Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu

Chương 62

“Mẫu hậu, đi thôi!” Âm thanh non nớt lại vang lên, cầm lấy tay áo Trầm Khinh Chi lôi kéo. Trầm Khánh Chi nhẹ gọi Lý Tĩnh Gia một tiếng: “Công chúa có chỗ nào không thoải mái sao?”
 
Khuôn mặt xinh đẹp nghiêm trọng ngẩn ra. Nghe thấy âm thanh, nàng buông khăn trải bàn, bất chấp ngón tay khảm trên da thịt, dùng sự đau đớn để nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh.
 
“Không việc gì.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Vậy ta mang đứa nhỏ rời khỏi, nó thật là ầm ĩ.” 
 
Trầm Khinh Chi gật đầu, bồng bềnh rời đi.
 
Cơ thể Lý Tĩnh Gia hơi mềm, ngón tay run nhẹ. 
 
Không thể nào….
 
Trầm Khinh Chi nhất định là đang lừa nàng!
 
Tâm trí lóe lên cảnh tượng Dung Thanh hết lần này đến lần khác nói yêu nàng. Đáy lòng bị xé ra khe hở nhỏ bé, đau đớn dày đặc cứng đờ lan ra. Ngay đến cả hít thở đều rỉ ra máu.
 
Không phải đâu, Lý Tĩnh Gia, đừng để lời nói người bên cạnh chi phối…..Nàng lẩm bẩm trong tim, lại bỗng như sinh ra nỗi sợ hãi.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong phòng yên tĩnh một mảng, bát thuốc nồng nặc từ nóng chuyển lạnh, mặt trời từ cao lặn xuống.
 
A Noãn lại bưng một chén thuốc tiến vào,  nhìn thấy chén thuốc trên bàn, nói: “Công chúa điện hạ….”
 
“ Ra ngoài!”
 
Cơ thể đau xót tê dại, lý trí siết chặt giữ vững. Lý Tĩnh Gia đột nhiên nổi nóng, to tiếng quát mắng.
 
A Noãn nét mặt hơi ngừng, cuối cùng cúi người lui ra.
 
Sắc chiều dần tối, trong phòng một mảnh tối đen. Lý Tĩnh Gia mặc cho tối đen lạnh giá bao lấy nàng, cơ thể mỏng manh không nhịn được phát run.
 
“Oạch…”
 
Ám hương thanh u quen thuộc tới gần, đèn thắp sáng, chiếu lên đôi mắt sương mù không chút ánh sáng.
 
“Sao lại không thắp đèn?” Cánh tay có lực ôm lấy người, nhẹ nhàng kéo vào lòng. Ngón tay mang theo chút chai mỏng trượt đến trán, vuốt những sợi tóc lộn xộn.
 
Ánh mắt Lý Tĩnh Gia chậm rãi ngưng tụ, rõ ràng là người quen thuộc như vậy…
 
Tại sao…
 
Trái tim bất an sợ hãi lúc đó đột nhiên bình tĩnh lại, Lý Tĩnh Gia cười, từng đóa lớn như Hoa nhi.
 
Sương mù trên mắt, che đậy tâm trạng sóng gió.
 
Nàng hốc mắt đỏ bừng, làm nũng như ngày trước: “Thuốc này thật đắng, ta có thể không uống không?”
 
Là thăm dò, là van xin, là cọng rơm cuối cùng.
 
Trưởng công chúa được nuông chiều trước này chưa từng như vậy, cho dù bị số phận đè ép, nàng đều giương nanh múa vuốt.
 
Trong khoảnh khắc đó, không khí đông lại.

 
Đôi mắt vốn trong suốt kia đột nhiên lóe lên hoảng hốt, bàn tay ôm lấy thắt lưng cứng đờ, bỗng chốc thắt chặt, dường như sợ người chạy trốn. Động tác nhỏ nhặt này lan dần trong lồng ngực Lý Tĩnh Gia, cuối cùng biến thành lưỡi dao sắc bén, vừa tàn nhẫn vừa nặng nề đâm vào tim.
 
Đáp án….
 
Nàng đã biết.
 
Tia hy vọng cuối cùng hoàn toàn bị dập tắt.
 
Nàng hi vọng biết bao Trầm Khinh Chi là đang nói dối, nhưng đôi mắt của Dung Thanh không có cách nào gạt người.
 
Lý Tĩnh Gia đột nhiên cười khổ, ngón tay cầm lấy chén sứ. Người trước đây từ từ chối uống thuốc như vậy lại đem nước thuốc một ngụm uống cạn.
 
Có lẽ là uống quá nhanh, tiếng ho vừa gấp vừa nặng liên tiếp truyền tới, nhưng nữ nhân dường như không để ý, khuôn mặt càng thêm đỏ cầm lấy bát khác. 
 
Dung Thanh trong mắt đấu tranh, tay lớn kìm chặt lấy cổ tay, muốn đem bát thuốc đoạt lấy.
 
Lý Tĩnh Gia cũng nổi nóng, giành lấy không buông, nước thuốc đen ngòm văng tung tóe, chén sứ trắng rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.
 
“Dung Thanh đại sư, mời trở về cho.”
 
Nàng ôm lấy áo, nóng rực từ trong lòng chui ra, bóng dáng mảnh khảnh hơi run, âm thanh vừa lạnh lẽo vừa cứng rắn, mang theo sự xa lánh trước nay Dung Thanh chưa từng nghe qua.
 
Yết hầu khẽ động, vừa muốn duỗi tay, âm thanh nữ nhân lại vang lên: “Nếu như Dung Thanh đại sư không đi, vậy Tĩnh Gia đi.”
 

Y biết Lý Tĩnh Gia không phải đang nói cười, nhưng hai chân như bị rót chì, làm cách nào cũng không nhúc nhích được. 
 
Lý Tĩnh Gia nhấc chân bước ra ngoài cửa, Dung Thanh cả kinh, nhanh chóng đuổi theo, cố chấp ôm chặt nữ nhân lạnh nhạt vào lòng.
 
“Tĩnh Gia...”
 
Âm thanh này vừa kéo dài vừa xa xăm, ý tứ trong đó không ai biết được.
 
Tâm trạng đáy lòng tích tụ đến đỉnh điểm, bàn tay trắng như hoa huệ bịt lấy môi hồng, nuốt tất cả tiếng thút thít vào trong.
 
Cơ thể mỏng manh run rẩy không ngừng, giọt nước mắt rơi xuống mặt đất, nở ra một bông hoa nhỏ.
 
Nàng không nên tin…
 
Hai chữ thích này, thật quá dễ dàng.
 
Lý Tĩnh Gia nhẹ nhàng xoay đầu, trái tim chân thành dường như cũng chia năm xẻ bảy, nàng mỉm cười rơi lệ: “Chân tâm của đại sư, thật là xa xỉ.”

 

Bình Luận (0)
Comment