Hôm sau, sáng sớm.
Lâm Phàm mở mắt, đứng dậy.
Rốp ! Rắc !
Xương cốt toàn thân nổ vang, ánh mắt như điện, khí thế bừng bừng.
" Ngưng Nguyên Cảnh..... tam trọng ! Không tới một ngày lập tức đột phá một tiểu cảnh giới. Nếu dùng thiên phú của ta thì đừng nói là một ngày, cho dù một tháng thậm chí một năm cũng chưa chắc làm được vậy. "
Đột phá ! Không chỉ là nhờ vào tốc độ hấp thu thiên địa linh khí mà còn phải coi thiên phú thế nào, bình cảnh ra sao. Trước đây thiên phú của Lâm Phàm vô cùng bình thường, tuyệt đối không thể tu luyện nhanh như vậy, nhưng sau khi lấy được thiên phú của Linh Nhi , mọi thứ hoàn toàn thay đổi. Lâm Phàm cảm khái mãi không thôi, đồng thời cũng thấy mình quyết định thật là chính xác. Phải , Lâm Phàm ta quả nhiên đẹp trai ngời ngời ! Quy củ quái đản thì sao chứ ? Xài tốt là được !
" Bình tĩnh , bình tĩnh ! Hiện tại ta là nhất tông chi chủ. Phải có khí độ ! " Lâm Phàm tự luyến. :" Đi coi Linh Nhi thế nào rồi dẫn nó đi lựa công pháp. "
Lâm Phàm bước ra, gọi Vu Hành Vân đi theo nhưng năm tên trưởng lão đang rảnh rỗi sinh nông nỗi nhất định đi theo sau đít. E hèm , đi thì đi, cũng không ảnh hưởng gì, có thể như vậy cũng tốt, để Linh Nhi thấy là nàng được coi trọng. Chuyện tốt a !
······
" Sư tôn ! Các vị trưởng lão ! Tới sớm a. " Tiêu Linh Nhi đang rửa mặt vội vàng hành lễ .
" Hé lô , chào buổi sáng ! " Lâm Phàm gật gật đầu : " Tối qua ngủ ngon chứ ? "
" Bình thường ! So với ngoài đường lấy trời làm màn, lấy đất làm giường thì tốt hơn nhiều. " Tiêu Linh Nhi thật thà nói.
Những ngày qua, nàng phiêu bạt khắp nơi màn trời chiếu đất, trốn chui trốn nhủi, ngay cả một giấc ngủ yên cũng không có. Đêm qua là một đêm yên ổn nhất từ mấy tháng qua.
" Vậy thì tốt rồi. Giờ đi Tàng Kinh Các chọn một bản công pháp thích hợp cho ngươi. Dù sao thì chẳng bao lâu.... "
" Cái gì ? " Lâm Phàm chưa dứt lời thì Vu Hành Vân hét lên thảng thốt.
" Nhị trưởng lão ??? Ngươi bị kiến cắn mông à ? " Lâm Phàm giật mình.
" Ngươi..... " Vu Hành Vân há hốc mồm, nhìn chằm chằm Tiêu Linh Nhi : " Ngươi.... Khai Huyền cửu trọng ? "
" Sao lại như vậy ? "
" Sao có thể vậy được ? "
" Thật sự.... thật sự là Khai Huyền cửu trọng . "
Đám trưởng lão há hốc mồm không khác gì Vu Hành Vân.
Hôm qua rõ ràng là Khai Huyền tam trọng, chỉ qua một đêm .... Sao lại nhanh vậy được chứ ? Đã vậy trước đó Tiêu Linh Nhi còn bị đánh rớt tu vi, muốn tu luyện lại vô cùng khó khăn. Cho dù là thiên tài thì từ Khai Huyền tam trọng tiến lên Khai Huyền cửu trọng cũng phải mất ít nhất là một năm, đằng này nha đầu này chỉ mất một đêm.
" Thiên.... thiên kiêu ? " Lý Trường Thọ lắp bắp.
Thiên tài rất ghê gớm nhưng vẫn có người vượt qua cả 'thiên tài. Những người đó được gọi là thiên kiêu, thiên chi kiêu tử !
Chuyện này thật sự khiến cho người ta khó có thể tin nổi. Hôm qua chính mắt họ đều nhìn thấy thiên phú của Tiêu Linh Nhi cũng không tốt mấy.
" Chẳng lẽ là .... dùng thủ đoạn đặc thù che đậy thăm dò ?"
Cuối cùng thì đám trưởng lão cũng sống không ít năm, trải qua vô số tuế nguyệt, có thể gọi là lão bất tử nên kiến thức bao la, rất nhanh có thể đoán được chuyện gì xảy ra. Nhưng nếu thật là vậy thì Tiêu Linh Nhi này không đơn giản. Thiên kiêu, thậm chí là thiên phú yêu nghiệt nhưng lại giấu kỹ, mặt mũi còn lấy bùn trét lên. Sau lưng nàng nhất định có bí mật rất lớn.
Chuyện này khiến mấy tên trưởng lão chấn kinh nhưng chấn động hơn nữa là Lâm Phàm sao lại biết những chuyện này ? Nói rõ hơn là cái quy định tuyển người mà hắn mới lập ra.... Nhìn sơ qua thì mấy cái quy định đó thật sự là tào lao bí đao, không liên quan gì đến nhau, đã vậy còn không có chút khoa học tu tiên nào. Nhưng mà cuối cùng thì lại dựa vào đó mà tuyển được một thiên kiêu hiếm có.
Nếu để tay lên ngực tự hỏi thì đổi lại là mấy lão bất tử này ra mặt thu đồ đợt này thì tông môn nhất định sẽ không thu được hạt giống hiếm hoi như TIêu Linh Nhi này. Bây giờ ngồi phân tích thì mới thấy đạo lý nhưng mà trước đó có thể nhìn ra sao ?
Nói một mình ? Nói một mình thì sao ?Người ta tự kỷ thì kệ mợ người ta chứ mắc mớ gì ?
Mặt trét đầy bùn đất ? Nó thích nó trét , trét phân còn được chứ trét bùn ăn thua gì ? Liên quan dữ ?
Bọn hắn chỉ biết là tìm đệ tử bằng cách nhìn thiên phú, nhưng mà kiểu như Tiêu Linh Nhi thì lại che giấu thiên phú của mình, biểu hiện lại vô cùng bình thường, thậm chí là tận lực trở thành một kẻ tầm thường không có gì lạ. Mặc dù về phương diện tu luyện có thể nhìn ra là nàng đã từng tu luyện ít nhất là hơn tám năm. Tám năm nhưng lại bị đánh rớt cảnh giới xuống KHai Huyền tam trọng, muốn trùng tu vô cùng khó khăn. Ai sẽ đón nhận nàng chứ ? Cho dù là phát thiện tâm không chê nàng là phế vật thì cũng chẳng ai muốn thu nhận nàng.
Nhưng Lâm Phàm thì khác. Hắn dựa vào cái quy định không đứng đắn kia, đem nàng trốn trong vạn người moi móc ra. Sự thật lại chứng minh Lâm Phàm đúng ! Nàng có thiên phú có thể xưng là thiên kiêu ! Nhưng mà càng nghĩ càng không có đạo lý. Thứ quy định không đứng đắn lại có thể đãi cát tìm vàng chuẩn xác như vậy ..... Dựa vào cái gì chứ ? Căn cứ vào đâu ? Chúng ta thật không hiểu a.
Năm tên trưởng lão trợn mắt há mồm, hết nhìn Tiêu Linh Nhi lại nhìn Lâm Phàm, nội tâm bấn loạn, đầu óc lâng lâng , rối loạn tiền đình mọe nó rồi !
Cái tên Lâm Phàm này lại hoàn toàn bình thản. Chẳng lẽ là... Hắn đã biết trước mọi chuyện ? Nếu vậy thì .... kinh khủng nhất không phải Tiêu Linh Nhi mà là tông chủ ! Thiên lý mã quý nhưng không hiếm. Bá Nhạc mới hiếm !
Ây da, có lẽ là trùng hợp.... phải rồi, trùng hợp. Như vậy đỡ nhức đầu hơn a.
.......
Năm tên trưởng lão khiếp sợ không thôi.
Lâm Phàm lại sớm biết tất cả. Tiêu Linh Nhi đương nhiên cũng biết thiên phú của mình không hợp thói thường.
" Các vị trưởng lão quá lời rồi. Là do hoàn cảnh ở đây quá tốt nên tốc độ tu hành của đệ tử nhanh hơn thôi." Tiêu Linh Nhi mỉm cười nói.
Hoàn cảnh của Lãm Nguyệt Tông ? ... À ờ....
" Còn về chuyện công pháp, kỳ thật đệ tử đã có công pháp phù hợp với mình. Vì vậy có thể không đổi công pháp chăng ? " Tiêu Linh Nhi khẽ nói.
Đại trưởng lão lập tức đáp lời : " Có lẽ ngươi cho rằng công pháp của mình không tệ nhưng Lãm Nguyệt Tông chúng ta.. "
" Đại trưởng lão ! " Lâm Phàm khoát tay chặn lại rồi nói với Tiêu Linh Nhi : " Ngươi đã có chủ kiến. Đương nhiên là có thể ! Đi theo ta. Ta dẫn ngươi đi lấy tài nguyên tu luyện. "
.......
Bảo khố,
Tài nguyên ở đây dù nhìn thoáng qua thì không ít nhưng nếu đem ra so thì thực sự quá tệ cho một tông môn.
" Tài nguyên ở đây, ngươi muốn lấy gì thì lấy, muốn bao nhiêu cũng được. Lấy hết cũng được. Cần gì cứ lấy ! " Lâm Phàm bình thản nói.
" Toàn bộ ? Cho hết ? " Tiêu Linh Nhi giật mình, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy nét kinh ngạc.
" Không nghe rõ sao ? Lãm Nguyệt Tông dù xuống dốc nhưng tuyệt đối không tiếc tài nguyên bồi dưỡng đệ tử. Chúng ta sẽ dốc hết tất cả sức lực. Đệ tử các ngươi cần, chỉ cần chúng ta có khả năng, nhất định sẽ lấy ra. "
Bẹp bẹp !
Lâm Phàm nhẹ vỗ vai Tiêu Linh Nhi nói : " Là một phần tử của tông môn, đương nhiên ngươi có quyền hưởng phúc lợi này. Tông môn không thuộc về ta, cũng không thuộc về bất kỳ ai. Tông môn là của chúng ta ! "
Nói đoạn, Lâm Phàm không chờ Tiêu Linh Nhi phản ứng, lập tức lùa đám trưởng lão rời khỏi nơi này, để lại một mình Tiêu Linh Nhi trong bảo khố.
Thật lâu .... Tiêu Linh Nhi lẩm bẩm : " Sư phụ.... sư tôn.... hắn... "
" Hắn không phải người thường ! " Thanh âm già nua thở dài: " Quyết đoán như vậy thật khiến cho người ta kinh diễm. Ngươi cần phải hảo hảo tu luyện, chớ cô phụ tấm lòng của hắn. Có tông môn như vậy, giai đoạn đầu con đường tu hành của ngươi ngược lại có thể thông suốt thuận lợi a. "
" Sau này... nhớ kỹ. Nhất định phải hồi báo tông môn ! "
" Nhất định ! "