Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 298

Hoàng Ngân không nói gì, chỉ che miệng cố nén xúc động muốn khóc.

Nhưng cô không ngăn được từng giọt nước mắt cứ trào ra...

“Lấy anh! Để cho anh trở thành chỗ dựa của em trong cuộc đời này! Hoàng Ngân, mong em hãy cho anh cơ hội này!”

Từ trước đến nay Cao Dương Thành chưa từng nghiêm túc nói những lời tỏ tình với người phụ nữ nào như vậy.

Chỉ có lần này...

Chỉ với một mình cô!!Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

Hoàng Ngân mừng đến chảy nước mắt và khóc càng nhiều hơn. Cô liên tục gật đầu và khóc đến mức nói không thành lời: “Em bằng lòng!! Dương Thành, em bằng lòng...”

Nhìn từng giọt nước mắt vui sướng của Hoàng Ngân, vành mắt Cao Dương Thành cũng tự nhiên đỏ hoe.

Cao Dương Thành nâng gương mặt của cô lên và đau lòng hôn từng giọt nước mắt của cô, lại nghe giọng anh khàn khàn nói: “Em yêu, cám ơn em... Cám ơn em đã không rời bỏ anh trong suốt tám năm qua!! Cám ơn em đã kiên trì ở lại bên cạnh anh như vậy...”

Khi Cao Dương Thành nói đến đây, không ngờ vì quá kích động nên không nhịn được mà nghẹn ngào.

Bởi vì trong tám năm này, bọn họ đã cùng nhau vượt qua bao sóng gió, giữa bọn họ thật sự đã trải qua rất nhiều... đau, khổ, buồn, vui, cười...

Tất cả hình ảnh này hiện lên ở trong đầu anh giống như một cuộn phim vậy.

Trong những năm qua, nếu không phải cô gái trước mắt này cứ cố chấp giữ lại tình yêu này của bọn họ, có thể... bọn họ đã thật sự chia tay từ lâu rồi!!

Mà cuộc đời của anh tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ... hạnh phúc như thế!!

Cao Dương Thành nâng gương mặt đã khóc tới loang lổ của Hoàng Ngân, đôi môi mỏng ấn lên trên đôi môi cô, sau đó là nụ hôn sâu đầy thắm thiết mà triền miên, dây dưa không ngừng...”Ngân Ngân, cả đời này... chúng ta sẽ không dễ dàng buông tay nhau ra nữa!! Tám năm là đủ rồi...”

Thật sự là đủ rồi!!

“Ừ...”

Hoàng Ngân gật đầu rồi lại gật đầu thật mạnh: “Chúng ta sẽ không xa rời nữa!! Sẽ không xa rời nữa...”

Nước mắt chảy xuôi xuống nơi cánh môi còn dính chặt của hai người, trong cảm giác mặn chát dường như còn có chút ngọt ngào... Đây là mùi vị của tình yêu!!

Là mùi vị của hạnh phúc...

“Anh yêu em…”

Môi Cao Dương Thành ghé sát bên môi cô và xúc động nói ra những lời từ trong tận đáy lòng của mình.

“Em cũng yêu anh…”

Hơn nữa, còn rất yêu, rất yêu anh...

Cô… yêu trước sau như một!! Chưa bao giờ dao động...

Sau đó...

Hoàng Ngân ôm lấy Cao Dương Thành và khóc ở trong lòng anh.

Lần đầu tiên cô cảm thấy...

Bọn họ đã cách hạnh phúc gần như vậy!!

Đối với bọn họ, cảm giác này... tới không dễ dàng đến mức nào!!

Trong ủy ban, những người đăng ký kết hôn không tính là nhiều nên Hoàng Ngân và Cao Dương Thành không cần xếp hàng để đi chụp ảnh.

Đi theo tham gia náo nhiệt cùng bọn họ chính là Cao Lâm Tuấn và Trần Lan. Đương nhiên cũng không thể thiếu được Tiểu Hướng Dương.

Trước khi chụp ảnh kết hôn, Trần Lan còn cẩn thận chỉnh lại mái tóc trên trán của Hoàng Ngân: “Con đừng khẩn trương nhé! Cố gắng chụp cho tốt. Đây chính là kỷ niệm của cả đời đấy...”

Không biết tại sao, Hoàng Ngân dường như nghe được một sự hy vọng và gửi gắm trong lời nói của mẹ mình.

Hoàng Ngân hơi xúc động.

Cô thò tay ôm mẹ mình vào trong lòng và vỗ nhẹ vào bờ vai gầy yếu của bà rồi cảm ơn: “Mẹ, cám ơn mẹ và ba đã giúp bọn con hoàn thành được tâm nguyện...”

“Con đừng nói những lời như vậy nữa! Nhanh lên, con nhanh ngồi xuống đi. Sắp chụp hình rồi kìa!”

Trần Lan khẽ đẩy Hoàng Ngân.

Cao Dương Thành kéo tay Hoàng Ngân và dẫn cô ngồi xuống trước máy ảnh.

“Nào nào, cô dâu chú rể nhìn về phía trước kia...”

Hai người mỉm cười và nhìn về phía trước.

“Nào, ngả đầu sát lại gần nhau đi. Đúng, đúng... Rất tốt!!”

“Clap.”

Một tiếng động vang lên, ảnh đã được chụp xong.

“Được rồi! Chúc mừng, chúc mừng!! Đám cưới vui vẻ nhé!!”

Người chụp ảnh nhiệt tình chúc phúc cho bọn họ.

Trần Lan cười đến không ngậm được miệng, vội vàng đưa bánh kẹo cưới đã chuẩn bị trước từ sáng sớm: “Nào nào, tất cả mọi người dính chút không khí vui mừng đi!!”

“Cảm ơn, cảm ơn...”

Trong giây lát, trong phòng chụp ảnh cũng trở nên náo nhiệt.

Mãi đến giây phút khi nhân viên công tác đóng dấu lên giấy kết hôn, Hoàng Ngân mới có cảm giác như giấc mơ đã trở thành sự thật.

“Chúc mừng hai người!”

Nhân viên công tác lần lượt đưa hai tờ giấy kết hôn màu đỏ tới cho Hoàng Ngân và Cao Dương Thành.

“Cảm ơn...”

Cao Dương Thành vội vàng cảm ơn và nhận lấy.

Qua một lúc lâu mà Hoàng Ngân vẫn chưa thể tỉnh táo được. Cao Dương Thành ở bên cạnh khẽ đụng vào cô và nhận lấy giấy kết hôn thay cô: “Cảm ơn, cô ấy quá khẩn trương nên còn chưa thể hoàn hồn thôi!”

Lúc này Hoàng Ngân mới chậm rãi tỉnh táo lại, vội vàng cười nói cảm ơn và nhiệt tình phát bánh kẹo cưới.

Chiếc xe chạy về nhà.

Trên xe của Cao Dương Thành chỉ có một mình Hoàng Ngân ngồi.

Những người khác đều ngồi ở trên xe của Cao Lâm Tuấn.

Dọc đường đi, Hoàng Ngân cầm giấy kết hôn màu đỏ của mình mà yêu thích không buông tay.

“Mình thật sự kết hôn rồi...”

Cô thì thầm và vẫn cảm giác không dám tin.

“Mình thật sự kết hôn rồi à?”

Hoàng Ngân tiếp tục thì thào, tự hỏi mình.

Cao Dương Thành thấy buồn cười: “Đúng vậy!! Em đã thật sự kết hôn rồi!! Em không cần nghi ngờ nữa đâu. Bây giờ em đã là bà Cao tên xứng với người thực rồi!!”

“Bà Cao...”

Hoàng Ngân khẽ nhắc lại một câu.

Cuối cùng, cô nghiêng đầu và chớp mắt mắt nhìn Cao Dương Thành đang ngồi bên cạnh, trêu ghẹo nói: “Ngài Cao à, em như vậy... có tính là làm bà Cao thứ hai không nhỉ?”

“Vậy em cảm thấy anh có tính là làm chồng thứ hai của em không?”

Cao Dương Thành không chịu yếu thế đáp trả cô.

Hoàng Ngân khẽ cười một tiếng: “Vậy xem ra hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, đều kết hôn lần thứ hai rồi!”

Cô nói rồi thổi một hơi lên giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ rồi sờ tay vào nó, trong lòng xúc động nói: “Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên em thấy được thứ bảo bối này đấy. Tâm trạng hôm nay thật là tốt...”

Cô tháo dây an toàn trên người và cười vui vẻ, mắt cũng cong lên: “Tối nay em sẽ nấu cá trích kho thịt cho mọi người được không? Anh còn muốn ăn gì nữa? Anh cứ nói cho em biết, em đều sẽ làm hết cho mọi người!”

Miệng Cao Dương Thành cong lên hiện ra một nụ cười...

“Anh chỉ muốn... ăn em thôi!”

“...”

...

Không lâu sau, Hoàng Ngân cất giấy kết hôn và đi vào trong nhà giam thăm Ôn Thuần Như.

Trạng thái tinh thần của bà ta rất tệ. Cho dù Cao Dương Thành có tìm người nhờ đặc biệt chăm sóc cho bà ta nhưng dù sao ở đây cũng là nhà giam. Chỉ mới chưa đầy nửa tháng ngắn ngủi, trông bà ta đã gầy rộc đi.

Khi nhìn thấy Hoàng Ngân, tâm trạng của bà ta đặc biệt kích động, hai tay còn không ngừng vỗ vào cửa sổ bằng thủy tinh. Cuối cùng, quản giáo không có cách nào đành lôi bà ta ra khỏi phòng.

Hoàng Ngân hơi thất vọng.

Thật ra cô chỉ muốn tới nói cho bà ta biết con trai của bà ta đã kết hôn rồi!

Cô không hy vọng xa vời sẽ nhận được lời chúc phúc của bà ta, nhưng dù sao Dương Thành cũng là con trai của bà ta... Chỉ có điều như vậy cũng được rồi!

Tất cả đều không thể cưỡng ép được!

Quản giáo biết Hoàng Ngân là con dâu của thị trưởng Cao, cũng biết người phụ nữ bị giam bên trong này là vợ trước của thị trưởng Cao cho nên tất nhiên sẽ đặc biệt chăm sóc cho bà ta.

“Cô Cao...”

Quản giáo thấy Hoàng Ngân muốn đi liền gọi cô lại.

Đây là lần đầu tiên Hoàng Ngân nghe có người gọi mình như vậy nên ít nhiều cảm thấy không quen. Qua một lúc lâu, cô mới hiểu ra người ta đang gọi mình.

Cô xoay người và kinh ngạc nhìn người quản giáo phía sau: “Chào anh, có chuyện gì vậy?”

“Cô Cao, gần đây tâm trạng của mẹ chồng cô rất không ổn định, mỗi đêm đều sẽ la hét trong nhà giam nên chúng tôi nghi ngờ bà ta bị kích thích quá độ dẫn tới rối loạn tâm thần...”

“Cái gì??”

Hoàng Ngân sợ hãi: “Anh nói mẹ chồng tôi...”

“Gần đây bác sĩ tâm lý của chúng tôi có làm tư vấn tâm lý cho bà ta nhưng trước mắt xem ra hiệu quả không tốt lắm. Ý của bác sĩ tâm lý là nếu như có thể, mong người nhà của bà ấy không nên đến quấy rầy bà ấy trong những ngày tới. Tinh thần của bà ấy đã rất suy nhược rồi...”

“Sao... sao có thể như vậy được chứ?”

Trong giây lát, Hoàng Ngân cảm thấy chân tay luống cuống.

May là vừa rồi mình không để cho bà ta nhìn thấy giấy kết hôn, nếu thật sự nhìn thấy, nói không chừng bà ta lại bị kích thích thêm lần nữa.

“Điều tôi muốn nói chỉ là chuyện này thôi, mong cô nói lại với người nhà về ý của chúng tôi.”

“Được, được...”

Hoàng Ngân không biết mình ra khỏi nhà giam thế nào.

Bước chân cô nặng nề giống như đổ chì vậy.

Ôn Thuần Như... điên rồi rồi?

Sao có thể như vậy được chứ?? Vô duyên vô cớ...

Trong lòng Hoàng Ngân rất bối rối, trong giây lát không biết nên làm thế nào cho phải.

Thật ra, điều cô khổ sở nhất chính là không biết nên mở miệng nói thế nào với chồng của mình.

Nếu cô nói cho anh biết, sau khi mẹ anh bị đưa vào nhà giam đã phát điên thì anh sẽ nghĩ thế nào?

Mỗi ngày anh đều sẽ sống ở trong sự tự trách, oán giận mình không nên nhẫn tâm kháng án à?

Hoàng Ngân không biết phải làm sao.

Buổi tối, người một nhà ngồi quanh bàn ăn cơm, Hoàng Ngân gác đũa mấy lần tính nói với mọi người về chuyện này nhưng cuối cùng... cô không thể mở miệng nói ra được.

Ban đêm, khi nằm ở trên giường, Hoàng Ngân lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được.

Cuối cùng Cao Dương Thành cũng không chịu được nữa.

Anh nghiêng người và dùng cánh tay đỡ lấy đầu của mình, hỏi vợ yêu bên cạnh: “Sao vậy? Hôm nay anh thấy em trở về liền có vẻ tâm sự nặng nề. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao? Hôm nay em đã đi đâu thế?”

Hoàng Ngân xoay người và quay lưng lại phía anh, vùi đầu vào trong chiếc chăn mỏng rồi buồn bực nói: “Em không biết nên mở miệng thế nào...”

“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”

Cao Dương Thành dịch sát vào cô và lo lắng hỏi.

Anh kéo cơ thể nhỏ bé của cô qua và ép cô phải quay mặt về phía mình: “Em nói cho anh biết đi. Anh là chồng của em! Không phải chúng ta đã nói rõ ràng là có việc gì cũng sẽ cùng nhau gánh vác sao?”

Hoàng Ngân cắn chặt môi dưới và do dự.

“Không phải anh đã sớm nói em không được cắn môi rồi sao?”

Cao Dương Thành nhướng mày, bất mãn cạy môi dưới của Hoàng Ngân ra và mắng cô: “Về sau em còn muốn sinh con gái nữa mà. Em cứ thế thì con bé nhất định sẽ học theo em mất. Đến lúc đó nó mà không dễ nhìn, em làm mẹ cũng nên tự trách đi!”

Hoàng Ngân hoàn toàn không nghe lọt những lời Cao Dương Thành nói. Cô vẫn còn đang chìm đắm trong những lời quản giáo đã nói hôm nay.

“Dương Thành…”

Hoàng Ngân sốt ruột nắm tay Cao Dương Thành.

“Sao vậy?”

Cao Dương Thành nhìn cô và cảm thấy khó hiểu.

Hoàng Ngân liếm đôi môi khô khốc: “Em suy nghĩ kỹ rồi, bất kể thế nào em cũng phải nói cho anh biết chuyện này...”

“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Hoàng Ngân hít một hơi thật sâu và do dự mấy giây, lúc này mới hạ quyết tâm nói: “Mẹ chồng em cũng chính là mẹ anh... Hôm nay em từng tới thăm bà...”

“Sau đó thì sao?”

Cao Dương Thành nhíu mày.

Hoàng Ngân có thể hiểu rõ sự lo lắng và rốt ruột trong đôi mắt sâu thẳm của anh.

“Sau đó... Quản giáo nói cho em biết, gần đây tâm trạng của bà thường mất kiểm soát, hình như là do bị kích thích quá mức...”

Hoàng Ngân nắm tay của Cao Dương Thành càng chặt hơn.

Cô có thể cảm giác được lòng bàn tay của anh đang dần trở nên lạnh giá... Qua rất lâu...

Anh chỉ mím chặt đôi môi mỏng mà không nói lời nào.

Càng như vậy, Hoàng Ngân càng thấy lo lắng cho anh hơn.

“Anh... anh đừng quá lo lắng, quản giáo nói, chỉ cần trong thời gian này đừng tiếp tục kích thích bà thì bà sẽ khá hơn thôi. Bây giờ bọn họ đang tư vấn tâm lý cho mẹ anh...”

Cao Dương Thành vẫn không nói gì.

Qua rất lâu, lâu đến mức Hoàng Ngân cho rằng anh có thể sẽ không nói chuyện nữa, cô bỗng nhiên nghe được anh nói: “Ngủ đi!”

Anh vỗ nhẹ vào sau gáy của Hoàng Ngân, trong động tác đầy vẻ nuông chiều.

Hoàng Ngân thoáng kinh ngạc: “Dương Thành...”

“Em mau ngủ đi. Bây giờ đã muộn rồi, ngày mai còn phải đi làm đấy!”

“Anh...”
Bình Luận (0)
Comment