Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 499

Tần Lịch Lịch ngồi trên ghế ngơ ngác nhìn cô rời đi, một lúc sau mới lấy lại tinh thần.

Cô gái này, rõ ràng chỉ hơn cô một tuổi nhưng không hiểu sao dù có tức giận vẫn làm việc chuyên nghiệp, giỏi hơn cô rất nhiều, mỗi cử chỉ lời nói đều thành thục hơn cô. Có phải đàn ông đều thích những cô gái như vậy không?

Tần Lịch Lịch uống một hơi hết sạch cà phê còn lại trong tay.

Vị đắng chảy thẳng xuống họng khiến cô không nhịn được nhíu mày, nhưng dần dần sau khi vị đắng qua đi, là vị ngọt nồng đậm… Ở trong miệng cô lan tỏa, ngọt mà không nồng, còn dư lại hương vị rất lâu.

Loại hương vị này, có phải giống như Cao Hướng Tình, khiến người ta cảm thấy lạnh nhạt, nhưng tiếp xúc càng nhiều lại càng hiểu hơn, thì sẽ luôn cảm thấy vui vẻ và bị thu hút khác hẳn cảm giác ban đầu… Nếu cô ấy có thể làm được, thì cô vì sao lại không thể?

Tần Lịch Lịch cô cũng có thể khiến bản thân càng trở nên giỏi hơn, quyến rũ hơn!

Tần Lịch Lịch vào phòng làm việc, thấy Hướng Tình đang cúi đầu vội vã sửa lại tài liệu, cô đi qua, dừng một chút rồi mới nói: “Về sau có gì cần giúp đỡ thì có thể tìm tôi!”

Hướng Tình kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô ấy, mặt đầy vẻ khó hiểu.

Tần Lịch Lịch hiểu rõ thắc mắc của cô, trên mặt có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói thật: “Lời cô nói, tôi đã nghiêm túc suy nghĩ rồi, tôi vẫn muốn tiếp tục làm việc ở nơi này, cho nên cũng không quá hy vọng trên đầu mình đeo vòng Kim Cô, nhưng như vậy không có nghĩa là tôi buông tay! Ngược lại, tôi sẽ càng trở nên xuất sắc hơn, nghĩ cách theo đuổi giành lại người đàn ông của tôi!”

Hướng Tình híp mắt cười rạng rỡ, không khách sáo đem tài liệu trong tay ấn vào tay cô ấy: “Nghĩ cách giữ chặt người đàn ông của mình, hẳn phải là tôi mới đúng. Còn cô, nên nghĩ tới chuyện theo đuổi người khác. Anh ấy hiện tại là người yêu của tôi, hoan nghênh cô tới giành anh ấy mọi lúc, nhưng có lẽ không giành được đâu!”

Tần Lịch Lịch chỉ nhìn Hướng Tình một cái thật lâu, sau đó ôm xấp tư liệu kia đi ra ngoài.

Ngồi trên bàn làm việc của mình, cô khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, lát sau chợt phát hiện, mấy chuyện tích tụ trong lòng đã yên lặng bốc hơi… Rất nhiều lúc, buông tha cho người khác cũng chính là tự giải thoát cho chính mình!

Hướng Tình đứng dậy, mở cửa sổ kính bên cạnh ra.

Ngoài cửa sổ, gió từ từ thổi nhẹ tới, vờn trên mặt cô, Hướng Tình không kiềm được nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, khóe miệng xinh đẹp khẽ cong lên lộ ra một nụ cười mỉm… Tâm trạng thật tốt!

Lại mở mắt ra, bỗng nhiên cô nghĩ tới người đàn ông kia.

Lục Li Dã.

Đã lâu không gặp anh, không biết anh có khỏe không.

Hướng Tình đứng tắm dưới vòi hoa sen.

Trong gương, những giọt nước mát lạnh chảy dọc theo làn da trắng như tuyết, bọt xà phòng làm nổi bật hình xăm hoa độc đáo trên ngực cô… Cô đưa tay, theo bản năng chạm nhẹ vào đó một chút.

Chữ “Lục” gợi cảm, giống hệt như từ trong cơ thể cô tự nhiên mà xuất hiện, lưu lại trên da thịt, khắc sâu vào lòng cô. Khóe miệng không nhịn được cong lên. Lại nghĩ tới Lục Li Dã kiêu ngạo không ai bì nổi kia.

Nghĩ tới anh mọi uất ức, đau khổ trong lòng thoáng chốc bị thay thế bằng sự cô đơn và tĩnh mịch. Cô đã không gặp lại anh gần nửa tháng rồi!

Khó trách người ta đều nói một mình không cô đơn, nhớ tới một người mới là cô đơn… Hướng Tình cảm thấy, lời này bây giờ thật sự quá đúng với cô. Ngay lúc Hướng Tình đang thả hồn vu vơ, bỗng nhiên nghe thấy những tiếng động khác thường bên ngoài.

“Cộc cộc cộc…”

Ba tiếng vang, như tiếng gõ cửa, lại có chút không giống. Hướng Tình cho rằng mình nghe nhầm, không để ý, tiếp tục tắm rửa.

“Cộc cộc cộc…”

Âm thanh lại lần nữa vang lên, cô tắt vòi hoa sen, dỏng tai lên, nghiêm túc nghe ngóng. Đúng là có âm thanh, nhưng không phải tiếng gõ cửa.

“Ai vậy?” Hướng Tình nghi ngờ, cất tiếng hỏi một câu.

Cô dứt khoát đưa tay lấy khăn tắm quấn quanh người rồi mở cửa bước ra khỏi phòng tắm.

Vừa muốn ra cửa xem, kết quả là, âm thanh kia phát ra từ cửa sổ sát đất của cô.

Hướng Tình kéo rèm ra, bỗng nhiên cửa sổ lại truyền đến một hồi “thình thình” thực sự mà nói là quá kinh dị!

Hướng Tình lạnh hết sống lưng: “Ai thế!”

Cô lại hỏi một câu.

Cửa sổ đều là loại cách âm, cho dù cô có nói chuyện ở đây cũng không có ai nghe được.

Hướng Tình thật muốn bước ra ngoài gọi ba mẹ, nhưng điều này không được, hai người nhất định đang làm chuyện chính sự trong phòng, Hướng Tình đành mạnh mẽ dứt khoát, bước ra cửa sổ.

Hít sâu một hơi lấy thêm can đảm, đi tới rèm cửa, “xoạch” một tiếng cô kéo nó lên.

Là người hay ma, thấy rồi nói tiếp!

Kết quả, khi nhìn thấy tình huống ở cửa sổ sát đất kia, Hướng Tình chỉ thiếu nước nhảy lên vì vui sướng.

“Lục Li Dã?”

Cô vui mừng khôn xiết.

Đây là trong lòng nghĩ gì thì sẽ thấy cái đó sao?

“Anh qua đây bằng cách nào vậy?” Cô đứng cạnh cửa sổ hỏi Lục Li Dã đang đứng bên ngoài.

Lục Li Dã: “…”

Cô ấy đang nói gì với mình, anh không nghe thấy gì hết.

Nhưng vẻ mặt vui vẻ của cô đã chứng minh rằng cô rất hạnh phúc khi nhìn thấy anh.

Ừ! Không uổng công anh đêm hôm khuya khoắt leo cửa sổ tới tìm cô!

Anh đưa tay gõ gõ cửa, ý bảo Hướng Tình mở cửa ra.

Hướng Tình bên trong bây giờ mới bừng tỉnh, vui quá, quên cả mở cửa cho anh.

Hướng Tình vội vàng mở cửa sổ ra, đưa đầu ra ngó nghiêng, dặn dò anh: “Cẩn thận một chút, đừng để bị ngã xuống! Anh trèo lên đây bằng cách nào vậy?”

Lục Li Dã thong dong đi vào. Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Hướng Tình, mắt càng ngày càng tối đi.

Hướng Tình lúc này mới chú ý đến tầm mắt đang dừng trên người mình của anh, trên má dần đỏ lên, tức giận trừng mắt liếc anh: “Nhìn cái gì mà nhìn, đều tại anh, đột nhiên chạy tới gõ cửa sổ nhà em, hại em tắm còn chưa xong đã chạy ra!”

Lục Li Dã nhấc tay lên, không nói hai lời ôm cô vào lòng.

Mặt dán vào mái tóc đang ướt của cô, thỏa mãn hít sâu một hơi, thở dài: “Thơm quá…”

Hướng Tình ở trong ngực anh ngại ngùng: “Đừng cọ, tóc đang ướt mà!”

“Hả? Anh bị ảo giác sao? Mười ngày không gặp, hình như eo lại tăng thêm một vòng rồi.”

Lục Li Dã nói, còn thật sự nhẹ nhàng nhéo nhéo eo nhỏ của cô.

“Hả?Thật sao?” Hướng Tình khẩn trương, cũng buồn bực.

“Thôi xong rồi! Hình như béo ra thật! Nhưng em gần đây đâu có ăn nhiều! Sao lại thế này, phản tác dụng à!”

Cách khăn tắm, cô cũng nhéo nhéo chiếc bụng nhỏ của mình. Đúng là béo thêm một vòng thật! Xem ra cô phải tìm thời gian giảm béo mới được! Còn chưa cưới chồng, không thể béo như vậy được!

“Không sao! Béo thì tốt, nhiều thịt tay sờ mới có cảm giác!”

Lục Li Dã nhẹ nhàng trấn an cô.

“Anh gạt em! Đàn ông đều thích cô gái gầy gầy, sờ vào tương đối có thịt!”

“Được rồi, anh thừa nhận, đàn ông đều thích như vậy! Nhưng nếu là Cao Hướng Tình không ngăn được tình trạng béo lên của em, anh đây cũng tạm chấp nhận!” Lục Li Dã nhéo chiếc cằm nhỏ của cô, mắt phượng híp lại, nở nụ cười.

Hướng Tình thích nhìn anh cười.

Anh khẽ nhếch môi tà mị, khiến Hướng Tình không nhịn được mà đi lạc vào đó.

Cô nhấc tay khỏi ngực anh, vòng tay ôm eo tráng kiện của anh, ngửa đầu cười nhìn anh: “Em muốn nỗ lực giữ dáng, làm Cao Hướng Tình hoàn hảo nhất trước mặt anh!”

Lời nói của Hướng Tình khiến Lục Li Dã chấn động, con ngươi đen xẹt qua mấy phần nóng bỏng.

Ngón tay thon dài nắm lấy chiếc cằm nhỏ của cô, mắt phượng hẹp dài híp lại: “Cho dù Cao Hướng Tình em có vóc dáng như thế nào thì đối với anh, em vĩnh viễn là hoàn mỹ nhất!”

“Anh lại gạt em! Già rồi thì sao…”

“Già rồi cũng vẫn đẹp!”

Lục Li Dã trả lời, cúi đầu hôn lên đôi môi cô.

“Tình à, Tình …”

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập: “Vừa rồi con có nghe thấy tiếng đập cửa không?”

Là mẹ cô.

Vừa rồi không nghe thấy, bây giờ lại rất rõ ràng.

Hướng Tình bị Lục Li Dã hôn đến thần hồn điên đảo, để mẹ mình ở bên ngoài gọi đến khản giọng, gõ cửa rất lâu cũng không để ý tới, chỉ lo chăm chú hôn môi với Lục Li Dã.

Dù sao khi cha mẹ cô làm chuyện chính sự, cho dù cô có việc gấp đến mấy họ cũng không thèm để ý.

Đây đại khái chính là không khí của nhà bọn họ!

Nhưng Hướng Tình biết mà không lên tiếng, mẹ cô nhất định sẽ cầm chìa khóa mạnh mẽ phá cửa đi vào, cô khó khăn tránh khỏi nụ hôn của Lục Li Dã, cố lấy lại tinh thần trả lời Hoàng Ngân: “Mẹ, sao vậy, con đang ngủ…”

“Mới sớm như vậy đã ngủ rồi? Con vừa rồi không nghe thấy tiếng đập cửa sao?”

Ngoài cửa, Hoàng Ngân hỏi cô.

“Tiếng đập cửa gì ạ? Không phải tiếng mẹ gõ cửa sao?” Hướng Tình giả ngu. Nói xong, liếc nhìn Lục Li Dã trước mặt.

Lục Li Dã nâng mặt cô lên, dùng râu mình khẽ cọ vào cằm của cô.

Cọ đến khi Hướng Tình ngứa không nhịn nổi, ở trong ngực anh giãy giụa liên tục, suýt nữa cười ra tiếng, thấp giọng cảnh cáo anh: “Đừng quậy…”

“Con mở cửa cho mẹ vào xem?”

Bỗng nhiên, mẹ cô ngoài cửa lại nói.

“Dạ?” Hướng Tình gấp gáp trả lời.

“Ai da, mẹ, con đang ngủ, mẹ đừng vào! Ngày mai con phải đi làm! Thật sự không có tiếng đập cửa đâu, đừng nghi thần nghi quỷ. Con ngủ đã nhé! Ngủ ngon…”

“Con bé này…” Bên ngoài, Hoàng Ngân lải nhải vài câu rồi xoay người rời đi.

Nghe tiếng bước chân rời đi bên ngoài, Hướng Tình lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn anh vẻ giận dỗi: “Xem anh lần sau còn dám leo cửa sổ không.”

Lục Li Dã không để ý tới lời oán trách của cô, thuận theo mái tóc ướt vỗ vỗ eo cô: “Nhanh đi sấy khô tóc đi em!”

“Vâng…” Hướng Tình ngoan ngoãn đi vào phòng tắm lấy máy sấy.

Nhìn mình trong gương, vừa rồi còn chưa kịp rửa mặt, cô nói với Lục Li Dã bên ngoài: “Anh từ từ đã, em rửa mặt.”

Hướng Tình nói xong, tìm kẹp tóc kẹp lại tóc mái đang dính trên trán.

Tìm mấy vòng cũng không thấy, không biết mình vứt ở đâu, không còn cách nào khác, Hướng Tình lại phải thò đầu ra nhờ Lục Li Dã giúp đỡ.

“Anh lại đây một chút đi…” Cô chớp mắt gọi anh.

“?”

Lục Li Dã đi vào: “Sao thế?”

“Anh giữ tóc mái giúp em, em rửa mặt!”

Hướng Tình vuốt tóc mái lên đỉnh đầu, rồi nhanh chóng nắm tay Lục Li Dã, túm phần tóc trên đầu mình: “Đừng để chúng rơi xuống nhé!”

“…”

Hướng Tình khom người, lấy sữa rửa mặt, xoa nhanh lên mặt mình.

Lục Li Dã giữ tóc mái giúp cô, đứng ở bên cạnh, nhìn cô tự xoa mặt mình một vòng lại một vòng sữa rửa mặt, nhịn không được híp mắt phượng nở nụ cười.
Bình Luận (0)
Comment