Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu

Chương 47

Ba chữ vẫn còn chưa nói hết, bộ phận sinh dục nóng bỏng đã tàn nhẫn cắm vào, cắm thẳng đến tử cung của nàng, nặng nề ma sát.


 


“Công chúa muốn tìm ai?” Y vừa hỏi, vừa cắm côn thịt, vừa sâu vừa nhanh, hư không cuối cùng cũng được lấp đầy. Lý Tĩnh Gia rốt cuộc không nhịn được bắt đầu rên rỉ từng tiếng.


 


Hai túi đựng va chạm “Ba ba”, lưu lại trên mông một mảng sưng tấy. Huyệt đạo bắt đầu vặn vẹo, nhưng tốc độ của Dung Thanh lại chậm lại lần nữa.


 


Lý Tĩnh Gia bắt lấy cánh tay có lực, bất chấp cặp vú lắc lư lên xuống. Nàng lắp bắp rên lên, không dễ dàng gì mới mới được một câu hoàn chỉnh.


 


“ Thoải mái… Ưm, thoải mái.”


 


Nói xong câu này, dường như muốn bổ sung thêm, tiếp tục nói: “ Tìm đại sư…”


 


Cuối cùng câu này cũng khiến nam nhân cảm thấy thỏa mãn, bộ phận sinh dục sáng bóng cắm xuyên từ đầu đến cuối, nhân lúc nữ nhân thở gấp đưa lưỡi thâm nhập vào trong.


 


Ở trên đang liều chết dây dưa, ở dưới gắn bó chặt chẽ. Giác quan của Lý Tĩnh Gia càng ngày càng rõ ràng. Âm đạo cắn mút gậy thịt chặt chẽ, hoa tâm cũng cắn chặt lấy đầu quy. Mỗi lần rút ra đều vang lên âm thanh “ba.”


 


“Không…. không muốn…” Lý Tĩnh Gia cuối cùng cũng đạt đến cao trào, nói không còn rõ lời, chỉ biết ôm chặt lấy cổ nam nhân, run người ưỡn eo. Đại não hiện giờ mơ màng, ngón tay không còn sức lực.


 


Dung Thanh cả người căng chặt, huyệt nhỏ quả thực ướt mềm mê người, dương vật được ngậm trong thông đạo trướng lên vài phần, tăng tốc cắm vào rút ra mấy chục lần, trực tiếp đẩy nữ nhân lên trên giường, tùy tiện bắn ra.


 


Tinh dịch nồng đậm quất vào thịt huyệt vừa mới lên cao trào, nóng đến mức cả người Lý Tĩnh Gia co rút lại, cắn lấy côn thịt, hút dịch thể trắng đục vào trong. Ngay lập tức, cơ thể nàng lại bắt đầu run rẩy, dư âm cao trào phun ra một cỗ dịch mật còn đọng lại.


 


Lửa chiến dập tắt, nữ nhân không còn khí lực, hai chân mềm nhũn buông thõng, đầu nghiêng một bên thở hổn hển. Một nụ hôn vừa nhẹ vừa ấm rơi trên mí mắt, âm thanh khàn khàn vang lên: “Ngủ đi.”


 


Buổi trưa.


 


Những tia sáng lốm đốm xuyên qua căn phòng im ắng, mỹ nhân nằm trên chiếc giường lớn nhẹ nhàng xoay người, chầm chậm mở mắt.


 


Vết tích của hai người tối qua không biết đã được dọn dẹp sạch sẽ từ lúc nào, thân dưới cũng khô ráo, không hề lưu lại chất sền sệt của nam nhân.


 


Lý Tĩnh Gia nhẹ nhàng động tay, cơ thể dường như kiệt sức, trong lòng nàng liền mắng y mấy chục lần, mới gắng gượng ngồi dậy.


 


Cửa phòng vừa hé một khẽ nhỏ, một đoàn trắng như tuyết xông vào như gió, quấn lấy váy đỏ thẫm kêu không ngừng. Ngón tay ngọc mảnh mai duỗi ra, nữ nhân mang theo ý cười, đặt mèo con vào trong lòng.


 


Ánh sáng giữa trưa rực rỡ, A Noãn không biết đi đâu rồi, xung quanh không thấy bóng dáng. Nữ nhân đột nhiên phấn khích, nhấc chân bước đi về phía trước viện. Con đường mòn trước kia người đến người đi không ngớt, không biết vì sao trở nên vắng vẻ, dường như không thấy người đến thắp hương.


 


Lý Tĩnh Gia vui mừng vì tự do, lúc đang muốn đến sân Đông Sương Viện thưởng thức hoa, đối diện lại xuất hiện thấp thoáng hai bóng người. Người cao kia vẫn mặc chiếc áo cà sa đen tuyền, sống mũi cao, sắc mặt lạnh nhạt, dưới ánh sáng dịu nhẹ kia làm lóa mắt, nhưng so với trước kia có chút không giống là…..


 


Mặt mũi lạnh như băng tan ra vài phần, lại khiến dáng người có chút nhu hòa.


 


Lý Tĩnh Gia hơi nheo mắt, cánh tay vuốt mèo cũng chậm lại vài phần. Nữ nhân bên cạnh Dung Thanh…


 


Nét mặt ngoan ngoãn kín đáo, lớp phấn hơi mỏng, sắc môi lúc nói chuyện càng tôn lên vẻ liễu yếu trước gió. Đôi mắt trộn vẻ lẫn hiền hòa có tám phần giống với Lý Tĩnh Gia. Váy dài hồng cánh sen hơi dính trên cơ thể. Mỗi bước đi, tóc dài đều nhẹ nhàng lay động.


 


“Đây không phải là Trầm Khánh Chi sao?.”


 


Trầm Khánh Chi chính là tỷ tỷ ruột của Trầm Dữ Chi, cũng là hoàng hậu Lý Ngang Câu lựa chọn. Nếu như nói tiếng tăm của Lý Tĩnh Gia bê bối, vậy vị hoàng hậu này chính là đức hạnh thiên hạ. Gia thế hiển hách, dung mạo xuất chúng, tính khí mềm mại, đều hội tụ trên người nữ nhân, tạo nên một Trầm Khánh Chi .


 


Chẳng trách hôm nay Kim Thiền Tự không có người, thì ra hoàng hậu đích thân đến.


 


Có điều….


 


Hai người họ sao lại ở cùng nhau?.


 


Hơn nữa nhìn Dung Thanh cũng không giống với dáng vẻ xa cách ngày trước.


 


Trong ngực Lý Tĩnh Gia đột nhiên khó chịu, nàng thu lại mạch suy nghĩ, sắc mặt không thể nào tốt được.


 


Chính vào lúc này, Trầm Khánh Chi đột nhiên nghiêng người, vừa khéo ngã vào người Dung Thanh, nhưng Dung Thanh không những không tránh mà còn đỡ lấy. Đôi má mềm mại ửng lên một lớp hồng nhạt, như có như không cảm ơn người bên cạnh, dáng vẻ muốn nói không ngừng.


 


Dung Thanh nhẹ ngẩng đầu, không biết nói gì, khiến cho Trầm Khánh Chi cắn nhẹ môi đỏ mọng.


 


Lý Tĩnh Gia đứng ở nơi không xa nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng này, chỉ thấy mỹ nhân hơi cau mày, trong mắt chứa đầy lửa giận.


 


Vẫn còn mặt mũi nói mình là cao tăng đắc đạo! 


 


Sáng nay mới rời khỏi giường nàng, buổi trưa đã ở đây dụ dỗ người khác.


 


Nữ nhân có phần tức giận, mèo con trong lòng bỗng nhiên kêu một tiếng, nàng đột nhiên tỉnh ngộ. 


 


Tức giận cái gì?


 


Dung Thanh cũng không phải là của nàng.


 


Lúc đang muốn rời đi, bàn tay ôm mèo hơi buông lỏng, đoàn trắng tuyết chuồn xuống mặt đất, chạy đến chỗ hai người kia.


 


“A…”


 


Nữ nhân nho nhã yếu ớt phát ra tiếng kêu sợ hãi truyền tới, Lý Tĩnh Gia quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy dáng vẻ A Ly cắn chặt lấy váy của Trầm Khánh Chi không buông.


Bình Luận (0)
Comment