Chương 10: Từ bi
Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Nhóm dịch: Dịch Giới
Vô Sinh niệm thầm « Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh », sau khi niệm hơn mười lần, cảm giác kinh khủng trong tâm trí cũng dần mờ nhạt, mơ hồ, không còn đáng sợ như vậy nữa. Rồi sau hai mươi lần, cảm giác sợ hãi cũng được tiêu trừ hết, nỗi lòng bình yên. Cuối cùng sau khi niệm đến lần thứ ba mươi, tâm hồn hắn chỉ còn một mảnh yên tĩnh, ngoại trừ kinh văn, lại không còn thứ gì khác.
Lần thứ hai mở mắt ra, bầu trời xanh thẳm, ánh dương sáng lạn, quan sát bên ngoài, sau đó đứng dậy ra ngoài đình viện, hắn thấy Không Hư hòa thượng đang dùng một đoạn cây thường đào hố.
Lại nhìn những người chết nằm trên mặt đất kia, thấy mắt họ đều đã nhắm lại, máu và vết thương cũng đã được thanh lý.
Không Hư đầu đầy mồ hôi, ánh sáng mặt trời chiếu trên người hắn, quanh người vị hòa thượng này như có một tầng ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra, tại thời khắc này, Vô Sinh bỗng dưng cảm thấy rất khâm phục đối với vị sư phụ này của hắn.
Những người chết này tối hôm qua còn dùng đao thương hướng về phía bọn hắn, muốn bắt giữ bọn hắn, nếu như không có Cố Tư Doanh xuất hiện, bọn hắn có lẽ sẽ chịu đủ loại cực hình, bị vu oan giá hoạ, sống không bằng chết. Hôm nay, Không Hư vẫn bình tĩnh liệm thi thể, chôn cất cho bọn họ, tuyệt đối lấy ơn báo oán, việc này thật khiến cho người ta khâm phục, nếu đổi lại là Vô Sinh, hắn tuyệt sẽ không làm như thế.
"Sư phụ, người không hận bọn hắn sao?"
"Hận? Hận một đám người chết, có ý nghĩa sao?" Không Hư nghe xong cười nói, "Vậy sẽ chỉ tra tấn chính mình."
"Sư phụ người thật là rộng lượng, ta làm không được, đổi thành những người khác, đôi khi còn muốn đánh những xác chết này cho hả giận." Vô Sinh nói.
Đổi lại là hắn, tuyệt đối không làm được như thế này, đây là lấy ơn báo oán rồi.
Không Hư nghe xong chỉ là cười cười.
"Cảm thấy khá hơn chưa?"
"Tốt hơn nhiều rồi, người nghỉ một lát đi, để ta tới thay." Vô Sinh nhảy xuống hố đất nói.
"Cũng tốt, ta cũng nghỉ ngơi một chút."
Không Hư nói xong liền đi qua một bên ngồi nghỉ.
Vì hôm qua có một trận mưa, cho nên đất đai hôm nay trở nên lầy lội mềm mại hơn rất nhiều, đào được một lát, Vô Sinh đã cảm thấy tay chân bủn rủn, thở hồng hộc, mồ hôi khắp người.
"Mệt mỏi thì nghỉ một lát đi." Không Hư nói.
"Sư phụ, người không sợ những người chết này sao?" Vô Sinh nói.
"Khi họ còn sống ta còn không sợ, người đã chết rồi, có gì phải sợ chứ." Không Hư nói.
"Ta nói là cái ánh mắt, thần thái sau khi bọn hắn chết á."
"Lần thứ nhất nhìn thấy người chết, ta cũng sợ hãi giống như ngươi, thậm chí còn không bằng ngươi nữa, sau đó trải qua nhiều lần, cũng không thấy sợ nữa." Không Hư nói.
"Người gặp qua rất nhiều lần?"
"Thế đạo này, ngày nào mà chả có người chết!" Không Hư hít sâu một hơi nói.
Hai sư đồ bọn hắn đào đến gần trưa thì đã tạo thành một cái hố to đủ để chôn tất cả những người này xuống, sau đó hai người lại dần khiêng từng người một vào trong hố.
Nhìn những binh sĩ này chết đi, hắn cũng không cảm thấy sợ nữa, chỉ là khi khiêng những người này lên thì cảm thấy nặng nề khác thường.
Một gò đất nho nhỏ, phía dưới chôn giấu mười mấy người.
"A Di Đà Phật." Không Hư chắp tay.
Nam vô a di đa bà dạ sỉ tha già đa dạ
Sỉ địa dạ tha a di li đô bà bì
A di li sỉ tất đam bà bì
A di li sỉ bì già lan đế
. . .
Không Hư hòa thượng niệm một đoạn kinh văn.
"Cầu cho các ngươi sớm vào luân hồi, không còn thống khổ."
"Sư phụ vừa rồi người niệm kinh gì thế?"
"Vãng Sinh Chú." Không Hư nói.
"Siêu độ vong linh?"
"Đúng."
Sau khi niệm kinh xong, Vô Sinh cảm thấy trên người mình có thêm một thứ gì đó, cảm giác rất lạ lẫm không thể diễn tả được.
Mai táng những người này xong, bọn họ lại tiếp tục lên đường, khi trời vừa tối thì đã chạy tới thôn Ninh Gia, tìm một gia đình xin ít cơm chay ăn cho no bụng, cũng không thể coi là no bụng được, chỉ có thể nói là để không bị đói bụng.
Sắc trời đã trễ thế này, không thể tiếp tục đi đường, đi tìm một nơi để qua đêm.
"Sư phụ, chúng ta sẽ không tiếp tục qua đêm ở căn nhà rách nát kia chứ?" Vô Sinh nói.
"Ngươi biết chỗ nào tốt hơn sao?"
"Không biết nhưng ta tình nguyện ngủ ngoài đường." Vô Sinh nói.
"Đêm xuống, trời rất lạnh lẽo, ngủ ở trên đường cái dễ dàng bị bệnh. Hơn nữa, ngươi nhìn đi, trời vừa mới mưa xong, trên mặt đất khắp nơi đều là lầy lội, nghỉ ngơi được sao?" Không Hư nói.
"Ngươi không cần phải lừa ta, ta quyết định, tuyệt đối sẽ không đi vào gian phòng rách nát kia nữa." Vô Sinh nói.
"Vậy thì tốt, vi sư sẽ đi cùng ngươi." Không Hư hòa thượng nói.
Hai người bọn họ ở trong thôn dạo qua một vòng, vẫn không tìm được một chỗ khô ráo để nghỉ ngơi. Bởi vì trời vừa mới mưa, khắp nơi đều là bùn đất, rơi vào đường cùng, họ chỉ có thể tới chỗ gian phòng lúc trước. Đứng ở bên ngoài, nhìn cỏ hoang trong sân, nghĩ đến chuyện xảy ra đêm hôm ấy, Vô Sinh thật sự không muốn đi vào chút nào.
Biết rõ bên trong có quỷ mà vẫn đi vào, đây là ngu ngốc hay dũng cảm?
Biết rõ núi có hổ mà vẫn lên núi, nếu an toàn trở về thì gọi là dũng cảm, là không biết sợ, còn nếu mà gặp hổ rồi thì đó gọi là đi tìm đường chết.
"Vô Sinh."
"Sư phụ, chúng ta tới nhà của Tiểu Hồng đi." Vô Sinh nói.
"Nàng là một nữ thí chủ, hai chúng ta là hòa thượng, ngươi cảm thấy ổn sao, bị người ta biết được sẽ không tốt đâu." Không Hư nói.
"Trong lòng chúng ta trong sạch, bọn hắn nói thì có làm sao." Vô Sinh nói.
"Trong lòng trong sạch, không sợ lời đàm tiếu, thế nhưng còn Ninh thí chủ thì sao?" Không Hư nói.
"Được, ta nói không lại ngươi, chuyện xấu nói trước, một khi có quỷ, ta sẽ lập tức gọi ngươi dậy đấy."
"Tốt." Không Hư nói.
Hai người tiến vào căn phòng rách nát, tìm một chỗ sạch sẽ dọn dẹp qua một chút.
Nhìn qua lỗ hổng trên mái nhà, có thể thấy được bầu trời, mây che nửa vầng trăng, bóng đêm mông lung.
Trong làng mười phần yên tĩnh, ngẫu nhiên có một hai tiếng chó sủa.
Khò, khò, ngay khi Vô Sinh còn đang xuất thần, bên cạnh hắn đã có tiếng ngáy vang lên, quay đầu nhìn lại, Không Hư hòa thượng đã ngủ rồi.
Vị sư phụ này ngủ thật dễ dàng!
Vô Sinh nằm trên mặt đất, mặt đất rất cứng, quần áo mỏng manh nên cảm thấy có phần lạnh lẽo, hắn không thấy buồn ngủ chút nào.
Ô, bên ngoài có gió nổi lên, kẽo kẹt kẽo kẹt, cánh cửa sổ đung đưa theo gió, phát ra tiếng kêu khó chịu.
Nghe được thanh âm này, hắn bỗng nhiên ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, quỷ áo trắng xuất hiện lần trước cũng trong tình cảnh như vậy.
Nó sẽ không đến nữa chứ?
Đợi một thời gian ngắn, con quỷ kia vẫn chưa thấy xuất hiện.
"Thật sự không có sao?" Vô Sinh hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi tới phía trước cửa sổ, quan sát bên ngoài, dưới ánh trăng, cỏ hoang theo gió chập chờn, bên ngoài hết sức im ắng.
Không có?
Ngay khi hắn chuẩn bị quay lại, phía sau hắn truyền đến một luồng khí lạnh thấu xương, giống như cái lạnh tháng chạp, lạnh tới nỗi khiến hắn muốn thở cũng hết sức khó khăn.
Sau lưng của hắn, khoảng cách không tới một trường, có một "Người" đang bay, hai chân cách mặt đất một thước, hai tay rũ xuống, áo trắng tóc dài che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đỏ hoe. Ngón tay người này gầy còm như là chân gà, chậm rãi duỗi ra, dần dần đưa tới gần lưng của Vô Sinh.
Quán Tự Tại Bồ Tát hành thâm Bát nhã Ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhứt thiết khổ ách.
Vô Sinh cũng không dám quay đầu lại, vội niệm kinh văn, thân thể run nhè nhẹ.
Đợi một lát sau, khí lạnh sau lưng hắn dần dần tiêu tán.
Niệm vài chục lần, cảm giác sợ hãi cũng không còn, hắn không dám nghĩ nhiều nữa, một lòng niệm kinh.
Cũng không biết đã niệm bao nhiêu lần rồi, hắn dừng lại, quay đầu, chỉ thấy cằn phòng rách nát vẫn vậy, Không Hư đang ngáy từng đợt, ngủ say sưa.