Trên quảng trường lặng ngắt như tờ. Tất cả đều nhìn Tiêu Linh Nhi đang hành lễ, lòng đầy hâm mộ đồng thời cũng đầy mong đợi tiếp theo sẽ là mình. Nhưng đáng tiếc, kết quả đã khiến họ đều thất vọng.
Lâm Phàm vội đỡ Tiêu Linh Nhi đứng dậy :
" Từ nay, ngươi là nội môn đệ tử của Lãm Nguyệt Tông. " Nói đoạn hắn quay lại nhìn đám đông khẽ thở dài : " Tiên lộ đằng đẳng , một bước lên trời vô cùng khó khăn, người có duyên lại càng hiếm thấy. Chư vị, mời trở về đi. "
Cự tuyệt ? Hơn vạn người chỉ lấy một người ?
Đám đông tái mặt. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị từ chối, sẽ có rất rất nhiều người bị loại nhưng lúc này đám đông vẫn vô cùng tuyệt vọng, cảm giác trời đất quay cuồng, nhân sinh lệch lạc.
" Chư vị ! Mời xuống núi ! " Tô Tinh Hải lạnh lùng nói.
Đám đông chán nản quay đầu, nước mắt rưng rưng nhưng không ai làm ầm ĩ, không ai chống đối.
Vô duyên cũng là mệnh do trời định. Cho dù thất lạc nhưng chuyến này cũng không uổng công. Tốt xấu gì cũng được ăn thịt yêu thú liên tục ba ngày. Yêu thú huyết nhục rất tốt cho sức khỏe, vô cùng heo thì , giúp tăng cường sức đề kháng, tố chất thân thể hoàn toàn tăng lên. Hơn nữa cũng coi như là được tận thấy được thần tiên nó ra thế nào.
Đám người lục tục xuống núi để Lãm Nguyệt Tông trở lại yên tĩnh như trước đó....
" Rửa sạch sẽ mặt mũi đi. " Lâm Phàm khẽ cười. :" Ở đây không cần phải ngụy trang đâu hả."
Tiêu Linh Nhi đỏ mặt, vội vã chay đển một dòng suối nhỏ rửa sạch mặt mày, lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo.
" Đây là.... ta làm vậy là vì... " Tiêu Linh Nhi lắp bắp giải thích.
" Không cần giải thích ! Mỗi người đều có bí mật của mình. Không muốn nói thì đừng nói. Chúng ta sẽ không ép buộc đâu. " Lâm Phàm lạnh nhạt nói. " Đi thôi ! Đốt nhang ! Bái sư ! "
" Từ nay về sau ngươi là đệ tử của Lãm Nguyệt Tông. Có thể ngươi cũng đã biết tình trạng của chúng ta hiện nay, nhưng ngươi vẫn lựa chọn đến đây.... Đã vậy thì chúng ta đương nhiên sẽ không phụ ngươi. Từ giờ trở đi toàn bộ tài nguyên đều tập trung cho ngươi, toàn lực bồi dưỡng ngươi. Chuyện ngươi cần phải làm là mạnh lên. Chỉ vậy thôi ! "
" Rõ ! Tông chủ ! " Tiêu Linh Nhi nghiêm nghị đáp.
Sau khi mọi nghi lễ hoàn thành, Lâm Phàm chính thức có được tên đệ tử đầu tiên. Nói về độ trung thành thì Lâm Phàm cũng không lo nhiều quá, dù sao thì trong tiểu thuyết tiên hiệp ,bình thường họ Tiêu có nhân phẩm cũng không tệ. Nếu như nàng thật sự là mô bản của nhân vật chính thì sau này toàn bộ Lãm Nguyệt Tông sẽ nhất phi trùng thiên, một người đắc đạo gà chó lên trời !
Tuy nhiên có lẽ cũng sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Nhưng nếu thật sự là Lâm Phàm xuyên qua đúng thế giới trong trò chơi thì cho dù Tiêu Linh Nhi có làm phản hắn cũng không ngại, nàng tấn cấp hắn cũng tấn cấp, nàng có thiên phú gì hắn có thiên phú đó, ít nhất thì cũng năm ăn năm thua. Hơn nữa cộng thêm thực lực ban đầu của mình thì Lâm Phàm hoàn toàn nắm phần thắng nhiều hơn. Sau này, đệ tử nhiều thêm, thiên phú càng nhiều, thực lực càng tăng, cho dù có ai làm phản hắn cũng không sợ. Bởi vậy bây giờ hắn đem toàn bộ tài nguyên cung cấp cho đệ tử có thiên phú thì lại có lời hơn là chính bản thân mình sử dụng.
Tóm lại, làm vậy không lỗ ! Cứ ngồi không hưởng lợi là được.
.........
Trong phòng,
Lâm Phàm ngồi đó, tim đập mạnh.
" Hy vọng ta không đoán sai a.."
" Cái này....thiên phú của nàng... giờ sao đây ? Làm sao để có được thiên phú của nàng ? "
Lâm Phàm đang miên man suy nghĩ, chợt hắn cảm giác phiến thiên địa này tựa hồ rõ ràng không ít.
" Hả ? Bắt đầu rồi sao ? "
Lâm Phàm khẽ cảm ứng ...
" Đây thật sự là tin tốt... ta đoán không sai ! "
Lâm Phàm mừng rỡ, lập tức thử tu luyện.
Hiện tại Lâm Phàm là Ngưng Nguyên Cảnh đệ nhị trọng. Thiên phú của hắn chỉ miễn cưỡng gọi là tốt một chút, lúc tu hành thì tốc độ hấp thu linh khi cứ như mèo liếm nước. Nhưng lúc này, hắn phát hiện thiên địa linh khí ào ào tràn vào cơ thể, tốc độ nhanh hơn trước gấp mấy chục lần. Trước đây như mèo liếm nước thì giờ giống như là bưng ly nốc ừng ực. Huyền môn nhục thân mở lớn, điên cuồng hấp thu thiên địa linh khí, cảnh giới mơ hồ có thể dùng mắt thường thấy được đang tăng lên.
" Quả nhiên ta đoán đúng! Ta thật đã xuyên qua vào trò chơi... cũng có thể thế giới này có quy tắc giống trò chơi. Hơn nữa Tiêu Linh Nhi này... quả nhiên là thiên tài ! "
Cho dù Tiêu Linh Nhi không phải là thiên mệnh chi tử của thế giới này thì ít nhất cũng là mô bản nhân vật chính. Có đệ tử như vậy, chỉ cần không chết yểu , lo gì Lãm Nguyệt Tông truyền thừa đứt đoạn. Hơn nữa đã là mô bản nhân vật chính thì làm sao dễ dàng mà chết yểu được...
Lâm Phàm càng nghĩ càng muốn hả họng cười thật lớn. Chính mình đặt ra mấy cái quy tắc tưởng chừng như vớ vẩn kia lại hoàn toàn hợp lý. Có thiên phú chưa chắc đã là nhân vật chính, hơn nữa biết đâu lại còn là đá đặt chân của nhân vật chính. Vì vậy nhân vật chính đúng là ngon quá đó mà. À không , không phải ngon mà là kèo thơm. Loli càng thơm !
Hưng phấn qua đi, Lâm Phàm ổn định tâm tình, tập trung tu luyện.
Cho dù có thể nằm ngửa ra đó chờ tấn cấp nhưng mà đã có thiên phú kinh người như vậy mà không tu luyện thì chẳng phải là phung phí của trời sao ? Phung phí vậy Lâm Phàm cũng sợ bị trời đánh thánh đâm a.
......
Một nơi khác,
Tiêu Linh nhi nằm vật ra giường, thở dài :
" Đã vào được tông môn. Hy vọng tất cả đều thuận lợi ! Nhưng mà sư phụ à , ta thật không hiểu ngươi là sư phụ ta tại sao lại muốn ta bái nhập sơn môn làm gì chứ ? Đã vậy lại còn là một môn phái đang xuống dốc như Lãm Nguyệt Tông nữa. "
Trong đầu nàng vang lên một giọng nói già nua : " Nha đầu ngốc ! Vi sư bất quá chỉ là một linh hồn thể, nhục thân không có. Trước đây vì để tỉnh lại đã khiến cho ngươi mất mấy năm không thể tinh tiến tu vi, thậm chí cảnh giới còn rớt xuống.... Mặc dù ta có thể truyền lại y bát cho ngươi nhưng không có tài nguyên thì ngươi làm sao có thể quật khởi được ? Vả lại làm sao có ai nghĩ ra được ngươi đang trốn ở Lãm Nguyệt Tông chứ ? Còn vì sao chọn Lãm Nguyệt Tông thì... "
Lão ẩu dừng một chút rồi lại nói : " Ngươi nói chính xác, Lãm Nguyệt Tông đúng là đang xuống dốc nhưng ít nhiều cũng có chút nội tình. Lãm Nguyệt Tông lại làm người không tệ, có điểm mấu chốt chứ không phải đám danh môn chính phải đạo đức giả , khẩu thị tâm phi kia. Huống hồ gì ở đây, môn hạ đệ tử ít ỏi, không có ai hơn thua ganh ghét ngươi , ở đây ngươi có thể an tâm tu luyện chẳng phải sao ? Quan trọng nhất là ở đây có một vật quan trọng với ngươi. Chỉ cần đạt được nó thì thiên phú của ngươi sẽ được kích phát toàn bộ. "
" Ưm! " Tiêu Linh Nhi được khai sáng. " Đệ tử minh bạch. "
" Nhưng mà nếu vạn nhất chúng ta bị cừu gia tìm đến thì chẳng phải là đang gián tiếp hại sư môn sao ?
" Nếu thật vậy thì lão thái bà này dù liều chết cũng phải ngăn cản chúng ! "
" Sư phụ... "
" Linh Nhi , ngươi nhớ kỹ ! Chúng ta tuy là nhất giới nữ lưu nhưng người sống một đời phải biết có việc nên làm, có việc không nên làm. Nhận ân huệ của người thì phải nhớ mãi ngàn năm, tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo. Tuyệt không thể làm hạng cẩu tặc vong ân phụ nghĩa , lấy oán trả ơn."
" Ta biết , sư phụ. Linh Nhi nhất định cố gắng tu hành. "
" Được rồi ! Bây giờ ta không cần phải hấp thu tinh khí thần của ngươi nữa. Hơn nữa thiên địa linh khí ở Lãm Nguyệt Tông này đậm đặc hơn ngoại giới rất nhiều, ngươi cũng không cần phải e dè cẩn thận như trước nữa. Cần phải tập trung tu luyện, nhanh chóng tăng tu vi lên đi hả. "
" Trong một ngày mở lại chín đạo huyền môn, ba ngày đột phá Ngưng Nguyên Cảnh. Sau đó, vi sư dạy ngươi luyện đan ! "