Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu

Chương 71

Cuộc sống dần ổn định trở lại.
 
Lý Tĩnh Gia vẫn ở biệt uyển, khác với trước đây là trong nhà có thêm một nam nhân. 
 
Mặc dù việc này không hợp lễ nghi, nhưng nhìn đôi má ngày càng hồng hào của nữ nhân, đám nha hoàn sai vặt cũng vui mừng hẳn lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trầm Dữ Chi đã đến đây vài lần.
 
Lý Tĩnh Gia biết mình có lỗi với chàng ta, nên từ chối gặp mặt. 
 
Những chuyện trước kia Trầm Khinh Chi đã làm, Trầm Dữ Chi đều biết tất cả.
 
Người trưởng tỷ có khuôn mặt dịu dàng đã giết ai, giết như thế nào, chàng ta biết toàn bộ.
 
Nhưng chuyện mai phục bắn chết Lý Ngang Câu, chàng ta thực sự không biết.
 
Ngày hôm đó, thấy Lý Tĩnh Gia tự tay đâm con dao vào bụng Trầm Khinh Chi. Khoảnh khắc đó chàng ta vừa sợ, vừa đau.
 
Nhưng trước kia Trầm Khinh Chi giết người hầu, phi tần trong cung, thậm chí còn có cả thị vệ thân cận, chẳng lẽ bọn họ không đau sao?
 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chàng ta không trách Lý Tĩnh Gia.
 
Chỉ trách trưởng tỷ của chính mình tội nghiệt nghiêm trọng, mà chàng ta thì không thể làm gì.
 
Những ngày gần đây, Lý Tĩnh Gia cảm thấy hoảng sợ.
 
Nhìn thấy Dung Thanh là muốn quấn lấy y, thật giống như sẽ không bao giờ gặp lại được nữa.
 
Bây giờ mới là giữa hè, Dung Thanh đã mua cho nàng rất nhiều y phục mùa đông.
 
Nhìn thấy những bộ y phục đó, nàng không khỏi cảm thấy phiền lòng, la hét kêu người đòi vứt đi.
 
Mỗi lần Trầm Dữ Chi tới biệt uyển, hai người đều tránh nàng nói chuyện gì đó. Nàng giả vờ tức giận muốn hỏi nhưng lại luôn bị người khác lấy lý do tống ra ngoài.
 
Hôm nay.
 
Sắc trời tối sầm, nhìn bóng dáng Trầm Dữ Chi rời khỏi thư phòng. Lý Tĩnh Gia giống như dây leo quấn lấy thân thể Dung Thanh.
 
Nàng được nuông chiều liền tức giận, lại hỏi hai người đang nói chuyện gì.
 
Trong đáy mắt Dung Thanh có cái gì đó mà Lý Tĩnh Gia không thể hiểu được, giống như là không muốn, càng giống như thấy thoải mái.
 
Lý Tĩnh Gia thấy hoảng sợ không rõ nguyên nhân, nàng muốn tránh ra khỏi ngực nam nhân, lại bị người trực tiếp bế lên, bước chậm rãi hướng về phòng của hai người.
 
Không biết trong phòng xông hương gì, mà cảm thấy ấm áp.
Nhưng Lý Tĩnh Gia lại càng thêm luống cuống, mím môi nhìn chằm chằm lư hương. Đột nhiên cầm gối trong tay ném ra ngoài: “Ta không muốn ngửi cái này.”
 
Dung Thanh không ngửi thấy, liền ôm nàng nằm xuống. Giống như mỗi ngày, ôm nàng vào trong ngực.
 
Lý Tĩnh Gia không ngừng vặn vẹo, vươn tay muốn cởi áo nam nhân, nhưng lại bị giữ lại.
 
“Ngủ đi.”
 
Giọng nói khàn khàn kéo dài, hỗn loạn xen lẫn giọng mũi không biết rõ cảm xúc.
 

Lý Tĩnh Gia giữ tâm trí vững vàng, nhưng không ngờ mí mắt càng ngày càng nặng, liền ngủ mê man.
 
Trời đã sáng.
 
Ngoại thành, trước một ngôi nhà lớn, có năm chiếc xe ngựa đang dừng.
 
Nữ nhân ngủ say được đặt nhẹ lên chiếc ghế êm ái, nam nhân cao lớn dừng lại nhìn hồi lâu. Sau một lúc yên lặng, cuối cùng hạ quyết tâm kéo rèm màn lên.
 
Trầm Dữ Chi đi đến trước mặt nam nhân, lông mày nhíu chặt, giọng điệu nghiêm trọng: “Dung Thanh, ngươi có chắc chắn không. Bây giờ vẫn còn  sự lựa chọn khác, một khi ta rời khỏi thành, sẽ không bao giờ quay đầu lại.”
 
Khuôn mặt Dung Thanh lạnh nhạt, nhưng không nghĩ tới bàn tay to trong áo đã nắm chặt lại, giọng nói giả vờ lạnh lùng: “Đã đến giờ.”
 
Nghe được lời này, Trầm Dữ Chi quay người dứt khoát. Xe ngựa chuyển từ chậm thành nhanh, biến mất ở con đường nhỏ phía trước.
 
Nam nhân dừng chân thật lâu, quanh thân lộ ra vẻ cô đơn không hợp với áo cà sa.
 
Y chậm rãi quay người lại, nhìn căn nhà trống trải, bước chân có chút không vững.
 
“Meo…”
 
Cục bông trắng ngoan ngoãn ngồi trước cửa, mở to mắt.
 
Dung Thanh ổn định thân hình, vươn tay bế A Ly lên, cẩn thận đóng cửa lại.
 
Từ trước đến nay Lý Tĩnh Gia đều muốn tự do.

 
Đứa con là gông xiềng, y không muốn dùng sự ích kỷ của mình để nhốt con chim tự do đó lại.
 
Trước khi sư phụ qua đời, giao Kim Thiền Tự vào tay y. 
 
Chỉ cần một ngày y còn sống, y nhất định sẽ kế thừa trách nhiệm với Kim Thiền Tự.
 
Y có thể phạm phải những điều cấm và tội lỗi đối với Lý Tĩnh Gia, nhưng y không thể không để ý, bỏ qua trách nhiệm.
 
Bóng dáng lơ lửng dần đi xa, nghiêng ngả một chút, lại trở về con đường đúng đắn.
 
Thế gian có ai làm được cả hai?
 
Không phụ Như Lai.
 
Không phụ nàng.
 
—--------------------------------- Hết truyện—-----------------------------------------

 

Bình Luận (0)
Comment