Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu

Chương 64

Lý Tống năm 27, An Bắc Bá chỉ trong vòng hai tháng, đã làm cho nạn trộm cướp ở phương Bắc được diệt trừ sạch sẽ.
 
Đã từng là tân khoa trạng nguyên điềm đạm nho nhã, nay đã kế thừa truyền thống của Trầm gia.
 
Triều đình, quân đội, lời tán dương nổi lên bốn phía.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vị thống lĩnh quân đội từng tâm cao khí ngạo, dẫn dắt 50 vạn quân, thế nhưng lại cam nguyện làm thuộc hạ của Trầm Dữ Chi, tôn hắn làm soái.
 
Tấu chương đã hồi chiều được dâng lên sớm, rõ ràng là chuyện tốt, nhưng ngôi cửu ngũ chí tôn kia lại đột nhiên bị bệnh hiểm nghèo, ngày ngày nằm trên giường, tinh thần uể oải.
 
Mà quyền thần Nhan Thư Dĩnh dường như chạm vào vảy ngược của hoàng đế bị tước đi chức vị, rồi tùy ý ném tới đại doanh ngoài thành.
 
Biệt uyển vùng ngoại ô vẫn tĩnh lặng như cũ.
 
Lý Tĩnh Gia quần áo nhẹ nhàng, nằm ngủ ở trong viện.
 
Khó khăn lắm mới ngủ được, ngoài viện đột nhiên có tiếng xôn xao.
 
Nàng lười biếng xoay người, không muốn đi xem.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mới mơ màng đi vào giấc mộng, trong không khí có mùi rỉ sắt lạnh lẽo cùng hơi thở nóng bỏng, có thứ gì dừng ở trên gò má, giống như do dự.
 
Mắt phượng híp lại, lọt vào trong tầm mắt là mũ bạc giáp sắt, nhìn lên trên lại đụng phải gương mặt tuấn lãng của Trầm Dữ Chi. 
 
Ánh mắt cứng cỏi, mi dài động đậy, cánh môi mím chặt, bàn tay để ở trên không trung có vài miệng vết thương, giống như sợ máu tươi dính vào người nàng, lại run rẩy thu hồi.
 
"Tĩnh Gia, ta đến chậm …" một câu này vô cùng nặng nề, cùng tự trách.
 
Từ phương Bắc trở về được nửa đường, có người báo Lý Tĩnh Gia bệnh nặng, chàng ta ngựa không ngừng vó, nhưng thân hình vốn mảnh khảnh nay chỉ còn một chút xương cốt.
 
Lý Tĩnh Gia tâm tình bình tĩnh như nước, sáng sớm đã nhận được tin tức, nhưng không ngờ Trầm Dữ Chi lại trở về sớm như vậy.
 
Nàng hơi nhổm dậy, thần sắc do bị bệnh mà có hơi uể oải, gạt bỏ ảm đạm nói:" Trầm đại nhân màn trời chiếu đất, bôn ba đường dài, cần trở về nghỉ ngơi tốt đã".
 
Ý đuổi khách quá mức rõ ràng, đến nỗi A Hoan và A Nhạc đang cười cách đó không xa cũng ngẩn ra, hai mắt nhìn nhau. 
 
Nhưng Trầm Dữ Chi lại không giống lúc trước, nếu như nói tỉ mỉ, chắc là có thêm vài phần sát phạt quyết đoán cùng nhuệ khí. 
 
Thân hình hắn đứng thẳng, sột sột soạt soạt một lúc, đến lúc có tiếng áo giáp va chạm với mặt đất. 
 
"Ta ở đây rồi, mong người chiếu cố".
 
Để lại lời này, hắn quyết đoán quay người, chỉ nghe được giọng nói khàn khàn cách đó không xa của hắn: "Giúp ta chuẩn bị nước và một bộ y phục sạch sẽ". 
 
Trầm Dữ Chi vậy mà thật sự ở lại, sợ Lý Tĩnh Gia chạm phải mùi máu tanh, nằm trong thùng tắm tắm rửa một canh giờ, mới mặc lên áo trong, tiện đến viện tràn ngập hương lạnh, bước vào trong. 
 
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Lý Tĩnh Gia giống như một đóa hoa tàn, tùy ý dựa trên gối mềm, nhìn vào cửa sổ phát ngốc. 
 
Thân ảnh cao lớn đến gần, mùi hương thanh ngát, sau khi tắm gội gọi thần trí của nàng về, xiêm y Trầm Dữ Chi rối loạn, trên ngực và bụng có vài vết sẹo làm người ta sợ hãi.  
 
Mới chỉ nhìn thôi, trái tim Lý Tĩnh Gia đã đập mạnh. 
 
Cách tay dài duỗi ra, thân hình mềm mại liền rơi vào trong ngực, môi Trầm Dữ Chi hạ xuống trên cổ Lý Tinh Gia. 

 
Ta ở trên chiến trường, bị vô số vết thương lớn nhỏ, chỉ có lần đó nặng nhất, nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh suốt bảy ngày, quân y lắc đầu nói các tướng quân chuẩn bị hậu sự cho ta, nhưng mà…
 
Vào lúc ta rơi vào hắc ám vô biên, hình bóng ngươi như một cọng rơm cứu mạng ta, kéo mạng ta về.
 
Chàng ta cười khẽ một tiếng, môi mỏng chuyển lên gò má, thật cẩn thận khẽ chạm: "Sinh mệnh kỳ quái như vậy đấy, có lúc tưởng niệm, có lúc lại không hết bồng bột".
 
Trái tim Lý Tĩnh Gia nóng đến nỗi phát run, ngón tay nắm chặt, bàn tay bị bấm đến chảy máu. 
 
Đáy lòng sớm đã máu thịt mơ hồ, kêu la đau đớn. 
 
Nàng nên lấy cái gì đến trả cho Trầm Dữ Chi?
 
Tình cảm đã rách nát, hay tấm thân lụi bại.
 
Nàng bỗng chốc tức giận, xoay chuyển thân mình, áp lên đôi môi mỏng của Trầm Dữ Chi. 
 
Hai người trúc trắc dán môi vào nhau, chỉ biết gặm cắn nhè nhẹ. 
 
Trong mắt Trầm Dũ Chi lóe lên kinh ngạc, nháy mắt lại lộ ý dịu dàng, trầm luân, bàn tay to đỡ lấy cái gáy, nhẹ mút trên môi nàng. 
 
Thân thể giao triền, hô hấp của chàng ta càng thêm hỗn loạn, cự long đang ngủ say dưới thân dần dần thức tỉnh, trên đỉnh mông mềm. 
 
Cánh môi chuyển xuống phía, dưới hôn lên xương quai, xanh ngón tay cầm lấy đai lưng kéo một cái, sa mỏng rơi xuống, lộ ra da thịt trắng nõn.
 

"Có thể sao?" Trầm Dữ Chi hiển nhiên khó có thể tự khống chế, chống đỡ một tia lý trí cuối cùng, phát ra tiếng dò hỏi.
 
Lý Tĩnh Gia dại ra nhìn về không trung.
 
Như này tính là cái gì? 
 
Nàng tính là cái gì?
 
Bộ dáng nằm ở dưới thân Dung Thanh thừa hoan khắc cốt ghi tâm, sỉ nhục to lớn, không cam lòng dâng lên, hóa thành nước mắt, từng hạt từng hạt rơi xuống.
 
Nước mắt nóng bỏng rơi trên vai chàng ta Trầm Dữ Chi chợt cứng đờ, kéo nàng về đối diện mình.
 
Đối mặt với nàng đang hoa lê đái vũ, chàng ta hoàn toàn hoảng loạn, dùng ngón tay lau trên khóe mắt nàng, đau lòng: "Tĩnh Gia… Tĩnh Gia… Xin lỗi".
 
Là chàng ta quá nóng nảy, đã quên người trong lòng còn đang bệnh.
 
Lý Tĩnh Gia lắc đầu, âm thanh nghẹn ngào nói: "Là ta phải xin lỗi ngươi".

 

Bình Luận (0)
Comment