Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu

Chương 67

“Công chúa mặc cái này đi, nhất định sẽ tôn lên vẻ đẹp của người.”
 
“Cái này phô trương quá, cái áo choàng lụa màu xanh nhạt kia tốt hơn!” 
 
Trong phòng la hét ầm ĩ, A Hoan và A Nhạc như cặp chim vui sướng, trong tay nắm chặt y phục và trang sức, không ngừng đi qua đi lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Công chúa cùng công tử tiến cung, đây chính là chuyện vui lớn.
 
Lý Tĩnh Gia ngồi trước gương cười nhạt, sắc mặt vẫn tái nhợt, tùy ý cho Trần bà tử đùa nghịch trên đầu.
 
A Noãn cúi đầu đứng cạnh gương, cau mày, muốn nói rồi lại thôi.
 
Công chúa….
 
Thật sự chọn Trầm đại nhân sao.

 
Sau hai khắc, Trần bà tử mỉm cười dịu dàng thu tay lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp trong gương.
 
Trên môi được thoa son, thấy cả người như có sức sống hơn hẳn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Công tử.” A Hoan đột nhiên lên tiếng. A Nhạc ngừng một lát, lấy cùi chỏ đâm đâm một bên bạn tốt, lúc này mới nói: “An Bắc Bá.”
 
Trầm Dữ Chi chầm chầm tới gần, ôm lấy nữ nhân từ phía sau. Giọng nói hết sức kiên nhẫn, trầm tĩnh: “Tĩnh Gia…”
 
Cuối cùng….
 
Cuối cùng chàng ta cũng chờ được ngày hôm nay.
 
Lý Tĩnh Gia mím môi nhẹ nhàng, đứng dậy khỏi ghế: “Đi thôi.”
 
Một đôi ngọc bích bước lên xe ngựa, giẫm vết bánh xe. Giai nhân nghiêng đầu nhẹ, ánh mắt dừng lại rất nhanh ở nơi nào đó, chui vào màn xe.
 
Lần trước đâu có thấy bức tường đỏ, ngói đen như vậy, Lý Tĩnh Gia nhớ không rõ.
 
Ngày mùa hè Ngự Hoa Viên như một bức tranh khoe sắc, bốn hướng đều tỏa mùi hương. So sánh với nó, Lý Tĩnh Gia như một cành cây khô, mặc quần áo sang trọng, đầu giải mũ đỏ thắm, trang sức quý báu, ngồi ở vị trí cao. Nhưng trong lòng trống trơn, ánh mắt thất thần.
 
Đúng lúc đi đến chỗ góc rẽ, chợt một bóng người màu hồng nhào tới. Trầm Dữ Chi ngẩn ra, ôm lấy con người bé nhỏ đang thất thần vào người.
 
Hai, ba tên thái giám phản ứng nhanh chóng, bước tới giữ lại bọn họ. A Hoan theo Lý Tĩnh Gia tiến cung, tức giận nói: “Thật to gan, vậy mà tùy tiện va chạm với Trưởng công chúa cùng An Bắc Bá.”
 
“Trưởng công chúa điện hạ… Nô tỳ! Nô tỳ có chuyện muốn nói!”

 
Tỳ nữ bị giữ lại giãy giụa muốn đứng lên, nghẹn ngào lên tiếng.
 
Giọng nói này rất quen thuộc. Đúng vậy! Lý Tĩnh Gia trầm ngâm, trong đáy mắt như vậy mà hiện lên hình bóng của Nhược Nhi.
 
Trên gò má thanh tú vậy mà có hai vết sẹo làm cho người ta sợ hãi, vậy mà trực tiếp cắt từ má cằm đến khóe mắt.
 
Trong quá khứ chỉn chu là thế, bây giờ đầu tóc bù xù, mặc bộ y phục thấp kém nhất trong cung.
 
Từ khi rời khỏi phủ công chúa, rõ ràng nàng kêu người đưa Nhược Nhi về bên cạnh Lý Ngang Câu, sao có thể như thế này?
 
“Nhược Nhi…” Lý Tĩnh Gia do dự lên tiếng, lông mày xinh đẹp nhíu lại.
 
Thấy nữ nhân nhận ra chính mình, Nhược Nhi giống như bị điên thoát khỏi sự trói buộc, lao thẳng tới chân của Lý Tĩnh Gia, đập trán xuống đất.
 
“Công chúa, cầu xin ngài… Cầu xin ngài cho nô tỳ một chút thời gian, nghe nô tỳ nói vài câu… Công chúa.”
 
Nữ tử nói lung tung, ánh mắt đảo loạn khắp nơi, cơ thể run rẩy mãnh liệt.
 

Lý Tĩnh Gia siết chặt ngón tay.
 
Rốt cuộc cũng từng là chủ tớ, mặc dù nàng là người của Lý Ngang Câu nhưng cũng đã hết lòng hầu hạ cho nàng…
 
“Các ngươi đi trước, ta sẽ tới ngay.” Lý Tĩnh Gia quay đầu lại nói. Trầm Dữ Chi hơi ngừng lại, nắm chặt ngón tay Lý Tĩnh Gia, nhìn về phía bàn đá cách đó không xa: “Ta sẽ đợi người ở bên kia.”
 
Cuối cùng chỉ còn lại hai người, đáy mắt Nhược Nhi đã chứa đầy nước mắt, túm lấy váy của Lý Tĩnh Gia khóc thảm thiết.
 
“Cầu xin Công chúa hãy cứu mạng Hoàng thượng, cầu xin Công chúa hãy cứu mạng Hoàng thượng!”
 
Lý Ngang Câu không phải bị bệnh sao?
 
Tại sao muốn nàng đi cứu?

 

Bình Luận (0)
Comment