Trong nháy mắt Huyền Vũ cảm nhận được hơi thở này, liền che chở cho Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏
- Đây là vật gì? ͏ ͏ ͏
Nó đã lấy ra lá bài tẩy, dự định tùy thời ném ra ngoài, chỉ cần có người dám đến tổn thương Nguyệt Tịch, nó sẽ không do dự. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch kinh ngạc cảm thụ hơi thở bá đạo kia, sau đó trong lòng tự nói: Hoá ra không có chết. ͏ ͏ ͏
Không ai biết hiện tại tâm tình của bà như nào. ͏ ͏ ͏
Sau khi khí tức phủ xuống, toàn bộ Thánh Địa sôi sùng sục, tất cả mọi người đều nhận ra được. ͏ ͏ ͏
Người phụ nữ bình thường sâu trong Thánh Địa nói: ͏ ͏ ͏
- Là ai? ͏ ͏ ͏
Bà lão nói: ͏ ͏ ͏
- Nhập đạo giả. ͏ ͏ ͏
Người phụ nữ nói: ͏ ͏ ͏
- Địch tấn công? Trận pháp đã mở ra, tôi... . ͏ ͏ ͏
Bà lão lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không cần, là hắn trở lại, không nghĩ tới hắn vẫn còn sống, hơn nữa thành công Nhập đạo. ͏ ͏ ͏
Người phụ nữ bình thường kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏
- Nói cách khác, hắn tới vì Nguyệt Tịch? Nhưng cũng không thể tập kích Thánh Địa chứ. ͏ ͏ ͏
Bà lão lại lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không, hắn đang đàm phán, dùng thực lực của hắn, đàm phán với những người đó. ͏ ͏ ͏
Bà lão nói đúng, Kiếm Thập Tam không cho rằng nói chuyện là có thể khiến những người đó thả Nguyệt Tịch ra, hắn thấy, đối với những người đó, chỉ có vận dụng thực lực. ͏ ͏ ͏
Thực lực hắn mạnh. ͏ ͏ ͏
Cho nên vừa trở lại hắn đã không chút do dự tản ra khí tức của hắn, dùng cái này hấp dẫn những người đó. ͏ ͏ ͏
Lấy thực lực năm đó của hắn, hắn đã sớm biết những người đó tồn tại, cho nên không có gì để nói, cũng không có gì để tìm hiểu. ͏ ͏ ͏
Tóm lại một câu, hôm nay, bọn họ không thể không thả người. ͏ ͏ ͏
Quả thật Kim Giáp cũng bị khí tức của Kiếm Thập Tam làm tỉnh lại, hiện tại hắn đã biến trở về thành Ngân Giáp, ngẩng đầu nhìn về phía trên không Thánh Địa, mặt không chút thay đổi nói: ͏ ͏ ͏
- Cậu không phải là đối thủ của tôi, vẫn không thể ở dưới tay tôi nói điều kiện. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam khẽ mỉm cười, đứng ở trên không, vì chính mình cởi ra một đạo phong ấn, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Đúng là như vậy, vậy lúc này tôi có tư cách chưa? ͏ ͏ ͏
Một khắc sau thiên địa biến sắc, kiếp vân bắt đầu tụ tập, dường như vô tận kiếp vân muốn đè xuống. ͏ ͏ ͏
Đám người Tĩnh Nguyệt ở phía xa xa mặt đầy ngơ ngác, đây là muốn với giao thiệp với Thiên kiếp sao? ͏ ͏ ͏
Như vậy không phải là chịu chết sao? ͏ ͏ ͏
Thiên kiếp đột phá Thất giai lên Bát giai, Thánh Địa phải chết bao nhiêu người đây? ͏ ͏ ͏
Lúc này Tô Kỳ hỏi Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
- Thất giai đột phá Bát giai kinh khủng thế sao? Có giống như chúng ta, bị kéo vào trong không gian đặc thù, sau đó trả lời độ kiếp hay không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả cau mày, có lẽ chuyện này không có khả năng, hắn cũng chưa từng gặp qua. ͏ ͏ ͏
Từ khi nào độ kiếp còn có không gian độ kiếp? ͏ ͏ ͏
Nếu không phải bản thân tự kinh lịch qua một lần, đánh chết hắn cũng không tin. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cũng lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Khả năng rất thấp, cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói qua loại sự tình này. Chúng ta là chuyện ngoài ý muốn, chưa bao giờ có tiền lệ. Mà Thất giai đột phá Bát giai cũng không ít, nhưng vẫn không có bất kỳ ghi chép nào về không gian độ kiếp. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cũng gật đầu, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Ngộ nhỡ Thiên kiếp đại lão chơi đùa thì sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đừng nói, bởi vì nguyên nhân hắn làm lại, Thiên kiếp đại lão bất mãn, muốn chơi trò gian dối thì sao. ͏ ͏ ͏
Những chuyện khác Giang Tả đều có thể chắc chắn, còn Thiên kiếp thì hắn không cách nào chắc chắn, mặc dù Thiên kiếp không nhất định có ý thức như người bình thường, nhưng nhất định có trí tuệ. ͏ ͏ ͏
Dù sao kiếp trước, Thiên kiếp vừa gặp phải hắn, chính là đủ loại oanh tạc, không có chút báo hiệu trước. ͏ ͏ ͏
Nổ xong còn có chút tiếc nuối tản đi. ͏ ͏ ͏
Không tiêu tan sẽ bị đánh tiếp. ͏ ͏ ͏
Khi đó Giang Tả hùng hổ cũng không được. ͏ ͏ ͏
Lần này Thiên kiếp làm khó hắn, dốc hết chiêu thức cũng không được. ͏ ͏ ͏
Ví dụ như cái bài thi không gian đó. ͏ ͏ ͏
Lúc này Ngân Giáp có chút thở hổn hển đứng dậy, lập tức xuất hiện ở bên cạnh Kiếm Thập Tam: ͏ ͏ ͏
- Dừng lại. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam rất phối hợp lại Phong Ấn tu vi mình một lần nữa. ͏ ͏ ͏
Trên thực tế Kiếm Thập Tam cũng đang cưỡng ép độ kiếp, hắn còn một đoạn thời gian nữa mới có thể đạt đến bình cảnh độ kiếp, đối với hắn mà nói bây giờ độ kiếp vô cùng nguy hiểm. ͏ ͏ ͏
Nhưng không làm như vậy, hắn sẽ không có tư cách quá lớn đàm phán. ͏ ͏ ͏
Cầu xin sao? ͏ ͏ ͏
Hắn không giỏi cầu xin người. ͏ ͏ ͏
- Bây giờ đệ tử Thánh Địa, đều thích giết lẫn nhau sao? Thánh Địa bồi dưỡng mấy người là để mấy người lấy Thánh Địa uy hiếp chúng ta sao? ͏ ͏ ͏
Ngân Giáp hơi có chút tức giận. ͏ ͏ ͏
Đám người này chính là Bạch Nhãn Lang. ͏ ͏ ͏
- Nhưng mấy người nhốt cô ấy. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam nói. ͏ ͏ ͏
- Chúng ta sai sao? Từ đầu tới cuối chúng ta đều không tổn thương cô ta. Hơn nữa cậu biết cô ta phá hư chuyện gì sao? Cậu biết hậu quả của chuyện này nghiêm trọng đến mức nào không? Cậu có biết sau khi chuyện này hoàn thành chúng ta có thể đi chết không? Mấy người cái gì cũng không biết, chỉ biết uy hiếp người một nhà. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam nhìn Ngân Giáp nói: ͏ ͏ ͏
- Tôi không biết, nhưng tôi biết, chỉ cần cô ấy gây ra họa, tôi sẽ đi giải quyết. Bất kể có bao nhiêu khó khăn, từ đầu đến cuối kiếm của tôi cũng sẽ sừng sững ở trước gót chân cô ấy. Tôi sẽ không kiếm cớ vì hành động của mình, tôi chỉ biết dùng kiếm của tôi tới giải quyết vấn đề. ͏ ͏ ͏
Chương 332Ngân Giáp nhìn Kiếm Thập Tam, cuối cùng không nói gì. ͏ ͏ ͏
Người này là người có ý chí kiên định nhất Thánh Địa nhiều năm qua. ͏ ͏ ͏
Thiên tư của hắn không phải là mạnh nhất, thế nhưng lại là người vượt qua tất cả mọi người. ͏ ͏ ͏
Năm đó hắn một kiếm rung động Thánh Địa, Ngân Giáp bị thức tỉnh, rồi sau đó hắn lại một kiếm chém rụng đạo của chính mình, Ngân Giáp lại thức tỉnh một lần nữa. ͏ ͏ ͏
Hôm nay hắn ngộ đạo trở về, cũng kinh động ông ta. ͏ ͏ ͏
Có lẽ người này có thể làm chút gì đó. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Ngân Giáp hướng về phía Kiếm Thập Tam, nói: ͏ ͏ ͏
- Hy vọng tương lai cậu sẽ không lùi bước. ͏ ͏ ͏
Sau đó Ngân Giáp không nói gì nữa, mà đi thẳng về. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam thắng. ͏ ͏ ͏
Lúc này Kiếm Thập Tam đã thu hồi khí tức, hướng xuống phía dưới Thánh Địa mà đi, tên Ngân Giáp đó đồng ý thì đồng ý, nhưng không có đi mở cửa. ͏ ͏ ͏
Cho nên Kiếm Thập Tam chỉ có thể tự đi, nếu như không mở, vậy thì không cứu được Nguyệt Tịch. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏
- Chúng ta cần theo sau nhìn không? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Tất nhiên rồi, chị có quyền hạn, để chị dẫn mọi người đi vào. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tĩnh Nguyệt liền mang theo Tô Kỳ với Giang Tả đi xuống dưới Thánh Địa, nơi này một mảnh đen nhánh, Giang Tả theo bản năng triệu hoán Hỏa Nguyên tố. ͏ ͏ ͏
Hỏa Nguyên tố tiểu đệ có thể vì đại ca chiếu sáng, cảm thấy vô cùng vinh hạnh. ͏ ͏ ͏
Cho nên hỏa quang kia đặc biệt sáng. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nhìn về phía Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Em rể, cậu như vậy là không để cho bọn họ phát hiện thì không vui đúng không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ phản bác: ͏ ͏ ͏
- Lấy tu vi của sư bá với sư phụ, chúng ta đốt hay không đốt lửa có khác nhau đâu? Khẳng định cũng sẽ bị phát hiện, vậy còn không bằng đốt lửa đi. ͏ ͏ ͏
- Được rồi, em cứ che chở cho chồng em đi. Chờ chút bị treo lên đánh, đừng có kêu. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt tức giận nói. ͏ ͏ ͏
Mặt Giang Tả xạm lại, Kiếm Thập Tam dám treo bọn họ lên đánh sao? ͏ ͏ ͏
Làm sao có thể. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng Giang Tả không biết tính tình dì nhỏ, có điều lấy kinh nghiệm nhiều năm của hắn đến nhìn, hôm nay sẽ không bị treo lên đánh. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả thấy Kiếm Thập Tam đi về phía gian phòng giam dì nhỏ. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ thấy Kiếm Thập Tam, thì thu hồi đồ vật của nó, hơn nữa vừa rồi bọn họ nói chuyện cũng truyền tới đây. ͏ ͏ ͏
- Coi như cậu còn có chút lương tâm làm sư huynh. ͏ ͏ ͏
Nói xong cũng lui qua một bên, bởi vì Kiếm Thập Tam tới mở gian phòng nhỏ. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên Huyền Vũ sẽ không dùng lá bài tẩy của nó mở gian phòng nhỏ, vì như vậy sẽ đồng thời đánh nát Nguyệt Tịch. ͏ ͏ ͏
Nó không ngốc đến thế. ͏ ͏ ͏
Lúc này Kiếm Thập Tam đụng vào gian phòng nhỏ, tiếp theo gian phòng nhỏ tầng tầng tan rã. ͏ ͏ ͏
Không phí nhiều sức, chuyện này khiến Huyền Vũ ở một bên nhìn trợn mắt há hốc mồm. ͏ ͏ ͏
Cứ giải quyết như vậy sao? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt và Tô Kỳ cũng khiếp sợ không thôi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả thì khinh thường, chẳng qua chỉ là phương pháp phá giải một cái trận pháp mà thôi, đổi lại là hắn mà nói, có thể trực tiếp đi vào đón đối phương đi ra, không nhìn tất cả trở ngại. ͏ ͏ ͏
Chút trò lừa bịp nhỏ này, có cái gì tốt mà kêu lên. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cảm thấy, nếu để cho Tô Kỳ biết rõ bản lĩnh của mình, có thể khiến cô ấy sợ ba ngày ba đêm. ͏ ͏ ͏
Lúc này Kiếm Thập Tam đi tới bên cạnh Nguyệt Tịch, khí tức bá đạo trên người cũng tan biến không còn dấu tích, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Thánh... sư, sư muội... khổ cực rồi. ͏ ͏ ͏
Vừa nói Kiếm Thập Tam vừa đưa tay điểm lên trán Nguyệt Tịch. ͏ ͏ ͏
Trong nháy mắt, toàn bộ giam cầm đều biến mất, một khắc sau Nguyệt Tịch nhảy cỡn lên, vươn vai la lớn: ͏ ͏ ͏
- Oa, rốt cuộc có thể nói chuyện, chết ngộp ta rồi. ͏ ͏ ͏
Sau đó Nguyệt Tịch hướng về phía Kiếm Thập Tam nói: ͏ ͏ ͏
- Đa tạ sư huynh, không có việc gì thì muội đi đây. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam lập tức nói: ͏ ͏ ͏
- Không, không có việc gì, sư, sư muội tùy ý. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch thuận miệng nha một tiếng, sau đó liền mang theo Huyền Vũ dự định rời đi. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng đi rất chậm. ͏ ͏ ͏
Giang Tả ngơ ngác nhìn Kiếm Thập Tam, người này thân là kẻ Nhập đạo, nhưng không theo đuổi được dì nhỏ, đúng là không oan uổng chút nào. ͏ ͏ ͏
Biểu hiện này quá kém đi? ͏ ͏ ͏
Thời điểm hắn theo đuổi Tô Kỳ, so với hắn bây giờ không chỉ thông minh gấp hơn mấy lần. ͏ ͏ ͏
Mặc dù hắn phần lớn dựa vào vận may, nhưng dầu gì hắn cũng dám nói dám làm, dám biểu hiện. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam tính là gì? ͏ ͏ ͏
Chứng sợ hãi yêu sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả rất muốn mở miệng nhắc nhở một chút, hận không rèn sắt thành thép. ͏ ͏ ͏
Uổng cho Kiếm Thập Tam lợi hại như vậy, ngang ngược bá đạo thì cũng thôi đi, nói chuyện còn cà lăm. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cũng tò mò nói: ͏ ͏ ͏
- Sư bá bị sao vậy? Bị cà lăm ư? Buổi sáng vẫn bình thường mà. ͏ ͏ ͏
Chương 333Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Em cảm thấy chắc là do căng thẳng. ͏ ͏ ͏
- Lúc tiểu Giang theo đuổi em có cà lăm không? ͏ ͏ ͏
- Không hề. ͏ ͏ ͏
- Vậy có phải nói rõ, sư bá thật tâm hay không? Nếu có thì là chồng em không thật tâm. Ví dụ như khi đó cậu ta vừa ý chẳng qua là mặt em chứ không phải người em. Cũng giống như bên ngoài người ta nói đi thận không đi tâm? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt phân tích nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả ở phía sau mặt xạm lại, hắn cảm thấy có nên bóp chết vị sư tỷ này trước không. ͏ ͏ ͏
Đi thận không đi tâm cái gì, khi đó còn nhỏ làm sao biết cái gì là đi thận không đi tâm. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ thì há mồm, làm bộ làm tịch cắn, trả lời: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, cẩn thận em cắn chị đấy. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cũng không để ý, dù sao cô ấy cũng chỉ tùy tiện nói, rất nhiều lúc cô ấy nói chuyện ngay cả Tĩnh Nguyệt cũng không tin. ͏ ͏ ͏
Tiếp theo cô trấn an Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Được rồi, đừng để ý, nhìn trước mặt, có tiến triển mới. ͏ ͏ ͏
Quả thật bây giờ có tiến triển mới, nếu không Giang Tả cũng muốn triệu hoán toàn bộ Hỏa Nguyên tố tiểu đệ ra, lẳng lặng dạy vị sư tỷ này làm người như thế nào một chút. ͏ ͏ ͏
Đột nhiên Kiếm Thập Tam nghĩ đến cái gì, mở miệng la lên: ͏ ͏ ͏
- Chờ đã, chờ đã. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nhanh chóng dừng lại, giống như chờ người phía sau kêu. ͏ ͏ ͏
Sau đó mặt đầy vẻ tùy ý quay đầu: ͏ ͏ ͏
- Sư huynh có chuyện gì sao? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam nhìn Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏
- Đúng, là... là như vậy... nghe nói. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Kiếm Thập Tam buông tha giải thích, trực tiếp đưa tay ra, vô tận khí tức ngưng tụ ra một hạt châu ở trên tay hắn. ͏ ͏ ͏
- Đây là hình thái Đạo của ta. Mang theo nó... nó... nó có để cho ta...cảm giác... cảm giác được muội gặp nguy hiểm. Như vậy, mới có thể bảo vệ...bảo vệ được muội. ͏ ͏ ͏
Nghe Kiếm Thập Tam nói chuyện, mặt Giang Tả đầy táo bón, Tĩnh Nguyệt với Tô Kỳ cũng vậy. ͏ ͏ ͏
Rõ ràng sư bá bọn họ không phải là một người cà lăm. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng bọn họ vẫn nhìn rất hăng say. ͏ ͏ ͏
Xem đại nhân của mình đáp lại như thế nào. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên là Tĩnh Nguyệt và Tô Kỳ hy vọng sư phụ mình tiếp nhận, bởi vì chuyện này đặc biệt thú vị. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nhìn hạt châu yên lặng hồi lâu. ͏ ͏ ͏
Thấy Nguyệt Tịch không nói gì, Kiếm Thập Tam liền có chút hoảng. ͏ ͏ ͏
Hắn lập tức giải thích: ͏ ͏ ͏
- Ta... huynh... ta không có ý gì khác đâu. ͏ ͏ ͏
Về sau thanh âm có chút nhỏ, có chút khổ sở. ͏ ͏ ͏
Lúc này Nguyệt Tịch mở miệng, có chút bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏
- Muội đang nghĩ, phải mang hạt châu này thế nào, sư huynh không thể biến nó thành vòng tay hoặc là giây chuyền hay sao? ͏ ͏ ͏
- Hả? ͏ ͏ ͏
Sau đó Kiếm Thập Tam lập tức nói: ͏ ͏ ͏
- Có thể, có thể. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam do dự một chút, rồi biến Đạo châu của mình thành một cái vòng tay, hoặc nói nó là cái vòng tay. ͏ ͏ ͏
Lúc này Nguyệt Tịch lại nói: ͏ ͏ ͏
- Thật đơn điệu, khắc ít đồ lên đi. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam không nói, khắc lên vòng tay một thanh kiếm. ͏ ͏ ͏
Trong nhận thức của hắn, đại đa số đều là kiếm, cho nên chỉ có những thứ này. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch thở dài: ͏ ͏ ͏
- Quá miễn cưỡng đi. ͏ ͏ ͏
Vừa nói vừa nhận lấy vòng tay, cuối cùng đeo nó vào tay: ͏ ͏ ͏
- Sư huynh còn việc gì không? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam lắc đầu, quả thật hắn không có việc gì, có thể để cho Nguyệt Tịch mang theo đồ bảo vệ hắn làm ra, hắn đã rất hài lòng. ͏ ͏ ͏
Lúc này Nguyệt Tịch lại xoay người rời đi, chẳng qua là đi không đến hai bước Nguyệt Tịch lại đứng tại chỗ, không quay đầu nói: ͏ ͏ ͏
- Sư huynh, còn phải rời đi sao? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam suy nghĩ một chút, nói thật: ͏ ͏ ͏
- Thâm Uyên, Thâm Uyên có chút khác thường, ta, ta phải đi quan sát thêm chút nữa. ͏ ͏ ͏
- Vậy lần này phải đi bao lâu? ͏ ͏ ͏
- Rất...rất nhanh...mấy tháng...hoặc...hoặc là ngắn hơn. ͏ ͏ ͏
Quả thật hắn phải đi xác nhận tình trạng Thâm Uyên, đây là nghĩa vụ là trách nhiệm. ͏ ͏ ͏
Lúc này Nguyệt Tịch xoay người, hướng về phía Kiếm Thập Tam cười tươi như hoa nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy đi sớm về sớm, đúng rồi, nhớ chữa khỏi vết thương hãy đi. ͏ ͏ ͏
Nói xong Nguyệt Tịch liền mang theo Huyền Vũ nhanh chóng rời đi. ͏ ͏ ͏
Nghe được những lời này, lại nhìn Nguyệt Tịch cười một tiếng, khiến cho cả người Kiếm Thập Tam sửng sốt. ͏ ͏ ͏
Với hắn mà nói, đây là cảnh tượng đẹp nhất mấy trăm năm qua hắn nhìn thấy, càng là cảnh động tâm nhất. ͏ ͏ ͏
Hắn nhớ, khi còn bé, Thánh nữ đã cười một lần với hắn. ͏ ͏ ͏
Cũng bởi vì nụ cười đó, hắn mới hoàn toàn nhớ Nguyệt Tịch. ͏ ͏ ͏
Khi đó Nguyệt Tịch còn ở trong nước, còn là một tiểu cô nương kỳ quái. ͏ ͏ ͏
Khi đó Nguyệt Tịch cũng không có xinh đẹp như vậy, cũng không phải Thánh nữ. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua là khi Kiếm Thập Tam gặp lại bà, bà đã trở thành Thánh nữ. ͏ ͏ ͏
Thánh nữ cao không thể chạm tới. ͏ ͏ ͏
Cho nên, vì có thể đứng ở trước mặt Nguyệt Tịch, Kiếm Thập Tam bắt đầu dốc lòng tu luyện, thẳng đến khi dùng một kiếm làm khiếp sợ Thánh Địa, mới có dũng khí đứng ở bên cạnh Nguyệt Tịch. ͏ ͏ ͏
Thân phận Thất giai Nhập đạo, khiến cho tất cả mọi người Thánh Địa, không dám xem nhẹ hắn. ͏ ͏ ͏
Đáng tiếc vẫn không nói được với Thánh nữ mấy câu. ͏ ͏ ͏
Chương 334Rốt cuộc hôm nay hắn cũng thấy Nguyệt Tịch cười với hắn, không phải nói lúc trước Nguyệt Tịch không cười với hắn, mà là nụ cười hoàn toàn khác biệt. ͏ ͏ ͏
Hắn không phải là rất hiểu, nhưng cũng biết không giống nhau, hắn rất thích nụ cười này. ͏ ͏ ͏
Cho đến khi Nguyệt Tịch đi xa, Kiếm Thập Tam mới đần độn nói: ͏ ͏ ͏
- Được, được. ͏ ͏ ͏
Giang Tả ở phía xa thở dài, vận khí tên Kiếm Thập Tam này thật là tốt. ͏ ͏ ͏
Nếu dì nhỏ đối với hắn không có cảm giác, đời này hắn có chút tiến triển hay không cũng khó nói. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh dì nhỏ đã cùng Huyền Vũ đi tới bên cạnh đám người Tĩnh Nguyệt, Tĩnh Nguyệt gãi đầu cười nói: ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, trùng hợp như vậy? Mấy người cũng ở đây. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ thổi tắt lửa trong tay Giang Tả, cười nói: ͏ ͏ ͏
- Nơi này tối như vậy, cái gì cũng không nhìn thấy, sư tỷ, chúng ta trở về thôi. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nhìn hai tên đệ tử này, nói: ͏ ͏ ͏
- Hôm nay không so đo với các con, lần sau cho các con đứng cũng không được, ngồi cũng không xong. Sau đó lại cấm túc mấy tháng. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cười nói: ͏ ͏ ͏
- A, xem ra tâm tình sư phụ không tệ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cũng gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Phải lập gia đình, khẳng định vui vẻ mà. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nhướng mày một cái, sau đó cách không khống chế hai người, tiếp theo nói với Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Mượn vợ con hai ngày. ͏ ͏ ͏
Sau đó liền mang theo Tĩnh Nguyệt và Tô Kỳ đi. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ cũng đi theo. ͏ ͏ ͏
Chỉ lưu lại một mình Giang Tả ở chỗ này. ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Những người này không nghĩ mang hắn ra ngoài sao? ͏ ͏ ͏
Thế nhưng chắc Tô Kỳ và Tĩnh Nguyệt sẽ bị đánh. ͏ ͏ ͏
Đi hai ngày cũng tốt, hắn cũng dễ dàng vui vẻ. ͏ ͏ ͏
Về phần dì nhỏ giáo dục Tô Kỳ, cái này Giang Tả không có lời nào để nói. ͏ ͏ ͏
Hắn không cảm thấy Tô Kỳ bị bắt nạt, cần hắn đi giết người. Hắn cũng không phải là kẻ lỗ mãng. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả đi tới bên cạnh Kiếm Thập Tam, nói: ͏ ͏ ͏
- Chia ra rồi trở về, sau này sẽ thành thói quen. ͏ ͏ ͏
Lúc này Kiếm Thập Tam lấy lại tinh thần nói: ͏ ͏ ͏
- Cám ơn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nói gì, cũng không để ý tại sao Kiếm Thập Tam nói cám ơn, hỏi tới cũng hơi phiền, nên dứt khoát không mở miệng. ͏ ͏ ͏
Sau đó Kiếm Thập Tam nâng kiếm lên, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Tôi, có thể trở nên mạnh. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Mạnh mẽ chỉ là một phần của nhân sinh, chứ không phải là toàn bộ. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam gật đầu, sau đó hỏi: ͏ ͏ ͏
- Tiểu hữu không đi ra sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả bình thản nói: ͏ ͏ ͏
- Tôi là một người bình thường, không ra được. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó dưới sự giúp đỡ của Kiếm Thập Tam, rốt cuộc Giang Tả cũng rời khỏi địa điểm giam cầm của Thánh Địa. ͏ ͏ ͏
Thương thế Kiếm Thập Tam rất nặng, nên rời đi rất nhanh, Nguyệt Tịch nói hắn chữa khỏi vết thương rồi đi, hắn nhất định sẽ chữa khỏi vết thương mới rời đi. ͏ ͏ ͏
Còn Giang Tả dĩ nhiên là đi về Vũ Thiên tiểu ốc, có lẽ phòng ở đó vẫn chưa bị dọn đi. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua là thời điểm đi được nửa đường, hắn thấy Sơ Tình và Sơ Thanh. ͏ ͏ ͏
Hai người mang theo bao lớn bao nhỏ đồ vật, cũng không biết là cái gì. ͏ ͏ ͏
Lúc nhìn thấy Giang Tả, Sơ Thanh liền kinh ngạc la lên: ͏ ͏ ͏
- Phá Hiểu tiền bối? Không phải người đi Ly Uyên đảo sao? ͏ ͏ ͏
Sơ Tình cũng là lễ phép kêu: ͏ ͏ ͏
- Phá Hiểu thúc thúc khoẻ. ͏ ͏ ͏
Đối với Sơ Tình, Giang Tả thực sự có chút kinh ngạc. ͏ ͏ ͏
Lần này Sơ Tình không có hoá trang quái dị như vậy, hơn nữa lễ phép khiến cho người ta không tìm bất cứ vấn đề gì. ͏ ͏ ͏
Nếu như không phải trời đang mùa hè, cả người cô bé cũng không có một chút vấn đề. ͏ ͏ ͏
Nếu như không rèn sắt, cô bé hoàn toàn không có vấn đề. ͏ ͏ ͏
Nhưng trên thực tế, đây chính là một kẻ biến thái. ͏ ͏ ͏
Đây là một người tinh thần thường xuyên thất thường. ͏ ͏ ͏
Nhưng hết lần này tới lần khác tu vi lại cao. ͏ ͏ ͏
Thiên tài với người điên chẳng qua chỉ là một bước ngắn, thiên tài mười phần đều điên, mà người điên cũng rất ít là thiên tài. ͏ ͏ ͏
Đáng tiếc cho một cô gái tốt. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng thời điểm Giang Tả điên, lại là hoàn toàn. ͏ ͏ ͏
Hiện tại hắn sẽ không làm cho mình điên nữa, đời này mà điên, sẽ bị đánh chết. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn về phía Sơ Thanh: ͏ ͏ ͏
- Mấy đứa đang làm gì vậy? ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh nói: ͏ ͏ ͏
- Chuẩn bị đồ vật, tỷ tỷ không muốn câu cá liền dẫn em tới mua đồ, qua mấy ngày nữa phải trở về rồi, ở đây có thể mua được đồ vật mà nhà không mua được. ͏ ͏ ͏
Nơi này tụ tập rất nhiều người, nhất định sẽ có chợ, tự nhiên tài nguyên so với một cái khu vực cố định phong phú hơn rất nhiều. ͏ ͏ ͏
Sau đó Sơ Thanh nói thêm chút chuyện, rồi mang theo Sơ Tình đi chuẩn bị đồ vật cho cả nhà. ͏ ͏ ͏
Từ chỗ Sơ Thanh, Giang Tả biết một chuyện, đó là tế tự muốn chấm dứt trước thời hạn. ͏ ͏ ͏
Mười ngày tế tự biến thành bảy ngày, cho nên hai ngày nữa sẽ kết thúc. ͏ ͏ ͏
Xảy ra quá nhiều chuyện, nên Thánh Địa cũng mong nhanh chấm dứt tế tự một chút. ͏ ͏ ͏
Người câu cá cũng cho là như vậy, nhất là vừa rồi còn có một luồng khí tức bá đạo tới, khiến cho chân rất nhiều người cũng mềm nhũn lại. ͏ ͏ ͏
Năm nay Thánh Địa thực sự lắm tai nạn. ͏ ͏ ͏
Chương 335Lục Nguyệt Tuyết mang theo đám người Mặc Ngôn và Trần Ức, câu cá ở bên cạnh, không thể hung hăng càn quấy, chỉ có thể khiêm tốn một chút. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn khiêm tốn không được, nhưng gần đây Đan Tuyết Ma Nữ cứ nhìn chằm chằm vào Mặc Ngôn, khiến Mặc Ngôn không dám mạo hiểm. ͏ ͏ ͏
Nhất là khi Xích Huyết Đồng Tử không có ở đây. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn nói: ͏ ͏ ͏
- Tại sao tôi cảm giác chúng ta đặc biệt uất ức thế nhỉ? ͏ ͏ ͏
Trần Ức nhàn nhạt nói: ͏ ͏ ͏
- Uất ức là cô, chúng tôi cũng không bị để mắt tới. ͏ ͏ ͏
Ma Tu Mặc Ngôn khinh thường, Đan Tuyết Ma Nữ chỉ biết dùng tiêu đề giả chê danh tiếng của cô, có động thương đao thật đâu. ͏ ͏ ͏
Dù sao cô cũng có thể phản kháng một hai cái, không đến nỗi ngay cả cơ hội tranh cãi cũng không có. ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết Ma Nữ thật là hèn hạ vô sỉ. ͏ ͏ ͏
Sau đó Mặc Ngôn nói sang chuyện khác: ͏ ͏ ͏
- Nghe nói trên địa bàn Ma Tu chúng tôi xuất hiện một động phủ thần bí, niên đại rất xa xưa. Mọi người có hứng thú đi xem một chút hay không? ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết dùng điện thoại di động bấm chữ: “Thương thế của cô còn chưa khỏe, đi để tìm chết sao?” ͏ ͏ ͏
Ma Tu Mặc Ngôn nói: ͏ ͏ ͏
- Chúng ta có thể kéo Phá Hiểu đại lão cùng đi, anh ấy ăn thịt chúng ta uống canh cũng được, Phá Hiểu đại lão xảy ra chuyện, chúng ta còn có thể giúp anh ấy xử lí hậu sự. ͏ ͏ ͏
Tiêu Tiểu Mặc không biết nói gì: ͏ ͏ ͏
- Lại là chuyện mộ chôn quần áo và di vật chứ gì? Muốn Phá Hiểu đại lão lại đưa cho cô hai bộ quần áo sao? Tại sao cô không chịu nhớ chút nào vậy? ͏ ͏ ͏
Lúc này Lục Nguyệt Tuyết cảm giác điện thoại di động kêu, là Xích Huyết Đồng Tử nhắn tin cho cô. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử: ͏ ͏ ͏
“Lục Nguyệt Tuyết, nói cho mọi người biết một chuyện, chúng tôi vừa từ không gian Thiên kiếp đi ra, người chưa từng thấy qua Thiên kiếp, chưa từng thấy phương thức độ kiếp, đề nghị đi đọc lại sách, ít nhất học thuộc lòng nội dung.” ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn ở một bên thấy vậy, lập tức trả lời Xích Huyết Đồng Tử: ͏ ͏ ͏
“Anh làm gì mà chỉ trích Lục Nguyệt Tuyết? Chúng ta không phải là người sao? Còn nữa, độ kiếp là chuyện gì xảy ra?” ͏ ͏ ͏
Chỉ @Lục Nguyệt Tuyết, đương nhiên là Lục Nguyệt Tuyết không thể bỏ điện thoại di động, @ một cái đã đủ, tại sao phải gửi từng cái @qua? ͏ ͏ ͏
Không lãng phí thời gian sao? ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử nhìn vấn đề của Mặc Ngôn, nhắn một cái icon đắc ý: ͏ ͏ ͏
- Nói ra có khả năng mọi người không tin, ngày hôm qua chúng tôi thành đoàn độ kiếp, uy thế, khí thế kia, thiếu chút nữa hù chết người. ͏ ͏ ͏
Lần này Lục Nguyệt Tuyết với đám người Mặc Ngôn đều sửng sốt, những người này độ kiếp sao? ͏ ͏ ͏
Còn có tạo thành đoàn độ kiếp ư? ͏ ͏ ͏
Có phải bọn họ bỏ qua đại sự gì hay không? ͏ ͏ ͏
Lúc này Biên Hải Đao Khách cũng nhắn tin tới: ͏ ͏ ͏
- Còn có một việc, nói ra khả năng mọi người cũng không tin, Phá Hiểu đạo hữu vừa vào Nhị giai, hơn nữa độ kiếp. ͏ ͏ ͏
Quả nhiên, bọn họ bỏ qua rất nhiều chuyện thú vị. ͏ ͏ ͏
Bọn họ bị bỏ rơi. ͏ ͏ ͏
Sau đó Xích Huyết Đồng Tử, Biên Hải Đao Khách và Liễu Y Y nói lại mọi chuyện một lần. ͏ ͏ ͏
Từng người trong nhóm vừa vui mừng lại vừa đáng tiếc, vui mừng là vì bọn họ không gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy, đáng tiếc là nguy hiểm chẳng qua là hữu kinh vô hiểm, bỏ qua cơ hội lăn lộn. ͏ ͏ ͏
Trần Ức gửi một sticker nhìn trời: ͏ ͏ ͏
“Phá Hiểu đại lão, thật là đại lão truyền kỳ, đi tới đâu khẳng định ở đó có chuyện.” ͏ ͏ ͏
Ma Tu Mặc Ngôn: ͏ ͏ ͏
“Cậu như vậy là nói Phá Hiểu đại lão là tai tinh sao? Thế nhưng tôi cảm thấy mỗi lần Phá Hiểu đại lão đều là không việc gì thì tự mình gây chuyện. Chứng minh tu vi 7.1 của chính mình.” ͏ ͏ ͏
Những người khác không nói gì về lời nói của Mặc Ngôn, Phá Hiểu ngồi vững tu vi 7.1. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết: ͏ ͏ ͏
"Tôi cảm thấy tu vi tôi 9.9 lập tức đột phá Thập giai." ͏ ͏ ͏
Mọi người: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh: ͏ ͏ ͏
"Chẳng lẽ cao nhất không phải là 9.7 sao?" ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh nhớ rõ Phá Hiểu nói qua cao nhất là 9.7, nhưng Lục Nguyệt Tuyết lại nói 9.9, chuyện này làm cho cậu ta có chút hoài nghi có phải mình đi học bị ngốc hay không. ͏ ͏ ͏
Lúc này Liễu Y Y nhấn mạnh: ͏ ͏ ͏
"Bài thi không gian Thiên kiếp, sẽ hỏi kiến thức hiện thế, tốt nhất mọi người nên chuẩn bị chút, ngộ nhỡ gặp phải thì không đến mức ngơ ngác. Kiến thức thay đổi vận mệnh, là thật." ͏ ͏ ͏
Đúng khi đó bọn họ thực sự ngơ ngác, nếu không phải đồng thời độ kiếp với Phá Hiểu, hiện tại tất cả đã thân tử đạo tiêu. ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu đơn giản là kỳ ngộ và tạo hóa của bọn họ, có thể ở chung một nhóm, thật là quá tốt. ͏ ͏ ͏
Bọn họ bị nguy hiểm lập tức đứng lên. ͏ ͏ ͏
Lúc này Mặc Ngôn lại nhắn tin: ͏ ͏ ͏
"Thiên kiếp còn cách tôi rất xa, đúng rồi chỗ chúng tôi có một động phủ rất viễn cổ, mọi người có hứng thú hay không? Sư phụ tôi cũng muốn tôi trở về đi dạo một chút, bây giờ ông ấy chỉ sợ tôi không trở về." ͏ ͏ ͏
Bây giờ Ma Tu Mặc Ngôn là một đại danh nhân, đã ném hết thể diện cả nhà, trở về chính là một hồi châm chọc. ͏ ͏ ͏
Sư phụ cô rất là bất đắc dĩ. ͏ ͏ ͏
Nhưng ông ta lại không thể làm gì Đan Tuyết Ma Nữ được. ͏ ͏ ͏
Chương 336Xích Huyết Đồng Tử là người thứ nhất trả lời: ͏ ͏ ͏
"Chậm một chút, hấp thu hết những chỗ tốt gần đây đã, tôi cảm thấy mình sắp thăng 2.5, thăng liền hai cái cảnh giới nhỏ. Không nghĩ tới tôi cũng có ngày tăng một cảnh giới nhỏ như yêu nghiệt." ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách: ͏ ͏ ͏
"Tôi cảm giác mình cũng không kém, Thiên kiếp vừa rồi có thật nhiều chỗ tốt, rất có thể khiến tôi xung kích lên Tứ giai." ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y: ͏ ͏ ͏
"Tôi cảm thấy mình còn thiếu một chút, liên tục thăng có chút khó khăn." ͏ ͏ ͏
Mấy người câu cá ở Thánh Địa, xạm mặt lại, ba người này đang trần trụi khoe khoang sao? ͏ ͏ ͏
Thật ra thì bọn họ cũng đạt được rất nhiều chỗ tốt, nhưng so với ba người này còn kém rất nhiều. ͏ ͏ ͏
Dù sao cũng trải qua Thiên kiếp tẩy lễ, hơn nữa vào Thiên kiếp trước lại được rèn luyện. ͏ ͏ ͏
Lúc trước ở Thánh Địa lấy được tạo hóa, cho nên Xích Huyết Đồng Tử mới có cơ hội liên tục thăng cấp. ͏ ͏ ͏
Có thể nói, mấy ngày này bọn họ hơn người khác mấy tháng, thậm chí vài năm cố gắng. ͏ ͏ ͏
Trần Ức ở một bên nói: ͏ ͏ ͏
- Biết đủ thì sẽ vui vẻ. ͏ ͏ ͏
Dương Mộc cũng mở miệng: ͏ ͏ ͏
- Kỳ ngộ kèm theo nguy hiểm. ͏ ͏ ͏
Lưu Vũ: ͏ ͏ ͏
- Yên ổn trong nhà cầu thắng. ͏ ͏ ͏
Mọi người: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cho nên, đến bây giờ mấy người còn không bằng Sơ Thanh. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả đã trở lại chỗ ở, sau khi an bài cho đám Hồng Thự xong, Giang Tả lấy Hàn Nguyệt ra. ͏ ͏ ͏
Bởi vì tăng lên Nhị giai, nên hắn có thể thử để Hàn Nguyệt thả ra càng nhiều lực lượng. ͏ ͏ ͏
Cũng có thể lấy Chiến Linh Bia ra luyện hóa. ͏ ͏ ͏
Tóm lại sau khi hắn tăng lên Nhị giai, việc cần phải làm cũng không ít. ͏ ͏ ͏
Đến lúc đó có Chiến Linh Bia, Hàn Nguyệt, cùng với Tiên Thiên nhị khí, hắn có thể vô địch dưới Tam giai. ͏ ͏ ͏
Bởi vì thủ đoạn chiến đấu của hắn không hề đơn độc, cũng không phải lệ thuộc vào pháp bảo vũ khí. ͏ ͏ ͏
Nếu như không phải Hàn Nguyệt có thuộc tính hàn độc, rất có thể đã phải giải ngũ. ͏ ͏ ͏
Chiến Linh Bia thì khác, cấp bậc của nó vượt quá bình thường, có thể dùng được rất lâu. ͏ ͏ ͏
Còn cái lá chắn này nữa, hắn cũng cần bỏ ra nhìn một chút. ͏ ͏ ͏
Cái lá chắn này hắn chưa từng thấy qua, có lẽ mở ra có thể để cho hắn biết được nó là cái lá chắn gì. ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này điện thoại di động của Giang Tả đột nhiên vang lên. ͏ ͏ ͏
Nhìn một cái lại là Tây Môn Xuy Hỏa. ͏ ͏ ͏
Có lẽ người trẻ tuổi này tìm hắn không phải để tán dóc. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả nghe điện thoại, rất nhanh đã truyền tới tiếng cười của đối phương: ͏ ͏ ͏
- Phá Hiểu đạo hữu, có khoản làm ăn lớn, có làm hay không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả suy nghĩ một chút nói: ͏ ͏ ͏
- Không làm. ͏ ͏ ͏
Đối phương nghe thấy Giang Tả trả lời, sửng sốt một hồi, sau đó cười nói: ͏ ͏ ͏
- Phá Hiểu đạo hữu đúng là khác thường, từ chối người không dây dưa chút nào. Nếu như vậy tôi xin bớt chút thời gian của đạo hữu, nói qua về chuyện làm ăn là gì, đến lúc đó đạo hữu có rảnh rỗi, còn có thể cân nhắc, được không? ͏ ͏ ͏
Cái này Giang Tả không có ý kiến, nguyên nhân chủ yếu hắn không làm, là bởi vì phải ở cùng Tô Kỳ, hắn không có thời gian đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tây Môn Xuy Hỏa nói: ͏ ͏ ͏
- Là như vậy, gần đây tôi lấy được một cái tin tức, ở trong một cái sơn mạch, xuất hiện một con linh thú tương tự Vịnh Tê, đạo hữu biết Vịnh Tê chứ? Tôi từng thấy qua một câu giới thiệu ở trong công thức nấu ăn của thực thần như này: Vịnh Tê, là cực phẩm trong thịt, hương vị hiếm thấy, trên đời hiếm thấy, nếu có may mắn nấu nếm, chết cũng không tiếc. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cau mày, Vịnh Tê, hắn cũng biết linh thú này, từng thấy ghi chép giống như vậy, ban đầu hắn đã tìm khắp các địa phương, còn kém đào ba thước đất. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà không có bất kỳ tung tích nào về nó, có thể nói, Vịnh Tê đã bị diệt tuyệt. ͏ ͏ ͏
Không thể nào còn loại thịt này nữa, lúc ấy hắn đã tiếc nuối rất lâu. ͏ ͏ ͏
Đột nhiên hiện tại nghe được tin tức Vịnh Tê, nên hắn có chút động tâm. ͏ ͏ ͏
Không thể không nói, Tây Môn Xuy Hỏa thực sự không tệ, hắn thích tiểu bối như vậy, đều là họ Tây Môn, nhưng Tây Môn Linh Lung lại không được. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏
- Độ tin cậy của tin tức thế nào? ͏ ͏ ͏
Giang Tả cảm thấy hứng thú, dĩ nhiên Tây Môn Xuy Hỏa càng vui vẻ, sau đó cậu ta giải thích: ͏ ͏ ͏
- Độ tin cậy tầm sáu phần, dựa vào năng lực thôn vân thổ vụ phán đoán. Hơn nữa căn cứ tin tức, là linh thú Ngũ giai đỉnh phong gì đó, bằng thực lực chúng ta, vẫn có khả năng cắt lấy một miếng thịt của đối phương. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng rất bội phục Tây Môn Xuy Hỏa, đối phương là Ngũ giai đỉnh phong, vậy mà một tên Nhị giai đỉnh phong, đã có lòng tin cắt lấy một miếng thịt của đối phương, đúng là điên cuồng đến mức bó tay rồi. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, Giang Tả cũng cảm thấy có thể, chỉ là linh thú Ngũ giai mà thôi, cho chút thời gian quan sát bố trí, có thể đặt ra rất nhiều cạm bẫy, vấn đề một miếng thịt, thật ra cũng không lớn. ͏ ͏ ͏
Nhưng cũng rất nguy hiểm, hơi không cẩn thận sẽ có khả năng bỏ mạng. ͏ ͏ ͏
Đối với bọn họ mà nói, đối phương chính là linh thú Ngũ giai, còn đối với linh thú Ngũ giai mà nói, bọn họ cùng lắm chỉ là tu sĩ Nhị giai. ͏ ͏ ͏
Giang Tả do dự một chút nói: ͏ ͏ ͏
- Thời gian lúc nào, địa điểm ở đâu? ͏ ͏ ͏
Đúng, Giang Tả rất động tâm, có cơ hội hắn cũng muốn đi. ͏ ͏ ͏
Chương 337Lấy được địa điểm với thời gian, Giang Tả có chút bất đắc dĩ, thời gian không có gì, nhưng khoảng cách hơi xa. ͏ ͏ ͏
Quá xa hắn không thể đi, trừ phi Tô Kỳ ngẫu nhiên đi xa, là hắn có thể tranh thủ chút thời gian đi thử. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Giang Tả chỉ có thể nói với Tây Môn Xuy Hỏa, trong năm ngày sẽ cho câu trả lời. ͏ ͏ ͏
Bởi vì Tây Môn Xuy Hỏa trễ nhất chỉ có thể chờ đợi năm ngày là lên đường. ͏ ͏ ͏
Vịnh Tê, kiếp trước cũng không ăn được. ͏ ͏ ͏
Hắn vô cùng hoài nghi, có phải con Vịnh Tê cuối cùng bị Tây Môn Xuy Hỏa ăn, cũng là lúc hắn biết chúng đã diệt tuyệt. ͏ ͏ ͏
Bây giờ Giang Tả đặc biệt hy vọng con Vịnh Tê này là giống cái, không chừng còn có thể tiếp tục kéo dài huyết mạch, ít nhất sẽ không diệt tuyệt. ͏ ͏ ͏
Đồ vật ăn ngon như vậy, mà tuyệt chủng thì thật đáng tiếc. ͏ ͏ ͏
Giang Tả thở dài một tiếng, rồi bắt đầu cởi bỏ phong ấn Hàn Nguyệt. ͏ ͏ ͏
Quá trình này không khó, cũng không phức tạp, chỉ trong chốc lát Hàn Nguyệt đã giải phong gần hết, lúc này độc của Hàn Nguyệt đối với Nhị giai coi như là trí mạng, đối với Tam giai cũng rất đau đớn. ͏ ͏ ͏
Thời điểm Giang Tả dự định luyện hóa Chiến Linh Bia, không khỏi cau mày. ͏ ͏ ͏
Cái Chiến Linh Bia này với pháp bảo hắn biết không giống nhau, vốn tưởng rằng luyện hóa sẽ đặc biệt khó khăn. ͏ ͏ ͏
Nhưng so với Hàn Nguyệt lại khác, Hàn Nguyệt là vũ khí đơn thuần, luyện hay không luyện hóa cũng không có gì khác nhau cả, còn Chiến Linh Bia lại là pháp bảo liên quan đến tu vi. ͏ ͏ ͏
Thực lực Giang Tả càng mạnh càng có thể giải phong pháp bảo, như vậy mới có thể dễ dàng dùng pháp bảo hơn. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua thời điểm vừa mới luyện hóa, Giang Tả lại phát hiện pháp bảo này không cần luyện hóa, không biết từ lúc nào nó đã liên hệ với chính hắn. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng lúc trước hắn sử dụng, không có cảm giác liên hệ. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả buông tay khỏi Chiến Linh Bia, ừ, vẫn là cảm giác không có liên hệ. Tiếp theo lại thử luyện hóa một lần nữa, lại xuất hiện liên hệ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả có chút kinh ngạc, đây là gì? ͏ ͏ ͏
Nhìn như không có, nhưng trên thực tế lại có? ͏ ͏ ͏
Tự động nhận chủ sao? ͏ ͏ ͏
Dùng Tiên Thiên nhị khí đột phá nó, liền tự động nhận chủ? ͏ ͏ ͏
Nếu không phải không nhận ra Chiến Linh Bia có khí linh, không chừng Giang Tả đã tin. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng hiện tại là tình huống gì, hắn cũng không giải thích được. ͏ ͏ ͏
Chiến Linh Bia cực kỳ thâm ảo, bây giờ hắn không có biện pháp hoàn toàn phân tích. ͏ ͏ ͏
Chỉ cần có thể dùng bình thường là được. ͏ ͏ ͏
Để ý một chút là tốt. ͏ ͏ ͏
Nhưng bởi vì nguyên nhân luyện hóa, Giang Tả chỉ cần để cho nó tuỳ ý vây quanh chính mình, là có thể từ Chiến Linh Bia hấp thu được một dòng nước ấm, dòng nước ấm này sẽ hóa thành suối nguồn lực lượng lắng đọng ở bên trong thất luân. ͏ ͏ ͏
Giống như giúp Giang Tả tu luyện vậy. ͏ ͏ ͏
Đây là tác dụng thứ ba. ͏ ͏ ͏
Đáng tiếc thu lại thì không thể tự động tu luyện, vật này không tệ, nhưng giới hạn quá lớn, còn phải ngày ngày để nó bay ở bên cạnh mình, ai chịu được. ͏ ͏ ͏
Mà bia đá chấn linh không hề tăng lên, sơ cấp chấn linh không thể tăng lên trung cấp chấn linh, vẫn chỉ có thể chấn Tam giai. ͏ ͏ ͏
Hiệu quả tăng phúc có tăng lên, nhưng tăng phúc đối với Giang Tả lại không có tác dụng gì, nếu như có thể dùng ở trên người người khác, vậy cũng có chút tác dụng. ͏ ͏ ͏
Bởi vì bản thân Giang Tả đã vượt cấp, tăng hay không tăng cũng không có gì khác nhau. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả muốn nhìn một chút xem cái lá chắn này rốt cuộc là cái gì, chỉ có điều chưa kịp lấy ra điện thoại lại kêu vang. ͏ ͏ ͏
Hôm nay làm ăn cực kỳ tốt. ͏ ͏ ͏
Là dì nhỏ gọi điện thoại đến. ͏ ͏ ͏
Điện thoại vừa thông liền nghe được giọng nói nghiêm túc của dì nhỏ: ͏ ͏ ͏
- Nói cho con biết một cái tin tức bất hạnh, Tô Kỳ nó...nó... ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng không tin Tô Kỳ sẽ xảy ra chuyện, khẳng định bây giờ tinh thần dì nhỏ không tệ, trời mới biết có thể quan tâm thân phận trưởng bối lừa hắn hay không. ͏ ͏ ͏
Cho nên Giang Tả không nói lời nào. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng bà ấy yên lặng trong chốc lát nói: ͏ ͏ ͏
- Tô Kỳ nó cần ở lại chỗ ta hai ngày, con sẽ không nhớ nó chứ ? ͏ ͏ ͏
Không biết tại sao giờ phút này trong đầu Giang Tả bắt đầu hiện lên hình ảnh bên kia, lúc này Tô Kỳ bị cấm nói, còn dì nhỏ nói chuyện điện thoại mở loa ngoài, chờ hắn nói. ͏ ͏ ͏
Một nhà ba người, luôn cảm giác bị lữa. ͏ ͏ ͏
Dì nhỏ không lừa Kiếm Thập Tam, lại lừa hắn với Tô Kỳ làm gì? ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Giang Tả không để ý nói: ͏ ͏ ͏
- Sẽ nhớ. ͏ ͏ ͏
Sau đó đối phương im lặng như phim câm, cuối cùng nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏
- Như vậy con đi tìm Lão Ngũ đòi cá đi, đã biết đường chưa? Có Hỏa Nguyên tố con sẽ không bị lạnh chứ ? ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu hắng giọng nói: ͏ ͏ ͏
- Không thành vấn đề. ͏ ͏ ͏
Đối diện lại im lặng, rồi cúp điện thoại. ͏ ͏ ͏
Có lẽ cần suy nghĩ, dù sao Giang Tả cũng không có cảm giác gì. ͏ ͏ ͏
Bản thân vốn không thành vấn đề, hơn nữa đi xem con rùa đen kia một chút cũng được, thuận tiện nhìn nó luyện đến mức nào rồi. ͏ ͏ ͏
Nếu là nhập môn, có lẽ hắn còn có thể dạy nó ít thứ. ͏ ͏ ͏
Chương 338Nếu ở dưới sự giúp đỡ của hai con m Dương Ngư, mà mấy ngày nay vẫn không có nhập môn, thì chỉ có thể nói là tư chất nó quá kém, đã kém mà còn không chăm chỉ, thì không cần phải dạy. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả dự định đi Thánh Địa, chỉ là mới mới rời khỏi Xuyên Hà Tiểu Trấn không bao lâu, hắn đã thấy cách đó không xa có ba người nằm. ͏ ͏ ͏
Thời điểm Giang Tả đi qua, phát hiện là ba tu sĩ bị thương hôn mê, hơn nữa còn là tu sĩ Nhất giai. ͏ ͏ ͏
Một nam hai nữ, đã từng gặp qua. ͏ ͏ ͏
Là cậu thanh niên ban đầu bảo hắn nhường chỗ ngồi. ͏ ͏ ͏
Thời điểm Giang Tả đi ngang qua tiện tay ném một cái hỏa cầu lên trên người nam kia, cảm giác của hắn đối với người này cũng không kém, về cậu ta có thể sống được không hắn không quản. ͏ ͏ ͏
Về phần hai cô gái, bị Giang Tả không nhìn. ͏ ͏ ͏
Pháp thuật Giang Tả dùng, cũng không phải là Hỏa Nguyên tố. ͏ ͏ ͏
Lần này Hỏa Nguyên tố tiểu đệ cảm giác mất mác sâu sắc, không cách nào vì đại ca ra sức, bọn nó không vui. ͏ ͏ ͏
Mà vì sao những người này lại bị thương, vì sao lại ở chỗ này, Giang Tả càng không có hứng thú. ͏ ͏ ͏
Chuyện lớn hơn nữa, có thể lớn đến mức nào? ͏ ͏ ͏
Giang Tả tung một cái hỏa cầu, thuận lợi để cho cậu thanh niên tỉnh lại. ͏ ͏ ͏
Thời điểm cậu ta tỉnh lại, chỉ thấy có một bóng lưng mơ hồ. Cậu ta cảm giác cái bóng lưng này có chút quen thuộc, nhưng không nhớ được đối phương là ai. ͏ ͏ ͏
Sau khi xác định mình được đối phương cứu tỉnh, cậu ta liền hướng về phía Giang Tả cúi người thật sâu. ͏ ͏ ͏
Sau đó mới nghĩ biện pháp mang theo hai bạn nữ cùng trở lại trấn nhỏ, nếu cứ nằm xuống như vậy nữa các cô ấy chắc chắn phải chết. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đi, cũng không thèm để ý người sau lưng, càng không để ý chuyện mình làm. ͏ ͏ ͏
Hắn làm việc không cần lý do gì, nếu như có người bảo hắn đưa ra lời giải thích hợp lý đối với hành động của chính mình, thì xin lỗi, hắn không có. ͏ ͏ ͏
Hắn không cho là hắn có thể đưa ra lời giải thích chính xác cho hành động của mình, muốn làm thì làm, làm gì có nhiều lý do với đạo lý như vậy. ͏ ͏ ͏
Có cũng chỉ là mượn cớ mà thôi. ͏ ͏ ͏
Huống chi loại chuyện nhỏ này, hắn cần lý do sao? ͏ ͏ ͏
Thuận mắt, vui vẻ là được. ͏ ͏ ͏
Thời điểm người trẻ tuổi kia mang theo hai cô gái trở về, gặp một người đạo sĩ, đạo sĩ kia nhìn nam thanh niên không nói gì. ͏ ͏ ͏
Nam thanh niên kia tự giác tránh ra. ͏ ͏ ͏
Sau đó đạo sĩ kia đi tới, thuận miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Duyên, tuyệt không thể tả, hành động trong lúc vô tình, lại mang đến tai họa ngập đầu cho người ta, cũng có thể mang đến hy vọng tân sinh cho người ta. Tiểu hữu, tôi và cậu vô duyên, nhưng cậu đạt được sống lại. Cậu có kinh ngạc không? ͏ ͏ ͏
Quả thật cậu thanh niên kia rất kinh ngạc, bởi vì khả năng vừa rồi hắn thật sự được sống lại, có lẽ vị đạo sĩ này biết là ai cứu hắn. ͏ ͏ ͏
Một ngày nào đó hắn vẫn muốn báo đáp. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng người thanh niên kia gật đầu. ͏ ͏ ͏
Đạo sĩ kia đưa tay ra cười nói: ͏ ͏ ͏
- Một viên Tam phẩm, bần đạo sẽ vạch trần duyên phận ảo diệu cho cậu. ͏ ͏ ͏
Đây là một tên giang hồ lừa bịp sao. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Sau một hồi, Giang Tả đi tới Thánh Thú Hồ, nơi này không có ai, bờ hồ ngược lại có con rùa đen đang cọ mai rùa. ͏ ͏ ͏
Con rùa này chính là Huyền Vũ Lão Ngũ, nó liếc Giang Tả một cái, rồi tự mình cọ mai, vô cùng hưởng thụ. ͏ ͏ ͏
Bởi vì bây giờ nó không phải dùng miệng của chính mình cọ, mà là cánh tay năng lượng màu vàng óng, từ trên mai rùa mọc dọc theo người ra ngoài. ͏ ͏ ͏
n, Di Giới Thánh Tượng của nó vừa mới nhập môn. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả tới, nhìn cánh tay kia không có nói gì. ͏ ͏ ͏
Ngay sau đó hắn nhìn về phía vị trí bên cạnh Huyền Vũ, bên cạnh Huyền Vũ có một cái thùng, thế nhưng trong thùng không có Thập Thất và Thập Bát. ͏ ͏ ͏
Lúc này Huyền Vũ nói: ͏ ͏ ͏
- Lão Thất nói để thùng đây là được, về phần cá thì ngươi tự mình đi lấy, bọn nó ở bên dưới đáy hồ sâu. Thế nhưng Lão Thất còn nói, muốn ta hỗ trợ cũng được, giúp ta cọ mai rùa đi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu, hắn không có để ý chuyện của dì nhỏ, mà mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Ngươi muốn biết cách thức sử dụng cụ thể của Di Giới Thánh Tượng không? ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ sững sờ, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Cách thức sử dụng? Di Giới Thánh Tượng còn phương pháp sử dụng gì sao? Không phải Di Giới Thánh Tượng vẫn luôn có công pháp sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Đã biết Di Giới Thánh Tượng, cách dùng quá nhàm chán, chỉ là công pháp thuần túy phối hợp kỹ năng, căn bản không thể hiện ra uy lực chân thực của Di Giới Thánh Tượng. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ không tin. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả lại mở miệng một lần nữa: ͏ ͏ ͏
- Ngươi biết, Di Giới Thánh Tượng không phải là đạo thuật, nhưng không hề yếu hơn đạo thuật. Phân loại chính xác của Di Giới Thánh Tượng, chính là thiên địa chi thuật, tự nhiên chi thuật, cái này cũng vừa vặn xứng đôi thiên địa Tứ Tượng Thánh Thú, có thể coi đó là bảo điển độc nhất của Thánh Thú Tứ Tộc. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Cái này ta biết, khi còn bé đã nghe nói qua, sau này Lão Thất cũng bù lại cho ta. ͏ ͏ ͏
- Vậy ngươi có biết, thật ra con người cũng được coi là một thành viên trong thiên địa không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Người cũng có thể tu luyện Di Giới Thánh Tượng? ͏ ͏ ͏
Chương 339Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Trước không đề cập tới chuyện này, ý ta là, người cũng là một thành viên trong thiên địa, mà Thánh Thú cũng là một thành viên trong thiên địa, nhưng bản chất hai bên khác nhau, thú không cách nào tu luyện công pháp thuộc về nhân loại, nhân loại cũng khó mà tu luyện công pháp thuộc về thú. Trong này không có gì không công bằng, chuyện duy nhất không công bằng là, Thánh Thú có Di Giới Thánh Tượng, một loại bảo điển chí cao. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ bĩu môi: ͏ ͏ ͏
- Nói bậy bạ, trưởng bối nhà chúng tôi nói, người với thú là không công bằng, thiên địa đối với con người quá tốt, bởi vì từ xưa tới nay người đứng trên đỉnh thiên địa vẫn là loài người. Chúng ta sinh ra ở trên cao, nhưng tương lai lại không ai đạt đến độ cao đó. Cho dù có loại bảo điển chí cao như Di Giới Thánh Tượng cũng vô dụng. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cười nói: ͏ ͏ ͏
- Ta thấy có một câu như vậy, Thánh Thú Tứ Tộc ngu muội không chịu nổi, có bảo sơn lại tự cho là nghèo khó. ͏ ͏ ͏
- Ngươi nói bậy bạ. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ kích động nhe răng trợn mắt đối với Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Rõ ràng nhân loại các ngươi mới là ngu xuẩn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không sợ cũng không tức giận: ͏ ͏ ͏
- Lời này của ngươi có sự bất đồng, vừa rồi còn nói nhân loại vẫn luôn đứng ở trên đỉnh. ͏ ͏ ͏
Tính khí Huyền Vũ vẫn là trẻ con, không nói lại Giang Tả liền nằm ở trên đất không nói lời nào. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Trở lại chuyện chính đi, ta vừa mới nói, người với Thánh Thú đều là thiên địa chi linh, mà Di Giới Thánh Tượng là thiên địa thuật, bởi vì nguyên nhân khởi điểm khá cao, nên coi như bảo điển đặc biệt chuẩn bị cho Thánh Thú. Như vậy các ngươi có nghĩ tới, thật ra Di Giới Thánh Tượng là cây cầu mà thiên địa cho Thánh Thú câu thông vạn linh không? ͏ ͏ ͏
Trong nháy mắt Huyền Vũ nghe được câu này suy nghĩ liền ầm ầm nổ tung, nó có ngu đi nữa, cũng từ trong những lời này ngửi được khí tức không tưởng tượng nổi: ͏ ͏ ͏
- Ngươi, ngươi có ý gì? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn Huyền Vũ nói: ͏ ͏ ͏
- Di Giới Thánh Tượng là bảo điển chí cao, ta vừa mới nói, các ngươi có bảo sơn lại tự cho là nghèo khó. Thân ngoại chi tượng của Di Giới Thánh Tượng không chỉ dùng để chiến đấu, nó còn dùng để bắt trước hình thể vạn linh. Nó tương tự một loại phân thân, đúng rồi, thân ngoại chi tượng có thể một biến thành hai, hai biến thành ba, ba biến thành nghìn nghìn vạn vạn, thế nhưng phải bước ra một bước tối quan trọng, cơ hội chỉ có một lần. Ngươi, có học hay không? ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ nghe thấy lời nói của Giang Tả không biết phải làm sao, trong đầu đang nổ, nổ mạnh, nổ mạnh, không ngừng nổ mạnh. ͏ ͏ ͏
Giống như là đang nói cho nó biết, thật, thật, đều là thật. ͏ ͏ ͏
Toàn thân Huyền Vũ run rẩy, run giọng nói: ͏ ͏ ͏
- Ta... ta sẽ xuống, giúp ngươi bắt cá ra. ͏ ͏ ͏
Sau đó Huyền Vũ khó khăn xuống nước. ͏ ͏ ͏
Nhìn Huyền Vũ xuống nước, Giang Tả không khỏi mỉm cười. ͏ ͏ ͏
Quả thật Huyền Vũ hơi nhỏ, có thể coi là trẻ con mấy tuổi, thật thú vị mà. ͏ ͏ ͏
Nói đến trẻ con, Giang Tả liền nghĩ đến Tô Kỳ, thật ra thì bọn họ ở chung một chỗ rất lâu, hơn nữa đã kết hôn, có thể có con được rồi. ͏ ͏ ͏
Nhưng bởi vì nguyên nhân tông môn Tô Kỳ, chuyện này vẫn bị kéo dài. ͏ ͏ ͏
Nếu như Giang Tả không có đoán sai mà nói, vì không để cho hắn để ý, hai năm qua Tô Kỳ sẽ nghĩ biện pháp sinh em bé. ͏ ͏ ͏
Gia đình có trẻ con, với gia đình không có trẻ con không giống nhau. ͏ ͏ ͏
Nếu như có trẻ con. ͏ ͏ ͏
Giang Tả có chút không dám nghĩ, hắn chưa bao giờ nghĩ tới loại sự tình này, kiếp trước một thân một mình qua vô số năm, càng không nghĩ đến chuyện này. ͏ ͏ ͏
Không biết kiếp này có không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả đang nghĩ, có cần hoãn nói với Tô Kỳ, mình là người tu luyện hay không, như vậy Tô Kỳ sẽ ở trong hai năm sinh một đứa cho hắn. ͏ ͏ ͏
Nếu như biết hắn là người tu luyện, trong vòng hai mươi năm có thể sinh con cho hắn hay không cũng là vấn đề. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng hắn thật sự chưa từng tiếp xúc qua với trẻ con. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả không nghĩ nhiều nữa, nhìn tình huống rồi nói sau đi, nhiều lắm là tăng thêm một hai người phải bảo vệ. ͏ ͏ ͏
Lúc này Huyền Vũ đã bắt đầu lên bờ, rất nhanh thì nó đã đặt Thập Thất và Thập Bát vào trong thùng, sau đó đến trước người Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Ta muốn học. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cười, tuy Huyền Vũ hơi ngốc, nhưng rất hiểu chuyện, thỉnh thoảng còn giả bộ tiền bối. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả không có cất giữ quá nhiều, dạy phương thức vận dụng Di Giới Thánh Tượng chân chính. ͏ ͏ ͏
Giờ khắc này, cả thế giới không ai biết, một con Thánh Thú Huyền Vũ vừa dốt vừa nát, tư chất lại thấp, mở ra con đường đi thông tới cánh cửa đỉnh cao của Thánh Thú nhất tộc từ xưa tới nay. ͏ ͏ ͏
Sinh linh không cách nào cảm giác được chuyện này, nhưng dù sao Huyền Vũ cũng là Thánh Thú, biến hóa của nó bị thiên địa cảm giác được. ͏ ͏ ͏
Sau đó thiên địa phản hồi đến trung tâm cội nguồn Thánh Thú Tứ Tộc. ͏ ͏ ͏
Suối nguồn tứ tộc, sôi sùng sục. ͏ ͏ ͏
Trong nháy mắt chuyện này kinh động toàn bộ Thánh Thú Tứ Tộc. ͏ ͏ ͏
Chương 340Bốn vị trông chừng suối nguồn Thánh Thú, lập tức tiến hành truyền tin. ͏ ͏ ͏
- Xảy ra chuyện gì? Tại sao suối nguồn sôi sùng sục? ͏ ͏ ͏
- Thánh Thú Tứ Tộc muốn nghênh đón đại biến hóa? ͏ ͏ ͏
- Không, trong Thánh Thú Tứ Tộc, có thành viên bước ra hạn chế chủng tộc. ͏ ͏ ͏
- Là ai ? Là vị thiên kiêu nào làm ra cống hiến vĩ đại như thế, mang đến cơ hội cho Thánh Thú Tứ Tộc ta. ͏ ͏ ͏
- Tra, nhất định phải tra được. ͏ ͏ ͏
Mà ở trên ngọn núi nào đó, có hai con Huyền Vũ trấn thủ tại chỗ này. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ đực hỏi: ͏ ͏ ͏
- Có tin tức nói trong Thánh Thú Tứ Tộc, có thành viên bước ra hạn chế chủng tộc, cũng không biết là ai. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ cái không hề quan tâm nói: ͏ ͏ ͏
- Dù sao cũng không thể là nhà chúng ta, hai đứa con gái, một đứa thì ngây ngốc, một đứa thì là con người. ͏ ͏ ͏
- Cũng đúng. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Dạy Huyền Vũ xong Giang Tả liền mang theo Thập Thất, Thập Bát rời đi, về phần lúc nào Huyền Vũ mới có thể học được, hắn cũng không biết, thế nhưng theo như chỉ số thông minh của tên tiểu tử này, cần một quãng thời gian. ͏ ͏ ͏
Dù sao Giang Tả cũng không coi trọng nó. ͏ ͏ ͏
Quá nhỏ, một chút ngộ tính cũng không có. ͏ ͏ ͏
Có điều những thứ Giang Tả dạy đều là thật, Thánh Thú Tứ Tộc với hắn mà nói thực sự là ngu xuẩn, ban đầu hắn lấy được Di Giới bảo điển, liếc mắt đã nhìn ra hướng tu luyện chân chính của bảo điển. ͏ ͏ ͏
Sau đó lại đi qua các loại sửa đổi, có thể nói là thông tục dễ hiểu. ͏ ͏ ͏
Nếu không lấy ngộ tính của Tiểu Ô Quy, trời mới biết lúc nào nó mới có thể hiểu được đường đi chính xác của Di Giới Thánh Tượng. ͏ ͏ ͏
Nếu như chuyện này bị Thánh Thú Tứ Tộc biết, không chừng mừng muốn điên, nhưng Giang Tả không có ý định nói cho chúng nó. ͏ ͏ ͏
Nếu như năm đó bọn họ ngoan ngoãn giao ra bảo điển, hắn còn khả năng chỉ điểm một, hai, đáng tiếc không thức thời. ͏ ͏ ͏
Đối nghịch với hắn, cơ bản đều bị diệt tộc. ͏ ͏ ͏
Mặc dù khi đó Thánh Thú Tứ Tộc không hoàn toàn diệt tộc, nhưng cũng không kém bao nhiêu. ͏ ͏ ͏
Giang Tả theo đường cũ trở về, thỉnh thoảng gặp phải mấy đệ tử Thánh Địa, nhưng không ai để ý hắn. ͏ ͏ ͏
Trên cổ hắn mang theo tín vật, trong tay cầm tín vật. ͏ ͏ ͏
Thân phận vẫn rất cao. ͏ ͏ ͏
Cho nên hắn ra vào Thánh Địa hoàn toàn không có trở ngại, chẳng qua là đang đi hắn liền dừng lại. ͏ ͏ ͏
Hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, khẳng định hiện tại Tô Kỳ đã bị tóm treo lên đánh, cho nên khả năng xuất hiện gần như là số không. ͏ ͏ ͏
Điều này nói rõ cái gì? ͏ ͏ ͏
Nói rõ đây là cơ hội tốt, để tiếp tục đi kiểm tra nhật ký, lần này bỏ qua không biết lần sau là lúc nào. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không do dự, quay đầu trực tiếp đi đến căn phòng nhỏ của Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Nhớ lại Tô Kỳ lúc trước, quả thật có chút hoài niệm, đơn thuần, đẹp đẽ, ngây thơ, tính khí còn có chút không tốt, hơn nữa có chút lạnh nhạt. ͏ ͏ ͏
So với bây giờ giống như là hai người, mặc dù vẫn đẹp vẫn ngây thơ, nhưng còn chuyện đơn thuần thì? Thật ra thì cũng rất đơn thuần, nhưng ý nghĩa khác trước. ͏ ͏ ͏
Tính khí tốt hơn rất nhiều, biến hóa lớn nhất vẫn là thái độ, bám đến khi ngươi chán mới thôi. ͏ ͏ ͏
Không bao lâu sau Giang Tả đã đến phòng Tô Kỳ, trận pháp vẫn còn, thế nhưng hắn trực tiếp đi vào. ͏ ͏ ͏
Cũng không phải là Giang Tả không nhìn trận pháp này, mà là chắc chắn trận pháp này sẽ không ngăn trở hắn. ͏ ͏ ͏
Nơi này là nhà Tô Kỳ, cũng là nhà Giang Tả hắn, đã là nhà Tô Kỳ thì không có khả năng không cho hắn vào. ͏ ͏ ͏
Coi như bên trong có nhật ký cũng vậy. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không giống với người khác, cô sẽ không vì chuyện này mà chắn hắn ở ngoài cửa. ͏ ͏ ͏
Cho dù Giang Tả chọc tức Tô Kỳ, Tô Kỳ cũng vĩnh viễn không nhốt Giang Tả ở ngoài cửa, thậm chí ngay cả ghế sa lon cũng sẽ không để cho hắn ngủ. ͏ ͏ ͏
Đối với Tô Kỳ mà nói, cô chỉ muốn ôm Giang Tả tức giận, sau đó dỗ mình. ͏ ͏ ͏
Dỗ vui vẻ mới thôi. ͏ ͏ ͏
Đến nay, ngoại trừ việc từng có ý định ly hôn, Giang Tả chưa bao giờ làm Tô Kỳ tức giận đến mức không nhìn hắn. ͏ ͏ ͏
Thật ra thì cũng chưa bao giờ để cho Tô Kỳ chân chính đau lòng, lúc trước không có, bây giờ không có, tương lai lại càng không có. ͏ ͏ ͏
Nếu như có, đó cũng là thời điểm hắn chết cũng phải bảo vệ Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng hắn sẽ khiến cho loại chuyện này biến mất, bởi vì hắn sẽ là người mạnh nhất. ͏ ͏ ͏
Nếu như là kiếp trước, hắn thậm chí có thể nói, vì Tô Kỳ hắn có thể lật đổ cả thế giới. ͏ ͏ ͏
Nhưng kiếp này, hắn cảm thấy chỉ cần Tô Kỳ ở cạnh, cái gì cũng dễ thương lượng, có một số việc, giới hạn Tô Kỳ tự mình thương lượng với hắn. ͏ ͏ ͏
Sau khi Giang Tả đến phòng, gian phòng có nhiều hơn một ít hình, chụp hắn với Tô Kỳ lúc ở Xuyên Hà Tiểu Trấn. ͏ ͏ ͏
Bây giờ Giang Tả lại nhìn thấy những hình này, coi như biết Tô Kỳ muốn làm gì. ͏ ͏ ͏
Ngoài Tĩnh Nguyệt tỷ, thì chính là dì nhỏ. ͏ ͏ ͏
Một nhà Thánh nữ. ͏ ͏ ͏
Không có nhìn lâu, vì lý do an toàn hắn phải để dành thời gian. ͏ ͏ ͏
Hiện tại hắn lại hy vọng dì nhỏ dùng nhiều lực chút, khiến Tô Kỳ mệt lâu một chút. ͏ ͏ ͏
Chương 341Rất nhanh Giang Tả đã ở vị trí ban đầu tìm được nhật ký, vì hắn biết Tô Kỳ sẽ không đổi vị trí giấu. ͏ ͏ ͏
Sau đó hắn mở nhật ký ra. ͏ ͏ ͏
Trang thứ nhất nhiều hơn một vài chữ: ͏ ͏ ͏
Giang Tả tiên sinh thân yêu, nhìn đến đây xin lập tức khép nhật ký lại, nếu không cắn nát anh, sau đó sẽ chết cho anh xem. ͏ ͏ ͏
Cảnh cáo ở phía trước, không phải là câu cá chấp pháp. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cười cười không nói lời nào, tiếp tục lật. ͏ ͏ ͏
5/1/2009 ͏ ͏ ͏
Sắp bước sang năm mới rồi, thật ra thì ở nhà chúng ta vẫn chưa qua năm mới, thế nhưng nơi này đã bước sang năm mới, vẫn muốn lưu lại nhìn một chút. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa đột nhiên hôm nay hắn hỏi ta hết năm có phải ở nhà hay không. ͏ ͏ ͏
Có phải hắn lại muốn giúp ta dạy kèm môn học hay không? ͏ ͏ ͏
Thật ra thì không trở về cũng không sao, hơn nữa nghe nói bài tập rất nhiều, trở về khẳng định làm không xong. ͏ ͏ ͏
Nếu không, không trở về đi? ͏ ͏ ͏
11/1/2009 ͏ ͏ ͏
Hôm nay muốn nghỉ, nói với sư phụ không trở về, nhưng hai ngày nay hắn đều không nói giúp ta dạy kèm môn học, được rồi, không bù thì không bù, dù sao ta cũng lưu lại nhìn xem lễ mừng năm mới là chuyện gì. ͏ ͏ ͏
Thuận tiện còn có thể tu luyện, có nhân tài không tiện. ͏ ͏ ͏
Đúng rồi, hôm nay có người nói lời buồn nôn với ta, bị ta đánh cho nhập viện, người ở đây chưa từng trải qua đánh nhau chút nào. ͏ ͏ ͏
Nhìn đến đây Giang Tả có chút kỳ quái, lời nói buồn nôn là cái gì? ͏ ͏ ͏
Có lẽ là thổ lộ. ͏ ͏ ͏
Ừm, đáng đời. ͏ ͏ ͏
18/1/2009 ͏ ͏ ͏
Nghỉ một tuần, tâm lý không thoải mái, mỗi ngày tu luyện lòng cũng không bình tĩnh, có chút lo lắng có phải tẩu hoả nhập ma hay không. ͏ ͏ ͏
Gần đây hắn cũng không tìm đến ta dạy kèm môn học, nếu không phải lo lắng làm không xong, ai nguyện ý hắn tới. ͏ ͏ ͏
Đàn ông đều buồn nôn. ͏ ͏ ͏
25/1/2009 ͏ ͏ ͏
Bước sang năm mới rồi, một chút ý tứ cũng không có, bên ngoài vắng ngắt, pháo hoa lại khó coi, còn ảnh hưởng tu luyện. ͏ ͏ ͏
Làm ồn chết. ͏ ͏ ͏
Ghét năm mới. ͏ ͏ ͏
Lần sau không bao giờ lưu lại nữa, về nhà vẫn tốt hơn. ͏ ͏ ͏
Nhưng liên lạc sư phụ mấy ngày, không phải là trong nhà có chuyện, chính là ra ngoài gặp chuyện, nếu không đã trực tiếp mất liên lạc. ͏ ͏ ͏
Không phải vậy ta đã sớm trở về. ͏ ͏ ͏
26/1/2009 ͏ ͏ ͏
Hôm nay xảy ra một ít chuyện. ͏ ͏ ͏
Vốn đang buồn chán, đi ra ngoài đi dạo một chút. ͏ ͏ ͏
Sau đó bất ngờ nhìn thấy hắn ở cửa hàng nhà nào đó, hắn giống như đang làm việc, dáng vẻ còn rất khổ cực. ͏ ͏ ͏
Không biết làm chuyện gì, khi hắn sắp nhìn tới, ta liền né tránh. ͏ ͏ ͏
Kỳ nghỉ của hắn dường như bề bộn công việc. ͏ ͏ ͏
27/1/2009 ͏ ͏ ͏
Tối hôm qua tu luyện bất ngờ thông thuận, không biết tại sao. ͏ ͏ ͏
Kỳ quái hơn là, chẳng hiểu tại sao sáng sớm hôm nay lại đi đến cửa hàng nhà kia, lại thấy hắn, hắn vẫn đang làm việc, vẫn là dáng vẻ rất mệt mỏi. ͏ ͏ ͏
Không hiểu hắn đang làm gì, có chút hiếu kỳ, nhưng không tiện đi lên hỏi. ͏ ͏ ͏
Mấy ngày về sau Giang Tả đều thấy chuyện Tô Kỳ đi rình coi. ͏ ͏ ͏
Lật mấy tờ liền tới chỗ biến hóa. ͏ ͏ ͏
2/2/2009 ͏ ͏ ͏
Hôm nay lại đi, thế nhưng nhìn hắn mệt mỏi như vậy, tâm tình lại tốt, đàn ông buồn nôn không nên thoải mái. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng hôm nay thấy có người cho hắn tiền, sau đó hắn liền đi. ͏ ͏ ͏
Không thấy hắn mệt mỏi thật đáng tiếc, còn tưởng rằng hắn sẽ đi làm, ta đi theo sau, phát hiện hắn đi vào trong một cửa hàng mua đồ. ͏ ͏ ͏
Mua một cái khăn hỏng, nhìn khó coi chết. ͏ ͏ ͏
Ta không cần khăn quàng, vừa phiền lại không dùng được, so với ở trong nhà, nơi này không lạnh chút nào. ͏ ͏ ͏
Những người này thật là vô dụng, còn sợ lạnh. ͏ ͏ ͏
3/2/2009 ͏ ͏ ͏
Hôm nay hắn tới tìm ta, ta trực tiếp nói cho hắn biết không muốn hắn hỗ trợ dạy kèm môn học. ͏ ͏ ͏
Nhưng dường như hắn không đến giúp dạy kèm môn học. ͏ ͏ ͏
Hắn đưa ta một vật. ͏ ͏ ͏
Là cái khăn quàng hắn mua ngày hôm qua, không biết tại sao đột nhiên cảm giác cái khăn quàng kia rất đẹp, khả năng ngày hôm qua quá xa không thấy rõ. ͏ ͏ ͏
Vốn không muốn nhận, nhưng hắn nói ta quàng lên nhìn rất đẹp mắt, liền miễn cưỡng nhận lấy. ͏ ͏ ͏
Thật ra thì quàng lên vẫn rất thoải mái, hơn nữa rất đẹp. ͏ ͏ ͏
Nhìn đến đây Giang Tả không khỏi cười ra tiếng. ͏ ͏ ͏
Hắn cũng không nghĩ tới lúc còn trẻ mình lại làm những chuyện này. ͏ ͏ ͏
Càng không nghĩ đến nội tâm Tô Kỳ lại phức tạp như vậy. ͏ ͏ ͏
Nhật ký rất thú vị, có lúc nói đến hắn, Giang Tả cũng thấy ngượng ngùng. ͏ ͏ ͏
Khó trách Tô Kỳ không để cho hắn nhìn. ͏ ͏ ͏
Nếu là hắn, hắn cũng nghĩ trực tiếp đốt đi. ͏ ͏ ͏
Không nên lãng phí thời gian, nhìn tiếp. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua là còn không chờ Giang Tả động thủ, ngoài cửa liền truyền tới tiếng cười thanh thúy: ͏ ͏ ͏
- Chậc chậc, Giang tiên sinh cười thật vui vẻ, chuyện gì buồn cười như vậy, cho tiểu nữ cùng xem với? ͏ ͏ ͏
Nụ cười Giang Tả lập tức cứng lại. ͏ ͏ ͏
Sau đó thu hồi nụ cười, ổn định khép nhật ký lại, tiếp theo mang nhật ký để về chỗ cũ. ͏ ͏ ͏
Sau đó không nhìn Tô Kỳ trực tiếp đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua là khi đi qua Tô Kỳ, sắc mặt Tô Kỳ cũng trở nên lạnh, sau đó một tay nắm lấy Giang Tả, tiếp theo dùng lực, trực tiếp ném Giang Tả lên trên giường. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Ông xã, ăn Tục Cốt Đan, sẽ không đau, nhịn một chút là qua. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: "???" ͏ ͏ ͏
Tới thật sao? ͏ ͏ ͏
Chương 342Sau đó, trong phòng truyền ra đủ loại tiếng xương vỡ vụn. ͏ ͏ ͏
Tình cảnh không cách nào miêu tả. ͏ ͏ ͏
Ở trong một căn phòng khác của Thánh Địa, Tĩnh Nguyệt tội nghiệp nói: ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, tại sao đuổi tiểu oán phụ đi lại không thả con ra? Dầu gì con cũng là Thánh nữ mà. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tĩnh Nguyệt vẫn bị treo, còn suýt bị đánh. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏
- Bởi vì như này mới thú vị, để cho bọn họ tương ái tương sát đi, như vậy sẽ khiến cho Tiểu Cửu biết, đắc tội sư phụ là phải trả giá bằng sổ nhật ký. Xem xong rồi về sau còn uy hiếp Tiểu Cửu thế nào? ͏ ͏ ͏
Khi bọn họ phát hiện có người đi đến phòng nhỏ, Nguyệt Tịch đã biết Giang Tả muốn đi làm gì. ͏ ͏ ͏
Khiến Tô Kỳ gấp đến mức phải khóc. ͏ ͏ ͏
Đặc biệt thú vị. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đánh chết cô cũng sẽ không đi viết những thứ đó. ͏ ͏ ͏
Hôm sau Giang Tả từ hôn mê tỉnh lại, mặc dù chưa bao giờ cảm giác được nguy hiểm chân thực, nhưng hắn có một loại cảm giác từ trong chỗ chết hồi sinh. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên hiện tại hắn động cũng không động được. ͏ ͏ ͏
Hắn có thể cảm giác được Tô Kỳ ngủ ở bên cạnh hắn, nhưng hình như xương cổ cũng bị gãy. ͏ ͏ ͏
Thật sự, đây là lần đầu Tô Kỳ xuống tay với hắn tàn nhẫn như vậy. ͏ ͏ ͏
Nếu như bây giờ hỏi Giang Tả lần sau còn dám nhìn không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả sẽ quấn quít, nhưng chỉ là trong chốc lát, hắn quyết định trong thời gian ngắn không nhìn. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tô Kỳ tỉnh lại, cô một tay đặt ở trên ngực Giang Tả, vốn dự định chống tay đứng lên, nhưng mà lập tức sập xuống. ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Xương gãy đau nhức, nhất định là Tô Kỳ cố ý. ͏ ͏ ͏
- Em không cố ý. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tô Kỳ dùng linh khí của mình chỉnh lại xương, sau đó chờ đợi chữa trị. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ngồi ở trên giường nhìn Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Có phải anh đang nghĩ em sẽ hỏi lần sau anh còn dám nhìn hay không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Có phải sau đó anh sẽ trả lời không dám hay không, sau đó trong thời gian ngắn không nhìn? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lại nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ nằm xuống, nhỏ giọng thì thầm ở bên tai Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Em sẽ không hỏi. ͏ ͏ ͏
Nói xong còn cắn tai Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Giang Tả thở dài, quả nhiên trong thời gian ngắn không thể nhìn, Tô Kỳ sẽ tức giận. ͏ ͏ ͏
Rồi sau đó Tô Kỳ rúc vào bên người Giang Tả, tủi thân nói: ͏ ͏ ͏
- Xấu hổ lắm. ͏ ͏ ͏
Giang Tả mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy, chờ em không xấu hổ lại nhìn à? ͏ ͏ ͏
- Không tin, lúc trước theo đuổi em, làm chuyện gì anh cũng nói trước như vậy, nhưng cuối cùng đều không thực hiện. ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Giang Tả bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏
- Lúc nào anh mới khoẻ? ͏ ͏ ͏
Đột nhiên Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Xem tâm tình em đã. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, sẽ lập tức khoẻ thôi, ăn đi. ͏ ͏ ͏
Vừa nói Tô Kỳ vừa lấy ra viên thuốc màu trắng tinh. ͏ ͏ ͏
Thấy thuốc này, Giang Tả cũng không biết nói cái gì cho phải. ͏ ͏ ͏
Đây không phải là thuốc bình thường, mà là Nguyên Cốt Đan, có thể phục hồi lại xương cốt toàn thân, cường hóa cốt cách. ͏ ͏ ͏
Nhưng trước khi ăn phải đánh nát xương cốt toàn thân, quá trình của nó cực kỳ tàn nhẫn. ͏ ͏ ͏
Cho nên, Tô Kỳ cố ý sao? ͏ ͏ ͏
Vừa hả giận vừa giúp hắn cường hóa thân thể. ͏ ͏ ͏
Loại thuốc này gần như không có hạn chế tu vi, dưới Ngũ giai đều có thể dùng, Tứ giai dùng là tốt nhất. ͏ ͏ ͏
Cho Nhất giai Nhị giai thật là lãng phí, chớ nói chi là một người bình thường. ͏ ͏ ͏
Theo như Giang Tả tự mình định giá mà nói, tuyệt đối không thua kém Bát phẩm Linh thạch. ͏ ͏ ͏
Thuốc đắt như vậy cứ thế cho hắn ăn sao? ͏ ͏ ͏
Cái này phải cầu xin bao lâu mới có? ͏ ͏ ͏
Hoặc cái này vốn là cho Tô Kỳ dùng? ͏ ͏ ͏
Thấy Giang Tả không có phản ứng, Tô Kỳ bất mãn nói: ͏ ͏ ͏
- Làm sao? Sợ em đầu độc anh à? Vợ anh xấu như vậy sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu. ͏ ͏ ͏
- Vậy thì ngoan ngoãn ăn vào. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Giang Tả vẫn phải ăn, thật ra thì cho hắn ăn cái này rất là lãng phí, bởi vì hắn có thể dựa vào chính mình làm được bất kỳ chuyện gì, cho tới bây giờ chuyện tu vi cũng không cần lo lắng quá nhiều, càng không cần người khác hỗ trợ. ͏ ͏ ͏
Nhưng Giang Tả vẫn ăn. ͏ ͏ ͏
Quả nhiên, không bao lâu sau hắn đã cảm giác mình bắt đầu khôi phục. ͏ ͏ ͏
Cảm nhận được Giang Tả khôi phục, Tô Kỳ lộ ra nụ cười, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Đẹp không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Đẹp. ͏ ͏ ͏
Hắn đã có thể động. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cố làm vẻ tức giận nói: ͏ ͏ ͏
- Em nói là nhật ký. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lại lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Anh nói là em. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ thẹn thùng nói: ͏ ͏ ͏
- Vừa mới ngủ dậy, quần áo nhăn nhúm, tóc rối, mặt cũng không rửa. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tô Kỳ đã bị Giang Tả hôn lên. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Tô Kỳ cũng ôm lấy Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Ngày thứ hai. ͏ ͏ ͏
Giang Tả và Tô Kỳ cùng rời khỏi Thánh Địa, Tô Kỳ kéo tay Giang Tả cười rất vui vẻ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏
- Hôm nay tế tự chấm dứt à? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Vâng, rốt cuộc cũng có thể trở về, tế tự kết thúc, không cần bất kỳ Thánh nữ dự khuyết nào ở lại, sư phụ sẽ tự đi an bài. ͏ ͏ ͏
Chương 343Đối với chuyện mấy ngày nay Giang Tả không đi câu cá, Tô Kỳ cũng không để ý, dù sao mấy ngày nay cô cũng rất vui vẻ, cơ hội câu cá còn rất nhiều. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa ăn xong Nguyên Cốt Đan, thân thể Giang Tả cũng mạnh hơn rất nhiều. ͏ ͏ ͏
Cái này đã đủ rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn Tô Kỳ, phát hiện cô rất vui vẻ, về nhà có thể làm cho cô ấy vui vẻ như vậy sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng nghe dì nhỏ nói qua, mỗi lần tế tự chấm dứt, chỉ cần Tô Kỳ được đi về sẽ vô cùng vui vẻ. ͏ ͏ ͏
Trước kia Giang Tả cho là bởi vì hắn ở bên ngoài, bây giờ nhìn lại, còn có thể là vì nhà bọn hắn ở bên ngoài, hoặc có lẽ là cuộc sống bọn họ ở bên ngoài. ͏ ͏ ͏
Chỉ có ở bên ngoài, thì tất cả mới thuộc về bọn họ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đã sống rất lâu, nên gần như quên mất loại cảm giác đó, vị trí kiếp trước của hắn cũng không ngừng biến đổi, không có một địa phương nào có thể khiến cho hắn không nỡ bỏ đi. ͏ ͏ ͏
Chỉ cần không có giá trị, hắn sẽ rời đi. ͏ ͏ ͏
Kiếp này, chỉ cần địa phương có Tô Kỳ ở, hắn sẽ vô cùng thỏa mãn. ͏ ͏ ͏
Không bao lâu sau, Giang Tả đã trở về đến phòng nhỏ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ phụ trách thu dọn đồ đạc, Giang Tả ở một bên hỗ trợ là được. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua là không bao lâu đã có người gõ cửa. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ để cho Giang Tả đi mở cửa. ͏ ͏ ͏
Thời điểm mở cửa, Giang Tả thấy hai người, một là Tĩnh Nguyệt tỷ, còn một người có gương mặt lạ hoắc nhìn thuần khiết không tỳ vết. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tĩnh Nguyệt mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Em rể, giới thiệu một chút, đây là Thanh Liên sư muội, thuận đường đi ra ngoài lịch luyện. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên mở miệng lễ phép nói: ͏ ͏ ͏
- Chào Giang Tả ca. ͏ ͏ ͏
Vừa rồi Giang Tả còn cho là, Thanh Liên sẽ gọi hắn là anh rể. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả để cho Tĩnh Nguyệt và Thanh Liên đi vào. ͏ ͏ ͏
Sau khi bọn họ tiến vào, Tô Kỳ liền kêu: ͏ ͏ ͏
- Mọi người không nên gấp, em thu dọn sắp xong rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đi tìm Tô Kỳ, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Để anh dọn cho. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không cần, anh sẽ làm rơi đồ vật. ͏ ͏ ͏
Giang Tả bất đắc dĩ: ͏ ͏ ͏
- Nhưng lần trước đi Ly Uyên Đảo mới thu dọn qua, bây giờ có cái gì cần em dọn chứ? ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ dừng lại nói: ͏ ͏ ͏
- Em chỉ muốn tìm một chút xem có đồ gì rơi xuống hay không. ͏ ͏ ͏
Mặt Giang Tả xạm lại, căn bản là không có đồ vật gì để thu dọn cả. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ liền bị Giang Tả mang đến đại sảnh, Tĩnh Nguyệt hiếu kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Hai người đang làm gì vậy? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ bĩu môi: ͏ ͏ ͏
- Em chỉ muốn tìm một chút xem có thứ gì rơi xuống không, đúng rồi, có phải lập tức lên đường hay không? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cười nói: ͏ ͏ ͏
- Đúng, vé máy bay đã hết, chỉ có thể mượn Miên Vân tới, chị phải hao tổn rất nhiều tinh lực mới thuyết phục được những lão bất tử kia. ͏ ͏ ͏
Dù sao Tĩnh Nguyệt cũng là Thánh nữ, mặt mũi đặc biệt lớn. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng suy nghĩ về quá trình Tĩnh Nguyệt cũng có chút bất đắc dĩ, trên thực tế những người đó, tính toán đợi cô hết bệnh, mới chịu để cho cô đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Nhưng cô có cấm địa làm chỗ dựa. ͏ ͏ ͏
Trong lúc này cô đi qua Thánh Địa, biết được một chuyện. ͏ ͏ ͏
Trí nhớ vị kia trong Thánh Địa không hoàn chỉnh. ͏ ͏ ͏
Vì muốn nhanh chóng biết chân tướng thiếu nữ trong cấm địa, nên để cho Tĩnh Nguyệt tranh thủ thời gian đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Không tại sao, chỉ là vì đi ra ngoài mới có cơ hội biết chân tướng. ͏ ͏ ͏
Cho nên Tĩnh Nguyệt muốn đi ra ngoài cũng không ai ngăn được, trận pháp Thánh Địa đang đứng về phía cô. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên cô sẽ không để cho những người đó biết, đây là ý của thiếu nữ trong cấm địa, đối với những khác người mà nói cấm địa chính là một cái mê cung. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng không nói lời nào, hoặc có lẽ là hắn không muốn xen vào cuộc nói chuyện của những người này. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, hắn cũng không để ý cái gì, dù sao cũng không muốn nói cái gì với những người này. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên ở một bên cũng không nói chuyện, sau khi biết tên chồng của Cửu Tịch sư tỷ, bọn họ đối với chồng Cửu Tịch sư tỷ vẫn rất hiếu kỳ. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng Thanh Liên phát hiện, chồng của sư tỷ cô, vô cùng bình thường. ͏ ͏ ͏
Làm sao người này cưới được sư tỷ chứ? ͏ ͏ ͏
Thanh Liên không khỏi tự hỏi. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng cô cũng không có ý nghĩ gì khác. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Em đi mang đám Hồng Thự theo, rồi lên đường. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng nói: ͏ ͏ ͏
- Anh đi trả phòng. ͏ ͏ ͏
Vừa nói Giang Tả vừa đi ra ngoài, phòng nhất định phải trả, không nói Linh thạch, mà chìa khóa cũng phải trả lại. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đi tới sảnh phục vụ, thấy ông chủ Hà cũng ở đây. ͏ ͏ ͏
Giang Tả vừa tiến đến, tự nhiên ông chủ Hà cũng thấy, ông ta lập tức chào đón: ͏ ͏ ͏
- Anh bạn có chuyện gì sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả đưa chìa khóa cho ông ta nói: ͏ ͏ ͏
- Trả phòng. ͏ ͏ ͏
Chương 344Ông chủ Hà tỏ ra đã hiểu, dù sao hiện tại cũng đến lúc trả phòng, tế tự chấm dứt, thì đồng nghĩa với việc Xuyên Hà Tiểu Trấn không còn náo nhiệt. ͏ ͏ ͏
Muốn khôi phục lại sự bình lặng lúc trước. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng không phải là chuyện gì xấu, ít nhất nói rõ sau này sẽ không có nguy hiểm gì. ͏ ͏ ͏
Ông chủ Hà nhận lấy chìa khóa, nói: ͏ ͏ ͏
- Tôi đây đi lấy Linh thạch còn dư lại... ͏ ͏ ͏
- Không cần. ͏ ͏ ͏
Không chờ ông chủ Hà nói xong, Giang Tả đã xoay người rời đi. ͏ ͏ ͏
Ông chủ Hà kinh ngạc nhìn Giang Tả, cuối cùng cũng không nói gì. ͏ ͏ ͏
Có thể nói gặp được Giang Tả, là may mắn của nhà bọn họ. ͏ ͏ ͏
Mặc dù thiêu hủy một ít nhà ở, nhưng không có gì to tát. ͏ ͏ ͏
Thời điểm Giang Tả đi ra đại sảnh, mấy người Tô Kỳ cũng đi tới, có lẽ là thu dọn xong đồ vật rồi. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tĩnh Nguyệt kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏
- Chị nhớ có thể lấy lại Linh thạch mà? ͏ ͏ ͏
Giang Tả thuận miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Em không cần. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên có chút kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Tả đại ca hào phóng như vậy sao? Thật ra Linh thạch rất đáng tiền đó. ͏ ͏ ͏
Cô cho là Giang Tả không biết Linh thạch trân quý, mới có lòng tốt nhắc nhở. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ sâu xa nói: ͏ ͏ ͏
- Anh ấy là đang ngại ngùng đó, mấy lần đốt nhà ở của bọn họ, cũng không biết ông chủ tổn thất bao nhiêu nữa. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đốt nhà ở sao? ͏ ͏ ͏
Thanh Liên không có suy nghĩ nhiều, cô cảm thấy có thể là chuyện giữa vợ chồng, không hiểu không cần hỏi loạn. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lại hỏi: ͏ ͏ ͏
- Hỏa Nguyên tố không ổn định sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Bướng bỉnh mà thôi. ͏ ͏ ͏
Quả thật rất bướng, đánh như thế nào cũng không sợ, năm lần bảy lượt tới tìm phiền toái, còn mang Nguyên tố khác tới. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên không biết chuyện, mặt đầy nghi vấn. ͏ ͏ ͏
Không phải là người bình thường à? Tại sao lại có liên hệ với Nguyên tố? ͏ ͏ ͏
Thế nhưng Tô Kỳ không cho bọn họ hỏi nhiều, vẫn là trở về trước rồi hãy nói. ͏ ͏ ͏
Thời điểm gặp lại Miên Vân, Miên Vân đã bị cải tạo thành đám mây có gian phòng. ͏ ͏ ͏
Bởi vì phải đợi ở phía trên rất lâu, cho nên có chỗ nghỉ ngơi là tốt nhất, hơn nữa có cặp vợ chồng đi cùng, cũng là cho bọn họ có cái không gian độc lập. ͏ ͏ ͏
Khẳng định Tĩnh Nguyệt sẽ không có loại ý nghĩ này, ý tưởng này là của Thanh Liên. ͏ ͏ ͏
Chờ Giang Tả với Tô Kỳ lên Miên Vân, Tô Kỳ mới lấy tay bóp bóp mặt Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Làm gì mà sáng sớm đã mặt không biểu tình, giả lạnh lùng sao? ͏ ͏ ͏
- Lạnh lùng? ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, ở cùng với ba đại mỹ nữ, chẳng lẽ không muốn biểu hiện tốt một chút? Hơn nữa không phải giữ phong độ sao? Ngộ nhớ lưu lại ấn tượng không tốt, không được các cô gái thích làm sao bây giờ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn Giang Tả nói. ͏ ͏ ͏
Mặt Giang Tả vẫn vô biểu tình, sau đó không nhìn Tô Kỳ ngồi một bên nghỉ ngơi. ͏ ͏ ͏
Lúc này Miên Vân đã bay lên, Tĩnh Nguyệt với Thanh Liên không ở bên này. ͏ ͏ ͏
Giang Tả ngồi xuống, Tô Kỳ liền theo tới, giống như không nghe thấy Giang Tả nói, cô sẽ không bỏ qua. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏
- Chẳng lẽ không phải anh vẫn luôn như vậy à? ͏ ͏ ͏
- Không có, thời điểm chỉ có hai người chúng ta, anh thường xuyên cười. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả véo má Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Đúng, thời điểm chỉ có hai người chúng ta thì khác. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ đứng lên, vui vẻ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Em biết rồi, em cố ý đó, em chỉ muốn nghe anh trả lời. Hừ, em đi tìm mấy người sư tỷ. ͏ ͏ ͏
Nói xong Tô Kỳ liền vô cùng vui vẻ rời đi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không biết nói gì. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng đã không còn gì để nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn không trung bên ngoài một chút, quyết định hay là ngủ một giấc đi. ͏ ͏ ͏
Chỉ là vừa mới vừa ngủ không bao lâu, Giang Tả đã cảm giác được Nguyên tố xao động. ͏ ͏ ͏
Dường như Hỏa Nguyên tố tiểu đệ đang không ngừng kêu Giang Tả đứng lên, sau đó Giang Tả mở hai mắt ra. ͏ ͏ ͏
- Xảy ra chuyện gì? ͏ ͏ ͏
Giang Tả cau mày. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không cách nào tiến hành trao đổi với Nguyên tố, cho nên hắn chỉ biết nơi này xảy ra chuyện, nhưng không thể biết đến cùng là chuyện gì xảy ra. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua là hắn kiểm tra nhìn chung quanh một cái, cũng không phát hiện có vấn đề gì. ͏ ͏ ͏
Nhưng Hỏa Nguyên tố tiểu đệ vẫn xao động. ͏ ͏ ͏
Làm ồn chết. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nghĩ một cái, Hỏa Nguyên tố tiểu đệ cũng không dám lớn tiếng xao động, nhưng vẫn đang xao động. ͏ ͏ ͏
Suy nghĩ một chút, Giang Tả lại nằm xuống. ͏ ͏ ͏
Sau đó hắn xuất hiện ở chỗ Nguyên tố tiểu đệ. ͏ ͏ ͏
Vừa tới nơi này, Giang Tả đã biết chuyện gì xảy ra. ͏ ͏ ͏
Vấn đề xảy ra không phải là ở hiện thế, mà là ở tầng diện Nguyên tố. ͏ ͏ ͏
Cách Hỏa Nguyên tố tiểu đệ không xa, xuất hiện một cái Nguyên tố hình người lớn vô cùng. ͏ ͏ ͏
Hoặc có thể nói là Nguyên tố sử linh. ͏ ͏ ͏
Nguyên tố sử linh là sinh mạng thể đặc thù do Nguyên tố tạo ra, bọn nó có thể xuất hiện ở hiện thế, chiến lực của mỗi một sử linh vô cùng cường đại. ͏ ͏ ͏
Có thể nói là nửa cái Ma Pháp Sư độc lập. ͏ ͏ ͏
Giang Tả thấy là một cái Thủy Nguyên tố sử linh, mặc váy, bộ dạng cao ngạo. ͏ ͏ ͏
Chương 345Đây là một Thủy Nguyên tố sử linh có bề ngoài như nữ tính, nó đứng ở đó nhìn chằm chằm Hỏa Nguyên tố tiểu đệ. ͏ ͏ ͏
Dường như có thù oán? ͏ ͏ ͏
Trên thực tế giữa Nguyên tố không có thù oán gì. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả nhìn sang Thủy Nguyên tố tiểu muội ở một bên, Hỏa Nguyên tố tiểu đệ một mực vây quanh bọn nó, có hiểu lầm sao? ͏ ͏ ͏
Sau khi Giang Tả xuất hiện, Hỏa Nguyên tố tiểu đệ liền không xao động nữa. ͏ ͏ ͏
Đại ca đến, bọn nó không sợ hãi. ͏ ͏ ͏
Mà Thủy Nguyên tố sử linh đó cũng bắt đầu căm thù Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Thật ra thì câu thông là không cách nào câu thông, Giang Tả cũng không có ý định câu thông. ͏ ͏ ͏
Tóm lại cứ đánh một trận đã. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh Giang Tả đã xuất hiện ở một cạnh Thủy Nguyên tố sử linh, sau đó nắm đầu nó trực tiếp ấn xuống mặt đất. ͏ ͏ ͏
Oanh một tiếng, mặt Thủy Nguyên tố sử linh lập tức đập xuống đất, sau khi tiếp xúc thân mật, bắt đầu va chạm. ͏ ͏ ͏
Thủy Nguyên tố sử linh rống to, sau đó bắt đầu bắt giữ Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Dù sao hình dáng sử linh cũng quá lớn, tay cũng đủ dài, Giang Tả không dây dưa mà trực tiếp buông nó ra, sau đó lui mấy bước. ͏ ͏ ͏
Lúc này Thủy Nguyên tố sử linh nhìn Giang Tả, trong mắt đã phun ra nước, tên nhân loại đáng ghét này, lại dám động thủ với Nguyên tố. ͏ ͏ ͏
Giang Tả bình tĩnh, ở bên trong tầng diện Nguyên tố, không thể dùng được ma pháp gì, mọi người đều là Nguyên tố, hoàn toàn dựa vào cận chiến. ͏ ͏ ͏
Mà cận chiến thì Giang Tả không cho rằng những đồ chơi này là đối thủ của hắn. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả lại tấn công một lần nữa, lần này hắn để cho toàn bộ Nguyên tố đi theo tấn công. ͏ ͏ ͏
Hỏa Nguyên tố tiểu đệ vô cùng hưng phấn, vì đại ca mà chiến, không sợ chết. ͏ ͏ ͏
Giết. ͏ ͏ ͏
Thủy Nguyên tố tiểu muội thấy Hỏa Nguyên tố như vậy, cũng giết đi lên. ͏ ͏ ͏
Thủy Nguyên tố sử linh khinh thường, những Nguyên tố nguyên thủy này, căn bản không được nó để ở trong mắt, nó chỉ cần đối phó nhân loại là được. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua khiến nó không nghĩ tới là, Thủy Nguyên tố cũng công kích nó. ͏ ͏ ͏
Tiếp theo nó hất bàn tay một cái, vốn tưởng rằng sẽ trực tiếp hất văng Hỏa Nguyên tố đi, nhưng mà nó sai, Hỏa Nguyên tố lại nổi điên trực tiếp bắt lấy nó. ͏ ͏ ͏
Sau đó xách đao chém. ͏ ͏ ͏
Giang Tả vốn muốn động, nhưng lại thôi, hắn cảm thấy, cái Nguyên tố sử linh này không có tinh thần chiến đấu. ͏ ͏ ͏
So với đại quân Hỏa Nguyên tố, kém quá nhiều. ͏ ͏ ͏
Nói chung là quá cao ngạo. ͏ ͏ ͏
Mà lúc này coi như Hỏa Nguyên tố bám vào trên người Thủy Nguyên tố sử linh, cũng không phải là đối thủ của Nguyên tố sử linh, nó chỉ là kinh ngạc một chút, rất nhanh đã đánh bay Hỏa Nguyên tố tiểu đệ. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, những thứ này đối với Hỏa Nguyên tố tiểu đệ mà nói, quá không đáng nhắc tới. ͏ ͏ ͏
Đi theo đại ca, dĩ nhiên phải chinh chiến thiên hạ, nào có chuyện lui về phía sau, nào có đạo lý ngã xuống. ͏ ͏ ͏
Chỉ cần đại ca ở đây, bọn nó liền không sợ hãi. ͏ ͏ ͏
Từng nhóm Hỏa Nguyên tố tiểu đệ xông tới giết, không có một chút kẽ hở, có chỉ là tinh thần anh dũng một đi không về, bọn nó không sợ chết, quyết không lui về phía sau, vì đại ca mà chiến. ͏ ͏ ͏
Bọn nó có thể sáng lên, có thể thiêu đốt hết thảy. ͏ ͏ ͏
Nguyên tố sử linh càng đánh càng kinh hãi. ͏ ͏ ͏
Dị đoan, tuyệt đối là dị đoan, từ lúc nào mà Nguyên tố lại vì nhân loại như vậy? ͏ ͏ ͏
Tiêu diệt dị đoan. ͏ ͏ ͏
Mà lúc này nó lại cảm giác đầu mình bị đè xuống một lần nữa, tiếp theo lại tiếp xúc thân mật với mặt đất, lại bị va chạm một lần nữa. ͏ ͏ ͏
Nguyên tố sử linh không cam lòng, nhưng dường như nó không đánh lại tên nhân loại này. ͏ ͏ ͏
Sau đó nó càng khiếp sợ phát hiện, hai tay nó bị khống chế, nó không có biện pháp thoát khỏi tên nhân loại này. ͏ ͏ ͏
Tiếp theo nó cảm giác những Hỏa Nguyên tố, Thủy Nguyên tố đó vây quanh nó. ͏ ͏ ͏
Sau đó nó cảm giác sợ hãi. ͏ ͏ ͏
Bởi vì những Nguyên tố kia động thủ đối với nó, trên dưới cả người nó đều là những Nguyên tố kia. ͏ ͏ ͏
A a a a. ͏ ͏ ͏
Hồi lâu sau Nguyên tố sử linh trốn, chật vật trốn, kinh hoàng trốn, nó không tỏ ra cao quý, cao ngạo nữa. ͏ ͏ ͏
Nó bị đánh sợ rồi. ͏ ͏ ͏
Vẻ mặt Giang Tả không có quá nhiều biến hóa, chẳng qua chỉ nhẹ giọng nói: ͏ ͏ ͏
- Cặn bã, vậy mà lại sợ. ͏ ͏ ͏
Phải biết thủ lĩnh Hỏa Nguyên tố, bị hành hạ như nào, một tia sợ hãi cũng không có, cứ đến giờ là đến gây sự, sử linh còn không bằng một cái Nguyên tố. ͏ ͏ ͏
Mất mặt. ͏ ͏ ͏
Lúc này Hỏa Nguyên tố tiểu đệ lại tiến hóa một lần nữa, đại đa số đã có thân thể, giống như một Hỏa Nguyên tố tiểu nhân vậy. ͏ ͏ ͏
Còn Thủy Nguyên tố chỉ lớn hơn một chút. ͏ ͏ ͏
Cái này cần quá trình khá dài. ͏ ͏ ͏
Sau khi xử lý xong chuyện ở nơi này, Giang Tả liền rời đi. ͏ ͏ ͏
Hắn còn phải về đi ngủ. ͏ ͏ ͏
Lãng phí thời gian của hắn dài như vậy, bởi vì hắn phát hiện lần này tinh thần lực của hắn không có tăng trưởng. ͏ ͏ ͏
Chờ hắn tỉnh lại, liền ngạc nhiên, ở cách hắn không xa có một gương mặt tinh xảo đang ngó chừng hắn, có chút gần, đổi thành người khác đều bị dọa cho giật mình. ͏ ͏ ͏
Giang Tả mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Em làm gì vậy? ͏ ͏ ͏
Dĩ nhiên người này chính là Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Chương 346Tô Kỳ vẫn tràn đầy hiếu kỳ nhìn chằm chằm, không có ý tứ trả lời vấn đề. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đưa tay kéo cô ra: ͏ ͏ ͏
- Không phải em đi tìm sư tỷ sư muội của em sao? ͏ ͏ ͏
Lúc này bên cạnh truyền tới thanh âm của Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
- Em rể không cần lo lắng, chúng ta đều ở chỗ này. Chẳng qua là bị cậu hấp dẫn tới. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cau mày, hắn có chỗ nào có thể hấp dẫn người? ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả nhớ tới, vừa rồi hắn run rẩy. ͏ ͏ ͏
Sau đó Thanh Liên ở một bên có lòng tốt nhắc nhở: ͏ ͏ ͏
- Vừa rồi bọn em cảm giác Nguyên tố dao động, phát hiện từ chỗ Giang đại ca phát ra ngoài. Hơn nữa vừa rồi lửa cháy đầy trời. ͏ ͏ ͏
Được rồi, lại như vậy, Giang Tả không có gì để nói. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Nói đi, xảy ra chuyện gì. ͏ ͏ ͏
Giang Tả ngồi dậy nói đúng sự thật: ͏ ͏ ͏
- Đánh nhau với Nguyên tố mà thôi. ͏ ͏ ͏
- Hả? ͏ ͏ ͏
Không nói Tô Kỳ, mà ngay cả Tĩnh Nguyệt với Thanh Liên cũng ngơ ngác. ͏ ͏ ͏
Ma Pháp Sư đánh nhau với Nguyên tố? ͏ ͏ ͏
Còn có loại chuyện này sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả không thể làm gì khác hơn là nói: ͏ ͏ ͏
- Anh cảm thấy cho chúng nó quá ồn ào liền đánh chúng nó một hồi, cứ như vậy thôi. ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt ngơ ngác, sau đó lấy lại tinh thần nói: ͏ ͏ ͏
- Cậu còn có thể dùng Ma Pháp? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhấc tay một cái, hỏa diễm từ trong tay hắn nhảy ra, Hỏa Nguyên tố tiểu đệ, mười phần nhiệt tình. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nhìn Giang Tả như nhìn quái thai, không nói Ma Pháp Sư đánh Nguyên tố có hợp lý hay không, nhưng đánh xong còn có thể dùng ma pháp có phải không hợp lý hay không? ͏ ͏ ͏
Nguyên tố với linh khí không giống nhau. ͏ ͏ ͏
Nghe nói Nguyên tố phải dỗ dành. ͏ ͏ ͏
Nếu không tại sao yêu cầu thân hòa Nguyên tố? ͏ ͏ ͏
Bởi vì không làm được thân hòa Nguyên tố, khiến Nguyên tố mất hứng, sẽ không cho ngươi lực lượng. ͏ ͏ ͏
Không cho ngươi lực lượng ngươi lại không thể bắn ra pháp thuật. ͏ ͏ ͏
Cho nên, sau khi đánh Nguyên tố làm sao còn có thể thu được lực lượng Nguyên tố? ͏ ͏ ͏
Nguyên tố đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân sao? ͏ ͏ ͏
Hay là nói em rể trước mắt là quái thai? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lo lắng nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy Nguyên tố có tới trả thù hay không? Luôn cảm giác Nguyên tố có tâm tiểu nhân, bọn nó có đột nhiên chạy lại đánh anh hay không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả cảm thấy Tô Kỳ lo lắng có đạo lý, bởi vì chúng nó thật sự quay lại báo thù, còn làm tới mức không biết mệt. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng Giang Tả chỉ có thể lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không có gì, chỉ là va chạm mà thôi. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên liền nói: ͏ ͏ ͏
- Giang đại ca vẫn nên cẩn thận một chút, có chuyện gì kịp thời nói cho sư tỷ, nhất định sư tỷ sẽ nghĩ biện pháp cho anh. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nói gì, để cho Tô Kỳ an tâm là được. ͏ ͏ ͏
Được rồi, chuyện này cho qua đi, nhưng bọn họ đã cảm thấy Giang Tả trời xui đất khiến thành Ma Pháp Sư quái thai rồi. ͏ ͏ ͏
Mặc dù chỉ có thể phóng hỏa cầu, nhưng người ta có thể đánh nhau với Nguyên tố. ͏ ͏ ͏
Đổi lại là một cái Ma Pháp Sư khác có dám không? ͏ ͏ ͏
Kéo ra ngoài thử một chút. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ liền quan sát Giang Tả, ngộ nhỡ ông xã ngây ngốc nhà cô lại làm loạn lên thì làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏
Sau khi trở về lại nhà đốt, vậy... ͏ ͏ ͏
Nghĩ tới đây đột nhiên Tô Kỳ sững sờ, cô đã biết tại sao biệt thự lại cháy. ͏ ͏ ͏
Người này không chỉ động thủ một lần với Hỏa Nguyên tố? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cảm thấy sau khi trở về, phải cảnh cáo Giang Tả thật tốt, không đến lúc thật sự xảy ra chuyện, thì cô muốn khóc cũng không kịp. ͏ ͏ ͏
Bây giờ nhiều người, nên không tiện nói thêm cái gì, cô vẫn rất quan tâm đến cảm nhận của Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Sau đó toàn bộ hành trình không có chuyện gì xảy ra. ͏ ͏ ͏
Đến tối, đám người Giang Tả về đến nhà. ͏ ͏ ͏
Miên Vân trực tiếp dừng ở trên bầu trời nhà bọn họ, sau đó Tô Kỳ dẫn hắn đi xuống. ͏ ͏ ͏
Quả nhiên tốc hành rất tiện. ͏ ͏ ͏
Còn Tĩnh Nguyệt với Thanh Liên tự nhiên là trở về chỗ ở, chính là biệt thự Thánh nữ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đã từng đích thân viếng thăm chỗ đó một lần. ͏ ͏ ͏
Vừa về tới nhà, Tô Kỳ đã chạy lên phòng, sau đó thay quần áo. ͏ ͏ ͏
Về nhà đương nhiên là mặc quần áo rộng thùng thình rồi, như vậy mới thoải mái. ͏ ͏ ͏
Còn Giang Tả thì cất đồ đạc đi, bởi vì Tĩnh Nguyệt cầm pháp bảo chứa đồ về, nên cái gì bọn họ cũng phải tự mình cầm. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cất từng món đồ, sau đó lên ao nước trên sân thượng, ném Thập Thất và Thập Bát vào, tiếp theo là Hồng Thự và Đoạn Kiều. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói với bọn nó: ͏ ͏ ͏
- Nơi này là nhà ta, không nên làm lộn xộn trong phòng. Hậu quả lộn xộn, thì Hồng Thự có kinh nghiệm. ͏ ͏ ͏
Thập Thất Thập Bát cùng với Đoạn Kiều đều nhìn về phía Hồng Thự. ͏ ͏ ͏
Hồng Thự tội nghiệp nhìn Giang Tả, nó chỉ đi lùng tung nhìn một chút mà thôi, nó không lộn xộn. ͏ ͏ ͏
Nó đã nhớ rõ hậu quả rồi. ͏ ͏ ͏
Ừm, Đoạn Kiều không cách nào từ trên người Hồng Thự nhìn ra hậu quả nghiêm trọng, nó chỉ thấy mắt Hồng Thự đầy vẻ đáng thương, Hồng Thự hoàn toàn không biết đã làm sai chuyện gì. ͏ ͏ ͏
Dù sao Đoạn Kiều cũng không đi làm lộn xộn đồ vật. ͏ ͏ ͏
Chương 347Nó một không sợ lạnh, hai không sợ nhiệt, ba không sợ đói, bốn không sợ khát, buồn chán cũng không, Hồng Thự với Thập Thất Thập Bát đều ở đây, mọi người có thể nói chuyện phiếm. ͏ ͏ ͏
Vì vậy, bây giờ nó không phải rất thỏa mãn sao? ͏ ͏ ͏
Đúng rồi, nó còn có thể an tĩnh nằm bắc qua hai bên ao nước, nếu như Hồng Thự có thể coi nó là cây cầu mà giẫm đạp lên, có phải cuộc sống liền viên mãn hay không? ͏ ͏ ͏
Sau đó Đoạn Kiều tuyệt vọng ngồi dưới đất, nó đường đường là Đoạn Kiều, đã giả mạo thành mức độ lừa mình dối người sao? ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều nghĩ như thế nào, đương nhiên Giang Tả sẽ không để ý, vừa rồi hắn cũng chỉ thuận miệng cảnh cáo một chút. ͏ ͏ ͏
Dù sao trong nhà cũng có rất nhiều đồ vật của Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Hắn thì không sợ té ngã cái gì, dù sao có lúc hắn cũng muốn té ngã hai cái cho thỏa ước nguyện. ͏ ͏ ͏
Chỉ sợ đến lúc bị bọn nó làm té ngã, Tô Kỳ sẽ trách hắn không cảnh cáo mà thôi. ͏ ͏ ͏
Hắn còn nhớ lúc trước Tô Kỳ mua đồ, chỉ cần là đồ dễ vỡ, sẽ bảo hắn cẩn thận chút. ͏ ͏ ͏
Thật ra thì có một số việc không nói thì không sao, nhưng một mực không cho làm, lại càng muốn làm. ͏ ͏ ͏
Thời điểm làm người bình thường, hắn rất muốn ném vài cái cho thoải mái. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhẹ nhàng cười một tiếng, không nghĩ nhiều nữa. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tô Kỳ đã thay quần áo xong đi ra. ͏ ͏ ͏
Hiện tại Tô Kỳ hết tóc lên, dây cột tóc bị cô cột vào bên cạnh, buộc một chút xíu, giống như tết đuôi sam vậy. ͏ ͏ ͏
Nhìn rất đẹp. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Đẹp không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Đẹp. ͏ ͏ ͏
- Vậy ở nhà sẽ buộc như vậy, lúc đi ra ngoài anh sẽ giúp em buộc, không phải không buộc nha. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cười cười, không nói gì. ͏ ͏ ͏
Đối với Tô Kỳ mà nói, dĩ nhiên hắn không có bất kỳ ý kiến gì. ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, ngày mai đi làm sao? ͏ ͏ ͏
Đột nhiên Tô Kỳ hỏi. ͏ ͏ ͏
Đi làm ư? ͏ ͏ ͏
Chuyện này đã sớm bị Giang Tả vứt bỏ, nhưng không thể nói ra được. ͏ ͏ ͏
- Có chuyện gì à? ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lục lọi tủ lạnh nói: ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên phải cho anh đi kiếm tiền, anh không kiếm tiền chúng ta ăn cái gì? Làm sao mua được căn phòng này. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lấy chút thức ăn ra, định làm cơm tối. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Ừm, chắc chắn sẽ không để em đói bụng, nhà cũng sẽ mua. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cầm miếng thịt đông lạnh hỏi: ͏ ͏ ͏
- Cái này từ khi nào? Còn có thể ăn không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Lần trước mua, chắc vẫn ăn được. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không quá quan tâm, dù sao thân thể bọn họ cũng rất tốt, ăn vào sẽ không đau bụng. ͏ ͏ ͏
Để miếng thịt dã đông, Tô Kỳ lại bắt đầu lấy gạo, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Buổi tối không được làm thêm giờ, không được xã giao, anh phải về sớm một chút. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cố làm ra vẻ khổ sở nói: ͏ ͏ ͏
- Không kiếm tiền à? ͏ ͏ ͏
Sau khi Tô Kỳ ấn nút nấu cơm, nhìn Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu không phải sư phụ nói lập gia đình thì không được xin tiền trong nhà, em đã sớm mua nhà rồi, như vậy anh chỉ cần nuôi vợ anh là được. Em rất muốn mua, nhưng nếu như phải lãng phí thời gian buổi tối của anh, làm thêm giờ, thức đêm cái gì gì đó, thì em cũng không cần. Vợ anh là người tu luyện, không nông cạn như vậy. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ lại nói: ͏ ͏ ͏
- Nhưng anh kiếm được tiền, thì em muốn mua quần áo, ăn đồ ăn, mua đồ vật đẹp mắt. Anh không thể để cho em khô cằn nhìn cái gì cũng không mua nổi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả mỉm cười gật đầu, thật ra thì Tô Kỳ tương đối dễ nuôi, mặc dù trong nhà đã mua không ít thứ, nhưng đều không đắt. ͏ ͏ ͏
Chắc chắn sẽ không mang đến cho hắn bất kỳ áp lực nào. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy ngày mai đi làm? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Ừm, em ở nhà chờ anh. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ lại ngẫm lại nói: ͏ ͏ ͏
- Hay là em đi làm chung với anh, em nhớ hình như nơi đó có chỗ của em. Nếu buồn chán em còn có thể len lén nhìn anh làm việc. Lúc trước cũng như vậy. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu để cho Tô Kỳ đi theo, vậy chẳng phải là xong sao? ͏ ͏ ͏
Cho nên Giang Tả lập tức nói: ͏ ͏ ͏
- Em không cần đi cùng sư tỷ à? Ngay cả Thanh Liên cũng đi ra lịch luyện, nói rõ mọi người nhất định có nhiệm vụ đúng không? Qua mấy ngày lại phải đi công tác à? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏
- Anh biết rồi à? Em còn không biết nói với anh như thế nào đây, chỉ sợ anh lại tức giận. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Bình an trở về là được. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Thật ra thì em đã bàn bạc với sư tỷ, nếu như là chuyện đơn giản, có thể trực tiếp mang theo anh, dù sao danh tiếng Ma Pháp Sư cũng dùng rất tốt. ͏ ͏ ͏
Không, trong lòng Giang Tả cự tuyệt. ͏ ͏ ͏
Nhất là bây giờ, chỉ cần Tô Kỳ đi công tác, là hắn có thể đi tìm Vịnh Tê với Tây Môn Xuy Hỏa. ͏ ͏ ͏
- Anh cảm thấy, không nên làm vướng víu mọi người, làm hỏng chuyện sẽ không tốt. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cầm miếng thịt đã dã đông cho Giang Tả, Giang Tả hiểu ý, cầm đao lên cắt. ͏ ͏ ͏
Đao pháp của hắn rất lợi hại. ͏ ͏ ͏
Chương 348Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Đều nói là đơn giản, nhưng dường như lần này cũng không đơn giản, còn giống như rất xa. Thế nhưng em nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất trở về. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Trễ một chút cũng không việc gì, nhưng nhất định phải đeo dây cột tóc. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ sờ dây cột tóc bên cạnh kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏
- Anh lắp máy nghe lén ở trong này sao? ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm. ͏ ͏ ͏
Mặt Giang Tả xạm lại. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ liếc Giang Tả một cái nói: ͏ ͏ ͏
- Em tâm sự với sư tỷ anh cũng nghe sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn Tô Kỳ, cuối cùng nói: ͏ ͏ ͏
- Anh tùy tiện ừm, em cũng tin? ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả lại nói: ͏ ͏ ͏
- Đây là đồ anh vất vả mới lấy được, để bảo vệ em, nếu không anh không an lòng cho em đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ sờ dây cột tóc, nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏
- Vâng, bảo đảm mang dây cột tóc hoàn thành nhiệm vụ. ͏ ͏ ͏
Bất kể Tô Kỳ hiểu thế nào, thì những điều Giang Tả nói đều là thật, cái này chính là một pháp bảo hộ thân, hơn nữa tuyệt đối là pháp bảo hộ thân đỉnh cấp. ͏ ͏ ͏
Sau đó hắn còn tìm tới phương pháp bổ sung năng lượng, mới để cho Tô Kỳ dùng tới. ͏ ͏ ͏
Nếu như có thể nghĩ biện pháp thành lập được liên lạc với hắn, vậy thì càng tốt, đến lúc đó chỉ cần Tô Kỳ xảy ra chuyện, là hắn có thể cảm giác được trước tiên. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng để cho Tô Kỳ tự mình đi mạo hiểm, Giang Tả vẫn không yên lòng, hắn vẫn muốn biết rốt cuộc Tô Kỳ đi chỗ nào. ͏ ͏ ͏
Đến lúc đó hai mắt không đến nỗi mù tịt. ͏ ͏ ͏
Thái thức ăn xong Giang Tả liền lui ra, hắn biết thái nhưng không biết xào thức ăn. ͏ ͏ ͏
Đây là điểm yếu của hắn, thế nhưng nói đến điểm yếu, Giang Tả nhớ công pháp song tu cũng là điểm yếu của hắn. ͏ ͏ ͏
Có cơ hội hắn phải đi xem hai loại công pháp cơ bản, chỉ cần nhìn một chút, là hắn có thể mô phỏng hoàn chỉnh được. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng bất kỳ vấn đề song tu nào, hắn cũng có thể giải đáp. ͏ ͏ ͏
Sớm học một chút, thì lần trước cũng không phải để cho người khác giúp hắn trả lời. ͏ ͏ ͏
- Nghĩ gì vậy, lấy cho em một cái mâm đi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ la lên. ͏ ͏ ͏
Giang Tả phục hồi lại tinh thần, cầm cái mâm đưa cho Tô Kỳ, hỏi: ͏ ͏ ͏
- Lần này em đi chỗ nào vậy? Có biết chuyện gì xảy ra không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không chút giấu giếm: ͏ ͏ ͏
- Hình như là ở bên Ma Tu địa giới, địa phương cụ thể thì em cũng không biết, chắc là một cái động phủ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hiếu kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Một cái động phủ sao? Vậy tại sao Thánh Địa phải phái người đi? Theo anh được biết, Thánh Địa đối với mấy chuyện này cũng không có để ý lắm. Gần thì thôi, xa liền không thích hợp thì phải? ͏ ͏ ͏
Quả thật đồ vật Thánh Địa để ý rất ít, mặc dù Giang Tả không quá rõ ràng, nhưng khoảng thời gian này hắn đã hỏi qua, thêm một ít tình huống kiếp trước biết được, hắn vẫn có thể nhìn ra, Thánh Địa không thích xen vào việc của người khác. ͏ ͏ ͏
Những người đi lịch luyện đặc biệt nhiều chuyện. ͏ ͏ ͏
Nhưng vị trí Ma Tu địa giới cũng không gần, đã vượt qua phạm vi lịch luyện. ͏ ͏ ͏
Huống chi chuỵện này cùng sự kiện Huyết Yêu hoàn toàn khác nhau, Huyết Yêu là nhằm vào Thánh Địa, còn động phủ Ma Tu, lại không nhằm vào ai. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ múc thức ăn ra để ở một bên, sau đó mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Như anh biết đấy, nếu không phải biết anh là chồng em, em còn tưởng rằng anh là người tu luyện, cố ý tới moi móc thông tin từ em. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ dí sát mặt lại gần nói: ͏ ͏ ͏
- Hôn em một cái, để em cảm nhận anh có phải chồng em hay không. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cau mày: ͏ ͏ ͏
- Có thí nghiệm như vậy à? ͏ ͏ ͏
- Làm sao? Sợ bị người khác hôn à? Anh hôn trước đi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả bất đắc dĩ chỉ có thể chạm vào, nhưng còn chưa hôn đến, Tô Kỳ đã quay mặt trở lại, nói: ͏ ͏ ͏
- Được rồi, là thật. ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Căn cứ vào đâu? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Trực giác, giác quan thứ sáu của phụ nữ vô cùng chuẩn, nhất là người như em. ͏ ͏ ͏
- Tiểu oán phụ ư? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói tiếp theo bản năng. ͏ ͏ ͏
Chỉ là vừa nói xong liền hối hận. ͏ ͏ ͏
Quả nhiên, Tô Kỳ mở to mắt nhìn Giang Tả, cuối cùng nói: ͏ ͏ ͏
- Tối nay anh xong rồi. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ liền giải thích: ͏ ͏ ͏
- Thật ra thì vẫn phải đi, bởi vì cái động phủ đó có khả năng liên quan với Thánh Địa. Không phải là liên quan trực tiếp, căn cứ văn hiến ghi lại, chỗ kia có thể là địa phương người sáng lập từng bế quan. Mà chỗ này, có đồ vật vô cùng quan trọng. Cụ thể là cái gì, thì không biết được. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu, bây giờ nhìn lại, hắn cũng cần chú ý đến. ͏ ͏ ͏
Có liên quan với Thánh Địa, còn là địa phương Tô Kỳ muốn đi, nhất định phải cẩn thận chút. ͏ ͏ ͏
Hắn phải từ bỏ Vịnh Tê, ngộ nhỡ lại gặp Vạn Diệp Tiên Linh, nếu hắn không ở đó, hậu quả liền khó nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đã quyết định, nghĩ biện pháp len lén đi qua. ͏ ͏ ͏