Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu

Chương 20

Trầm Dữ Chi rời đi.
 
Mang theo đầy sự uất hận và thương xót vô hạn.
 
Lý Tĩnh Gia im lặng nhìn đôi vòng tay trong suốt như pha lê trên tay, nó chứa đựng hy vọng của nhà họ Trầm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lợi dụng tình cảm của người khác, có phải muôn đời muôn kiếp không trở lại được?
 
Thôi vậy….
 
Nàng khó khăn lắm mới đứng dậy được, làm như bản thân không có vấn đề gì, lười biếng nằm trên chiếc ghế tựa trước cửa.
 
Mặt trời lặn dần, chỉ còn len lỏi hai ba tia ánh sáng dịu nhẹ, khắp nơi đều yên lặng. Lý Tĩnh Gia trong lòng đang hỗn loạn thì giật mình vì nghe thấy tiếng mèo kêu.
 
Nàng khẽ ngước mắt nhìn, là một tiểu hòa thượng đang cầm một cái lồng sắt kiểu Trung Quốc trên tay, bên trong là một con mèo nhỏ trắng đáng yêu.
 
Nữ nhân ngồi dậy, tràn đầy hứng thú, đôi mắt phượng lạnh lùng mở ra một chút: “Đây là?”

 
Tiểu hòa thượng không dám nhìn thẳng Lý Tĩnh Gia. Hắn chậm chạp, nhẹ nhàng đặt lồng sắt trên bàn, nhẹ giọng nói: “Trụ trì lo lắng công chúa ở trong chùa nhàm chán, nên đặc biệt đưa con mèo đến để làm bạn với công chúa.”
Con mèo trong lồng kêu một tiếng meo meo nho nhỏ, nhìn rất đáng thương. Lý Tĩnh Gia vươn bàn tay ngọc ra mở chiếc lồng tinh xảo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Công chúa cẩn thận!”
 
Tiểu hòa thượng đột nhiên kêu lên một tiếng, mèo con này rất tùy hứng, trừ Trụ Trì ra thì không ai có thể đến gần. Nếu lại gần, nó sẽ nhe răng, trợn mắt, cào người.
 
Nhưng sự lo lắng này rõ ràng là dư thừa, chỉ thấy cái đầu nhỏ trắng như tuyết chạm nhẹ vào lòng bàn tay của Lý Tĩnh Gia kêu meo meo hai tiếng, sau đó bắt đầu cọ cọ vào tay nàng.
 
Tiểu hòa thượng há to miệng, nhưng con vật nhỏ kia đã chui vào lồng ngực nữ nhân.
 
Lý Tĩnh Gia nhẹ nhàng vuốt ve mèo nhỏ. Khi nàng ngẩng đầu lên nhìn lồng sắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: “Vứt cái lồng sắt kia đi.”
 
“Được… Được.” Tiểu hòa thượng vội vàng lên tiếng. Ngay lúc chuẩn bị cầm lồng sắt đi thì lại bị nữ nhân gọi lại: “Từ đã.”
 
Hắn khẽ xoay người lại, thấy Lý Tĩnh Gia từ trên ghế đứng thẳng dậy: “Dung Thanh đâu?”
 
“Trụ trì đang ở sảnh trước đưa y phục cho người được chọn.”
 
Người được chọn được gọi là Trụ Trì đương nhiệm đời sau.
 
Mỗi trụ trì đời tiếp theo của Kim Thiền Tự đều được Phật chọn ở tuổi mười một và mười hai. Sau khi được lựa chọn, Trụ Trì sẽ trao y phục và được đảm nhiệm vị trí sau khi Trụ Trì đương nhiệm viên tịch.
 
Thế hệ này qua thế hệ khác, bảo vệ ngôi chùa lạnh lẽo này.
 
Khi hoàn hồn lại thì tiểu hòa thượng đã cầm lồng sắt rời đi, Lý Tĩnh Gia mang mèo con vào tăng phòng, sau đó nhấc chân đi về phía sảnh trước.
 
Không gian rộng rãi, các tăng nhân ngồi xếp bằng lần lượt, vừa yên tĩnh vừa đồ sộ.
 

Phía trên Phật đàn, Dung Thanh mặc một chiếc áo cà sa màu đen đung đưa bay phất phơ trong gió. Xung quanh cơ thể phát ra ánh sáng của Phật không thể khinh nhờn.
 
Đôi bàn tay to lớn của y nâng chiếc áo cà sa lên như món quà mà Phật ban cho người thiếu niên đang quỳ bên cạnh. 
 
Thiếu niên khuôn mặt trầm xuống, ẩn chứa chút kích động khi nhận lấy áo cà sa. Dung Thanh không biết nên nói cái gì, dáng vẻ y như đang chịu đựng.
 
Lý Tĩnh Gia cứ đứng đó như vậy, nhìn chăm chú vào sườn mặt nam nhân. Giống như cảm nhận được ánh nhìn, Dung Thanh quay lại nhìn về hướng này. Hai người mờ mịt nhìn nhau.
 
Đôi mắt y trong suốt, nhưng sâu trong mắt lại có chút cô đơn, hơn nữa không biết từ đâu lại có chút bi thương.
 
Cô đơn cái gì chứ?
 
Người đứng đầu Kim thiền Tự, chí cao vô thượng, thậm chí còn nắm quyền quyết định ngôi vị hoàng đế.
 
Đây là vị trí mà nhiều người muốn cả đời không thể nào đạt được.
 
Dung Thanh thu lại ánh mắt, lại nói thêm vài câu với mọi người, khi ngẩng đầu lên thì thấy nữ nhân đã biến mất.
 
Các đệ tử rời đi, Dung Thanh đứng lặng đó một lúc rồi mới chậm rãi quay người.
 
Trên hành lang hơi tối, mỗi lần bước một bước đều có thể nghe rõ tiếng bước chân của chính mình. Trong bóng tối, một đôi bàn tay nhỏ bé có tính toán trước đè Dung Thanh lên hành lang.
 

“Tối qua đại sư còn cùng Tĩnh Gia khanh khanh ta ta, sao bây giờ lại giả vờ như không quen biết?”
 
Giọng nói quen thuộc của nữ nhân truyền đến. Lý Tĩnh Gia chỉ tới vai cổ y, từng câu từng chữ đều có hơi nóng xuyên qua y phục của nam nhân, nóng bỏng dính vào da thịt y.
 
Ngón tay của nữ nhân chậm rãi bò trên người của Dung Thanh, cuối cùng rơi xuống sau cổ y. Trên cổ tay trắng nõn lộ ra cặp vòng phát ra ánh sáng trong sương mù mơ hồ.
 
Vẻ mặt nam nhân hơi thay đổi, bàn tay to ôm lấy sau đầu nàng, hai cánh môi mềm mại cuối cùng cũng áp vào nhau. Dung Thanh dùng sức liếm mút, nhả ra nuốt vào. Chỉ vài cái đã làm xáo trộn hơi thở của Lý Tĩnh Gia. Nữ nhân chống tay trước ngực y muốn đẩy ra, nhưng bàn tay to càng siết chặt hơn.
 
Khuôn mặt Lý Cảnh Gia đỏ lên, đôi tay vô lực rơi xuống. Nếu không phải có người ôm lấy nàng thì nàng đã sớm ngã xuống đất.
 
Nàng bị buộc phải chấp nhận nụ hôn mãnh liệt này, cố gắng để bắt kịp nhịp điệu của nam nhân. Sau khi cảm nhận được nàng đã thuận theo, rốt cuộc Dung Thanh cũng mềm lòng đi rất nhiều.
 
Bàn tay to chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ bé, thong thả mà chắc chắn trượt xuống dưới, cuối cùng rơi xuống nam căn đã phồng lên cao.
 
Dung Thanh buông đôi môi đỏ mọng của Lý Tĩnh Gia ra, tiến đến bên tai nàng hôn lên, bật hơi thở khó khăn. Y dùng giọng nói khàn khàn, trầm thấp mê hoặc lòng người: “Nó đã cứng, Tĩnh Gia, nàng phải chịu trách nhiệm.”

 

Bình Luận (0)
Comment