Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 104 - Khổ Liên Phương Tâm

Mấy ngày trôi qua vừa rồi là khoảng thời gian Ngọc Băng Nhan cảm thấy vui vẻ nhất từ lúc chào đời dến nay. Đơn giản là có hắn bồi tiếp mình.

Sau khi Ngọc Băng Nhan khóc một trận kia thì cả hai đều cảm giác được thân mật hơn với đối phương. Nhất là Ngọc Băng Nhan, chỉ cần một ngày đi đến Lăng Phủ thì sẽ quấn quýt si mê Lăng Thiên vô cùng. Tiếng cười nhẹ nhàng không ngừng truyền ra từ trong miệng của nàng. Dường như cuộc sống từ khi gặp Lăng Thiên đã đem vài chục năm ủy khuất, tuyệt vọng, áp lực và cô độc xua tan hoàn toàn.

Từ trong đáy lòng nàng vui sướng vô cùng. Những tên hộ vệ nhìn nàng từ lúc lớn lên đến giờ cũng là lần đầu tiên nhìn nàng vui vẻ vậy khiến lòng họ không nhịn được cảm thấy chua xót: Tiểu công chúa đáng thương, nàng so với bất kỳ kẻ nào đều có tư cách hưởng thụ tất cả nhưng hết lần này đến lần khác tạo hóa trêu ngươi. Từ khi nàng sinh ra thì bi kịch đã đi theo nàng cả đời.

Trong lòng Lăng Thiên rất rõ ràng, Ngọc Băng Nhan biết mình không còn sống được bao lâu nữa nên mới mỗi giây phút đều muốn ở cùng một chỗ với hắn, vì vậy hắn trong lòng rất yêu thương , đối với nàng lại chiếu cố mọi điều.

Mấy ngày qua Ngọc Băng Nhan vẫn thủy chung không bỏ đi lớp phấn dịch dung trên mặt mà Lăng Thiên dường như cũng quên mất điều này lại càng không đề cập tới. Tựa hồ trong lòng hai người sự kết hợp của tâm linh mới là quan trọng nhất, còn dung mạo chỉ là một đồ vật không đáng giá.

Bàn tay ngọc ngà của Ngọc Băng Nhan cầm bút, khóe miệng có chút vểnh lên biểu hiện ra nội tâm vui mừng; trong ánh mắt mang theo sự thỏa mãn nồng đậm đang ngồi trong phòng Lăng Thiên mô phỏng lại bức tranh của hắn vẽ trước kia. Đầu hơi cúi xuống rất chăm chú nhưng mỗi lần ngẩng đầu nhìn về bức tranh Lăng Thiên vẽ trong ánh mắt luôn mang theo sự ngọt ngào mà ôn nhu. Tràn đầy lưu luyến si mê và thâm tình.

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Lăng Thiên với một thân trường y trắng như tuyết đi đến, trong tay bưng một chén nhỏ, có chút sủng nịnh nói: \"Nha đầu, hạ bút đi nào. Đến ăn bát cháo đi!\"

Ngọc Băng Nhan kêu lên một tiếng vui vẻ: \"Hiiii... Thiên ca thật tốt. Hì hì, ôi...Nóng quá... Lăng Thần tỷ tỷ đâu rồi?\"

\"Nóng? Muốn đóng băng rồi kìa mà còn nóng gì? Uống nhanh đi!\" Lăng Thiên cười khiển trách một tiếng: \"Thần Nhi đi ra ngoài làm một chuyện giúp huynh rồi. Một lát nữa sẽ trở lại. Đừng nói sang chuyện khác nữa, ăn cháo nhanh lên!\"

Ngọc Băng Nhan khẽ ừ một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ uống từng muỗng cháo nhưng đột nhiên nghĩ đếu điều gì liền quay đầu nhìn Lăng Thiên, đôi mắt lóe sáng: \"Thiên ca, huynh nói thật xem mỗi ngày nhìn khuôn mặt đen nhẻm của ta thì trong lòng có thoải mái hay không?\"

\"Nha đầu ngốc!\" Lăng Thiên ha ha cười, khẽ nhéo một chút lên khuôn mặt nàng nói: \"Điều này rất quan trọng sao? Hơn nữa huynh đã biết gương mặt này là do muội dịch dung mà thành. Tiểu muội tử của ta không cho đại ca xem chân diện thực thì huynh cũng không có một chút biện pháp nào cả?\"

Ngọc Băng Nhan sáng mắt lên nói: \"Thật sự? Nhan nhi thật ra cũng muốn cho Thiên ca nhìn nhưng Nhan nhi lại lo lắng...\" Âm thanh của Ngọc Băng Nhan dần nhỏ xuống, thần sắc cũng trở nên buồn bả. Ngu ca ca, muội sợ huynh đến lúc đó không rời xa muội được, vạn nhất ta không trị được bệnh mà chết hoặc là phải rời khỏi đây thì trong lòng huynh chỉ cần nhớ kỹ gương mặt xấu này của muội thì huynh mới không thương tâm. Nhan nhi thật sự không muốn chứng kiến huynh thương tâm vì muội chút nào. Nếu đến khi đó muội chỉ hy vọng huynh sống vui vẻ, kiều thê mỹ thiếp, phú quý vinh hoa vĩnh viễn không được nhớ đến muội. Vĩnh viễn không được...\"

Lăng Thiên ha ha cười: \"Huynh biết muội đang lo lắng điều gì. Yên tâm đi, Nhan nhi là tiểu muội của Lăng Thiên nên huynh sẽ cứu muội mà! Nhất định có biện pháp! Trên thế giới này có một một loại hiện tượng được chúng ta gọi là kỳ tích. Nhan nhi, huynh sẽ làm cho kỳ tích phát sinh trên người của muội.\" Huynh sẽ không cho muội chết, nhất định không.

Từ ba ngày trước Lăng Thiên đã ra lệnh dùng tất cả lực lượng: Không cần biết phải dùng biện pháp gì, toàn lực thu thập linh dược! Nhân sâm, tuyết liên, linh chi, chu quả... Những loại linh dược quý hiếm đều phải thu thập bằng được.

Lăng Thiên nhớ lại kiếp trước mình được gia tộc phái đi Thiếu Lâm Tư lấy cách điều chế \'Đại Hoàn Đan\'. Đó chính là một nhiệm vụ chịu chết mà chính mình lại ở trên đỉnh lầu luyện đan, mạo hiểm ẩn phục dưới tuyết ba ngày ba đêm mới có thể thành công tìm ra cách điều chế \'Đại Hoàn Đan\'. Bây giờ cách điều chế đó vẫn còn nhớ rất rõ trong đầu. Không phải là không muốn quên mà là lần nhiệm vụ khi đó quá mức gian nan, da thịt cả người như bị đóng băng hoàn toàn! Còn có một sự tức giận khắc cốt ghi tâm nữa nên mới khiến cho bản thân mang theo cách thức điều chế đi đến kiếp này.

Nếu không phải khuyết điểm của Ngọc Băng Nhan gợi nhớ cho Lăng Thiên thì hắn cũng không nhớ đến phương thuốc này. Ngay thời khắc nghe nói Ngọc Băng Nhan bị Huyền Âm Thần Mạch thì trong lòng Lăng Thiên đột nhiên có ý định luyện chế Đại Hoàn Đan.

Đại Hoàn Đan mặc dù không thể đả thông Huyền Âm Thần Mạch của Ngọc Băng Nhan nhưng dược lực mạnh mẽ kinh người có thể trợ giúp Ngọc Băng Nhan giảm nhẹ bệnh tình. Khiến cho nàng không thể chết trước hai mươi tuổi. Bây giờ điều Lăng Thiên thiếu nhất chính là thời gian. Chỉ cần có đủ thời gian thì Lăng Thiên có thể nắm chắc đem Kinh Long Thần Công luyện đến đỉnh mà chưa một ai có thể tu luyện thành. Đến khi đó có thể cứu được Ngọc Băng Nhan rồi.

Huống hồ Đại Hoàn Đan không chỉ giảm nhẹ bệnh tình của Ngọc Băng Nhan mà còn đối với đám người Lăng Kiếm, Lăng Thần mà nói thì đó chính là một cơ duyên khó có thể cầu được! Đan dược từ trong tay Lăng Thiên luyện ra không có khả năng gia tăng mười năm công lực nghịch thiên như của Thiếu Lâm Tự luyện thành nhưng vẫn có thể gia tăng ba năm năm công lực. Nhưng ba , năm năm công lực này cũng đủ để cho thực lực của mấy tiểu tử lãnh huyết này gia tăng đến một tình trạng kinh khủng.

Lăng Thiên tuyệt không ngờ đến những mệnh lệnh hãm hại của gia tộc đối với mình lại có thể trở thành tiền vốn cho bản thân có thể an thân lạc nghiệp ở kiếp này! Nhân sinh kỳ ngộ quả là kỳ diệu.

Hôm nay Lăng Thần được bí mật phái đi ra ngoài là đi đến biệt viện nghênh đón nhóm dược vật đầu tiên.

Lăng Thiên nhẹ nhàng ôm Ngọc Băng Nhan vào lòng, ôn nhu vuốt ve mái tóc của nàng nói: \"Tiểu muội tử, tin tưởng huynh! Huynh có thể chữa lành bệnh cho muội!\"

Gương mặt nhỏ của Ngọc Băng Nhan gắt gao dán chặt vào ngực Lăng Thiên dùng sức gật đầu. Ánh mắt tràn lệ, chỉ trong nháy mắt Lăng Thiên đã cảm thấy trước ngực ướt đẫm. Thiên Ca à, ngươi cũng biết cho dù huynh chữa hết khuyết điểm của muội thì muội vẫn phải đi Phó gia tộc để hoàn thành tam thế chi ước. Muội nhất định không có phúc khí vĩnh viễn ở bên cạnh huynh rồi...

Lăng Thiên ôm thân thể mềm mại trong lòng, nội tâm kích động một trận. Hai hàng chân mày dần lăng lệ hơn: Người của Lăng Thiên ta cho dù là bất kỳ kẻ nào cũng không thể đoạt được. Cho dù là \'Thiên\' cũng vậy. Bởi vì ta là Lăng Thiên, tất nhiên phải Lăng Thiên.

Bình Luận (0)
Comment