Có đồ tốt, Lâm Phàm thật sự cho hết !
Dù sao thì Tiêu Linh Nhi tu luyên tương đương với hắn tu luyện, chưa kể là nàng xài tool hack nên làm ít công to. Còn nếu nói e ngại nàng là loại lấy oán trả ơn thì ... đa số người ta gặp được chuyện như thế này, tông môn coi trọng, có gì cũng cho hết , bảo vệ hết mình thì chắc cũng chẳng ai mà đi làm mấy chuyện lang tâm cẩu phế đâu a. Còn nếu thật sự nàng lang tâm cẩu phế sao ? Vậy thì cũng chỉ có thể tiêu diệt. Đánh không lại sao ? Thiên phú là đi sao chép nhưng thực lực là thật, cùng thiên phú, cùng thực lực , cộng thêm thực lực của bản thân nữa, chơi không lại sao hả ? Cùng lắm chết ! Xong chuyện ! Đối với Lâm Phàm thì mặc dù là xuyên qua nhưng thực tế thì cũng không khác chơi game là mấy, làm đại đi, tới đâu tới !
.....
Hai ngày trôi qua, Lãm Nguyệt Tông bình yên không có chuyện gì. Ngày thứ ba, nhị trưởng lão lảo đảo đi tới
" Nhị trưởng lão, ngươi sao vậy ? "
" Tông chủ ! Tông chủ ! " Nhị trưởng lão thở dốc nói : " Ngưng Nguyên ... Ngưng Nguyên rồi ! "
" Hả ? " Nhìn Lâm Phàm , nhị trưởng lão chợt rùng mình. :" Ngươi .... "
" Ta sao ? " Lâm Phàm đưa mặt ngu ra hỏi.
" Ngưng Nguyên tứ trọng ?" Vu Hành Vân trợn mắt.
" Mấy ngày nay tâm tình không tệ. Có lẽ may mắn đốn ngộ, tiến bộ khá nhanh. " Lâm Phàm mỉm cười.
" Đốn ngộ ?" Vu Hành Vân chấn kinh. " Tông chủ lại có cơ duyên như vậy. Thật diệu quá thay ! "
Vu Hành Vân vô cùng kích động. Trước thu thiên kiêu đệ tử, giờ tông chủ đốn ngộ, tu vi tăng vọt. Chẳng lẽ là Lãm Nguyệt Tông muốn chuyển vận rồi sao ?
" Nhị trưởng lão ? " Lâm Phàm thấy Vu Hành Vân ngẩn người, liền hỏi : " Ngươi vừa nói cái gì mà Ngưng Nguyên ? "
" Linh Nhi ! Linh Nhi đột phá Ngưng Nguyên cảnh ! " Vu Hành Vân giật mình nói.
" Ồ, thật là tin tốt đó nha. " Lâm Phàm lộ ra tiếu dung.
" Tông chủ ? Ngươi không thấy lạ ? "
Lâm Phàm mộng bức.
Chắc là ta phải chấn kinh mới đúng kịch bản. Khục... vậy phối hợp chút đi. Nghĩ đoạn, hắn lập tức giật nảy mình trợn mắt há mồm : " Chấn kinh ! Ta thật là kinh ngạc ! "
Ngươi đây là.... quá giả !
Nhị trưởng lão bất lực nhìn Lâm Phàm trân trối.
Lâm Phàm như phát hiện cái gì lên tiếng :" Nàng đến a . "
" Cho nàng vào chứ hả ? " Nhị trưởng lão nói.
" Được thôi ! "
...........
" Sư tôn ! Nhị trưởng lão ! " Tiêu Linh Nhi có chút lo lắng.
" Đột phá Ngưng Nguyên Cảnh. Không tệ ! " Lâm Phàm cười nói.
" Sư tôn quá lời ! " Tiêu Linh Nhi khoát tay nói : " Đệ tử đến là vì... "
" Có chuyện cứ nói thẳng." Lâm Phàm cắt ngang.
Không sợ người đòi hỏi, chỉ sợ kẻ vô dục vô cầu.
Cái này gọi là đầu tư. Tự kỷ một chút , gọi là trí tuệ !
Tiêu Linh Nhi khẽ cắn môi ( chết thằng dịch rồi, con gái cắn môi là thằng dịch thất điên bát đảo, muốn gì cũng chiều. ) nói : " Là vì Địa Tâm Yêu Hỏa ! "
Lâm Phàm nhíu mày thầm nghĩ : " Địa Tâm Yêu Hỏa ... "
Hắn đương nhiên biết đến Địa Tâm Yêu Hỏa. Không biết từ bao lâu đã sinh ra trong trung tâm mảnh đất này. Thời kỳ đỉnh phong , Lãm Nguyệt Tông may mắn có được nó. Qua nhiều năm như vậy, ngoại giới đã dần mất đi tin tức về Địa Tâm Yêu Hỏa nhưng trên thực tế, thứ này vẫn luôn nằm trong Lãm Nguyệt Tông, chỉ là một mực vẫn không ai hàng phục được nó. Ngay cả thời kỳ đỉnh phong cũng không ai làm được, đương nhiên giờ đây thì cũng chẳng ai làm được gì, chỉ có thể tận lực che giấu, trong trường hợp đặc biệt có thể giúp cho tu luyện tiến triển, đồng thời Địa Tâm Yêu Hỏa cũng có thể coi là át chủ bài cuối cùng của Lãnh Nguyệt Tông, là trấn môn chi bảo .
Lâm Phàm dù mặt không đổi sắc nhưng trong lòng thì càng thêm khẳng định Tiêu Linh Nhi tuyệt đối có một lão gia gia bên mình, đồng thời hắn càng khẳng định Tiêu Linh Nhi này chính xác là mô bản của Viêm Đế Tiêu Viêm. Nếu không nàng tuyệt đối không thể biết được chuyện này, cũng không muốn có Địa Tâm Yêu Hỏa. Nếu như ai cũng biết Lãm Nguyệt Tông có Địa Tâm Yêu Hỏa thì tông môn sớm đã bị nhổ cỏ tận gốc, bóc bánh hổng thèm trả tiền. Nên nhớ thất phu vô tội, hoài bích có tội là đạo lý không thể thay đổi trong bất kỳ thế giới nào.
Địa Tâm Yêu Hỏa tồn tại là một thứ gì đó vô cùng nguy hiểm đối với Lãm Nguyệt Tông thời điểm này, tông muốn xuống dốc, truyền thừa đứt đoạn, không thể chấn nhiếp nổi ai. Địa Tâm Yêu Hỏa là một trong các loại dị hỏa ở đại lục này. Lâm Phàm biết đến nó cũng là vì hắn đảm nhận chức tông chủ, chứ tiền thân trước đây cũng hoàn toàn không biết gì về nó.
" Ngươi... sao ngươi lại biết ? " Nhị trưởng lão ngoài mặt bình tĩnh nhưng lòng đầy sóng gió hỏi.
Lãm Nguyệt Tông che giấu rất tốt, qua rất nhiều năm như vậy cũng không dám để lộ dù chỉ là phong phanh. Một kẻ mới đến, sao có thể biết ?
Tiêu Linh Nhi cắn môi ( lại cắn môi, tính quyến rũ chết ta hay sao dzậy hả ? )
Thấy Vu Hành Vân muốn truy vấn đến cùng, Lâm Phàm liền lên tiếng:
" Được rồi nhị trưởng lão. Cứ cho nàng đi ! "
Vu Hành Vân cùng Tiêu Linh Nhi kinh ngạc nhìn Lâm Phàm. Thiên địa kỳ vật cỡ này ... thậm chí còn trân quý hơn tất cả Lãm Nguyệt Tông vậy mà nói cho lập tức cho ? Nhị trưởng lão Vu Hành Vân thì đầu đầy dấu hỏi nhưng nghĩ đến trước đây Lâm Phàm liên tục nhấn mạnh không được cản trở thì chỉ có thể cười khổ rồi lấy ra Địa Tâm Yêu Hỏa đang bị phong ấn. Ở Lãm Nguyệt Tông, chiến lực của Vu Hành Vân là số một, vật này do nàng bảo quản là vô cùng hợp lý.
" Thứ này đã sinh ra linh trí, cho dù là đệ ngũ, thậm chí là đệ lục cảnh cũng chưa chắc có thể áp chế nó. Ngươi chỉ mới vào Ngưng Nguyên lại muốn nó.... chuyện này quả thực có chút... " Vu Hành Vân vừa nói vừa đem lệnh bài phong ấn Địa Tâm Yêu Hỏa giao cho Tiêu Linh Nhi.
Nàng tiếp nhận lệnh bài, khẽ vuốt ve..... Bên tai nàng, tiếng lão ẩu kích động không ngừng vang lên khiến Tiêu Linh Nhi nhất thời ngây người . Nàng vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Phàm, nội tâm cực kỳ cảm động.: " Ta nhất định phải hồi báo sư tôn, phải bảo hộ Lãm Nguyệt Tông bằng hết sức mình. "
Tiêu Linh Nhi lập tức làm ra quyết định. Tuyệt không phụ cô vọng của chưởng môn sư tôn.
" Công pháp của ta có chút đặc thù nên cần dị hỏa hỗ trợ. Ta muốn dùng nó để luyện đan ! " Tiêu Linh Nhi ấp úng nói.
" Ngươi biết luyện đan ? " Vu Hành Vân há miệng.
Lâm Phàm cười , suýt chút nữa là hả họng cười hô hố. Viêm Đế mô bản há lại không biết luyện đan sao chứ ?
" Đã như vậy ngươi cứ lớn mật mà làm. Lãm Nguyệt Tông này, toàn bộ dược điền, linh dược đều có thể lấy. Nếu không đủ, cứ gọi mấy trưởng lão giúp ngươi tìm. " Lâm Phàm vung tay.
Tiêu Linh Nhi cảm động rối tinh rối mù, vật trong tay rất nhẹ nhưng giờ phút này lại nặng như núi Thái Sơn.
" Đa tạ sư tôn ! " Tiêu Linh Nhi quỳ xuống.
" Đứa nhỏ ngốc ! Ngươi là đệ tử duy nhất của ta. Ta tự biết không có bản lãnh gì, chỉ biết cố gắng hết sức mình.... thật là khổ cho ngươi... " Lâm Phàm thở dài.
Lời vừa ra, tuyệt sát !
" Sư tôn... Tiêu Linh Nhi run rẩy, nước mắt chực chờ trào ra.
Một khắc sau, Tiêu Linh Nhi rời đi. Lâm Phàm nhìn nàng lại lâm vào trầm tự : " Ta làm vậy.... có phải là quá mức không ? "
" Nhị trưởng lão ! Sau này làm phiền các ngươi rồi. Vật tư Lãm Nguyệt Tông thiếu.. còn cần các ngươi... " Lâm Phàm nói. : " Chuyện khác ta không bàn tới... trong lúc nhất thời ta không thể giải thích rõ được nhưng cũng mong các ngươi tin tưởng ta, chờ thêm một thời gian. Thời gian sẽ chứng minh tất cả nỗ lực của chúng ta là đáng giá. "
" Tông chủ cớ gì phải nói vậy ? Chúng ta vốn dĩ nên đồng tâm hiệp lực mới phải. Huống hồ gì Tiêu Linh Nhi là hạt giống vô cùng tốt, cho dù là các đại tông môn cũng tranh nhau giành cho được. Chúng ta dù có dốc hết toàn lực cũng không thể so với đãi ngộ của họ a. " Vu Hành Vân thở dài : " Ta sẽ chuyển cáo cho mấy người kia. Vả lại ta cũng sẽ tìm cách tìm thêm chút tài nguyên. "
" Còn linh dược nữa . " Lâm Phàm nói tiếp : " Nếu Tiêu Linh Nhi cần, nếu không có gì nguy hiểm, tổn hại thì mong rằng chư vị hỗ trợ hết mình . "
" Rõ ! Tông chủ ! "