Chương 03: Nơi này có quỷ.
Dịch: Mèo Rừng
Từ trong nhà Ninh Tiểu Hồng đi ra, Không Hư dẫn đường ở phía trước, đi tới địa phương mà hắn nói qua đêm, ở bên cạnh thôn, có một viện lạc bị vứt bỏ, trong viện mọc đầy cỏ dại, không biết đã bỏ hoang bao nhiêu năm tháng rồi, phòng ốc cũng đã rách nát không chịu nổi, trên nóc nhà có một cái lỗ thủng to lớn.
“Buổi tối hôm nay chúng ta ở đây?” Vô Sinh nói.
“Ừm.” Không Hư hòa thượng gật gật đầu.
“Ta cảm thấy, hay là chúng ta qua đêm ở chỗ Tiểu Hồng đi?” Vô Sinh nói.
Hắn cảm thấy ngôi nhà đơn sơ hoa nhã vừa rồi của Tiểu Hồng chính là hào môn đại viện khi so sánh với nơi này.
Két một tiếng, Không Hư đưa tay đẩy ra một nửa cánh cửa gỗ đã bị đổ xuống.
“Trong nhà của vị nữ thí chủ kia cũng chỉ có một mình nàng, trượng phu nàng có việc đi ra ngoài rồi, hai người xuất gia chúng ta không thích hợp qua đêm ở chỗ nàng.” Không Hư nói.
“Thế cũng đúng, thế nhưng, có chỗ tốt nào hơn hay không, nơi này thật sự là…”
Vô Sinh đi vào trong phòng, trong đó chỉ có một cái bàn bị phá mất, khắp nơi đều là tro bụi, căn phòng lạnh lẽo, ẩm ướt, còn có một loại hương vị nói không nên lời.
“Có một nơi có thể che mưa che gió cũng đã không tệ rồi, người xuất gia chúng ta không nên chú ý đến nhiều như vậy.” Không Hư hòa thượng nói.
Nói dứt lời, hắn thoáng quét sạch gian nhà một chút, sau đó tìm đến một nơi sạch sẽ, đắp một cái chăn đệm dưới đất. Tiếp đó, hắn đi ra bên ngoài tìm một ít củi, nhốm một đống lửa ngay tại trong phòng, lập tức cảm giác trở nên ấm áp lên rất nhiều. Thấy hắn làm những việc này đều hết sức thuần thục, hiển nhiên là không phải lần đầu tiên làm.
Sắc trời bên ngoài đã tối hẳn xuống, ục ục, nơi xa truyền đến vài tiếng chim hót.
Ve rừng kêu du tĩnh, chim hót núi càng u.
Bên ngoài cực kỳ yên tĩnh.
“Thời gian không còn sớm, ngày mai còn phải đi đường, nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Không Hư nói, nói đoạn, hắn liền nằm trên đất chuẩn bị đi ngủ.
“Ngươi không sợ ta chạy?” Vô Sinh hỏi.
“Chạy? Ngươi có thể thử một chút.” Không Hư nghe xong cười nói, cũng không để ý.
Không bao lâu sau, hòa thượng mập liền phát ra tiếng ngáy nhỏ nhẹ, hắn ngủ thiếp đi.
Vô Sinh thì nằm trên mặt đất, nghe âm thanh củi lửa bập bùng ở gần đấy, nên ngủ thế nào cũng không được. Nằm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn xuyên qua cái động lớn ở trên nóc nhà, nhìn lên bầu trời.
Hắn vốn không phải là người của phương thế giới này, ban đầu tên là Vương Sinh. Khi còn ở thế giới cũ, hắn cảm thấy mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi, thế nhưng, một cú ngủ thiếp kia, tỉnh lại đã ngay ở bên trong căn chùa miếu rách nát này, tiếp đó lại phát hiện thân thể của bản thân bị hoán đổi, không phải vốn là thân thể mình nữa.
Trẻ lại không ít, chỉ là bị người ta cạo thành trọc lóc, hơn nữa còn có một cái pháp hiệu đậu bỉ, hắn đã từng có một khoảng thời gian không có lấy lại tinh thần, còn tưởng rằng chính mình đang nằm mơ, ngơ ngơ ngác ngác, ngây người cả hai ngày. Khi hắn nhìn thấy ba chữ “Lan Nhược Tự” to lớn ở bên trên bảng hiệu của ngôi chùa miếu, hắn liền cảm thấy được có một loại cảm giác cực kỳ không tốt.
Thời điểm hắn đến hậu sơn kiếm củi, thấy được cây đại thụ giương nanh múa vuốt kia, dáng dấp cao đến mấy chục trượng, giương nanh múa vuốt, che kín bầu trời. Dù chỉ là một cây đại thu nhưng hầu như đã hơn cả một rừng cây rồi, kể cả lúc mặt trời mãnh liệt nhất, nhưng khi đứng dưới tàng cây cũng chỉ cảm thấy râm mát, không, phải nói là âm hàn. Lại nhìn về phía đằng sau, liền có thể nhìn thấy một ngọn núi lớn, đứng ở đó, tựa như một tên cự nhân đỉnh thiên lập địa, nguy nga nặng nề.
“Ngọn núi kia tên là gì?”
“Hắc Sơn!”
Đây là một vị sư huynh pháp hiệu Vô Não trả lời, lời còn chưa dứt liền đã có một trận gió thổi qua, người hắn như ở hầm băng, toàn thân phát lạnh, trắng đêm không ngủ.
Liêu Trai, Lan Nhược Tự, Thụ Yêu, Hắc Sơn lão yêu, Ninh Thái Thần, Yến Xích Hà, còn Tiểu Thiến câu hồn kia nữa, một vài cảnh tượng xuất hiện ở trong đầu hắn.
Kế tiếp là chuyện vào buổi sáng ngày hôm nay.
Kỳ thật, hắn cũng không phải là không muốn làm hòa thượng, đối với một cái chức nghiệp có chút cao quang này, nội tâm của hắn cũng có chút hướng tới, cũng từng nghĩ thử qua một lần. Thế nhưng, để cho hắn làm hòa thượng ở bên trong “Lan Nhược Tự” kia, đằng sau còn có một cây hòe già ngàn năm, và một tòa Hắc Sơn. Đánh chết cũng cũng không làm.
Chuyện nào có đúng dịp!
Hắn không phải thư sinh gọi là Ninh Thái Thần kia, kể cả nữ quỷ cũng dám đụng, hơn nữa nơi này cũng không có kiếm khách râu quai nón.
Hắn rất muốn chạy, thế nhưng thật không biết nên chạy đi đâu, bởi vì hắn đối với thế giới dưới chân núi cũng không biết một tí gì cả.
Ôoooo, bên ngoài đột nhiên có gió nổi lên, thổi cho nửa cánh cửa rách nát rung động kẽo kẹt kẽo kẹt, xuyên qua đi vào trong phòng, thổi cho đống lửa vang lên răng rắc.
Ân ô, đột nhiên có một âm thanh theo gió, nhẹ nhàng tiến đến từ bên ngoài, tựa như là một nữ nhân đang kêu gọi.
Có người?
Nghe được âm thanh, hòa thượng tuổi trẻ lập tức ngồi dậy từ dưới đất, tiếp đó nhìn thấy một bóng trắng ngoài cửa, thoáng cái đã mất.
Thừ gì đấy?
“Ai?” Vương Sinh kêu một tiếng về phía bên ngoài. Đáp lại hắn là âm thanh gió thổi ù ù.
“Nhìn lầm rồi?”
Nhưng vào lúc này, một bóng người màu bóng lại lần nữa lướt ra từ ngoài cửa, tóc dài, thoáng cái đã mất.
Có thế xác định, kia là một người!
Toàn thân của hắn giật mình một cái, tất cả lông tơ lập tức dựng thẳng lên.
Ừng ực, nuốt nước miếng một cái.
“Uy, uy, hòa thượng, bên ngoài có người!”
Kêu rồi lại kêu, hòa thường mập bên cạnh vẫn ngủ giống như là heo chết.
Vương Sinh hít một hơi thật sâu, cầm lấy bó đuốc, chậm rãi đi về phía cửa ra, tiến tới cạnh cửa, nhìn về bên ngoài, trong sân, cỏ dại rậm rạp, bầu trời, ánh trăng lành lạnh như nước, vẩy trên đại địa, hết thảy đều an tĩnh như thế, có vẻ như không tồn tại bất kỳ dị thường nào.
“Không có người, là nhìn lầm sao?”
Ù, một giận gió thổi, tiếp đó là một người bay ra từ bên trong cỏ dại, áo trắng toàn thân, mái tóc dài màu đen che kin khuôn mặt to lớn, mấu chốt là chân nó không có chạm đất, mà là cách mặt đất một thước, lơ lửng giữa không trung, hai tay rũ cụp xuống, cứ như vậy mà nhẹ nhàng đi tới phía cánh cửa.
Lập tức, một cỗ hàn ý từ xương xông thẳng lên trán, hắn cảm thấy tê cả da đầu, mồ hôi lạnh lập tức chảy ra, cả người ngẩn ngơ, toàn thân đều run lẩy bẩy, không biết làm sao cho phải.
Quỷ a!
Hắn hô to một tiếng, quay đầu lập tức chạy đến bên cạnh hòa thượng mập đang ngủ say.
“Tỉnh, tỉnh lại, bên ngoài có quỷ a!”
Hắn liên tục kêu to, tay túm chân đạp, đánh thức Không Hư hòa thượng.
“Sao thế?” Không Hư hòa thượng chẹp chẹp miệng, xoa xoa ánh mắt nhèm.
“Quỷ, bên ngoài có quỷ a!” Cánh tay run run của Vương Sinh chỉ bên ngoài.
“Quỷ, quỷ gì?” Không Hư hít sâu một hơi, đứng dậy liền đi ra phía ngoài.
“Nó ngay ở bên ngoài, ngươi cẩn thận một chút!” Vương Sinh nói.
Ai biết bên ngoài kia là quỷ gì, lỡ đâu loại thích ăn thịt người thì sao?
Hòa thượng mập đi tới cửa, két, cửa nát bị đẩy ra, không chút do dự, bên ngoài là viện lạc hoang vu, cỏ dại rậm rạp, tường viện sụp xuống hơn phân nửa, ở phía xa là rừng cây ngoài thôn cùng núi sâu, còn có tàn nguyệt uốn cong treo cao trên bầu trời.
Tĩnh, rất tĩnh.
“Nào có quỷ?” Hắn quay đầu hỏi.
“Vừa mới, nó từ ở phía sau cái nhánh cỏ dại kia bay ra, toàn thân mặc áo trắng, tóc dài che mặt, chân cách mặt đất.” Vương Sinh chỉ vào cỏ dại, nói.
“Đi, đi xem một chút.”
“A?”
“Sợ cái gì, trong lòng có phật, chư tà bất xâm.” Vẻ mặt của hòa thượng mập trang nghiêm nói.
A Di đà phật.
Tụng lấy một tiếng phật hiệu, tiếp đó tiến về hướng bên trong cỏ dại mà đi.
Cỏ dại khá cao, đến bả vai người, càng đi vào trong, Vương Sinh càng cảm giác toàn thân rét run.
“Ta đây không phải là đang đi tìm đường chết!” Hắn tự vấn lòng.
Vào trong không bao xa liền ngừng lại, đã đến chỗ cụt, tường viện tàn phá chặn lại lối đi, cái viện này vốn cũng không lớn.
“Ngươi xem, nào có cái gì?” Không Hư hòa thượng nói.
“Về phòng đi.”
Hai người vào phòng, đi tới cánh cửa, Vương Sinh quay đầu nhìn lại một cái, vừa rồi ở trong cỏ dại đó, hắn luôn cảm giác toàn thân không đúng, ngoại trừ âm hàn ra còn có một loại cảm giác kỳ lạ, tựa như đáng đồ vật gì đó đang dòm ngó chính mình vậy.