Chương 14: Kim Cương Phách Ấn
Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Nhóm dịch: Dịch Giới
Vô Sinh nằm trên giường rồi ngủ lúc nào không hay. Trong giấc mộng, hắn thấy một hòa thượng lớn tuổi đang luyện công, y lúc mập lúc gầy, đôi khi lại bật nhảy, còn tạo hình cơ thể thành những hình dáng khác nhau, giống như đang khiêu vũ, thật sự làm cho người ta buồn nôn.
Dần dần động tác bắt đầu nghiêm chỉnh lại, giống như nghiêm túc hơn, thứ y luyện tựa như là một bộ chưởng pháp, tư thế này hắn nhìn rất quen, giống như đã từng quen biết. Đúng rồi, đây không phải là động tác mà ban ngày hắn nhìn thấy trên quyển sách kia sao?
Giấc chiêm bao này thật sự rất dài, vị hòa thượng lớn tuổi nọ không ngừng luyện đi luyện lại những động tác như: tiến, lùi, đứng, ngồi,… Thời điểm ban đầu còn thấy nghiêm túc một chút, nhưng lúc sau thì nằm luyện, nằm sấp luyện, cái mẹ gì đang diễn ra vậy?
Vô Sinh khi tỉnh dậy chỉ cảm thấy thân thể và tinh thần đau nhức, bắt đầu rửa mặt, bụng hắn vì đói nên kêu ực ực ực ực vài tiếng.
Điểm tâm vẫn là những món ăn đạm bạc như mọi khi. Sau khi ăn xong, Vô Sinh tìm tới chỗ Không Hư hòa thượng.
"Sư phụ, hiện tại ta đang tuổi ăn tuổi lớn, mỗi ngày chỉ có chút cháo loãng, bánh ngô như vậy, dinh dưỡng không đầy đủ đâu. Người có thể cải thiện bữa cơm một chút hay không?"
"Ngươi muốn ăn cái gì?"
"Ăn thịt."
"Người xuất gia phải lục căn thanh tịnh."
"Hôm qua ngươi còn xem xuân cung đồ đấy."
"Để ta nghĩ cách xem sao." Không Hư nói.
"Tạ ơn sư phụ."
Cảm thấy không có việc gì có thể làm, Vô Sinh bắt đầu luyện công ngay dưới tàng cây. Lần đầu luyện, động tác của hắn rất là tự nhiên, dường như lúc trước hắn đã từng luyện tập rất lâu rồi.
"Đây là chuyện gì?" Vô Sinh sững sờ.
Thức mở đầu là một chưởng "Kim Cương Phách Ấn" .
Một chưởng này khi đánh ra có tiếng gió vang lên, hắn cảm thấy sức lực toàn thân mình như bị một chưởng này rút sạch đi. Chưởng một chưởng xong, toàn thân rã rời, choáng váng, người hắn lảo đảo, ngã trên mặt đất. Một lúc sau đứng dậy, miệng thở hổn hển.
"Bước chân quá dài, rất dễ tốn sức!"
Còn chưa lấy lại tinh thần, một âm thanh quỷ mị từ phía sau truyền đến, dọa hắn giật mình, nhìn lại thì thấy phương trượng đang đi tới.
"Sư bá."
"Hạ thân phải ổn, bước chân không nên quá lớn, lực phát bảy phần, ẩn ba phần." Phương trượng đang chỉ điểm cho hắn, nói rất có đạo lý, tựa như trước kia ông ta đã luyện qua rồi vậy.
"Thân thể ngươi quá kém, phải bồi bổ thôi." Phương trượng nói.
"Ừm, ta cũng cảm thấy thế." Vô Sinh gật gật đầu.
Hắn cũng muốn ăn thịt, vấn đề là thịt ở đâu ra.
Một chuyện bất ngờ làm cho hắn ngạc nhiên đã xảy ra. Vào thời điểm giữa trưa, trong bữa cháo hằng ngày của hắn lại có rất nhiều thịt. Thịt gà trắng nõn, rất thơm, Vô Sinh liên tiếp húp năm chén cháo. Trong bữa ăn, phương trượng, sư phụ Không Hư của hắn và sư huynh Vô Não húp cháo gà rất nhiên. Không có chút áy náy hay cảm thấy tội lỗi vì đã phá thanh quy giới luật gì cả. Hiển nhiên, đây không phải lần đầu bọn họ làm chuyện này.
"Sư phụ, thịt gà này ở đâu ra vậy?"
"Ăn ngon không?"
"Ngon."
"Vậy thì được rồi, không nên hỏi nó từ đâu ra." Không Hư cười nói.
Bắt đầu từ hôm nay, liên tiếp ba ngày, trong bữa cháo thường ngày luôn có thêm thịt gà. Mà mỗi lần Vô Sinh luyện công, cũng vẫn chỉ có thể đánh ra một chưởng, sau một chưởng đó, cả người hắn không còn sức lực. Điều này làm cho hắn hoài nghi.
"Là thân thể ta quá yếu, hay là do chưởng pháp này quá tà môn?"
Buổi sàng hôm nay, khi Vô Sinh vừa mới luyện xong một chưởng, đang ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi. Thì trong chùa lúc này có một người từ bên ngoài đi vào, điều này làm cho hắn rất giật mình, vì dù sao thì ngôi chùa này cách thôn làng gần nhất cũng gần nửa ngày lộ trình, hơn nữa đoạn đường này rừng sâu núi thẳm, ai lại tới đây cơ chứ?
Thế nhưng hôm nay lại thật sự có người đến, hơn nữa còn là một nữ tử, nàng mặc một bộ y phục làm bằng vải thô, có vẻ hơi gầy yếu, bộ dáng cực kỳ đoan chính, chỉ là sắc mặt nàng có chút vàng như nến. Đây là một người quen mà Vô Sinh từng gặp, vị nữ thí chủ Ninh Tiểu Hồng, người đã từng đãi cơm chay cho bọn họ.
"Vô Sinh đại sư."
"Không đảm đương nổi, không đảm đương nổi, thí chủ tốt lành." Vô Sinh nghe xong vội vàng nói.
Hắn vừa vào Phật Môn một vài ngày, lại còn ăn vài bữa thịt, trong lòng vẫn có chút bất an.
"Không Không đại sư có ở đây không?"
Không Không là pháp hiệu của phương trượng.
"Không có, cô nương tìm phương trượng có việc gì?" Vô Sinh hỏi.
Mấy ngày nay, trừ thời điểm ăn cơm ra, hắn rất ít khi gặp được phương trượng, đôi khi phương trượng còn bỏ bữa, không biết là đang làm cái gì?
"Vậy thì Không Hư đại sư?"
"Hắn hẳn là đang đọc sách, cô chờ tý, ta đi gọi hắn."
Khi Vô Sinh tìm tới Không Hư, hắn quả nhiên đang trong Thiên Điện đọc sách, còn cực kỳ mê mẩn.
"Sư phụ!" Hắn hét lớn một tiếng.
Dọa cho Không Hư run rẩy toàn thân, vội vàng đem sách thu vào trong tay áo.
"Sư phụ, lần trước người đọc ở trước mặt Phật Tổ, lần này lại đọc trước mặt Quan Âm Bồ Tát. Người là hòa thượng, có thể có chút liêm sỉ hay không, lần sau tìm nơi nào bình thường mà đọc!" Vô Sinh nói.
"Ta sẽ chú ý hơn, ngươi tìm ta có chuyện gì thế?" Không Hư đứng lên nói.
"Ninh Tiểu Hồng đến rồi, nàng tìm người.”
"Ừ, có khách hành hương đến rồi, hiếm thấy, hiếm thấy." Không Hư hòa thượng nghe xong cao hứng, vội vàng đi tới đại điện.
Hai người bọn họ đi tới, thấy Ninh Tiểu Hồng lúc này đang dâng hương cho Phật Tổ, mười phần cung kính, tham bái, khấu đầu lạy tạ. Vô Sinh nhìn chằm chằm nén hương trong lư hương, cũng không biết tiền đâu mà ngôi chùa này có để mua hương trong khi bữa ăn còn không đủ no.
"Đại sư."
"Thí chủ, tìm ta có việc gì?"
"Có việc muốn mời đại sư hỗ trợ." Ninh Tiểu Hồng nói.
Lập tức nàng nói rõ raàg chuyện cần nhờ.
Chả là bốn ngày trước, thôn Ninh Gia dưới chân núi đã chết một người, hắn chết đuối ở con sông nhỏ bên ngoài làng, dựa theo tập tục trong thôn, phải thủ linh ba ngày sau mới có thể hạ táng, thế nhưng trong ba ngày này phát sinh rất nhiều chuyện lạ.
Khi đêm đến, ánh mắt người chết sẽ đột nhiên mở ra, trong linh đường gió thổi từng cơn, lạnh lẽo thấu xương, người nhà người chết nói là nghe được người chết đang gọi chính mình, còn thấy cả hồn ma của hắn. Rốt cuộc làm cho mọi người thủ linh, thê tử và hài tử của hắn đều ngã bệnh, lạnh cả người, vẻ mặt hốt hoảng.
Người chết chưa hạ táng, người sống lại ngã bệnh. Người thân của gia đình này vội vàng đi mời đại phu tới, nhưng vẫn không chữa được bệnh, người già trong thôn nói là có quỷ quái, phải tìm người có pháp thuật tới trừ quỷ.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có ngôi chùa Lan Nhược Tự này ở gần đây mà thôi. Nhưng mà người trong thôn lại không ưa người của Lan Nhược Tự, không muốn tự mình lên núi, thế là mọi người bèn nhờ Ninh Tiểu Hồng, người có quan hệ tốt với Lan Nhược tự đi lên chùa mời bọn họ xuống núi.
"Chết đuối, trong sông?"
Nghe Ninh Tiểu Hồng nói xong, thứ đầu tiên Vô Sinh nghĩ đến chính là nữ tử áo xanh mà ngày đó chính hắn đã nhìn thấy.
"Chuyện này có liên quan đến nàng hay không?"
"Còn xin mời đại sư xuống núi giúp đỡ." Ninh Tiểu Hồng nói.
"Thí chủ lên núi muốn nhờ, chúng ta nghĩa bất dung từ." Không Hư hòa thượng nói."Ngươi chờ chúng ta chuẩn bị một chút, lập tức xuống núi."
"Vô Sinh, ngươi cùng ta xuống núi." Hắn quay người nói với Vô Sinh.
"Không đi." Vô Sinh lập tức lắc đầu.
Nói đùa gì vậy, nghe chuyện vừa rồi, tám chín phần mười thật sự có quỷ. Phương diện khác của những người trong chùa này như thế nào thì hắn không biết, nhưng nói đến chuyện tu luyện phật pháp thì hắn biết rất rõ ràng.
Một người thì cả ngày xuất quỷ nhập thần không thấy đâu. Một người thì mỗi ngày nhìn xem sách bậy bạ, còn một người cuối cùng thì cả ngày ngây người suy nghĩ nhân sinh. Không thấy một ai thắp hương bái phật, cũng không nghe thấy bọn hắn niệm một câu phật kinh. Tài nghệ thế này còn muốn xuống núi trừ quỷ hàng ma sao, rõ ràng là đi tự sát mà.