Cuối cùng y cũng bị đuổi ra ngoài, thân hình cao lớn đứng yên ngoài cửa, ngón tay xoa khung cửa, rõ ràng chỉ cách một tầng giấy mỏng, nhưng lại giống như cách cả một thế hệ.
Thân hình cô tịch hơi động, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Lý Tinh Gia hai chân chạm đất, bàn chân bị mảnh sứ nát đâm vào, máu tươi đầm đìa, nhưng nàng gần như không cảm thấy đau đớn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tim đã đau thấu, còn có thể có cái đau hơn nữa?
Dung Thanh đứng ở ngoài của làm gì vậy?
Sợ nàng tự sát sao?
Làm sao có thể…
Trước khi khi mẫu hậu qua đời đã nắm lấy tay nàng, nói với nàng nhất định phải sống thật tốt.
Tồn tại…
Hai chữ này quá khó, cũng quá khổ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ai là người làm nàng động tình?
Hết thảy việc này đều là mua dây buộc mình!
Thân thể lạnh thấu, đôi mắt vừa mới cháy lên ngọn lửa lại bị ướt át dập tắt, chỉ còn vết sẹo chói mắt xấu xí kia.
Nàng vô lực ngã xuống giường, ôm chặt thân thể chính mình, muốn cảm nhận được một chút ấm áp.
Ý thức đột nhiên mơ hồ, cửa phòng truyền đến tiếng vang nhỏ, Lý Tĩnh Gia không còn sức lực đi xem xét.
Hai chân bị y bắt được, cái khăn ướt ở gan bàn chân nhẹ nhàng ma sát, thuốc mỡ lạnh lẽo làm cho đau đớn chìm xuống.
Làm sao mà chỉ có đau ở chân thôi?
Khóe mắt chảy xuống thanh lệ, nàng nghiêng đầu, vùi vào nệm chăn.
Ngủ một giấc đi…
Trong một đêm, Trưởng công chúa đã hoàn toàn bị bệnh.
Hôn mê sốt cao năm ngày, mới từ từ tỉnh lại.
Hoàng đế đích thân mang hơn mười vị thái y vào chùa, trên dưới Kim Thiền Tự đóng cửa, người khác không được tùy tiện đi vào.
Thiếu niên Đế Vương nổi trận lôi đình, ban đầu muốn dẫn người về cung, nhưng không biết vì sao, tại phút chót kêu người đưa người ở tại biệt uyển ngoại ô hoang phế rất lâu ra.
————
Thời tiết càng ngày càng thêm nóng nực.
Thảm cỏ xanh dưới đại trạch yên tĩnh, chỉ có tiếng ve sầu đầu hạ quấn quanh.
Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ.
Tới biệt uyển đã hơn một tháng, thân thể Lý Tĩnh Gia vẫn chưa thấy tốt lên.
Một bà tử phúc hậu tầm bốn năm chục tuổi từ cửa đi vào, trên tay cầm chăn mềm, phủ lên trên người thiếu nữ đang nằm trên ghế.
Cho dù tiếng động rất nhỏ, cũng làm Lý Tĩnh Gia tỉnh dậy.
Cặp mắt phượng của nàng mở to, ảm đạm không ánh sáng: "Giờ nào rồi?"
Bà tử thở dài, cung kính nói: "Giờ thân."
Hoàng thượng đau lòng cho công chúa, đưa hết tạp dịch ở phủ công chúa tới đây, mà đây là Trần bà tử, lúc trước cũng là người của Phủ công chúa.
Mấy ngày nay, Lý Tĩnh Gia gầy đến độ mắt thường có thể thấy, uống một đống thuốc, nhưng lại không thấy tốt lên tí nào.
Mỗi lần bà đến đây, người gầy yếu này không phải phát ngốc thì lại hôn mê, thật sự làm người xót xa.
Thái y nói, thân thể công chúa không phải không tốt mà là chủ nhân không có ý muốn sống, chỉ có thể kéo dài.
Lý Tĩnh Gia ngồi dậy, cổ tay ngó sen đặt trên chăn mỏng, ôm chặt đầu gối, lại bắt đầu ngơ ngẩn.
Ngoài viện truyền đến tiếng trẻ nhỏ cười một đứa nhỏ bốn năm tuổi chạy vào, không e dè chạy đến bên Lý Tĩnh Gia.
"Công chúa công chúa, đừng ngủ nữa, chơi với Toại An đi."
Đây là cháu trai của Trần bà tử, Toại An là tên mà Lý Tĩnh Gia đặt cho nó, chỉ khi có trẻ nhỏ ở trước mặt, khuôn mặt lạnh nhạt của nàng mới có thể lộ ra một chút dịu dàng.
Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh khẽ vuốt khuôn mặt đứa nhỏ ,đáy mắt đau thương lại bị dịu dàng che đi mất: "Ta mệt mỏi, một mình Toại An chơi đi được không."
Đôi mắt trắng đen phân minh của Toại An nhấp nháy, chiếu ra gò má trắng bệch không có có ánh sáng của nàng, tay nó nắm chặt lấy quần áo Lý Tĩnh Gia, bỗng nhiên nói: "Công chúa ngài đừng chết có được không?"
"Ngươi đứa nhỏ này, là ai dạy ngươi nói bừa như vậy!" Sắc mặt Trần bà tử lập tức biến đổi, túm lấy Toại An giơ tay muốn đánh.
"Chết" vốn là từ được kiêng kị, huống chi Lý Tĩnh Gia còn đang bệnh nặng.
Một cái tát đánh xuống, khuôn mặt nhỏ của Toại An nhăn lại, nhưng cố nén không phát ra tiếng, nhìn chằm chằm Lý Tĩnh Gia, quật cường lại bất khuất.
Đáy lòng Lý Tĩnh Gia nghe đứa nhỏ nói như vậy đã nổi sóng gió, mắt phượng phiếm hồng, nước mắt nóng bỏng không chịu khống chế rơi trên váy.
Làm gì có ai để ý nàng sống hay chết?
Nàng thở dài, duỗi tay kéo đứa nhỏ qua, ôm chặt Toại An, thanh âm nghẹn ngào nói: "Được, ta không chết."
Đã sống nửa đời người nhưng khi Trần bà tử nhìn thấy một màn này, lồng ngực cũng nghẹn lại. Bà rút khăn tay từ bên hông ra, xoay người đi lau nhẹ ở khóe mắt.
"Công chúa, Dung Thanh đại sư … Lại tới nữa."
Là tiếng của A Nhạc truyền vào, Trần bà tử vội vàng ổn định lại cảm xúc, giữ chặt Toại An: "Vô duyên vô cớ chọc cho công chúa đau lòng, cẩn thận ta trở về đánh đòn ngươi!"
Lý Tĩnh Gia ngẩng nhẹ đầu, dùng ngón tay khẽ lau nước mắt: "Kêu y trở về đi."
Trần bà tử chần chừ, Dung Thanh đại sư này mỗi ngày đều đến, nhưng công chúa luôn không cho y đi vào…
"Công chúa…" bà tử lên tiếng, nhưng Lý Tĩnh Gia lại lôi chăn mỏng nằm xuống, ánh mắt lạnh lùng.
"Dung Thanh đại sư là người trong Phật môn, ta hiện giờ mà kéo thân mình yếu ớt này, nếu đụng phải Phật khí…"
"Meo…"một cục bông màu trắng giống như gió vọt vào trong viện, chạy vòng quanh ghế kêu không ngừng.
Lý Tĩnh Gia từ trước đến nay thích mèo nhỏ như vậy, vậy mà bây giờ lại chỉ liếc mắt một cái, miệng vừa động một chút, lồng ngực liền đau như bị xé rách: "Đầu bếp nữ sau phủ mới có thai, không được chạm vào lông mèo, hãy đem A ly trở về đi."
“Không phải từ trước đến nay công chúa yêu nhất A Ly sao" A Noãn luôn luôn ổn trọng lên tiếng, hơi hoảng loạn.
Ngày ấy đại sư mua nàng ta từ trên tay mẫu thân nàng ta thậm chí tổ tiên ba đời cũng tra xét rõ ràng.
Y cho bà tử tới hướng dẫn nàng suốt một tháng.
Khi đó còn không biết mình đi hầu hạ vị quý nhân nào, lại biết Dung Thanh đại sư đối với người này rất nghiêm túc.
Đại sư không hiện vui buồn mỗi lần nhưng nhắc tới nàng trên mặt đều là ẩn chứa dịu dàng…
Nàng không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết không phải là quang cảnh như hiện giờ.
A Ly như nghe hiểu lời A Noãn nói, lúc trước luôn luôn nhảy đến lồng ngực Lý Tĩnh Gia không chút do dự, hiện giờ lại thông minh cọ chân ghế.
Không nghĩ tới mỗi lần A Ly kêu một tiếng, vết thương trên ngực Lý Tĩnh Gia sẽ càng sâu.
Nàng nhắm lại hai mắt che giấu cảm xúc nói: "Đây là mèo của Dung Thanh đại sư, đưa trở về đi."
····························