Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 115

Anh không kìm nổi mình mắng to một câu, hai mắt đỏ lên, muốn bê túi khí ra, nhưng không kết quả, cả người anh lẫn túi khí bị đuôi xe của xe chở dầu đè cho chặt cứng.

Đáng chết!!

Nhìn thấy xe chở dầu không ngừng rò rỉ, trong lòng Cao Dương Thành hiểu rất rõ, nếu như bọn họ cứ như này, sớm muộn gì cũng chết ở đây!!

Thế nhưng Hoàng Ngân và Dương Dương đang ngồi ở ghế sau, thậm chí đến giờ vẫn không biết sống chết ra sao.

Đỗ Hoàng Ngân!! Đỗ Hoàng Ngân.....”

Cao Dương Thành hét to gọi Hoàng Ngân, ý muốn để cô tỉnh dậy từ trong cơn hôn mê.

Lúc này Đỗ Thanh Nga ở trong xe đã kêu xe dừng lại

“Bác tài, dừng xe, dừng xe!!!”

Cô sốt ruột đập đập ghế bác tài xế, “Nhanh lên, dừng xe đi!!”

“Dừng xe ở đây? Cô có muốn sống nữa không đấy? Loại xe chở dầu này tuy nhỏ, nhưng sức nổ của nó hoàn toàn không nhỏ chút nào đâu, hơn trăm mét vẫn có thể nổ tan xác đấy!”

“Tôi bảo bác dừng, thì bác dừng đi!! Nhanh lên....”

Đỗ Thanh Nga lo lắng sốt ruộc tới mức nước mắt như sắp tuôn ra.

Cô nói xong liền nhanh chóng rút điện thoại ra gọi 110 và 120.

“Nhanh lên, ở đường vòng giao nhau, có môt vụ tai nạn giữa một chiếc xe chở dầu và một chiếc ô tô, xe chở dầu đã bắt đầu rò rỉ dầu, các anh mau chóng gọi xe chữa cháy qua đây!! Đến muộn thì cả xe cả người không còn nữa rồi!!”

Truyện được mua bản quyền up trên

Xe taxi dừng lại, Đỗ Thanh Nga tắt điện thoại, xuống xe, không màng nguy hiểm lao thẳng vào chiếc xe Ghost màu đen.

Cô luồn vào cửa xe, hốt hoảng gọi Cao Dương Thành, khóe mắt đã đỏ hoe, “Bác sĩ cao, anh không sao chứ! Em dìu anh ra ngoài!!”

Cao Dương Thành nhìn thấy Đỗ Thanh Nga thì ban đầu ngạc nhiên, rồi vội vàng nói, “Chị gái em, chị gái em và Dương Dương ở phía sau, em cứu bọn họ ra ngoài trước đi!!”

Trán Cao Dương Thành đã lạnh ngắt, anh thở gấp, cắn chặt răng, cố nén cơn đau ở chân, nói chuyện với cô, lồng ngực chắc chắn vì hít thở khó khăn mà phập phồng liên tục.

“Chị gái em??”

Đỗ Thanh Nga ngạc nhiên, ló đầu nhìn, trong phút chốc, khóe mắt đỏ hoe, Nước mắt giống như hạt trân châu bị đứt sợi, không kìm được mà tuôn trào ra ngoài.

“Chị!! Chị ơi.....”

“Dương Dương.......”

Đỗ Thanh Nga mở cửa sau xe ra, liền nhìn thấy Hoàng Ngân đang ôm chặt Dương Dương trong lòng, còn sau lưng cô đã toàn là mảnh thủy tinh vỡ vụn, trên trán máu không ngừng chảy, cả người đã mê man.

Còn Dương Dương trong lòng cô sắc mặt trắng bệnh, hôn mê sâu từ lâu.

“Tại sao lại như vậy.....”

Đỗ Thanh Nga hoang mang lo sợ, chân tay run lẩy bẩy.

“Bác sĩ...bác sĩ Cao, em phải làm sao đây? Em nên làm thế nào đây?”

Cô vừa khóc vừa khỏi Cao Dương Thành, gậy ở bên cạnh xe, hoàn toàn không dám sờ linh tinh.

“Đừng hoảng! Anh dạy em.”

Giọng nói của anh, trầm ấm, đáng tin, có một sức hút giúp người khác chấn an tinh thần.’

Con tim đang hoảng loạn của Đỗ Thang Nga dường như trong phút chốc đã bình tĩnh lên nhiều.

“Trước tiên em đừng động linh tinh, nói cho anh biết tình hình bị thương của hai người họ.”

Cao Dương Thành bị túi khí đè chặt, quay đầu lại bị chiếc ghế chắn mất tầm mắt, anh hoàn toàn không nhìn thấy rõ tình hình ở phía sau xe.

Đỗ Thanh Nga vừa khóc vừa trả lời anh, “Chị em bị thương sau lưng, trán vẫn đang chảy máu, đã hôn mê rồi, Dương Dương được chị em ôm trong lòng, trên người không mấy bị thương, trên đầu có mảnh vỡ thủy tinh, đang chảy máu, người nó còn bị kẹt trong ghế xe rồi...”

Đỗ Thang Nga nói rồi di chuyển chiếc ghế đã bị lung lay ra, nhưng vì cú va chạm khủng khiếp vừa nãy, lẫy của chiếc ghế đã bị hỏng, còn sức cô thì có hạn, di chuyển chiếc ghế đi cần có đủ lực.

“Đừng di chuyển nữa!!”

Cao Dương Thành điềm tĩnh nhắc nhở cô, để cô bình tĩnh, tỉnh táo lại, “Em xem người nào cứu được thì cứu ra trước!! Hoàng Ngân không bị kẹt em đưa chị ấy ra trước, lúc đưa ra em cẩn thận một chút, động tác nhẹ nhất có thể, tuy rằng nhìn bên ngoài thấy cô ấy không bị thương, nhưng không thể khẳng định là xương cốt cô ấy không bị chấn thương, đặc biệt là phần đầu, nhớ là phải bình tĩnh, ôm lên đặt xuống phải nhẹ nhàng!”

“Vâng....”

Đỗ Thanh Nga cắn răng, cúi người chui vào trong xe.

“Chị, chị nhất định phải sống!! Chị và Dương Dương đều không được sao hết...”

Đỗ Thanh Nga vừa gào khóc, vừa vô cùng cẩn thận đưa Hoàng Ngân ra, phải khó khăn lắm mới đưa được ra ngoài.

Cao Dương Thành quay đầu lại, nhìn Dương Dương đang bị chiếc ghế phía sau kẹp chặt, nhìn khuôn mắt trắng bệch không sức sống của nó, lòng đau như cắt.

“Chú sẽ không để con có chuyện gì đâu!!”

Anh cắn chặt răng, bảo đảm với thằng bé, cũng như bảo đảm với mẹ nó.

Anh dùng lực thử đẩy cái giá hàng trên người ra, trán và mu bàn tay gân xanh nổi lên gần như sắp vỡ ra.

Mồ hôi chảy đầm đìa từ trán xuống, từng giọt rơi xuống, vết thương trên mu bàn tay vì dùng lực mà nứt toác ra, máu tươi không ngừng chảy dọc theo những đường vân gợi cảm, chắc chắn.

“Két......” Cuối cũng cũng nghe thấy tiếng rung chuyển của giá hàng.

Hình như, xê dịch được một chút rồi.

Chân răng của Cao Dương Thành bị anh nghiến cho gần như chảy máu, anh bắt đầu lấy hơi, lại tiếp tục...

“Bác sĩ Cao, em đến giúp anh!!”

Đỗ Thanh Nga đưa người chị đang hôn mê ra nơi cách đó trăm mét, lại quay lại.

“Không cần!! Nhanh, ôm Dương Dương ra ngoài!! Thằng bé quan trọng hơn anh!!”

Cao Dương Thành cắn răng từ chối lời giúp đỡ của cô.

Đỗ Thanh Nga mắt đỏ ửng, răng cắn chặt môi, quay người ra phía sau xe cứu Dương Dương.

Một tay dùng lực đẩy ghế, vừa cố gắng thò đầu ra kêu cứu, “Có ai không!! Cứu người đi!! Ai đến cứu chúng tôi với, cầu xin các người đấy, đến giúp chúng tôi đi!!!”

Thế nhưng, mặc cho Đỗ Thanh Nga có kêu gào như thế nào, khóc thảm thiết ra sao, cuối cùng vẫn không có ai hỏi han.

Từng người, từng chiếc xe băng qua nhìn thấy chiếc xe chở đầu đang rò rỉ dầu thì đều né tránh, tháo chạy.

Đỗ Thanh Nga gào khóc càng thảm thiết hơn.

Những hạt mồ hôi từ trán Cao Dương Thành tuôn xuống như mưa, anh cắn môi an ủi Đỗ Thanh Nga, “Đừng khóc! Đừng để mất sức cho việc khóc, giờ Dương Dương cần đến toàn bộ sức lực của em!!”

“Vâng...”

Đỗ Thang Nga nuốt nước mắt gật đầu, “Bác sĩ Cao, anh cũng phải cố lên nhé!!”

“Phù...”

Cao Dương Thành dùng hết sức mình, tiếp tục đẩy giá hàng ra.

“Két....”

Giá hàng bị đẩy ra chút nữa rồi, phát ra âm thanh cọ sát, nhưng lại không hề thấy chói tai.

Đỗ Thanh Nga mỉm cười trong nước mắt, “Sẽ nhanh thôi, nhanh thôi!!”

“Em cũng nhanh lên!!”

Cao Dương Thành giục cô, “Không thể chậm trễ hơn nữa, xe dầu sắp nổ rồi!!”

Trong lúc nói, anh cắn mạnh răng ra sức dùng lực...

“Rầm...”

Giá hàng được đẩy ra từ trên người anh, rơi xuống theo đầu xe, rớt xuống đất, phát ra âm thanh to khó chịu.

Cuối cùng, Cao Dương Thành cũng thoát ra được!!

Nhưng, chân anh vì bị giá hàng kẹp chặt, nhất thời bị tê liệt phải ngồi trên ghế, không di chuyển được.

Còn lúc này, Đỗ Thanh Nga cũng đưa được Dương Dương ở phía sau xe ra ngoài, “Dương Dương, Dương Dương!!”

Cô lao ra, một tay ôm lấy Dương Dương lúc này mặt tái nhợt trong lòng, kiểm tra xem cơ thể thằng bé có còn chỗ nào bị thương nữa không,

“Trời ơi! Tạ trời tạ đất!!”

Cô ôm Dương Dương, thương xót hôn mấy cái lên trán bé Dương.

Thì lúc này, một chiếc xe cảnh sát cách đó một đoạn tiến tới, liền nhìn thấy 2 anh cảnh sát nhanh chóng lao ra từ xe cảnh sát, chạy thẳng đến chỗ bọn họ.

Cảnh sát dìu Cao Dương Thành đang bị thương liền nhanh chóng chạy ra ngoài, “Mau! Xe dầu sắp phát nổ rồi!”

Đỗ Thanh Nga ôm lấy Dương Dương chạy theo sau.

Bỗng dưng, liền nghe thấy âm thanh “Đoàng....”, một tiếng nổ chói tai nhức óc vang lên bao phủ cả đoạn đường. Trong phút chốc ánh lửa lóe lên sáng rực, ánh lửa đỏ chói mắt phản chiếu cả một bầu trời giữa ban ngày.

Bầu trời bị đốm lửa nhuộm đỏ rực theo, âm thanh gấp gáp của xe chữa cháy và 120 ở phía cuối đường.

Hoàng Ngân trong cơn mê bỗng nhiên bị tiếng nổ lay tỉnh, cô vẫn không biết tình hình mọi chuyện, nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà tuôn chảy.

Nhưng vẫn không kịp mở mắt xem tình hình xung quanh, đã lại chìm vào hôn mê.

Trong ánh lửa Cao Dương Thành cắn chặt răng dùng thân hình to lớn mà đầy khí phách như một bức tường che chắn cho Đỗ Thanh Nga và Dương Dương, anh che chở 2 người họ thật chặt trong cơ thể mình, ánh lửa dừng, anh gào lên với Đỗ Thanh Nga, “Ôm Dương Dương chạy mau!!”

Đỗ Thanh Nga hoàn toàn không nghĩ được nhiều, cô ngậm nước mắt nhìn người đàn ông vì mình mà bị thương, lại nhìn đứa bé mình ôm trong lòng, cô cắn chặt răng, đành ôm Dương Dương liều mạng chạy, vừa chạy vừa khóc, vừa gào to, “Bác sĩ Cao, anh phải cố trụ, em sẽ quay lại cứu anh ngay!! Em sẽ đến cứu anh ngay!!!”

“Mau, cứu người!!”

Đội phòng cháy chữa cháy lập tức di chuyển đồ cứu cháy đến cứu người, phóng thẳng đến chỗ Cao Dương Thành đang bị tê liệt, toàn thân bị thương.

Đỗ Thanh Nga ôm Dương Dương chạy ra ngoài...

“Bùm...”

Lại là một tiếng nổ, nhưng đã nhỏ hơn rát nhiều so với tiếng nổ ban nãy, hơn nữa cũng không thể tạo sát thương trong vòng 50 mét, nhưng.....

“Cẩn thận!!!”

Bên cạnh Đỗ Thanh Nga vang lên tiếng gọi, cô không kịp quay lại nhìn, bỗng chốc nhìn thấy một vật nặng mang theo lửa lao về phía cô, cô hoảng loạn hét lên,

Gần như ý thức được việc trước mắt, khom người che chắn thật chặt Dương Dương ở trong lòng, vật nặng đó rớt xuống mặt đất...

“Bụp...”

Một vật nặng mang theo lửa đập trúng vào thân hình nhỏ bé của cô.

Nó không phải gì khác, chính là cửa xe chiếc Ghost màu đen của Cao Dương Thành! Bay ra theo lực nổ từ trong vụ nổ, thế mà rơi đâu không rơi lại đập trúng vào người cô.

Lưng sau cùng với chân, thậm chí là mặt đều cảm nhận đực một sự nóng rát.cánh cửa đó đè chặt lên chân cô, thời khắc đó, cô dường như nghe thấy âm thanh vỡ vụn của xương cốt......

Đau quá!!!

Đau tới mức cô gần như chết đi!!

Còn trong lòng cô, có một vũng máu nhuốm lấy ngực cô.

Máu đó...chính là của Dương Dương!!

Nhưng cô đã cảm nhận được, chỉ thấy một màn đen trước mặt, cô hoàn toàn hôn mê.

Trước khi hôn mê, hình như cô nhìn thấy Cao Dương Thành đang không màng nguy hiểm mà lao tới chỗ cô......

Cô ngậm nước mắt, mỉm cười, ngủ thiếp đi, còn sau đó, không còn biết gì nữa!!

“Ò e..ò e...ò e..........”

2 chiếc xe cứu thương phi thẳng đến bệnh viện Vinmec.

Trên xe......

Cao Dương Thành nằm bẹp trên giường bệnh, trên lưng đau như lửa thiêu đốt, có nhân viên bệnh viện đang tiến hành xử lý vết thương cho anh, may sao anh chỉ bị thương ngoài da, còn đôi chân chỉ là do bị kẹt chặt quá mà tổn thương đến cơ thịt, chưa đến mức bị gãy xương.

Lúc bôi thuốc, anh cắn răng, rên một tiếng, là không sao nữa rồi.

“Thằng bé sao rồi?”

Anh chau mày, hồi hộp hỏi y tá đang xử lý vết thương cho Dương Dương.

Y tá đó động tác có chút vội vàng, “Tình hình không tốt lắm, máu chảy khá nhiều, não bộ bị thương nhẹ, hiện giờ hôn mê chưa tỉnh, tình hình cụ thể phải đợi kiểm tra mới biết được!”

Cao Dương Thành tim đau quặn, liền dướn người lên khỏi giường bệnh, “Tôi xem!”

“Bác sĩ Cao, người anh bị thương.”

Y tá vội vàng nhắc nhở Cao Dương Thành.

“Vết thương nhỏ này, là cái gì chứ!”

Anh khó khăn bước đến bên giường Dương Dương, cầm lấy đèn pin nhỏ trên tay y tá, banh đôi mắt của Dương Dương ra, kiểm tra thật kĩ một lượt, lông mày lưỡi mác hếch lên, tiến sát đến Dương Dương, hạ giọng gọi thằng bé. “Dương Dương!! Dương Dương”

“Dương Dương, có nghe thấy tiếng chú Cao không?

“Con ơi, nghe thấy tiếng chú thì hãy nắm lấy tay chú Cao nhé!”

Anh vừa nói vừa đặt ngón tay của mình lên lòng bàn tay mềm mại của Dương Dương.
Bình Luận (0)
Comment