Làm Tông Chủ, Quy Củ Của Ta Có Chút Lạ ( Bản Dịch )

Chương 6 - Tự Kỷ Cùng Dây Chuyền - Tiêu Linh Nhi .

"Ăn ngon!"

"Thật là thơm a ~!"

"Ngao ngao ngao.... con mẹ nó chứ, ta ăn , ta ăn...."

Đám người ăn ào ào như một đám chết đói.

Yêu thú thôn vân thổ vụ, hấp thu nhật nguyệt tinh hoa để tu luyện. Cho dù là yêu thú cấp thấp nhất, nhục thân cũng được linh khí tẩm bổ qua, hương vị đương nhiên là không thể nào đem đi so sánh với thú vật thông thường. Đến Lãm Nguyệt Tông bái sơn đa số đều là bình dân bá tánh, gia cảnh khó khăn, mấy ai được nếm qua thịt yêu thú. Hơn nữa đây là do trưởng lão đích thân xuất thủ, yêu thú bị săn giết đều là đệ nhị, đệ tam cảnh. Huyết nhục của nó đối với người bình thường tuyệt đối là đại bổ chi vật, hương vị càng không phải bàn, người ăn chỉ hận không thể nuốt luôn cả lưỡi. Ăn no rồi, bụng căng tròn vẫn chưa thỏa mãn.

" Đây chính là tiên môn sao ? Quả nhiên là đại thủ bút a. "

" Đây là Lãm Nguyệt Tông đó nha, ta nghe nói là mấy tông môn khác thì vô cùng kiêu ngạo, coi chúng ta như cỏ rác, hoàn toàn không hề quan tâm. Lãm Nguyệt Tông này chẳng những lo cho chúng ta ăn uống, mà còn cho ăn thịt yêu thú, ta có cảm giác sức mạnh của ta tăng lên không ít đó hả. "

" Nói vậy chẳng phải đây là tiên gia phúc địa sao ? Đây mới đúng là phong thái của tiên nhân đó nha. "

" Cũng không biết ta có cơ hội để bái nhập sơn môn hay không, nếu được thì đúng là tam sinh hữu hạnh đó. "

" Cho dù không thể nhập môn, đợt này về ta cũng phải kể lại mọi thứ cho người ở quê, để họ đi thử một chút, vạn nhất được thì sao a. "

"... "

Nghe đám người giao lưu, ngũ trưởng lão Đoạn Thanh Dao không khỏi lộ ra nụ cười :

" Lúc đầu ta vẫn không rõ vì sao tông chủ muốn bao cơm cho đám người này, đã vậy còn cho ăn thịt yêu thú. Giờ thì đúng là ta quá nông cạn, suy bụng ta ra bụng người. Làm như vậy quả nhiên là thu được nhân tâm, một khi thu được nhân tâm thì sang năm rõ ràng là sẽ càng nhiều người hơn đến bái sơn. Có lẽ thôn dã sơn phu thì hiếm có người có thiên phú nhưng mà người đông thì thế mạnh, càng nhiều người thì cơ hội tìm được hạt giống tốt càng cao. "

" Không thể nói như vậy ! Đây không phải là kiến thức nông cạn. " Lâm Phàm lắc đầu nói.

Đoạn Thanh Dao thoáng cảm động khi thấy Lâm Phàm an ủi mình thì ,

" Phải nói là tầm nhìn hạn hẹp ! " Lâm Phàm chốt hạ.

Đoạn Thanh Dao đơ người.

Bốn tên trưởng lão kia bung cười rủ rượi.

Lâm Phàm nói tiếp,

" Săn giết yêu thú cấp hai, cấp ba đối với các vị mà nói thì chỉ là thuận tay nhưng lại khiến cho những người kia mang ơn, đem danh tiếng của chúng ta nâng lên, hà cớ gì không làm ? Đám đại tông môn kia hoàn toàn không quan tâm đến tiểu tiết này, chỉ cần chọn lựa hạt giống tốt là xong. Lãm Nguyệt Tông chúng ta lại không có tư cách này. "

Đối với Lâm Phàm, Lãm Nguyệt Tông cơ bản là không đủ danh tiếng, không có gì để người ta muốn đến bái sơn. Hơn nữa hương dã sơn phu có gì không tốt ? Chỉ cần nhìn duyên chẳng phải sao ? Đã vậy đám người này ít học thì lại không thấy Lãm Nguyệt Tông tệ hại. Dù sao thì đối với họ, Lãm Nguyệt Tông ở đây đã là thần tiên chi địa. Danh tiếng, là cái gì đó rất quan trọng a.

" Tiểu tiết ? " Đám trưởng lão lâm vào trầm tư.

Trước đây tựa hồ như đúng là không ai chú ý đến vấn đề này, chỉ một hai làm theo quy củ từ trước đến nay. Khảo thí thiên phú, khảo hạch tâm tính sau đó thì nhập môn. Khác nhau duy nhất là phương thức khảo hạch của từng môn phái khác nhau, thế thôi.

Qua nhiều năm như vậy, không ai chịu ngồi ngẫm lại, đại tông môn người ta cao ngạo là vì người ta có tư cách để cao ngạo. Cho dù không cần làm gì thì các thế gia, đại tộc cũng sẵn sàng cho người đến tận cửa cầu được nhập môn. Còn Lãm Nguyệt Tông thì sao chứ ?

Thấy đám trưởng lão trầm mặc, Lâm Phàm cũng thở dài trong lòng. Khoái hoạt còn không nổi còn trang bức cái giống gì chứ. Ngươi là một tên học lực trung bình, lên lớp là mừng nói gì đòi hỏi được giống như sinh viên được Thanh Hoa, Bắc Đại tuyển thẳng ?

Dù sao thì cũng không trách họ được, người tu hành ai mà chẳng có ngạo khí. Hơn nữa các tông môn đời đời kiếp kiếp đều như vậy, họ cũng đương nhiên tuân theo mà thôi. Nhưng với Lâm Phàm thì tuyệt không cho phép chuyện này xảy ra, nếu không thì đừng nói là một năm nữa, vài tháng, thậm chí vài ngày bản thân liền muốn tèo téo teo.

" Các vị trưởng lão đã phát hiện được người phù hợp chăng ? " Lâm Phàm chợt hỏi.

Năm tên trưởng lão thay nhau trả lời.

" Người hay mỉm cười thần bí chưa từng phát hiện. "

" Người bị gây sự cũng chưa có. "

" Bị đào cốt, sinh mệnh nguy cơ sớm tối cũng chưa có. "

" Kẻ nhát như chuột, vô cùng cẩn thận cũng không thấy. Đa số đều đang nghĩ cách thể hiện bản thân, có một vài người thì hướng nội chứ không phải nhát gan. "

" Tính cách thay đổi thất thường... không có ! "

Đang lúc Lâm Phàm thất vọng nhất thì nhị trưởng lão Vu Hành Vân lại nói :

" Cũng có một cái thích nói chuyện một mình. Nhưng mà trên tay nàng lại không có nhẫn, chỉ có đeo một sợi dây chuyền.... không biết có phải là đang nói chuyện với sợi dây chuyền không. "

" Ai ? " Lâm Phàm mừng rỡ.

" Bên trái, phía sau. Mặt mũi dính đầy bùn đất, quần áo bạc màu nhưng vô cùng sạch sẽ gọn gàng. Thiếu nữ áo gai kia ! "

Lâm Phàm nhìn theo hướng Vu Hành Vân chỉ, lập tức tập trung toàn lực nhìn chằm chằm thiếu nữ.

" Ta đã quan sát lâu rồi, nàng ngẫu nhiên có nói một mình nhưng mà lại giống như là đang nói với ai đó. Nha đầu này đã mở ra ba đạo huyền môn nhưng thân thể lại có chút kỳ quái, tựa hồ như đã từng mở ra rất nhiều huyền môn nhưng mà không biết tại sao lại rơi xuống chỉ còn ba đạo. "

" Ồ thế à ? "

" Nói vậy chẳng lẽ nha đầu này có bí mật ? "

Đám trưởng lão thấp giọng trao đổi.

Lâm Phàm thì vô cùng mừng rỡ, hai mắt tỏa sáng.

Nguyên nhân đặc thù, tu vi lùi lại. Hư hư thực thực nói chuyện với sợi dây chuyền. Tóc dài đen nhánh, sạch sẽ gọn gàng. Trang phục dù cũ kỹ bạc màu nhưng vô cùng sạch sẽ. Mặt lại có bùn đất , chắc chắn là để che giấu tai mắt người khác. Thiếu nữ này tuyệt đối có vấn đề !

Tốt hay xấu thì Lâm Phàm không biết nhưng hiện tại Lãm Nguyệt Tông đều nát đến mức này rồi thì còn lo mẹ gì nữa. Người có mệnh cách nhân vật chính xuất hiện, dù hư hư thực thực thì cũng là mô bản nhân vật chính, chẳng lẽ không thu ?

Đúng lúc này, Lý Trường Thọ lại lên tiếng: " Nếu ta nhớ không lầm thì nha đầu này hình như có trong đám người họ Tiêu, Lâm, Thạch, Diệp... "

" Chính xác là vậy ! " Vu Hành Vân gật đầu xác nhận.

" Là nàng ! " Lâm Phàm quyết đoán.

Một người đồng thời thỏa mãn nhiều điều kiện như vậy còn không chọn nữa thì chọn ai bây giờ ? Cho dù không xác định có chính xác hay không nhưng mà nhất định là xác xuất không thấp. Cứ thử là biết ngay !

Đám trưởng lão hai mặt nhìn nhau : " Còn mấy người khác thì sao ? "

" Nói ba ngày liền ba ngày. Cứ vậy đi ! " Lâm Phàm đã sớm có kế hoạch." Ba ngày, mỗi ngày một bữa thịt yêu thú coi như là đền bù cho bọn hắn. Ba ngày vừa hết, tuyên bố kết quả ngay và luôn."

" Rõ, tông chủ ! "

" Hay là tông chủ đi nghỉ ngơi trước đi hả ? Ở đây cứ để mấy lão gia hỏa chúng ta nhìn là được rồi a. "

" Cũng được ! " Lâm Phàm gật đầu.

.......

Ngày thứ ba.

Lâm Phàm lại xuất hiện trên quảng trường, đi đến trước mặt thiếu nữ :

" Ngươi cùng ta hữu duyên. Tên ngươi là gì ? Có nguyện ý bái nhập tông môn chăng ?"

Thiếu nữ mừng rỡ lập tức cúi đầu :

" Đệ tử Tiêu Linh Nhi, bái kiến tông chủ ! "

Bình Luận (0)
Comment