Làm Tông Chủ, Quy Củ Của Ta Có Chút Lạ ( Bản Dịch )

Chương 2 - Hảo Quy Củ.

* Tông quy

Cấm tuyệt đối bất cứ đệ tử nào động đến những người thỏa mãn điều kiện trên.

Cấm tiệt ! Không được phép tùy ý gây sự với người khác.

Nguyên tắc của chúng ta là người không phạm ta, ta không phạm người. Một khi người phạm ta nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, trảm thảo trừ căn, không lưu người sống. Tốt nhất là kể cả gia tộc, tông môn, hảo hữu chi giao này nọ đều tận diệt, không lưu người sống. Sau đó còn phải tìm chỗ trên gió hỏa thiêu toàn bộ, để gió thổi tro bay càng xa càng tốt, xóa toàn bộ dấu vết.

Nếu không thể làm được điều thứ 3 thì tuyệt không thể trở mặt. Ráng mà nhẫn nhịn, quân tử trả thù mười năm chưa muộn.

Nếu vì nguyên nhân đặc thù, không thể tránh né, lỡ đụng chuyện với những kẻ đủ điều kiện chiêu mộ kia, nhất định phải nhất kích tất sát, không được mềm lòng. Hơn nữa phải trong thời gian ngắn nhất có thể tiêu diệt toàn bộ gia tộc của hắn, đặc biệt là nữ nhân bên cạnh kẻ đó.

Khi tiêu diệt địch nhân, nhổ cỏ tận gốc thì nhất định phải phái người mạnh hơn đối thủ ít nhất là ba cảnh giới, tuyệt đối không để lật thuyền trong mương. Nếu tông môn không đủ thực lực đó thì cho dù vì lý do đặc biệt hay gì thì tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện. Cho dù có phải quỳ xuống nhận lỗi cũng phải làm, cho dù là trở thành Ngưu đầu nhân cũng phải chịu.

...........*

Đọc hết toàn bộ nội quy, năm tên trưởng lão đều đơ cả người. Lúc mới đọc cái tiêu chuẩn chọn đệ tử vào tông cũng còn có thể chấp nhận được nhưng còn cái Nội Quy Tông Môn là cái gì quỷ gì ? Không cho phép gây chuyện với những người đủ điều kiện thu đồ thì thôi coi như xong. Không động thủ thì thôi, vừa động thủ là diệt cả nhà người ta, thậm chí ngay cả thân bằng hảo hữu cũng không tha, cái gì mà không lưu người sống, nghiền xương thành tro. Hành vi này chẳng phải là ma đạo sao ?

" Tông chủ, tông quy e là có chút không ổn... " Đại trưởng lão run giọng.

" Có gì không ổn ? " Lâm Phàm trợn trắng mắt.

" Động thì diệt cả nhà người ta. Cái này.... quá ác độc a. Tổn hại thương hòa, dễ gặp phản phệ lắm. "

" Phản phệ cái gì? " Lâm Phàm liếc xéo. " Cả nhà đều diệt, hảo hữu cũng hủy thi diệt tích. Ai biết chúng ta làm ? Cho dù biết thì sao ? Vô thân vô cố, ai giúp chúng báo thù ? Hay là đại trưởng lão cho rằng giết một người thì đã an toàn rồi ? Chẳng lẽ thân thích, hảo hữu của hắn sẽ ngồi yên không báo thù ? "

Tô Tinh Hải bị hỏi cứng họng không biết nói thế nào, nhất thời nhắm hai mắt lại tĩnh tâm nhưng lòng dậy sóng.

" Tông chủ, muốn là vậy nhưng hiện tại Lãm Nguyệt Tông chúng ta không có thực lực này a . Cho dù tính hết đám lão già chúng ta thì cũng chỉ miễn cưỡng là thế lực tam lưu mà thôi. " Nhị trưởng lão Vu Hành Vân trầm tư.

" Thì bởi vậy ta đã ghi rõ ràng rồi còn gì ? Đã không đủ thực lực thì nhịn hết cho ta ! Không có thực lực diệt cả nhà người ta còn dám trêu chọc người ta ? Không sợ người ta kéo băng qua diệt môn chúng ta sao ? Chả lẽ chưa chết qua lần nào nên chưa sợ sao ? "

Cho dù là đại mỹ nữ thì Lâm Phàm cũng không nể mặt. Hắn biết rõ mình muốn gì, phải làm thế nào mới có thể sống sót trong khe cửa hẹp này. Những thiết luật này nhất định phải làm bằng được.

Vu Hành Vân hé môi tính nói nhưng lời vừa ra đến miệng lại nuốt vào, nàng thực không biết phải nói sao cho phải. Bởi vì Lâm Phàm thực sự nói hoàn toàn có đạo lý, lời có thể nói lung tung nhưng lý thì lại không thể lung tung chính là đạo lý đơn giản nhất.

" Nhất là đám người mà có thể đáp ứng tiêu chuẩn thu đồ của chúng ta, nếu thật sự lỡ đắc tội tụi nó thì nhất định phải nhất kích tất sát, cho dù là gia tộc hay hảo hữu gì cũng phải diệt. Đừng nói là người, heo bò gà chó cũng không tha, nhất định phải tự tay đánh bể đầu , mổ bụng móc trứng, bắt lãi đem ra kéo dãn phơi khô.. " Lâm Phàm dừng lại nhìn mấy tên trưởng lão :" Còn ai có thắc mắc gì không ? "

Ngũ trưởng lão Đoạn Thanh Dao khẽ nói : " Tông chủ, ta có thắc mắc. Ngưu đầu nhân là gì ? "

" Là bị đội nón xanh ! " Lâm Phàm thuận miệng trả lời.

Năm tên trưởng lão đưa mặt ngu ra , mờ mịt hả miệng : " A ?? "

" Là mối hận đoạt vợ hiểu không ? Là bà nương bị người ta cướp hoặc là chạy theo người khác, vác thân đem đi cho người khác ăn.... đại loại vậy. "

" Hử ??? " Năm tên trưởng lão hít sâu.

Được lắm ! Thù cỡ này mà còn phải chịu đựng sao ?

" Tông chủ , chỉ e là không ổn ! Cừu hận bực này nếu để trong lòng không phóng thích, suy nghĩ không thông suốt sẽ bất lợi cho tu hành, e là sẽ sinh ra tâm ma. Nhẹ thì tu vi không tiến, nặng thì tu vi thụt lùi , thậm chí bạo thể mà chết a. " Tứ trưởng lão Trần Nhị Trụ vội nói.

Bốn tên trưởng lão kia vội gật đầu lia lịa.

" Cái này sao lại có thể sinh ra cái tâm ma quỷ gì chứ ? " Lâm Phàm khoanh tay. :" Ta biết các ngươi nghĩ gì nhưng sao các ngươi không ngẫm lại coi. Nữ nhân hay là đạo lữ mà đã bị cướp đi, đã sinh hai lòng mà vẫn còn xứng với các ngươi sao ? "

Năm người sững sờ rồi nhao nhao lắc đầu. Nhất định không xứng ! Ngựa tốt còn không uống nước đục nói gì người chứ .

" Vậy thì các ngươi tức cái gì ? Nếu các ngươi thay đổi suy nghĩ, nhìn theo một góc độ khác thì chẳng phải là các ngươi đã được chơi đạo lữ người khác miễn phí một thời gian sao ? Cho dù có bỏ tiền ra để được chơi thì sao ? Làm gì mà cũng chẳng phải dùng đến tiền ? Đi dạo kỹ viện cũng phải dùng tiền không phải sao ? Nhà lành không thoải mái hơn là chơi gái trong kỹ viện sao hả ? Tức cái gì mà tức ? Phải mừng mới đúng chứ ? Còn nếu khó chịu quá thì ráng mà tu luyện, sau đó thì đi thu thập hắn. Ngủ đạo lữ người ta cho sướng rồi lại đi thu thập người ta. Ngươi gọi đó là ấm ức sao ? Cho dù nghĩ không thông đi nữa thì nhờ đó ngươi cũng thấy rõ ràng đạo lữ của mình là cái thứ gì, ả bỏ ngươi đi, cắm cho ngươi mấy cái sừng thì cũng còn tốt hơn là trong thời khắc mấu chốt đâm cho ngươi một đao. Ngươi muốn chết xinh đẹp như vậy sao ? "

" A ?? " Năm tên trưởng lão hả họng.

Lúc này, cả đám đều mộng. Con mẹ nó chứ cái kiểu suy nghĩ gì đây ? Hoàn toàn là chưa từng nghĩ tới... nhưng mà ngươi lại ... con mẹ nó ngươi thật là thiên tài a. Tam trưởng lão Lý Trường Thọ hưng phấn run rẩy, tay bấu chặt đùi , mắt nhìn Lâm Phàm chằm chằm , lửa bốc lên trong ánh mắt nóng bỏng đầy mê muội. Nói rất hay !

Đại trưởng lão dù cho thấy có đạo lý nhưng vẫn nói : " Tông chủ nói cũng không phải là không có đạo lý nhưng mà chung quy thì vẫn cảm thấy có chút không ra gì a. Tông quy như vậy nếu mà truyền đi thì chỉ e là người đời sẽ cười nhạo chúng ta. Đám trưởng bối chúng ta thì cũng thôi đi, nhưng mà chỉ e là đám đệ tử sẽ không ổn a. "

" Không ổn ?? Cười nhạo ? " Lâm Phàm hừ lạnh. " Giờ này rồi mà còn muốn mặt mũi sao ? Sĩ diện cục shit ! Mặt mũi quan trọng hay tông môn với cái mạng ti tiện của chúng ta quan trọng hơn ? Đại trưởng lão ! Ngươi ở Lãm Nguyệt Tông lâu hơn ta, luận bối phận ta còn phải gọi ngươi là lão tổ tông nhưng mà ngươi thử nói coi, trước đây vài đời , Lãm Nguyệt Tông chúng ta cũng thu được không ít hạt giống không tệ nhưng tại sao đến bây giờ lại để cho ta làm tông chủ ? "

Đại trưởng lão biến sắc, cúi đầu suy nghĩ rất lâu.

Sư huynh đệ, tỷ muội , đệ tử, sư điệt , đồ tôn của mình ....rất rất nhiều đều đã trở thành một nắm đất vàng.

" Những người khác đều đã chết ! Tông chủ là người duy nhất đủ khả năng để kế tục.. " Đại trưởng lão khàn giọng.

" Vậy trong những người đó có ai vì hao hết tuổi thọ mà chết già không ? " Lâm Phàm gằn giọng.

" Không có . " Đại trưởng lão càng nhỏ giọng.

" Vẫn chưa chịu hiểu sao ? " Lâm Phàm nhếch miệng. " Đến mức này rồi mà vẫn không chịu nhìn rõ hiện thực, còn nói chuyện mặt mũi , thể diện với ta sao ? Có thể kéo dài hơi tàn thì lập tức cẩu. Cẩu đến khi nào không còn cẩu được nữa mới thôi. Vả lại ta biết các ngươi vì sao lại chọn ta làm tông chủ. " Lâm Phàm vạch mặt. " Đêm đó các ngươi nói chuyện ta đã vô tình nghe hết. Các ngươi không dám gánh trách nhiệm này, đưa ta làm . Cũng được, ta không ngại ! Nhưng các ngươi đã chọn ta thì phải đem quyền lực giao cho ta, như vậy ta mới có thể mạnh dạn mà làm, quyết đoán mới làm được. Cho dù thành hay bại thì ta cũng đã cố gắng hết sức mình. Ta xứng đáng với tông môn, càng không thẹn với lương tâm mình. "

" Các ngươi bề ngoài thì giao vị trí tông chủ cho ta nhưng thực tế thì các ngươi đều phản đối mọi việc ta làm dù biết rõ việc ta làm vẫn có đạo lý.... " Lâm Phàm chua chát cười nhẹ. " Nếu như vậy thì người tông chủ này cũng không cần nữa. Các ngươi ai thích làm thì làm, hoặc là còn có mấy sư huynh đệ của ta kìa. Các ngươi đem đại một ai đó lên mà làm đi. "

Nói tới đây, Lâm Phàm thở dài :

" Lãm Nguyệt Tông đã bệnh nặng rồi, giai đoạn cuối ! Hết thuốc ! BIến cố không nhất định là có thể qua nhưng người nếu không thay đổi thì tuyệt đối chỉ một con đường chết ! Đồng ý hay không , các ngươi tự quyết đi ! "

Lâm Phàm nhìn thẳng năm tên trưởng lão , trong mắt hắn không có chút gì là e ngại. Lúc này hắn chân chính là tông chủ mà không phải là khôi lỗi, là cõng nồi hiệp ! Muốn ta làm, mẹ nó chứ , giao toàn quyền cho ta . Ta làm cho tới nơi tới chốn luôn. Không cho ta làm thì cái nồi này các ngươi tự cõng ! Những lời này tuyệt không khách khí ở thời đại này , thế giới này, thậm chí có thể nói là gây mích lòng sâu sắc !

Cuối cùng, đại trưởng lão thở dài cúi dầu : " Theo tông chủ nói mà làm đi."

" Ta thì không ý kiến. " Vu Hành Vân gật đầu.

Ba tên trưởng lão còn lại cũng nhao nhao ủng hộ.

" Các vị trưởng lão ! Các ngươi cũng đừng trách tiểu bối không tôn kính trưởng bối mà bởi vì ta thực sự không còn cách nào khác. Dù sao thì Lãm Nguyệt Tông hiện giờ thế nào, các ngươi chắc là rõ ràng hơn ta. Như thế này là biện pháp duy nhất mà ta có thể làm. Vả lại, các ngươi yên tâm đi, ta không phải là làm cho có mà thật sự quyết tâm cùng tồn vong với Lãm Nguyệt Tông. " Lâm Phàm cười nói.

Năm tên trưởng lão bị những lời này làm cảm động lan tràn. Cùng tồn vong a. Mấy lão già chúng ta chẳng phải cũng vậy sao ? Giờ này, những người này lại có cảm giác tiểu gia hỏa trước mặt này có thể thay đổi được chút gì đó.

" Vì vậy... mong chư vị giúp ta ! " Lâm Phàm lên tiếng phá tan bầu không khí ấp úng.

" Yên tâm ! " Đoạn Thanh Dao cười vỗ vai Lâm Phàm : " Mục đích của chúng ta đều giống nhau, đương nhiên sẽ toàn lực phụ tá ngươi . "

" Phải đó ! Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta. Đương nhiên phải dùng hết toàn lực rồi hả. " Trần Nhị Trụ cũng vỗ vỗ vai Lâm Phàm.

Sau đó ba tên trưởng lão còn lại cũng lần lượt vỗ vai Lâm Phàm biểu thị đồng ý.

" Vậy bây giờ chúng ta lập tức chuẩn bị. Có thay đổi được hay không thì có lẽ chờ ba ngày sau ... "

" Phải ! Khổ cực rồi . " Lâm Phàm gật đầu.

Nhìn bóng lưng đám trưởng lão rời đi, Lâm Phàm âm thầm thở ra : " Còn may , chí ít là không phải chơi cứng với mấy lão bất tử này. Chỉ cần những người này chịu phụ tá thì vẫn còn cơ hội. Còn đám sư huynh đệ kia thì... "

Nghĩ đến đây Lâm Phầm không khỏi vò đầu bứt tóc móc mắt giựt màng tang. Tất cả đều là ngoại môn đệ tử thì ít ra cũng có chút ít thiên phú nhưng mà đám người này thiên phú thực sự là rác rưởi.

" Tận lực giúp đám người này một chút đi. Cho dù không có thành tựu gì thì đem làm linh vật cũng được, đứng cho đủ số cũng xong... "

Bình Luận (0)
Comment