Lắng Nghe Nhịp Tim Anh

Chương 50

Vào phòng game, Nguyễn Túc không thấy Thẩm Nhiên ở quầy thu ngân, chỉ có Lâm Vị Đông ngủ gà ngủ gật ở đó.

Cô đi tới, chỉ mới tính lấy điện thoại ra quét mã, Lâm Vị Đông liền tỉnh lại, hắn lau khóe miệng, ngẩng đầu đã nhìn thấy Nguyễn Túc, đúng lúc điện thoại ở bên cạnh truyền tới âm báo chuyển tiền, hắn ngáp một cái thật lớn: “Sao em lại trả tiền vậy?”

Nguyễn Túc nghe giọng của hắn, cúi đầu nhìn về phía hắn mỉm cười: “Em dẫn bạn tới chơi, Thẩm Nhiên… không có ở đây sao ạ?”

“Nó đi thăm bà nội rồi.” Lâm Vị Đông quay đầu liếc nhìn đồng hồ trên tường, lấy một giỏ đồng xu trò chơi đưa cho Nguyễn Túc: “Em chơi trước một lát đi, chắc nó sắp về rồi.”

Lâm Vị Đông liếc mắt nhìn sau lưng cô, híp mắt lướt nhìn người đứng cau mày trong phòng game, nam sinh từ đầu đến chân đều là hàng hiệu dường như không hợp với chỗ này, hất hất cằm: “Đó là bạn của em sao?”

Nguyễn Túc gật đầu một cái: “Em đi trước nhé.”

Khóe miệng Lâm Vị Đông lộ ra một nụ cười ý vị thâm sâu: “Đi đi.”

Tây Mễ nhà hắn cuối cùng cũng có người theo đuổi mới, mối nguy của Thẩm Nhiên rốt cuộc đã tới rồi.

Nguyễn Túc cầm đồng xu đi bên cạnh Cố Tòng Nam: “Cậu có muốn chơi trò nào không?”

Cố Tòng Nam nhìn xung quanh một chút, mặt viết đầy chữ ‘chê’: “Sao không đi phố trò chơi, mà nhất quyết phải đến chỗ bé tí rách nát này.”

Ngoài miệng nói vậy, nhưng cậu ta vẫn đưa tay lấy một đồng xu.

Cố Tòng Nam vừa bước lên phía trước một bước, đã thấy người từ ngoài cửa đi vào, ánh mắt chợt ngừng lại.

Cùng lúc đó, Thẩm Nhiên cũng nhìn thấy cậu ta, tròng mắt đen dần trở nên lạnh lùng, toàn thân lạnh lùng rõ mồn một.

Nguyễn Túc ngẩng đầu phát hiện Thẩm Nhiên trở về, nụ cười trên khuôn mặt lộ ra trong nháy mắt, đang muốn vẫy tay gọi anh, nhưng nhận ra bầu không khi dường như có chút bất thường.

Từ trước đến nay cô chưa từng thấy qua vẻ mặt này trên người Thẩm Nhiên, lạnh như băng không một chút cảm tình nào.

Đây là…thế nào?

Nguyễn Túc quay đầu lại nhìn về hướng Cố Tòng Nam, phát hiện cậu ta đứng đó giống như bị đóng đinh lên người vậy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Nhiên.

Mấy giây sau, Thẩm Nhiên di chuyển tầm mắt, sải bước chân dài đi về phía Nguyễn Túc, dắt tay cô rời đi.

Đi tới cửa, giọng nói của Cố Tòng Nam đột ngột vang lên: “Thẩm Nhiên!”

Cậu ta gọi một tiếng rất to, người của cả phòng game đều nghe thấy, nhao nhao nhìn sang.

Thẩm Nhiên dừng bước lại, mím chặt môi, ngũ quan lạnh lùng kiên định.

Lúc này Nguyễn Túc mới nhận ra, hình như cô đã đưa ra một quyết định sai lầm, cô không nên dẫn Cố Tòng Nam đến chỗ này.

Thẩm Nhiên buông Nguyễn Túc ra, quay đầu nhìn về phía cô, vẻ mặt dịu đi đôi chút, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Em về trường trước đi nhé, một chút nữa anh đến tìm em.”

Mặc dù anh đã cố gắng khắc chế, nhưng Nguyễn Túc vẫn có thể cảm nhận được anh đang cố đè nén cơn giận.

Nguyễn Túc nắm tay anh lại, khẽ khàng gật đầu: “Em đợi anh đó.”

Thẩm Nhiên cong môi mỉm cười với cô: “Ngoan.”

Chờ sau khi Nguyễn Túc đi rồi, Thẩm Nhiên mới chậm rãi thu hồi tầm mắt lại, mặt không biểu cảm nhìn Cố Tòng Nam, giọng nói lạnh lùng: “Ra ngoài.”

Lúc này, gần như tất cả mọi người đều nhìn về phía quầy thu ngân, dùng ánh mắt thăm dò Lâm Vị Đông, đây lại là màn yêu hận tình thù gì nữa đây.

Lâm Vị Đông cũng vô cùng lờ mờ, hắn biết Thẩm Nhiên lâu như vậy, những bạn bè bên cạnh anh cũng gần như biết một chút, nhưng nam sinh đi với Tây Mễ này, từ trước đến giờ hắn chưa từng thấy qua.

Nhưng nhìn Thẩm Nhiên có thái độ thù địch với cậu ta như vậy, chắc là có ân oán xích mích rất sâu đậm.

Bầu không khí tại hiện trường thật sự là rất căng thẳng, làm cho bọn họ ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, nhưng lại không chớp mắt mà nhìn hai bọn họ.

Cố Tòng Nam vẫn không động đậy, hai tay nắm chặt thành quyền, giọng nói giống như là bị ép từ cổ họng ra: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh…”

Nét mặt của Thẩm Nhiên lạnh lùng: “Tôi lặp lại lần nữa, ra ngoài.”

Cố Tòng Nam từ nhỏ đến lớn không lo cơm áo, được bố mẹ nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, một chàng công tử nhà giàu cáu kỉnh, sống hai mươi năm, chưa từng giống như bây giờ, bị người ta liên tục đuổi ra cửa hai lần khiến cậu khó chịu đến đỉnh điểm.

Nhưng cậu ta vẫn không động đậy, cậu ta tìm Thẩm Nhiên rất lâu, rất vất vả mới tìm thấy anh, nếu như bỏ lỡ lần này, nói không chừng sau này không còn cơ hội nữa.

Mặt Thẩm Nhiên lạnh lùng, đi vào phòng.

Cố Tòng Nam nhìn bóng lưng của anh, không nhịn được hét lên: “Sở dĩ anh giải nghệ, là vì tôi có phải không?”

Câu nói này bị cậu ta chất chứa đè nén dưới đáy lòng đã ba năm, cuối cùng cũng bùng nổ, vô số tình cảm phức tạp đan xen.

Giống như là chất vấn, mà cũng giống như là khẩn thiết muốn có được một đáp án.

Tất cả mọi người vây quanh xem ngược lại hít một ngụm khí lạnh, con mẹ nó hai người này rốt cuộc là có mối quan hệ thế nào?

Thẩm Nhiên đứng ở cửa, môi cong lên một nụ cười giễu cợt: “Cậu? Xứng sao?”

Nói xong, vào phòng, đóng cửa lại.

Phòng game yên tĩnh trở lại.

Mười giây sau, Cố Tòng Nam xông ra ngoài.

Cả đám người khôi phục lại hô hấp từ đây, còn chưa kịp đặt câu hỏi, Lâm Vị Đông liền nói: “Hôm nay tới đây thôi, về cả đi, tôi phải đóng cửa rồi.”

Sau khi mọi người đi gần hết, Lâm Vị Đông kéo cửa lại, đi qua đi lại một lát, mới đến gõ cửa phòng Thẩm Nhiên. Hắn hắng giọng một cái: “Không phải mày muốn đi tìm Nguyễn Túc sao, khi nào đi?”

Qua hồi lâu, cửa phòng bị kéo ra, mùi thuốc lá xộc ra.

Trên khuôn mặt Thẩm Nhiên cũng bao phủ một tầng sương mù lạnh lẽo, anh đưa tay lên ấn ấn nguyệt thái dương: “Muộn chút nữa mới đi.”

“Lúc nãy mày như vậy, chắc chắn bây giờ em ấy rất lo lắng đấy, mày…”

Thẩm Nhiên tựa lên cửa, nhắm mắt lại thả lỏng một chút nỗi buồn, thấp giọng hỏi: “Lúc nãy tao rất dọa người sao?”

Khóe miệng Lâm Vị Đông giật giật: “Còn phải nói, lúc mày đối mặt với Tưởng Văn Chu cũng không đáng sợ như vậy, người không biết còn tưởng rằng thằng nhóc lúc nãy có thâm thù đại hận gì với mày đấy. Đúng rồi, tao phải nhắc nhở mày một chút, thằng nhóc kia là Nguyễn Túc dẫn tới, là bạn của em ấy đấy.”

Thẩm Nhiên nghe vậy, mở mắt ra: “Bạn của Nguyễn Túc?”

“Nếu không thì sao, mày tự suy nghĩ một chút xem mày có tạo thành bóng ma tâm lý cho con bé không?”

Môi Thẩm Nhiên mím lại thành một đường thẳng, ưu tư trong đôi mắt đen lộ ra vẻ trầm lắng.

Lâm Vị Đông thở dài một hơi, lấy mấy lon bia từ trong tủ lạnh ra: “Biết tâm trạng mày không tốt, nào nào nào, hôm nay tao sẽ xả thân vì mày.”

Vừa nói, hắn liền muốn chui vào trong phòng.

Thẩm Nhiên đã một cước lên cửa, liếc nhìn hắn: “Ra ngoài mà uống.”

Lâm Vị Đông: “…”

Hắn bất mãn lẩm bẩm: “Tao thật sự nghi ngờ có phải là mày giấu con gái ở bên trong không?”

Thẩm Nhiên cầm lon bia từ trong tay hắn, đi về phía trước mấy bước, dựa vào máy chơi game, một tay khui lon bia, ngửa đầu uống.

Lâm Vị Đông ngồi đối diện anh, sau khi uống một hớp rượu, trầm giọng nói: “Thẩm Nhiên, tao với mày biết nhau lâu như vậy, giúp đỡ lẫn nhau ở thời điểm bị coi thường nhất trong đời, bây giờ mày thì sao, yêu đương với Tây Mễ nhà bọn tao, cũng chuẩn bị quay trợ lại, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt.”

“Còn mấy tin tức trên mạng kia, đến lúc đó nên đối phó thế nào, tao tin trong lòng mày đã hiểu rõ, cho nên từ trước đến nay cũng không hỏi mày nhiều, nhưng mà bây giờ xem ra, có một số việc tao vẫn cần phải biết.”

Lâm Vị Đông uống hết một nửa lon bia còn lại, mới lấy hết dũng khí nói: “Người bao nuôi mày năm đó thật ra không phải phú bà, mà là nam sinh lúc nãy?” 

Thẩm Nhiên: “…” 

Thẩm Nhiên ném thẳng lon bia rỗng trong tay về phía hắn, đôi mắt nguy hiểm híp lại: “Muốn chết thì nói thẳng.”

Lâm Vị Đông nhờ vào thân thủ nhanh nhẹn mới tránh được: “Haizz! Không phải chỉ đùa một chút thôi sao, vậy trái lại mày phải nói một chút, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Thẩm Nhiên lại khui thêm một lon bia nữa, không lên tiếng.

“Mày nói không liên quan đến tao, nhưng dù sao cũng phải giải thích với Nguyễn Túc đi, chẳng lẽ mày thật sự định để cho em ấy gánh một người bạn trai mang tiếng từng bị phú bà bao nuôi sao, người trong gia đình có truyền thống âm nhạc, thiếu nữ thiên tài đàn cello, từ gia giáo đến trình độ đều tốt, lại vô cùng nghe lời mày, mà lại gánh cái tiếng xấu này của mày, mày có lương tâm không hả?”

Qua hồi lâu, Thẩm Nhiên bóp dẹp lon bia rỗng trong tay, cúi thấp đầu, giọng nói không nghe ra tâm trạng gì: “Bán kết trận đấu KOT ba năm trước, tao đánh được hạng ba.”

“Ừm hửm, mấy tên ngu ngốc kia nói mày nhận hối lộ, nhưng mà tao cũng rất khó hiểu, trận đó mày phát huy thật sự có vấn đề.”

Thẩm Nhiên nhìn tay phải của mình, giọng rất nhạt: “Gãy xương.”

Lâm Vị Đông trợn tròn cả hai mắt: “Không phải, chuyện đã bao lâu rồi, sao trước đó chưa từng nghe mày nhắc đến?”

Hắn cho là Thẩm Nhiên cảm thấy những lời đồn kia quá ngu ngốc không muốn để ý đến, công thêm những chuyện bại hoại của Tưởng Văn Chu, nên mới không muốn đánh eSport nữa.

Nhưng chưa hề nghĩ tới, tay của anh lại bị thương.

Ba năm trước đã là dấu chấm hết cho thời kỳ hoàng kim trong sự nghiệp của Thẩm Nhiên, nhưng mà dựa theo trình độ của Thẩm Nhiên, duy trì hạng nhất trong hai năm nữa thì tuyệt đối không thành vấn đề.

Nhưng mà vào ngay lúc đó, tay của anh lại bị thương.

Vũ khí quan trọng nhất của tuyển thủ chuyên nghiệp chính là bàn tay, bình thường bảo vệ hết chỗ vậy mà sơ hở một chút đã gãy xương.

Cho dù là chữa trị, cũng không thể khôi phục về trạng thái trước kia được, mẹ nó đây không phải là buộc anh giải nghệ sao!

Lâm Vị Đông đột nhiên đứng lên, khí thế hung hăng, dáng vẻ muốn đi tìm người để đánh nhau: “Có phải thằng nhóc kia làm cho mày bị vậy không, tao sẽ đi tìm nó tính sổ liền bây giờ.”

Thẩm Nhiên nói: “Không liên quan đến cậu ta!”

“Không phải nó tự thừa nhận sao, thế nào lại không liên quan chứ!”

Thẩm Nhiên cười tự giễu một tiếng: “Là tự mình tao, đáng đời thôi.”

Sinh nhật của anh vào ba năm trước, người phụ nữ kia liên lạc với anh, nói đến tặng quà sinh nhật cho anh.

Vừa bắt đầu ăn cơm, bà ta nhận được điện thoại, nói con trai bà ta đánh nhau với người ta, bảo bà nhanh đến một chuyến.

Anh không thể ngó lơ, đi theo.

Khi người phụ nữ kia sinh ra anh liền lựa chọn rời đi, thì cho dù thế nào thì bà ta cũng không cần anh rồi.

Lại còn ôm hy vọng, đây không phải là anh đáng đời sao.

Thẩm Nhiên bỏ lon bia rỗng cuối cùng xuống: “Tao đi tắm rồi tìm Nguyễn Túc, mày không có gì nữa thì về trước đi.”

Nói xong, xoay người vào phòng.

Lâm Vị Đông lẳng lặng lắc đầu, cái thằng chó Thẩm Nhiên này sao lại tinh ranh như vậy, bây giờ hắn mới nhận ra anh đang âm thầm chuyển đề tài, liên quan tới chuyện bao nuôi kia, anh vẫn chưa nói rõ.

Nhưng mà, trực giác nói cho hắn biết, hai chuyện này nhất định có liên quan với nhau.

Thẩm Nhiên từ trước đến nay luôn không muốn nhắc tới, đủ thấy nó tạo ra tổn thương lớn biết bao với anh.

Vậy chắc hẳn là từ tận nơi tăm tối nhất của đáy lòng, đoạn quá khứ ấy là thứ mà anh không muốn nhắc tới nhất.

Lâm Vị Đông suy nghĩ một lát, lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Nguyễn Túc.

*

Nguyễn Túc rời khỏi phòng game cũng chưa đi được bao xa, đứng chờ ở đầu hẻm.

Cô tựa vào vách tường, bây giờ toàn bộ đầu óc đều hỗn loạn, ngoại trừ tự trách mình thì chẳng còn đọng lại gì cả.

Cho đến khi nhận được tin nhắn của Lâm Vị Đông, cô mới lấy lại tinh thần.

Lâm Vị Đông nói, Thẩm Nhiên sẽ ra cửa tìm cô ngay, bảo cô không cần lo lắng.

Nguyễn Túc sau khi nhìn một cái, thì cất điện thoại vào túi áo, đi về phía trường học.

Đến dưới lầu ký túc xá, cô ngồi trên ghế dài, nắm điện thoại thật chặt, sợ bỏ lỡ tin nhắn của Thẩm Nhiên.

Trời mùa đông lúc nào cũng rất nhanh tối, vừa qua năm giờ cả bầu trời đã bắt đầu u ám.

Gió lạnh thấu xương xen lẫn mưa phùn lạnh giá rơi tán loạn, lá cây khô bị thổi bay trên mặt đất phát ra tiếng xào xạc.

Không biết qua bao lâu, bả vai Nguyễn Túc được phủ lên một chiếc áo khoác.

Cô theo bản năng ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp sáng rực lên: “Anh đến rồi.”

Thẩm Nhiên quỳ một gối trước mặt cô, khép chặt cổ áo khoác lại giúp cô, khẽ nhíu mày: “Sao em không vào bên trong chờ.”

Nguyễn Túc cười với anh: “Không sao, em mặc nhiều lắm, không lạnh đâu.”

Thẩm Nhiên nắm tay cô gái nhỏ đặt lên đầu gối, lạnh cóng.

Anh kéo Nguyễn Túc đứng dậy, vào tiệm trà sữa bên cạnh.

Thẩm Nhiên mua cốc trà sữa nóng đặt trước mặt Nguyễn Túc, thấp giọng nói: “Làm ấm tay trước đã, còn muốn ăn gì khác không?”

Hai tay Nguyễn Túc cầm trà sữa, gọi mấy món bình thường cô và An Nam thích ăn nhất khi tới đây.

Sau khi gọi món xong, Nguyễn Túc mới nhớ cô còn mặc áo của Thẩm Nhiên, cô cởi áo ra: “Bây giờ em thật sự không lạnh, anh mau mau…”

Thẩm Nhiên trầm giọng: “Mặc vào đi.”

Nguyễn Túc bĩu môi, mặc áo lại.

Cô theo thói quen cắm ống hút vào trà sữa, đẩy tới trước mặt Thẩm Nhiên: “Vậy anh uống cái này một chút đi.”

Thẩm Nhiên nhìn về phía cô gái nhỏ, cong cong môi, cúi đầu uống một ngụm.

Ánh mắt Nguyễn Túc sáng lên: “Uống ngon không anh?”

“Ừm.” Thẩm Nhiên nắm bàn tay đang đặt trên bàn của cô, khẽ nhấp môi: “Sao vẫn lạnh vậy chứ?”

Lúc này tiệm trà sữa cũng không có ai, Nguyễn Túc cũng không biết thế nào, buột miệng nói ra: “Anh ủ ấm cho em thì sẽ không lạnh nữa rồi.”

Sau khi nói xong, lỗ tai của cô lập tức đỏ lên.

Nguyễn Túc nhìn sang chỗ khác, cái tay trống kia lấy trà sữa lại, uống như thể không có chuyện gì xảy ra.

Nụ cười trên môi của Thẩm Nhiên nở rộ, vẫn nắm tay kia của cô không buông, chờ sau khi tay này hơi ấm lên một chút, mới nói: “Đưa tay kia cho anh.”

Nguyễn Túc đặt trà sữa xuống, ngoan ngoãn đưa tay còn lại ra, cong mắt lên, giống như hình lưỡi liềm.

Một lát sau, Thẩm Nhiên nói: “Hôm nay dọa em rồi sao?”

“Không có…” Nguyễn Túc cúi đầu: “Em không nên dẫn cậu ta tới đó, xin lỗi anh.”

Thẩm Nhiên hơi khựng lại, nhìn về phía cô, giọng nói trầm thấp hòa hoãn: “Nguyễn Túc, chuyện này không phải lỗi của em, đều là vấn đề của anh, em đừng tự trách nữa. Nhé?”

“Nhưng mà em…”

Thẩm Nhiên nói: “Còn nữa, anh không biết Cố Tòng Nam là bạn của em, lúc ấy không quan tâm đến cảm xúc của em, xin lỗi em.”

Nguyễn Túc vội vàng lắc đầu: “Anh không cần nói xin lỗi với em, đây cũng đâu phải lỗi của anh…”

Thẩm Nhiên mỉm cười: “Vậy chuyện này kết thúc tại đây nhé?”

“Dạ!”

Đúng lúc đồ ngọt được mang lên. Hai tay của Nguyễn Túc đã được ủ ấm xong, Thẩm Nhiên nhướng mày: “Ăn cái nào trước đây?”

Nguyễn Túc đưa tay xiên một miếng trái cây, đưa tới trước mặt anh: “Aaa…”

Thẩm Nhiên cong môi lên, cúi đầu cắn xuống.

Đối diện anh là cô gái nhỏ cười ngọt ngào, vừa đơn thuần vừa xinh xắn.

Anh không muốn lừa cô, nhưng cũng không cách nào nói ra những chuyện quá khứ kinh khủng kia.

May mà, cô không hỏi thêm nữa.
Bình Luận (0)
Comment