Lan Nhược Tiên Duyên (Dịch)

Chương 8 - Kiếm Đến

Chương 8: Kiếm đến

Dịch: Nguyễn Anh Hùng

Nhóm dịch: Dịch Giới

"Chúng ta là người xuất gia, cùng các vị thí chủ này chỉ là bèo nước gặp nhau." Không Hư nói.

"Có thật không, ta nhìn các ngươi rất khả nghi, ta hoài nghi các ngươi là đồng đảng của bọn hắn, người đâu, bắt chúng lại cho ta."

Tay hắn vung lên, binh sĩ nghe được hiệu lệnh lập tức vây quanh hai người.

"Chu Long, ngươi vì thăng quan phát tài, quả thật không từ thủ đoạn nhỉ, ngay cả người xuất gia cũng không buông tha!" Nam nhân ở giữa xe tù nói.

"Hừ, còn có sức để nói chuyện sao!?" Chu Long quay đầu cười nói.

"Lưu đại nhân đã từng nói, chỉ cần là đồng đảng của các ngươi, bắt được một người thưởng năm trăm ngân lượng, đây cũng không phải là một số tiền nhỏ, cũng bằng với bổng lộc vài năm rồi." Chu Long nói.

"Bắt lại cho ta, thẩm vấn cho kỹ."

"Rõ!"

Một đám binh sĩ, đao ra khỏi vỏ, vây hai vị hòa thượng vào giữa.

"Haiz, người tốt quả nhiên không có kết cục tốt, sư phụ, lúc này Phật ở đâu?" Vô Sinh thở dài nói.

Chẳng biết tại sao, lúc này hắn cũng không thấy kinh hoảng gì cả, chỉ có chút thất vọng và không cam lòng.

Cây cỏ sống một mùa thu, đời người sống một thế, không cầu sống phong quang vô hạn, nhưng cũng phải đặc sắc một chút mới tốt. Vậy mà hắn làm người hai đời, đều chán nản buồn tẻ như vậy, không có một tí gì gọi là đặc sắc cả.

"Trên trời dưới đất, trong gió trong mưa, ở khắp mọi nơi." Không Hư hòa thượng nói.

"Nói nhảm!" Vô Sinh cười khổ nói.

Thở dài một tiếng, đứng lặng trong mưa gió.

Một tiếng sấm vang trời rền vang, phá vỡ đêm tối.

Trong bầu trời đêm, một tia sáng, xẹt qua không trung, lướt ngang qua cổ một binh sĩ, máu tươi phụt ra, hòa cùng màn mưa trút xuống. Sau đó tia sáng kia lại xuyên qua lồng ngực của một binh sĩ khác, người kia cũng chưa kịp nói gì, yên lặng ngã xuống, ánh sáng lướt qua, lại tiếp tục chém đứt cánh tay của một người khác, tiếng kêu thảm vang lên. Tia sáng nhanh chóng chui vào trong đêm mưa.

"Kẻ nào!?" Chu Long rút đao ra, cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh.

"Ngươi xem, phật đến rồi." Không Hư nói khẽ.

Vô Sinh giật mình nhìn về phía màn mưa, giờ khắc này, hắn lại không cảm thấy lạnh nữa rồi.

Ô, một trận gió, cuốn lấy mưa, rơi trên người.

Đám binh sĩ lúc này như gặp đại địch, không rảnh để ý tới hai sư đồ Không Hư và Vô Sinh nữa, bọn hắn thừa cơ hội trốn qua một bên.

"Võ Ưng Vệ phụng mệnh áp giải trọng phạm hồi kinh, không biết các hạ là người nào, dám ám sát quan viên triều đình, đây chính là tội chết!" Chu Long nói.

"Hừ, đám chó săn của gian thần như các ngươi có chết cũng chưa hết tội." Trong gió mưa có một tiếng nói nữ tử truyền tới.

"Nữ nhân?" Vô Sinh sững sờ.

"Cố Tư Doanh, ngươi là con gái của Cố Nam Pha." Chu Long nói.

Vừa dứt lời, trong mưa có một người đội mưa mà đến, tốc độ của nàng cực nhanh, lúc đầu xuất hiện ở trước mắt mọi người khoảng cách mấy chục bước, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mắt, một tia sáng phá vỡ màn mưa.

Đây là một thanh kiếm, cực kì sắc bén.

Kiếm quang tung hoành, máu tươi tung tóe, tiếng kêu rên vang trời.

Đám binh sĩ này không phải là đối thủ của Cổ Tư Doanh, chỉ trong một thời gian ngắn, toàn bộ ngã xuống, còn kẻ cầm đầu Chu Long cũng trúng vài kiếm, máu tươi đầy người, nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất.

Răng rắc, một tiếng sấm rền vang lên, một bộ đồ đen, một thanh kiếm sắc.

"Ngươi, ngươi, ngươi là người tu đạo!" Chu Long hoảng sợ nói.

"Người sắp chết không cần thiết biết nhiều như vậy!" Giọng nói lạnh lùng của nữ tử vang lên, một kiếm đứt cổ.

Sàn sạt, trong bụi cỏ có tiếng động truyền ra.

Lại có một người còn sống, hắn vội lên ngựa, chuẩn bị chạy trốn.

Nữ tử kia hất bảo kiếm trong tay lên, thanh kiếm phá không mà đi, bay thẳng ra ngoài vài chục trượng, đem người kia chém xuống ngựa, tiếp đó lại bay trở về, rơi vào nữ tử trong tay, trên bảo kiếm không thắm một giọt máu nào.

"Cha, đại ca!"

Nữ tử đi tới trước xe tù, dùng vài kiếm phá vỡ xe tù và gông xiềng, đưa phụ thân và đại ca nàng ra, còn cả hai bé trai đang chịu lạnh nữa. Lão nhân sau khi ra khỏi xe tù, không hề để ý tới vết thương trên người, chuyện đầu tiên hắn làm chính là cố chịu đau, mang theo nhi nữ và tôn tử tôn nữ của mình đi tới trước mặt Không Hư và Vô Sinh.

"Đa tạ hai vị đại sư, chúng ta đã gây ra phiền toái cho hai người."

"Người xuất gia, không có gì là phiền phức cả." Không Hư chắp tay nói.

Cố Tư Doanh cẩn thận kiểm tra thêm một lần nữa, sau khi xác định không có ai còn sống, một nhà bọn hắn liền đi vào trong đình viện, mặc kệ những xác chết trên mặt đất.

Ngọn lửa nhanh chóng được nhóm lên, nhờ ánh lửa, Vô Sinh nhìn rõ được diện mục của những người này, đặc biệt là nữ tử kiếm khí tung hoành trong mưa gió lúc nãy.

Toàn thân áo đen, dáng người cao gầy thon thả, tóc đen buộc lên, làn da như ngọc, đôi mắt tựa ánh trăng, khuôn mặt thanh tú tuyệt trần, đây là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

"Vô Sinh, ngươi thấy thế nào a?" Không Hư ở một bên hỏi.

"Đẹp mắt, thật là dễ nhìn, quá đẹp!" Vô Sinh nói, làm người hai đời, hắn chưa từng thấy qua mỹ nhân xinh đẹp thoát tục như thế.

"Vi sư đang hỏi ngươi vừa rồi có thụ thương hay không, ngươi lại nhìn chằm chằm con gái người ta, cái cằm đã sắp rớt xuống!" Không Hư cười nói.

"A, không có, ta không bị tổn thương." Vô Sinh nói.

"Sư phụ, ta có thể hoàn tục cưới vợ không?"

"Mới làm hòa thượng mấy ngày mà đã muốn hoàn tục, ngươi thích vị Cố cô nương kia rồi sao?" Không Hư cười hỏi.

"Ừm, quá đẹp." Vô Sinh nói.

"Các ngươi cũng chỉ mới gặp mặt một lần."

"Sư phụ ngươi có từng nghe câu tiếng sét ái tình luôn luôn tới đột nhiên sao, ta đây vừa thấy đã yêu rồi." Vô Sinh nói.

"Sư phụ, ngươi đã từng yêu nữ tử nào hay chưa?" Hắn quay đầu nhìn Không Hư hòa thượng, hỏi.

Không Hư nghe vậy hơi có chút xuất thần, hình như nhớ tới thứ gì, sau đó vẻ mặt hơi buồn.

"Từng có."

"A, sau đó thế nào?" Vô Sinh nói.

"Ta làm hòa thượng, nàng gả cho người khác." Không Hư nói.

"Vậy ngươi không nhớ tới nàng sao?"

"Nhớ tới chỉ thấy thống khổ và hối hận, tốt nhất không nên nhớ, từ xưa đa tình không dư hận." Không Hư hòa thượng nói.

Thông qua mấy ngày tiếp xúc ngắn ngủi, Vô Sinh đã nhận ra được, vị sư phụ này của mình là một người có rất nhiều cố sự.

"Sư phụ ngươi thật có học vấn, nói chuyện thật trí tuệ." Vô Sinh nói.

"Đừng mơ nữa, làm người không thể chỉ nhìn bề ngoài, hơn nữa nàng là người tu đạo, ngươi và nàng khó có thể đến với nhau." Không Hư nói.

"Tu đạo, tu đạo là gì?"

"Nàng vừa rồi giết người không phải dùng công phu bình thường đâu, đó gọi là Ngự Kiếm Thuật trong truyền thuyết, đây là phép thuật ở phương ngoại chi địa, phương ngoại chi địa là nơi có những môn phái ẩn sĩ tu hành, bọn hắn không quan tâm đến thế tục, một lòng cầu đạo." Không Hư nói.

"Ngự Kiếm Thuật? Chính là loại kiếm pháp giết người ở ngoài ngàn dặm sao, đây chính là thủ đoạn của thần tiên, thế gian này thật sự có nhân vật như vậy ư? !" Vô Sinh nghe xong kinh ngạc nói.

Hắn mới vừa rồi còn thấy kinh ngạc vô cùng, thanh kiếm kia tung hoành ngang dọc, tưởng rằng tuột tay, lại bay ra ngoài mấy chục thước, tiếp đó lại bay trở về, tựa như mọc thêm con mắt, lại không nghĩ tới đó là thần thông ngự kiếm trong truyền thuyết.

"Có thể giết người ở ngoài ngàn dặm không thì ta không biết, thế nhưng khoảng cách hơn mười trượng lấy tính mạng người khác thì ta đã thấy tận mắt." Không Hư hòa thượng nói.

"A, sư phụ, ngươi biết thật nhiều, Lan Nhược Tự của chúng ta có phải là phương ngoại chi địa hay không?"

"Có lẽ đã từng." Không Hư nói.

Trong đình viện, ở một căn phòng khác.

"Tư Doanh, ngươi không phải đang học nghệ tại Nga Mi sao, sao lại xuống núi rồi?" Cố Nam Pha hỏi.

Bình Luận (0)
Comment