Làm Tông Chủ, Quy Củ Của Ta Có Chút Lạ ( Bản Dịch )

Chương 13 - Tông Môn Gặp Nạn.

Trên cao, một chiếc phi chu phá không lao tới.

Hai bên phi chu đều có hình một đóa hoa đào vô cùng bắt mắt. Trên thuyền là một lão giả râu tóc bạc phơ đang ngạo nghễ đứng. Huyền Nguyên chi khí tràn ra bao trùm toàn bộ phi chu, vân vụ xung quanh đều dạt ra hai bên. Cho dù hiện tại đang ở trên cao hơn mười ngàn mét, tốc độ phi chu vô cùng nhanh thì cũng không ai trên thuyền cảm giác được chút gió lạnh nào.

" Chu trưởng lão ! " Một lão ẩu bước tới khẽ cười nói : " Chỗ này cách Lãm Nguyệt Tông cũng không xa a. "

" Ừ " Chu trưởng lão khẽ gật đầu cao ngạo nói : " Chỉ là Lãm Nguyệt Tông, những năm gần đây truyền thừa đứt đoạn, không người kế tục. Vốn dĩ nên bị xóa tên từ lâu rồi, chỉ là ở đó vẫn còn tồn tại năm lão gia hỏa không dễ chơi nên mấy tông môn xung quanh cũng không làm quá tuyệt tình, bởi vậy đám Lãm Nguyệt Tông này mới một mực kéo dài hơi tàn đến giờ này. Chúng ta chưa gây chuyện với chúng đã là may mắn rồi, vậy mà cũng không thể ngờ rằng chúng lại dám cướp đệ tử của chúng ta. Cho dù là đám người đến bái sơn kia chẳng có một ai đủ tư cách để làm tạp dịch cho mấy tông môn chúng ta nhưng mà cũng không thể được. Lãm Nguyệt Tông dám đánh mặt chúng ta vậy, chúng ta không thể nhịn, phải cho chúng một ít giáo huấn. Ngô trưởng lão, ngươi minh bạch chứ '? "

" Đương nhiên minh bạch. " Ngô trưởng lão trầm ngâm nói : " Nhưng mà nghĩ lại thì chúng ta cũng không nên ép quá đáng a. "

" Dĩ nhiên rồi . " Chu trưởng lão gật đầu : " Năm lão gia hỏa kia không dễ đối phó đâu. Ngươi mới vào Động Thiên, tuyệt đối không phải đối thủ của họ. Nếu muốn đem Lãm Nguyệt Tông triệt để tiêu diệt thì dù cho Đào Hoa Tông ta có dốc toàn bộ lực lượng cũng phải trả một cái giá không nhỏ. Chó cùng rút dậu, đạo lý này ta nghĩ ngươi cũng biết chứ hả. "

Nói đoạn, Chu trưởng lão thấp giọng :" Vì vậy chuyến này chúng ta đến đây không phải là để diệt tông mà là để cảnh cáo chúng, lấy uy nghiêm và đánh mặt ! "

" Thì ra là vậy. " Ngô trưởng lão như bừng tỉnh: " Khó trách tông chủ để chúng ta đem mấy tên đệ tử mới nhập môn theo, đã vậy còn chờ hơn tháng mới động thủ. "

" Ngươi hiểu thì tốt. " Chu trưởng lão cười nói. " Đám lão gia hỏa chúng ta đánh nhau chí chết được gì chứ ? Nếu không có kỳ ngộ thì ngươi hay ta cũng vậy, năm cái lão gia hỏa kia cũng thế, cả đời này sẽ bị vây ở Động Thiên Cảnh đến lúc hao hết thọ mệnh thì thôi. Mà tông môn mạnh hay yếu nằm trong tay thế hệ tương lai, phụ thuộc vào truyền thừa. Lãm Nguyệt Tông cũng mới chiêu mộ được một ít nhân tố mới, cũng bồi dưỡng được một tháng rồi. Cứ để đám tuổi trẻ này một đối một chém giết, chúng ta chắc chắn sẽ nghiền ép toàn bộ. Như vậy sẽ rất tốt cho đám đệ tử bản tông, có lòng tin chiến thắng thì ngày sau tu luyện sẽ thuận lợi hơn nhiều. "

" Thụ giáo ! " Ngô trưởng lão bái phục nói.

" Được rồi , tăng tốc đi ! "

" Rõ ! "

Tốc độ phi chu lập tức tăng lên. Nhưng đột nhiên đám đệ tử trên thuyền lớn tiếng kinh hô:

" Nhìn kìa , cái gì vậy chứ ? "

" To quá !"

" Cũng là phi chu ! "

" Oa hú hú , trên phi chu có phù văn."

" Là một con phi ưng. Phi ưng thật lớn, là màu vàng. "

Hai tên trưởng lão liếc nhìn nhau nhíu mày :

" Là Kim Ưng Tông ! "

" Kim Ưng Tông tâm ngoan thủ lạt. Dù thực lực không kém Đào Hoa Tông chúng ta nhưng tiếng xấu lan xa. Đừng có dính vào đám người đó, một lũ không ra gì đeo bám dai như đỉa khiến người ta vô cùng khó chịu. "

" Rõ , trưởng lão ! "

Phi chu lập tức chuyển hướng.

Một lát sau, Ngô trưởng lão lại trầm ngâm nói : " Hình như hướng đi của chúng tựa hồ cũng giống chúng ta.... "

" Chắc cũng đi đến Lãm Nguyệt Tông ? "

" Chắc vậy ! Nghe nói Lãm Nguyệt Tông không chỉ quảng cáo trên địa bàn của chúng ta mà còn làm vậy ở địa bàn của nhiều tông phái khac. "

" Hừ ! Đám Lãm Nguyệt Tông này muốn chết mà. "

" Không cần để ý đến người ta. Chúng ta đi đường của mình. "

" Hứ ! Thiệt là dzô nghĩa ! "

Lộn xộn một chút, phi chu lại tiếp tục bay. Nhưng chỉ trong chốc lát lại gặp một phi chu khác.

" Là người của Bát Kiếm Môn. "

" Nhìn hướng đi thì ... chẳng lẽ cũng đến Lãm Nguyệt Tông sao ? "

" Trùng hợp vậy sao ? "

" Ây da, như thế này thì Lãm Nguyệt Tông e là lành ít dữ nhiều rồi a. "

" Ha ha ha .... nếu vậy cũng tốt. Đào Hoa Tông chúng ta gần Lãm Nguyệt Tông nhất. Nếu Lãm Nguyệt Tông xảy ra chuyện, chúng ta lại càng thuận lợi lấy địa bàn này. Tòa linh sơn kia dù bình thường nhưng chung quy cũng là linh sơn, tệ tệ cũng có thể dùng nâng lên uy thế cho chúng ta. " Chu trưởng lão cười lớn.

Hắn dù nói vậy nhưng lòng thì nắm chắc Kim Ưng Tông cùng Bát Kiếm Môn tuyệt không hạ tử thủ. Bởi vì năm lão gia hỏa kia không yếu, nếu liều mạng thì tệ lắm cũng có thể kéo theo mấy cái Động Thiên Cảnh cùng chết.

Không lâu sau, trưởng lão ba tông đều phát hiện ra đối phương có cùng mục tiêu nên truyền âm trò chuyện với nhau.

" Xem ra ba tông chúng ta có cùng mục đích a. "

" Phải đó, nên như vậy. "

" Lãm Nguyệt Tông không coi chúng ta ra gì, đương nhiên phải cho chúng một chút giáo huấn. "

" Hôm nay nhất định phải để cho đám đệ tử chúng mới thu nhận đi xuống hoàng tuyền cùng nhau. "

" Đương nhiên rồi. Nhưng mà Kim Ưng Tông chúng ta sẽ xuất thủ trước. "

Trưởng lão của Kim Ưng Tông kết thúc cuộc trò chuyện.

Đào Hoa Tông cùng Bát Kiếm Môn nhíu mày khó chịu nhưng cũng không ai phản đối. Không phải là đánh không lại Kim Ưng Tông mà là e ngại đám người này không cần mặt mũi, đeo bám dai dẳng không chết không thôi. Diêm Vương dễ chọc, tiểu quỷ khó chơi a.

.......

Phương Khôn cùng Tả Thanh Thanh đang ngồi tu luyện ngay cửa sơn môn.

Đêm qua vừa đột phá nên giờ cũng cần củng cố tu vi, với lại là bình thường cũng chẳng ai đến đây nên tự nhiên là không cần phải đứng nghiêm trừng trừng nhìn nhau làm gì. Đệ tử canh cửa cũng cần phải tu luyện a.

Đột nhiên, uy áp kinh khủng từ trên trời giáng xuống khiến hai người run rẩy toàn thân rồi té xuống.

" Là ai ? "

" Cái gì vậy ? "

Chưa kịp đứng lên thì hai người trông thấy ba chiếc phi chu to lớn xuất hiện.

Lãm Nguyệt Cung,

Lâm Phàm mở mắt :

" Cảm giác này... Uy áp thật mạnh a . Chẳng lẽ cừu nhân tới cửa ? Chẳng phải quy định là một năm chỉ có một cái tiểu nguy cơ thôi sao ? Bây giờ mới có một tháng mà ? " Lâm Phàm cảm giác da đầu tê rần : " Không biết có qua nổi không đây. "

Hắn hít sâu một hơi, lập tức rời đi.

Đồng thời , tất cả người trong Lãm Nguyệt Tông đều cảm giác được uy áp, lập tức xông ra.

" Đào Hoa Tông , Bát Kiếm Môn.... cả Kim Ưng Tông cũng đến. "

" Dám phạm sơn môn ta sao ? Thật can đảm mà ! " Vu Hành Vân lạnh lùng lắc mình biến mất.

........

Tiêu Linh Nhi đang tu luyện bật dậy, mặt đầy lo lắng.

" Sẽ không phải là bọn hắn đuổi tới a.? "

" Không phải ! " Lão ẩu trong đầu nói : " Là mấy tông phái nhỏ phụ cận thôi. Nếu ta đoán không lầm thì đám người này đến đây vì chuyện Lãm Nguyệt Tông quảng cáo trên địa bàn của họ. "

" Là mấy dòng chữ trên đường mà chúng ta thấy sao ? "

" Tám chín phần mười là vậy. " Lão ẩu lại nói : " Linh Nhi , ngươi có hối hận không ? "

" Không ! Tuyệt đối không hối hận ! " Tiêu Linh Nhi cắn răng nói :" Sư tôn, trưởng lão, kể cả đồng môn cũng đều đối với ta rất tốt. Ta cần gì họ đều tận tâm tận lực đem đến cho ta. Cho dù là trấn tông chi bảo Địa Tâm Yêu Hỏa cũng đem ra không chút nhíu mày. Tông môn như vậy ta có thể tìm đâu được chứ ? Nếu ta đến Đào Hoa Tông , họ sẽ đối với ta vậy sao ?"

" Hừ ! " Tiêu Linh Nhi hừ lạnh:" Hôm nay tông môn gặp nạn, ta cũng phải xuất một phần lực. "

Nói đoạn, nàng ba chân bốn cẳng chạy như bay về phía sơn môn.

Bình Luận (0)
Comment