误把长公主当外室养了 (Lầm tưởng trưởng công chúa là thiếp thất mà nuôi)
笑蓝 (Tiêu Lâm)
Số Chương: 125 chương chính (đã xong) + 13 chương phiên ngoại (đang dịch)
Lưu ý: H ở đây theo tiêu chuẩn của Al nhen (ở ngưỡng: cao H đến mức không chịu trả kết quả dịch -.-) và H của bộ truyện nằm trong mức chấp nhận được của Tấn Giang.
Văn án
Bá tổng cưng vợ cuồng si, là người giàu nhất thiên hạ vô tình tài trợ vợ đăng cơ x Đại nữ chủ quyền mưu xuất sắc ngoài đời, trong nhà lại giả vờ ngây thơ yếu đuối nhưng thực chất bụng dạ khó lường. Thiên niên hạ, ngọt sủng, cổ đại giả tưởng.
//
Nữ nhi của tiền chủ mẫu phủ Tĩnh An Hầu, Ôn Chước Cẩn, sau khi nhà ngoại sa sút không còn chỗ dựa, lại bị kế muội cướp đi hôn ước với Thế tử phủ Vinh Quốc công.
Sau khi hủy hôn, khắp nơi đồn rằng Ôn Chước Cẩn ngày đêm rơi lệ, nhưng thực tế nàng lại cải trang đến thanh lâu ở khu Tây thành Vân Kinh, chuộc thân cho một thanh quan, rồi mang người về nuôi dưỡng trong biệt viện, cưng chiều như trân bảo.
Người đời đều nghĩ rằng hôn sự bị cướp đi kia thực ra là điều Ôn Chước Cẩn đã sớm muốn từ bỏ. Bởi lẽ nàng không thích nam nhân, chỉ yêu nữ tử, nhất là những nữ tử mỹ mạo, trưởng thành hơn mình.
Vị mỹ nhân nàng mang về hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn đó.
Để nuôi dưỡng mỹ nhân, Ôn Chước Cẩn ngày đêm gắng sức kinh doanh, kiếm tiền, chu cấp cho mỹ nhân những thứ xa hoa còn hơn cả quý nhân trong cung đình.
Chỉ là không thể quang minh chính đại ban cho mỹ nhân một danh phận, điều này khiến Ôn Chước Cẩn luôn cảm thấy áy náy với nàng.
Khi vào cung cầu kiến quý nhân, định dùng số tiền lớn xin một phong hiệu cho mỹ nhân, Ôn Chước Cẩn đã gặp được Trường công chúa triều đình.
Trường công chúa đầu đội vương miện phù dung, thân vận pháp y huyền thanh, tay cầm phất trần, khí chất như băng tuyết ngàn năm, cao quý lạnh lùng, không vướng bụi trần.
Truyền rằng Trường công chúa năm mười lăm tuổi đã phò trợ ấu đệ đăng cơ, bình loạn trong triều, trấn áp ngoại bang, giết phạt quyết đoán, quyền thế khuynh thiên, khiến người người kính sợ.
Cũng là người mà Ôn Chước Cẩn e ngại nhất.
Khi chúng nhân đều quỳ xuống hành lễ, chỉ có Ôn Chước Cẩn run rẩy nhìn Trường công chúa với ánh mắt kinh hoàng.
Ai đó có thể nói cho nàng biết, vì sao Trường công chúa lại giống hệt mỹ nhân yếu đuối mà nàng đã chuộc thân và nuôi dưỡng bấy lâu nay chứ!!!
......
Văn án tiếp nối:
Trường công chúa Nhan Tĩnh Lam, năm hai mươi tuổi quy y làm nữ quan, thề cả đời không kết hôn. Nhưng không ngờ, đến năm hai mươi sáu tuổi, nàng bất ngờ trúng độc, hai mắt mù lòa, lại bị một thiếu nữ có giọng nói ngọt ngào dịu dàng dỗ dành mà mang về nhà.
Khi đó, Nhan Tĩnh Lam lâm vào cảnh hiểm nghèo, nhưng mỗi lần gần thiếu nữ, ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, cơn đau do độc phát lại thuyên giảm. Thế nên Nhan Tĩnh Lam thuận theo, để xem thiếu nữ này rốt cuộc có mưu đồ gì.
Quả thực, thiếu nữ đối với Nhan Tĩnh Lam có toan tính, nhưng hoàn toàn không như điều nàng tưởng tượng.
Sơn hào hải vị, xiêm y gấm vóc, sự cưng chiều xa hoa đến cực điểm khiến Nhan Tĩnh Lam chỉ trong vài ngày đã trở nên mềm mại, trắng ngần như bạch ngọc, dung mạo yêu kiều đến mức không ai có thể sánh bằng.
Mà điều thiếu nữ mong cầu, bất quá chỉ là... chút gần gũi thân mật.
"Chị thân một cái đi."
"Chị ôm một cái nhé."
"Chị lại gần chút nào."
Giọng nói trong trẻo, ngọt ngào, mang theo chút làm nũng, ngày ngày quấn quýt bên tai.
Nhan Tĩnh Lam dần dần nảy sinh lòng tham. Dù thị lực đã khôi phục, nàng vẫn vui vẻ làm "ngoại thất" của thiếu nữ, đồng thời lại khéo léo khuấy động triều đình, tranh quyền đoạt thế, thủ đoạn không chút sơ hở.
Văn án tiếp theo:
Ôn Chước Cẩn xác định Trường công chúa Nhan Tĩnh Lam và mỹ nhân mà mình từng yêu thương chính là một người. Không dám chần chừ, nàng nhanh chóng thu xếp hành lý, chuẩn bị bỏ trốn khỏi kinh thành. Ai ngờ vừa mới ra khỏi cửa, chưa rời khỏi cổng thành, liền bị đội cấm vệ quân vây chặt như lưới.
Ôn Chước Cẩn nhìn về phía người đang tiến lại gần mình - chính là người phụ nữ từng bị nàng khi dễ, từng rơi nước mắt, mềm mỏng quyến rũ nàng thực hiện biết bao chuyện xấu hổ, giờ đây trên người tràn đầy sát khí, đôi mắt đầy thù hận đang tiến về phía mình.
"Ôn Chước Cẩn, nếu ngươi rời đi, ai sẽ làm hoàng hậu của ta đây?"
Ôn Chước Cẩn giật mình, tưởng rằng đối phương sẽ rút kiếm, chuẩn bị tấn công mình. Ai ngờ, Trường công chúa lại bất ngờ tiến đến, ôm chặt lấy nàng từ phía sau, giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng vang bên tai nàng:
"Đừng sợ... Ta không có ý hại ngươi."
Bên tai là giọng nói ngọt ngào, vừa gần gũi vừa sắc bén, khiến Ôn Chước Cẩn không khỏi run rẩy.
Nàng không biết liệu đây là trêu đùa, hay một lời hứa, nhưng đôi mắt đen láy của Trường công chúa khiến nàng không thể nào quay đầu được nữa.
- --- Editor có lời muốn nói:
1. mình luôn đề cao "tốc độ" và đảm bảo đúng, đủ cốt truyện hơn là "chỉnh chu câu từ" nên mới dùng Al để hỗ trợ vậy -> các bạn nào chú trọng mấy cái như thoại xưng hô, đại từ xưng hô thì hãy cân nhắc skip nhen. Đặc biệt bộ này là cổ đại, văn phong t đã prompt nhưng vẫn sẽ có sai sót, nếu không ảnh hưởng mạch truyện thì t để như thế luôn.
(trong lúc đọc truyện mà thấy có cái tên lạ mà bối cảnh thì lại không giống như là xuất hiện nhân vật mới thì hãy comment giúp t để t check lại nhen, do Al nó không thống nhất/cố định tên nhân vật nên t phải sửa đi sửa lại, maybe sẽ vẫn sai sót)
2. tôi ưu tiên beta mạch truyện chính nên bộ nào có phiên ngoại thì t chỉ dịch lướt thôi (nếu cp phụ nào mà t thích quá thì sẽ khác hihi)
3. tuy dùng Al nhưng tôi cũng đặt ra tiêu chí: dịch ra phải hiểu được cốt truyện -> nên ai thấy đoạn nào bị sai/ gây khó hiểu thì cứ comment nhắc nhé~