Lắng Nghe Nhịp Tim Anh

Chương 49

Sau khi kết thúc trận này, Thẩm Nhiên out game.

Anh tháo tai nghe xuống, châm điếu thuốc, chậm rãi gọi cô gái nhỏ một tiếng.

Bên kia điện thoại, cô im ắng không có phản ứng gì lại.

Thẩm Nhiên gạt tàn thuốc, môi mỏng cong, thấp giọng xuống: “Nguyễn Túc? Ngủ rồi sao?”

Lần này Nguyễn Túc mới nghe được giọng của anh, vội vàng tháo tai nghe xuống, đóng ipad lại: “Không có, lúc nãy em đang xem vài thứ khác, anh xong rồi sao?”

“Ừm, xong rồi.” Thẩm Nhiên tắt máy tính, tựa vào ghế salon, liếc mắt nhìn giờ: “Mệt rồi à.”

“Không ạ.” Nguyễn Túc vừa dứt lời, liền ngáp một cái, cô vội che miệng lại, nhưng mà âm thanh vẫn lộ ra ngoài.

Thẩm Nhiên cười khẽ, giọng nói dịu dàng: “Ngày mai anh gọi cho em nhé?”

Sau khi Nguyễn Túc lắc lắc đầu, mới nhận ra anh không nhìn thấy được mình, cô đổi tư thế nằm: “Em có thể hỏi anh một chuyện không anh?”

“Hửm?”

Không biết có phải là do đêm khuya rồi hay không mà Nguyễn Túc cảm thấy giọng nói của anh còn trầm và khàn hơn cả lúc bình thường, âm cuối hơi ngân lên, khiến tai cô hơi tê dại.

Nguyễn Túc chống khuỷu tay lên giường, hai tay ôm mặt, cân nhắc từng câu từng chữ để nói: “Trước kia có nhiều cô gái thích anh không?”

Thẩm Nhiên đợi một hồi, không ngờ tới cô gái nhỏ lại hỏi chuyện này, trong tròng mắt đen của anh hiện lên ý cười: “Sao đột nhiên muốn hỏi chuyện này thế?”

“Không có gì, em chỉ là… tùy tiện hỏi thôi.”

Trong đầu óc Nguyễn Túc bây giờ, toàn bộ đều là mấy bình luận chồng này chồng kia.

Thẩm Nhiên lớn hơn cô mấy tuổi, từng trải nhiều hơn cô, cũng tiếp xúc với nhiều người hơn cô, nói không chừng trong những cô gái kia, còn có cô gái anh thích lúc trước.

Trong điện thoại, giọng điệu của cô gái nhỏ rầu rĩ, dường như không vui vẻ mấy.

Nụ cười trên môi Thẩm Nhiên càng sâu hơn: “Không tính là nhiều.”

Nguyễn Túc bĩu môi, dè dặt hỏi: “Vậy anh có thích cô nào không?”

“Có chứ.”

Sau khi nghe được câu trả lời này, Nguyễn Túc cảm thấy mình giống như được rót hũ hớp giấm, cả người đều chua chát, muốn nhịn nhưng vẫn không nhịn được: “Cô ấy…là mẫu người thế nào vậy anh?”

Thẩm Nhiên nhướng mày, giọng điệu hòa hoãn mà khoan thai: “Rất đẹp, dễ thương lắm, lúc nói chuyện giọng nói mềm mại, nhưng lại có thể vì thích một thứ gì đó mà vẫn luôn kiên trì bước tiếp, dũng cảm hơn ai hết.”

Nguyễn Túc nắm chặt lỗ tai thỏ con, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.

Cô gái anh thích lúc trước xuất sắc quá nhỉ…

Thẩm Nhiên nhịn cười, lại châm thêm điếu thuốc nữa: “Còn muốn anh nói tiếp không?”

“Ừm…anh nói tiếp đi.”

Cho dù thế nào, vẫn phải tìm hiểu rõ mới được.

Giọng nói của Thẩm Nhiên hạ xuống thật thấp: “Cô ấy năm nay mười chín tuổi, còn chưa tới mười ngày nữa là tròn hai mươi, tên tiếng Trung là Nguyễn Túc, tên tiếng Anh là Simin, fan gọi là Tây Mễ Lộ. Cô ấy bắt đầu học đàn cello từ năm năm tuổi đến bây giờ, yêu thích đàn cello hơn tất cả mọi thứ, thích ăn ngọt và cay, thích gấu bông, không thích ở một mình.”

“Lúc vui vẻ cười lên rất ngọt ngào, ánh mắt cong cong giống như trăng lưỡi liềm vậy. Lúc buồn thì đều ôm đồm tất cả nỗi buồn vào trong lòng, không muốn nói ra…”

Thẩm Nhiên đang nói, thì dừng lại: “Còn muốn bổ sung gì không nào?”

Nguyễn Túc nghe xong thì ngơ ngác, nhất thời cũng không biết nên nói gì: “Em…”

Có thế nào cô cũng không nghĩ ra, cô gái Thẩm Nhiên nói thích kia chính là cô.

Cô còn tưởng rằng là người anh thích lúc trước.

Thẩm Nhiên nói: “Anh chưa từng chăm sóc cô gái nào, có chỗ nào làm không tốt, hoặc làm cho em không vui, em nói với anh, anh sẽ cố thay đổi. Nhé?”

Nguyễn Túc nằm trên giường, trong đầu chỉ còn lại những lời nói đó của Thẩm Nhiên.

Cô ôm con thỏ nhỏ, nụ cười trên mặt làm thế nào cũng không kìm nén được, lăn tới lăn lui trên giường, vô cùng vui vẻ.

Sau khi vui vẻ quá nửa đêm, Nguyễn Túc phát hiện mình hoàn toàn không ngủ được. Cô lại mở ipad ra, tiếp tục xem trận đấu lúc trước.

Mỗi một trận, đều ghi lại những khoảnh khắc huy hoàng nhất của Thẩm Nhiên.

Cô cũng phải càng cố gắng hơn mới được.

*

Trong quán cà phê.

Trần Vưu An nhìn Nguyễn Túc ngáp không ngừng, vô cùng không vừa lòng nói: “Cuối tuần này cậu đi ăn trộm sao?”

Bên cạnh, An Nam ngước cổ lên trả lời: “Tây Mễ nhà chúng ta luyện tập chăm chỉ được không nào, không giống một vài người, luyện tập hay không luyện tập cũng như nhau mãi mãi chỉ đến hạng nhì.”

Trần Vưu An vô cùng tức giận: “Tôi còn chưa nói cậu đâu, hai đứa tôi luyện tập, chỉ có cậu học múa chạy đến đây làm gì!”

“Sao tôi lại không thể đến, chỗ này viết tên cậu sao? Chỗ nào vậy chỗ nào đâu? Hả hả hả?”

Nghe hai người cãi nhau không can được, Nguyễn Túc lại ngáp một cái, nằm lên bàn bắt đầu ngủ bù.

Hai ngày này ngoại trừ xuống lầu ăn cơm, thì cô luôn làm tổ trong phòng xem thêm video lúc Thẩm Nhiên tranh giải trước kia, trước đây lúc cô luyện tập cũng thường xuyên không ra khỏi cửa, những lúc đó mẹ cô chỉ thỉnh thoảng đến đưa nước trái cây và bánh ngọt, bảo cô mệt thì nghỉ ngơi một lát.

Nguyễn Túc cũng không dám nói thật ra thì mình không luyện tập nữa, cũng may mẹ cô không hỏi thêm gì nữa.

Chờ cô tỉnh ngủ, đã là nửa tiếng sau, Trần Vưu An và An Nam đã thăng cấp từ cãi nhau thành chiến tranh lạnh.

Không ai chịu nói chuyện với ai.

Chỉ cần đối mặt nhau, thì liền ‘hừ’ một tiếng với nhau rồi quay đầu nhìn đi chỗ khác.

Nguyễn Túc: “…”

Hai người này có trẻ con quá không vậy?

Cô dụi dụi mắt: “Hay là chúng ta đi tìm chỗ khác luyện tập đi.”

Trần Vưu An khoanh tay lại, vẻ mặt kiêu ngạo: “Làm sao tìm được chỗ nào tốt như vậy, chỉ có về trường học thôi.”

Trần Vưu An thu xếp thế này, hai người bọn cô tập cùng nhau làm quen trước, ngoài ra hai người kia cũng luyện tập cùng nhau trước, chờ hai bên đều phối hợp tàm tạm rồi, lại tập cùng nhau, như vậy thì vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm sức lực.

Nguyễn Túc mở miệng, vốn muốn nói về phòng luyện tập bên cạnh phòng game, nhưng lại thay đổi suy nghĩ một chút, đó là căn cứ bí mật của cô và Thẩm Nhiên, nên không nhắc đến.

Từ quán cà phê đi ra, Nguyễn Túc vừa quay đầu đã thấy Cố Tòng Nam vào quán net bên cạnh.

Con trai vào quán net chơi game rất bình thường, Nguyễn Túc cũng không để ý quá nhiều, đứng ở ven đường chờ xe.

Lúc này trên đường có chút kẹt xe, xe vẫn kề cà mãi chưa đến.

Một lát sau, Nguyễn Túc lại nhìn thấy Cố Tòng Nam ra khỏi quán net, lại vào quán net ở con đường đối diện, chưa được mấy phút, lại đi ra, trên mặt viết đầy sự nóng nảy và mất kiên nhẫn, giống như có thể cầm ghế lên đi đánh nhau với ai đó bất cứ lúc nào.

Cậu ta tìm người sao?

Nhớ đến lần trước gặp Cố Tòng Nam uống rượu trên phố một mình, Nguyễn Túc luôn cảm thấy có chút không yên tâm.

An Nam gọi cô: “Tây Mễ, xe tới rồi, đi thôi.”

Nguyễn Túc nói: “Tớ nhìn thấy một người bạn, các cậu về trước đi, tớ sẽ tới ngay.”

Sau khi nói xong, Nguyễn Túc nhân lúc đèn xanh chạy qua đường.

An Nam thu tầm mắt lại, sau đó trừng mắt qua lại với Trần Vưu An một cái, một người ngồi ở ghế phó lái, một người ngồi ở hàng sau.

Nguyễn Túc đến bên cạnh Cố Tòng Nam, cậu ta đang cầm điện thoại, tìm kiếm những quán net lân cận khác.

“Cố Tòng Nam.” Nguyễn Túc nhẹ nhàng gọi anh một tiếng.

Cố Tòng Nam quay đầu lại, nhíu mày lại: “Sao cậu lại ở đây?”

“Tôi có chút việc, cậu tìm ai à?”

Nghe vậy, Cố Tòng Nam liếc nhìn điện thoại, nhanh chóng nhét điện thoại vào túi áo, phủ nhận: “Không có.”

Cậu ta đã tìm hết một lượt tất cả các quán net xung quanh trường của Nguyễn Túc, nhưng vẫn không tìm được Thẩm Nhiên.

Nhưng ngoại trừ quán net, cậu ta lại không biết nên đi đâu tìm anh.

Nguyễn Túc biết cậu ta không muốn nói, cũng không tiếp tục đề tài này, lại nói: “Vậy bây giờ cậu phải về trường sao?”

Cố Tòng Nam nhíu chặt mày: “Không muốn quay về.”

Quay về ở một mình lại càng phiền phức.

Còn không bằng ở bên ngoài lang thang dạo chơi.

Nguyễn Túc suy nghĩ một chút, vẫn lên tiếng: “Tôi dẫn cậu đến chỗ này, chắc là cậu sẽ thích.”

“Chỗ của con gái các cậu, sao tôi có thể…”

Cậu ta còn chưa dứt lời, đã bị Nguyễn Túc níu cánh tay lại, giọng cô gái trong trẻo vang lên, mang theo nụ cười: “Đi thôi, cậu nhất định sẽ thích.”

Trên đường đến phòng game, Nguyễn Túc gửi một tin nhắn vào nhóm, nói cô phải về trễ một chút, bảo hai người họ về ký túc xá trước.

Cố Tòng Nam đi bên cạnh Nguyễn Túc, vẻ hậm hực trên gương mặt đã giảm đi rất nhiều: “Chứng chướng ngại biểu diễn của cậu đã ổn chưa?”

“Chắc xem như là ổn đi…” Nguyễn Túc dừng một chút: “Gần đây dì Phương bận sao?”

“Vẫn cứ như vậy đấy, thứ sáu tôi trở về mẹ còn bảo tôi rảnh thì tìm cậu nhiều một chút, sợ cậu nghĩ không quẩn.”

Nguyễn Túc mím môi cười, thử dò hỏi: “Cậu… Không cãi nhau với dì Phương đấy chứ?”

Cố Tòng Nam nói: “Tôi khi không lại cãi nhau với mẹ làm gì, cũng không phải cậu không biết tính cách của bà ấy, không lạnh không nóng, cãi nhau với bà ấy còn không sảng khoái bằng tôi cãi nhau ầm ĩ với bố tôi.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Lần trước Cố Tòng Nam hỏi cô ‘Cậu hận mẹ cậu không’, lúc đấy cô suy đoán, có phải Cố Tòng Nam cãi nhau với dì Phương không.

Nhìn dáng vẻ này, vậy chắc là không phải.

Hơn nữa quan hệ của bọn họ rất tốt, dù cãi nhau thế nào đi nữa cũng không giận nhau được.

Cố Tòng Nam lại nói: “Tôi nghe mẹ tôi nói, năm sau cậu phải đi nước ngoài à?”

Nguyễn Túc thở dài một hơi, chậm rãi gật đầu.

“Bố tôi cũng muốn để cho tôi ra nước ngoài, nhưng tôi không có hứng thú, tôi không muốn học.”

“Trong nước rất tốt, ở lại đây học cũng…”

Cố Tòng Nam cắt lời cô, giọng nói hơi buồn bực: “Tôi không muốn học, cho dù là nước ngoài, hay là trong nước.”

Nguyễn Túc quay đầu nhìn cậu ta, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc: “Tại sao?”

Lúc này, đã đi tới đầu hẻm phòng game.

Cố Tòng Nam híp mắt, không biết đang suy nghĩ gì, một lát sau mới nói: “Tôi muốn chơi eSport, thi đấu chuyên nghiệp.”

Có lẽ Nguyễn Túc không ngờ tới cậu ta lại muốn làm việc này, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Cố Tòng Nam lại nói: “Nhưng tôi đã hai mươi, khởi đầu quá muộn, tôi đã hỏi hết mấy câu lạc bộ, bọn họ đều khuyên tôi không nên theo.

“Bố… bố mẹ cậu có biết không?”

“Vẫn chưa, tôi vẫn chưa nghĩ ra nên nói thế nào.” Cố Tòng Nam hít một hơi: “Thôi không nói mấy chuyện này nữa, cậu nói chỗ đó ở đâu?”

Nguyễn Túc chỉ chỉ trước mặt: “Nhưng mà cậu phải hứa với tôi, không được nói chuyện tôi dẫn cậu tới chỗ này với mẹ tôi, mẹ cậu cũng không được…”

“Biết rồi, tôi giống loại người sẽ đi mách lẻo sao?”

Cố Tòng Nam vừa muốn đi, Nguyễn Túc lại kéo cậu ta lại: “Đợi một chút… Còn một chuyện nữa…”

Cô chần chừ do dự, không biết nên nói chuyện cô hẹn hò thế nào.

“Tôi đã nói với cậu bí mật lớn như vậy, chẳng lẽ cậu thật sự sợ tôi tố cáo cậu sao?”

Nguyễn Túc nói: “Thì là… Dù sao thì tất cả mọi chuyện xảy ra ở chỗ này ngày hôm nay, cậu nghe được hay thấy được, cũng không được nói ra nhé.”

Cố Tòng Nam phất phất tay, đi về phía trước: “Chỉ có chút chuyện nhỏ này, mà làm giống như là gián điệp ấy.”
Bình Luận (0)
Comment