Chương 2: Nhà ai mặc áo xanh.
Vô Sinh vô ý thức lên tiếng.
“Đi thôi.”
Hai tên hòa thượng xuống núi, ra khỏi núi rừng.
Hòa thượng tuổi trẻ dừng bước, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con đường nhỏ có một ít tĩnh mịch ở rừng cây rậm rạp sau lưng kia, nếu nhìn kỹ, có chút dọa người.
“Vì sao lại xây căn chùa miếu ở sâu trong núi rừng như vậy?”
“Phật Môn, vốn là nơi thanh tịnh.” Không Hư hòa thượng nói.
“Vậy thì người ở dưới chân núi muốn đi thắp hương bái phật chẳng phải là rất không tiện sao.” Vô Sinh nói.
Hắn ở trong tự viện mấy ngày này, cũng chỉ là Tiểu Hồng cùng với người nhà của nàng lên núi bái phật thắp hương, nhưng không có cho tiền hương hỏa, mặc dù vậy, bộ dạng của phương trượng lại giống như thật cao hứng.
“Trong lòng có phật, thiên sơn vạn thủy cũng bình thường; Trong lòng không phật, gần trong gang tấc cũng là uổng công.” Không Hư hòa thượng nói.
“Ừm, có chút đạo lý, nhưng quá ít người, hương hỏa cũng không đầy đủ, không có nhiều tiền hương hỏa, vậy ngày này qua tháng nọ không phải tương đối kham khổ sao?”
Mấy ngày này hắn ở bên trong chùa miếu, món chính cũng chỉ là duy nhất một loại, là bánh bột ngô. Không biết làm từ cái gì, nhưng lại rất khó nuốt trôi, phải uống nước mới nuốt xuống được.
Cháo thì lại ít đến nỗi có thể đếm rõ ràng được hạt gạo, trừ cái đó ra, chính là ăn một chút rau dại quả dại, ăn không tài nào đủ no được. Nên không biết vì sao tên Không Hư hòa thượng lại có thể dáng dấp mập mập trắng trắng như vậy được.
Đồng thời đây cũng là nguyên nhân hắn muốn hoàn tục, lại ở trong ngôi chùa miếu này, tuyệt đối sẽ không đầy đủ, làm không tốt sẽ trực tiếp chết đói.
“Đúng vậy, phương trượng gần đây lại gầy hơn!” Không Hư hòa thượng trầm tư chốc lát sau, nói.
Hai người bọn họ, vừa nói chuyện vừa đi đường, đi một lúc lâu sau, thì có một con sông ngăn ở trước người, sông không rộng, cũng chỉ mười trượng, nước sông xem như trong veo, đáy sông có không ít cỏ nước.
Bên trên hai bờ sông mọc đầy các loại thực vật, còn có vài thốc hoa nhỏ màu tím sinh trưởng ở giữa cỏ dại, theo gió mà chập chờn, trông rất đẹp mắt.
Trên sông có một cây cầu gỗ, rộng hơn một trượng, nhìn qua đã có ít tuổi rồi, ở giữa cái khe cầu cũng mọc ra vài cây cỏ dại, đứng ở trên cầu, thông qua khe hở mà nhìn xuống, có thể thấy được nước sông đang chậm rãi chảy xuôi.
“Tiểu hòa thượng.”
Vô Sinh đột nhiên nghe được một âm thanh nữ tử vang lên, rất nhẹ nhàng và ôn nhu.
“Ai thế?”
“Tiểu hòa thượng.”
Âm thanh lại vang lên, cẩn thận nghe xong, tựa hồ là dưới mặt cầu truyền đến.
Hắn đi đến một bên cầu, vịn hàng rào gỗ nhìn lại, nước sông lẳng lặng chảy xuôi, dưới đáy sông là lít nha lít nhít cỏ nước đang thuận theo dòng sông mà dập dềnh.
“Tiểu hòa thượng.” Âm thanh lại vang lên.
“Ai đó, ngươi ở đâu!?”
“Ta ở chỗ nay a, ngay ở phía dưới.”
Vô Sinh nhìn lại phía dưới, bên trong sông nhỏ không biết từ lúc nào trôi đến một cái bè trúc nhỏ, phía trên đó là một cô nương xinh đẹp trẻ tuổi, ước chừng mười tám, thân eo gầy gò, mặc một bộ y sam màu xành nhạt, bộ dáng cực kỳ xinh đẹp, mắt đẹp có ẩn tình, nhìn chằm chằm vào hắn.
“Tiểu hòa thượng, xuống đây cùng ta trò chuyện a?” Cô nương trẻ tuổi cười nói.
“Không được, hôm nay ta còn có việc, hôm khác, hôm khác.”
“Xuống đây a?” Âm thanh của nữ tử rất ôn như, tựa như khẽ nói ở bên tai.
Hòa thượng cảm thấy đầu mình có chút mơ mơ màng màng, càng xem càng thấy cô nương trẻ tuổi kia thật xinh đẹp, liền muốn trò chuyện, tâm sự với nàng. Kế tiếp, hắn vô ý thức mà đi xuống dưới cầu.
“Vô Sinh, ngươi đang làm cái gì?” Đột nhiên có một giọng nói vang lên.
Hòa thượng tuổi trẻ lập tức cảm thấy cái đầu của mình vù vù, cực kỳ u ám, trước mắt chợt lung lay vài cái, thân thể cơ hồ phải ngã sấp xuống, hắn ổn định tinh thần lại, phát hiện mình đã từ trên cầu gỗ, đi tới bờ sông.
Lại hướng về trong sông nhìn lại, nước sông trong suốt yên lặng chảy xuôi, cỏ nước chập chờn.
“Vừa rồi, vừa rồi trong sông có một cái bè trúc nho nhỏ.” Vô Sinh chỉ vào trong sông nói.
“Nào có bè trúc gì đâu?” Không Hư hòa thượng nói.
“Trên bè trúc còn có một vị cô nương tuổi trẻ xinh đẹp, ta rõ ràng thấy được, nàng còn kêu ta!”
“Vô Sinh, nghe vi sư nói một câu, cho dù là thiên hương quốc sắc, kết quả cũng chỉ là hồng phấn khô lâu.”
“Kia là quỷ!” Vô Sinh biến sắc, có chút tái nhợt.
“Haiz, thế gian nào có quỷ, chỉ có lòng người không sạch sẽ mà thôi!” Không Hư hòa thượng vỗ tay nói.
“Đi thôi, chúng ta đi vào trong thôn hóa chén cơm chay, đi đường lâu như vậy, vi sư có hơi đói bụng.”
“Ừm, ta cũng đói bụng.” Vô Sinh nói.
Nghe được câu nói này của Không Hư hòa thượng, hắn bèn sờ sờ lên cái bụng của mình, sau khi qua cầu, hắn lập tức quay đầu nhìn lại, nước sông im lặng chảy.
Vừa rồi là chuyện gì xảy ra, ảo giác sao?
Thế nào lại cảm giác chân thật như vậy, nhìn, nghe, đều giống y hệt người thật.
Đi tới đầu thôn thì thấy được một vị lão bá, lưng có hơi còng, dắt theo một con bò già có vẻ gầy cờm, chậm rãi đi tới.
“Thí chủ.”
“Không Hư hòa thượng, qua một đoạn thời gian không thấy, ngươi liền mập lên!” Lão bá cười nói.
Không Hư nghe vậy mỉm cười.
“Xuống núi làm cái gì vậy?”
“Đi Kim Hoa.”
“Đi đường chậm một chút.” Lão bá nói, nói dứt lời, dắt bò đi.
“Thí chủ, chúng ta đã đi nửa ngày đường, có ít mệt mỏi, có thể xin một chén nước uống trong nhà thí chủ hay không?” Không Hư theo ở phía sau, nói.
“Uống nước thì được, ăn cơm thì không.” Lão bá nói.
Không Hư nghe xong, trên mặt không có chút nào xấu hổ.
“Tạ ơn thí chủ.”
Kế tiếp, vị lão bá này đi tới bên ngoài sân nhỏ ở một hộ trong làng.
“Ở bên ngoài chờ tý.”
Cột bò cho thật chặt lại, lão bá đi vào phòng, vẫn không quên đóng cửa lớn, giống như là phòng trộm vậy. Chỉ chốc lát sau, hắn bưng hai cái chén sành tới.
“Vậy thì, uống xong mau đi đi.”
“Tạ ơn thí chủ.”
Hai tên hòa thượng uống xong nước, lão bá kia lập tức nhận lại chén nước sau đó chuyển người, ầm một tiếng đóng cửa lại, tiếp đó cắm cái then cài cửa từ bên trong.
“Chúng ta tựa như rất không được hoan nghênh a!” Vô Sinh nói.
“Ha ha, chúng ta đổi hộ.” Không Hư mỉm cuời.
Bọn hắn lập tức đổi một hộ gia đình, gõ mở cửa, người mở cửa là một trung niên nam tử, mặc một bộ y phục vải thô, thấy hai tên hòa thượng, sắc mặt trầm xuống.
“Thí chủ, chúng ta…”
“Không có, đi chỗ khác đi!”
Lời còn chưa dứt, ầm một tiếng, cửa bị đóng lại, cũng cắm cái then cài cửa từ bên trong.
“Đây là tình huống gì thế?” Vô Sinh sửng sốt. “Các ngươi làm chuyện gì, mà để cho ngươi ta phiền như vậy?”
“Trong làng có riêng lẻ vài người có chút thành kiến với chúng ta.” Không Hư hòa thượng nói.
“Là cá biệt sao?” Vô Sinh tức giận nói, đi đường nửa cái buổi trưa, hiện tại bụng đã đói ực ực ực, vốn đang hi vọng đến trong cái thôn này xin chén cơm chay, hiện tại nhìn lấy tình huống này, e rằng là không có hi vọng nào.
Ngay khi hai người nói xong những lời nói này, két một tiếng, cửa phòng của một hộ gia đình ở bên cạnh mở ra. Một cô nương trẻ tuổi từ bên trong đó đi ra, mặc dù ăn mặc rất thô ráp, thế nhưng bộ dáng vẫn rất dễ dàng.
“Ninh thí chủ.” Không Hư hòa thượng cười chào hỏi.
“Hai vị đại sư.” Cô nương mỉm cười.
Trước mấy ngày, cô nương này còn từng đi trong chùa thắp hương cầu nguyện, tên là Ninh Tiểu Hồng.
Nàng ngược lại là hảo tâm, cho hai người vào bên trong phòng, sau đó chuẩn bị cơm chay cho họ, cơm tối của hai người bọn họ cuối cùng cũng đã có. Đây cũng là bữa cơm no duy nhất mà hòa thượng tuổi trẻ nếm trong mấy ngày qua.
“Phật Tổ sẽ phù hộ ngươi.” Không Hư nói.
“Tạ ơn đại sư, nếu như không chê, hai vị đại sư có thể qua đêm ở trong nhà?” Ninh Tuổi Hồng nói.
“Không thể, không thể.” Không Hư hòa thượng nói, “Chúng ta đã có chỗ qua đêm.”