Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 105 - Hành Động Đặc Sắc

Ngọc Băng Nhan được khóc thoải mái, cuộn mình trong lòng Lăng Thiên như một con mèo nhỏ ngủ thiếp đi.

Bên ngoài vang lên một tiếng nho nhỏ. Lăng Thiên nhẹ nhàng đặt Ngọc Băng Nhan lên giường rồi kéo chăn cho nàng. Lẳng lặng đứng nhìn đôi mắt đang khép hờ của nàng. Đôi mi như còn vươn lại một giọt lệ. Một lúc lâu sau Lăng Thiên mới đi ra ngoài.

Ngoài cửa, một hắc y nhân với vóc dáng gầy đứng thẳng đó. Gương mặt lạnh như băng, sắc mặt trắng bệch.

Lăng Thiên cười: \"Tiết Lãnh. Như thế nào không đi vào? Ngươi sợ ta mưu hại Tiểu công chúa nhà ngươi sao? Không yên tâm với ta như vậy sao?\"

Người ở bên ngoài cửa chính là thần bí hắc y nhân vẫn luôn âm thầm bảo vệ Ngọc Băng Nhan - Tiết Lãnh - nhất lưu cao thủ trong Ngọc Gia. Tiết Lãnh nghe vậy liền lạnh nhạt nói: \"Ngươi sẽ không tổn thương Tiểu công chúa đâu! Ta biết!\"

\"Ồ! Ngươi sao lại khẳng định như vậy?\" Lăng Thiên nhìn hắn có chút chơi đùa. Thầm nghĩ người này thoạt nhìn giống như đầu gỗ nhưng cũng không ngu ngốc chút nào.

Tiết Lãnh đột nhiên nhìn thẳng đôi mắt Lăng Thiên nói: \"Ngươi mặt dù tuyệt không thưởng tổn đến Tiểu công chúa nhưng ta biết chỉ cần ngươi có cơ hội sẽ giết ta không chút do dự!\"

Lăng Thiên cười lớn: \"Giết chết ngươi? Ta dùng bút lông để giết ngươi sao?\" Trong lòng giật mình không nhỏ. Người này quả thực rất mẫn cảm. Có phải hay không hắn đã phát hiện điều gì?

Tiết Lãnh bình tĩnh nhìn hắn, vẻ mặt Lăng Thiên rất khó tin, vô cùng chân thành, thiện lương, hồn nhiên. Một lúc lâu sau Tiết Lãnh mới chuyển mắt đi: \"Thôi. Ta chỉ hi vọng bảo vệ bình an cho Tiểu công chúa thôi. Hoàn hoàn chỉnh chỉnh quay về Ngọc Gia. Mà tại Thừa Thiên, nhất là Lăng Gia ngươi không an toàn chút nào!\"

Lăng Thiên gật đầu đồng ý: \"Ngươi nói rất đúng. Ta sẽ điều thêm mấy hộ vệ đến nữa. Ưm. Nếu không được thì ta đưa toàn bộ tiêu cục trong Thừa Thiên Thành đến đây. Những người đó đều là võ lâm cao thủ. Có thể bảo hộ được Tiểu công chú.

Tiết Lãnh nghe vậy liền tức cười.

Hắn thật sự không dò xét được sự sâu cạn của thanh niên trước mặt này. Hắn nói dối nhưng tim không loạn, bộ dáng như đang nói tận tâm khiến cho hắn rất vô lực. Tức giận: \"Ngươi muốn như thế nào thì được như thế sao? Ta lúc nào cũng đi theo Tiểu công chúa vẫn là tốt nhất. Sự an toàn của Tiểu công chúa không cần ngươi quan tâm.\" Tuy nói vậy nhưng trong lòng cũng giảm sự nghi ngờ nhiều.

Khi hắn nhìn thấy Lăng Thiên thì hắn cảm giác được thân hình đối phương có chút quen thuộc. Nhưng có đánh chết hắn cũng không thể tin được vị đại hoàn khố này lại là tuyệt đỉnh cao thủ võ học! Đến khi thấy Lăng Thiên và Lăng Thần ở chung một chỗ hắn mới chính thức hoài nghi Lăng Thiên.

Mấy ngày qua hắn luôn âm thầm điều tra rất nhiều lần. Mỗi lần đều thấy thiếu niên này có chút tà khí, bất cần đời mà thiếu nữ kia lại ngây thơ, khờ khạo, hoạt bát không rành thế sự. Như vậy hắn cũng có chút hoài nghi ánh mắt của bản thân mình. Cuối cùng hắn quyết định không tiếp tục ẩn nấp nữa mà quang minh chính đại đi ra. Sau mấy phen phỏng vấn dò xét nhưng vẫn không hề có thu hoạch thì hắn cảm giác được thiếu niên này trơn tuột như con cá chạch khiến hắn vô lực không thôi. Hôm nay rốt cục cũng xác định người này chính là một thế gia đệ tử vũ văn chuẩn. Xem bộ dáng ngoại trừ làm vài câu thơ, cầm bút lông như đuôi chuột kia thì không có bản lãnh nào khác.

Trong lòng Tiết Lãnh cảm thán không thôi: Một tên luôn dùng gối hoa để ngủ thế mà hấp dẫn Tiểu công chúa ở chổ nào không biết! Nếu là Ngọc Gia gia chủ biết việc này sợ rằng sẽ lột da mình ngay lập tức đó. Tiết Lãnh buồn bực thở dài một tiếng, nghiêng đầu lắng nghe âm thanh hô hấp của Tiểu công chúa bên trong phòng. Sau đó thân thể chợt lóe lên liền biến mất.

Tiếng cười hi hi của Lăng Thần vang lên. Từ khi Tiết Lãnh đi đến Lăng Phủ thì Lăng Thần theo phân phó của Lăng Thiên luôn cười vui vẻ, gương mặt nhỏ nhắn lạnh nhưng băng như được hòa tan. Cả ngày đều cười không ngớt, thoạt nhìn giống như là một tiểu nha đầu không biết buồn chút nào.

Không thể không nói sau nhiều năm đi theo Lăng Thiên như vậy lại cùng hắn diễn trò thì công phu \'đóng kịch\' của nàng ta ngày càng lợi hại. Nếu đưa đến hiện tại chỉ sợ được xếp trong hàng nhân vật phong vân như Chương Tử Di, Lưu Diệc Phi ấy chứ.

Phía sau Lăng Thần là một thiếu niên mặc đồ đen bộ dáng chất phác, gương mặt tuấn tú phối hợp với vóc người hoàn mỹ. Thân thể thiếu niên khi vận động cực kỳ có quy luật. Giống như một con liệp báo hung ác tùy thời có thể săn mồi. Cả người tràn ngập lệ khí.

Khi thiếu niên bận đồ đen này vừa tiến vào sân thì Tiết Lãnh ẩn mình trong bóng tối đột nhiên cảm giác được trái tim mình nhảy nhanh hơn. Một loại cảm giác nguy hiểm cực kỳ làm cho lông tóc cả người Tiết Lãnh dựng thẳng lên! Giống như khi bé đi qua bãi tha ma vậy! Đó là một loại cảm giác \'tử\'!

Trong tay thiếu niên cầm theo mấy cái hộp. Khi đi qua nơi Tiết Lãnh ẩn thân thì mắt không thèm liếc một cái, bước đi không thay đổi. Ngay cả hô hấp vẫn bình thường như không hề biết nơi đó còn có một Tiết Lãnh đang toát mồ hôi lạnh.

Lăng Thiên từ trong phòng chậm rãi đi ra, vừa nhìn thấy thiếu niên bận đồ đen kia liền tạo ra một vẻ mặt khoa trương: \"Tiểu Kiếm Kiếm? Ha ha! Ngươi về khi nào vậy? Muốn công tử ta không?\" Âm thanh nhu mị khiến cho Tiết Lãnh đang lạnh người càng thêm \'phát rét\', tóc gáy cũng dựng thẳng lên. Chẳng lẽ một tên hoàn khố đáng chết này chính là một kẻ \'biến thái\' sao? Bất quá nghĩ kỹ lại thì tên này là \'biến thái\' cũng không phải là không tốt. Ít nhất tiểu thư sẽ không còn nguy hiểm gì.

Gương mặt bình thản chất phác của thiếu niên bận đồ đen kia đưa lưng về Tiết Lãnh bỗng nhiên vặn vẹo, biến thành một gương mặt quái dị. Đôi mắt vốn nhìn thấy Lăng Thiên kích động vô cùng đột nhiên biến mất hoàn toàn, thay vào đó là trợn trừng lên như mắt ếch. Sau khi Lăng Thần hung hăng trừng mắt một cái hắn mới như tỉnh mộng. Trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.

Thiếu niên bận đồ đen này đúng là Lăng Kiếm.

Tiết Lãnh vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối đột nhiên trầm tư: Tiểu Kiếm Kiếm! Mặc dù có chút ác tâm nhưng xem ra tên kia chính là hạ nhân của Lăng Phủ rồi. Rất có khả năng chính là thư đồng của tên hoàn khố kia nhưng như thế nào lại khiến cho ta có cảm giác nguy hiểm? Ảo giác sao? Một tên thư đồng như vậy nào có lực sát thương? Xấu hổ xấu hổ...

Vẻ mặt tươi cười, Lăng Thiên khoác vai Tiểu Kiếm Kiếm đi vào phòng rồi mới hỏi: \"Thu hoạch thế nào?\" Những lời này đương nhiên là hỏi Tiểu Kiếm Kiếm - Lăng Kiếm.

Sắc mặt của Lăng Kiếm cuối cùng mới khôi phục lại bình thường. Cung cẩn đứng thẳng, từ trong lòng lấy ra một cái bao nói: \"May mắn không làm nhục mệnh. Công tử, toàn bộ đã biết rất rõ ràng!\"

Lăng Thiên mở tờ giấy ra, khuông mặt như cười như không nhìn qua một lần liền đặt lên bàn. Nhìn Lăng Kiếm, khóe miệng mỉm cười nói: \"Lăng Kiếm. Có mấy ngày không gặp mà ngươi đã đổi tính tình rồi sao? Lại dùng mực để viết. Chẳng lẽ ngươi \'ôn nhu\' thêm một chút rồi sao? Không giống tính tình của ngươi thì phải!\"

Lăng Kiếm xấu hổ nhếch miệng cười khan: \"Là công tử chỉ bảo ta thôi. Cung trạng là dùng máu tươi của bọn hắn viết thủy chung vẫn còn máu tanh một chút. Ta sợ công tử nhìn không thoải mái mới viết như vậy. Nếu không ta cũng có phiền toái mà. Ha ha ha...\"

Lăng Thiên suy nghĩ nói: \"Công tử ta nhìn thấy máu không nhiều bằng ngươi cũng không không ít. Ngươi sợ ta lo lắng sao? Là sợ Lăng Thần sau khi nhìn thấy đi tìm ngươi gây phiền toái thì có? Sợ ta nhìn không thoải mái? Chỉ giỏi tìm lý do mà thôi?\"

Lăng Kiếm gật gật đầu: \"Thần nha đầu kia ta thật sự sợ nàng!\"

Lăng Thần trợn trừng mắt lên: \"Tiểu Kiếm Kiếm. Ngươi có ý tứ gì? Bổn cô nương không phải chưa từng thấy máu? Ta cũng thấy ba lần rồi?\"

Lăng Kiếm kêu lên: \"Đã gặp qua ba lần rồi. Lần đầu hôn mê, lần thứ hai hôn mê, lần thứ ba không ngất. Thần nha đầu, lần kia ta nhớ kỹ là chém một cánh tay của tên kia, người vẫn còn dính khối thịt. Người nào khi nhìn thấy liền nôn mửa đây? Lại còn cầm thiết côn đánh ta nữa? Còn không cho trốn?\"

Lăng Thần đỏ mặt: \"Ngươi nói cái gì? Ai là quỷ? Muốn đánh hả?\" Vừa nói vừa liếc trộm Lăng Thiên một cái, nhất thời nhớ lại lần trước nàng nôn trên người Lăng Thiên thì trong lòng vừa ngượng ngùng vừa ngọt ngào.

Lăng Thiên cười ha ha, vươn tờ gấy lên nói: \"Không ngoài dự đoán của ta. Lăng Không quả nhiên là một cô nhi được gia gia nhặt được. Không có bất kỳ bối cảnh nào cho dù đưa Lăng Gia cho hắn thì hắn làm được gì? Quả nhiên là thế! Dương Gia, Nam Cung Gia. Ha ha...ta vẫn thấy rất kỳ quái. Tại sao lấy thực lực của Lăng Gia ta lại có thể đứng ở vị trí đệ nhất gia tộc tại Thừa Thiên? Thì ra chúng ta bị lão hổn đản Dương Không Quần xem như một con rối! Lão hỗn đản kia có thể mưu tính sâu xa, lo xa nghĩ rộng. Sớm đã đặt một quân cờ rồi! Ha ha, chỉ là tại sao Nam Cung thế gia lại liên quan đến trong đó? Việc này có chút dị thường.\" Vừa nói vừa nhìn Lăng Kiếm, có ý hỏi.

Lăng Kiếm nói: \"Theo thuộc hạ thẩm vấn biết được thì Nam Cung thế gia liên lạc với một người khác không có liên hệ gì với Dương gia và cả hai không hề biết sự tồn tại của nhau. Thuộc hạ cảm giác được Nam Cung thế gia và Dương Gia không phải hợp mưu nhau.\"

Lăng Thiên ừ một tiếng: \"Không sai. Đã như vậy nếu đổi lại là ngươi thì ngươi sẽ ứng đối như thế nào?

Lăng Kiếm suy nghĩ một chút rồi nói: \"Thuộc hạ thấy lão Lăng Không kia chỉ là diễn một vở hài kịch mà thôi. Bây giờ đã bị chúng ta nắm trong tay rồi. Cho hắn có cánh cũng không bay thoát được. Dương gia tạm thời cùng chúng ta đứng về một phía. Tuy có chút đối địch nhưng nếu không có Dương gia sợ rằng Lăng Gia chúng ta chính là mục tiêu diệt trừ của hoàng thất. Cho nên Dương Gia chúng ta cần để tâm đôi chút. Về phần Nam Cung gia có dã tâm tại Thừa Thiên thì chúng ta cũng cần trả thù. Thuộc hạ đề nghị diệt cả nhà!\"

Khi Lăng Kiếm nói đến \'diệt cả nhà\' thì vẻ mặt dễ dàng như đang ăn uống vậy.

Bình Luận (0)
Comment