Chương 13: Kim Cương Phật Chưởng
Dịch: Mèo Rừng
Nhóm dịch: Dịch Giới
Phản ứng kỳ lạ của lão hòa thượng để cho hắn không an tâm ngủ cả một đêm, thời điểm trời bắt đầu sáng sớm ngày thứ hai, đầu óc của hắn trở nên choáng váng hôn mê, cả người buồn bã ỉu xĩu.
Trời vừa sáng, Vô Não hòa thượng đã vào sân quét dọn, viện tử ở trong chùa miếu rất sạch sẽ, chỉ có vài tảng lá rụng.
Sáng sớm, không khí trong núi vô cùng trong lành.
Bữa sáng vẫn là cháo, bánh bột ngô và quả dại. Giống y hệt tối đêm hôm qua, khó ăn, chỉ có thể nhét đầy bao tử.
“Sư phụ, mỗi ngày chúng ta chỉ ăn cái này thôi sao?”
“Vậy là không tệ rồi, người xuất gia, thanh tâm quả dục, có vài món nhét đầy bao tử là đã rất tốt.” Không Hư hòa thượng nói.
Vô Sinh nghe xong bèn xem thường, hắn rất nghi hoặc, cơm nước như vậy, làm sao mà Không Hư hòa thượng lại có thể trở nên mập mạp như thế được. Hơn nữa, làn da còn bóng loáng, chuyện này thật sự là để không cho người nghĩ không ra!
Sau khi ăn xong điểm tâm, Vô Sinh tự giác dọn bàn, lau rửa bát đũa. Lúc hắn đi vào trong sân, đã thấy Vô Não sư huynh đang ngồi dưới tàng cây ngẩng đầu nhìn ngọn cây, hắn cũng ngẩng đầu nhìn lão thụ kia, rồi lại cúi đầu nhìn sư huynh đang cực kỳ nhập thần. Tiếp đó lắc đầu đi ra.
Trong đại điện trước viện, hắn thấy được Không Hư hòa thượng đang xem sách, xem rất mê mẩn.
Hắn rón rén đi tới bên cạnh, bèn thấy được nội dung trong sách. Trong đó có một bức vẽ, có nam có nữ, trên thân thể cơ hồ không có chút mảnh vải che thân, bày ra một loại tư thế không biết xấu hổ. Không Hư tập trung tinh thần nhìn lấy, như si như say.
Vô Sinh ngây người, hắn cúi đầu nhìn lấy tên hòa thượng mập mạp chuyên chú nhìn xem ‘vật ngã lưỡng vong’, rồi lại ngẩng đầu nhìn bức tượng Phật Tổ cao hơn hai trượng ngồi ngay ngắn ở trên hoa sen, dáng vẻ trang nghiêm, tay phải chỉ thiên, tay trái chỉ địa ở bên trong đại điện.
Sư phụ của chính mình, vậy mà ở ngay trước mặt Phật Tổ, làm ra chuyện hư hỏng này!?
“Sư phụ, ngươi đang nhìn Hoàng thúc*!” Vô Sinh hét lớn một tiếng. (TN: Truyện 18+)
Dọa đến toàn thân Không Hư hòa thượng khẽ run rẩy, vội vàng khép sách lại, sau đó nhét vào trong ngực. Toàn bộ quá trình cũng chỉ trong nháy mắt, rất nhanh chóng. Sau khi nhìn thấy Vô Sinh, thoáng nhẹ nhàng thở ra.
“Là ngươi à, Vô Sinh, dọa ta một hồi.”
“Sư phụ, ngay ở trước mặt Phật Tổ, làm sao người có thể lại ra loại chuyện này thế!?”
“Không thể đọc sách ở ngay trước mặt Phật Tổ sao?” Không Hư hòa thượng nói.
“Có thể đọc sách, nhưng thứ mà ngươi đọc lại là Hoàng thúc!”
“Chỉ là ngoại hoàng, nội dung rất lành mạnh.” Không Hư hòa thượng nói.
“Sư phụ, ta đã nhìn thấy minh họa ở bên trong rồi, người không chỉ xem Hoàng thúc ở ngay trước mặt Phật Tổ, mà còn nói láo. Trong mắt người còn có Phật Tổ sao, ngươi không sợ Phật Tổ trực tiếp từ Linh Sơn đến quất ngươi sao?” Vô Sinh nói.
“Phật Tổ bận rộn như vậy, làm sao lại quản những chuyện nhỏ nhặt như vậy được, trong lòng có phật là được.” Không Hư hòa thượng không có chút áy náy nào, trên mặt mang theo nụ cười, nói.
“Nói không lại người, lấy ra để ta xem một chút.” Vô Sinh đưa tay nói.
“Tuổi ngươi còn nhỏ, xem cái này làm chi?”
“Chính người đã nói, nội dung rất lành mạnh mà. Sợ cái gì?”
“Nội dung lành mạnh, thế nhưng cũng không có thích hợp với ngươi ở độ tuổi này.” Không Hư nói.
“Đã vậy còn vòng vo tam quốc, tranh thủ thời gian, nếu không ta đi ra ngoài kêu to lên đấy.” Vô Sinh.
“Phương trượng đã sớm biết rồi, thậm chí còn từng nhìn xem, ngươi hô cho ai nghe, Vô Não à?” Không Hư hòa thượng nói.
Vô Sinh nghe xong sửng sốt một hồi lâu, qua một thời gian mà vẫn không biết nên phản bác như thế nào.
“Thật là không cần mặt mũi!” Sau đó hắn thở dài nói.
“Ta mặc kệ, ta cũng muốn nhìn!” Sau khi nói xong, hắn đưa tay đoạt, Không Hư hòa thượng vội vàng ngăn cản.
“Quyển sách này thật sự là không thích hợp với ngươi, nội dung bên trong đối với ngươi mà nói, quá mức thâm ảo. Ngươi có thể sẽ đi nhầm vào lạc lối.” Không Hư hòa thượng vừa che lấy ống tay áo không cho Vô Sinh đoạt, vừa tận tình khuyên bảo khuyên giải nói.
“Cái rắm ấy, ta muốn nhìn, một lát trả lại cho người.”
“Chờ một chút, ta đi tìm quyển sách tốt hơn cho ngươi.” Không Hư không chịu được Vô Sinh quấn chặt lấy, nói.
“Tốt hơn, người còn có bao nhiêu quyển sách như vậy?” Vô Sinh nghe vậy giật mình.
“Không phải mấy bản, đi, đi vào phòng ta, ta đưa cho ngươi xem.” Không Hư hòa thượng nói, nói đoạn, đứng dậy liền đi.
Vô Sinh đi theo hắn đi tới phòng của hắn, gian phòng được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ. Không Hư hòa thượng lấy ra một bản sách nát từ bên trong một cái hộp gỗ, đưa cho hắn.
“Cái gì đây?”
Nhìn xem bộ dáng cẩn thận từng li từng tí của Không Hư hòa thượng, Vô Sinh hiếu kỳ hỏi.
“Tự mình nhìn.”
Vô Sinh nhìn bìa ngoài, phía trên có mấy chữ cổ, Kim Cương Phật Chưởng.
“Đây là, bí tịch võ công?” Tiếp nhận kinh thư, Vô Sinh sững sờ.
“Kinh hỉ không, thích không?” Không Hư hòa thượng cười hỏi.
Vô Sinh nghe xong nhưng không có gấp đáp lời, nghiêm túc nhìn một lần, có chữ viết, có tranh vẽ, chỉ là thiếu đi vài trang cuối.
“Sư phụ, những thứ trong quyển sách này đáng tin không? Cũng đừng cho ta luyện phế luôn.” Hắn nhìn chằm chằm Không Hư, rất hoài nghi, đây có phải là một cuốn sách bại hoại nào đó được Không Hư hòa thượng nhặt về từ nơi nào đó, thuần túy là để ứng phó với mình.
“Không có vấn đề gì lớn, nhưng mà nhớ lấy, không thể gấp gáp nóng nảy, phải tiến hành theo chất lượng.” Không Hư hòa thượng nói.
“Không có vấn đề lớn, ý gì đây, có vấn đề nhỏ à?” Vô Sinh nhíu nhíu mày nói.
“Không có, nhưng mà quyển sách này cần phải xem cẩn thận, không thể gấp gáp.”
“Sư phụ, người từng xem rồi.”
“Xem rồi.”
“Từng luyện?”
“Không có luyện, không thích hợp ta.” Không Hư hòa thượng nói.
“Vậy được rồi, ta lấy về nhìn xem.” Vô Sinh nói.
“Nhất định phải bảo trọng tốt.” Không Hư cố ý dặn dò một câu.
“Biết rồi.”
Vế tới gian phòng của mình, Vô Sinh cẩn thận đọc bản kinh thư này một lần, kỳ thật nội dung ở bên trong cũng không quá cao minh.
Chỉ là chữ viết ở trong quyển sách này đều là chữ cổ, có một số chữ hắn còn không quá xác định, bèn nhớ kỹ sau đó đi tìm Không Hư thỉnh giáo. Lại nói, bản sự khác của người sư phụ này của hắn thì hắn không có rõ ràng, thé nhưng phương diện học chữ tuyệt đối là nhất lưu.
Một chữ hắn cũng có thể viết ra năm kiểu chữ khác biệt. Một chữ, hắn cũng có thể nói ra bốn loại ý nghĩa bất đồng. Ngày ngày, trừ ăn cơm ra xí ra, Vô Sinh cơ hồ không có làm việc khác, một mực nghiên cứu quyển sách này. Mãi cho đến đêm tối, hắn vẫn ôn bản sách nát này.
Trong đêm, bên trong chùa miếu vô cùng yên tĩnh, Vô Sinh nằm trên giường, trong đầu vẫn nghĩ đến nội dung trong quyển sách cổ kia. Lúc còn nhỏ vô tri, hắn đã có một giấc mộng võ hiệp, đã từng khát vọng sẽ có một ngày mình có thể đụng phải kỳ ngộ, học được thần kỹ võ công, trở thành đại hiệp vô địch thiên hạ. Sau đó mới biết rõ, đều là nói nhảm, gạt người.
Hiện tại thì lại không giống vậy, đêm hôm ấy, hắn thấy được cái gì gọi là ngự kiếm chi thuật, một kiếm bay ra ngoài mấy chục thước sau đó quay trở lại. Không chừng quyển sách này là thật sự, hắn còn có thể luyện thành cũng không chừng.
Hơn nữa, trong căn miếu đổ nát này, căn bản không có việc gì để làm cả. Không thấy tên Vô Não kia cả ngày ngây người, sư phụ thì lại nghiên cứu lấy cấm thư không thể diễn tả.
Và tên phương trượng ban ngày không gặp người, trong đêm lại đi ra ngao du lung tung, trốn ở chân tường cười ngây ngô.
Không có một ai là bình thường cả.
“Đúng rồi, quên hỏi chuyện của phương trượng!” Nghĩ đến đây, hắn vỗ ót một cái.
Vốn còn định ban ngày hỏi Không Hư hòa thượng một chút về chuyện phương trượng đi loạn vào đêm tối, trốn ở trong góc xó xỉnh cười ngây ngô. Nhưng rồi lại bị chuyện này quấy nhiễu, quên mất.
“Hiện tại đã đêm tối, sẽ không phải lại đi ra nữa đấy?”
Thình lình trong đêm, quái dọa người.