Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 229

Anh trầm giọng nói xong, dẫn đầu đi ra khỏi quán bar.

Hừ! Thật đúng là một tên đàn ông kiêu ngạo!!

Hoàng Ngân thấy nực cười.

Loại đàn ông như này, chỉ giỏi làm cho các cô gái cảm nắng.

Thấy Hoàng Ngân vẫn đứng ở chỗ cũ không đi, Cao Dương Thành dừng bước, quay đầu nhướn mày nhìn cô, “Không đi sao?”

“Đi chứ! Nhưng Thuỳ Sam vớiVũ Phong vẫn chưa đến mà!”

“Cô muốn làm bóng đèn sao?”

Cao Thành Dương hỏi lại.

Hoàng Ngân hiểu ra, vội vàng đuổi theo bước chân của Cao Thành Dương, lại vẫn có hơi không yên tâm nói, “Chúng ta cứ kệ họ thế có ổn không?”

“Vậy thì cô quay lại làm bóng đèn cho họ đi.”

Cao Thành Dương cũng không giữ cô, bước nhanh về phía trước.

“Tôi không thèm!”

Hoàng Ngân vẫn còn hiểu chuyện.

“Đưa tôi về!”

Vừa ra khỏi quán bar, Cao Thành Dương đã ném chìa khoá xe của mình cho Hoàng Ngân.

Đỗ Hoàng Ngân bối rối tiếp lấy, “Này, anh gọi người lái xe thuê không được sao? Nếu thật sự không được thì gọi điện thoại cho lái xe của anh đến đón chứ!”

“Ít nói nhảm thôi! Lên xe.”

Cao Thành Dương mở cửa ghế phụ, lên xe.

Hoàng Ngân trừng mắt nhìn anh ta trong xe, không còn cách nào cũng đành ngồi lên xe theo.

Sau khi lên xe, cô gọi một cuộc điện thoại cho Thuỳ Sam, nói với cô ấy mình đưa Cao Thành Dương về nhà trước, chút nữa gặp ở khách sạn, sau đó dặn dò cô ấy mấy câu rồi cúp máy.

Cả một đường Cao Thành Dương dường như đều nhắm mắt ngủ.

Mà Hoàng Ngân nhìn như đang chuyên tâm lái xe, nhưng tâm tư lại luôn ở nơi xa.

“Cao Thành Dương.”

Có chút chuyện Hoàng Ngân vẫn không nhịn được muốn hỏi anh.

Cao Thành Dương không đáp lời Hoàng Ngân, chỉ hơi chớp chớp mi.

“Chuyện của Khuất Mỹ Hoa …”

Hoàng Ngân nhếch nhếch môi, nghiêng đầu nhìn anh, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô.

“Là anh làm sao?”

Đôi mày thanh tú hơi nhếch lên.

Đôi con ngươi của Cao Thành Dương đen lại, ánh mắt rời khỏi mặt cô, dừng lại bên cảnh đêm dần biến mất ngoài cửa sổ.

Một lúc sau …

“Ừ.”

Anh trầm ngâm đáp lại một câu, coi như thừa nhận.

Hoàng Ngân lập tức cảm thấy hô hấp chặt lại.

Đáp án nằm trong dự tính, nhưng dường như lại nằm ngoài dự tính …

Một Cao Thành Dương nhẫn tâm tàn độc như thế, giống như không phải người trước đây cô quen biết, nhưng mà …

“Sợ rồi sao?”

Cao Thành Dương lại hỏi một câu.

Tầm nhìn vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, khoé môi tự giễu cười cười.

Đôi con ngươi lấp lánh ánh nước của Hoàng Ngân hơi chút khó hiểu, gật đầu, “Ừ, sợ …”

Cánh tay đang gác lên cửa sổ xe của Cao Thành Dương cứng lại một lúc.

Con ngươi u ám, bờ môi mỏng hơi nhếch, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Hoàng Ngân hít sâu một hơi, “Tôi lo anh sẽ vì những người không liên quan mà biến mình trở nên lãnh cảm, những người này, cho dù là tôi cũng thế, là Khuất Mỹ Hoa cũng được …”

Thực ra, là cô đau lòng.

Rốt cuộc phải trải qua bao nhiêu đau khổ, mới có thể làm cho một người đàn ông ôn nhu dịu dàng trở nên lạnh lùng đến như thế.

Cao Thành Dương đóng mở bao thuốc trong xe, rút ra một điếu thuốc, cuối cùng như nghĩ đến điều gì mà lại buồn bực đút điếu thuốc vào bao.

Anh cai thuốc rồi!

Hoàng Ngân nhìn hành động của anh, đôi con ngươi hơi ánh lên.

“Đỗ xe bên đường.”

Anh đột nhiên nói.

Hoàng Ngân kinh ngạc, “Sao thế?”

“Gọi cho Louis, bảo anh ta qua đây đón cô.”

Ngữ khí của anh không có nhịp độ, cũng không có độ ấm.

“Rốt cuộc là làm sao vậy?”

Hoàng Ngân không chịu dừng xe.

“Người lạnh bạc như tôi không phải chỉ đáng một mình thôi sao?”

Cao Thành Dương nói chuyện như có chút dỗi.

“Tôi không phải có ý đó.”

Hoàng Ngân nhăn mày, vội vàng giải thích.

“Dừng xe!”

“Không dừng.”

Hoàng Ngân vẫn kiên trì, “Tôi sẽ không đi đâu, tôi không để anh một mình đâu.”

Cao Thành Dương nghiêng đầu nhìn cô.

Lúc dừng đèn đỏ, Hoàng Ngân cũng liếc nhìn anh, ánh mắt kiên định, cố chấp nói lại câu vừa nói lần nữa, “Tôi sẽ không để anh một mình đâu.”

Ánh mắt Cao Thành Dương hơi ánh lên, con ngươi sáng quắc, cuối cùng cũng không nói gì.

Hết đèn đỏ chuyển sang đèn xanh.

Hoàng Ngân không quay đầu, tiếp tục lái xe tiến về phía trước.

Bàn tay nhỏ nắm chặt vô lăng.

Rất lâu sau …

“Tôi không muốn trở lại Pháp nữa.”

Cô đột nhiên nói.

Cao Thành Dương ngây ra, nghiêng đầu, giữa đôi hàng mày có chút tức giận, “Cô có biết cô đang nói gì không?”

“Tôi không muốn về Pháp!!”

Hoàng Ngân lặp lại lần nữa, ngữ khí nặng hơn lần trước.

“Xuống xe!!”

Cao Thành Dương hình như thật sự tức giận rồi.

Hoàng Ngân cũng không phản kháng, thật sự đạp một chân lên phanh xe, “Két” một tiếng liền dừng xe ở giữa đường.

May là nửa đêm không nhiều xe, mới không gây ra tai nạn liên hoàn.

Hoàng Ngân cũng không thèm để ý mặt Cao Thành Dương đã lạnh lẽo đến mức nào rồi, vơ lấy túi xách rồi mở cửa xuống xe.

“Tôi sẽ không về Pháp nữa.”

Âm tiết cuối cùng vừa nói xong, cô liền tiêu sái đẩy cửa xe, giẫm lên chiếc giày cao gót nhọn hoắt đi về hướng ngược lại với dòng xe.

“Mẹ kiếp!!”

Cao Thành Dương tức giận mắng một câu.

Đẩy cửa xe xuống xe đuổi theo Hoàng Ngân.

Mặc kệ tiếng còi vang lên không ngừng sau xe.

Cao Thành Dương rất nhanh đã đuổi kịp Hoàng Ngân, anh bắt lấy cổ tay cô, lực đạo rất mạnh, “Gọi Louis đến đón cô đi.”

“Không cần!!”

Hoàng Ngân hất tay anh ra, “Tôi tự gọi xe được.”

“Đỗ Hoàng Ngân, đừng khiêu khích sự nhẫn nại của tôi.”

Cao Thành Dương mím chặt đôi môi mỏng dường như thành đường thẳng.

“Ngài Cao, câu này phải là tôi nói mới đúng, anh bảo tôi xuống xe tôi cũng xuống xe rồi, bây giờ tôi muốn tự về cũng không được sao?”

“Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”

Cao Thành Dương mất kiên nhẫn, rít lên với cô.

“Nếu anh đã biết bây giờ muộn như thế rồi sao còn gọi điện bắt người ta đến?! Anh gọi tôi đến làm gì? Đặc biệt gọi tôi đến cãi nhau với anh sao? Xin lỗi, tôi không có rãnh như thế! Tôi phải về!!”

Hoàng Ngân hất bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô của anh.

Nhưng tay anh giữ chặt quá, cô không thoát ra được.

Cao Thành Dương hung thần ác sát trừng cô, ánh mắt đó như muốn ăn tươi nuốt sống cô, rồi đột nhiên kéo Hoàng Ngân đang giãy giụa ôm vào lòng.

Hoàng Ngân vẫn tiếp tục phản kháng, giãy giụa, dùng hết sức để giằng co với anh.

Lực ôm cô của Cao Dương Thành ngày càng mạnh, “Cô còn nhúc nhích nữa, có tin tôi trói cô lại không!!”

“Cao Dương Thành, mẹ nó anh là người không nói lý lẽ gì hết, rốt cuộc anh muốn tôi phải làm sao?”

Hoàng Ngân điên cuồng hét về phía anh, đập túi xách vào ngực anh, trút cơn tức đã đè nén quá lâu trong lòng.

Nhưng bỗng nhiễn thấy cơ thể nhẹ hẫng, cả người bị đôi tay mạnh mẽ kẹp lại, bế lên.

“Anh buông tôi ra!!”

Cao Dương Thành bế Hoàng Ngân đi về phía xe.

Hoàng Ngân giãy giụa, nhưng bị anh ném phát vào ngồi ghế lái phụ xong còn chưa chờ cô kịp phản ứng, Cao Dương Thành đã kéo dây an toàn qua, thắt giúp cô, xong sau đó, đôi tay ấy như hai gọng kìm, giữ chặt vai cô, làm cả người cô ngồi thẳng đơ không thể nhúc nhích.

Đôi mắt đỏ đậm trừng trừng nhìn cô.

“Anh rốt cuộc muốn làm gì!!”

Hoàng Ngân hơi phát cáu.

Giãy giụa quá mạnh, khiến đầu mình toát đầy mồ hôi, nhưng vẫn không thoát ra được khỏi gông cùm xiềng xích của anh.

“Câu này là tôi hỏi cô mới đúng!!”

Cao Dương Thành không những không buông tay, ngược lại lực giữ bả vai cô còn ra sức hơn.

Ánh mắt hung thần ác sát ấy, giống như một con dao, cứ thế khoét trên người Hoàng Ngân, “Sao cô lại không muốn quay về Pháp?”

Đôi mày thanh tú của Hoàng Ngân vì đau mà nhíu chặt lại, cười nhạo một tiếng, “Tại sao tôi cứ phải về Pháp? Đỗ Hoàng Ngân tôi là người Trung Quốc!! Bỏ qua vấn đề này không nói, tôi muốn ở trong nước, Cao Dương Thành anh quản được à?”

Con mắt Cao Dương Thành trầm lặng lóe lên chút, một lúc sau buông bả vai của cô ra, dựa vào cửa xe, lạnh lùng nhìn cô, “Cùng Louis quay về đi!”

Hoàng Ngân cắn môi, nhìn chằm chằm anh.

Trong con ngươi tràn đầy sự phẫn nộ bị một lớp sương mờ bao phủ, nhưng rất nhanh sau đó bị cô xua tan đi.

Hoàng Ngân mở miệng, “Hôn ước giữa tôi và anh ấy đã hủy rồi!”

Cao Dương Thành sửng sốt...

Mắt hơi co rút, thâm sâu tối lại.

Lại nghe thấy Hoàng Ngân nói tiếp, “Hôm nay tôi đã nói rõ ràng với anh ấy.”

“Bởi vì tối hôm qua?”

Tầm nhìn gấp gáp của Cao Dương Thành vẫn dừng lại ở cô.

Màu mắt tối sầm, không nhìn ra được trong lòng anh lúc này đang nghĩ cái gì.

Hoàng Ngân liếm môi, gật đầu, “Đúng, bởi vì tối hôm qua. Tôi thấy tôi thế này rất xin lỗi anh ấy, anh ấy nên tìm người con gái tốt hơn mới...”

Hoàng Ngân cúi đầu, khó nén nổi sự áy náy trong lòng.

Cao Dương Thành khó khăn liếm môi, ánh mắt mang sắc phức tạp.

Cho nên, là anh, làm hỏng mối nhân duyên tốt đẹp của cô?!

Cao Dương Thành nhất thời không nói ra được trong lòng là mùi vị gì, ánh mắt nhìn chằm chằm Hoàng Ngân, hồi lâu sau, mới khàn giọng nói, “Đừng hở chút là tự ti mặc cảm, Đỗ Hoàng Ngân cô đã đủ vĩ đại rồi!”

Anh nói xong, thuận tay đóng cửa xe lại, vòng qua thân xe, ngồi vào vị trí lái.

Nghe được lời anh, trong lòng Đỗ Hoàng Ngân hơi chút thoải mái.

Anh...coi như đang an ủi cô, khích lệ cô sao?

Vì vậy, bản thân trong lòng anh, tối thiểu vẫn coi như là người ưu tú đi?

Cao Dương Thành lên xe xong, bầu không khí độ ấm trong xe hình như cao lên chút so với nãy.

Cao Dương Thành hẳn là nên phiền lòng, nhưng lại không hiểu sao mang theo chút vui mừng khôn xiết.

Anh tự nhiên là biết bản thân vui cái gì.

Anh bây giờ rất mâu thuẫn, lúc thì vui vẻ, lúc thì luống cuống, ngay cả chính anh cũng không hiểu rõ cảm xúc của bản thân.

“Tôi đưa cô về khách sạn?”

Lúc lâu sau, anh mới lên tiếng.

“Anh lái nổi xe không?”

Hoàng Ngân cuối cùng là vẫn có chút không an tâm.

Cao Dương Thành không trả lời cô, lái xe, quay đầu xe, lái về hướng khách sạn.

Trong xe, yên tĩnh tuyệt đối.

“Cô thật sự không định quay về Pháp sao?”

Cao Dương Thành hỏi cô, liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu.

“Xem đã!”

Hoàng Ngân lại thay đổi đáp án, bởi cô chính xác là chưa nghĩ xong, “Không chắc! Nói không chừng có thể là chạy cả hai bên.”

Cao Dương Thành lại nhìn cô một cái, trầm ngâm một tiếng, cũng không nói gì thêm.

Tầm nhìn dừng ở phía trước, tập trung lái xe, thình lình nói, “Nếu thật quyết định không quay lại Pháp nữa, vậy vấn đề phòng ở nên giải quyết trước đi, cứ ở mãi khách sạn cũng không phải là cách hay. Mặt khác, còn vấn đề học hành của Hướng Dương, nhân lúc thời gian nghỉ hè, giúp nó tìm luôn một trường học tốt.”

Ngón tay thon dài của Cao Dương Thành gõ theo nhịp trên vô lăng, “Quyết định xong thì gọi điện nói với tôi, chuyện phòng ở và trường học, tôi giải quyết.”

Hoàng Ngân hơi sững người.

Cao Dương Thành nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt nhàn nhạt, vẻ mặt không cảm xúc, “Là ba của nó, tôi phải bồi thường cho con, và mẹ của nó về mặt kinh tế, cho nên, đây là chuyện tôi nên làm.”

Cho nên...

Anh làm vậy cũng chỉ vì bồi thường cho cô và Dương Dương những năm này sao?

Hoàng Ngân cười, nụ cười nhàn nhạt giấu ở khóe môi, không chút độ ấm.

Tầm nhìn rời sang ngoài cửa sổ, lẩm bẩm thì thào, “Nếu sự bồi thường về kinh tế này mà đủ, thì trên thế giới này lại cần gì loại tình cảm như “Tình cha”...”

Hoàng Ngân không biết cuối cùng Cao Dương Thàng có nghe thấy câu này không, tóm lại sau đó anh lại bổ sung thên một câu, “Sau này tài chính sinh hoạt của cô và Hướng Dương, tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
Bình Luận (0)
Comment