Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu

Chương 72

Nghe đồn trung tâm hoàng thành khai trương quán rượu, bà chủ tư thái yểu điệu, tuổi trẻ xinh đẹp.
 
Quán rượu này không giống với quán rượu bình thường khác ở chỗ, là dùng bè tre bưng đồ ăn, dùng lá cây làm chén.
 
Qua loa như vậy nhưng lại rất thu hút các thiếu gia tiểu thư nhà giàu sôi nổi ghé tới, thậm chí còn xếp không được chỗ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kim Thiền Tự hương khói không ngừng, người đến người đi.
 
Một nữ tử trẻ tuổi khoảng hai mươi mấy tuổi mặc váy dài màu đỏ sậm, mỉm cười xuyên qua đám đông.
 
Mấy tiểu hòa thượng mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm phía dưới tấm che mặt, cảm thấy hơi quen mặt.
 
“Bà chủ, tới cầu nhân duyên nha?” Một công tử phú hào kênh kiệu đụng phải, hồn phách muốn bay theo phụ nhân.
 
Nữ nhân khẽ cười một tiếng, không tỏ ý kiến.
 

Không đợi công tử tự tiến cử, hình bóng đỏ sậm đã nhanh chóng rời đi, như ngựa quen đường cũ hướng tới hậu viện.
 
Nơi này vẫn quạnh quẽ như cũ, nữ tử dạo khắp nơi, vừa bước một chân dẫm lên núi giả, phía sau đã truyền đến một âm thanh hơi run rẩy: “Người nào?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng quay đầu lại, trên mặt chiếc lụa mỏng bay bay.
 
Mấy năm tháng qua, nam nhân trưởng thành hơn nhiều, con ngươi thanh đạm càng thêm lạnh, cằm vuông vức như có thể giết người, cả người áo đen, toát ra khí thế như người sống chớ quấy rầy.
 
Sau một hồi hoảng hốt, giống như lại trở về lúc mới gặp hồi năm ấy…
 
“Ta tới cầu nhân duyên, không cẩn thận lạc đường, đại sư có thể chỉ dẫn tôi một đoạn không?”
 
Môi đỏ căng mọng, thanh âm quen thuộc lại yêu kiều quanh quẩn, tất cả chui vào màng nhĩ.
 
Những năm gần đây Dung Thanh đại sư đã khôi phục lại dáng vẻ không lo không sợ, hiếm khi lộ ra chút hoảng loạn.
 
Cẳng chân dường như bị người khác trói chặt, như thế nào cũng không thể động đậy.
 
Lớp băng trong mắt như tan ra từ tấc một, tích tụ thành nước, phản chiếu hình ảnh nữ nhân.
 
Cho dù trôi qua không ít năm…
 
Vẫn có thể khiến tâm trí y rối loạn.
 
Lý Tĩnh Gia cất bước từng bước một, kiên định, ổn định, hướng tới chỗ Dung Thanh.
 
Đứng phía trước người nam nhân, đưa ngón tay gạt phía sau tai, khăn che mặt đung đưa rơi xuống đất, lộ ra khuôn mặt kiều diễm làm Dung Thanh thương nhớ ngày đêm, khuôn mặt khiến y đau tận trong tim.
 

Bàn tay to vươn lên, hơi khựng lại nơi dung nhan kiều diễm.
 
Y lại nằm mơ?
 
Lý Tĩnh Gia nóng nảy, giở giọng nũng nịu la lên: “Còn không ôm ta, tôi sẽ rời đi!”
 
Lời này vừa nói ra, vòng eo đột nhiên bị túm gọn, hai tay ôm chặt nàng như cuốn lấy, càng ôm chặt hơn giống như sợ người sẽ biến mất.
 
“Tĩnh Gia… Tĩnh Gia…” Dung Thanh lại cất tiếng, mỗi một lần đều hồi tưởng lại tình yêu mãnh liệt.
 
“Đau!” Lý Tĩnh Gia kêu to một tiếng, tàn nhẫn cắn một phát vào cổ nam nhân.
 
Nhưng mặc cho nàng như thế nào, Dung Thanh cũng không chịu buông ra.
 
Trụ trì Kim Thiền Tự giống như trở thành một đứa trẻ được quà, dù hơi tách ra cũng không muốn.
 
Môi mỏng dán tới tinh tế cổ, đầu lưỡi hướng về phía trước ngậm lấy vành tai.
 
Kỹ năng qua mấy năm cũng không kém đi chọc đến Lý Tĩnh Gia ngất đi, nàng đấm vào chiếc ngực săn chắc một phen, tàn nhẫn nói: “Trường Thanh còn ở bên ngoài!”
 
Dung Thanh rốt cuộc cũng dừng lại, trong mắt toát lên vẻ si mê hỗn loạn, nghe được lời này, hơi nhíu mày.

 
Chỉ thấy tiểu nữ nhân hừ hừ cười, lấy một trang giấy thư ố vàng trong người ra đập thẳng lên người Dung Thanh trên.
 
“Nếu ngươi thật muốn thả ta đi, thì không nên để lại phong thư này trong y phục của ta!”
 
Nàng tạm dừng một giây, trong mắt trộn lẫn tia giảo hoạt: “Nếu ngươi tùy ý đẩy ta cho nam nhân khác, ta đây sẽ để cho con của ngươi, gọi người khác là nghĩa phụ hai năm!”
 
Không khí trong phút chốc đông cứng lại, Dung Thanh cứng đờ tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết làm sao, vui mừng điên cùng kinh ngạc như che trời lấp đất trực tiếp ập tới, mãi sau y mới tiêu hóa lời Lý Tĩnh Gia nói, khó có thể phản ứng.
 
Nhưng vào lúc này, một đứa bé mập mạp khoảng hai ba tuổi nghiêng ngả lảo đảo bước vào từ cửa hậu viện, bất đắc dĩ nhìn nữ nhân nơi xa, giọng nói non nớt mở miệng: “Lý Tĩnh Gia, sao người lại để lạc mất con? Con thật sự muốn tức giận!”
 
————————
 
Đứa nhỏ tên gọi Lý Trường Thanh, là một bé trai

 

Bình Luận (0)
Comment