Làm Tông Chủ, Quy Củ Của Ta Có Chút Lạ ( Bản Dịch )

Chương 17 - Chỗ Này Trơn Quá.

Trưởng lão tam tông biến sắc. Lúc này họ đã nhận ra chuyện này đã đi quá xa. Lý Trường Thọ đã lấy đạo tâm ra lập thệ, chứng tỏ chuyện này không giả. Lãm Nguyệt Tông chiêu mộ đúng một người, là Tiêu Linh Nhi. Nhưng mà tân nhân này... quá mức không hợp thói thường. Ngưng Nguyên Cảnh ngũ trọng chỉ trong vòng một tháng sao ? Cho dù nhất lưu tông môn cũng vô cùng hiếm gặp thiên kiêu như vậy chứ nói gì đến tam lưu tông môn. Một tháng sao ? Người mới thì trong vòng một năm bước vào Ngưng Nguyên Cảnh thì cũng đã muốn thắp cảm tạ trời đất rồi. Chưa nói muốn được vậy thì mổ tổ cũng bốc khói xanh , sét đánh ầm ầm cháy đùng đùng, muốn dập lửa cũng không dập được ... ân , phải nói là may mắn đến mức đó thì mới được chứ đùa.

"......." Trưởng lão ba tông lâm vào trầm mặc.

Như vầy thì còn chất vấn khỉ gì nữa. Lấy đạo tâm lập thệ mà cũng dám làm thì rõ ràng là sự thật, trừ phi Lý Trường Thọ không muốn sống nữa.

Hiện tại phải làm thế nào ? Trưởng lão ba tông đã đâm lao thì phải theo lao, lòng thầm chửi đổng. Tổ cha nó chứ, tại sao Lãm Nguyệt Tông bữa nay lại lòi ra nhiều lão hổ như vậy, đụng một tí thì lao vào ủi, hất chúng ta lên lưng, khác nào ép chúng ta leo lên lưng cọp đâu chứ/

" Ha ha ha... lão tam, ngươi nói sai rồi. Đào Hoa Tông, Bát Kiếm Môn cùng Kim Ưng Tông đều là những tông môn lớn trên mảnh đất này, lời nói như đinh đóng cột , sao lại còn chất vấn gì chứ ? " Vu Hành Vân cười lớn.

" Vậy tại sao họ còn không phái người ra đánh chứ ? " Đoạn Thanh Dao cà khịa.

" Đừng nói lung tung, cao đồ tam tông sao lại sợ chứ ? " Vu Hành Vân châm dầu vào lửa rồi nhếch mép nói : " Các vị trưởng lão, các ngươi nói đúng hay không hả ?"

Sắc mặt đám người tam tông trở nên xám xịt, họ đều nhìn ra đám người Lãm Nguyệt Tông này đang châm chọc, khiêu khích.

" Phải làm sao đây ? " Một tên trưởng lão truyền âm nói.

" Nếu không ổn thì rút lui sao ? Lần này không đạt được múc đích, mặt mũi cũng mất hết, quan trọng hơn là đám đệ tử của chúng ta mới nhập môn , chuyện này sẽ khiến cho đạo tâm của chúng bất ổn... "

" Nhưng mà nếu động thủ thì ta không thấy đường thắng. Chưa kể mất hết mặt mũi mà nhiều khả năng là sẽ phải chết mấy tên đệ tử... "

" Chuyện này.... "

Quả nhiên là khó chịu. Hết lần này đến lần khác, đám người Lãm Nguyệt Tông lại thay nhau đâm thọt khiến mặt già của đám trưởng lão ba tông mất hết.

" Lẽ nào lại vậy chứ ? "

" Chúng dám nhục mạ chúng ta vậy sao ? "

" Đánh ! "

" Đừng quên là đã có ước định. Chúng ta mỗi tông ra ba người, tổng cộng là chín người. Nếu chơi xa luân chiến thì chưa hẳn là không có phần thắng. "

" Không sai ! Với lại theo ta biết thì Bát Kiếm Môn năm nay có người mang nghệ nhập môn, hiện tại cũng đã đột phá đến Ngưng Nguyên Cảnh. Hắn là kiếm tu, trước tiên để mấy tên đệ tử khác tiêu hao linh lực của Tiêu Linh Nhi rồi cuối cùng thì tên kiếm tu của Bát Kiếm Môn xuất thủ là được. "

" Chỉ có cách đó thôi. Cho dù là dùng cách xa luân chiến thì chẳng hay ho gì nhưng mà vẫn tốt hơn là mất hết mặt mũi tại đây. "

" Được ! "

" Quyết định vậy đi ! "

Rất nhanh cuộc họp online kết thúc.

" Chúng ta sợ các ngươi sao ? " Vương trưởng lão hừ lạnh. " Vu Hành Vân, ngươi cũng đừng có âm dương quái khí. Muốn đánh thì đánh ! Vốn dĩ chúng ta vẫn định cho các ngươi một cơ hội. Chúng ta có chín người, Lãm Nguyệt Tông các ngươi chỉ có một, đánh nhau hoàn toàn không công bằng, ta vốn muốn hủy bỏ cuộc chiến này nhưng các ngươi lại khinh người quá đáng. Vậy thì đừng trách chúng ta không nể tình. "

" Vậy sao ?" Lâm Phàm cười nhạo : " Vậy thì đừng có lãng phí thời gian nữa. Muốn xa luân chiến hay cùng lên một lần đều được. Nhào dzô kiếm ăn ! "

"Cùng lên ? " Trưởng lão ba tông ngẩn người. " Bớt dát vàng lên mặt lại đi ! Đệ tử Lãm Nguyệt Tông có tư cách gì để chúng ta cùng ra tay chứ ? "

" Vậy là các ngươi chọn xa luân chiến ? " Lâm Phàm nhếch mép :" Linh Nhi ! "

" Dạ, sư tôn. " Tiêu Linh Nhi bước ra nói : " Mời ! "

Nàng tuy là nữ tử nhưng lại rất kiên cường. Cho dù là xa luân chiến vẫn không hề e ngại, trong mắt nàng chỉ có lạnh lẽo. Người nhục sư môn ta, phải trả giá !

Trông thấy cản này, một tên đệ tử nhỏ giọng hỏi :

" Tu vi của nàng.... sao chứ ? "

" Không biết a. "

" Hả ? Ngay cả sư huynh cũng không nhìn ra sao ? "

" ... " Vị sư huynh nọ chửi đổng trong lòng : " Con mẹ ngươi hết chuyện nói rồi sao ? Lão tử tu hành năm năm mới đạt tới Ngưng Nguyên tam trọng, như vậy cũng đã là nhất lưu trong đám đệ tử Đào Hoa Tông rồi. Nha đầu kia biến thái như vậy thì sao ta biết được chứ ? Người như nàng thì đúng ra phải bái nhập vào mấy tông môn nhất lưu kia , không thì là thánh địa cũng không tiếc trả giá để mời chào. Sao lại xuất hiện ở một cái Lãm Nguyệt Tông nhỏ xíu này chứ ? " Lòng hắn nổi lên một cảm giác bất an.

...........

" Lãm Nguyệt Tông, Tiêu Linh Nhi. " Tiêu Linh Nhi ôm quyền nói : " Vị nào lên trước chỉ giáo đây ? "

Đám người im re.

" Không ai sao ? " Tiêu Linh Nhi nhìn về phía Kim Ưng Tông : " Lúc nãy chính vị sư huynh kia nói muốn lên trước lấy chiến công đầu phải không ? Mời ! "

Tên đệ tử kia hai mắt rưng rưng, miệng giật giật.

" Chả lẽ sợ ngươi sao ? " Thiếu niên khí thịnh, bị gái khinh bỉ không thể chịu được.

" Ngươi cẩn thận ! Nha đầu này không đơn giản ! " Trưởng lão truyền âm nói. : "Đừng liều mạng với ả , nên nghĩ biện pháp tiêu hao ả là được. Nếu cảm thấy không chịu nổi nữa thì lập tức nhận thua. Đừng chủ quan ! "

Tên đệ tử nghe vậy mặt vốn đã đen nay lại càng đen hơn. Trong mắt những cao tầng, bản thân hắn chỉ là pháo hôi.

" Giết ! " Hắn nghiến răng hét lên.

Oanh !

Sáu đạo huyền môn không chút giữ lại lập tức mở ra.....

Bép !

" Éc ! "

Một quyền đơn giản. Đệ tử Kim Ưng Tông phun máu bay ngược ra sau hơn mười thước.

" Sư đệ ! "

" Sư huynh ! "

" Ngươi không sao chứ ? "

Đám đệ tử Kim Ưng Tông nhao nhao.

Một tên trưởng lão vội chạy tới lấy đan dược nhét vào miệng hắn.

" Ta không sao... tại vì chỗ này trơn quá... ừ , trơn lắm, các ngươi phải cẩn thận đó nha. Ớ ! " Tên đệ tử này nhịn đau nói.

Bình Luận (0)
Comment