnh. Nếu đủ mạnh thì chắc chắn là sẽ động thủ lập tức, diệt môn đồ sát, cướp bóc sạch sẽ chứ không đứng đây mà chửi lộn như chợ trời đâu hả. Nếu vậy thì không có gì phải kiêng kỵ. Chơi tới luôn !

Đúng lúc này, Tiêu Linh Nhi tới.

Nhìn thấy chưởng ấn trên mặt Phương Khôn cùng Tả Thanh Thanh, Tiêu Linh Nhi biến sắc, vội vã lấy đan dược ra cứu người. Sau lưng nàng, năm cái linh vật còn lại cũng lục tục chạy đến.

Trưởng lão ba tông chấn kinh không nhẹ.

" Vậy mà đều là Ngưng Nguyên Cảnh ? Lãm Nguyệt Tông này chẳng phải là không người kế tục sao ? Còn trẻ tuổi như vậy lại đều là Ngưng Nguyên Cảnh. Nha đầu kia lại là Ngưng Nguyên ngũ trọng... không , e là đã tiến tới lục trọng. "

" Đan dược kia là gì ? Hiệu quả vậy sao ? Mặt sưng như vậy mà nhanh chóng biến mất ? "

Đám người còn đang xôn xao thì Lâm Phàm lên tiếng :

" Ta đổi ý rồi. Bây giờ ta không muốn nghe bất cứ lý do gì nữa. Ngươi đánh đệ tử của ta , cứ trả lại đi rồi hãy nói tiếp. " Lâm Phàm lạnh lùng nói : " Tả Thanh Thanh , Phương Khôn ! Còn nhớ mặt thằng nào đánh các ngươi chứ ? "

" Nhớ rất rõ ! " Hai người đồng thanh.

" Đi đi , đánh trả lại hai bạt tai. Để hắn ghi nhớ suốt đời . Ai không phục thì cứ đánh ! "

Ầm ầm ầm...

Từ bốn phía chợt xuất hiện mấy đạo khí tức kinh người.

Là bốn tên trưởng lão kia. Vốn dĩ họ đang đi lòng vòng tìm kiếm linh dược cho Tiêu Linh Nhi thì nghe tin tông môn gặp nạn nên cấp tốc trở về.

Bình Luận (0)
Comment