Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 116

Trên trán mồ hôi lấm tấm tuôn ra, từng vành tia máu hiện lên trong đáy mắt đen nhánh, anh gằn giọng tiếp nói tiếp với Dương Dương, “Con ơi, mạnh mẽ lên!! Mẹ vẫn đang chờ con đấy, biết chứ? Nào, nói cho chú biết, con rất mạnh mẽ, con là một đứa bé mạnh mẽ!! Dương Dương...”

Cao Dương Thành nói xong câu này, liền cảm nhận được ngón tay nhỏ bé mềm mại của thằng bé hơi động đậy.

“Thằng bé có phản ứng rồi!!”

Cao Dương Thành với dáng vẻ tươi cười rạng rỡ, cúi đầu, xúc động hôn lên trán của Dương Dương, “Cục cưng à, con quả nhiên giống mẹ con, đều là đứa trẻ kiên cường! Tất cả sẽ tốt lên thôi...”

Cô y tá đứng bên cạnh cũng nở nụ cười theo, lau giọt nước mắt cảm động trên khóe mắt, “Bác sĩ Cao, đứa bé này nhìn giống anh quá, y như con trai anh vậy!!”

Cao Dương Thành hơi ngây ra, “Thật sao?”

Bàn tay to ấm áp của anh vuốt ve cái đầu bóng mượt của Dương Dương, khóe miệng hé lên nụ cười ẩn ý, “Tôi cũng hi vọng nó là con trai tôi! Tôi rất thích cậu bé.”

Với đứa trẻ này, đó chính là một kiểu thích không thể nói thành lời.

Thực ra trước đây Hoàng Ngân có hỏi anh rằng có thích Dương Dương không, lúc đó anh bực tức nói nó là con của tình địch, vì vậy không thích nổi.

Thế nhưng, kì thực, thích thì cũng đã thích rồi, vốn dĩ cũng đã không còn quan tâm rốt cuộc nó có phải là con của tình địch hay không!

Cô y tá cười, “Nếu như bác sĩ Cao mà làm bố, thì nhất định cũng sẽ là một ông bố tốt đấy ạ.”

Anh cười nhạt, quay sang hỏi cô, “Mẹ của đứa trẻ sao rồi?”

“Em vừa mới hỏi thăm tình hình chiếc xe bên đó rồi, tình hình của mẹ đứa trẻ khá khả quan, giống như anh vậy, chỉ là có chút vết thương ngoài da thôi.”

“Chú ý khi cho cô ấy dùng thuốc chứ? Khả năng là cô ấy mang thai rồi, nhiều loại thuốc không thể tùy tiện dùng đâu.”

“Vâng! Vừa rồi anh có nhắc nhở rồi, bên bọn họ sẽ thật chú ý.”

“Cô gái còn lại thì sao? Tình hình vết thương thế nào?” Cao Dương Thành lại hỏi.

Y tá do dự một lúc, sau đó mới trả lời thực lòng, “Tình hình không ổn cho lắm.”

Cao Dương Thành chau mày, “Rốt cuộc tình hình thế nào rồi?”

“Hai chân bị gãy, người và chân bị bỏng rất nghiêm trọng, trên mặt cũng có một số chỗ bị bén bỏng, hiện tại toàn thân nóng ran, đang trong trạng thái hôn mê sâu, gần như là bất tỉnh nhân sự, bên đó đã tiến hành cấp cứu tạm thời rồi.” Y tá cắn môi, đem hết tất cả những điều mình biết thành thật nói hết với Cao Dương Thành.

Cặp lông mày sắc nhọn của Cao Dương Thành nhíu lại, không nói thành lời.

Quả nhiên, vết thương nghiêm trọng đến vậy, có chút nằm ngoài dự đoán của anh.

Bị bén bỏng, đối với một cô gái mà nói, chắc chắn sẽ là một chấn động đau đớn nhất.

Trong lòng anh, có một sự rối loạn không nói lên lời.

Truyện được mua bản quyền up trên

Bệnh viện Vinmec--------

Phòng cấp cứu bận túi bụi.

“Trời đất ơi! Cậu xảy ra chuyện gì vậy?”

Vũ Phong vừa nhìn thấy Cao Dương Thành người nhuốm đầy máu, thì hết sức kinh ngạc.

“Tạm thời đừng nói nhiều nữa, mau cứu người!!”

Cao Dương Thành không có thời gian nói chuyện với Vũ Phong, đẩy Hoàng Ngân và Dương Dương tiến thẳng vào phòng cấp cứu.

“Bác sĩ Chương, người cô ấy bị bén bỏng khá nghiêm trọng! Ông là bác sĩ kinh nghiệm phong phú nhất của khoa xương cốt này, cô ấy tôi đành phải nhờ ông giúp đỡ rồi!!”

Cao Dương Thành tìm đến giáo sư có kinh nghiệm nhất phẫu thuật cho Đỗ Thanh Nga.

Hoàng Ngân chỉ bị thương nhẹ, không có trở ngại nhiều, chỉ bị chấn động nhẹ, đã được đưa tới phòng bệnh.

Còn Dương Dương sau khi chụp CT xong, đã được Lâm Nghiêm Thành và một vài người khác đưa vào phòng cấp cứu, anh đuổi theo vào thanh máy, “Tôi đi cùng nữa.”

“Thầy Cao, anh đã bị thương như vậy ròi, trước tiên nghỉ ngơi chút đã, anh đừng có coi mình là siêu nhân nữa!” Lâm Nghiêm Thành có chút thương xót Cao Dương Thành.

“Tôi không sao.”

Cao Dương Thành từ chối, cúi đầu nhìn Dương Dương nằm trên giường cấp cứu, ánh mắt hơi mờ đi, “Thằng bé không thể xảy ra chuyện gì, trước khi ra ngoài chơi, tôi đã hứa với mẹ nó, nhất định phải chăm sóc tốt cho nó...”

***

Hoàng Ngân nằm trên giường bệnh bắt đầu hồi tỉnh.

Trán, lòng bàn tay, tất cả đều toát ra những giọt mồ hôi lạnh, trên lưng lại càng ướt đẫm mồ hôi.

Cô liếc mắt nhìn tứ phía, xác định đây là bệnh viện. đột nhiên nghĩ lại vụ tai nạn vừa rồi, sắc mặt cô trắng bệch, “Y tá, con trai tôi đâu? Còn nữa Bác sĩ Cao đâu? Bọn họ giờ ở đâu? Bọn họ ở đâu??”

Hoàng Ngân rối loạn tới mức vành mắt đỏ cả lên.

“Cô Đỗ, cô tạm thời đừng kích động, con trai cô vừa mới vào phòng cấp cứu rồi, nhìn tình hình vết thương sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng đâu. Còn Bác sĩ Cao thì như cô vậy, chỉ bị thương ngoài da, anh ấy vào phòng cấp cứu cùng con trai cô rồi, cô yên tâm đi nhé. Còn về...”

Cô y tá nói đến đây, hơi ngập ngừng, nhìn đôi mắt giàn giụa nước mắt của Hoàng Ngân, vẫn còn đang cân nhắc xem nên nói câu này với cô như thế nào.

“Còn về cái gì?”

Hoàng Ngân cuống quýt hỏi cô.

Y tá cắn lấy môi, ngước mắt lên, mới tiếp tục nói, “Còn về em gái cô, vết thương của cô ấy khá nghiêm trọng.”

“Em gái tôi?”

Hoàng Ngân bật dậy khỏi giường, cô hốt hoảng nắm chặt tay y tá, ánh mắt mở to, không dám tin vào tai mình hỏi y tá, “Y tá, sao em gái tôi lại bị thương vậy? Nó... nó vốn dĩ không ngồi trên xe cùng chúng tôi mà!”

“Tình hình cụ thể tôi cũng không rõ, chỉ nghe nói em gái cô đến cứu các cô, sau đó xe dầu bỗng nhiên phát nổ, cô ấy bị cửa xe cùng với khí nóng đập vào.”

Nước mắt Hoàng Ngân tuôn chảy, “Vậy tình hình em gái tôi hiện giờ sao rồi?”

Y tá mím môi, lắc đầu, “Không khả quan lắm, hai chân bị gãy, người và mặt đều bị bỏng một số chỗ, tình hình cụ thể cần đợi bác sĩ cứu chữa chính ra thì mới biết được.”

Hoàng Ngân nghe xong câu này, sắc mặt càng tái hơn, cả người suýt nữa thì ngất xỉu.

Cô rút cánh tay vẫn đang chảy vào từng giọt nước lại, xuống giường, xỏ chân vào dép lê chạy thẳng ra ngoài.

“Cô Đỗ, cô làm cái gì vậy! Cô vẫn còn chưa tiêm xong mà!!”

Cô y tá vội vã đuổi theo.

Hoàng Ngân đột nhiên ngừng bước, quay lại đẫm nước hỏi y tá, “Em gái tôi ở phòng cấp cứu nào?”

“Cô Đỗ, trước tiên cô để tôi tiêm cho cô xong đã.”

“Nói tôi biết!! Em gái tôi ở phòng cấp cứu nào?!!” Hoàng Ngân khóc, kích động cao giọng hỏi y tá.”

Y tá nhìn thấy bộ dạng đau thương của cô, cũng không nói thêm nữa, “Ở phòng cấp cứu trên tầng 5.”

“Cảm ơn...”

Hoàng Ngân nói cảm ơn xong, liền chạy thẳng lên tầng 5.

Cô ở tầng 3, cũng không thèm đợi thang máy lên tới nữa, chân xỏ dép lê, đặt chân trên cầu thang, chạy thẳng đến phòng cấp cứu.

Phòng cấp cứu vẫn đang sáng đèn.

Tấm màn đỏ rực ấy là thứ mà Hoàng Ngân không thể quen thuộc hơn nữa, mỗi lần tính mạng của Dương Dương gặp nguy hiểm, cô lại ở đó đón nhận lấy từng đợt thử thách của sinh mệnh.

Vành mắt Hoàng Ngân đỏ hoe, nước mắt cứ vậy mà tuôn rơi.

Mới chỉ có qua vài ngày ngắn ngủi thôi, những người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, toàn bộ đã đều bị đưa vào bệnh viện.

Mẹ vẫn còn đang nằm trong phòng bệnh đặc biệt, em gái đang cấp cứu trong phòng cấp cứu, còn con trai cô thì đang phẫu thuật.

Hoàng Ngân thực sự chịu không nổi việc mất đi bất kì một người nào trong số họ.

Từng sợi dây thần kinh của cô đều đang co giật, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô thực sự sẽ phát điên mất!!

Bỗng nhiên, cánh cửa phòng cấp cứu có người mở ra, một y tá cầm hồ sơ của bệnh nhân vội vàng bước ra.

“Ai là người nhà của bệnh nhân Đỗ Thanh Nga?”

“Là tôi, là tôi!!”

Hoàng Ngân đứng dậy, xúc động lao về phía y tá, “Y tá, tình hình em gái tôi sao rồi? Chắc không có vấn đề gì lớn chứ?”

Y tá ngước mắt nhìn Hoàng Ngân, “Cô là người nhà của cô Đỗ Thanh Nga?”

“Phải!”

Hoàng Ngân gật đầu.

Y tá đưa hồ sơ trên tay cho Hoàng Ngân, “Tình hình hiện tại của em gái cô rất không khả quan, hai chân bị thương vào đến đại động mạch, máy chảy không ngừng, vì bảo toàn tính mạng, chúng tôi giờ bắt buộc phải tiến hàng phẫu thuật cắt bỏ chân ngay lập tức!”

“Phẫu thuật cắt...cắt chân?

Hoàng Ngân nghe xong, suýt chút nữa thì ngất xỉu.

May mà y tá nhanh tay, đỡ lấy cô, “Cô Đỗ, cô không sao chứ?”

“Phẫu thuật cắt chân? Làm...làm sao có thể chứ!!”

Nước mắt Hoàng Ngân như dòng suối chảy, không ngừng tuôn xuống, cầm ấy tay y tá mà khóc thảm thiết, “Không cắt chân, y tá, không được cắt chân!! Em gái tôi... em gái tôi nó mới có 20 tuổi!! Các người không được làm thế...”

Cô khóc, quỳ xuống dưới chân y tá “Bụp...” một tiếng, “Tôi cầu xin các người đấy, hãy cứu lấy em gái tôi, nó vẫn còn trẻ, nếu như cắt mất đôi chân, thì cả đời này nó phải sống như thế nào đây? Hức hức...”

Hoàng Ngân đã khóc nấc không thành tiếng.

Cắt bỏ chân, sự việc này đối với bất kì người nào cũng đều là một việc vô cùng tàn nhẫn!!

“Cô Đỗ, cô đừng như vậy! Nếu như có phương pháp khác, chúng tôi nhất định không chọn phương pháp tuyệt tình đến như vậy, nhưng hiện tại thì không còn cách nào khác, em gái cô nếu không nhanh chóng cắt bỏ chân, bất kì lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, cô biết chứ?”

Sao...sao có thể như vậy chứ? Tại sao lại như vậy...”

Hoàng Ngân gần như sắp ngất xỉu.

Cô ngồi bệt trên sàn đất, khuôn mặt trắng bệch không còn sức sống, thứ hiện tại hiện lên trên khuôn mặt duy nhất lúc này chính là nước mắt không ngừng tuôn rơi, “Không thể nào, không thể nào!!”

“Cô Đỗ, cô mau chóng đưa ra quyết định đi!”

Y tá thôi thúc cô.

Hoàng Ngân vùi khuôn mặt vào bàn tay cô, hét to trong đau khổ, “Để tôi nghĩ, để tôi nghĩ đã...”

Một quyết định đau đớn đến vậy, làm sao cô có thể quyết định đây!!

Để cho người khác cắt lìa đôi chân của em gái mình, làm sao cô có thể tàn nhẫn mà đồng ý, cảm giác này như chính cô cầm lấy con dao mà chặt đứt đôi chân của em gái mình vậy!!

Cô thực sự không làm nổi!!

Trong lúc Hoàng Ngân đang do dự, đột nhiên cánh cửa phòng cấp cứu một lần nữa được mở ra, một bác sĩ vội vàng bước ra ngoài, “Người nhà ký tên chưa? Còn kéo dài nữa, bệnh nhân bên trong sẽ không còn giữ được mạng sống nữa đâu!!”

Hoàng Ngân nghe xong câu này, toàn thân run rẩy, nhìn vẻ mặt nghiêm túc sốt ruột của bác sĩ có thể thấy, tính mạng của Đỗ Thanh Nga ở bên trong thật sự là ngàn cân treo sợi tóc.

Cô gào khóc bò từ sàn nhà dậy, cầm lấy tờ đơn trên tay y tá, miệng vẫn lẩm bẩm vẻ đầy tuyệt vọng, “Ông trời ơi, tại sao lại đói xử với tôi như vậy, tại sao lại đối xử với tôi như vậy!!

Cho dù có cứng rắn hơn nữa, cũng sẽ bị từng cơn đau của người mà cô thương yêu nhất làm cho đau tới mức tê dại, đau tới mức không còn chỗ nào có thể đau thêm được nữa.

Cô thực sự muốn thà là những cơn đau kia đều trút hết lên người cô, cũng không muốn bản thân hết lần này đến lần khác nhìn thấy người thân của mình bị thương, thế nhưng lại không thể.

Cô chắn chặt lợi, lau nước mắt, “Tôi ký, tôi ký!!”

Nói rằng nếu phải chết thì thà rằng cố gắng sống! Giữ lại mạng sống mới là điều quan trọng nhất!! Không còn mạng sống nữa, thì sẽ không còn gì nữa, ngay cả hi vọng cũng không còn nữa!!

“Nhanh lên, tình hình của bệnh nhân không ổn rồi.” Bác sĩ vẫn đang thúc giục cô.

Nước mắt Hoàng Ngân chảy trong vô thức, “Đừng giục nữa, tôi ký!!!”

Tay cô cầm bút, run lẩy bẩy, chữ ký lưu lại trên giấy cong queo ngoằn ngoèo, giống như một con côn trùng xấu xí.

Mà những con côn trùng xấu xí đó dường như đã chui sâu vào tim gan cô, gặm nhấm lấy cô từng chút một, gần như muốn nuốt, gặm nát lấy cô.

Hoàng Ngân cảm giác như trời đất quay cuồng, đầu óc trống rỗng, trong phút chốc, một màn đen trước mắt, cô liền hoàn toàn không còn cảm giác, ngất xỉu ngã xuống.

Hoàng Ngân tỉnh dậy, đã thấy mình nằm trên giường bệnh.

Cô vùi mặt vào trong chăn, ghì chặt lấy gối đầu, khóc thút thít.

Cô không dám đến hỏi y tá tình hình em gái cô như thế nào rồi, cô hận là bản thân mình không thể ngủ mãi không tỉnh, như vậy sẽ không biết được đau đớn của em gái cô, vậy cô sẽ không cần chấp nhận những khổ sở khác ngoài sự đau đớn trên thể xác rồi!!

Cô không biết rằng sau khi em gái mình tỉnh dậy, bản thân sẽ nói thế nào với nó, chân của nó không còn nữa rồi.

Cô càng không biết sau khi mẹ cô đi ra khỏi phòng bệnh, cô sẽ ăn nói như thế nào với mẹ cô...
Bình Luận (0)
Comment