Dung Thanh trầm mặc không nói, da đầu tê rần rút gậy thịt ra, cọ xát một ít vào thịt mềm.
Sung sướng và tê dại leo lên lưng trắng nõn khiến đầu óc của Lý Tĩnh Gia choáng váng, môi đỏ mọng hét lên, nhưng nàng không biết rằng điều đó còn kích thích hơn. Gậy thịt nóng bỏng cứng rắn không tiến vào vội vàng mà cọ xát kéo giữ trên nếp gấp vách hang, từng li từng tí lên đỉnh. Hoa tâm co thắt lại, tất cả bị rút ra
Lý Tĩnh Gia căng cứng hoàn toàn, hô hấp dồn dập, chỉ cần nhúc nhích một chút, thân thể thanh tú sẽ run lên, lông mi dài dính giọt nước trong suốt
Nàng ngước cổ lên, cảm nhận gậy thịt giống như cánh tay trẻ con đang đút vào rút ra.
Dung Thanh đang hành hạ nàng, muốn nghe giọng nói dịu dàng của nàng ôm cổ cầu xin y. Nhưng điều này làm thế nào có thể?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tình ái sâu nặng và chậm rãi không chỉ toàn bộ khoái cảm, mà còn là từng đợt nhẹ nhàng đau đớn, chua xót của tim đập nhanh.
Mật huyệt nuốt chặt lấy vật cứng, gậy thịt đen hồng bị chất lỏng đặc quánh nhuộm trơn bóng, mỗi lần rút ra đều mang theo một ít nước nhờn đục ngầu.
Bị Dung Thanh mút đến mất hồn, cúi đầu ngậm lên vú nàng, cảm giác tê dại ngứa ngáy phát ra, vách huyệt co rút từng đợt, gậy thịt tiến vào càng lúc càng nhanh, tinh dịch bắn ra xung quanh, phát ra tiếng nước “bạch, bạch”.
Các ngón tay ôm lấy lưng y, cào lung tung, khoái cảm tích tụ, đưa nàng lên đỉnh. Nàng run lên cắn chặt đôi môi đỏ, nuốt hết tiếng rên rỉ vào trong. Đây là tôn nghiêm cuối cùng của Lý Tĩnh Gia.
Vách hang mềm mại, trơn bóng đến cực điểm, Dung Thanh cũng trở nên tàn nhẫn, y thấp giọng thở hổn hển, thân dưới cắn chặt đến mức muốn lấy mạng, trong cơn choáng váng lý trí bị đánh tan thành từng mảnh, lại cắm vào mấy trăm lần nữa, Lý Tĩnh Gia ngửa đầu đồng thời huyệt nhỏ co rút lại, gậy thịt phồng lên rút ra khỏi nơi ấm áp, mềm mại.
Chất lỏng màu trắng đặc sệt chảy ra giường, hơi thở nam tính mạnh mẽ tản ra, Lý Tĩnh Gia thất thần, ánh sáng trong mắt từ choáng váng chuyển thành tối đen, xen lẫn mờ mịt.
"Đại sư cũng đã trút giận xong, trở về đi."
Những lời này nói ra từ đôi môi đỏ mọng, không chỉ sỉ nhục Dung Thanh, mà còn sỉ nhục chính mình. Cơ thể yếu ớt bị y túm lấy, ôm chặt vào lòng. Hai người nhìn nhau im lặng, Lý Tĩnh Gia cũng không buồn ngủ, mà nhận ra phía sau có tiếng thở đều đều, nàng không dám quay lại, khi nhìn thấy màu xanh nhạt trong mắt y nàng sẽ mềm lòng.
Lý Tĩnh Gia, hãy nhìn về phía trước, đừng quay đầu lại.
Giấc ngủ này ngủ đến lúc hoàng hôn, sắc trời càng ngày càng tối, cửa có tiếng xô đẩy, mới phát hiện cửa đã bị khóa, lúc này Trầm Dữ Chi lên tiếng: “Tĩnh Gia, ngươi tỉnh rồi sao?”.
Hôm nay Trầm Dữ Chi là công thần của Lý Tống , hôm nay là ngày đón gió tẩy trần cho hắn, Lý Ngang Câu có bệnh nhẹ, mọi việc đều do Hoàng hậu Trầm Kinh Chi đích thân lo liệu. Ngồi cùng trên yến tiệc, trong đầu hắn chỉ toàn là hình bóng của Lý Tĩnh Gia.
Điều buồn cười là An Bắc Bá đã về hai ngày, thậm chí chàng ta còn chưa trở về phủ của An Bắc bá.
Lý Tĩnh Gia đang trong giấc ngủ say dễ dàng bị đánh thức, khẽ nhúc nhích thân thể, bàn tay to lớn nóng bỏng còn đang đặt ở trên hông nàng, nàng chững lại mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Trong lồng ngực có một tia hoảng sợ, hơi ấm của Dung Thanh nhuộm đỏ làn da của nàng, nhưng nàng vẫn không muốn nhìn lại.
“Tĩnh Gia?” Giọng nói của Trầm Dữ Chi lại vang lên, Lý Tĩnh Gia muốn đứng dậy, nhưng lại bị bàn tay to ôm chặt hơn một chút. Hơi thở phun lên đỉnh đầu ái muội, nóng rực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dung Thanh đã dậy từ sáng sớm, y giữ im lặng để không làm phiền nàng ngủ.
“Buông ra.” Giọng nói này lạnh lùng và cứng rắn, cơ thể Lý Tĩnh Gia khẽ run lên, trong lòng cũng phát lạnh. Có một lớp băng dày đặc, đau và lạnh.
Dung Thanh không bao giờ giải thích bất cứ điều gì với nàng. Ngay cả khi y nói những lời nhẹ nhàng, giải thích rõ ràng lý do mang thuốc tránh thai, nàng có thể mềm lòng.
Y cố tình không nói gì cả.
Nếu y không nói thì đừng nói ...
Một người cao cao tại thượng đứng đầu Kim Thiền Tự sao có thể bị một nữ nhân dụ dỗ? Ngay lập tức bàn tay to lớn thoáng buông lỏng ra, Lý Cảnh Gia đã chật vật đứng dậy, trong ánh sáng mờ tối mặc lại y phục rồi yên lặng ngồi trên ghế.
Trầm Dữ Chi vẫn ở ngoài cửa.
Tội gì lại ép mình thành ra như vậy?
“Tĩnh Gia, ngày mai đại tỷ tổ chức yến tiệc trong cung, mời ta và ngươi cùng đi…” Trầm Dữ Chi biết Lý Tĩnh Gia đã dậy, tự mình nói.
Nói xong, dừng lại thêm hai giây: “Cùng đi đi.”.
Ý tứ trong lời này quá rõ ràng, Trầm Kinh Chi là tỷ tỷ duy nhất của Trầm Dữ Chi, đưa Lý Tĩnh Gia đi gặp mặt là quyết tâm muốn lấy nàng làm thê tử.
Hiện giờ Trầm Dữ Chi chiến công hiển hách, chuyện hôn ước năm xưa của hai người là điềm gở đã bị lãng quên từ lâu. Nếu nàng đi, cuộc hôn nhân giữa công chúa và An Bắc Bá là điều chắc chắn, không ai dám xen vào.
Lý Tĩnh Gia sửng sốt.
Đi hay không đi?
Đây không phải là điều nàng muốn sao?
Gả cho Trầm Dữ Chi, rồi rời khỏi kinh thành ...
Dung Thanh ngồi trên mép giường, hai mắt u tối, lý trí đè nén tất cả cảm xúc điên cuồng, chỉ để lại một mảng trầm tĩnh.
Lý Tinh Gia quay đầu lại, đôi mắt phượng như sương mù cứ như thế nhìn Dung Thanh. Sau một hồi im lặng, nàng bỗng nhiên cười khổ, nhìn về phía cửa đáp: "Được".