Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 299

Hoàng Ngân lo lắng cho Cao Dương Thành nên nắm lấy bàn tay của anh, đặt lòng bàn tay lạnh giá của anh vào giữa hai chân mình và kẹp chặt, cố gắng truyền hơi ấm trên người mình cho anh: “Dương Thành, anh thấy khổ sở thì cứ nói ra chứ đừng giấu ở trong lòng. Em biết, em biết anh không vui... Em là vợ của anh, em sẵn lòng lắng nghe tất cả khổ sở trong lòng anh!! Anh hãy nói cho em biết, được không?”

“Vậy còn em? Trong lòng em nghĩ thế nào về chuyện này?”

Cao Dương Thành không trả lời mà hỏi ngược lại Hoàng Ngân.

Hoàng Ngân nhìn sâu vào trong mắt anh, rất lâu sau mới thở dài nói.

“Nói thật, em... không thể nói rõ trong lòng mình có cảm giác gì nữa! Em sợ anh... sợ anh sẽ nghĩ là bởi vì em và mẹ em mới làm cho mẹ anh biến thành trình trạng như vậy. Em biết, em biết bà biến thành như vậy khẳng định không thoát khỏi có liên quan đến hai mẹ con em, nhưng...”

Viền mắt Hoàng Ngân đỏ hoe và thò tay ôm chặt lấy anh, giọng nói đã trở nên nghẹn ngào: “Dương Thành, anh chắc chắn biết đây không phải là kết cục mà em và mẹ em muốn nhìn thấy. Em xin lỗi... xin lỗi...”

“Đồ ngốc!!”

Cao Dương Thành rút tay ra khỏi giữa hai chân cô và ôm thật chặt cô vào trong lòng mình: “Anh đã biết em sẽ ôm lấy chuyện này vào người mình. Nếu không, em sẽ không cần phải do dự lâu như vậy mà vẫn không dám nói gì với anh. Anh không muốn chia sẻ cảm giác trong lòng mình với em cũng là sợ em áy náy, sợ em suy nghĩ quá nhiều thôi...”

Anh tì cằm lên ngực của Hoàng Ngân và đau lòng cọ nhẹ vài cái: “Nói thật, trong lòng anh... vô cùng khó chịu, nhưng anh sợ em có ý nghĩ như vậy cho nên mới không dám nói thật cho em biết! Chuyện mẹ anh, em không cần để tâm tới làm gì. Về phần bà... anh sẽ mời các bác sĩ giỏi nhất trên thế giới để trị bệnh cho bà!!”

Cao Dương Thành nói và hôn lên ngực Hoàng Ngân.

“Em ngủ trước đi. Anh muốn đi thăm bà.”

“Muộn thế này rồi... Em đi cùng với anh nhé!”

Hoàng Ngân nói xong liền dậy theo anh.

“Em đừng đi nữa, nghe lời anh...”

Hoàng Ngân biết anh lo lắng điều gì nên vội vàng nói: “Dương Thành, anh dẫn em đi đi! Em biết anh lo lắng điều gì. Em bảo đảm sẽ chỉ đứng ở bên ngoài chờ anh. Em sẽ không để cho bà nhìn thấy em đâu! Anh đưa em đi cùng thì em sẽ thấy yên tâm hơn. Bây giờ anh có bảo em ngủ, em cũng ngủ không được...”

“Vậy được rồi!”

Cao Dương Thành gật đầu đồng ý, cuối cùng lại căn dặn Hoàng Ngân: “Em đừng nói chuyện này với ba anh. Anh nghĩ bình thường ba cũng sẽ không tới thăm mẹ anh. Không nói cho ba biết là để tránh lại bị mẹ nghe được, đến lúc đó bà chắc chắn sẽ thấy áy náy, đứng ngồi không yên giống em.”

Hoàng Ngân xúc động: “Dương Thành, cám ơn anh...”

“Em nhanh mặc quần áo đi.”

“Được, em xong ngay đây! Anh chờ em một phút thôi!”

Hoàng Ngân vội vàng lấy một bộ quần áo trong tủ ra và mặc vào, sau đó đi theo Cao Dương Thành tới nhà giam.

Buổi tối tất nhiên không phải là thời gian thăm tù, nhưng nể mặt thị trưởng Cao nên bọn họ cũng đành để cho Cao Dương Thành đi vào trong.

Hoàng Ngân chỉ chờ ở bên ngoài. Cao Dương Thành vào trong một mình.

Khi Ôn Thuần Như thấy con trai mình, bà ta còn chưa lên tiếng đã không nhịn được mà đau lòng khóc thành tiếng.

“Con trai, con trai...”

“Mẹ...”

Nhìn thấy mẹ mình gầy rộc đi, trong lòng Cao Dương Thành thấy khó chịu giống như bị dao cắt vậy.

“Con trai, con mau cứu mẹ ra ngoài được không? Mẹ ở đây thật sự rất khổ sở... Mẹ sống không tốt!! Mẹ không nên ở chỗ này. Con trai, con cứu mẹ đi. Con nhất định có cách để cứu mẹ ra ngoài...”

“Mẹ... đừng như vậy nữa...”

Nghe mẹ khóc lóc kể lể, Cao Dương Thành thật sự không biết lúc trước mình đưa mẹ vào nhà giam rốt cuộc là đúng hay sai.

“Con trai, con cứu mẹ đi, con cứu mẹ đi...”

Tay Ôn Thuần Như nắm lấy Cao Dương Thành cũng đang run rẩy.

“Mẹ, con thật sự không có cách cứu mẹ ra được. Đây là pháp luật... Pháp luật sẽ không nuông chiều với bất kỳ người nào! Mẹ nghe lời con, cố gắng sống tốt ở đây. Con sẽ cho người ở bên trong chăm sóc tốt cho cuộc sống hàng ngày cho mẹ. Mẹ cứ yên tâm sống cho tốt, được không? Mẹ đừng tiếp tục ép mình đi vào trong ngõ cụt nữa!”

“Cho nên con không có cách nào cứu mẹ ra ngoài, đúng không?”

Ôn Thuần Như vừa nghe con trai nói vậy liền thay đổi sắc mặt: “Con bảo mẹ yên tâm sống tốt ở trong này à? Ha ha... Ha ha... Các người đúng là một đám không có lương tâm, lại ở bên ngoài sống sung sướng ung dung tự tại!! Cao Dương Thành, mẹ là mẹ của con đấy!! Mẹ là mẹ con…. con làm sao có thể đối xử với mẹ như vậy chứ? Hả?? Mẹ là mẹ con đấy…”

Cao Dương Thành bỗng nhiên ý thức được mình có khuyên mẹ thế nào đi nữa cũng chỉ là chuyện dư thừa.

Nếu quả thật có thể khuyên được bà ta thì cũng không nhiều lần xảy ra bi kịch như vậy... Cuộc hôn nhân của anh thất bại, anh bỏ lỡ giấc mơ của mình và còn rơi vào con đường đen tối không nên có, bị nghiện ma túy khó cai được... Nhìn thấy mẹ mình vẫn bướng bỉnh không chịu buông tay, anh bỗng nhiên cảm thấy bà ở trước mắt mình lại trở nên xa lạ như vậy... Anh đứng lên, cuối cùng cũng không nói gì nữa mà xoay người đi ra ngoài.

Hoàng Ngân vừa thấy anh đi ra thì vội vàng bước từ trên xe xuống.

“Sao rồi anh?”

Hoàng Ngân khẩn trương hỏi anh.

Cao Dương Thành đứng ở dưới gốc cây già ngoài cửa và cảm nhận gió đêm mát lạnh thổi tới.

“Vẫn tốt!”

Hoàng Ngân thấy vẻ mặt anh không tốt lắm thì không dám hỏi kỹ nữa, chỉ đứng cùng anh dưới tàng cây, lặng lẽ đón lấy cảm giác lạnh lẽo do gió đêm thổi tới.

“Thật ra đã rất lâu rồi, anh vẫn luôn suy nghĩ vì sao đến cuối cùng mẹ anh lại rơi vào tình cảnh như vậy... Là lỗi của chúng ta sao? Hay là sai lầm của bà? Anh nghĩ có lẽ cả đời này, điều bà không học được nhất chính là buông tay hoàn thành tâm nguyện của người khác! Nói trắng ra chính là bà quá ích kỷ... Giống như ba đã nói vậy, người mà mẹ anh yêu mãi mãi cũng chỉ có mình bà mà thôi! Thật ra, cuối cùng bà rơi xuống tình cảnh như vậy đã sớm được quyết định từ lâu rồi. Chúng ta cũng chẳng thể trách ai được... Đi thôi!!”

Cao Dương Thành nói xong liền nắm tay Hoàng Ngân và đi về phía chiếc xe.

Hoàng Ngân kéo cánh tay anh và bỗng nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Cô lập tức phát hiện ra người đàn ông trước mắt này thật đáng để mình yêu thương.

Cũng rất cần cô yêu thương...

“Dương Thành, em lại thương lượng với anh chuyện này...”

Hoàng Ngân ngả đầu qua vai anh và nói với giọng điệu thương lượng: “Anh đã từng nghĩ có một ngày nào đó sẽ quay trở lại bàn mổ của anh chưa?”

Cao Dương Thành hơi sửng sốt về đề nghị của Hoàng Ngân nên nghiêng đầu qua nhìn cô.

Ánh mắt anh thâm trầm, đôi môi mỏng nhếch lên, rất lâu cũng không thấy mở miệng nói gì.

“Anh không muốn sao?” Hoàng Ngân nhướng mày và nói rất nghiêm túc: “Nếu anh trở về thì có thể cứu sống bao nhiêu bệnh nhân đang phải đấu tranh với ma quỷ đấy? Chẳng lẽ điều đó không có ý nghĩa bằng việc làm kinh doanh của anh sao?”

Đó mới là giấc mơ thật sự của anh!!

Cao Dương Thành nắm chặt tay của cô, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu đầy ẩn ý: “Bây giờ còn không phải lúc!”

Hoàng Ngân không hiểu ý của anh, chỉ cho rằng anh còn chưa thể bỏ xuống chuyện của công ty.

Cũng đúng, một công ty lớn như vậy đâu phải nói buông tay thì không cần để ý tới được!

Mọi chuyện đều phải chờ sau khi hết bận rộn lại tính tiếp!

***

Cuối tuần, Vũ Phong và Thùy Sam đúng hẹn đến nhà Cao Dương Thành để bàn chuyện đám cưới.

Trên bãi cỏ, hai người đàn ông ngồi ở trước bàn đá thảo luận về vấn đề nơi tổ chức đám cưới và một ít bánh kẹo cưới.

Hoàng Ngân và Thùy Sam nằm ở trên bãi cỏ thanh thản phơi nắng.

“Chị Hoàng Ngân, chị và thầy Cao có dự định sinh đứa bé thứ hai không?”

Thùy Sam bỗng nhiên hỏi một câu.

Hoàng Ngân hoàn toàn không do dự gật đầu: “Đương nhiên là muốn rồi! Tôi còn muốn sinh ra một cô gái nữa đấy!”

Cô giơ tay lên che ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống và mỉm cười, có chút tiếc nuối nói: “Khi sinh Dương Dương, anh ấy không ở bên cạnh tôi nên ít nhiều có chút tiếc nuối. Anh ấy làm ba nhưng không được nhìn thấy lúc đứa trẻ bi bô tập nói, tôi tin đó cũng là một thiếu sót trong cuộc đời anh ấy. Cho nên chỉ riêng điểm này, chúng tôi cũng sẽ lại sinh em bé! Đương nhiên, nếu là con gái thì tốt hơn!”

Lúc này, Hoàng Ngân bỗng nhiên lại nhớ tới đứa trẻ còn chưa quấn tã lót đã qua đời... Trái tim không nhịn được mà thắt lại.

Trong chớp mắt tiếp theo, cô đã thấy lạc quan hơn.

Bởi vì cô tin tưởng đứa trẻ kia... sẽ còn trở lại!!

“Có lẽ hai người muốn có con bây giờ ấy nhỉ?”

Thùy Sam ân cần hỏi một câu.

Hoàng Ngân lắc đầu: “Còn chưa được. Bác sĩ nói độc tố trong thân thể anh ấy còn chưa hết, nhưng bây giờ anh ấy đang uống thuốc loại bỏ chất độc nên tôi tin tưởng sẽ nhanh chóng tốt lên thôi.”

“Vâng.” Thùy Sam nói xong liền ngồi dậy: “Giữ sức khỏe trước khi mang thai là chuyện tốt, như vậy cũng có lợi cho đứa trẻ hơn, về sau đứa trẻ sinh ra cũng sẽ khỏe mạnh hơn.”

Khi Thùy Sam nói những lời này, không hiểu sao Hoàng Ngân luôn cảm thấy cô ấy có chút bi thương.

Hoàng Ngân lo lắng nhìn cô ấy và cũng ngồi dậy hỏi: “Cô sao vậy? Sao hôm nay đột nhiên quan tâm tới chuyện con cái thế?”

Cô mỉm cười và trêu chọc Thùy Sam nói: “Làm gì vậy? Hai người tính nhanh chóng sinh con như vậy sao?”

“Không...”

Khóe miệng Thùy Sam kéo lên và lắc đầu thở dài, nhìn về phía Vũ Phong cách đó không xa: “Nếu như có thể, em thật sự hi vọng đó là sự thật. Nhưng...”

Hoàng Ngân vừa nghe được lời này lại cảm thấy có gì đó không đúng: “Sao vậy?”

“Thật ra bọn em ở với nhau lâu như vậy, từ trước đến nay chưa từng làm biện pháp tránh thai gì. Em nghĩ dù sao cũng đã nhận được giấy kết hôn, nếu thật sự có bầu thì sinh ra là được. Nhưng bây giờ đã mấy tháng trôi qua mà trong bụng em vẫn không có phản ứng gì. Mấy ngày trước, em có đi kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói... cơ thể của em rất khó mang thai...”

Thùy Sam nói đến đây thì mắt bỗng nhiên lại đỏ hoe.

“Chị Hoàng Ngân, bây giờ em rất mâu thuẫn không biết nên làm thế nào mới tốt! Em có thể cảm giác được Vũ Phong rất thích trẻ con, nhưng bây giờ...”

“Thùy Sam, cô đừng suy nghĩ quá nhiều. Cụ thể thì bác sĩ nói thế nào? Không phải bác sĩ chỉ nói là khó mang thai thôi sao? Cũng đâu phải nói chắc chắn là không thể có chứ! Hơn nữa, bây giờ có vấn đề gì cũng có thể trị được. Cô là bác sĩ, chắc cô hiểu mấy chuyện này còn hơn tôi mới đúng! Bây giờ cô đã sắp kết hôn rồi mà còn mâu thuẫn gì vậy? Vả lại nếu thật sự không được thì vẫn còn có thể thụ tinh nhân tạo đấy!”

“Nhưng nếu như em thật sự không làm được thì làm thế nào? Em không muốn để cho Vũ Phong phải thất vọng!”

“Cô nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cô muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này sao?”

“Không... em, em chỉ là sợ...”

Thùy Sam lắc đầu và không biết phải làm gì.

“Cô đừng có làm loạn, Vũ Phong nói thế nào về chuyện này?”

“Từ trước đến nay anh ấy chưa từng nói gì cả. Sau khi anh ấy xem xong kết quả kiểm tra cũng không nói gì, vẫn cười vui vẻ như trước đây, thật giống như căn bản không biết chuyện này, cứ như anh ấy không để ý tới chuyện này vậy. Nhưng em biết anh ấy căn bản chỉ sợ em có suy nghĩ gì đó, anh ấy sợ em khổ sở, khẩn trương, cho nên mới giả vờ như chẳng có chuyện gì hết. Nhưng nếu như em thật sự không thể sinh con thì làm thế nào? Nhà họ Vũ bọn họ chỉ có một mình anh ấy là con trai, lẽ nào bọn họ chỉ vì em mà không có người nối dõi sao? Hơn nữa, cuộc hôn nhân mà không có con cái... sẽ thật sự hạnh phúc sao?”

Từ trước đến nay Thùy Sam chưa từng có cảm giác mờ mịt giống như bây giờ.

“Tiểu Sam Nhi, cô đừng tự tăng thêm gánh nặng cho mình nữa.”

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
Bình Luận (0)
Comment