Làm Tông Chủ, Quy Củ Của Ta Có Chút Lạ ( Bản Dịch )

Chương 19 - Hôm Nay Ngươi Dựa Vào Tông Môn, Sau Này Tông Môn Dựa Vào Ngươi.

" Lãm Nguyệt Tông này chẳng lẽ bắt đầu quật khởi, tro tàn lại cháy sao ? "

Trên phi chu của Đào Hoa Tông, Chu trưởng lão nhíu mày.

" Tiêu Linh Nhi này có lẽ là mang nghệ nhập môn. Tuổi còn trẻ như vậy lại có tâm tính cùng thực lực đáng sợ vậy đích thật là thiên tài chi lưu, nhưng mà thiên tài trước khi trưởng thành thì cũng chỉ là thiên tài mà thôi. Chúng ta có thể tìm cơ hội.... " Ngô trưởng lão trầm ngâm nói.

" Đúng vậy. " Chu trưởng lão gật gù :" Nhưng mà có lẽ là chúng ta đang lo lắng quá mức, cho dù ả có trưởng thành thì thế nào chứ ? Tông môn từ xưa đến nay không chỉ dựa vào một cá nhân. Năm tên trưởng lão của Lãm Nguyệt Tông , có ai là kẻ yếu đâu chứ ? Nhưng mà Lãm Nguyệt Tông chẳng phải cũng chỉ là một loại tam lưu chi mạt thôi sao ?Lãm Nguyệt Tông vốn dĩ đệ tử thưa thớt, trình độ lại không cao, năm nay cũng chỉ thu được một tên Tiêu Linh Nhi. Cho dù nàng có trưởng thành thì cũng chỉ giúp Lãm Nguyệt Tông kéo dài hơi tàn mà thôi. Thậm chí gọi là kéo dài hơn tàn cũng chưa hẳn.... "

" Ý của Chu trưởng lão là ? "

" Lòng người ! " Chu trưởng lão nhấn mạnh :" Người tu hành chúng ta đều lấy thực lực vi tôn. Với thiên phú của Tiêu Linh Nhi thì có lẽ là không bao lâu nữa Lãm Nguyệt Tông sẽ cạn kiệt, không thể cung cấp tài nguyên cũng như bảo hộ nàng được nữa. Lúc đó thì liệu Tiêu Linh Nhi có còn quan tâm đến Lãm Nguyệt Tông hay không ? Ai biết được chứ ? "

" Có đạo lý ! " Ngô trưởng lão gật gù.

Mặc dù vậy nhưng trong lòng hai người này cũng vô cùng rõ ràng, tất cả cũng chỉ là tự an ủi mà thôi. Theo lý là vậy nhưng mà ai biết trước được tương lai thế nào ? Tất cả đều phụ thuộc vào vận mệnh.

" Nếu có cơ hội, vẫn phải.... " Ngô trưởng lão nói đoạn đưa tay lên cổ kéo một đường.

" Khổ rồi ! "

" Ài... "

.......

Sơn môn Lãm Nguyệt Tông,

" Hồi tông ! "

Lâm Phàm vung tay.

Trên đường về,

" Các ngươi đều thấy đó. Tiên Võ đại lục này từ trước đến nay đều lấy thực lực vi tôn, nếu có thực lực thì cho dù có bị đánh mặt thì người ta vẫn phải nghiến răng nuốt hận. Nhưng nếu hôm nay thực lực của chúng ta không đủ thì chuyện đã khác. " Lâm Phàm nhàn nhạt nói.

Đám người vô cùng tán thành gật đầu thật sâu, đồng thời một ý chí muốn mạnh lên liên tục nhen nhóm trong lòng họ.

Lâm Phàm lại nói : " Bây giờ mới chỉ là một đám tam lưu tông môn, năm vị trưởng lão của chúng ta vẫn còn có thể đứng ra chống lại được, thay chúng ta che gió che mưa. Nhưng các trưởng lão cũng là người , cũng sẽ có lúc hao hết tuổi thọ, cũng sẽ thụ thương, cũng phải chết, chưa kể là còn có rất nhiều người mạnh hơn Lãm Nguyệt Tông chúng ta rất rất nhiều. Nếu có một ngày họ may mắn không chết trận mà hao hết thọ nguyên, rời xa thế gian này thì chúng ta sẽ phải làm sao ? "

Đám người đều lâm vào trầm tư.

Tiêu Linh Nhi hít sâu một hơi nói : " Hôm nay tông môn thay ta che gió che mưa, ngày sau chúng ta nhất định sẽ thay tông môn che gió che mưa, bảo hộ thế hệ sau, :

" Không tệ ! " Lâm Phàm cười nói : " Tông môn truyền thừa, chuyển giao thế hệ chính là như vậy. Một đời lại một đời, người trước làm tất cả cho người sau, người sau trưởng thành lại có sứ mệnh của mình. Hôm nay các ngươi dựa vào trưởng lão, dựa vào tông môn. Ngày sau tông môn dựa vào các ngươi ! "

Lời vừa nói ra, đám đệ tử nổi hết da gà, đầu như nổ tung , tê rần cả da đầu.

" Hy vọng một ngày kia, các ngươi cũng có thể trở thành trưởng lão, vì tông môn che gió che mưa, vì đời sau trấn áp mọi bất bình, quét dọn tất cả chướng ngại trên đường. Ta thật rất mong chờ ngày đó ... " Lâm Phàm trút hết tâm can nói.

Nhập gia tùy tục. Lâm Phàm đã trở thành tông chủ của tông môn này, của thế giới này, vậy thì cứ sống hết mình vì nó đi. Một tông môn muốn phát triển mạnh mẽ thì tất cả đều phải đoàn kết, cùng cố gắng. Có lẽ bảy cái linh vật kia vốn sẽ chẳng làm được trò trống gì nhưng kể từ bây giờ thì phải khác. Bây giờ Lãm Nguyệt Tông đã xuất hiện mô bản nhân vật chính, mà thường thì một người đắc đạo gà chó lên mây. Cho dù bảy cái linh vật này không thể phi thăng nhưng lấy được một ít chỗ tốt cũng giúp họ quật khởi. Trở thành cường giả đỉnh cao có lẽ rất khó nhưng trở thành lực lượng nòng cốt của tông môn thì lại là chuyện không lớn. Huống chi nếu vận khí không tệ thì tương lai sẽ còn có rất nhiều mô bản nhân vật chính gia nhập tông môn. Còn lo không phát triển nổi sao ?

" Chúng ta cũng rất mong chờ vậy. " Vu Hành Vân chen vào nói : " Luận chiến lực thì ta đứng đầu Lãm Nguyệt Tông, nhưng ta vẫn luôn mong rằng các ngươi có thể nhanh chóng trưởng thành, vượt qua chúng ta, trên tiên lộ càng chạy càng xa, mãi cho đến khi mấy lão gia hỏa chúng ta không còn nhìn thấy bóng lưng của các ngươi nữa. Lúc đó ta sẽ không đau lòng, bi thương , càng tuyệt đối không bao giờ ganh ghét. Khi chết ta cũng có thể mỉm cười nơi cửu tuyền. "

" Ta cũng vậy ! " Tô Tinh Hải cười hiền lành.

Lý Trường Thọ chắp tay sau lưng ngẩng đầu nhìn trời nói : " Vì vậy... liều mạng tu luyện đi , mấy tiểu gia hỏa. "

" Ta không giỏi ăn nói, miệng mồm cũng lanh lợi cho nên ta.... cũng vậy. " Trần Nhị Trụ cười ngờ nghệch.

Đoạn Thanh Dao chơi lớn , bay vọt lên không phất tay cuốn tất cả lên cao rồi nói : " Trên cao nhìn phong cảnh hoàn toàn khác so với ở dưới chân núi. Cho dù là không vì tông môn thì chỉ cần các ngươi nghĩ đến việc đứng ở chỗ cao nhìn sự vật sẽ khác, càng ngày phải càng cao hơn. Tuyệt đối đừng lười biếng. "

Đám đệ tử động dung, rưng rưng xúc động. Tiêu Linh Nhi càng không kiềm được, nước mắt lưng tròng. Tất cả đều không biết, sau lưng họ đám trưởng lão cũng không khác gì. Họ biết nhiều hơn đám đệ tử, nghi ngờ cũng nhiều hơn, cẩn thận cũng hơn . Vốn họ không hiểu cùng nghi ngờ tại sao Lâm Phàm lại cứng đầu ngang ngược như vậy. Nhưng giờ thì họ hiểu cùng tin tưởng hoàn toàn. Đã nhiều năm rồi, Lâm Phàm là người duy nhất khiến họ cảm thấy hy vọng.

" Chẳng lẽ trước khi chết thật có thể trông thấy Lãm Nguyệt Tông quật khởi lần nữa ? " Họ thầm nghĩ. " Cho dù là không thể chờ đến ngày đó được, chỉ cần có thể thấy Lãm Nguyệt Tông phát triển thì có chết cũng không hối tiếc. "

.......

Sau ngày hôm đó, đám đệ tử trở nên nghiêm túc hơn, điên cuồng tu luyện.

Tiêu Linh Nhi càng không cần phải nói, cho dù một ngày nào đó nàng chợt hét lên đừng khinh thiếu niên lang thì Lâm Phàm cũng không có gì bất ngờ.

Bảy cái linh vật thì không đến mức tu vi đột nhiên tăng mạnh, thiên phú thay đổi ngược lại rất siêng năng khổ luyện cộng thêm Ngưng Nguyên Đan tự nhiên tu vi tăng lên nhanh hơn trước đây rất nhiều.,

Lý Trường Thọ cũng đã thu xếp ổn thỏa mọi việc. Bán một số thất phẩm Ngưng Nguyên Đan kiếm được mười mấy vạn nguyên thạch, đủ cho tông môn dùng trong một thời gian ngắn. Mấy tên trưởng lão khác lại càng thêm bận rộn. Tiêu Linh Nhi cần dược liệu ngày càng nhiều, họ lại càng bù đầu bù cổ lặn lội khắp nơi tìm kiếm nhưng không ai tỏ ra khó chịu. Hiện tại vấn đề duy nhất của Lãm Nguyệt Tông chính là đệ tử quá ít, quy mô quá nhỏ nên không hề có sự cạnh tranh.

Bình Luận (0)
Comment