Lầm Tưởng Trưởng Công Chúa Là Thiếp Thất Mà Nuôi

Chương 86

Chiều muộn, Nhan Tĩnh Lam trở lại trang viên.

Hai con thỏ trắng nhìn thấy nàng liền vây quanh, nhưng Nhan Tĩnh Lam lại không giống mọi khi mà đùa giỡn hay dỗ dành chúng, mà chỉ đứng nhìn phía trước, ánh mắt mơ hồ không có tiêu điểm.

Nàng ra ngoài một chuyến, thấy Ôn Chước Cẩn, cũng nhìn thấy Nhan Quân Ngữ mà Ôn Chước Cẩn nhắc đến.

Từ xa, chưa lại gần, chỉ thấy Ôn Chước Cẩn và Nhan Quân Ngữ đang trò chuyện. Ôn Chước Cẩn đội mũ che, không thể thấy rõ khuôn mặt, nhưng dáng người cao ráo, mảnh mai, cực kỳ thanh thoát, từng cử chỉ, động tác đều nhẹ nhàng như gió xuân.

Nhan Quân Ngữ vẫn mang vẻ ngây thơ, như những cánh hoa đầu xuân mới nở.

Cả hai không làm gì quá mức, chỉ là một người ngồi, một người đứng, không rõ đang nói gì.

Và lại, cả hai đều là nữ tử.

Nếu là trước đây, Nhan Tĩnh Lam chắc chắn sẽ không có bất kỳ suy nghĩ gì.

Nhưng lúc này, chỉ cần nhìn thấy họ đứng cạnh nhau, trong lòng nàng bỗng cảm thấy không thoải mái.

Trở về, mọi cảm xúc dâng lên trong lòng nàng.

Hôm nay, Ôn Chước Cẩn về muộn, khiến tâm trạng của Nhan Tĩnh Lam càng trở nên rối bời.

Nàng biết là mình có điều không ổn, nhưng lại không thể kiểm soát.

"Chị, xin lỗi, hôm nay có chút chuyện trì hoãn, về muộn một chút. Chắc chị đã đợi lâu rồi nhỉ? Tất cả là do tôi." Khi Ôn Chước Cẩn bước đến gần Nhan Tĩnh Lam, thấy sắc mặt nàng không được tốt, vội vàng xin lỗi.

"Đi làm gì mà về muộn thế?" Nhan Tĩnh Lam lạnh nhạt hỏi, giọng nói không chút gợn sóng.

"Chị, hôm nay sau khi xem tình hình của hai vị kia, tôi phát hiện cô Nhan Quân Ngữ có mũi rất nhạy, có thể ngửi thấy nhiều mùi hơn người thường, còn có thể phân biệt các mùi này. Cô ấy cũng hỏi tôi khá nhiều vấn đề về hương đạo, tôi đã giải đáp một số cho cô ấy. Hóa ra cô ấy cũng rất thích hương đạo. Chỉ là mới tiếp xúc được một thời gian ngắn, tự học mà thôi, nhiều vấn đề không biết hỏi ai. Tôi nói chuyện với cô ấy một lúc, không ngờ lại muộn như vậy..." Ôn Chước Cẩn nói.

Vừa nhắc đến hương đạo, Ôn Chước Cẩn liền tán gẫu không ngừng, thời gian trôi qua cũng nhanh chóng.

"À. Các người thật là vừa gặp đã thân, quen nhau như thể đã lâu lắm rồi. Hay là, hôm nay em chuyển đến sống ở trang viên kia đi, tiện cho việc thảo luận về hương đạo. Tôi sẽ bảo nha hoàn chuẩn bị đồ đạc cho em. Cũng mang những nguyên liệu hương và dụng cụ chế hương mà em mang đến trước đó qua luôn, đỡ phải mỗi ngày đi lại phiền phức." Nhan Tĩnh Lam nói, giọng điệu nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng chỉ mình nàng mới biết cơ thể mình đang căng thẳng, trong lòng khó chịu và giận dữ đến nhường nào.

Cô Nhan Quân Ngữ lại có sở thích chung với Ôn Chước Cẩn, trò chuyện một lúc liền quên mất thời gian sao?!

Tên tiểu hỗn đản này, thật là đáng ghét.

Cô gái nhỏ tươi tắn, dung mạo cũng rất xinh đẹp, chắc chắn Ôn Chước Cẩn cũng có cảm tình với cô ta rồi?

Một bên trong đầu Nhan Tĩnh Lam nghĩ như vậy, nhưng một bên lại lạnh lùng quan sát, cười nhạt.

Chỉ có vậy mà tức giận sao?

Chỉ có vậy mà lại thấy khó chịu sao?

So với một tiểu cô nương trong cùng tộc nhưng thấp hơn một bậc, quả thực thật là vô lý!

Ôn Chước Cẩn nghe được lời của Nhan Tĩnh Lam, ngẩn người một chút, mới từ từ tiêu hóa được ý trong lời nàng.

Là muốn đuổi mình đi sao?!

Muốn đuổi mình ra ngoài?!

"Chị, chị nói thật sao?" Ôn Chước Cẩn tiến lại gần Nhan Tĩnh Lam, hỏi.

"Đương nhiên là thật, nếu ngươi thích ở bên người ta, thì cứ ở với họ đi. Đừng lo cho ta, ta một mình ở trang viên cũng tốt." Nhan Tĩnh Lam quay mặt đi, giọng nói căng thẳng.

"Chị, nếu chị đã nói vậy, thì tôi sẽ không khách sáo nữa. Tôi sẽ thu xếp đồ đạc và chuyển qua đó, còn có thể ăn cơm tối cùng cô ấy." Ôn Chước Cẩn nói khẽ, mắt nhìn chăm chú vào biểu cảm của Nhan Tĩnh Lam, chỉ thấy môi nàng hơi run rẩy, đôi mắt thì mờ đi chút ít.

"Chị, vậy tôi đi nhé." Ôn Chước Cẩn lại thử thăm dò nói một câu, Nhan Tĩnh Lam vẫn quay mặt đi không hề động, Ôn Chước Cẩn bèn đứng dậy.

Khi tiếng bước chân vang lên, Nhan Tĩnh Lam cảm thấy sắc mặt mình đỏ lên, ánh mắt mờ đi nhiều hơn.

Tên tiểu hỗn đản này quả nhiên là đối xử khác với cô gái đó!

Thật sự muốn đi sao?

Cô ấy sao có thể đi được?!

"Ôn Chước Cẩn, nếu ngươi dám bước đi nửa bước nữa, ta sẽ không để yên đâu!" Nhan Tĩnh Lam càng nghĩ càng tức giận, hơi thở cũng nhanh hơn, chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, xoay người nói ra một câu, nhưng lại phát hiện Ôn Chước Cẩn chẳng hề rời đi, chỉ đứng yên tại chỗ, vẫn chưa bước đi.

Đối diện với ánh mắt của Ôn Chước Cẩn, Nhan Tĩnh Lam cứng người trong giây lát, ngay sau đó Ôn Chước Cẩn đã lao tới, ôm lấy nàng.

"Chị, đừng giận nữa, em biết sai rồi. Cô Nhan Quân Ngữ trong mắt em chỉ là một cô gái nhỏ chưa trưởng thành, em không có bất kỳ suy nghĩ gì với cô ấy cả. Hôm nay chỉ là một sự tình cờ, quận chúa Diêu Thục thấy Nhan Quân Ngữ hứng thú với hương đạo, mỗi khi giải đáp thắc mắc cho cô ấy đều có bạc thù lao, không phải cho không đâu. Hôm nay em kiếm được bạc cũng đưa hết cho chị rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa..." Ôn Chước Cẩn ôm Nhan Tĩnh Lam, giọng nói mềm mại.

Nhan Tĩnh Lam nghe thấy những lời này, lại nghĩ đến sự kiên trì của Ôn Chước Cẩn với việc kiếm tiền, lập tức tin lời nàng.

Cùng lúc đó, nàng cũng nhận ra những cảm xúc vừa rồi của mình, cảm thấy bản thân như bị một quy tắc nào đó kiềm hãm.

Sao lại bị Ôn Chước Cẩn ảnh hưởng đến mức này?

Nhan Tĩnh Lam giận dữ vì bị Ôn Chước Cẩn trêu đùa, vùng vẫy không muốn để nàng ôm, nhưng Ôn Chước Cẩn lại ôm chặt hơn, tiến lại gần hôn lên môi nàng.

Nhan Tĩnh Lam vùng vẫy nhưng mỗi nụ hôn của Ôn Chước Cẩn lại làm nàng càng thêm yếu ớt, cơ thể cũng dần mềm nhũn theo.

Nhan Tĩnh Lam không còn sức để chống cự nữa, bị hôn đến mức vô thức quên mất bản thân vừa rồi vì sao lại tức giận.

Khi nụ hôn kết thúc, ánh mắt nàng tập trung vào khuôn mặt của Ôn Chước Cẩn, và lại cảm thấy cơn tức giận lại bùng lên.

"Chị, ngoan, đừng giận nữa. Em hiểu tâm trạng của chị, giống như khi em nhìn thấy chị và Kính Tham Ninh ở bên nhau, chỉ chia sẻ bí mật với Kính Tham Ninh mà thôi. Vì quá thích, sợ bị người khác cướp đi, cũng sợ sẽ mất đi, đúng không? Không có gì đáng xấu hổ cả. Em cũng thế, em còn nặng hơn chị nhiều. Dĩ nhiên, em phải nhận lỗi, để chị có suy nghĩ như vậy. Em cam đoan với chị, em sẽ không bị cướp đi đâu, cũng sẽ không thích người khác, vì em chỉ thích mình chị, chỉ yêu mỗi chị thôi!"

Ôn Chước Cẩn vội vã vuốt dọc lưng Nhan Tĩnh Lam, dịu dàng nói.

Với tư cách là một người "đã trải qua", Ôn Chước Cẩn nghe Nhan Tĩnh Lam nói những lời mâu thuẫn, tức giận và buồn bã, đôi mắt ướt lệ, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui mừng.

Chắc chắn mỹ nhân chị ấy cũng rất yêu mình!

Nhan Tĩnh Lam cảm nhận được hơi thở ấm áp bên tai, từng lời nói của Ôn Chước Cẩn đều mang hơi ấm, thấm vào tai rồi len lỏi vào đầu óc.

Nàng như đã hiểu được thái độ của Ôn Chước Cẩn với Kính Tham Ninh.

Tiểu hỗn đản này chỉ yêu mình nàng sao?

"Chị, không cần giấu giếm cảm xúc của mình đâu, dù chị có tâm sự gì, có gì muốn phát tiết cũng có thể nói với em, đừng giữ trong lòng." Ôn Chước Cẩn lại nói.

Nhan Tĩnh Lam vẫn chưa hoàn toàn hồi phục từ những lời trước, lại nghe thấy Ôn Chước Cẩn nói những lời này.

Có vẻ như nàng trước đây luôn bị giam cầm trong cái vỏ bọc của mình, dù có cảm xúc gì cũng chỉ biết giấu kín, không bao giờ bộc lộ ra.

Ôn Chước Cẩn là người đầu tiên nói những lời này với nàng.

Ánh mắt trong sáng, giọng nói chân thành.

Nhan Tĩnh Lam cảm thấy trong lòng có một chút rung động, những khúc mắc vừa rồi như tan biến hết.

"Chị, nếu chị còn bận tâm, thì từ ngày mai, chị cùng em đi đến trang viện đó để xem tình hình của hai người kia, được không? Họ đến chữa trị độc hương, là có trả tiền, nếu chị thấy hai vạn lượng tiền thuốc không quan trọng, thì có thể từ chối họ, chỉ cung cấp thuốc hương, để họ tự chữa trị?" Ôn Chước Cẩn nói.

"Không cần đâu. Tiếp tục chữa trị đi. Chỉ là, đừng nói chuyện gì với Nhan Quân Ngữ nữa." Nhan Tĩnh Lam nhẹ nhàng nói.

"Được, được, được!" Ôn Chước Cẩn cười tươi nói.

Tối hôm đó, Ôn Chước Cẩn vốn đã trở về muộn, lại còn làm ầm ĩ một hồi, nên giờ ăn tối trễ hơn bình thường một chút.

Ăn xong bữa tối và rửa mặt xong, lúc hai người gần gũi, Ôn Chước Cẩn lo lắng rằng Nhan Tĩnh Lam vẫn còn để tâm chuyện hôm nay, nên cảm thấy bất an, lại một lần nữa thì thầm bên tai Nhan Tĩnh Lam về tình cảm của mình.

"Chị, em chỉ thích chị như thế này, đầy đặn mềm mại, chị cứ yên tâm đi, người như chị, tài năng như vậy, hiếm có lắm!"

"Chị eo thon mềm mại, không ai có thể sánh được."

"Mùi hương của chị là độc nhất vô nhị, em thích nhất là mùi này."

"Chị xem, khi chúng ta sát gần nhau, vừa vặn, là hoàn hảo nhất..."

Khi Ôn Chước Cẩn thì thầm bên tai, Nhan Tĩnh Lam phải dùng sức che miệng Ôn Chước Cẩn lại.

Những lời này không cần thiết phải nói nữa!

Ngày hôm sau, Nhan Tĩnh Lam thức dậy muộn hơn một chút, tối qua bị Ôn Chước Cẩn làm ầm ĩ, tinh thần khá mệt mỏi, định cùng Ôn Chước Cẩn ra ngoài nhưng không còn sức lực, đành để Ôn Chước Cẩn ra trước.

Khi Ôn Chước Cẩn ra ngoài, gặp Linh quản sự đang vội vã đến.

"Tiểu thư, về nơi lần trước nói, gần đây có tin tức mới. Ngọn núi thu thập dân tị nạn đó là quân phản loạn, không biết huấn luyện bao lâu, đã nổi dậy rồi, đang từ phương Nam tiến về thành Vân Kinh. Tin này không biết có thật hay không, nếu là thật, thì con đường thương mại phía Nam chắc sẽ bị ảnh hưởng. Nếu họ thật sự đánh đến thành Vân Kinh, thì phải làm sao đây?" Linh quản sự báo cáo cho Ôn Chước Cẩn, vẻ mặt căng thẳng.

Ôn Chước Cẩn nghe thấy những lời này của Linh quản sự, giật mình kinh ngạc.

Nghe nói, hơn mười năm trước đã có một lần quân phản loạn, khi đó cô còn rất nhỏ, ấn tượng không sâu sắc, Hầu phủ cũng không bị kéo vào, nhưng các quan quý ở thành Vân Kinh gần như đã bị thanh trừng một lần, và từ đó, tân hoàng đế Nhan Diên mới lên ngôi.

Không ngờ lại nhanh chóng có lần thứ hai.

Quân phản loạn có thể có nghĩa là thay đổi triều đại.

Nếu thực sự có quân phản loạn đến, công việc kinh doanh khó khăn lắm mới bắt đầu của cô sẽ ra sao?

Có những người vừa mới đầu tư bạc vào, vẫn chưa kiếm được tiền!

"Có biết những thủ lĩnh quân phản loạn là ai không?" Ôn Chước Cẩn suy nghĩ một lát rồi hỏi.

"Người truyền tin nói, hình như là những người trước đây trong vụ án Thanh Lưu bị lưu đày liên kết lại với nhau, các học sĩ trong Hàn Lâm Viện làm mưu sĩ, thay thế những người trong ngọn núi trước kia, họ chỉ nói là triều đình vô đạo, tàn hại trung thần vô tội, muốn nổi dậy diệt trừ bạo chính, cụ thể thế nào thì vẫn chưa rõ..." Linh quản sự hồi tưởng lại những gì người họ phái đi thâm nhập vào trong "quân phản loạn" đã truyền về.

Ôn Chước Cẩn nghe đến đây thì hít một hơi thật sâu, cảm giác có điềm chẳng lành.

Vụ án Thanh Lưu đã oan uổng không ít người, nếu những người đó thực sự nổi loạn, tụ họp một đám người lớn, thì quả thật có sức ảnh hưởng.

Đám người Thanh Liễu không phải chỉ biết cắm đầu vào sách vở.

(Editor: xin phép để "Thanh Lưu" và "Thanh Liễu" là 1 nha)

Ôn Chước Cẩn nhớ lại mình cũng đã thu nạp không ít gia đình nạn nhân trong vụ án Thanh Liễu, lúc này không biết phải xử lý thế nào.

Tin tức này có thể đã truyền đến thành Vân Kinh, không chừng triều đình sẽ huy động những người dưới quyền Ôn Chước Cẩn, sử dụng họ như công cụ để đe dọa quân phản loạn.

Hiện giờ, thắng bại chưa rõ, những người đó cũng có thể trở thành lá chắn bảo vệ Ôn Chước Cẩn.

Dù sao thì Ôn Chước Cẩn cũng coi như đã cứu giúp họ, như Minh Tiếc Văn, Ôn Chước Cẩn chỉ nhờ cô ta giúp kiếm tiền, mỗi tháng còn chia cho một ít tiền, Mẫn Tích Văn tự mình làm cũng khá ổn, cuộc sống hiện tại cũng hài lòng.

Ôn Chước Cẩn suy nghĩ một chút, trong lòng quyết định.

Với mối quan hệ có thể tan vỡ bất cứ lúc nào với Thiên Huyền Cung, không biết khi nào sẽ phải trốn chạy, chẳng bằng chuẩn bị thêm vài con đường lui cho bản thân.

Ôn Chước Cẩn nghĩ vậy, lập tức bắt tay vào sắp xếp, chuẩn bị lặng lẽ chuyển những người phụ nữ trong vụ án Thanh Lưu mà cô đã nhận nuôi ra khỏi thành Vân Kinh.
Bình Luận (0)
Comment