Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 500

“Cười cái gì?”

Hướng Tình cả mặt trắng toát hỏi anh: “Chưa nhìn thấy con gái rửa mặt bao giờ à?”

Nói thật, anh đúng là chưa thấy con gái tẩy trang rửa mặt bao giờ!

Bình thường làm gì có người phụ nữ nào tùy tiện tẩy trang trước mặt đàn ông cơ chứ?

Lục Li Dã dừng lại, đáy mắt vẫn chứa ý cười: “Không có, chỉ là đột nhiên cảm thấy em dường như thật sự quyết định cả đời ở bên anh rồi…”

Bàn tay đang xoa mặt của Hướng Tình hơi khựng lại.

Trái tim đột nhiên loạn nhịp…

Trong lòng chợt có cảm giác ấm áp ùa về, trong khoảnh khắc ấy trái tim cô như được lấp đầy.

Cô nhanh chóng rửa sạch bọt trên mặt, cố ý bắt bẻ anh: “Giờ em xấu xí rồi, ai quyết định cả đời bên em cơ chứ?”

Lục Li Dã ôm lấy cô từ sau lưng, giọng nói mang theo ý cười: “Là anh dựa vào em cả đời, có được không?”

Hướng Tình cũng cười theo: “Điều này cũng giống nhau mà!”

“Nói cho em một tin tốt!”

Lục Li Dã nói rồi, bên cắn nhẹ ở sau tai cô một cái.

Hướng Tình tê tê dại dại, không nhịn được cười rộ lên: “Tin tốt gì thế?”

“Cuộc sống nằm vùng của anh sắp hoàn toàn kết thúc rồi!”

Lúc Lục Li Dã nói ra câu này, còn không kìm được có chút kích động.

“Thật sao??”

Hướng Tình còn kích động hơn anh.

Cô quay người, tung tăng như chim sẻ nhìn anh, cả mặt đều là sự kinh ngạc và vui mừng: “Cụ thể là lúc nào?”

“Lưu Uy thuận lợi sa lưới rồi, bây giờ cấp trên đang thắt chặt đường dây để bắt tên trùm ma túy cầm đầu! Dụ dỗ được hắn ra ngoài thì công việc của anh xem như là hoàn toàn kết thúc rồi!”

“Như vậy không phải là rất nguy hiểm sao?”

Hướng Tình vừa nghe anh nói như vậy, trong lòng lại căng thẳng.

“Chú Đông sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.”

Nếu như nói là không nguy hiểm thì rõ ràng là nói dối.

“Vậy cụ thể là khi nào sẽ hành động?”

“Hẹn là một tuần sau sẽ giao dịch, nếu như thuận lợi, sau một tuần, anh có thể trở về là chính mình rồi.”

“Thật là tốt quá!”

Ngoài việc lo lắng, thì Hướng Tình vô cùng hưng phấn.

Sau một tuần, họ có thể thoải mái ở bên nhau rồi. Cô cũng không cần vì anh mà thấy lo lắng, kinh ngạc, hay sợ hãi nữa.

“Đợi anh có thể thoát khỏi đó, chúng ta sẽ cùng nhau liên hoan một bữa, có được không?”

Hướng Tình bắt đầu mơ tưởng về viễn cảnh đẹp đẽ sau khi anh thoát được khỏi đó: “Còn nữa, anh sẽ có thể nói cho ba mẹ anh thân phận thật sự của bản thân rồi. Sau khi họ biết, họ nhất định sẽ cảm thấy rất vinh dự.”

“Còn nữa còn nữa, sau hai tuần nữa là đến 30 Tết rồi…”

“Ừ! Đưa em cùng về nhà ăn Tết!”

Lục Li Dã nói như một lẽ đương nhiên.

Hướng Tình trong lòng mềm nhũn, thanh âm ngại ngùng mềm mại: “Ai muốn cùng anh về nhà đón Tết chứ!”

Lục Li Dã thích nhìn bộ dạng ngại ngùng của cô, hai gò má như hai trái đào mọng nước, giống như chỉ vắt nhẹ một cái, liền có thể chảy ra nước.

Anh nhịn không được đưa tay ra véo một cái, còn không quên chê cười cô: “Hình như thật sự là ‘tròn’ ra không ít.”

Hướng Tình gạt tay anh ra: “Anh chê em!!!!”

Cô nói rồi, liền đi lấy máy sấy ở trong tủ.

Sau đó, cả người liền bị Lục Li Dã bế bổng lên.

Anh bế cô ra khỏi nhà tắm, ném cô lên giường lớn.

Để Hướng Tình ngồi vững ở trên giường, Lục Li Dã lấy máy sấy từ trong tay cô, cắm dây vào ổ, sấy tóc cho cô.

Hướng Tình ỷ lại nằm bò lên ngực anh, cánh tay vòng qua tấm lưng tráng kiện của anh, hưởng thụ sự phục vụ của anh.

Làn gió ấm áp, thổi qua sợi tóc của cô, nhẹ nhàng lướt qua cổ cô, khiến cô có chút buồn ngủ.

“Em buồn ngủ rồi…”

Gần đây, cô luôn luôn đặc biệt dễ buồn ngủ.

“Ngủ đi!”

“…Vâng.”

Hướng Tình ngoan ngoãn gật đầu.

Cánh tay choàng qua người anh dùng sức ôm chặt hơn một chút, mắt từ từ nhắm lại, giọng líu ríu: “Nằm trong lòng anh càng thêm buồn ngủ hơn!”

Cảm giác quá yên tâm, khiến cô nhắm chặt mắt lại, hoàn toàn không mở nổi mắt ra.

Tiếng máy sấy ‘vù vù’ vẫn tiếp tục, Hướng Tình đã ngủ mê man rồi.

Lúc tỉnh dậy, là vì Hướng Tình bị Lục Li Dã dày vò ép phải dậy.

Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Hướng Tình cảm thấy cơ thể mình như đang bị ai lay qua lay lại, mở mắt ra thì bắt gặp đôi mắt mê say đang chứa đầy sự phấn khích của Lục Li Dã.

“Em tỉnh rồi à?”

Lục Li Dã giọng khàn khàn hỏi một câu.

Hướng Tình: “…”

Cô có thể không tỉnh sao?

“Anh nhân lúc em ngủ, vẫn…”

Lời còn chưa nói xong, thanh âm đã bị môi răng của Lục Li Dã nuốt toàn bộ, liền nghe thấy giọng anh trầm thấp nói: “Bổn thiếu gia đường đường là một người đàn ông trưởng thành, người phụ nữ của mình ngủ trong lòng, mà lại chỉ nhìn không làm gì, thế có còn là đàn ông không?”

Người đàn ông này nói chuyện lại có lý như vậy!!

“Có điều nếu em thật sự buồn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi! Anh sẽ tự làm…”

“…”

Hướng Tình thật muốn khóc ngất luôn rồi!!

Đã dày vò đến thế này rồi, cô còn có thể ngủ sao?!

Có lúc, Hướng Tình thật sự khâm phục sức lực của người đàn ông này.

Cô ngủ như vậy, không động đậy gì, mệt đến nỗi cả tâm trạng phản ứng lại cũng không có, anh vẫn có thể tình nguyện vui vẻ dày vò cô gần 1 tiếng đồng hồ… sau khi xong rồi, Hướng Tình hoàn toàn mệt mỏi, đến xoay người cũng có cảm giác phải tiêu hao hết sức lực toàn thân, anh thì tốt rồi, tinh thần phơi phới, so với lúc nãy thì lại càng thêm phơi phới hơn.

Có điều nhìn bộ dạng cô mệt đến độ mềm nhũn ra như vậy, anh bắt đầu đau lòng: “Có chuyện gì vậy? Không phải bệnh rồi chứ? Nhìn bộ dạng không còn chút sức lực nào của em đi…”

“Em đã mệt thành như vậy, anh vẫn còn dày vò em, Lục Li Dã, anh là đồ…không có lương tâm!!”

Hướng Tình mắt đầy sự tức giận, chỉ trích anh.

“Được rồi, không trêu em nữa, mau ngủ đi! Một lúc nữa anh đi rồi!”

Lục Li Dã nói rồi, đắp chăn cho cô.

Hướng Tình nghe câu này, có buồn ngủ cũng ngủ không được.

“Anh phải đi rồi?”

Đầu cô mềm nhũn trong lòng anh, cánh tay vòng qua lưng anh, ôm ngày một chặt.

Rõ ràng là không nỡ để anh đi.

“Đợi em ngủ rồi anh đi.”

Lục Li Dã cũng ôm chặt lấy cô.

“Vậy em không ngủ nữa…”

Lục Li Dã bị bộ dạng nghiêm túc của cô chọc cười.

“Ngủ đi!”

Anh đau lòng vỗ nhẹ vào sau lưng cô.

“Một tuần sau anh lại đến thăm em…”

Hướng Tình hưởng thụ cảm giác ở trong lòng anh, giọng líu ríu nũng nịu: “Anh kể cho em một câu chuyện cười có được không?”

Lục Li Dã bật cười: “Sao em có thể vẫn giống như đứa trẻ chưa lớn vậy?”

Trong lời nói còn có mùi vị của sự cưng chiều.

Hướng Tình cũng cười rộ lên, gương mặt tham lam rúc vào trong lòng anh, tận hưởng mùi vị hooc-mon nhàn nhạt chỉ thuộc về riêng anh, thanh âm mềm mại van nài anh: “Kể thêm một câu chuyện nữa đi mà…”

Lục Li Dã cảm thấy bản thân hoàn toàn không có sức kháng cự với bộ dạng như này của Cao Hướng Tình.

Chỉ cần cô chớp chớp đôi mắt, rồi nũng nịu nói vài câu van nài anh, anh sẽ không có cách nào nói ra chứ ‘không’.

“Nốt một câu chuyện nữa thôi nhé, nghe xong phải ngoan ngoãn ngủ biết không?”

“Vâng…”

Hướng Tình vùi đầu vào trong lòng anh, ngoan ngoãn gật đầu.

“Một đàn kiến treo lên lưng một chú voi, nhưng mới ngồi vững thì đã bị chú voi lắc người làm bay xuống đất hết, cuối cùng chỉ có duy nhất một chú kiến vẫn kiên trì bám lấy cổ của chú voi quyết không buông, những chú kiến ở bên dưới nhìn thấy thế, thì không ngừng cổ vũ chú kiến kia: “Nhanh lên!!

Mau đốt chết voi!! Đốt chết voi đi!! Xem mày còn dám tạo phản không!!”

Lục Li Dã kể xong, bản thân còn tự cười trước.

“Hahaa…Nhạt nhẽo quá!!”

Hướng Tình vòng tay qua cổ anh, cong cong mi mắt, cười ầm lên.

Lục Li Dã ôm lấy tấm lưng mảnh dẻ của cô, đôi mắt lộ rõ ý cười: “Em nói xem sau này chúng ta sinh con rồi, có khi nào cứ mỗi buổi tối, cả hai mẹ con đều đòi bổn thiếu gia kể mấy câu chuyện cười nhạt nhẽo cho hai người nghe không nhỉ?”

Hướng Tình ngại ngùng đẩy anh ra: “Ai nói muốn sinh con cho anh chứ?! Anh mơ hão đấy à!”

“Đây là chuyện sớm muộn mà thôi.”

“Hừ, chuyện còn chưa đâu vào đâu cả!”

Sau đó, Hướng Tình và Lục Li Dã tranh luận qua lại, cô ngủ trên vai anh lúc nào không hay.

Tối hôm đó, cô mơ một giấc mơ, cô mơ thấy một cô bé vô cùng đáng yêu đang nắm lấy tay cô, đuổi theo cô từ phía sau, không ngừng gọi ‘mẹ ơi, mẹ ơi’…

Hướng Tình bị mẹ mình ở bên ngoài cửa gọi dậy.

Lúc mở mắt ra, bên cạnh đã không còn ai rồi.

Lục Li Dã đi rồi.

Trong lòng Hướng Tình nhịn không được có chút mất mát, nhưng hương vị của anh vẫn còn lưu lại ở đây, khiến cho khoảng trống trong lòng cô cũng đỡ hơn phần nào.

Cô hít thật sau, cảm nhận mùi vị chỉ thuộc về riêng anh, trong lòng chợt thấy thật ấm áp… “Đừng có lười biếng nữa, nếu không sẽ muộn đấy.”

Hoàng Ngân nhẫn nại nói với đứa con gái vẫn đang lười biếng nằm trên giường không chịu dậy.

“Vâng, con ra ngay đây…”

Hướng Tình tuy rằng không muốn rời khỏi chiếc chăn có mùi của anh, nhưng dù là lưu luyến không muốn rời thì vẫn phải đi làm.

Cô đành phải bỏ chăn ra, xuống giường, đi vào trong nhà tắm vệ sinh cá nhân, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài, làm đẹp chăm sóc đầy đủ cho bản thân cũng xong rồi.

Mái tóc đen dài, được cô tùy ý buộc ra sau, trông có vẻ thoải mái, nhìn trông không loạn, nhưng lại khiến cô lộ ra khí chất ung dung tự tại, thậm chí có phần lười nhác.

Đồng phục quen thuộc, áo sơ mi trắng, váy ngắn bó màu đen, đi đôi giày cao gót khoảng bốn phân.

Trang phục vô cùng đơn giản, nhưng rất tinh tế.

Bộ trang phục khoác lên cơ thể đẹp đẽ mỹ miều của Hướng Tình, khiến cho cô lộ ra dáng vẻ mê người, mê hoặc vạn vật.

“Ba, mẹ, ba mẹ nhìn con đi, có phải béo lên nhiều không?”

Hướng Tình đi xuống nhà, đi vào phòng ăn, ở trước mặt ba mẹ mình xoay một vòng, lo lắng hỏi hai người.

Cao Dương Thành cúi đầu đọc báo, mắt cũng không thèm ngước lên: “Béo cái gì mà béo, gầy nhìn mới không đẹp!”

“Đúng vậy! Cứ gầy như que tăm là đẹp à? Hình thể của con như thế này là vừa rồi, còn mê người hơn cả mẹ con rồi! Mau lên, mau ngồi xuống ăn sáng!”

Hoàng Ngân kéo con gái mình ngồi bên cạnh mình.

“Mẹ, chính vì hình thể đẹp, cho nên mới muốn gìn giữ! Nếu con béo lên rồi, thì thật đáng tiếc!! Con cũng không muốn béo!!”

“Không béo!! Không béo chút nào!!”

Hoàng Ngân là nói thật.

Tuy rằng so với trước có ‘tròn’ lên một chút, nhưng thế này cũng không tính là ‘béo’ được.

Hoàng Ngân nói xong liền lấy một cái quẩy bỏ vào trong bát cháo của Hướng Tình.

Nhìn thấy cái quẩy, Hướng Tình đột nhiên cảm thấy có chút ngấy, có cảm giác buồn nôn.

“Thôi, mẹ ơi, con không ăn đâu, nhiều dầu quá, dễ béo lên!”

Đối với phản ứng khác thường như này của cơ thể mình, Hướng Tình cũng không nghĩ nhiều.

“Không ăn quẩy, thì cũng ăn ít cháo đi chứ!”

Hoàng Ngân nói xong, gắp quẩy ở trong bát của Hướng Tình bỏ vào bát mình: “Mau lên, ăn chút cháo đi, buổi sáng không thể để bụng rỗng.”

“…Vâng.”

Hướng Tình tuy rằng nuốt không trôi, nhưng vẫn nghe lời mẹ, ngoan ngoãn ăn vài miếng cháo, sau đó mới đi làm.

Trước khi ra khỏi cửa, cô đột nhiên nghĩ ra gì đó, liền quay lại: “Đúng rồi, mẹ, có chuyện này con nghĩ nên nhắc để mẹ chuẩn bị tinh thần một chút…”

“Chuyện gì thế?”

Hoàng Ngân nghi ngờ nhìn gương mặt tươi cười của con gái mình.

“Chuyện là, con có người yêu rồi!!”

“?”
Bình Luận (0)
Comment