Đơn giản một quyền, không tốn chút linh lực nào, đánh bay đối thủ !
Trưởng lão tam tông nhìn qua thì mặt không đổi sắc nhưng lòng đầy kiêng kỵ. Họ vốn cho rằng Tiêu Linh Nhi còn quá trẻ mà lại có tu vi như vậy là nhờ vào cắn thuốc ép tu vi lên, căn cơ nhất định bất ổn nhưng thực tế thì Tiêu Linh Nhi hoàn toàn không có chút gì là miễn cưỡng, chiến lực vô cùng phô trương. Nhưng chuyện đã đến nước này không thể dừng lại được.
" Càn Ngũ ! Ngươi lên đi ! " Đào Hoa Tông trưởng lão quát.
" Hả ?" Càn Ngũ xanh mặt.
Hắn là Càn gia đệ tử, Càn gia là một trong các tiểu thế lực phụ thuộc Đào Hoa Tông. Từ nhỏ hắn đã bắt đầu tu luyện cho đến lớn mới bái nhập Đào Hoa Tông, hiện tại hắn mới chỉ Khai Huyền bát trọng. Đánh đấm kiểu gì chứ ?
" A cái gì mà a ? " Ngô trưởng lão liếc xéo.
" Dạ, trưởng lão. " Càn Ngũ run rẩy nói : " Đào Hoa Tông , Càn Ngũ xin chỉ giáo ! Hây da.... "
Dưới áp lực , hắn hét lên thật to lấy dũng khí , lập tức ra tay .......
" Cái gì ? " Ai đó hét lên thất thanh.
Dưới áp lực, Càn Ngũ lại trực tiếp đột phá mở ra đạo huyền môn thứ chín.
" Càn Ngũ này thiên phú đúng là không tồi. Là một nhân tài đáng đào tạo a. " Ngô trưởng lão mỉm cười hài lòng. " Áp lực lớn vô tình lại kích phát tiềm năng của hắn. Sau này cố gắng bồi dưỡng có thể sẽ trở thành lực lượng nòng cốt của Đào Hoa Tông chúng ta. "
Càn Ngũ thì lại vô cùng hưng phấn. Khai HUyền cửu trọng a . Vậy mà lại đột phá. Đại hỷ sự !
Ầm !
Hưng phấn chưa kịp cười thì một tiếng động lớn vang lên. Càn Ngũ bay ra xa dính vào vách tường, tay chân dang rộng, miệng phun máu thành vòi. Lại một quyền. Nhất kích tất dính vách tường !
Đám trưởng lão tam tông nhìn nhau quê là quê là quê , quê là quê là quê quá trời.
" Cứ như vậy thì tiêu hao chân nguyên của nha đầu kia thế nào chứ ? " Trưởng lão Bát Kiếm Môn bất đắc dĩ nói : " Thôi thì ráng làm hết sức mình, nghe theo thiên mệnh vậy. Đệ tử tông ta có tuyệt kỹ, cũng không phải là không có phần thắng. "
" Hừ ! " Trưởng lão Đào Hoa Tông cùng Kim Ưng Tông hừ lạnh đầy ghen ghét.
Sau đó mọi chuyện xảy ra không có gì thay đổi. Nhất kích tất dính vách tường !
" Quả nhiên là mô bản nhân vật chính không thể nhìn theo lẽ thường. " Lâm Phàm cười lớn trong lòng : " Ta chọn con đường này không sai. Chỉ cần tiếp tục kiên định với con đường này, tương lai nhất định không tệ a. "
Lâm Phàm cũng đã ngầm dặn dò Tiêu Linh Nhi chỉ làm mọi cách đánh mặt, càng hung hăng đánh càng tốt chứ không được hạ sát thủ. Đơn giản là hiện tại Lãm Nguyệt Tông không có thực lực để càn quét ba tông kia, tuyệt đối không đem cừu hận thúc đẩy lên cao, tránh cho vạn nhất một trong ba tông kia nổi điên liều mạng thì được không bù mất. Đánh bại, đánh mặt , đuổi đi là được rồi. Không phải sinh tử đại thù, cho dù đám người kia có muốn báo thì cũng sẽ từ từ chứ không lập tức kéo băng kéo bọn qua sống mái. Hiện tại Lâm Phàm cần nhất chính là thời gian, chỉ cần đủ thời gian, Tiêu Linh Nhi nhanh chóng trưởng thành, tu vi của hắn cũng tăng lên, thậm chí nếu may mắn có thể tuyển thêm vài tên đệ tử như vậy nữa thì còn sợ gì ba cái tông môn bất nhập lưu này.
Trong lúc Lâm Phàm lâm vào trầm tư thì một giọng nói đầy uy nghiêm vang lên.
" Bát Kiếm Môn, Văn Kiếm ! "
Người cuối cùng lên đài. Tay vác trường kiếm trên vai , mặt đầy lãnh khốc, tóc dài phất phới trong gió rất soái a.
" Hả ? " Trong đầu Tiêu Linh Nhi, lão ẩu kêu lên : " Trên người kẻ này có một khí tức quen thuộc... "
" Mời ! " Tiêu Linh Nhi bình thản nói.
Ngưng Nguyên Cảnh nhất trọng ?
" Ta chỉ có một kiếm , nếu ngươi đỡ được ta lập tức nhận thua. " Văn Kiếm vuốt ve kiếm trong tay nói : " Một kiếm này ta vốn muốn uẩn dưỡng trăm năm. Nhưng hiện tại ngươi rất mạnh, đáng giá ta xuất kiếm. "
" Thì ra là vậy ... " Lão ẩu than nhẹ. : " Là Dưỡng Kiếm Thuật. Khó trách ta lại thấy quen thuộc. "
" Dưỡng Kiếm Thuật ? " Tiêu Linh Nhi không hiểu.
" Không sai ! Kiếm tu kiếm bất ly thân, họ dùng một bí pháp đặc thù , dùng tự thân tinh khí thần cùng chân nguyên uẩn dưỡng kiếm. Thời gian càng dài thì lúc rút kiếm ra uy lực càng kinh người . Đối với đại tu sĩ uẩn dưỡng trăm ngàn năm thì một khi rút kiếm có thể đồ tiên ! "
" Lợi hại vậy sao ? " Tiêu Linh Nhi nhắm mắt lại cảm thán :" Sư phụ thấy ta tiếp nổi không ? "
" Ta cảm giác kiếm khí mười phần yếu ớt. Hắn dưỡng kiếm không lâu, tu vi quá thấp, kiếm khí vô cùng mỏng manh. Đương nhiên ngươi thừa sức tiếp kiếm này nhưng đổi lại ngươi sẽ phải lộ ra nhiều thứ. "
" Nếu vậy... đệ tử minh bạch ! " Tiêu Linh Nhi nhìn Văn Kiếm nhe răng cười : " Ngươi cứ tiếp ta một quyền đi hả . "
Tiêu Linh Nhi động .
Trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Văn Kiếm.
Văn Kiếm hốt hoảng chụp tay vào chuôi kiếm.
Phốc !
Tiêu Linh Nhi rất nhanh đè chuôi kiếm lại không cho Văn Kiếm rút kiếm, tay còn lại thuận 'thế đấm thẳng vào ngực Văn Kiếm.
Ầm ! Hự !
Văn Kiếm hộc lên một tiếng, hai trong mắt lòi ra, mặt đỏ lên rồi từ từ buông thả hai tay mềm như bún trượt xuống.
Tiêu Linh Nhi buông tay, Văn Kiếm õng ẹo trượt xuống nằm ngay đơ cán cuốc, kiếm nằm yên trong vỏ.
........
" Đã nói là đón hắn một kiếm, sao ngươi lại không giữ lời chứ hả ? " Trưởng lão Bát Kiếm Môn ôm ngực thở dốc.
" Vị trưởng lão này chẳng lẽ tuổi đã quá cao nên tai bị lãng hay bị điếc ? " Tiêu Linh Nhi đưa bản mặt ngây thơ vô số tội ra : " Ta nói hồi nào chứ ? Hắn nói chỉ có một kiếm , tại sao ta lại phải đón chứ ? Đạo lý gì đây hả ? Công bằng giao thủ , ta lại bị các ngươi xa luân chiến chẳng lẽ không được đánh trước mà phải đứng yên cho các ngươi đánh sao ? Với lại bây giờ ta kêu ngươi đứng yên, triệt bỏ toàn bộ phòng ngự cho ta chặt, ngươi có chịu không ? Nếu như ngươi làm vậy thì bây giờ ta sẽ cúi đầu nhận lỗi liền. "
" >"< " Trưởng lão Bát Kiếm Môn nổi giận: " Tiểu nha đầu miệng lưỡi bén nhọn. "
Phốc !
Trong nháy mắt hắn rút kiếm, kiếm khí kinh khủng bao trùm. Hắn đã động sát tâm. Tiêu Linh Nhi này chẳng những tu vi hơn người còn thông minh như vậy, nếu để nàng tự do trưởng thành thì e sẽ trở thành đại họa sau này.
Ầm ầm ....
Đám người Tô Tinh Hải đồng thời bộc phát kình khí, đem kiếm khí áp chế.
" Lão bất tử kia , ngươi muốn lấy lớn hiếp nhỏ sao ? "
Trưởng lão Bát Kiếm Môn âm trầm tra kiếm vào vỏ, hừ lạnh : " Chúng ta đi ! "
Một đám người xám xịt rời đi. Đào Hoa Tông cùng Kim Ưng Tông cũng không chờ đợi, lập tức rút lui theo sau.
Họ cũng muốn động thủ bởi vì người nào cũng nhìn ra một thời gian nữa Tiêu Linh Nhi sẽ trở thành đại họa cho mấy tông môn xung quanh. Nhưng lúc này thì không làm gì được, động thủ chỉ có chết !
Đám trưởng lão tam tông sắc mặt âm trầm bất định. Đám đệ tử thì đều mơ màng, hoài nghi nhân sinh, đạo tâm bên bờ sụp đổ.
Đến chỗ người ta đập phá lập uy nhưng cuối cùng thì lại bị đánh bờm đầu, xám xịt cụp đuôi rời đi. Ai nói Lãm Nguyệt Tông là suy tàn, không người kế tục đây ? Một cái tông môn sắp bị hủy diệt, truyền thừa đứt đoạn mà đánh cho chúng ta ra nông nỗi này... Vậy chúng ta là cái thứ gì đây ?