Làm Tông Chủ, Quy Củ Của Ta Có Chút Lạ ( Bản Dịch )

Chương 16 - Ta Tới Trước....

"Lâm tông chủ." Chu trưởng lão của Đào Hoa Tông nghiến răng nói: " Cho dù Kim Ưng Tông đệ tử có chút xúc động nhưng dù sao thì các ngươi cũng là người sai trước. Nếu làm vậy chẳng lẽ ngươi không sợ gây ra tông môn đại chiến sao ? Lãm Nguyệt Tông hiện tại không người kế tục ,e là không chịu nổi hậu quả đâu hả ? Ngươi đã quá đáng lắm rồi đó . "

" Quá đáng sao ? " Lâm Phàm khinh khỉnh cười : " Nế ta dẫn người đến tông môn của ngươi , không nói không rằng đánh đệ tử của ngươi thành đầu heo thì Đào Hoa Tông của ngươi có nhịn được không ? "

" Cái này... không thể nói vậy được. "

" Sao không thể được ? " Lâm Phàm cắt lời :" Ngươi không cần nhiều lời vô ích. Ngươi có biết ngạn ngữ hay nói không ? "

" Ngạn ngữ nào ? " Chu trưởng lão nhíu mày.

" Tới đâu hay tới đó ! "

Chu trưởng lão đơ người đưa mặt ngu ra.

" Ngươi không học hành gì sao ha ? Đưa cái mặt ngu ra , rõ ràng là không biết gì, thiếu kiến thức trầm trọng. " Lâm Phàm phẩy phẩy tay : " Vậy thì để ta giải thích cho hiểu . Ý của câu đó chính là các ngươi đã đến đây thì cứ chôn ở đây luôn đi. "

" Nhân tiện ta hỏi ngươi một chút. Các ngươi cảm thấy là phong thủy ở Lãm Nguyệt Tông tốt nên đều muốn tới đây chôn hay sao ? "

Con mẹ nó chứ !

Chu trưởng lão đen mặt. Ngạn ngữ gì khốn khiếp vậy chứ ? Dù ta chưa từng nghe câu này cũng cảm giác có gì đó sai sai.

Không được ! Ta .... ta hối hận ! Ta quan tâm tên lưu manh này làm gì chứ ? Chu trưởng cảm giác không ổn khi chú ý sau lưng mình , đám đệ tử đều dần tỏ vẻ thất vọng.

Đúng lúc này, Bát Kiếm Môn trưởng lão bước ra. Hắn cũng cảm thấy không ổn . Ba tông cùng đến gây sự, đòi công đạo nhưng kết quả vừa gặp mặt thì hoàn toàn bị Lãm Nguyệt Tông áp chế. Đệ tử nhà mình càng lúc càng muốn bạo động, không thể để chuyện tiếp tục như vậy được. Chẳng lẽ ba tông chúng ta không cần mặt mũi sao chứ. Huống gì bây giờ thì người mất mặt là Kim Ưng Tông chứ không phải Bát Kiếm Môn ta. Phải tranh thủ đem chuyện này cho qua.

" Lâm tông chủ nói cũng có chút đạo lý. Nhưng mà bây giờ đánh thì cũng đánh lại rồi. Nói chuyện chính sự được rồi chứ ? " Trưởng lão Bát Kiếm Môn thản nhiên nói .:" Trước đây hơn tháng, Lãm Nguyệt Tông các ngươi đã phá rối chuyện chiêu mộ tân nhân của mấy tông môn chúng ta. Phải biết là truyền thừa vô cùng quan trọng, nhân lực luôn là tương lai của một tông môn. Hành động của các ngươi lần này chẳng khác gì rút củi dưới đáy nồi hết. Nếu không cho một cái thuyết pháp rõ ràng thì chuyện này không thể bỏ qua được. "

" Ồ thế à ? " Lâm Pham khoanh tay xuống giọng :" Vị trưởng lão này.... muốn sao mới được đây chứ ? "

"..... " Vương trưởng lão của Bát Kiếm Môn không biết nói gì.

Nói gì ? Kêu ta nói gì bây giờ ?

Chẳng phải là lúc này ngươi phải tỏ ra yếu thế rồi phải khách sáo một chút , bồi thường một chút tài nguyên cho chúng ta, hối lộ chúng ta một chút. Nhưng mà ngươi lại tỏ thái độ gì vậy hả ? Muốn gì cứ nói ? Ta dám sao ?

" Được rồi , nếu các ngươi đang gấp gáp thì bản trưởng lão cũng không muốn dài dòng. " Kim Ưng Tông trưởng lão nổi giận bước ra : " Ta có một cách ! "

" Nói !" Lâm Phàm phất tay.

" Hừ ! Nếu các ngươi đã cướp đệ tử của ba tông chúng ta vậy thì cứ để đệ tử mới nhập môn của chúng ta đánh nhau vài trận, sinh tử bất luận. Cho dù thắng hay thua, sau trận chiến này, mọi thứ coi như xong. Có dám không hả ?"

Lâm Phàm cười lớn. Một đám tạp ngư này cũng dám đánh với Tiêu Linh Nhi ?

" Cụ thể đi ! " Lâm Phàm không cự tuyệt.

Chuyện này không tệ, chí ít là đối với Lãm Nguyệt Tông có lợi chứ không có hại. Vậy thì mắc gì phải cự tuyệt ?

" Ba tông chúng ta cử ra ba người mỗi tông, Lãm Nguyệt Tông ngươi đem chín người ra. " Vương trưởng lão nói : " Một trận chiến công bằng, thắng thua có số , sinh tử do trời. Nhân quả lần này chấm dứt ! "

" Nghe nói năm nay hơn vạn người đến bái sơn Lãm Nguyệt Tông, chỉ là chín tên đệ tử chắc là dư sức chứ hả ? " Chu trưởng lão khẽ n ói. : " Để đệ tử mới nhập môn của ngươi ra đây đi. "

" Cách làm của ngươi ta thật sự không có ý kiến gì. Nhưng mà Lãm Nguyệt Tông ta năm nay chỉ chiêu mộ một tên đệ tử mà thôi. Nếu muốn đánh thì cứ xa luân chiến cũng được. Ta không quan trọng chuyện đó, đệ tử của ta cũng không ngại đâu hả. Không biết các ngươi thấy sao hả ? "

Lâm Phàm mỉm cười nhưng lòng rét lạnh. Sau trận chiến này, vô luận thắng bại sinh tử, nhân quả chấm dứt sao ? Nhân quả này không phải do các ngươi định đoạt !

" ???? "

Đám người ba tông ngẩn người ra một hồi. Hơn một vạn người chỉ lấy một người. Lãm Nguyệt Tông có quyết đoán như vậy từ lúc nào chứ ? Mà vậy thì cũng thôi đi, ngươi còn chủ động đòi xa luân chiến, lấy một đánh chín ? Còn hỏi chúng ta có chịu hay không ? Tự tin từ đâu đến thế ? Nhưng mà..... ngươi coi thường ai đây ?

" Tiểu tử thúi ! Đừng có càn rỡ ! " Vương trưởng lão tức giận quát lên.

Lâm Phàm nói như vậy đương nhiên là có vấn đề.. Chín đánh một.... chuyện này đồn ra thì ngươi cũng không cần lăn lộn giang hồ nữa. Còn nếu thua thì đám đệ tử có thể nói là đạo tâm sụp đổ a. Nhưng mà cho dù có vấn đề thì sao ? Họ vô pháp cự tuyệt.

" Nếu ngươi đã tìm đường chết như vậy, chúng ta há có thể không đáp ứng chứ ? " Chu trưởng lão hừ lạnh.

Trong lòng họ cho rằng Lâm Phàm đã sợ, dùng cái chết của một tên đệ tử đổi lại yên ổn tạm thời cho tông môn.

" Hứ ! Đã như vậy thì kêu đệ tử ngươi ra đây. " Kim Ưng Tông trưởng lão bình thản nói : " Đệ tử của ta tới trước. Ta đang vội ! "

" Ra đâu ? Kêu cái gì ? Nàng đang ở đây sáng giờ mà kêu réo gì ? " Lâm Phàm tròn xoe mắt tỏ vẻ vô tội.

" Linh Nhi ! Ngươi nghe hết rồi chứ ? Cùng cao đồ tam tông lãnh giáo một chút. Còn sống hay chết thì nhìn ngươi vậy. " Lâm Phàm nhàn nhạt nói.

Ở đây ? Toàn bộ là Ngưng Nguyên Cảnh ? Chẳng lẽ tân nhân của Lãm Nguyệt Tông lại là Ngưng Nguyên Cảnh ? Đám người ba tông không khỏi nhìn về phía bảy cái linh vật dò xét.

" Rõ , sư tôn ! " Tiêu Linh Nhi bước tới hành lễ.

" a bê cê , ít y dét .... " Trưởng lão tam tông chửi loạn.

Ngưng... Nguyên Nguyên Cảnh ngũ trọng ? Con mẹ nó chứ ngươi lừa đảo à ?

Đệ tử Kim Ưng Tông lại vô cùng hưng phấn bước ra :" Ta tới trước ! Chỉ là đệ tử của Lãm Nguyệt Tông, chư vị sư huynh đệ nhìn ta trấn áp nàng đây. "

Trưởng lão Kim Ưng Tông chửi thề trong lòng rồi nói : " Lâm tông chủ ! Ngươi tốt xấu gì cũng là nhất tông chi chủ, há có thể làm chuyện dối trá chứ ?Nha đầu này sao có thể là tân nhân đệ tử chứ ? "

Một tháng đã tăng lên Ngưng Nguyên ngũ trọng thậm chí là đã bước một chân vào lục trọng. Đừng nói là để ở Lãm Nguyệt Tông, dù là ở nhất lưu tông môn cũng lập tức được phong làm Thánh Nữ a. Cho dù nàng đã tu tiên, đã có công pháp trước đó mới nhập môn thì cũng có điên mới gia nhập Lãm Nguyệt Tông ngươi .

" Hừ !" Lý Trường Thọ xen vào : " Lý Trường Thọ ta đứng đây lập đạo tâm thệ. Nếu như Tiêu Linh Nhi không phải là tân nhân mới gia nhập Lãm Nguyệt Tông trong thời gian chiêu mộ năm nay thì ta lập tức tẩu hỏa nhập ma, đạo tâm sụp đổ, chết bất đắc kỳ tử. "

Ngọa tào !

Xách đạo tâm ra thề ?

Ngươi chơi thật sao ?

Bây giờ phải làm gì đây ?

Bình Luận (0)
Comment