Chương 9: Vừa mềm vừa mịn muốn sờ thêm.
Dịch: Nguyễn Anh Hùng
"Sư tôn nhận được tin tức từ chân núi truyền tới, nói cha và đại ca bị người gian hãm hại, áp giải vào kinh thẩm tra, con vội xuống núi đi tìm, một đường vội vàng, cuối cùng đã tới kịp." Cố Tư Doanh nói.
"Chỉ một mình ngươi?"
"Không phải, sư tôn không yên lòng, còn sai một vị sư huynh theo giúp con, hắn ở gần đây thôi, phòng ngừa có người chạy trốn được, tiết lộ tin tức ra bên ngoài." Cố Tư Doanh nói.
Nói xong không được bao lâu, đã thấy được một nam tử tay cầm dù đi vào đình viện.
Hắn khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, mặc một thanh sam, lưng đeo trường kiếm, diện mục tuấn mỹ, tiêu sái lạnh lùng.
"Phụ thân, đại ca, đây chính là sư huynh Diệp Phong đã xuống núi giúp đỡ con."
"Bá phụ, Cố đại ca, các ngươi chịu khổ." Diệp Phong nói.
"Bộ dáng của tên tiểu bạch kiểm kia rất đẹp trai nha!" Vô Sinh nằm nhoài bên khe cửa nhìn người phía ngoài nói.
"Đẹp hay xấu cũng chỉ là vẻ bề ngoài, đều chỉ là một bộ túi da."
"Ta tình nguyện muốn một bộ túi da đẹp."
"Y phục hơ cũng gần khô rồi, ngủ đi, ngày mai còn có việc phải làm."
"Ừm."
Nằm trên mặt đất, chỉ chốc lát sau, Không Hư đã phát ra tiếng ngáy, còn Vô Sinh thì dù như thế nào đi nữa cũng ngủ không được, nhắm mắt lại, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh kiếm pháp tung hoành kia, còn có cả hình ảnh mỹ nhân xinh đẹp nữa.
Bên ngoài mưa còn rơi.
"Hai vị đại sư?" Một giọng nữ vang lên, êm tai tựa như tiếng nước suối chảy bên khe núi.
"Ừm, có chuyện gì?" Nghe được giọng nói này, Vô Sinh lập tức từ dưới đất bò dậy, sau đó đi tới trước cửa.
Sau khi mở hai cánh cửa ra, mỹ nhân gần bên cạnh, khuôn mặt như vẽ, càng xem càng đẹp mắt.
"Đại sư, chúng ta phải rời đi, đa tạ hai vị đại sư." Cố Tư Doanh nói.
"Đi sớm vậy, trời còn mưa mà." Vô Sinh nói.
"Chút mưa này không có gì đáng ngại, đây là tăng y của hai vị đại sư, đã được hơ khô rồi." Cố Tư Doanh hai tay đưa tăng y tới, Vô Sinh nhận lấy, chạm vào mu bàn tay của nàng.
Mềm mại mát mẻ, chạm nhẹ tình nặng.
"A, xin lỗi." Vô Sinh vội vàng nói.
Cố Tư Doanh cười cười, không nói gì, không bao lâu, người nhà nàng cũng tới, đều mặc một bộ quần áo sạch, sắc mặt còn có chút trắng xám, đến đây cáo biệt.
Vô Sinh gọi Không Hư dậy.
Người nhà này sau khi cáo biệt hai vị hòa thượng xong, liền cưỡi ngựa, thừa dịp đêm mưa, rời khỏi đình viện, bóng dáng họ dần tan biến trong màn mưa.
"Ai, đáng tiếc!" Vô Sinh thở dài.
"Nếu có duyên, cuối cùng sẽ còn gặp lại, trở về ngủ đi." Không Hư nói.
"Mỹ nhân đi rồi, cũng chả biết làm cách nào, cũng không thể bắt người ta ở lại. Thế nhưng khi nhân gia cho người bạc sao người không nhận lấy, trên núi nghèo khổ thế nào, người còn không biết sao?" Vô Sinh tức giận hỏi.
Vừa rồi lúc bọn người rời đi, Cố Tư Doanh có đưa cho bọn hắn một cái túi nhỏ, có phần nặng, mở ra xem thì bên trong tất cả đều là bạc. Lúc ấy Vô Sinh rất sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn thấy nhiều bạc như vậy, ngay khi hắn vẫn còn đang giật mình, Không Hư liền giật lấy cái túi này, đưa lại cho Cố Tư Doanh, vô luận đối phương nói thế nào cũng không chịu nhận.
"Người đang làm gì vậy, có đức độ, giúp người làm niềm vui không cầu hồi báo, ngươi có hỏi qua ta hay không? Ngươi không quan tâm nhưng còn ta nữa mà, ta vừa rồi bị dọa cho sợ hãi, ta cần được đền bù." Vô Sinh nói.
"Chúng ta giúp người, không cầu hồi báo, thu bạc, thẹn trong lòng." Không Hư nói.
"Đó là ngươi, không phải ta, trong lòng ta không thẹn, ta muốn bạc, ta muốn hồi báo." Vô Sinh nói.
"Vậy ngươi muốn đi không." Không Hư chỉ ra bên ngoài viện nói.
"Ta. . ."
"Vào nhà ngủ tiếp đi!" Không Hư nói.
Không Hư quay trở lại gian phòng, Vô Sinh đứng ở bên ngoài.
Gió lạnh mưa lạnh vẫn như cũ, sắc trời còn tối, người nhà Cố Nam Pha đã đi xa.
"Mỹ nhân không còn, bạc cũng không, hai tay trống trơn."
"Ngươi không phải đã sờ tay người ta rồi sao." Sau lưng truyền đến tiếng nói của Không Hư.
"Làm sao người thấy được?" Vô Sinh quay đầu, phát hiện hòa thượng mập đã nằm trên đất.
"Cảm giác thế nào?"
"Vừa mềm vừa mịn muốn sờ thêm ." Vô Sinh nói.
"Vậy được rồi, ngủ đi."
Vô Sinh không biết chính mình đã ngủ từ lúc nào, khi hắn khi tỉnh dậy, sắc trời bên ngoài đã sáng rồi, ngắm nhìn bốn phía, vẫn không thấy Không Hư đâu.
"Không Hư hòa thượng, sư phụ." Hắn kêu lên hai tiếng.
"Ta ở bên ngoài, tỉnh dậy rồi thì ra đây hỗ trợ ta." Giọng nói của Không Hư hòa thượng từ phía ngoài truyền vào.
Vô Sinh đứng lên, phía ngoài phòng, còn mưa lâm râm, ra ngoài thì phát hiện Không Hư hòa thượng đang xử lý những thi thể của đám binh sĩ đã bị giết chết tối hôm qua.
"Sư phụ người đang làm gì vậy?"
"Chuẩn bị đem bọn hắn chôn xuống." Không Hư nói.
"Không phải chứ, hôm qua bọn hắn còn muốn bắt chúng ta vào ngục đấy!"
"Đó là chuyện hôm qua, với lại bọn hắn cũng đã chết rồi, không thể phơi thây giữa trời như vậy được, nên có một cái kết cục, bụi về với bụi, đất về với đất." Không Hư hòa thượng nói.
Nói xong, hắn sửa sang lại quần áo của một binh sĩ, xóa đi vết máu trên mặt, thuận tiện đưa tay mò ở bên hông hắn, từ trong túi áo của hắn lấy ra mấy viên bạc vụn và đồng tiền, rất tự nhiên thu vào ống tay áo của mình.
"Sư phụ, sao người lại làm vậy, tiền của người chết cũng lấy, chỉ là chút tiền nhỏ thôi mà, đêm hôm qua nhân gia cho cả một túi bạc sao người lại không lấy?"
"Chuyện này không có liên quan."
"Sao lại không, đều là bạc mà?" Vô Sinh nói.
"Một cái là tiền của người sống, bọn hắn giữ lại hữu dụng, một cái là tiền của người chết, bọn hắn giữ lại cũng vô dụng, cũng không thể mang đến bên kia được." Không Hư nói.
"Nghe thế nào cũng có lý." Vô Sinh nói.
Hắn cũng ngồi xổm xuống mò thi, hơn nữa trực tiếp mò thi thể của vị đầu lĩnh kia, rất nhanh hắn đã tìm được một cái túi nhỏ, mở ra xem, bên trong có một ít bạc vụn và đồng tiền.
"Không tệ, không tệ, cám ơn."
Quay đầu nhìn lại, cả ngươi run lên.
Đêm qua mưa to gió lớn, sắc trời cũng đen, chỉ có thể nhờ ánh sáng từ lôi điện xẹt qua mới nhìn thấy một phần tình huống lúc ấy. Hôm nay tận mắt nhìn kĩ người chết này, cổ có vết máu, trên thân tràn đầy máu tươi, hai mắt mở thật lớn, đây là điển hình chết không nhắm mắt. Vô Sinh cảm thấy đôi mắt người này đang nhìn chính mình, không hiểu sao thấy khủng hoảng, thân thể của hắn hơi run rẩy, tiếp đó vô ý thức quan sát cái mấy người chết khác, cơ hồ là đều như nhau.
Đầu lập tức vù vù, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, vội vàng run run rẩy rẩy lui qua một bên dưới tàng cây, không ngừng thở hổn hển.
Hô, tê, hô, tê.
"Ngươi sao vậy, Vô Sinh?" Nhìn thấy hắn phản ứng khác thường, Không Hư vội vàng tiến lên đến lo lắng hỏi.
Lúc này sắc mặt Vô Sinh tái nhợt, thân thể run rẩy, Không Hư xem xét, nhìn lại người chết dưới mặt đất, bèn hiểu ra nguyên do.
"Ngươi đi vào nghỉ ngơi trước chút đi, bên ngoài này cứ để cho vi sư làm." Không Hư hòa thượng nói.
"Tốt."
Vô Sinh đi vào trong sân, ở dưới mái hiên, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, trong đầu không ngừng hiển hiện lên ánh mắt của người chết kia.
Quả nhiên, tiểu thuyết hay chuyện xưa đều gạt người, cái gì từ Nam Thiên Môn chém tới Bồng Lai, con mắt đều không chớp một cái, chân chính dám nhìn thẳng vào ánh mắt người chết thì cần phải có dũng khí thế nào đây.
Quán Tự Tại Bồ Tát hành thâm Bát nhã Ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhứt thiết khổ ách.
Xá Lợi Tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ tưởng hành thức diệc phục như thị.
Xá Lợi Tử, thị chư pháp không tướng, bất sanh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm.
Thị cố không trung vô sắc, vô thọ tưởng hành thức.
Vô nhãn nhĩ tỷ thiệt thân ý, vô sắc thanh hương vị xúc pháp, vô nhãn giới nãi chí vô ý thức giới.
Vô vô minh, diệc vô vô minh tận, nãi chí vô lão tử, diệc vô lão tử tận.
TN: Đây là bài kinh phật Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh bên Phật giáo, mình xin phép được giữ nguyên hán việt.