Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 230

“Tốt thôi!”

Hoàng Ngân nhướng mày, nhích sợi tóc, tùy tiện nói: “Vừa hay không muốn đi làm, nếu không anh mở một tiệm cho tôi? Shop quần áo? Quán ăn? Có vẻ đều rất hay! Tốt nhất là loại có thể khiến tôi chỉ nằm mà có thể đếm tiền ấy! Thế nào?”

Hoàng Ngân cười liếc anh, trong nụ cười ấy, tràn đầy sự trào phúng.

“Tổng giám đốc Cao giờ là người giới thượng lưu, quả nhiên là không giống trước rồi!”

Cô tựa như than thở, vén mái ở trước trán, rời tầm nhìn đi.

Đối với sự trào phúng của cô, Cao Dương Thành giống như mắt điếc tai ngơ, hoặc là không để tâm, điềm nhiên nói: “Chờ sau khi cô quyết định thật trở về, tôi sẽ sắp xếp giúp cô! Chẳng qua, thế gian này không có bữa cơm nào là miễn phí, muốn chỉ nằm trên giường mà đếm được tiền, trên thế giới này hình như chỉ có hai nghề như thế, một là sâu mọt vô dụng, còn một là...”

Cao Dương Thành cười liếc nhìn cô một cái, ngậm miệng, không nói.

Còn một là gì nữa? Đương nhiên là gái ngành nằm trên giường làm việc rồi!

Phi!!

Hoàng Ngân chán nản.

“Cuộc sống của tôi và Dương Dương không cần anh phải lo, anh vẫn nên lo chăm cho gia đình của mình đi! Gia đình của chính anh còn đang loạn xì ngầu, còn có sức mà quản chuyện người khác?”

Hoàng Ngân nhớ đến mấy chuyện trên báo sáng nay, còn lo thay cho cả anh.

“Tôi không có gia đình!”

Cao Dương Thành thẳng thắn phản bác lời của Hoàng Ngân.

Hoàng Ngân nghiêng đầu, mất hồn mất vía nhìn anh.

Nhìn đường viền sắc nét, góc mặt mạnh mẽ mà lạnh lùng của anh, bỗng có loại cảm giác cô độc đơn côi...

Trái tim, hơi đau nhói...

Có một loại đau buồn hơi khó thở.

Hoàng Ngân hít sâu một hơi, vẫn hỏi ra: “Cao Dương Thành, nếu anh thật sự sống không hạnh phúc, tại sao không chọn ly hôn với cô ta?”

Có lẽ cô là người không có tư cách hỏi câu đó nhất, nhưng...

Cô hy vọng anh không bị bất hạnh trói buộc bước chân theo đuổi hạnh phúc!

“Tạm thời chưa nghĩ đến...”

Cao Dương Thành qua loa đáp, không chút cảm xúc dư thừa nào.

Anh sống không tốt, thì có vài người, cũng đừng hòng sống tốt!!

Chưa nghĩ đến...

Đối với câu trả lời này, trong lòng Hoàng Ngân có chút mất mát lạ thường.

Tại sao lại mất mát cơ?

Chẳng lẽ bởi vì nguyên nhân anh không muốn ly hôn? Hoàng Ngân cảm thấy ý nghĩ này của bản thân quá ti tiện.

Nhưng, suy tư này ngay cả bản thân cô cũng không thể kiểm soát...

Anh thật sự không có chút suy nghĩ cho bản thân mà từ bỏ hôn nhân vốn dĩ không có hạnh phúc này sao?

Hoàng Ngân cảm thấy mình thật là giống “con giáp thứ 13” ghê tởm, giống như rác rưởi muốn phá hoại hôn nhân của người khác.

Cô hơi hoảng sợ.

May là đã đến khách sạn, cô hốt hoảng xuống xe, ngay cả lời tạm biệt cũng không nói với anh, vội vàng vào khách sạn, trở về phòng của mình.

Lúc cô về khách sạn, Thùy Sam còn chưa về.

Cô cuối cùng là có chút không yên tâm, gọi một cuộc điện thoại cho cô ấy.

Thùy Sam đang lái xe, không tiện nghe máy, Hoàng Ngân dặn dò hai câu rồi vội cúp máy.

Thùy Sam đưa Vũ Phong trở về biệt thự trên núi.

Anh thật sự là uống nhiều rồi, cả đường ngủ, đến biệt thự cũng chưa tỉnh lại.

Thùy Sam hết cách chỉ có thể đỡ anh ta xuống xe.

Vũ Phong với chiều cao 1m86, nặng 75kg, cả người áp trên người Thùy Sam, tựa nhìn muồn đè bẹp cơ thể bé nhỏ của cô.

Thùy Sam thở hổn hển, kéo anh ta, đi từng bước gian nan về phía trước.

“Sao lại nặng thế nhờ, hù...”

Trên đầu, mồ hôi đầm đìa chảy ra.

“Vũ Phong, anh tỉnh lại đi!!”

Thùy Sam đặt cả người anh ta cõng trên lưng, cơ thể đồ sộ đè lên cô, khiến cô gần như không thở nổi.

Hô hấp của Vũ Phong nóng rực, phả vào má cô, khiến suy nghĩ của cô rối loạn kỳ lạ, kèm thêm hai má nóng bừng.

“Vũ Phong...”

Thùy Sam rời mặt đi một chút, định giữ khoảng cách hợp lý với anh, nhưng bất đắc dĩ anh giống như một keo chó, Thùy Sam cô tránh đi, anh ta lập tức lại ghé vào, đến mức Thùy Sam nghi ngờ tên này chỉ là giả vờ ngủ mà thôi.

“Vũ Phong, anh tỉnh rồi à, tự đi đi...”

Thùy Sam vỗ mặt anh, nhưng bàn tay nhỏ nhắn của cô bị một bàn tay nóng rực bắt lấy.

Cô giật nảy mình, vội vàng rút tay mình ra, chỉ tội anh nắm tay mình tựa như gọng kìm, cô giãy thế nào cũng không được.

Vũ Phong mơ màng mở mắt phượng ra, khóe miệng mỉm cười lạnh lùng, “Người phụ nữ đã có bạn trai, chạy đến quản chuyện nhàn rỗi gì, sẽ không thấy không thỏa đáng sao?”

Anh nói, một phát đẩy Thùy Sam đang cõng mình.

Hai người đồng thời lảo đảo vài bước sang hai hướng tương phản, Vũ Phong vì hơi rượu, nên bước chân rõ ràng không ổn, suýt nữa thì chật vật té nhào.

“Cút!!”

Vũ Phong quát lên một câu.

Ánh mắt say rượu đỏ bừng, hung hăng nhìn chằm chằm Thùy Sam, đầy đáng sợ.

Thùy Sam răng cắn chặt môi, nhìn anh, giằng co với đôi mắt lạnh lùng đỏ sậm của anh, sau cùng, tiêu sái quay người, liền đi.

Con ngươi đỏ sậm của Vũ Phong tối đi, vừa nghĩ giơ tay ra muốn tóm lấy người phụ nữ đáng chết kia, nhưng đột nhiên chỉ thấy mắt tối sầm, một tiếng “Phịch——”, cả người mất đi ý thức, ngã xuống đất, triệt để say mềm.

Thùy Sam nghe tiếng bừng tỉnh, sắc mặt thay đổi, thấy Vũ Phong vẫn luôn hăng hái kia lại chật vật say ngã xuống đất.

Cô vội chạy bước nhanh qua, vẻ mặt nôn nóng, “Vũ Phong! Vũ Phong——”

Anh say thật rồi, lại còn say không nhẹ.

Tay cô không ngừng vỗ lên khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng của anh, nhưng chẳng có chút phản ứng.

Thùy Sam dồn sức bình sinh mới đỡ anh lên được, đến gần biệt thự, bấm chuông, rất nhanh có người giúp việc đến mở cửa.

“Trời ơi, cậu chủ sao vậy? Sao lại uống rượu ra nông nỗi này...”

Hai người đàn ông giống như vệ sĩ, vội cõng Vũ Phong vào biệt thự.

Thùy Sam rốt cuộc là không yên tâm, đi vào theo.

“Các anh đặt anh ấy lên sofa đi! Động tác dịch chuyển đừng quá lớn, tôi kiểm tra cho anh ta trước!” Thùy Sam tỏ ý để bọn họ trước đặt Vũ Phong lên sofa lớn ở phòng khác, lại vội vàng lôi đèn pin y tế trong túi xách ra.

“A Liên, nhanh cho cậu chủ các cô chuẩn bị một bát canh giải rượu, với cả, nước nóng và khăn mặt, nhanh lên!”

Thùy Sam nghiêm túc vạch mắt Vũ Phong ra, kiểm tra con ngươi, vừa dặn dò người giúp việc.

“Vâng!”

Rất nhanh, người giúp việc bưng trà đặc đến, “Cô chủ, canh giải rượu vẫn phải đun trong chốc lát, trước cô cho cậu chủ uống tạm trà đặc ạ!”

“Trà đặc?”

Thùy Sam lắc đầu, đôi mày thanh tú nhíu lại, “Dùng trà đặc giải rượu chính là thêm dầu vào lửa, rượu hại dạ dày, lại thêm nước trà đặc, không nhưng không giải rượu, lại còn sẽ giúp thêm cho việc tổn thương niêm mạc dạ dày, sau này anh ta uống say, đừng lại cho uống mấy loại như trà đặc và cà phê!”

Thùy Sam cúi đầu nghĩ, “Trong nhà có chuối không?”

“Có, có ạ.”

Người giúp việc vội vàng gật đầu, hôm nay coi như được mở mang kiến thức.

“Lấy ba quả chuối đến, còn cả dưa hấu, dưa hấu xay thành nước, nhanh lên!”

Thùy Sam dặn dò đâu vào đấy.

“Nhưng cậu chủ nhà chúng tôi trước nay chưa từng ăn chuối...”

Người giúp việc có chút khó xử.

“Cậu chủ nhà các cô mà không giải rượu ngay lập tức thì sẽ ngộ độc rượu đấy!!”

Thùy Sam tính tình vẫn luôn tốt, lúc này vô thức có chút phát cáu.

Vừa nghe vậy, người giúp việc cũng không dám lại chậm trễ, vội vàng lấy chuối và nước dưa hấu tới, Thùy Sam đỡ Vũ Phong ngồi dậy, kiên nhẫn múc từng thìa từng thìa đút cho anh ta uống.

Vũ Phong hình như có chút phản ứng, tối thiểu có thể chủ động nuốt xuống toàn bộ nước dưa hấu cô đút.

Hết rồi, Thùy Sam lại dùng thìa, cực kỳ nhẫn nại múc từng thìa chuối mềm từng miếng từng miếng đút vào miệng anh.

Nhìn anh say khướt, Thùy Sam than ra một hơi, “Đã không uống được rượu lại còn uống nhiều như vậy...”

Mặt mày không giấu được vẻ lo lắng, chỉ là, bản thân cô lại chẳng hề phát hiện ra mà thôi.

Ba quả chuối vào bụng, chỉ còn thừa lại một thìa cuối cùng, bỗng nhiên, người đàn ông say mềm lại bừng tỉnh ra.

Ánh mắt tà mị nguy hiểm nheo lại, tay to nắm lấy cổ tay đưa qua của Thùy Sam, “Cô cho ông đây ăn cái gì?!”

“Chuối.”

Thùy Sam thành thực trả lời.

“Chuối??”

Vẻ mặt Vũ Phong đầy chán ghét, hờn giận trừng mắt nhìn tất cả người giúp việc bên cạnh, “Các cô không biết ông đây trước giờ không ăn cái thứ ghê tởm ấy à?”

Bị anh quát to một tiếng như vậy, tất cả các nữ người giúp việc bị dọa nhảy dựng.

Bởi vì, cậu chủ nhà các cô trước nay chưa từng phát giận với các cô như thế, không ngờ hôm này lại sẽ vì ăn mấy quả chuối mà lớn tiếng quát các cô.

Nghĩ thấy, là do cảm xúc cực kỳ bực dọc đi.

Vũ Phong đứng dậy từ sofa, bước chân loạng choạng đi vào nhà vệ sinh.

Hiển nhiên anh định nôn mấy thứ ghê tởm trong họng ra.

Thùy Sam thở ra một hơi, đè lại cơn tức trong lòng, cuối cùng rốt cuộc là không nhịn nổi, đuổi theo vài bước, kéo lấy cánh tay anh ta, “Anh muốn làm gì?”

“Cút đi!!”

Vũ Phong quăng tay cô ra.

Hiển nhiên, tên nãy vẫn còn vẫn còn cáu cô chuyện lúc sáng.

Thùy Sam bị anh quăng ra, lại cố chấp bắt lấy, “Vũ Phong, anh dỗi thì dỗi, nhưng đừng lấy sức khỏe của bản thân ra làm trò đùa! Anh nãy suýt ngộ độc rượu rồi, tôi chỉ muốn dùng chuối để tán chất cồn đi thôi, anh nuốt cũng nuốt rồi, nhịn một chút không được sao?”

“Không được!!!”

Vũ Phòng cực kỳ cố chấp.

Trong ánh mắt trừng Thùy Sam ấy chứa đầy lửa giận, đột nhiên quay người một cái đè cô lên tường, bàn tay mạnh mẽ giữ chặt cằm cô, ép mặt cô ngửa lên trên, gáy áp mạnh vào tường.

“Vậy cô thì sao? Dương Thùy Sam, cô cho tôi nuốt đi xong lại bảo nhịn một chút, được không?”

Giọng nói nghiến răng nghiến lợi của anh ta, lạnh như băng tích tụ lâu ngày, làm cho cả người Thùy Sam sợ run lên.

Cô thở gấp, “Vũ Phong, đây căn bản là chuyện không giống, sao có thể vơ đũa cả nắm?”

“Cô trả lời ông đi, được, hay không được?!!!”

Giọng của Vũ Phong đột nhiên nâng cao lên mấy đề xi ben.

Thùy Sam nhắm chặt mắt...

Lông mi như cánh bướm hơi run run, một hồi lâu, mở ra đôi mắt ngập nước.

Trong hồ mắt, bình tĩnh như một hồ nước vắng lặng không một gợn sóng, liền nghe thấy ngữ khí của cô vô cùng bình thản đáp, “Không được.”

Người đàn ông này, cô căn bản, không nắm giữ được!!

So với sau này phải chịu tổn thương nặng nề, còn không bằng bây giờ nhân lúc chưa đau chưa ngứa mà cắt đứt!

Ánh mắt đỏ sậm của Vũ Phong tối đi, con ngươi mãnh liệt co rút, ngay giây sau, mạnh bạo tóm lấy cổ cô, đẩy ra hướng ngoài thềm cửa, “Cút!!”

Thùy Sam không hề phản kháng, bị anh quăng ra ngoài cửa.

“Ầm——” một tiếng, cửa thềm ngoài tuyệt tình đóng lại, chỉ còn lại cánh cửa lạnh băng cho Thùy Sam.

Trái tim, không hiểu sao lại hụt hẫng.

Trong lòng nhất thời như bị người đổ chì, vừa nặng vừa nghẹn, đè ép trong ngực, khiến cô gần như không thở nổi.

Nhớ đến ánh mắt ảm đạm kia của Vũ Phong, Thùy Sam hơi chút nghi ngờ bản thân nãy có phải nói lời quá tuyệt tình không, nhưng, không như thế thì lại thế nào? Tiếp tục dây dưa không rõ với anh sao?

Tiếp tục như thế, chỉ sẽ khiến sai lầm ngày càng sâu...

Ánh mắt triệt để tối sầm lại, Thùy Sam buồn phiền, tinh thần bất định chạy ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment