Chương 15: Nước bên trong quan tài
Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Nhóm dịch: Dịch giới
"Khi chúng ta xuống núi đã từng đi tới nhà Ninh thí chủ hoá duyên, được nàng giúp đỡ. Vả lại, Phật Môn chúng ta phổ độ chúng sinh. . ."
"Sư phụ, chùa của chúng ta là nơi thế nào, trình độ của người ra sao, người còn không biết hay sao. Đừng nói phổ độ chúng sinh, sau khi xuống núi người chuẩn bị trừ quỷ phục ma như thế nào, biết niệm kinh sao?" Vô Sinh nói.
"Làm gì có quỷ chứ?" Không Hư nói.
"Vậy chuyện nàng mới kể thì sao? Một hai người có lẽ là sinh ra ảo giác, nhưng mười mấy người đều đồng loạt khẳng định như vậy? Ngươi không cần nói nữa, dù sao thì ta cũng sẽ không xuống núi." Vô Sinh nói.
"Xuống núi có thịt ăn."
"Không đi."
"Kiếm tiền."
"Không đi." Vô Sinh lười nói tiếp, nhấc chân bỏ đi, đi một vài bước đúng lúc đụng phải Ninh Tiểu Hồng đang chờ ở bên ngoài.
"Vô Sinh đại sư."
"Chào thí chủ."
"Thí chủ, chúng ta đã chuẩn bị xong, lập tức xuống núi." Không Hư hòa thượng nói.
Nói dứt lời, hắn nắm tay Vô Sinh kéo đi.
"Ta không đi, ta còn có việc phải làm, ngươi tìm Vô Não sư huynh đi?"
"Sư huynh của ngươi đang suy nghĩ về nhân sinh, không nên quấy rầy."
Nếu không phải có Ninh Tiểu Hồng bên cạnh, Vô Sinh thật sự đã chửi ầm lên rồi, cuối cùng hắn bị Không Hư hòa thượng bắt cóc ra khỏi chùa, cực kỳ không tình nguyện đi xuống núi. Trong quá trình này, hắn không chỉ một lần muốn dùng "Kim Cương Phách Án" để đánh cho cái hòa thượng mập này một cái.
Khi ba người bọn hắn đi tới dưới chân núi thì đã là buổi chiều, Thái Dương rơi trên đỉnh núi.
Đi đường nửa này, bọn hắn vừa đói vừa mệt, Ninh Tiểu Hồng mời bọn họ về nhà mình ăn một bữa cơm chay.
"Ninh thí chủ, cô đi một mình lên núi, một đường rừng sâu núi thẳm, bên trong còn có lang hổ báo và các dã thú khác, cô không sợ sao?" Lúc ăn cơm, Vô Sinh hiếu kì hỏi.
Đoạn đường này, quanh co khúc khuỷu, đường núi cây cối rậm rạp, thỉnh thoảng sẽ có một vài tiếng gầm của dã thú phát ra, đừng nói nàng chỉ là một nữ tử, đổi lại thành một nam nhân một thân một mình lên núi đoán chừng cũng sẽ phải sợ hãi trong lòng.
"Không sợ, ta tin tưởng Phật Tổ sẽ phù hộ ta." Ninh Tiểu Hồng cười nói.
"Phật Tổ nhất định sẽ phù hộ ngươi." Không Hư hòa thượng nói.
"Hi vọng là vậy đi." Vô Sinh thầm nghĩ.
Hắn đối với việc này còn có thái độ hoài nghi, nếu thật sự Phật Tổ có linh, vậy khi sư phụ mình làm những chuyện mờ ám trước mặt Phật Tổ, sao Phật Tổ lại để yên cho hắn tác quái vậy chứ? Sớm đánh chết hắn cho rồi. Tuy nhiên, trong lòng có nơi để tin tưởng, có chuyện để ký thác, cũng là một chuyện tốt.
"Đi thôi, chúng ta đi tới nhà của gia đình kia xem thế nào." Sau khi ăn xong, Không Hư hòa thượng đứng lên nói.
Nói thật, trong lòng Vô Sinh thật sự không hề muốn đi. Nếu như gặp phải những con quỷ quái kia thì làm sao bây giờ? Chính mình chỉ biết niệm một đoạn kinh văn thôi, nếu chỉ là quỷ vật áo trắng giống như trong căn nhà cổ kia thì không sao, niệm một đoạn kinh văn thì có thể đuổi nó đi. Nhưng nếu như gặp phải tà vật mạnh mẽ, kinh văn không có tác dụng thì làm sao bây giờ?
Không Hư liền kéo hắn đi tới nhà của gia đình kia.
Người chết tên là Ninh A Ngưu, linh đường được thiết lập ở trong nhà của hắn. Khi bọn họ đi tới trước ngôi nhà, thì đã có vài người vây quanh nơi này, chỉ trỏ về phía bọn họ. Còn chưa đi vào cửa, Vô Sinh cũng đã cảm giác được một luồng khí lạnh lẽo.
"Thí chủ, cô nên ở bên ngoài đi." Hắn nói với Ninh Tiểu Hồng, sau đó cùng sư phụ mình đi vào trong nhà.
Giữa linh đường có một cái quan tài, trên mặt đất có cái chậu than, bên trong là tro giấy, còn có chút tiền giấy chưa cháy hết, hai bên trong phòng không có ai.
"Sư phụ, người có cảm thấy nơi này hơi lạnh hay không?" Vô Sinh quay đầu hỏi Không Hư.
"Không có." Không Hư nói.
Nói xong, hắn đi tới bên cạnh quan tài, Vô Sinh cũng đi theo hắn. Bọn họ nhìn người chết trong quan tài, người mặc áo liệm, khuôn mặt màu xanh trắng rất dọa người, mấu chốt là đôi mắt hắn cứ mở to ra, cực kì đáng sợ.
"Sư phụ, người xem trên mặt hắn có nước phải không?" Vô Sinh chỉ vào người chết trong quan tài nói.
Không Hư đưa tay sờ một chút, quả nhiên hơi ẩm ướt, thật lạnh.
"Thật sự có nước, có người vừa mới lau qua mặt cho hắn sao?"
"Sư phụ, khi người nói chuyện phải động não chứ, người nhà hắn đều đã bệnh, hiện tại gian phòng này có quỷ, trong làng đều không ai dám tiến đến gần, ai lại lau mặt cho hắn, chính hắn sao?"
Vô Sinh cẩn thận nhìn thì phát hiện y phục người chết cũng ẩm ướt, tóc cũng ướt, giống như cả người của người này vừa mới được vớt từ trong nước ra vậy.
"Sư phụ, người ở lại đây xem đi, ta đi ra ngoài hít thở không khí." Nói dứt lời, Vô Sinh chầm chậm ra khỏi gian phòng.
Phía ngoài cửa viện có mười mấy người vây quanh, nhìn chằm chằm vào trong phòng, không ai dám vào trong, nhưng dáng vẻ họ rất lo lắng.
"Tiểu hòa thượng, có chuyện gì xảy ra, nghiêm trọng không?"
Nhìn thấy Vô Sinh ra tới, một ông cụ tuổi tác đã cao đứng ra hỏi.
"Không rõ nữa, sư phụ ta vẫn còn đang nghiên cứu." Vô Sinh nói.
"À, à”. Lão nhân đáp lại vài tiếng.
"Hắn chết đuối ở nơi nào?"
"Chính là ở con sông nhỏ bên ngoài thôn đấy, nhắc tới cũng kỳ, nước con sông kia cũng không sâu, từ nhỏ A Ngưu đã có tiếng là bơi giỏi, đàm Hắc Long trên núi hắn cũng dám đi vào, sao lại có thể xảy ra chuyện ở trong con sông nhỏ này chứ?" Ông lão chỉ về con sông phía ngoài thôn nói.
"Cái này gọi là lật thuyền trong mương." Vô Sinh thầm nghĩ.
"Khẳng định là quỷ nước!" Một nam tử gầy còm tuổi khoảng hơn 40 nói.
"Làm gì có quỷ nước chứ, chúng ta đều ở nơi này sinh sống mấy thập niên, cho tới bây giờ chưa hề nghe nói có quỷ nước."
"Đúng vậy."
"Ta thực sự đã từng gặp, nó nằm nhoài trong sông, giống như một con khỉ!" Người kia nói.
Hiển nhiên người trong thôn đều không tin lời hắn.
"Ngươi thực sự đã từng gặp quỷ nước?" Vô Sinh nói, người khác không tin, nhưng hắn lại tin những chuyện này, vì hắn đã tự mình trải qua, thấy tận mắt.
"Gặp qua, ngay tại trong nước, giống một con khỉ, di chuyển rất nhanh, ta mà nói dối thì ta không phải là người." Nam tử trung niên vừa thề vừa nói.
"Vậy hai ngày nay có ai đi vào linh đường hay không?" Vô Sinh nghe xong lại hỏi.
"Ai đi vào cũng bệnh, còn ai mà dám nữa chứ!"
Không có người đi vào, vậy nước trên thân thể người chết từ đâu ra?
Một lát sau, Không Hư từ từ trong nhà đi ra.
"Phát hiện được điều gì không, sư phụ?"
"Đi gặp người nhà hắn một chút đi."
Sau đó bọn hắn đi tới nhà của một gia đình gần đó, đây là nơi mà người nhà Ninh A Ngưu ở lại, chính là thê tử và nhi tử của hắn, ngoài ra còn có một vị đệ đệ. Chứng bệnh bọn họ đều giống nhau, mặt xanh xao, thân thể phát lạnh, tinh thần hoảng hốt, hài tử khoảng sáu bảy tuổi kia còn trực tiếp hôn mê, Vô Sinh đều cảm nhận được một luồng khí tức lạnh lẽo trên thân thể những người này.
"Sư phụ, người xem bọn họ đi." Vô Sinh nhìn Không Hư nói.
"Hm, ngươi có ý gì?"
"Cứu bọn họ đi." Vô Sinh nói.
"Cứu người là chuyện của đại phu, ta không biết y thuật." Không Hư nói.
"Vậy người có thể làm gì?" Vô Sinh hỏi ngược lại."Niệm kinh đi, có lẽ có tác dụng."
Không Hư nghe xong mặt lộ vẻ khó xử.Chương 15: Nước bên trong quan tài
Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Nhóm dịch: Dịch giới
"Khi chúng ta xuống núi đã từng đi tới nhà Ninh thí chủ hoá duyên, được nàng giúp đỡ. Vả lại, Phật Môn chúng ta phổ độ chúng sinh. . ."
"Sư phụ, chùa của chúng ta là nơi thế nào, trình độ của người ra sao, người còn không biết hay sao. Đừng nói phổ độ chúng sinh, sau khi xuống núi người chuẩn bị trừ quỷ phục ma như thế nào, biết niệm kinh sao?" Vô Sinh nói.
"Làm gì có quỷ chứ?" Không Hư nói.
"Vậy chuyện nàng mới kể thì sao? Một hai người có lẽ là sinh ra ảo giác, nhưng mười mấy người đều đồng loạt khẳng định như vậy? Ngươi không cần nói nữa, dù sao thì ta cũng sẽ không xuống núi." Vô Sinh nói.
"Xuống núi có thịt ăn."
"Không đi."
"Kiếm tiền."
"Không đi." Vô Sinh lười nói tiếp, nhấc chân bỏ đi, đi một vài bước đúng lúc đụng phải Ninh Tiểu Hồng đang chờ ở bên ngoài.
"Vô Sinh đại sư."
"Chào thí chủ."
"Thí chủ, chúng ta đã chuẩn bị xong, lập tức xuống núi." Không Hư hòa thượng nói.
Nói dứt lời, hắn nắm tay Vô Sinh kéo đi.
"Ta không đi, ta còn có việc phải làm, ngươi tìm Vô Não sư huynh đi?"
"Sư huynh của ngươi đang suy nghĩ về nhân sinh, không nên quấy rầy."
Nếu không phải có Ninh Tiểu Hồng bên cạnh, Vô Sinh thật sự đã chửi ầm lên rồi, cuối cùng hắn bị Không Hư hòa thượng bắt cóc ra khỏi chùa, cực kỳ không tình nguyện đi xuống núi. Trong quá trình này, hắn không chỉ một lần muốn dùng "Kim Cương Phách Án" để đánh cho cái hòa thượng mập này một cái.
Khi ba người bọn hắn đi tới dưới chân núi thì đã là buổi chiều, Thái Dương rơi trên đỉnh núi.
Đi đường nửa này, bọn hắn vừa đói vừa mệt, Ninh Tiểu Hồng mời bọn họ về nhà mình ăn một bữa cơm chay.
"Ninh thí chủ, cô đi một mình lên núi, một đường rừng sâu núi thẳm, bên trong còn có lang hổ báo và các dã thú khác, cô không sợ sao?" Lúc ăn cơm, Vô Sinh hiếu kì hỏi.
Đoạn đường này, quanh co khúc khuỷu, đường núi cây cối rậm rạp, thỉnh thoảng sẽ có một vài tiếng gầm của dã thú phát ra, đừng nói nàng chỉ là một nữ tử, đổi lại thành một nam nhân một thân một mình lên núi đoán chừng cũng sẽ phải sợ hãi trong lòng.
"Không sợ, ta tin tưởng Phật Tổ sẽ phù hộ ta." Ninh Tiểu Hồng cười nói.
"Phật Tổ nhất định sẽ phù hộ ngươi." Không Hư hòa thượng nói.
"Hi vọng là vậy đi." Vô Sinh thầm nghĩ.
Hắn đối với việc này còn có thái độ hoài nghi, nếu thật sự Phật Tổ có linh, vậy khi sư phụ mình làm những chuyện mờ ám trước mặt Phật Tổ, sao Phật Tổ lại để yên cho hắn tác quái vậy chứ? Sớm đánh chết hắn cho rồi. Tuy nhiên, trong lòng có nơi để tin tưởng, có chuyện để ký thác, cũng là một chuyện tốt.
"Đi thôi, chúng ta đi tới nhà của gia đình kia xem thế nào." Sau khi ăn xong, Không Hư hòa thượng đứng lên nói.
Nói thật, trong lòng Vô Sinh thật sự không hề muốn đi. Nếu như gặp phải những con quỷ quái kia thì làm sao bây giờ? Chính mình chỉ biết niệm một đoạn kinh văn thôi, nếu chỉ là quỷ vật áo trắng giống như trong căn nhà cổ kia thì không sao, niệm một đoạn kinh văn thì có thể đuổi nó đi. Nhưng nếu như gặp phải tà vật mạnh mẽ, kinh văn không có tác dụng thì làm sao bây giờ?
Không Hư liền kéo hắn đi tới nhà của gia đình kia.
Người chết tên là Ninh A Ngưu, linh đường được thiết lập ở trong nhà của hắn. Khi bọn họ đi tới trước ngôi nhà, thì đã có vài người vây quanh nơi này, chỉ trỏ về phía bọn họ. Còn chưa đi vào cửa, Vô Sinh cũng đã cảm giác được một luồng khí lạnh lẽo.
"Thí chủ, cô nên ở bên ngoài đi." Hắn nói với Ninh Tiểu Hồng, sau đó cùng sư phụ mình đi vào trong nhà.
Giữa linh đường có một cái quan tài, trên mặt đất có cái chậu than, bên trong là tro giấy, còn có chút tiền giấy chưa cháy hết, hai bên trong phòng không có ai.
"Sư phụ, người có cảm thấy nơi này hơi lạnh hay không?" Vô Sinh quay đầu hỏi Không Hư.
"Không có." Không Hư nói.
Nói xong, hắn đi tới bên cạnh quan tài, Vô Sinh cũng đi theo hắn. Bọn họ nhìn người chết trong quan tài, người mặc áo liệm, khuôn mặt màu xanh trắng rất dọa người, mấu chốt là đôi mắt hắn cứ mở to ra, cực kì đáng sợ.
"Sư phụ, người xem trên mặt hắn có nước phải không?" Vô Sinh chỉ vào người chết trong quan tài nói.
Không Hư đưa tay sờ một chút, quả nhiên hơi ẩm ướt, thật lạnh.
"Thật sự có nước, có người vừa mới lau qua mặt cho hắn sao?"
"Sư phụ, khi người nói chuyện phải động não chứ, người nhà hắn đều đã bệnh, hiện tại gian phòng này có quỷ, trong làng đều không ai dám tiến đến gần, ai lại lau mặt cho hắn, chính hắn sao?"
Vô Sinh cẩn thận nhìn thì phát hiện y phục người chết cũng ẩm ướt, tóc cũng ướt, giống như cả người của người này vừa mới được vớt từ trong nước ra vậy.
"Sư phụ, người ở lại đây xem đi, ta đi ra ngoài hít thở không khí." Nói dứt lời, Vô Sinh chầm chậm ra khỏi gian phòng.
Phía ngoài cửa viện có mười mấy người vây quanh, nhìn chằm chằm vào trong phòng, không ai dám vào trong, nhưng dáng vẻ họ rất lo lắng.
"Tiểu hòa thượng, có chuyện gì xảy ra, nghiêm trọng không?"
Nhìn thấy Vô Sinh ra tới, một ông cụ tuổi tác đã cao đứng ra hỏi.
"Không rõ nữa, sư phụ ta vẫn còn đang nghiên cứu." Vô Sinh nói.
"À, à”. Lão nhân đáp lại vài tiếng.
"Hắn chết đuối ở nơi nào?"
"Chính là ở con sông nhỏ bên ngoài thôn đấy, nhắc tới cũng kỳ, nước con sông kia cũng không sâu, từ nhỏ A Ngưu đã có tiếng là bơi giỏi, đàm Hắc Long trên núi hắn cũng dám đi vào, sao lại có thể xảy ra chuyện ở trong con sông nhỏ này chứ?" Ông lão chỉ về con sông phía ngoài thôn nói.
"Cái này gọi là lật thuyền trong mương." Vô Sinh thầm nghĩ.
"Khẳng định là quỷ nước!" Một nam tử gầy còm tuổi khoảng hơn 40 nói.
"Làm gì có quỷ nước chứ, chúng ta đều ở nơi này sinh sống mấy thập niên, cho tới bây giờ chưa hề nghe nói có quỷ nước."
"Đúng vậy."
"Ta thực sự đã từng gặp, nó nằm nhoài trong sông, giống như một con khỉ!" Người kia nói.
Hiển nhiên người trong thôn đều không tin lời hắn.
"Ngươi thực sự đã từng gặp quỷ nước?" Vô Sinh nói, người khác không tin, nhưng hắn lại tin những chuyện này, vì hắn đã tự mình trải qua, thấy tận mắt.
"Gặp qua, ngay tại trong nước, giống một con khỉ, di chuyển rất nhanh, ta mà nói dối thì ta không phải là người." Nam tử trung niên vừa thề vừa nói.
"Vậy hai ngày nay có ai đi vào linh đường hay không?" Vô Sinh nghe xong lại hỏi.
"Ai đi vào cũng bệnh, còn ai mà dám nữa chứ!"
Không có người đi vào, vậy nước trên thân thể người chết từ đâu ra?
Một lát sau, Không Hư từ từ trong nhà đi ra.
"Phát hiện được điều gì không, sư phụ?"
"Đi gặp người nhà hắn một chút đi."
Sau đó bọn hắn đi tới nhà của một gia đình gần đó, đây là nơi mà người nhà Ninh A Ngưu ở lại, chính là thê tử và nhi tử của hắn, ngoài ra còn có một vị đệ đệ. Chứng bệnh bọn họ đều giống nhau, mặt xanh xao, thân thể phát lạnh, tinh thần hoảng hốt, hài tử khoảng sáu bảy tuổi kia còn trực tiếp hôn mê, Vô Sinh đều cảm nhận được một luồng khí tức lạnh lẽo trên thân thể những người này.
"Sư phụ, người xem bọn họ đi." Vô Sinh nhìn Không Hư nói.
"Hm, ngươi có ý gì?"
"Cứu bọn họ đi." Vô Sinh nói.
"Cứu người là chuyện của đại phu, ta không biết y thuật." Không Hư nói.
"Vậy người có thể làm gì?" Vô Sinh hỏi ngược lại."Niệm kinh đi, có lẽ có tác dụng."
Không Hư nghe xong mặt lộ vẻ khó xử.