Lan Nhược Tiên Duyên (Dịch)

Chương 12 - Phương Trượng Nói Đúng

Chương 12: Phương trượng nói đúng

Dịch: Nguyễn Anh Hùng

"Không phải, ta nghĩ chùa chúng ta nên đổi một cái tên khác thì hơn, đừng gọi là Lan Nhược Tự, tên này thật sự không may mắn!"

"Ta lại cảm thấy rất tốt, ba chữ Lan Nhược Tự này là do phương trượng đời thứ nhất lưu lại, cũng đã ngàn năm rồi!" Không Hư nói.

"Đây coi như là lịch sử, là tưởng niệm, ngươi không cảm thấy ba chữ này rất có ý cảnh sao?"

"Ý cảnh gì chứ?"

"Tựa như Long Đằng Cửu Thiên*." Không Hư nhìn chằm chằm ba chữ kia nói.

(TN: Rồng Bay Chín Tầng Trời)

Nghe kiểu nói này của hắn, Vô Sinh cẩn thận nhìn ba chữ kia, đẹp mắt, nét bút mang một hương vị thoải mái phóng khoáng, không bị gò bó trong tấm biển gỗ, nhìn kĩ thì cảm nhận được một không gian bao la, tựa như là bầu trời.

"Thế nào?"

"Chữ là chữ tốt, nhưng ta vẫn cảm thấy không may mắn!" Vô Sinh nói.

Không Hư nghe xong cười cười, cõng lương thực tiến vào trong chùa.

Trong viện, một hòa thượng vóc người cao lớn đang cầm một cây chổi quét rác. Thân cao gần tám thước, xương cốt tráng kiện, khuôn mặt đen nhánh, mày rậm như mực.

Vị này là đệ tử của phương, sư huynh của Vô Sinh, pháp hiệu Vô Não.

Ở trong chùa mấy ngày nay, Vô Sinh đã biết một vài điều về vị sư huynh này. Người này không thích nói chuyện, việc hắn làm hàng ngày là quét rác, quét sạch gian phòng, nấu cơm và ngây người.

Không sai, chính là ngây người, khi quét dọn đại điện hắn nhìn lên phật tượng rồi ngây người, khi quét rác thì ngây người nhìn lên bầu trời, khi ra ngoài hái quả dại hắn cũng sẽ ngây người nhìn trời, vị sư huynh dường như mỗi giây mỗi khắc đều đang tự hỏi điều gì đó, cũng không biết hắn đang tự hỏi thứ gì.

"Sư thúc." Nhìn thấy Không Hư trở về, hắn tiến lên vấn an.

"Sư huynh." Vô Sinh chủ động vấn an.

Từ giờ hắn sẽ sinh sống trong ngôi chùa này, chung một mái nhà, không biết sẽ ở đây trong thời gian bao lâu, mấy tháng, mấy năm, thậm chí sẽ càng lâu hơn. Nên tốt nhất thì tạo mối quan hệ với những người ở đây cũng tốt.

"Sư đệ đã nghĩ kỹ càng?"

"Đã nghĩ kỹ càng, từ nay về sau, ta sẽ xuất gia thành tăng tại Lan Nhược Tự." Vô Sinh nói.

"Việc này thật sự quá tốt rồi." Vô Não nghe xong nhếch miệng cười nói.

"Phương trượng sư huynh đang ở đâu đấy?" Không Hư hỏi.

"Sư phụ đã ra ngoài tu hành." Vô Não nói.

"Ù, lúc nào hắn trở về thì thông báo cho ta một tiếng."

"Vâng, sư thúc." Vô Não cung kính nói.

Mang lương thực đi cất xong, Vô Sinh về tới gian phòng của mình, hắn thấy rất mệt mỏi, thân thể mệt, tâm cũng mệt. Nằm ở trên giường, nhìn qua cửa sổ hướng về bầu trời bên ngoài. Từ nơi này, hắn có thể nhìn thấy một cây Bồ Đề rất cao ở trong viện, cành lá rậm rạp.

Gió nhẹ thổi qua cửa sổ, không biết từ lúc nào, Vô Sinh ngủ thiếp đi, lần này hắn không có mơ tới quỷ, thậm chí không mơ gì cả, ngủ một giấc rất ngon, khi hắn tỉnh lại thì sắc trời bên ngoài đã tối xuống, hắn đứng lên hoạt động một chút, bụng ực ực ực ực kêu to, nhắc nhở hắn nên đi ăn cơm tối.

Khi hắn đi vào trong sân lại phát hiện, sư huynh Vô Não đang ngây người nhìn về phía bầu trời, Vô Sinh ngẩng đầu lên quan sát, bầu trời xanh thẳm, có vài đám mây trắng đang bay, nơi xa có một mảnh nắng chiều, hết sức xinh đẹp.

Vô Sinh nghĩ vị sư huynh này trước khi xuất gia hẳn là một vị thi nhân hoặc là một họa hoạ sĩ.

Sau khi cơm nước xong xuôi, bốn vị hòa thượng trong Lan Nhược Tự tập hợp lại một chỗ, Vô Sinh lần thứ hai gặp được vị phương trượng sư bá xuất quỷ nhập thần này.

Một đôi mắt phát sáng dọa người.

"Nghĩ kỹ rồi sao?" Phương trượng hỏi, thanh âm vang dội, lực lượng mười phần.

"Nghĩ kỹ rồi." Vô Sinh nói.

Hiện thực tàn khốc, hắn không nghĩ kỹ càng thì có thể làm gì?

"Làm hòa thượng có gì không tốt, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, muốn đi thì đi, vô câu vô thúc, tiêu diêu tự tại!" Phương trượng vung tay áo nói.

Vô Sinh cảm thấy câu nói rất quen tai, hình như đã nghe qua ở đâu rồi, huống hồ làm hòa thượng phải có lục căn thanh tịnh, thủ thanh quy giới luật, nào có cái gì vô câu vô thúc, tiêu diêu tự tại, sau đó hắn mới hiểu được - phương trượng nói đúng!

Cơm tối là cháo, bánh bột ngô cứng rắn, còn có chút quả dại.

Nhìn những đồ ăn khó ăn này, Vô Sinh ý thức được cuộc sống khổ cực của mình chỉ vừa mới bắt đầu.

Ăn xong cơm tối xong, bốn người lại đi làm việc của riêng mình.

Phương trượng và Không Hư về gian phòng của bọn họ, Vô Não đứng dưới cây bồ đề lẳng lặng ngây người. Vô Sinh chậm rãi tản bộ trong sân, sau bữa ăn đi một chút, trợ giúp cho hệ tiêu hóa.

Lan Nhược Tự rất lớn, gian phòng chắc chắn, chỉ là vì không có ai tu sửa giữ gìn nên ngoại trừ đại điện, Thiên Điện và mấy gian sương phòng xem như hoàn chỉnh ra thì phòng ốc còn lại đều đã rách nát không chịu nổi, có một vài gian phòng thậm chí đã sụp đổ hơn phân nửa rồi.

Cả tòa chùa miếu yên tĩnh có chút doạ người, Vô Sinh nghĩ không chừng cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Sắc trời tối xuống, trong chùa miếu tối như mực. Ngay cả cơm để ăn còn thiếu thốn, thì việcchâm nến lại càng là một việc xa xỉ. Trong đêm, toàn bộ chùa miếu càng yên tĩnh hơn, bốn phía xung quanh đều là rừng cây rậm rạp, thỉnh thoảng lại có vài tiếng rống của dã thú truyền đến.

Dưới tình huống căn bản không có chuyện để làm như vậy, chỉ có thể nằm ở trên giường lăn qua lăn lại mà thôi. Có thể là do buổi chiều đã ngủ nhiều nên giờ Vô Sinh lăn qua lăn lại trằn trọc mãi cũng không ngủ được. Mãi cho đến đêm khuya, hắn thật sự không chịu được nữa, đứng dậy, đột nhiên nhìn bên ngoài cửa thấy có một vệt đen lướt qua.

Trong lòng của hắn hơi hồi hộp một chút.

Người, hay là quỷ?

Hắn hít một hơi thật sâu nhẹ nhàng mà đẩy cửa phòng ra, cẩn thận từng li từng tí thò đầu ra, quan sát hai bên. Bên ngoài im ắng, không thấy một bóng người, ánh trăng lành lạnh, trong viện có một gốc cây già, mặc dù không to như gốc Bồ Đề ở trước viện, nhưng cũng là dạng cành lá rậm rạp.

Nghĩ nghĩ, hít một hơi thật sâu, hắn lặng lẽ không một tiếng động ra khỏi gian phòng, tiếp đó dọc theo góc tường, từ từ di chuyển, khi tới góc phòng bên cạnh, hắn đột nhiên dừng bước.

Hắc hắc hắc.

Hắn nghe được tiếng ai đó đang cười.

Ban đêm yên tĩnh, tiếng cười quỷ dị như vậy làm người cho ta sợ hãi. Lông tơ toàn thân của Vô Sinh lập tức dựng đứng lên.

Hắn núp ở góc tường, nhẹ nhàng thò đầu ra, dưới ánh trăng, nhìn thấy thân hình của một người, còn có một cái đầu trọc lớn sáng lóa.

Hòa thượng?

Cái đầu trọc này làm hắn nhận ra điều gì đó, bỗng nhiên bóng người quay lại, một đôi mắt sáng như dao cạo nhìn chằm chằm vào hắn.

"Phương trượng sư bá." Vô Sinh sửng sốt.

Vào lúc này, đột nhiên một trận gió nổi lên, làm hắn rét run người.

"Nửa đêm, ngươi không ở trong phòng ngủ đi, chạy ra ngoài này làm cái gì?" Phương trượng nói.

"Câu nói này có lẽ ta nên hỏi ngươi mới đúng, ngươi nửa đêm không ngủ, còn ở ngoài này cười hắc hắc quái dị, ngươi muốn làm gì vậy?!" Vô Sinh thầm nghĩ.

"Ban ngày ta ngủ nhiều, đêm tối một mực ngủ không được, còn phương trượng sư bá, đã nửa đêm rồi sao người còn chưa ngủ vậy?"

"Tối ta ăn hơi nhiều, bây giờ đi tản bộ." Phương trượng hòa thượng nói.

"Buổi tối ngươi ăn bao nhiêu chẳng lẽ ta còn không biết sao, chỉ húp một chén nhỏ cháo, gà còn ăn không đủ no đây này." Vô Sinh oán thầm nói.

"Còn có việc gì sao?"

"Không có việc gì, ta về trước phòng rồi, phương trượng sư bá người cũng sớm nghỉ ngơi một chút."

"Ừm." Lão hòa thượng gật gật đầu.

Đi vài bước, hắn quay đầu nhìn lại phía sau, phát hiện lão hòa thượng vẫn còn đứng ở nơi đó nhìn mình chằm chằm, trong đêm tối, cặp mắt kia rất quỷ dị, làm người ta sợ hãi.

Vô Sinh bước nhanh hơn, về tới gian phòng của mình, đóng cửa lại sau đó lại từ từ cài cửa vào. Tiếp đến hắn đóng hết cửa sổ lại, tới gần khe cửa, lẳng lặng nghe kĩ động tĩnh bên ngoài.

Hắc hắc hắc, một tiếng cười rất nhỏ từ bên ngoài truyền vào.

Mẹ nó còn cười sao!

Nghe thấy tiếng cười kia, trong lòng Vô Sinh lại bồn chồn.

Không lẽ phương trượng bị bệnh tâm thần sao?

Bình Luận (0)
Comment