Lão Bà Ta Là Thánh Nữ (Dịch Full)

Chương 24 - Chương 368

Chương 368

Tô Kỳ kinh ngạc: ͏ ͏ ͏

- Cái này vẫn có người bán sao? Thế nhưng không cần, ăn thịt chó luôn cảm thấy là lạ. Khẳng định Thanh Liên không ăn, cô ấy rất hiền thục. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cũng cảm thấy thịt chó không thích hợp, nhưng vừa rồi, cũng muốn cho Tô Kỳ nếm thử một chút thịt Đa Linh Khuyển. ͏ ͏ ͏

Cho Tô Kỳ ăn đồ ngon cũng rất bình thường, đương nhiên, chủ yếu là còn có đồ ngon hơn đang chờ hắn, thế nhưng những người này không ăn, hắn cũng vui vẻ. ͏ ͏ ͏

Dù sao ăn xong, cũng không biết lúc nào lại được ăn. ͏ ͏ ͏

Quả thực cách khu biệt thự không xa, có một cái siêu thị lớn, rất nhanh Giang Tả đã đi tới cửa siêu thị. ͏ ͏ ͏

Không bao lâu sau Tô Kỳ cũng tới. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ buộc dây cột tóc, mặc quần áo bình thường, cô nhìn Giang Tả lộ ra nụ cười như thiếu nữ, lúc này Tô Kỳ, giống như một thiếu nữ thời kỳ thanh xuân, không nhìn ra cô đã người có gia đình. ͏ ͏ ͏

- Nghĩ gì vậy? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ đi tới bên cạnh Giang Tả, vẫy tay trước mắt hắn hỏi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nắm tay Tô Kỳ, sau đó đi về hướng siêu thị, thuận miệng nói: ͏ ͏ ͏

- Đang nghĩ em nhìn giống như một tiểu cô nương. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏

- Không đến mức tiểu cô nương, nhưng em có thể coi là một tiểu nha đầu. ͏ ͏ ͏

- Hả. ͏ ͏ ͏

Giang Tả liếc mắt nhìn về phía Tô Kỳ, theo bản năng nói: ͏ ͏ ͏

- Giả bộ nai tơ à. ͏ ͏ ͏

Đột nhiên Tô Kỳ đứng lại, tay nắm chặt Giang Tả. ͏ ͏ ͏

- Anh muốn đi rửa tay. ͏ ͏ ͏

Giang Tả mở miệng nói, sau đó muốn thu hồi tay, đáng tiếc không thu lại được. ͏ ͏ ͏

- Giang Tả tiên sinh, anh không muốn ngày mai đi làm có dấu răng chứ? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ mở miệng nói. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vừa rồi hắn nhất thời nhanh miệng, nhưng trên thực tế Tô Kỳ thật sự trẻ, bình thường người tu luyện trưởng thành rất chậm. ͏ ͏ ͏

Chớ nói chi là Tô Kỳ đã tu luyện ở Thánh Địa từ nhỏ, bên trong băng thiên tuyết địa, càng trưởng thành chậm. ͏ ͏ ͏

Cho nên tương đối mà nói, Tô Kỳ vốn là tiểu cô nương, chẳng qua là thành vợ hắn mà thôi. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng có thể sắp thành mẹ rồi, cho nên không thích hợp dùng từ tiểu cô nương. ͏ ͏ ͏

Có điều làm bé con của riêng Giang Tả vẫn được. ͏ ͏ ͏

Thậm chí có thể làm cả đời. ͏ ͏ ͏

Lúc này Tô Kỳ lại nói: ͏ ͏ ͏

- Gọi tiểu nha đầu. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thật sự không gọi được. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Tô Kỳ liền vui vẻ đi chọn đồ ở siêu thị, Giang Tả đẩy xe, mặt không biểu cảm đi ở phía sau Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Kiếp trước hắn đánh nhau với Cửu Tịch lâu như vậy, nên không có biện pháp tùy tiện thay đổi ý nghĩ của hắn, kiếp này... ͏ ͏ ͏

Ai. ͏ ͏ ͏

Kiếp này, chỉ còn lại một tiếng thở dài. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ chọn món ăn, chọn thịt, thỉnh thoảng hỏi ý kiến Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không hiểu lắm đối với mấy cái này, lúc trước đao pháp vừa thành, liền không kịp chờ đợi đi xào thức ăn, sau đó hoàn toàn buông tha, đó là một nỗi đau. ͏ ͏ ͏

Không bao lâu sau Tô Kỳ đã chọn được rất nhiều thức ăn, Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏

- Nhiều như vậy sao? Có nhiều người à? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ mang theo Giang Tả đi tới khu vực gia vị, sau đó nói: ͏ ͏ ͏

- Có bốn người, phải biết bọn em cũng đều là Thánh nữ, à, Thánh nữ dự khuyết cũng là Thánh nữ, anh nói. ͏ ͏ ͏

Ừ, chúng ta đều là Thánh nữ, Giang Tả bổ sung một chút ở trong lòng. ͏ ͏ ͏

Nam Thánh nữ dự khuyết, cũng là Thánh nữ. ͏ ͏ ͏

Trừ phi có danh hiệu Thánh Tử, đáng tiếc Thánh Địa không có danh hiệu này. ͏ ͏ ͏

- Bốn người, em mua nhiều như vậy để làm gì? Hay sư tỷ sư muội em là một cái dạ dày lớn? ͏ ͏ ͏

Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏

- Chuẩn bị cho bọn họ ăn á, bọn họ không thể so sánh với vợ anh, không hiền lành chút nào, làm sao biết mua đồ nấu cơm. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cầm hạt tiêu, nước tương đắc ý nói. ͏ ͏ ͏

Chuyện này Giang Tả tin, phần lớn người tu luyện không nấu cơm, ví dụ như Ma Tu Mặc Ngôn, cô ta nấu cơm có thể khiến cho toàn bộ tông môn Xích Huyết Đồng Tử nghe tin mà sợ mất mật. ͏ ͏ ͏

Dưới cái nhìn của Giang Tả, người này ngay cả hắn cũng không bằng. ͏ ͏ ͏

Cho nên hi vọng Thánh nữ và Thánh nữ dự khuyết nấu cơm, thật sự có chút khó đỡ. ͏ ͏ ͏

Nhưng Giang Tả vẫn không hiểu. ͏ ͏ ͏

Thấy Giang Tả không hiểu, Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏

- Khẳng định không thể để cho bọn họ tự mình làm, Thánh Địa nhiều người như vậy, sẽ luôn có người biết, đến lúc đó trực tiếp kêu bọn họ đến giúp đỡ làm đồ ăn là được. ͏ ͏ ͏

Giang Tả hiếu kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Các em đều tự mình giải quyết vấn đề ăn cơm? Không thống nhất người làm à? ͏ ͏ ͏

- Khẳng định không có, đều là người lớn, mà không giải quyết được vấn đề ăn cơm, không bằng ở lại Thánh Địa tu luyện. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không còn gì để hỏi. ͏ ͏ ͏

Đột nhiên Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏

- Không phải anh không đủ tiền chứ ? ͏ ͏ ͏

Giang Tả liếc cô một cái: ͏ ͏ ͏

- Em cứ mua đi, không cần lo lắng về chuyện này. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ mang đồ thả vào trong xe nói: ͏ ͏ ͏

- Anh thấy em tốt không, chưa bao giờ quản tiền, bao nhiêu người có thể giống như anh, kết hôn xong rồi vẫn còn tự do tài chính, có phải bà xã anh rất tốt hay không? ͏ ͏ ͏

Chương 369

Nếu như buông tha tự do tài chính, mà có thể lấy được người vợ như Tô Kỳ, thì khẳng định sẽ có không ít người cam tâm tình nguyện buông tha. ͏ ͏ ͏

Giống như Giang Tả lúc trước vậy. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng nguyên nhân Tô Kỳ không quan tâm đến tiền là vì cô là một người tu luyện, thường xuyên phải đi ra ngoài, có lúc đánh nhau căn bản không thể nghe điện thoại, nếu như khi đó Giang Tả cần tiền, vậy thì chỉ có thể giương mắt nhìn. ͏ ͏ ͏

Nếu như có việc gấp, vậy đơn giản là chết người. ͏ ͏ ͏

Cho nên Tô Kỳ mới không có ý tưởng quản lý tài chính. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, còn có nguyên nhân là cầm tiền rất phiền phức, vì vậy cô cũng không kiếm tiền, an tâm dựa vào Giang Tả là được. ͏ ͏ ͏

- Tự do tài chính cũng không phải là không thể phung phí. ͏ ͏ ͏

Giang Tả đẩy xe đi theo Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Lúc này Tô Kỳ lại đổi chỗ mua. ͏ ͏ ͏

- Đúng rồi, nhất là không thể tốn trên người cô gái khác, nếu không vợ anh sẽ tức giận, tức giận liền có khả năng không sinh con được. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ ngây thơ nói. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không biết nói gì, Tô Kỳ động một chút là lấy chuyện sinh con ra nói, rõ ràng chính cô mới đặc biệt để ý, có thể bình thường sinh con hay không. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng sau đó Tô Kỳ cũng mua xong đồ, tổng cộng bốn túi lớn. ͏ ͏ ͏

Một mình Giang Tả xách hết, tu vi Tô Kỳ 2.6, xách những thứ này hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng cô không xách. ͏ ͏ ͏

Nguyên nhân rất đơn giản, cô thấy mình nhỏ yếu như vậy, xách những thứ này, nhìn không được tự nhiên. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nhìn Giang Tả cười nói: ͏ ͏ ͏

- Gần lắm, với cả vừa ăn Nguyên Cốt Đan xong, khẳng định không thành vấn đề. ͏ ͏ ͏

Sáng sớm Tô Kỳ đã nói chuyện Nguyên Cốt Đan với Giang Tả, thế nhưng chỉ nói chỗ tốt, không nói đến giá trị. ͏ ͏ ͏

Quả thật một viên Nguyên Cốt Đan, đủ để cho thể chất người bình thường phát sinh biến hóa siêu nhanh. ͏ ͏ ͏

Cho nên Giang Tả không nói gì, yên lặng xách đồ là được. ͏ ͏ ͏

Không lâu sau, Tô Kỳ đã vui vẻ mang theo Giang Tả đi vào biệt thự của Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏

- Đây chính là chỗ ở của sư tỷ, có phải rất đẹp mắt hay không? Thế nhưng em vẫn cảm thấy nhà chúng ta ở thoải mái hơn. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cười giới thiệu. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nghe giới thiệu, tùy ý gật đầu. ͏ ͏ ͏

Nói đến, hắn cũng thấy rất quen chỗ này, đã đi dạo bên trong một lần, đúng là một chỗ không tệ. ͏ ͏ ͏

Đáng tiếc mục đích lần trước tới bị sai, nếu không cũng sẽ không sảy ra trận "Gắn bó keo sơn" kia. ͏ ͏ ͏

Vừa đi vào, Thanh Liên đã nói: ͏ ͏ ͏

- Giang đại ca, để em giúp anh cầm. ͏ ͏ ͏

- Không cần. ͏ ͏ ͏

Giang Tả bình thản từ chối. ͏ ͏ ͏

Sau đó đi thẳng vào phòng bếp, đã đi qua một lần, coi như là quen việc dễ làm. ͏ ͏ ͏

Tự nhiên mấy người Tô Kỳ cũng không để ý chuyện này, vì phòng bếp ở ngay bên cạnh. ͏ ͏ ͏

Nhìn Giang Tả đi qua, đột nhiên Thanh Liên suy nghĩ nói: ͏ ͏ ͏

- Tại sao Giang đại ca lạnh lùng như vậy? Có nguyên nhân đặc biệt gì sao? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt vỗ vỗ Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏

- Em ở Thánh Địa quá lâu, tuổi quá trẻ, không thấy sư tỷ của em sao? Sẽ bị sư tỷ của em đánh. Còn có một nguyên nhân, là cậu ấy không quen em. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên hiểu ra nói: ͏ ͏ ͏

- Vậy vừa rồi em đang làm chuyện xấu sao? Rõ ràng Thanh Việt sư thúc nói hai người là sỉ nhục của Thánh Địa, nhưng sau khi ra ngoài, tại sao em lại cảm giác ngay cả các chị cũng không bằng? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ, Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Giang Tả thu dọn đồ đạc ở trong bếp, nơi này thật sự rất sạch sẽ. ͏ ͏ ͏

Hắn nói không phải là bẩn hay không bẩn, mà là nơi này thật sự không có thứ gì. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ mua những thứ này, rất có thể là phiền toái đối với đám người Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏

Rõ ràng không cần nấu cơm, thoáng cái đã phải nấu cơm. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng Giang Tả cũng không thèm để ý chuyện này, dù sao hắn cũng chỉ phụ trách vận chuyển, những người này có ăn hay không, lãng hãy không lãng phí cũng không có quan hệ gì với hắn. ͏ ͏ ͏

Về phần Thanh Liên muốn giúp một tay, hắn căn bản không để ý chuyện này, cự tuyệt cũng là theo bản năng. ͏ ͏ ͏

Chắc chắn hắn sẽ không suy nghĩ bị người cự tuyệt sẽ là cảm giác gì. ͏ ͏ ͏

Lúc này Tĩnh Nguyệt thấy Giang Tả lôi ra một đống thức ăn, cô sửng sốt nhìn Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Tiểu oán phụ, em dự định để cho bọn chị tự nấu cơm ăn à? ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy, hai người có thể tìm sư tỷ sư muội khác hỗ trợ, nhất định bọn họ sẽ giúp. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tĩnh Nguyệt lấy điện thoại di động ra nói: ͏ ͏ ͏

- Chị có giao hàng qua điện thoại, đường dây nóng tu chân, tất cả đều là đồ ăn mà người bình thường không ăn được, hơn nữa mùi vị rất tuyệt vời. Cho nên, tại sao chị phải nấu đồ ăn cho mình? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nghe thấy Tĩnh Nguyệt nói, trong lòng hơi động, giao hàng tu chân sao? Nói cách khác là loại ẩn chứa linh khí ư? ͏ ͏ ͏

Giang Tả cảm thấy cần phải lấy số điện thoại này, Tô Kỳ không ở nhà, hắn cũng có thể gọi giao hàng đến. ͏ ͏ ͏

Chương 370

Nhắc tới cửa hàng “Duyên, tuyệt không thể tả” cũng không tệ, nguyên liệu nấu ăn bên kia đều là linh thực, không biết có giao hàng hay không. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa bên kia toàn dùng tiền mặt, vô cùng thuận lợi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ không phục nói: ͏ ͏ ͏

- Vậy cũng không ngon bằng đồ ăn mình làm, thức ăn trong tiệm không có linh hồn. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt ngơ ngác, Thanh Liên cũng ngơ ngác, ngay cả Giang Tả cũng ngơ ngác, còn có cách nói như vậy sao? ͏ ͏ ͏

Tạm thời Giang Tả không nghe những người này nói chuyện, tự khiến mình bận rộn, đừng hỏi hắn, vì như vậy hắn sẽ khó làm. ͏ ͏ ͏

Cũng may bọn họ không quấn quít ở mặt này quá nhiều, bọn họ định chờ đến lúc Tô Kỳ mang thức ăn lên. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt với Thanh Liên không có ở phòng bếp, Tô Kỳ liền hỏi Giang Tả: ͏ ͏ ͏

- Anh nói giao hàng ăn ngon hay là thức ăn trong nhà ăn ngon? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn Tô Kỳ, cuối cùng mở miệng nói: ͏ ͏ ͏

- Thật ra cái nào ngon cũng không quan trọng, ăn ngon nhất, đương nhiên là cơm em nấu. Nếu không cũng không khác nhau. ͏ ͏ ͏

- Em không ở nhà, có phải anh cũng định gọi giao hàng hay không? ͏ ͏ ͏

- Nếu không em dự định để anh tự nấu cơm cho mình ăn sao? Em không sợ anh tự độc chết mình à? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lý do này của Giang Tả vô cùng mạnh. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cũng biết Giang Tả không nấu cơm được, chuyện này thật kỳ quái, ban đầu mới ở chung, vì lấy lòng bạn gái, Giang Tả cũng đã học qua nấu ăn. ͏ ͏ ͏

Nhưng kết quả rất thảm, Giang Tả không có thiên phú. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà Tô Kỳ cũng không biết, Giang Tả nào chỉ không có thiên phú, thiên phú của hắn không biết đã kém thành cái dạng gì. ͏ ͏ ͏

Năm đó Giang Tả, tự cho đại đạo đã thành, học làm đồ ăn còn không phải là hạ bút thành văn sao. ͏ ͏ ͏

Phải biết hắn có thể tự nghĩ ra đao pháp thái thịt, làm đồ ăn cũng dự định làm ra độ cao mới, khiến mình trở thành đệ nhất trù thần mới, đáng tiếc kết cục thực sự khiến cho người tuyệt vọng. ͏ ͏ ͏

Sau khi Giang Tả và Tô Kỳ làm việc ở phòng bếp thật lâu, cơm tối do Tô Kỳ nấu cũng đại công cáo thành. ͏ ͏ ͏

Tối nay ăn lẩu. ͏ ͏ ͏

Sau khi bưng từng nồi lẩu ra, Tĩnh Nguyệt không khỏi hỏi: ͏ ͏ ͏

- Lại ăn cái này à, một chút kỹ thuật cũng không có, chị cũng sẽ... ͏ ͏ ͏

- Vì vậy sư tỷ có thể tự mình làm, bên trong còn rất nhiều. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

- Tỷ tỷ đường đường là Thánh nữ, tại sao có thể xuống bếp, để cho Thanh Liên đi làm đi. ͏ ͏ ͏

Dù sao Thanh Liên cũng không có ý kiến gì. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ không để ý, sư tỷ cô luôn như vậy, để cho cô ấy xuống bếp nấu ăn, còn không bằng để cho cô ấy xuống bếp phát trực tiếp. ͏ ͏ ͏

Sau khi bọn họ ngồi xuống, Tĩnh Nguyệt liền kéo Tô Kỳ đến chỗ mình, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏

- Tách ra, chị muốn ăn cơm, chứ không muốn ăn cơm chó. ͏ ͏ ͏

Được rồi, Giang Tả chỉ có thể ngồi một mình một bên. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tĩnh Nguyệt ăn lẩu thuận miệng nói: ͏ ͏ ͏

- Nhận được tin, nói hai ba ngày nữa bên kia sẽ mở ra, khả năng sáng ngày kia chúng ta sẽ lên đường. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không ngạc nhiên chút nào, hắn đã sớm biết chuyện này, hiện tại hắn còn hi vọng mấy người Tô Kỳ sớm lên đường, hắn cũng có chút không đợi kịp nữa rồi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Có phải quá sớm hay không? Chúng ta mới trở về, hơn nữa hiện tại em cũng không tiện. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên gật đầu: ͏ ͏ ͏

- Trên người sư tỷ có mùi máu tanh, quả thật không tiện, thế nhưng có thể dùng bí pháp theo sau. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không cần, qua hai ngày nữa mới đi, không có gì không tiện, lại nói chút chuyện nhỏ này cũng không ảnh hưởng gì, đường đường là người tu luyện, không yếu ớt như vậy. Thế nhưng chị cũng thật sự cảm thấy hứng thú xem cái động phủ kia có gì. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt có một loại trực giác, nhất định nơi đó sẽ có phát hiện kinh người, mỗi địa phương Thánh Địa ghi lại, đều có phát hiện to lớn. ͏ ͏ ͏

Từ sau khi rời khỏi Ly Uyên đảo, cô luôn có loại cảm giác này. ͏ ͏ ͏

Cô cảm giác, giống như có khóa lại, cũng bị bất ngờ mở ra. ͏ ͏ ͏

- Vậy lúc nào chúng ta lên đường? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ hỏi. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt suy nghĩ một chút nói: ͏ ͏ ͏

- Ngày mai đi, Thanh Liên cũng phải đi thích ứng một chút, nếu không gấp quá, dễ dàng gây cản trở cho chúng ta. ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, chị đã nghĩ đến em chưa? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ u oán nói. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt trả lời: ͏ ͏ ͏

- Có chứ, tối nay các em ngủ ở chỗ này là được, có thể ngủ đến lúc chúng ta lên đường, chiều mai chúng ta lên đường. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ, Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vì vậy Giang Tả và Tô Kỳ liền ở lại. ͏ ͏ ͏

Ban đêm ͏ ͏ ͏

Trên bầu trời ánh trăng sáng ngời, nhưng lại không thấy cát trắng trải đường. ͏ ͏ ͏

Ánh trăng nơi này không thể so với ánh trăng Thánh Địa, hơn nữa không cách nào thấy được sao tô điểm bầu trời. ͏ ͏ ͏

Ở chỗ này, mặt trăng là cô độc. ͏ ͏ ͏

- Ngày mai phải lên đường, có phải anh rất vui vẻ hay không? ͏ ͏ ͏

Trên ban công, Tô Kỳ dựa vào người Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏

- Không. ͏ ͏ ͏

Thật ra thì hơi vui. ͏ ͏ ͏

- Có phải có chút vui mừng hay không? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nhìn Giang Tả, mặc dù mặt Giang Tả không biểu cảm, nhưng Tô Kỳ vẫn nói ra: ͏ ͏ ͏

- Em nhìn ra rồi, có phải anh lại được tự do đúng hay không? ͏ ͏ ͏

Chương 371

Giang Tả xoay người, sau đó để cho Tô Kỳ tựa vào trong lòng ngực của hắn, tiếp theo ôm cô nói: ͏ ͏ ͏

- Không phải, không khí tự do, không có dễ ngửi như trên người của em, để cho anh lựa chọn, khẳng định anh sẽ lựa chọn ngày ngày ngửi mùi trên người của em. ͏ ͏ ͏

Vừa nói Giang Tả vừa nhẹ nhàng ngửi ngửi bên tai Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

- Biến thái, anh không sợ chán sao. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cười một cái: ͏ ͏ ͏

- Em cảm thấy anh đã chán hay chưa chán? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ quay đầu nhìn Giang Tả: ͏ ͏ ͏

- Em cảm thấy anh không nên chán. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Giang Tả véo má Tô Kỳ một cái, lại ngửi ngửi, nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏

- Có mùi máu tanh. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cấu tay Giang Tả, kích động nói: ͏ ͏ ͏

- Anh lừa gạt ai đó, lỗ mũi của anh không tốt như vậy. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tô Kỳ nằm ở trên người Giang Tả, tủi thân nói: ͏ ͏ ͏

- Tối nay lại để anh tránh được một kiếp, cũng không biết lúc nào mới trở về. Anh phải nhớ em đấy. ͏ ͏ ͏

- Ừ. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả còn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên nghe được âm thanh phòng bên truyền tới. ͏ ͏ ͏

- Chặc chặc, buồn nôn quá, sớm biết đã không để bọn họ qua đêm ở chỗ này, nổi hết da gà lên rồi. ͏ ͏ ͏

- Ừ. ͏ ͏ ͏

Là thanh âm của Tĩnh Nguyệt và Thanh Liên. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nhảy cỡn lên: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, sao chị lại rình trộm, chị không biết xấu hổ à. ͏ ͏ ͏

Lúc này Tĩnh Nguyệt đã đứng ở ban công bên cạnh, cô nhìn Tô Kỳ mặt đầy bình tĩnh nói: ͏ ͏ ͏

- Chị rình coi sao? Chẳng lẽ em quên, phòng chúng ta ở cách vách à, chị đi ra hóng gió ngẫu nhiên nghe được mấy lời nói buồn nôn, hơn nữa còn đặc biệt lên tiếng nhắc nhở hai người. Nếu không hai đứa củi khô bốc lửa... ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, chị đừng nói nữa. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ giậm chân tủi thân nói. ͏ ͏ ͏

- Được rồi, tỷ tỷ không thấy, tỷ tỷ mộng du. Hai người tiếp tục đi. ͏ ͏ ͏

Thấy Tô Kỳ như vậy, Tĩnh Nguyệt liền trở về phòng, Thanh Liên cũng gật đầu trở về. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cuối cùng Tô Kỳ kéo Giang Tả trở về phòng, tiếp theo đóng kín cửa sổ. ͏ ͏ ͏

Như vậy mới an tâm ôm Giang Tả ngủ. ͏ ͏ ͏

Ngày tiếp theo. ͏ ͏ ͏

Giang Tả tỉnh lại, Tô Kỳ còn đang ngủ. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn Tô Kỳ phát hiện, hình như buổi tối Tô Kỳ không có tu luyện. Bọn họ toàn ngủ chung một chỗ, mà tu vi cũng có thể tăng lên tới 2. 6, đúng là không dễ. ͏ ͏ ͏

Nhân vật cấp độ yêu nghiệt sao? ͏ ͏ ͏

Không hề giống, Giang Tả cũng không nhìn ra tư chất của Tô Kỳ nghịch thiên. ͏ ͏ ͏

Có lẽ là có kỳ ngộ gì đó, Giang Tả không có ý định suy nghĩ nhiều, hắn đi lên sân thượng, phát hiện mặt trời sắp từ đường chân trời nhô lên. ͏ ͏ ͏

- Mặt trời mọc ư? Vị trí lại còn rất tốt. ͏ ͏ ͏

Sau đó khóe miệng Giang Tả hiện ra một nụ cười châm biếm. ͏ ͏ ͏

Trực tiếp chạy đến phòng ôm Tô Kỳ, không nói hai lời mở cửa chạy về phía sân thượng. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ bị dọa cho giật mình: ͏ ͏ ͏

- A, anh làm gì vậy? ͏ ͏ ͏

- Đừng nói chuyện, sắp đến rồi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không có ngừng lại. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ ôm cổ Giang Tả, không biết chồng mình muốn làm gì. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng cô cũng không hoảng, mặc dù bây giờ mặt Giang Tả không có biểu cảm, nhưng lại có nụ cười, ừ, trong mắt tản ra nụ cười. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh Giang Tả đã đến sân thượng, lúc này Giang Tả tìm vị trí đặt Tô Kỳ xuống. ͏ ͏ ͏

Sau đó hướng về phía mặt trời mọc nói: ͏ ͏ ͏

- Nhìn đi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nhìn về phía mặt trời mọc, đúng lúc mặt trời từ đường chân trời xuất hiện, anh sáng hồng như hoa tươi nở rộ, như sóng nước tứ tán, tô màu cho đám mây. ͏ ͏ ͏

Ánh sáng màu hồng không quá nhức mắt, ngược lại có chút khói lửa rực rỡ tươi đẹp, khiến người lòng rung động. ͏ ͏ ͏

Nhưng khói lửa này hơi hùng vĩ đồ sộ, khiến cho Tô Kỳ không kịp phản ứng. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tô Kỳ đụng đụng Giang Tả, nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏

- Hôn em. ͏ ͏ ͏

Giang Tả sững sờ, sau đó ở dưới mặt trời mọc, hôn Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

- Em nói xem, có phải chị nên đuổi bọn họ đi hay không? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt ở căn phòng bên cạnh, nhìn mái nhà nói. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên cười trả lời: ͏ ͏ ͏

- Toàn bộ tâm ý sư tỷ đều ở trên người Giang đại ca, hơn nữa bọn họ sắp phải tách ra một đoạn thời gian, Thánh nữ sư tỷ đừng làm khó bọn họ. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Trước đây bọn họ ngày ngày cãi nhau, bây giờ lại không cãi nhau. Thế nhưng cậu em rể này so với suy đoán của chị hoàn toàn khác nhau, có chút không theo lẽ thường. ͏ ͏ ͏

Lần này Thanh Liên cười càng vui vẻ hơn: ͏ ͏ ͏

- Thánh nữ sư tỷ, Thanh Việt sư thúc thường xuyên nói với chúng ta, lòng người phức tạp nhất, nào có dễ suy đoán như vậy, miễn sao sư tỷ hạnh phúc là được. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nhìn Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏

- Nếu như hắn ta là người xấu thì sao? ͏ ͏ ͏

Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏

- Chỉ cần đối tốt với sư tỷ là được. ͏ ͏ ͏

- Vậy nếu hắn ta đối với sư tỷ của em thấy chết mà không cứu thì sao? Em trách hắn ta sao? ͏ ͏ ͏

Chương 372

Thanh Liên lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Người khác như nào em không biết, nhưng em nhất định sẽ cứu. ͏ ͏ ͏

- Vậy hắn ta giết động vật, hoặc là ăn thịt sủng vật đáng yêu thì sao? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt lại hỏi. ͏ ͏ ͏

- Đó cũng là chuyện của anh ấy, không cách nào ngăn cản anh ấy, không thể nói anh ấy sai được, đây là tự do của anh ấy. Nhưng em sẽ không ăn, cũng sẽ không đi tổn thương động vật vô tội, nếu như có thể trợ giúp, nhất định em sẽ ra tay trợ giúp. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Tâm lý phức tạp, như vậy em sẽ ăn thiệt thòi. Nếu như một tên ác nhân kêu khổ cầu khẩn ở trước mặt em thì sao? Hắn bảo đảm sẽ không làm sai, bảo đảm sẽ làm người tốt một lần nữa, sẽ trợ giúp người khác, sẽ đi làm việc tốt. Như vậy em sẽ cho hắn cơ hội sao? ͏ ͏ ͏

Thanh Liên yên lặng trong chốc lát, cuối cùng cũng không thể đưa ra câu trả lời. ͏ ͏ ͏

Lúc này Tĩnh Nguyệt lại nói: ͏ ͏ ͏

- Chị không phản đối ý em, nhưng em nên nhìn rõ một chuyện, đánh giá thiện ác phải có mức độ. Mềm lòng không xấu, nhưng phải mềm ở chỗ thích hợp. Thấy một tên ăn ngươi chưa ăn, em có thể mềm lòng cho hắn ăn, nhưng em không biết gì nhiều, thì cũng không thể giúp quá nhiều. Thấy một con chó suýt chút nữa ăn thịt trẻ con, em có thể mềm lòng giúp đứa bé kia, thậm chí cha đứa bé muốn giết con chó, em cũng có thể mềm lòng giúp con chó. Nhưng nếu như con chó kia ăn đứa bé, mà cha đứa bé lại muốn giết con chó, em dự định mềm lòng giúp con chó sắp bị giết sao? Chúng ta là người ngoài cuộc, cho nên có được câu trả lời không giống nhau, nhưng nếu như là người trong cuộc thì sao? Em là con chó kia, em căn bản không biết em ăn cái gì, chẳng qua là em đói, em vô tội. Còn em là mẹ đứa bé, em thấy con mình bị giết hại, em sẽ làm cái gì? ͏ ͏ ͏

Thanh Liên mê mang: ͏ ͏ ͏

- Thánh nữ sư tỷ, em... ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt ngăn cản Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ không bắt em phải trả lời bây giờ, nhưng em phải nhớ kỹ, cuối cùng sẽ có một ngày em phải đối mặt với loại vấn đề này, em phải chuẩn bị tâm lý. Em với người khác không giống nhau, tâm em thanh khiết hiền lành, cả người em đều là thuần khiết, nhưng bên ngoài so với em suy nghĩ phức tạp hơn nhiều lắm. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên suy nghĩ rất lâu, cuối cùng gật đầu: ͏ ͏ ͏

- Đa tạ Thánh nữ sư tỷ, em biết rồi, em sẽ chuẩn bị tâm lý thật tốt. ͏ ͏ ͏

Sau khi ăn cơm, Tĩnh Nguyệt nói với Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

- Lần sau không nên để em qua đêm ở đây. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ le lưỡi, cô cũng không muốn ở lại nơi này, ảnh hưởng vợ chồng bọn họ trao đổi cảm tình. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng ở lại chỗ này cũng có lợi, sáng sớm hôm nay cô rất vui vẻ. ͏ ͏ ͏

- Chị vừa mới nghe được một tin. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt ăn mấy thứ linh tinh nói: ͏ ͏ ͏

- Người Ngũ Quang Thập Sắc tông cũng đi qua, đến lúc đó chúng ta có thể hợp tác với bọn họ, những người đó cũng tương đối lợi hại. ͏ ͏ ͏

Ngũ Quang Thập Sắc? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhớ là tông môn của Xích Huyết Đồng Tử, thế nhưng Xích Huyết Đồng Tử và Mặc Ngôn cũng bế quan mà, những người này lại yên tâm đi ra ngoài sao? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ hiếu kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Bọn họ có những ai? ͏ ͏ ͏

- Nói là một người tên Lam Nguyệt, nhưng hình như đại sư huynh Tử Phong của bọn họ cũng sẽ đi, dù sao bọn họ cũng lợi hại hơn chúng ta, mọi người đều có giao tình cũng nhau độ kiếp, không có gì phải sợ. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói. ͏ ͏ ͏

Lúc này Giang Tả cũng hiếu kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏

- Chẳng lẽ mấy người tự mình đi? Một vị tiền bối cũng không có? ͏ ͏ ͏

Thanh Liên giải thích: ͏ ͏ ͏

- Có, lần này Minh Ngọc sư thúc sẽ tới, thế nhưng sẽ muộn hơn chúng ta một hai ngày, Giang đại ca không cần lo lắng cho sư tỷ. ͏ ͏ ͏

Minh Ngọc có tu vi Ngũ giai, ở Thiên Vân Sơn Mạch cũng không kém, dù sao hạn chế bên kia cũng là Lục giai trở xuống. ͏ ͏ ͏

Có Minh Ngọc, Tử Phong, Lam Nguyệt, thì bọn họ cũng không thể coi là yếu, hơn nữa có Hắc Bào Ma Tu âm thầm nhìn chằm chằm, chắc vấn đề không lớn. ͏ ͏ ͏

Như vậy Giang Tả liền yên tâm hơn. ͏ ͏ ͏

- Buổi chiều bọn chị phải ra ngoài, hai người có muốn quay lại thế giới của hai người hay không? Nếu không sau này tiểu oán phụ lại than phiền chị. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói với Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn về phía Tô Kỳ, Tô Kỳ lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không muốn, dù sao cũng có người rình. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt, Thanh Liên: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Buổi chiều, mấy người Tĩnh Nguyệt ngồi lên Miên Vân đi đến Thiên Vân Sơn Mạch trước. ͏ ͏ ͏

Giang Tả thì ở trước biệt thự vẫy tay tạm biệt. ͏ ͏ ͏

- Em sẽ trở về rất nhanh, anh không cần lo lắng, cũng không nên suy nghĩ nhiều. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ dặn dò. ͏ ͏ ͏

Giang Tả gật đầu, tỏ ý biết rồi. ͏ ͏ ͏

Chương 373

Sau đó Tô Kỳ lại nói: ͏ ͏ ͏

- Còn nữa, không được để người bình thường biết anh là Ma Pháp Sư, cũng không được ở nhà đánh nhau với Hỏa Nguyên tố, nếu em về mà nhìn thấy nhà bị cháy, em sẽ... sẽ thật sự thiêu anh. ͏ ͏ ͏

Giang Tả gật đầu, dù sao Tô Kỳ nói cái gì cũng đúng. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ còn định nói gì đó, đây là lần đầu tiên cô để cho Giang Tả tiễn cô đi công tác như vậy, cô còn muốn bàn giao rất nhiều chuyện. ͏ ͏ ͏

Nhưng còn chưa kịp nói, Tĩnh Nguyệt đã trực tiếp kéo Tô Kỳ lên, sau đó để Miên Vân lên đường. ͏ ͏ ͏

Trước lúc lên đường còn nói với Giang Tả: ͏ ͏ ͏

- Em rể cứ yên tâm, tiểu oán phụ đã có chị em chúng ta chăm lo, nhất định sẽ bình an vô sự. Cho nên, trên đường đừng gọi điện thoại cho em ấy, cậu sẽ hại chết chúng tôi đó... ͏ ͏ ͏

Nửa câu sau gió thay đổi đột ngột, khiến Tĩnh Nguyệt phải cắn răng nghiến lợi. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng Tĩnh Nguyệt vừa nói xong, Miên Vân đã bay thẳng lên trời. ͏ ͏ ͏

Giang Tả vốn đang vẫy tay, nghe thấy Tĩnh Nguyệt nói, cũng sửng sốt. ͏ ͏ ͏

Hoá ra không cho gọi điện thoại, là vì nguyên nhân này. ͏ ͏ ͏

Đều nói con gái khi yêu chỉ số thông minh bằng không, Tô Kỳ không phải chứ ? Cô ấy đã là phụ nữ rồi mà. ͏ ͏ ͏

Đợi bọn họ xuất phát, Giang Tả cũng dự định rời đi, hắn cũng phải chuẩn bị đi Thiên Vân Sơn Mạch. ͏ ͏ ͏

Về phần làm sao đi Thiên Vân Sơn Mạch cũng không khó, đi máy bay là được. ͏ ͏ ͏

Lúc trước đến sân bay, cũng không phải chỉ đi Thánh Địa, còn rất nhiều địa phương khác. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa hắn đã điều tra, hai ngày nay mới mở chuyến bay, thẳng tới Thiên Vân Sơn Mạch. ͏ ͏ ͏

Ma Tu cũng thật là hào phóng, vậy mà không sợ bị đoạt mối làm ăn. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không biết những người đó có dự định gì, nhưng làm như vậy, khẳng định có không ít người đi. ͏ ͏ ͏

Hắn cũng không để ý, cứ tiện lợi là được. ͏ ͏ ͏

Về nhà, Giang Tả cầm thêm chút lê lên sân thượng, sau đó nói với Hồng Thự: ͏ ͏ ͏

- Mấy ngày này trông nhà. ͏ ͏ ͏

Hồng Thự nháy mắt mấy cái, có chút vui vẻ gật đầu. ͏ ͏ ͏

Không cần đi ra ngoài, ý nghĩa không bị tổn thương. ͏ ͏ ͏

Sau đó Đoạn Kiều bị hắn thu lại, tuy nói bên kia có tín hiệu, nhưng khẳng định không tốt bằng Đoạn Kiều. ͏ ͏ ͏

Mang theo phòng ngừa vạn nhất. ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều không biết nói gì, lại bắt nó vào trong cần câu, ngay cả một câu cũng không nói. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng nó biết, so với việc cô đơn lẻ loi đợi ở trong không gian trữ vật, bị giam cầm ở bên trong cần câu còn tốt hơn rất nhiều. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa sẽ có lúc nó ra tay, đến lúc đó trở về có cái để khoe khoang với đám Tiểu Hồng. ͏ ͏ ͏

Đám sủng vật không tiền đồ, chỉ có thể bị nuôi ở nhà. ͏ ͏ ͏

Sau đó Đoạn Kiều nằm ở trên đất, tuyệt vọng. ͏ ͏ ͏

Hiện tại nó lại theo đuổi điểm này rồi, nó đã nói tìm lại một nửa kia, đã nói lấy việc khôi phục kiều thân làm mục tiêu. ͏ ͏ ͏

Bây giờ lại vì chuyện có thể đả kích đám sủng vật kia mà hài lòng. ͏ ͏ ͏

Nó là Đoạn Kiều mà, cây cầu nối liền các giới. ͏ ͏ ͏

Là chí bảo vô thượng, giá trị kiến thức càng cực kỳ trân quý. ͏ ͏ ͏

Nhưng cuối cùng lại rơi vào cảnh đi ra ngoài làm tín hiệu tháp, trở về khoe khoang với sủng vật. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không quan tâm Đoạn Kiều nghĩ gì, nếu như Đoạn Kiều không thể làm tháp tín hiệu, nó nhiều lắm cũng chỉ là một cái cần câu hơi tốt. ͏ ͏ ͏

Nếu như là cần câu, khả năng Giang Tả đã khiến cho tinh thần hóa thân của Đoạn Kiều biến mất. ͏ ͏ ͏

Sau khi làm xong những thứ này, Giang Tả liền dự định lên đường. ͏ ͏ ͏

Nhưng không chờ hắn đi ra sân bay, đã cảm giác thấy điện thoại một mực chấn động. ͏ ͏ ͏

Lấy ra nhìn một cái, là Trần Ức đang @hắn: ͏ ͏ ͏

"@Phá Hiểu, đại lão, chúng tôi biết Thánh Địa đi Thiên Vân Sơn Mạch, à, Thiên Vân Sơn Mạch chính là nơi động phủ cô xưa trong miệng Mặc Ngôn." ͏ ͏ ͏

Giang Tả hơi kinh ngạc, Tô Kỳ vừa mới lên đường, làm sao những người này lại biết? ͏ ͏ ͏

Rất nhanh Trần Ức lại nhắn thêm một tin: ͏ ͏ ͏

"Vừa rồi người Thánh Địa yêu cầu cảm tri, mấy ngày nay chúng tôi phải đi làm rồi." ͏ ͏ ͏

Đơn giản mà nói, Trần Ức biết được tin tức, sau đó tới báo tin. ͏ ͏ ͏

Mọi người đều biết Phá Hiểu đại lão có ý tứ đối với Thánh nữ. ͏ ͏ ͏

Cảm tri? Giang Tả hơi kinh ngạc. ͏ ͏ ͏

Lúc này hắn mới nhớ, Cảm Tri Bộ còn phụ trách cảm tri. ͏ ͏ ͏

Phá Hiểu: ͏ ͏ ͏

"Mấy người yếu như vậy, cảm tri được sao?" ͏ ͏ ͏

Trần Ức lập tức cảm giác đâm tâm. ͏ ͏ ͏

Gần đây bọn họ đã cố gắng làm cho mình trở nên mạnh mẽ, tiến bộ vẫn là rất lớn. ͏ ͏ ͏

Tiêu Tiểu Mặc gửi sticker phẩy tay xui xẻo: ͏ ͏ ͏

“Phá Hiểu đại lão, chúng tôi vẫn có chút dùng được, ba người chúng tôi cộng lại, không kém một Tam giai cảm tri, hơn nữa chúng tôi có sở trường, khu vực người khác không cảm tri tới, không nhìn thấy được, chúng tôi cũng gần như cảm tri được." ͏ ͏ ͏

Giang Tả không để ý bọn họ mạnh hay yếu, đột nhiên hắn nghĩ đến một chuyện. ͏ ͏ ͏

Phá Hiểu: ͏ ͏ ͏

"Lúc nào thì bọn họ bảo mấy người tiến hành cảm tri?" ͏ ͏ ͏

Tiêu Tiểu Mặc: ͏ ͏ ͏

"Dưới tình huống bình thường, chỉ cần có địch, hoặc là xuất hiện tình huống dị thường, sẽ liên lạc chúng tôi." ͏ ͏ ͏

Giang Tả sững sờ, nói cách khác, Tô Kỳ có bị sao không, những người này sẽ biết trước tiên? ͏ ͏ ͏

Vậy không phải lúc trước hắn tìm Hắc Bào Ma Tu là lãng phí sao? ͏ ͏ ͏

Suy nghĩ một chút cũng không phải, nhiều người chú ý càng tăng thêm bảo đảm, có lúc người Cảm Tri bộ sẽ xuất hiện tình trạng tín hiệu bị cắt đứt, khó nói lần này có bị tuột xích hay không. ͏ ͏ ͏

Chương 374

Cuối cùng Giang Tả trả lời: ͏ ͏ ͏

"Bọn họ có tình huống dị thường, trước tiên cho tôi biết." ͏ ͏ ͏

Tất nhiên đám người Tiêu Tiểu Mặc lập tức đáp ứng. ͏ ͏ ͏

Quả nhiên, Phá Hiểu đang để ý Thánh nữ. ͏ ͏ ͏

Phòng Cảm Tri số 1, đám người Trần Ức cùng lộ ra biểu tình quả nhiên là như thế. ͏ ͏ ͏

- Tôi nói không sai mà, khẳng định Tả ca rất hài lòng đối với tin tức của chúng ta. ͏ ͏ ͏

Một mình Trần Ức nói với ba người. ͏ ͏ ͏

- Mọi người nói Tả ca có đi không? ͏ ͏ ͏

Tiêu Tiểu Mặc đánh xuống một đôi K. ͏ ͏ ͏

- Sếp, Lưu Vũ mới là địa chủ, chị đè tôi làm gì? ͏ ͏ ͏

Trần Ức vô cùng bất đắc dĩ: ͏ ͏ ͏

- Nhất định sẽ đi, đã nói có tình huống gì thì thông báo, không đi thì thông báo có lợi ích gì. Tả ca cũng không phải là một người xem tin tức mà không hành động. ͏ ͏ ͏

Tiêu Tiểu Mặc đánh ra một con ba nói: ͏ ͏ ͏

- Mấy người Xích Huyết Đồng Tử đều đang bế quan, lần này không đi thật đáng tiếc. ͏ ͏ ͏

Lưu Vũ đánh một con hai nói: ͏ ͏ ͏

- Tôi đã chú ý hoạt náo viên kia, chờ hắn liều chết phát trực tiếp. ͏ ͏ ͏

Trần Ức yên lặng bỏ xuống tên lửa, nói: ͏ ͏ ͏

- Hắn đã nổi danh, lượng fan chỉ đứng sau Tĩnh Nguyệt Thánh nữ và Đan Tuyết Ma Nữ, chỉ là không biết có thể tồn tại bao lâu. ͏ ͏ ͏

Nói xong Trần Ức còn vứt xuống một đôi bốn. ͏ ͏ ͏

Tiêu Tiểu Mặc đánh một đôi năm, nói: ͏ ͏ ͏

- Lần này kiểm tra dụng cụ xong, linh kiện dự phòng cũng chuẩn bị kỹ càng, Tả ca bên kia cũng tùy thời giữ liên lạc. Như vậy sẽ không có gì đáng ngại. ͏ ͏ ͏

- Thế tối nay lại ăn lẩu ăn mừng sao? ͏ ͏ ͏

Trần Ức vứt xuống một đôi tám. ͏ ͏ ͏

Tiêu Tiểu Mặc đánh một đôi Q: ͏ ͏ ͏

- Ăn chứ, đúng lúc Y Y Tiên Tử bế quan, không ai nói chúng ta. ͏ ͏ ͏

Trần Ức đánh một đôi át: ͏ ͏ ͏

- Nhắc tới, trước kia trong nhóm chũng ta không có cách gọi Tiên Tử này đúng không? Ma Tu thật kinh khủng, dám đặt phong cách cho nhóm chúng ta. ͏ ͏ ͏

Lưu Vũ ném bài xuống, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏

- Có phải không đánh đôi sẽ không có tư cách nói chuyện hay không? Còn nữa, mọi người lấy ở đâu nhiều đôi như vậy? Chơi bẩn à? ͏ ͏ ͏

Tiêu Tiểu Mặc nói: ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy. ͏ ͏ ͏

Trần Ức cũng nói: ͏ ͏ ͏

- Bây giờ anh mới phát hiện sao? ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Giang Tả đã ngồi lên máy bay, hơn nữa còn là máy bay siêu nhanh, nơi này không có chỗ cho người bình thường. ͏ ͏ ͏

Chỉ tốn mấy giờ, máy bay đã đến bầu trời Thiên Vân Sơn Mạch. ͏ ͏ ͏

Thiên Vân Sơn Mạch, tên như ý nghĩ, chính là sơn mạch cao vút tận mây. ͏ ͏ ͏

Nơi này với Xuyên Hà Nhất Mạch của Thánh Địa không giống nhau, Xuyên Hà Nhất Mạch quanh năm tuyết đọng, một năm đều là mùa đông. ͏ ͏ ͏

Còn Thiên Vân Sơn Mạch thảm cỏ xanh tốt, bốn mùa hoa nở. ͏ ͏ ͏

Là địa phương tốt hiếm có. ͏ ͏ ͏

Đừng tưởng rằng là sơn mạch Ma Tu địa giới, thì nhất định là địa phương khô cằn vắng lặng, phần lớn nơi này có hoàn cảnh bình thường. ͏ ͏ ͏

Máy bay dừng lại ở sân bay tạm thời, nơi này vô cùng đơn sơ, trừ quá lớn ra, không còn thứ gì khác. ͏ ͏ ͏

Bao gồm cả đường bay về. ͏ ͏ ͏

Đúng, máy bay này là một chiều. ͏ ͏ ͏

Người tới nơi này đều biết, tám chín phần mười là âm mưu của Ma Tu. ͏ ͏ ͏

Nhưng cầu phú quý trong hung hiểm, người dám đến, không phải là có chỗ dựa vào, thì chính là mang tâm may mắn. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không có cảm giác gì, hắn muốn tới thì sẽ không quản đối phương có âm mưu gì, nếu hắn không muốn đến, nơi này có an toàn, hắn cũng sẽ không bước vào một bước. ͏ ͏ ͏

Bây giờ là đêm khuya, Giang Tả chưa xác định được mấy người Tô Kỳ đã tới chưa. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng dựa theo tốc độ của Miên Vân, khả năng còn cần một chút thời gian. ͏ ͏ ͏

Đi ra sân bay, Giang Tả liền liên lạc với Tây Môn Xuy Hỏa. ͏ ͏ ͏

Sau khi điện thoại thông, Giang Tả đã nghe được lời nói nhỏ nhẹ của Tây Môn Xuy Hỏa: ͏ ͏ ͏

- Phá Hiểu đạo hữu? ͏ ͏ ͏

- Các anh khẳng định Vịnh Tê còn tồn tại? ͏ ͏ ͏

Giang Tả mở miệng nói. ͏ ͏ ͏

- Đúng. ͏ ͏ ͏

Giọng nói Tây Môn Xuy Hỏa rất nhỏ, nếu không phải người tu luyện, thật sự không nghe được. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cũng nói ngay: ͏ ͏ ͏

- Biết rồi. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả liền cúp điện thoại, hắn chưa nhìn thấy Vịnh Tê, nên cần những người này đi cùng, nếu không rất khó tìm. ͏ ͏ ͏

Vì vậy hắn không muốn phá hư hành động của những người này. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả lấy tiền xu ra, mặc dù không biết Vịnh Tê ở đâu, nhưng hắn có thể biết Tây Môn Xuy Hỏa ở đâu. ͏ ͏ ͏

Giang Tả mang theo sương mù, rồi nhanh chóng hành động. ͏ ͏ ͏

Thiên Vân Sơn Mạch rất lớn, nhưng hắn có nắm chắc trong thời gian ngắn tìm được đám người Tây Môn Xuy Hỏa. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Ở trên Miên Vân. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói với Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

- Chị nghe được một tin quan trọng. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nằm ở trên chăn, lười biếng nói: ͏ ͏ ͏

- Không có hứng thú, em buồn ngủ. ͏ ͏ ͏

- Thật, thật sao, có liên quan với chồng em đó. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói. ͏ ͏ ͏

Được rồi, Tô Kỳ bò dậy. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt cười nói: ͏ ͏ ͏

- Em còn nhớ Phá Hiểu không? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ gật đầu: ͏ ͏ ͏

- Nhớ, nhưng nếu chị muốn nói anh ta là chồng em, em sẽ không vui, em không muốn nghe lời như vậy. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt kinh ngạc: ͏ ͏ ͏

- Sao em biết hay vậy? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ trợn mắt: ͏ ͏ ͏

- Bởi vì lần nào chị cũng nói như vậy, em nghe chán rồi. Hơn nữa để Tả ca nghe được thì làm sao bây giờ? Anh ấy sẽ nghĩ lung tung. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt xua tay: ͏ ͏ ͏

- Chị nói không phải là ý này, mà là hai ngày trước, tên Phá Hiểu đó đã đi khảo hạch tu vi 2.1, hơn nữa lấy tư thái kinh người đi qua. ͏ ͏ ͏

Chương 375

Tô Kỳ không có hứng thú, chuyện này chẳng liên quan đến cô. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên ở một bên lại tò mò nói: ͏ ͏ ͏

- Tư thái kinh người như thế nào? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Dưới tình huống bình thường, tập đoàn Thiên Hoà khảo hạch Nhị giai như nào? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Sư Tỷ, chị nói thẳng đi, không nói em đi ngủ đấy. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt không để ý, nói tiếp: ͏ ͏ ͏

- Dưới tình huống bình thường, khảo hạch Nhị giai, trước xem chất lượng công kích, sau đó nhìn kinh nghiệm chiến đấu. ͏ ͏ ͏

Mà tên Phá Hiểu đó khiến giám khảo trực tiếp hủy bỏ giai đoạn khảo hạch thứ hai. Các em đoán hắn ta đã làm gì? ͏ ͏ ͏

Thanh Liên lắc đầu, cô không biết. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ mơ hồ nói: ͏ ͏ ͏

- Nhiều lắm là đánh nát trụ đá, chẳng lẽ hắn còn có thể phá trời hay sao? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt đầy u oán nhìn Tô Kỳ, bởi vì tên Phá Hiểu đó đã đánh nát trụ đá, tuy nói hời hợt, nhưng đã bị Tô Kỳ nói ra. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa cô lại không hề khiếp sợ. ͏ ͏ ͏

Cho nên Tĩnh Nguyệt nói thẳng: ͏ ͏ ͏

- Chị nói có liên quan đến tiểu Giang, là vì lần trước hắn đặc biệt chỉ rõ muốn cùng đi ăn tối với em, em không sợ hắn cướp em khỏi tiểu Giang à? Coi như em không sợ, còn tiểu Giang thì sao? Mặc dù bây giờ tiểu Giang là Ma Pháp Sư, nhưng đối phương đã là Nhị giai rồi, mà mới qua một tháng. Đây là chuyện kinh khủng như nào. ͏ ͏ ͏

Đột nhiên Tô Kỳ bị thức tỉnh, suy nghĩ một chút lại lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ nghĩ nhiều, đã lâu như vậy rồi hắn cũng không có xuất hiện qua, hơn nữa tu luyện nhanh nhất định là có vấn đề, em không thấy không giết chết hắn được. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏

- Gần đây em rất tự tin ha? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏

- Dĩ nhiên, vì chồng em, em có thể làm được rất nhiều chuyện người khác không làm được, mặc dù không gì là không thể, nhưng em không sợ. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên hỏi: ͏ ͏ ͏

- Sức mạnh tình yêu sao? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt tức giận nói: ͏ ͏ ͏

- Là sức mạnh ban ngày ôm nhau trên sân thương nhìn mặt trời mọc, tiểu oán phụ hết thuốc cứu rồi. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt chuyển chủ đề nói: ͏ ͏ ͏

- Thế nhưng vẫn không biết được tên Phá Hiểu đó rốt cuộc là ai, lần sau chúng ta đi tập đoàn Thiên Hoà bắt cá đi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Em có thể đi nhìn Tả ca, hai người có thể đi nhìn tên Phá Hiểu đó. ͏ ͏ ͏

- Ừ, lúc về, chờ chị thông báo, chị dẫn các em qua. ͏ ͏ ͏

Trên một ngọn núi, Liễu Y Y nhắm mắt tu luyện ở trong phòng. ͏ ͏ ͏

Cô đột phá một cảnh giới nhỏ, thật ra thì cố gắng chút nữa rất có thể sẽ tiếp tục đột phá, nhưng bây giờ không được. ͏ ͏ ͏

Cô với người khác không giống nhau, vừa thăng cấp sẽ có đồ vật chạy trong đầu. ͏ ͏ ͏

Trong bóng tối vô biên vô hạn, có rất nhiều đồ vật không thấy rõ. ͏ ͏ ͏

Những thứ này du đãng ở chung quanh cô, nhiễu loạn tâm trí cô. ͏ ͏ ͏

Cô không có biện pháp bắt những thứ này. ͏ ͏ ͏

Việc duy nhất cô có thể làm, chính là chiếu sáng tất cả những thứ này, dùng thánh quang của cô chiếu rọi bóng tối, càng sáng càng tốt, càng chói mắt càng tốt. ͏ ͏ ͏

Sau đó trên người Liễu Y Y bắt đầu hiện ra ánh sáng nhức mắt, thánh quang muốn giúp chiếu sáng tất cả bóng tối. ͏ ͏ ͏

Muốn giúp cô chiếu sáng cả nhân sinh. ͏ ͏ ͏

Nhưng hôm nay lại khác, Liễu Y Y ở trong bóng tối, không hề xua đuổi bóng tối, cô vẫn ở lại chỗ này. ͏ ͏ ͏

Mặc dù quanh thân cô sáng ngời, nhưng cô lại cảm thấy sợ hãi. ͏ ͏ ͏

- Mặc Ngôn, có phải là cô đang quấy rối hay không? ͏ ͏ ͏

Liễu Y Y hướng về phía bóng tối thầm than thở: ͏ ͏ ͏

- Tôi sợ nhất loại vật này, cô đừng trêu tôi nữa, nếu không cô sẽ bị đánh chết. ͏ ͏ ͏

Chung quanh vẫn một mảnh đen nhánh, yên tĩnh không tiếng động. ͏ ͏ ͏

Trả lời Liễu Y Y, cũng chỉ có bóng tối đè nén. ͏ ͏ ͏

Liễu Y Y căng thẳng nhìn bóng tối chung quanh, cô cảm giác khắp nơi đều có người đang nhìn cô. ͏ ͏ ͏

- Mặc Ngôn đừng đùa nữa, tôi thật sự sợ rồi. ͏ ͏ ͏

Liễu Y Y không dám nhìn thẳng vào bóng tối nữa, cô cúi đầu khẩn cầu: ͏ ͏ ͏

- Đừng nhìn tôi, đừng quấn quanh tôi. ͏ ͏ ͏

Tâm tình Liễu Y Y xuất hiện biến hóa, tâm tình kích thích đến thánh quang. ͏ ͏ ͏

Giờ khắc này, thánh quang bắt đầu bùng nổ, ánh sáng vô tận sẽ vì thế giới này mà mang đến quang minh, mang đến hy vọng, mang đến sự yên bình. ͏ ͏ ͏

Chúng nó bị yêu cầu, cho nên chúng nó sẽ mạnh mẽ, tất cả chúng nó sẽ chiếu sáng thế giới. ͏ ͏ ͏

Ánh sáng vô tạn xua đuổi bóng tối, kéo Liễu Y Y từ trong bóng tối trở về. ͏ ͏ ͏

Thành tựu thánh quang của cô lại tăng lên một lần nữa. ͏ ͏ ͏

Lúc này Liễu Y Y mở hai mắt ra. ͏ ͏ ͏

Nhìn gian phòng quen thuộc, nặng nề nói. ͏ ͏ ͏

- Lại là ác mộng, biết ngay không thể ở với Mặc Ngôn quá lâu. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Linh khí Thiên Vân Sơn Mạch vô cùng đầy đủ, Giang Tả đi ở trên đường núi cũng có thể cảm giác được rõ ràng. ͏ ͏ ͏

Phải biết, trong thành cũng không có nhiều linh khí như vậy. ͏ ͏ ͏

Nhất là tập đoàn Thiên Hoà tụ tập nhiều người tu luyện như vậy. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng bản thân Giang Thành cũng không coi là địa phương tốt gì. ͏ ͏ ͏

Đêm tối trong núi cũng không có yên tĩnh như vậy, luôn có âm thanh gió lạnh lay động lá cây, thỉnh thoảng còn có các loài động vật nhỏ gầm nhẹ. ͏ ͏ ͏

Thường thấy nhất là tiếng côn trùng kêu to. ͏ ͏ ͏

Giang Tả lộ ra vẻ không vui, nhàn nhã đi bộ ở trong rừng cây. ͏ ͏ ͏

Chương 376

Sau một hồi, Giang Tả dừng lại, hắn cảm giác được khí tức mạnh mẽ. ͏ ͏ ͏

- Xem ra đã đến. ͏ ͏ ͏

Vừa nói Giang Tả vừa bước. ͏ ͏ ͏

Hiện tại Giang Tả không sợ bị phát hiện chút nào, người khác có thể cảm giác được hắn, nhưng hắn giấu khí tức, thì cũng chỉ là một người bình thường, bất kể là thú hay người, cũng sẽ coi thường hắn theo bản năng. ͏ ͏ ͏

Huống chi hắn mang theo sương mù, rất có thể đám người Tây Môn Xuy Hỏa ngay cả cảm giác cũng không cảm giác được hắn. ͏ ͏ ͏

Không bao lâu, Giang Tả phát hiện một người, là Chung Dịch Dương ở phía xa nhất. ͏ ͏ ͏

Xem ra đám người Tây Môn Xuy Hỏa đúng là ở chỗ này. ͏ ͏ ͏

- Vậy đó là Vịnh Tê sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả ngẩng đầu nhìn về phương hướng bộc phát khí tức cường đại. ͏ ͏ ͏

Hắn hy vọng là Vịnh Tê, kiếp trước hắn cũng chưa được ăn thịt này. ͏ ͏ ͏

Mặc dù chưa nói tới là tiếc nuối cả đời, nhưng quả thật muốn nếm thử. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả cúi đầu nhìn về phía Chung Dịch Dương núp ở trong trận pháp, hắn ta đang an tâm đang thái thịt, có lẽ là đang luyện đao pháp. ͏ ͏ ͏

Hoặc là thuận tiện làm một bữa ăn khuya. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không có suy nghĩ nhiều, xuống cây đi tới bên cạnh trận pháp, rồi đi thẳng vào. ͏ ͏ ͏

Giang Tả vừa mới đi vào Chung Dịch Dương đã thấy hắn, cặp mắt hắn ta co rụt lại, sau đó cố làm ra vẻ trấn định nói: ͏ ͏ ͏

- Tiền bối là? ͏ ͏ ͏

- Là tôi. ͏ ͏ ͏

“???” ͏ ͏ ͏

Giang Tả chỉ có thể tháo mặt nạ xuống, Chung Dịch Dương nhìn thấy Giang Tả, hơi có chút kinh ngạc, thậm chí là không thể tin được. ͏ ͏ ͏

Sau đó thử hỏi: ͏ ͏ ͏

- Phá Hiểu đạo hữu? Sao anh đi vào được? ͏ ͏ ͏

- Đi tới. ͏ ͏ ͏

Vừa nói Giang Tả vừa ngồi một bên hỏi: ͏ ͏ ͏

- Ăn khuya à? ͏ ͏ ͏

- Đạo hữu muốn ăn không? ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương hỏi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không lên tiếng mà nhìn Chung Dịch Dương. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng Chung Dịch Dương cũng nói: ͏ ͏ ͏

- Không có cách nào, gia vị ở chỗ Tây Môn Xuy Hỏa. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không nói gì, hỏi hắn ta: ͏ ͏ ͏

- Bọn họ đi bao lâu rồi? Có chắc chắn không? ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương thái đồ vật, lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏

- Không xác định, chưa ai từng thấy Vịnh Tê, Tây Môn Xuy Hỏa dự định cắt một miếng thịt rồi hẵng nói. ͏ ͏ ͏

Giang Tả gật đầu, thời điểm không ai xác định được, thì cứ cắt một miếng trước để dễ chứng minh. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả lại hỏi: ͏ ͏ ͏

- Tổng cộng có ba người đi? Là những người nào? Tu vi ra sao? ͏ ͏ ͏

Bây giờ Chung Dịch Dương đã là Nhị giai, cho nên những người còn lại khẳng định không yếu hơn so với đầu bếp. ͏ ͏ ͏

- Tây Môn Xuy Hỏa 2.7, một nữ Ma Pháp Sư, Tam giai, cụ thể là mấy phẩm tôi cũng không biết, người cuối cùng là Tây Môn Linh Lung. ͏ ͏ ͏

Thời điểm nói đến Tây Môn Linh Lung, Chung Dịch Dương có chút bất đắc dĩ. ͏ ͏ ͏

Đại tiểu thư này rõ ràng không thích hợp đến, không chỉ nhiều chuyện, bản thân còn yếu nữa. ͏ ͏ ͏

Giang Tả rất kinh ngạc, quả thật Tây Môn Linh Lung không có tác dụng gì. ͏ ͏ ͏

Rống! ͏ ͏ ͏

Đột nhiên âm thanh gào thét kinh động đến Giang Tả với Chung Dịch Dương. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương khẩn trương nói: ͏ ͏ ͏

- Xảy ra chuyện gì? ͏ ͏ ͏

- Có chút giống tiếng gào thét khuất nhục. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cau mày nói. ͏ ͏ ͏

- Khuất nhục? Là cái gì khiến nó cảm giác khuất nhục? ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương hỏi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Đi qua nhìn một chút chẳng phải sẽ biết sao. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn ta cảm giác mình đã theo chân một đám không sợ chết, sau đó cùng nhau đi khắp nơi gây chuyện, hắn ta là một đầu bếp, thật là khó chịu. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng Chung Dịch Dương hỏi: ͏ ͏ ͏

- Phá Hiểu đạo hữu, tu vi anh là gì? Đi qua có bị nguy hiểm hay không? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn về phía Chung Dịch Dương nói: ͏ ͏ ͏

- Trước đây không lâu vừa mới đột phá 2.1, mấy người có nguy hiểm hay không tôi không biết, nhưng tôi khẳng định mình không nguy hiểm. ͏ ͏ ͏

- Vậy tôi có thể không qua không? ͏ ͏ ͏

Sau đó Chung Dịch Dương sửng sốt một chút: ͏ ͏ ͏

- Cái gì, đạo hữu, anh vừa mới nói cái gì? Anh đã là Nhị giai sao? ͏ ͏ ͏

Trước đây không lâu mới Nhất giai mà? Giờ đã Nhị giai? ͏ ͏ ͏

Làm sao làm được. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không để ý đến Chung Dịch Dương, con linh thú kia vẫn đang rống, hắn phải đi qua nhìn một chút. ͏ ͏ ͏

Mặc dù nghe không hiểu, nhưng hình như con linh thú này đang nói cái gì đó. ͏ ͏ ͏

Đột nhiên Giang Tả cảm giác có chút hứng thú, cho nên rất muốn nhìn một chút xem chuyện gì xảy ra. ͏ ͏ ͏

Nghĩ vậy, Giang Tả liền bước ra khỏi trận pháp, sau đó đi về hướng linh thú. ͏ ͏ ͏

Thấy Giang Tả rời đi, Chung Dịch Dương do dự, vẫn có ý định theo sau. ͏ ͏ ͏

Chỉ là vừa mới đi tới trước trận pháp liền bị bắn ngược trở về, quên mở trận pháp. ͏ ͏ ͏

Sau đó hắn ta lại sững sờ, rồi lại bình thường, quả nhiên, Phá Hiểu không phải tu sĩ bình thường. ͏ ͏ ͏

Sau đó hắn ta đi theo. ͏ ͏ ͏

Trên đường, Chung Dịch Dương hỏi Giang Tả: ͏ ͏ ͏

- Phá Hiểu đạo hữu, chúng ta không dùng các biện pháp ẩn núp sao? ͏ ͏ ͏

- Không cần. ͏ ͏ ͏

Giang Tả luôn nhìn về phía trước chưa từng quay đầu lại: ͏ ͏ ͏

- Ở trước mặt Ngũ giai đỉnh phong, các biện pháp che giấu phổ thông đều là hư vô, không có bất kỳ ý nghĩa gì. Nó muốn giết chúng ta, thì dựa vào những thứ này cũng vô dụng. Chắc Tây Môn Xuy Hỏa có cách che giấu, nếu không bọn họ đã chết. ͏ ͏ ͏

- Chúng ta tùy tiện làm một cái, dù sao cũng để an ủi trong lòng. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương nhìn bốn phía nói: ͏ ͏ ͏

- Mấy người Tây Môn Xuy Hỏa trốn chỗ nào? ͏ ͏ ͏

Chương 377

- Bên trái một trăm mét một người, bên phải một trăm năm mươi mét hai người, ngay ở phía trước năm mươi bước chính là chỗ linh thú. ͏ ͏ ͏

Nghe Giang Tả nói xong, Chung Dịch Dương sững sờ, chuyện này là sao? Hắn ta chẳng thấy cái gì cả. ͏ ͏ ͏

Đừng nói trái phải, ngay cả phía trước cũng không có thứ gì. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương thấy Giang Tả đột nhiên giơ tay lên, tâm thần không khỏi nhảy lên. ͏ ͏ ͏

Hắn ta mở to mắt nhìn tay Giang Tả, không biết tại sao, trong lòng của hắn ta có một loại dự cảm không tốt, thậm chí có loại xung động lập tức quay đầu chạy. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà hắn ta còn chưa kịp làm ra bất kỳ hành động nào, rốt cuộc thấy Giang Tả dùng tay khẽ vẫy về không gian phía trước. ͏ ͏ ͏

Ngay sau đó, cảnh tượng phía trước vỡ nát giống như thủy tinh, hoàn toàn nứt ra, cuối cùng tiêu tan. ͏ ͏ ͏

Bây giờ Chung Dịch Dương đã thấy, một con linh thú to lớn nằm trên một con linh thú nhỏ. ͏ ͏ ͏

Con lớn tựa như tê giác, nhỏ thì như con trâu. ͏ ͏ ͏

Bây giờ Chung Dịch Dương không có ý định chạy, nói như thế nào đây, trên đời này có một loại kiên quyết gọi là run chân, có một loại dũng khí gọi là bất động. ͏ ͏ ͏

Đối mặt với khí tức Ngũ giai đập vào mặt, Chung Dịch Dương lựa chọn, không lựa chọn. ͏ ͏ ͏

Mà Giang Tả với Chung Dịch Dương xuất hiện, cũng doạ hai con linh thú bên trong. ͏ ͏ ͏

Bọn nó kinh ngạc trong chốc lát, rồi có chút thẹn quá thành giận. ͏ ͏ ͏

Nhất là con Tê Ngưu kia, nó gầm lên giận dữ, định cắn nát hai người kia. ͏ ͏ ͏

Loại tình huống này, bất kể họ là gì cũng phải ăn. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương đã tuyệt vọng, còn Giang Tả mặt không chút thay đổi nói: ͏ ͏ ͏

- Ta có thể giúp ngươi. ͏ ͏ ͏

Con Tê Ngưu kia sửng sốt một chút. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả lại nói: ͏ ͏ ͏

- Ngươi đã vượt qua cấp bậc linh thú, hẳn là biết ta nói gì chứ ? ͏ ͏ ͏

Tê Ngưu không nổi giận, nó nửa tin nửa ngờ nhìn Giang Tả, nó vẫn không dám tin tưởng. ͏ ͏ ͏

Lúc này không chỉ Chung Dịch Dương, mà ba người trốn trong bóng tối cũng đã bị dọa cho ngây ngô. ͏ ͏ ͏

Người này điên à? ͏ ͏ ͏

Vậy mà liều như thế, trực tiếp phá trận pháp đối phương, sau đó giết tới chỗ đối phương đang trao đổi, đây chính là chê mình sống quá lâu sao? ͏ ͏ ͏

Lúc này Tây Môn Xuy Hỏa thở dài: ͏ ͏ ͏

- Tôi vốn tưởng rằng mình coi như không tệ, bây giờ thấy Phá Hiểu đạo hữu, thật tự ti. Lúc nào tôi mới có thể ưu tú giống như Phá Hiểu đạo hữu đây. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Linh Lung nghe thấy tiếng thở dài của ca ca mình, không biết nói gì. ͏ ͏ ͏

Người kia là ác ma, tại sao ca ca cô phải học chứ? ͏ ͏ ͏

Chuyện kia thì có cái gì ưu tú, đó là có bệnh. ͏ ͏ ͏

Ặc, bây giờ Tây Môn Linh Lung suy nghĩ một chút, dường như anh cô cũng có bệnh, dám dẫn cô tới cắt thịt linh thú Ngũ giai. ͏ ͏ ͏

Đây không phải là cũng đi tìm cái chết sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn con linh thú này, nói: ͏ ͏ ͏

- Có phải cảm giác thân thể bị móc sạch hay không? ͏ ͏ ͏

Con linh thú này nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó miệng nói tiếng người: ͏ ͏ ͏

- Nhân loại, chú ý lời của ngươi, bản Ngưu vì hao hết khí huyết mới như thế. ͏ ͏ ͏

Vẫn là thân thể bị móc sạch. ͏ ͏ ͏

Sau đó con linh thú này lại nói: ͏ ͏ ͏

- Chờ ta khôi phục thực lực, chắc chắn sẽ vô địch. ͏ ͏ ͏

Con bò cái liếc mắt nhìn nó, sau đó nằm trên đất. ͏ ͏ ͏

Một cái ánh mắt, đã thể hiện ra sự khinh thường của nó. ͏ ͏ ͏

Con Tê Ngưu lại rống to một tiếng, giống như bị khuất nhục, thậm chí có loại xung động muốn giết người. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cau mày, linh thú này quá dễ dàng bị kích thích. ͏ ͏ ͏

Sau đó nói: ͏ ͏ ͏

- Ta có một loại thuốc có thể giúp ngươi. ͏ ͏ ͏

Tê Ngưu nhìn về phía Giang Tả: ͏ ͏ ͏

- Nhân loại, ngươi biết kết quả trêu đùa ta là như nào không? ͏ ͏ ͏

Giang Tả không nhìn nó, chỉ hỏi: ͏ ͏ ͏

- Ngươi muốn hay không muốn? ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Linh thú sững sờ, đột nhiên nó cảm thấy rất ghét tên nhân loại này. ͏ ͏ ͏

Lý trí nó nói cho nó biết, cần phải thể hiện uy nghiêm của mình, nhưng thân thể lại rất thành thật, nó muốn. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng nó bị ép mở miệng: ͏ ͏ ͏

- Nhân loại, nếu để cho ta biết thuốc của ngươi không có hiệu quả, ngươi sẽ biết hậu quả. ͏ ͏ ͏

Giang Tả bình thản nói: ͏ ͏ ͏

- Vậy nếu thuốc có hiệu, thì ta muốn một miếng thịt của ngươi. ͏ ͏ ͏

Toàn thân Tê Ngưu co lại, cắn răng nói: ͏ ͏ ͏

- Không thành vấn đề. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa ở một bên cau mày, có chút lo lắng. ͏ ͏ ͏

Một vị mỹ nữ Ma Pháp Sư bên kia, lắc đầu: Người này quá trẻ tuổi, tiếp tục như vậy nữa, khó thoát khỏi cái chết. ͏ ͏ ͏

Cô không phủ nhận năng lực cá nhân của hắn, nhưng người này làm việc quá ngây thơ, quá tự cho là đúng. ͏ ͏ ͏

Lúc này Tê Ngưu lại nói: ͏ ͏ ͏

- Ta cho ngươi biết trước, bây giờ ta bận nhiều việc, không có thời gian, tốt nhất ngươi nhanh lên một chút. ͏ ͏ ͏

Giang Tả kiểm tra nhẫn trữ vật của hắn, sau đó nói: ͏ ͏ ͏

- Thiếu một gốc Huyết Dương Hoa, chắc nơi này có, giúp ta tìm đến đây, lúc nào tìm được, lúc đó có thể hoàn thành. ͏ ͏ ͏

Chương 378

Tê Ngưu hận không thể mở miệng cắn tên nhân loại này, thế nhưng nó vẫn còn nhịn được. ͏ ͏ ͏

Con bò cái kia suy nghĩ một chút, không biết từ chỗ nào lấy ra một đóa hoa màu huyết hồng. ͏ ͏ ͏

Hoa này chính là Huyết Dương Hoa. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không có kinh ngạc, nhận lấy Huyết Dương Hoa, rồi lấy ra một ít thảo dược lúc trước còn thừa lại. ͏ ͏ ͏

Tiếp theo một đám lửa bốc cháy ở bên cạnh hắn, Hỏa Nguyên tố tiểu đệ lại nhận trách nhiệm nặng nề một lần nữa, đúng là vinh hạnh mà. ͏ ͏ ͏

Sau đó tấm thuẫn bị Giang Tả lấy ra, tấm thuẫn này chính là cái mái rùa hắn không giải phong lúc trước. ͏ ͏ ͏

Bây giờ không có nồi, cũng chỉ có thể dùng tấm thuẫn mai rùa làm nồi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả ném tấm thuẫn cho Chung Dịch Dương: ͏ ͏ ͏

- Ôm. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương ôm lấy tấm thuẫn theo bản năng, sau đó Giang Tả bắt đầu xử lý thảo dược bỏ vào. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, Hỏa Nguyên tố tiểu đệ sẽ không nhóm lửa dưới tấm chắn, bọn nó trực tiếp nhóm lửa ở bên trong tấm thuẫn. ͏ ͏ ͏

Tấm thuẫn này cũng không phải là đồ vật phổ thông, chút lửa này không có khả năng truyền nhiệt. ͏ ͏ ͏

Cho nên chỉ có thể thiêu đốt ở bên trong. ͏ ͏ ͏

Có vài loại linh dược gặp nhiệt độ vừa đủ sẽ hòa tan, cho nên không cần lo lắng chuyện dính nồi. ͏ ͏ ͏

Sau đó Chung Dịch Dương không ngừng thấy linh dược bị ném vào, hơn nữa đều là linh dược đã được xử lý qua. ͏ ͏ ͏

Hắn ta tận mắt nhìn Giang Tả xử lý những loại thuốc này, thủ pháp như nước chảy mây trôi, giống như đang thái thịt vậy. ͏ ͏ ͏

Hắn ta đã từng thấy một ít việc đời, tự nhiên biết thủ pháp của Giang Tả thành thạo bực nào, hơn nữa đây còn là luyện dược. ͏ ͏ ͏

Mặc dù luyện dược không giống luyện đan, thế nhưng có thể nói được luyện được, thì Chung Dịch Dương chưa thấy ai ở trong lớp trẻ tuổi. ͏ ͏ ͏

Thời điểm Chung Dịch Dương còn đang suy tư cùng với kinh ngạc, Giang Tả đã thu hồi hỏa Nguyên tố. ͏ ͏ ͏

Hắn vừa mới nói, chỉ cần lấy được Huyết Dương Hoa, là hắn có thể lập tức luyện chế được. ͏ ͏ ͏

Hiện tại hắn đã luyện xong. ͏ ͏ ͏

Mặc dù lúc trước hắn mới nhìn qua thuốc này một lần, nhưng hoàn toàn không có vấn đề gì. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả mang linh dịch luyện chế được rót vào trong ly, tiếp theo đưa cho con linh thú kia: ͏ ͏ ͏

- Uống đi, uống xong ngươi sẽ không có vấn đề. ͏ ͏ ͏

Tê Ngưu vẫn có chút không tin, thế nhưng nhìn bò cái nằm trên đất, nhất là thấy ánh mắt sỉ nhục đó, thì cuối cùng nó vẫn lựa chọn thử. ͏ ͏ ͏

Vừa uống một hớp linh dịch, nó liền cảm giác có một dòng nước ấm lưu động ở trong thân thể. ͏ ͏ ͏

Không lâu sau, nó cảm giác thân thể suy kiệt thoáng cái tràn đầy lực lượng. ͏ ͏ ͏

Loại cảm giác đó cực tốt. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn nó nói: ͏ ͏ ͏

- Cảm nhận được chưa? Vậy cho ta cái ta muốn đi. ͏ ͏ ͏

- Xong. ͏ ͏ ͏

Ma Pháp Sư xa xa âm thầm nói. ͏ ͏ ͏

Cô biết, người này phải chết. ͏ ͏ ͏

Ngay cả Tây Môn Xuy Hỏa cũng nhíu mày. ͏ ͏ ͏

Thủy Kỳ Lân ở một bên cũng nha nha, thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏

- Hắn không muốn sống nên là cố ý đi tìm chết? ͏ ͏ ͏

Tây Môn Linh Lung hoàn toàn không hiểu. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa liền nói: ͏ ͏ ͏

- Nhìn tiếp là được. ͏ ͏ ͏

Lúc này Tê Ngưu cười ha ha: ͏ ͏ ͏

- Nhân loại, ngươi là người ngây thơ nhất ta từng gặp, ngươi... đúng rồi ngươi tu vi gì? ͏ ͏ ͏

Đột nhiên con linh thú này phát hiện nó không nhìn thấu tu vi tên kia, hoặc có lẽ là người này chính là người bình thường, cho nên nó muốn hỏi một chút. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không chút thay đổi nói: ͏ ͏ ͏

- 2.1, chính là Nhị giai đó. ͏ ͏ ͏

Lúc này Tê Ngưu xích lại gần Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏

- Nhị giai, vậy ngươi lấy đâu ra dũng khí đứng trước mặt ta, lại dám quấy rầy chuyện tốt của ta? ͏ ͏ ͏

Vẻ mặt Giang Tả không có chút biến hóa nào, chỉ nói: ͏ ͏ ͏

- Nghe nói ngươi là Vịnh Tê, mà thịt Vịnh Tê ăn cực kỳ ngon, ta rất muốn ăn thử. ͏ ͏ ͏

Linh thú không những không giận mà còn cười: ͏ ͏ ͏

- Ha ha ha, không sai, ta chính là mỹ vị cực phẩm trong truyền thuyết, nhân loại ngươi rất thành thực, cho nên trở thành thức ăn của ta đi. ͏ ͏ ͏

Nói xong Vịnh Tê mở miệng ra cắn về phía Giang Tả, nó muốn ăn tên nhân loại này, sau đó trở thành một bộ phận của nó, như vậy tên kia cũng là mỹ vị. ͏ ͏ ͏

Nó sẽ để cho người đời biết, thèm thuồng thịt nó, sẽ phải trả giá thật lớn. ͏ ͏ ͏

Thời đại khác nhau, tên họ Tần kia đã biến mất vô số năm không trở lại, khẳng định bọn họ đều chết, nó không sợ bất luận kẻ nào. ͏ ͏ ͏

Miệng Vịnh Tê sắp cắn xuống, tất cả mọi người chỉ có một ý nghĩ, xong. ͏ ͏ ͏

Đúng, tất cả mọi người đều cho rằng Phá Hiểu chắc chắn phải chết. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương cảm giác mình cũng phải chết theo. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà ngay tại lúc mấu chốt này, Vịnh Tê sắp cắn đến Giang Tả đột nhiên dừng lại. ͏ ͏ ͏

Nó cảm giác thân thể không cách nào nhúc nhích, sau đó oanh một tiếng, trực tiếp ngã trên mặt đất. ͏ ͏ ͏

Đừng nói là Vịnh Tê, ngay cả những người khác cũng mơ hồ, không ai biết đến cùng xảy ra chuyện gì. ͏ ͏ ͏

- Nhân... nhân loại, ngươi làm gì với ta? ͏ ͏ ͏

Lúc này Giang Tả mới lấy ra Hàn Nguyệt, sau đó đi tới bên người Vịnh Tê, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏

- Thịt đùi ăn nhiều rồi, hay là ăn lỗ tai nhỉ? Đầu lưỡi cũng có thể chứ. ͏ ͏ ͏

Giang Tả suy nghĩ, rồi nói tiếp: ͏ ͏ ͏

- Ừm, quả thực không được thì mỗi người lấy một chút đi, về phần tiên ngưu... ͏ ͏ ͏

Nội tâm Vịnh Tê âm thầm run rẩy, súc vật, so với súc vật còn súc vật hơn, so với huynh muội Tần gia càng súc sinh. ͏ ͏ ͏

Chương 379

Dĩ nhiên Giang Tả không có hứng thú ăn cái thứ đó, hắn cũng không bị yếu. ͏ ͏ ͏

Chẳng qua là hắn thức đêm nhiều, tốc độ tu luyện quá nhanh, cơ năng hạch tâm của thân thể bị tiêu hao, chờ bổ sung xong, thì sẽ không sao. ͏ ͏ ͏

Lúc trước hắn tu luyện, vẫn không có việc gì. ͏ ͏ ͏

- Nhân loại, ta cho ngươi biết, ta là linh thú Ngũ giai đỉnh phong, trình độ cứng cáp thân thể vượt xa ngươi tưởng tượng, ngươi không thể nào thương tổn ta đâu. ͏ ͏ ͏

Vịnh Tê la lên. ͏ ͏ ͏

Chờ nó khoẻ lại, nó muốn cắn nát tên nhân loại này, cho hắn biết cái gì là tàn nhẫn. ͏ ͏ ͏

Giang Tả căn bản không để ý tới nó, mà đi tới một bên bắp đùi, sau đó lấy ra Hàn Nguyệt chém xuống một đao. ͏ ͏ ͏

Thương! ͏ ͏ ͏

Quả thật Hàn Nguyệt không thể lưu lại vết sẹo. ͏ ͏ ͏

Lúc này Giang Tả mới mở miệng nói: ͏ ͏ ͏

- Mấy người không cần trốn, trong vòng nửa ngày nó không thể nào đứng lên, tới cắt thịt đi. ͏ ͏ ͏

Đó là thuốc Giang Tả tự mình luyện chế, mà thành phần chủ yếu chính là Huyết Dương Hoa, nếu sử dụng tốt, Huyết Dương Hoa vừa có thể tẩm bổ thân thể, vừa hao kiệt tất cả. ͏ ͏ ͏

Nó là thuốc, cũng là độc, độc cực mạnh. ͏ ͏ ͏

Lúc này đám người Tây Môn Xuy Hỏa mới tỉnh ngộ lại, chuyện vừa rồi phát sinh quá nhanh, đến mức bọn họ căn bản không suy nghĩ kịp. ͏ ͏ ͏

Tiểu tu sĩ vốn yếu thế sắp bị giết, thoáng cái liền lật bàn giết chết linh thú Ngũ giai? ͏ ͏ ͏

Đây quả thực là nói mơ giữa ban ngày. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương lấy lại tinh thần, suýt chút nữa tê liệt ngã xuống đất, đời này, hắn ta chưa từng trải qua chuyện kích thích như vậy. ͏ ͏ ͏

Hắn ta tin tưởng, Phá Hiểu không phải là một tu sĩ bình thường. ͏ ͏ ͏

Đi theo hắn ta, tỷ lệ chết rất lớn, nhưng tỷ lệ sống cũng lớn không kém. ͏ ͏ ͏

Sau đó Chung Dịch Dương dẫn đầu đi ra, hắn ta dẫn Tây Môn Linh Lung hướng về phía Giang Tả đi tới. ͏ ͏ ͏

Sau đó tên Ma Pháp Sư kia cũng đi theo, cô đặc biệt khát vọng với Ngũ giai linh thú. ͏ ͏ ͏

Hoặc có lẽ là đặc biệt khát vọng đối với huyết nhục linh thú Ngũ giai. ͏ ͏ ͏

Chờ Tây Môn Xuy Hỏa tới, Giang Tả mới nói: ͏ ͏ ͏

- Mấy người có biện pháp phá vỡ phòng ngự của nó không? ͏ ͏ ͏

Đám người Tây Môn Xuy Hỏa phát hiện, người này không để cho người ta có cơ hội hàn huyên chút nào. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng trong mắt Tây Môn Xuy Hỏa nhìn Vịnh Tê cũng mang theo ánh sáng, vừa rồi linh thú này đã tự mình nói, nó chính là Vịnh Tê. ͏ ͏ ͏

Có thể ăn được nó, dù có bao nhiêu nguy hiểm cũng đáng. ͏ ͏ ͏

Chẳng qua là khi hắn ta muốn nói cái gì, thì Vịnh Tê đột nhiên tự hào nói: ͏ ͏ ͏

- Vô dụng, nhân loại ngu xuẩn, mấy người cho rằng ta chỉ là da dày thịt béo sao? Mấy người sai rồi, phải biết ở thời kỳ đỉnh phong, ngay cả huynh muội Tần gia cũng phải khen ta một câu, da mặt thật dày. Trong thiên hạ, Thánh Thú Huyền Vũ được xưng là phòng ngự mạnh nhất, cũng không cách nào lấy được loại vinh dự này, mấy người thấy mình làm được sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả gõ lên người Vịnh Tê nói: ͏ ͏ ͏

- Huyền Vũ có mai dày, ngươi có mai sao? Thế nhưng da mặt ngươi quả thật rất dầy. ͏ ͏ ͏

Vịnh Tê khinh thường. ͏ ͏ ͏

Nó không biết, có thể được Giang Tả tán dương, thì loại vinh dự này, có thể khiếp sợ thế giới. ͏ ͏ ͏

Nếu ở kiếp trước, nó có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đi khắp các ngõ ngách trên thế giới, cho đến khi thời đại chấm dứt. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói nó da dầy nó chính là da dầy, ai dám đánh thủng nó, thì đồng nghĩa với đang đánh mặt Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Trừ phi Cửu Tịch tự mình động thủ. ͏ ͏ ͏

Nhưng đây là không chuyện không thể, trong thế giới này, người duy nhất không sợ Giang Tả, chỉ có Cửu Tịch. ͏ ͏ ͏

Không chỉ không sợ, còn có thể chán ghét Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Bây giờ suy nghĩ một chút, Giang Tả cảm thấy, bất kể kiếp trước hay kiếp này, hắn đều không có biện pháp làm gì được Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa không biết nói gì, nhưng lập tức khôi phục như cũ, hắn chỉ con bò cái ở một bên nói: ͏ ͏ ͏

- Linh thú này nói ít cũng phải Tứ giai, đạo hữu vẫn nên cần cẩn thận chút. ͏ ͏ ͏

Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Nó bị phong bế, mười năm tám năm cũng không thể thoát ra. ͏ ͏ ͏

Về phần ai làm, đương nhiên là cầm thú dưới chân Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Nhưng nếu có thể thật sự phối giống, Giang Tả cũng rất vui mừng, lúc ăn không cần quá để ý, không cần lo lắng ăn đến mức tuyệt chủng. ͏ ͏ ͏

Nếu đã bị khống chế, đám người Tây Môn Xuy Hỏa liền yên tâm. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tây Môn Xuy Hỏa nói: ͏ ͏ ͏

- Tôi có một pháp bảo, có thể cắt mở da linh thú Ngũ giai. ͏ ͏ ͏

Nói xong hắn ta liền lấy ra một quả cầu kim sắc. ͏ ͏ ͏

Quả cầu sắt lớn chừng quả lê. ͏ ͏ ͏

Vịnh Tê nhìn thấy quả cầu này, thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, nhân loại ngu xuẩn, lấy quả cầu ra làm gì, tưởng nó là đậu hủ sao? ͏ ͏ ͏

Cầm một quả cầu có thể cắt nó ra? ͏ ͏ ͏

Vậy nó còn không bằng quả cầu. ͏ ͏ ͏

Giang Tả kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏

- Bát Hoang Độc Tôn Vạn Vật Thiết Cát? ͏ ͏ ͏

Chương 380

Tây Môn Xuy Hỏa rất là lúng túng nói: ͏ ͏ ͏

- Khụ khụ, Phá Hiểu đạo hữu thật đúng là kiến thức rộng, vậy mà nhận biết loại pháp bảo này. ͏ ͏ ͏

Cái tên này khiến Tây Môn Xuy Hỏa có chút ngại ngùng. ͏ ͏ ͏

- Pháp bảo? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn Bát Hoang Độc Tôn Vạn Vật Thiết Cát nói: ͏ ͏ ͏

- Chẳng lẽ mấy người không biết? Cái này căn bản không phải pháp bảo gì, đây là Thần Khí Đại Đạo. Nghe nói là do tiền bối Ngự Linh Tông mấy người luyện chế. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Linh Lung nói: ͏ ͏ ͏

- Chúng tôi cũng biết đây là đồ do tổ tiên của chúng tôi luyện chế, nhưng đây không phải là thứ mà lúc người đó còn trẻ, dùng để cắt đá sao? Làm sao lại là Đại Đạo Thần Khí? Hơn nữa làm gì có Đại Đạo Thần Khí nào để Nhị giai trở lên là có thể dùng? ͏ ͏ ͏

Theo Tây Môn Linh Lung, Phá Hiểu là nhân vật cấp Ác Ma, người này vì đồ ăn ngon, có thể làm bất cứ việc gì, cần phải phòng bị. ͏ ͏ ͏

Còn Tây Môn Xuy Hỏa thì cau mày: ͏ ͏ ͏

- Tôi đã nói rồi, tại sao cắt thịt lại thuận tay như vậy, chẳng lẽ cái này mới là mục đích thực sự sao... ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa suy đoán, nhưng không dám tin tưởng, hoá ra không chỉ có mình hắn ta nghĩ vậy. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa tiền bối còn đặc biệt lưu đồ vật này lại, có thể là để cho hậu bối thuận lợi hơn chút. ͏ ͏ ͏

Thật ra thì yêu cầu của cái Bát Hoang Độc Tôn Vạn Vật Thiết Cát này rất thấp, nhưng phương thức sử dụng lại cực kỳ đặc thù, không đúng người thì vĩnh viễn cũng không được, đúng người, thì Nhị giai cũng được. ͏ ͏ ͏

Trước mắt, toàn bộ Ngự Linh Tông chỉ có Tây Môn Xuy Hỏa biết. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Giang Tả nói với Tây Môn Xuy Hỏa: ͏ ͏ ͏

- Đưa nó cho tôi. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa không cự tuyệt, mà nhắc nhở: ͏ ͏ ͏

- Cái pháp bảo này tương đối đặc thù, khả năng đạo hữu không dùng... ͏ ͏ ͏

Tây Môn còn chưa nói hết lời, hắn ta đã sửng sốt. ͏ ͏ ͏

Vốn là một quả cầu nhỏ, rơi vào trong tay Giang Tả, lập tức biến thành một bộ khôi giáp to lớn, khôi giáp đang không ngừng bao trùm Vịnh Tê. ͏ ͏ ͏

- Làm sao có thể? ͏ ͏ ͏

Thật ra thì đối với Tây Môn Xuy Hỏa mà nói, hắn ta cũng có thể bao trùm một chút xíu, sau đó nghĩ biện pháp cắt, muốn bao trùm rộng như vậy, thì phải học được hoàn toàn Bát Hoang Độc Tôn Vạn Vật Thiết Cát. ͏ ͏ ͏

Lúc này tim Tây Môn Xuy Hỏa đập bịch bịch. ͏ ͏ ͏

Hắn ta còn nhớ, hoàn toàn học được phương pháp sử dụng sẽ như thế nào. ͏ ͏ ͏

Cắt vạn vật, mọi loại linh thú, gọt huyết nhục xương cốt, đều không ngoại lệ. ͏ ͏ ͏

Hắn ta nhìn Giang Tả, mong đợi hắn xuất thủ. ͏ ͏ ͏

Lúc này Vịnh Tê cũng cả kinh nói: ͏ ͏ ͏

- Nhân loại, ngươi muốn làm gì, ta cho ngươi biết ta có chủ nhân, nếu ngươi tổn thương ta, ngươi sẽ hối hận. Hai chủ nhân của ta cực kỳ lợi hại, toàn bộ giới tu luyện chỉ có ba người bọn họ là mạnh nhất. Ngươi làm gì? Ngươi chớ làm loạn. Ta rất hung dữ. ͏ ͏ ͏

Lúc này Vịnh Tê cảm giác, cái pháp bảo này có thể là Đạo Khí thật, nó cảm thấy đau đớn, đây không phải là chuyện pháp bảo phổ thông có thể làm được. ͏ ͏ ͏

Má ơi, sớm biết nó đã không ra, từ lúc nào mà một tên Nhị giai ở bên ngoài đã nguy hiểm như vậy? ͏ ͏ ͏

Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, đột nhiên nó muốn trở về. ͏ ͏ ͏

- Nghiệt súc, ngươi buông ta ra, súc vật, có bản lãnh đơn đấu, súc vật... ͏ ͏ ͏

Giang Tả cau mày: ͏ ͏ ͏

- Ngươi ồn quá, ta đang nghĩ cắt đầu lưỡi ngươi. ͏ ͏ ͏

- Súc vật, ta cho ngươi biết, chủ nhân ta cái thế vô địch, ta... hống hống hống rống. ͏ ͏ ͏

Thời điểm Vịnh Tê còn chưa nói hết, Vạn Vật Thiết Cát đã hoàn toàn bao vây Vịnh Tê, sau đó Giang Tả vung tay lên, trực tiếp cắt lấy đầu lưỡi Vịnh Tê. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Linh Lung nhìn Vịnh Tê gào thét thê thảm, cùng với đầu lưỡi to lớn bên cạnh thì lạnh run, sau đó trốn ra sau lưng Tây Môn Xuy Hỏa. ͏ ͏ ͏

Dưới cái nhìn của cô, Phá Hiểu càng ngày càng giống Ác Ma. ͏ ͏ ͏

Ngay cả Thủy Kỳ Lân ở bên cạnh cũng trốn sau lưng Tây Môn Linh Lung. ͏ ͏ ͏

Nó rất vui mừng đối phương không thích ăn Kỳ Lân, nếu không người thứ nhất xui xẻo khả năng chính là nó. ͏ ͏ ͏

Lại thêm một khắc tinh, đối với giới linh thú mà nói, đây là một tin không tốt. ͏ ͏ ͏

Bởi vì muốn an ổn, chỉ có thể dựa vào thịt của mình không thể ăn. ͏ ͏ ͏

Nhưng bọn nó cũng không biết thịt mình ăn ngon hay không. ͏ ͏ ͏

Bây giờ Thủy Kỳ Lân chỉ có thể hy vọng tên Phá Hiểu này tu luyện chậm một chút, như vậy có thể chậm làm hại giới linh thú. ͏ ͏ ͏

Nhưng chuyện này không thực tế, lúc này mới qua bao lâu, từ 1.1 đã trực tiếp lên Nhị giai, một tên Nhị giai lật đỗ Ngũ giai. ͏ ͏ ͏

Bị hắn để mắt tới, thật sự là tuyệt vọng. ͏ ͏ ͏

Không bằng cầm thú mà. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa nhìn đầu lưỡi còn đang nhảy nhót, quả quyết lấy đồ ra thu nó lại. ͏ ͏ ͏

Mùi vị đầu lưỡi cũng không tệ. ͏ ͏ ͏

Chương 381

Sau đó Tây Môn Xuy Hỏa lại ngạc nhiên nhìn Phá Hiểu, ngay từ đầu hắn ta đã biết Phá Hiểu không tầm thường, nhưng không nghĩ đến lại không tầm thường đến như thế, chuyện này đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn. ͏ ͏ ͏

Thiếu nữ Ma Pháp Sư ở một bên cũng hoàn toàn ngây ngô, toàn bộ quá trình cô đều cảm thấy tu sĩ này đang tìm chết, nghĩ tu sĩ này hữu dũng vô mưu, nghĩ sớm muộn gì hắn cũng phải chết. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà cô đã sai toàn bộ. ͏ ͏ ͏

Bất kể xảy ra chuyện gì, cũng không thoát khỏi sự khống chế của đối phương. ͏ ͏ ͏

- Nhân loại, ngươi dám to gan, ngươi dám to gan... ͏ ͏ ͏

Thanh âm Vịnh Tê lại vang lên trong đầu tất cả mọi người một lần nữa. ͏ ͏ ͏

Chẳng qua là nó còn chưa nói hết, Giang Tả đã lạnh giọng mở miệng: ͏ ͏ ͏

- Tiếp tục làm ồn nữa, ta cắt đầu ngươi. ͏ ͏ ͏

Vịnh Tê lập tức im miệng. ͏ ͏ ͏

Nó cảm giác nửa đời sau của nó, khả năng còn thê thảm hơn so với nửa đời trước. ͏ ͏ ͏

Còn không bằng ngoan ngoãn chờ đợi ở bên trong, ít nhất sẽ không bị bắt nạt như vậy. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng Vịnh Tê hỏi: ͏ ͏ ͏

- Ngươi thật sự là Nhị giai sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả đi dạo xung quanh Vịnh Tê, thuận miệng nói: ͏ ͏ ͏

- Ừm, mấy ngày trước mới thăng lên 2.1. Đúng rồi, thịt chỗ nào trên người ngươi ăn ngon nhất? ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vịnh Tê lựa chọn im lặng. ͏ ͏ ͏

Thật ra thì chỉ cần Bát Hoang Độc Tôn Vạn Vật Thiết Cát, có thể bao trùm một con linh thú, gần như có thể quyết định sinh tử của nó, Thất giai trở xuống tuyệt không có ngoại lệ. ͏ ͏ ͏

Mà cái thần khí này, thần thì thần thật, nó gần như đều hữu hiệu với các loại đồ vật, duy chỉ có người là vô hiệu. ͏ ͏ ͏

Cũng không biết ban đầu người kia nghĩ như thế nào. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng đừng nghĩ thần khí này có thể uy hiếp linh thú cao cấp, thật ra thì nó rất gân gà, bởi vì phương pháp sử dụng rất khó khăn. ͏ ͏ ͏

Dưới cái nhìn của Giang Tả, khẳng định Tây Môn Xuy Hỏa chỉ có thể bao trùm linh thú Nhị giai mà thôi. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà lấy tu vi của hắn ta, không cần phải dùng loại biện pháp này giải quyết linh thú Nhị giai. ͏ ͏ ͏

Cho nên khả năng dùng cái này đối địch rất ít. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa cái này cần vật thể bất động mới có thể bao trùm, nói trắng ra, đây chính là dao thái thịt thích hợp. ͏ ͏ ͏

Khẳng định không có người thứ hai có thể dùng giống như Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng Tây Môn Xuy Hỏa có thể dùng nó len lén cắt thịt, cắt xong thì bỏ chạy. ͏ ͏ ͏

Như vậy cũng đủ để hắn ta ăn được rất nhiều thịt ở Ngự Linh Tông. ͏ ͏ ͏

Vịnh Tê không lên tiếng, Giang Tả cũng không để ý. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương nói với Giang Tả: ͏ ͏ ͏

- Đạo hữu, con Vịnh Tê này có chủ nhân, có cần kiêng dè hay không? ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa liền nói: ͏ ͏ ͏

- Phá Hiểu đạo hữu cứ cắt thịt đi, nếu xảy ra chuyện như vậy thì chạy trốn. Tránh đêm dài lắm mộng. ͏ ͏ ͏

Giang Tả tiện tay rạch một cái, sau đó hai khối thịt lớn bị cắt ra. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa cất thịt đi, lần này đã viên mãn, có chạy cũng không tiếc nuối. ͏ ͏ ͏

Cắt hai khối thịt, Vịnh Tê không có phản ứng gì, ừ, nó đã thành thói quen. ͏ ͏ ͏

Cắt thịt mà thôi, chuyện nhỏ mà. ͏ ͏ ͏

Đột nhiên nó cảm giác, kiếp trước sống vẫn tốt hơn, mặc dù không có tự do, nhưng không ai quản nó, thể xác và tinh thần đều khỏe mạnh. ͏ ͏ ͏

Bây giờ thì không giống rồi, đầu lưỡi không còn, còn bị cắt thịt, không biết phía sau còn có cái gì. ͏ ͏ ͏

Lúc này Vịnh Tê hướng về phía Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Có phải ngươi họ Tần hay không? Ta bình sinh đã cảm thấy họ Tần không phải thứ gì tốt. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhảy lên trên người Vịnh Tê nói: ͏ ͏ ͏

- Họ Giang. ͏ ͏ ͏

- Vậy à, hoá ra họ Giang cũng không phải thứ gì tốt. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn Vịnh Tê, hình như con linh thú này thật không sợ chết. ͏ ͏ ͏

Giang Tả lên trên đầu nó nói: ͏ ͏ ͏

- Ngươi từ trong cái động phủ đột nhiên xuất hiện đi ra à? ͏ ͏ ͏

- Dựa vào cái gì nói cho ngươi biết? Nói cho ngươi biết ngươi sẽ để cho ta đi sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhàn nhạt nói: ͏ ͏ ͏

- Ngươi có biết mỗi miếng thịt trên người ngươi, ta muốn cắt là có thể cắt không, nhớ kỹ, là mỗi một miếng thịt đó. ͏ ͏ ͏

- Súc vật, họ Giang so với họ Tần càng không phải thứ gì tốt. ͏ ͏ ͏

Vịnh Tê nghĩ đến cái gì, vô cùng kích động. ͏ ͏ ͏

- Dựa vào sức khôi phục của ngươi, không bao lâu sẽ lại mọc ra. ͏ ͏ ͏

Giang Tả thuận miệng nói. ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nó chắc chắn, người này không bằng cầm thú. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng Vịnh Tê nói: ͏ ͏ ͏

- Ta chính là từ nơi đó đi ra, đó là ta địa phương chủ nhân bế quan. ͏ ͏ ͏

- Bọn họ xuất quan sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏

- Sớm đã xuất quan, chẳng qua là không có trở lại nữa. ͏ ͏ ͏

- Bọn họ tên là gì? ͏ ͏ ͏

- Không biết, ta chỉ biết bọn họ họ Tần, người thứ ba không biết họ gì, nhưng hắn cũng giống như ngươi, đều không phải thứ gì tốt. ͏ ͏ ͏

Giang Tả do dự một chút nói: ͏ ͏ ͏

- Ngươi rất quen thuộc bên trong sao? Dẫn ta đi vào. Nếu không ta sẽ bởi vì câu nói lúc trước, cắt đầu ngươi. ͏ ͏ ͏

- Như vậy cũng không thể là bây giờ, ít nhất phải chờ đến tối mai. ͏ ͏ ͏

- Tại sao? ͏ ͏ ͏

- Bởi vì trời tối, con đường thật mới mở ra. ͏ ͏ ͏

Nếu như vậy, Giang Tả không còn gì để nói. ͏ ͏ ͏

Vậy thì chờ một ngày. ͏ ͏ ͏

Chương 382

Thời điểm Giang Tả đi xuống, hắn thấy một thiếu nữ Ma Pháp Sư đang hứng máu ở vết thương Vịnh Tê. ͏ ͏ ͏

Thấy Giang Tả nghi ngờ, Tây Môn Xuy Hỏa nói: ͏ ͏ ͏

- Người tôi mời người tới giúp đỡ, muốn máu thịt linh thú Ngũ giai, hình như là làm thân thể cho Nguyên tố. ͏ ͏ ͏

Giang Tả gật đầu, cũng không để ý, dù sao đó cũng không phải là máu của hắn. ͏ ͏ ͏

Lúc này Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏

- Chung Dịch Dương có thể nấu thịt Ngũ giai không? ͏ ͏ ͏

Cuối cùng Chung Dịch Dương vẫn run chân ngồi dưới đất, nghe thấy câu hỏi của Giang Tả, liền mở miệng nói: ͏ ͏ ͏

- Vấn đề không lớn, tôi mang khá nhiều đồ tốt, chắc lúc nấu sẽ thuận lợi, vấn đề duy nhất là cắt thịt. Dựa vào thực lực hiện tại của tôi, dưới tình huống không có vũ khí sắc bén, không cắt được loại thịt đó. ͏ ͏ ͏

- Cắt thịt cứ giao cho tôi, cần phải cắt thế nào? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói. ͏ ͏ ͏

Dưới sự yêu cầu của Chung Dịch Dương, Giang Tả lợi dụng Vạn Vật Thiết Cát thái thịt rất tốt. ͏ ͏ ͏

Đao pháp của Giang Tả mạnh hơn Chung Dịch Dương vô số lần, đương nhiên sẽ không có bất cứ vấn đề gì. ͏ ͏ ͏

Sau đó Chung Dịch Dương đi chuẩn bị ngay. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa thì đến bên cạnh Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Đạo hữu muốn đi động phủ nào? ͏ ͏ ͏

Giang Tả không trả lời, mà chỉ nói: ͏ ͏ ͏

- Cần mượn Đạo Khí của cậu dùng một chút. ͏ ͏ ͏

Nhắc đến Bát Hoang Độc Tôn Vạn Vật Thiết Cát, Tây Môn Xuy Hỏa liền hiếu kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Làm sao đạo hữu biết phương pháp sử dụng? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn Tây Môn Xuy Hỏa một cái nói: ͏ ͏ ͏

- Loại đạo khí này không phải là liếc mắt nhìn cũng biết sao? ͏ ͏ ͏

Đúng là Giang Tả liếc mắt nhìn cũng biết, kiếp trước hắn chỉ liếc mắt một cái, đã muốn dùng gì được nấy. ͏ ͏ ͏

Đáng tiếc hắn có đao pháp độc đáo do mình sáng tạo, nên không cần cái này. ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa lại thở dài, quả nhiên, trong thời gian ngắn không có khả năng ưu tú như Phá Hiểu. ͏ ͏ ͏

Cho Giang Tả mượn thần khí, tự nhiên Tây Môn Xuy Hỏa không nghĩ gì, dù sao vật này cũng không phải trân quý như vậy. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tây Môn Xuy Hỏa hỏi: ͏ ͏ ͏

- Đạo hữu định dùng Bát Hoang Độc Tôn Vạn Vật Thiết Cát tới khống chế Vịnh Tê, sau đó đi vào sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả gật đầu, chuyện này là đương nhiên, thực lực Vịnh Tê mạnh như nào, hơn nữa nó từ bên trong đi ra, khẳng định biết đường. ͏ ͏ ͏

Về phần truyền thừa hoặc là bảo vật, Giang Tả không thèm để ý, chỉ cần tùy thời bảo vệ tốt Tô Kỳ là được. ͏ ͏ ͏

Thuận tiện đi vào đi dạo một chút cũng tốt, dù sao kiếp trước hắn cũng không có tới đây. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa do dự một chút, hỏi: ͏ ͏ ͏

- Vậy đạo hữu có thể dẫn chúng tôi cùng nhau đi vào hay không? ͏ ͏ ͏

Lúc đầu ăn thịt là chuyện quan trọng nhất, nhưng Vịnh Tê đã bị bắt, như vậy hiện tại chuyện quan trọng thứ hai, dĩ nhiên là đi động phủ viễn cổ đó lăn lộn lấy chút kinh nghiệm. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cũng không có cự tuyệt, dù sao nơi này còn có một tủ đựng. ͏ ͏ ͏

Nói xong chuyện này, tên ma pháp sư kia cũng tới đây, cô ta nói với Giang Tả: ͏ ͏ ͏

- Anh cũng là Ma Pháp Sư sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả không trả lời, vấn đề này không cần nói. ͏ ͏ ͏

Nữ Ma Pháp Sư kia lại nói: ͏ ͏ ͏

- Ngọn lửa vừa rồi, là Hỏa Nguyên tố à ? ͏ ͏ ͏

Giang Tả liếc cô một cái nói: ͏ ͏ ͏

- Cô cũng nhìn ra rồi, tại sao phải hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy? ͏ ͏ ͏

Thời điểm nữ Ma Pháp Sư nghe được câu trả lời nói của Giang Tả liền ngơ ngác, cô luôn cảm giác có phải đầu óc người này bị bệnh hay không. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa ở bên cạnh lại không bất ngờ, hắn ta cảm thấy đây không phải tật xấu. ͏ ͏ ͏

Mà Tây Môn Linh Lung đang giúp Chung Dịch Dương, lại mở miệng hỏi Chung Dịch Dương: ͏ ͏ ͏

- Mọi người không cảm thấy cái người Phá Hiểu đó đặc biệt xấu sao? Hơn nữa anh ta không biết nói chuyện chút nào. ͏ ͏ ͏

- Cô không cảm thấy ca ca của cô cũng rất biến thái sao? ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương cúi đầu chuẩn bị đồ vật. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Linh Lung nói: ͏ ͏ ͏

- Không có, từ lúc ca ca tôi đến, tôi phát hiện mình nhàn hạ hơn rất nhiều. Thế nhưng anh ấy ngày ngày chạy ra ngoài chơi không biết thế nào là chăm sóc em gái cả, đáng đời anh ấy độc thân. ͏ ͏ ͏

Mặt Chung Dịch Dương xạm lại, Tây Môn Xuy Hỏa độc thân, khẳng định không có bất cứ quan hệ nào với việc không biết chăm sóc em gái. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng Tây Môn Linh Lung cũng nói đúng một phần, nói chuyện với Giang Tả, gần như là không thể. ͏ ͏ ͏

Giống như vị nữ Ma Pháp Sư này, cô đã hoàn toàn mất đi hứng thú nói chuyện phiếm với Giang Tả, thứ người như vậy tuyệt đối độc thân cả đời. ͏ ͏ ͏

Sau một hồi lâu, Chung Dịch Dương đã chuẩn bị xong đồ ăn ngon. ͏ ͏ ͏

Bắt đầu từ tối hôm qua, hiện tại bầu trời đã hơi sáng tỏ, nói rõ Chung Dịch Dương tốn thời gian nửa buổi tối để nấu bữa cơm. ͏ ͏ ͏

Linh thú Ngũ giai, nhất là Vịnh Tê có da đặc biệt dầy, nên làm vô cùng tốn sức. ͏ ͏ ͏

Thời điểm Giang Tả đi qua, chỉ nhìn thấy có thịt nướng với canh thịt thơm ngon. ͏ ͏ ͏

Chương 383

Chung Dịch Dương nhún vai: ͏ ͏ ͏

- Năng lực của tôi có hạn, không cách nào dùng thịt linh thú Ngũ giai làm ra tiên yến, cho nên những thứ này hầu như không có trợ giúp đối với tu vi, nếu có cũng không rõ ràng. ͏ ͏ ͏

Giang Tả liếc mắt nhìn, quả thật là như thế, thậm chí còn không bằng nguyên liệu linh thú Nhị giai nấu ăn. ͏ ͏ ͏

Nguyên nhân rất đơn giản, toàn bộ linh khí không phải là tiêu tan, thì chính là bị bỏ đi, như vậy Chung Dịch Dương mới có thể nấu bình thường. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng Giang Tả không thèm để ý, chỉ cần mùi vị ngon là được, hắn không cần tới hiệu quả. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả liền ngồi xuống bắt đầu thử. ͏ ͏ ͏

Hắn gắp lên một miếng thịt, sau đó bỏ vào trong miệng. ͏ ͏ ͏

Nhai mấy cái, ừm, không thể nói rõ là mùi vị gì, nhưng Giang Tả cảm giác ăn cực ngon. ͏ ͏ ͏

Sau khi ăn mấy miếng, hắn liền nhớ tới thịt Đa Linh Khuyển, nói thật, cảm giác thịt Đa Linh Khuyển cũng không ăn ngon như vậy. ͏ ͏ ͏

Chẳng qua là ý niệm này vừa xuất hiện, Giang Tả đã đè nó xuống. ͏ ͏ ͏

Bởi vì hắn có mới nới cũ. ͏ ͏ ͏

Nếu như để Tô Kỳ biết chuyện này, hắn sẽ bị trêu chọc. ͏ ͏ ͏

Nói đến Tô Kỳ, Giang Tả cảm thấy, ngày nào đó phải để cô ấy tới nếm thử một chút, nhưng phải chờ ngày nào đó hắn chán ăn lại cho Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Tuy thực lực Chung Dịch Dương hơi kém, nhưng tài nấu ăn không tệ. ͏ ͏ ͏

Ừm, có thể bắt lại, à, sai, có thể thường xuyên giúp nấu ăn. ͏ ͏ ͏

Lúc này Tây Môn Linh Lung cũng kinh hô: ͏ ͏ ͏

- Oa, ăn thật ngon, tôi lớn như vậy rồi còn chưa ăn qua đồ ăn ngon như vậy. ͏ ͏ ͏

Nữ Ma Pháp Sư cũng sửng sốt, vật cô muốn đã tới tay, vốn dự định rời đi. ͏ ͏ ͏

Nhưng bây giờ có chút không nỡ bỏ, hay là đợi thêm chút nữa rồi đi. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương nói: ͏ ͏ ͏

- Thật ra thì thịt Đa Linh Khuyển cũng rất tốt, cô có thể về thử một chút. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Linh Lung căm tức nhìn Chung Dịch Dương: ͏ ͏ ͏

- Không cho phép anh đánh chủ ý lên Kỳ Kỳ. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương nhún vai, hắn ta không điên, nào dám chọc đại tiểu thư Ngự Linh Tông. ͏ ͏ ͏

Mặt Tây Môn Xuy Hỏa cũng đầy thỏa mãn: ͏ ͏ ͏

- Giá trị, ăn thêm mấy bữa nữa thì càng tốt. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương nói: ͏ ͏ ͏

- Số thịt còn lại có thể làm được hai ba bữa nữa, mấy ngày nay đều có thể ăn một bữa. Hơn nữa không cần chờ thời gian dài, nó hồi phục rất nhanh. ͏ ͏ ͏

Nghe được tin tức này, tất cả mọi người đều vui vẻ. ͏ ͏ ͏

Lúc này Giang Tả nhìn về phía Vịnh Tê, đột nhiên nói: ͏ ͏ ͏

- Không cần giả bộ, bây giờ ngươi đã có thể tự do hoạt động. Nếu như ngươi có suy nghĩ gì lệch lạc, ta không ngại lại cắt xuống ít đồ đâu. ͏ ͏ ͏

Vịnh Tê lập tức nhảy cỡn lên: ͏ ͏ ͏

- Nhân loại, có dám nói rõ họ tên hay không, ta muốn ngày đêm không nghỉ nguyền rủa ngươi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả lười để ý đến nó, làm đồ ăn mà một chút tự giác của đồ ăn cũng không có. ͏ ͏ ͏

Nếu không phải lo lắng nó bị tuyệt chủng, bây giờ Giang Tả liền muốn giết nó. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương hỏi: ͏ ͏ ͏

- Phá Hiểu đạo hữu, không cần phải đề phòng một chút sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Nếu nó dám làm ra động tác gì, tôi sẽ trực tiếp giết nó, như vậy không cần phải suy nghĩ làm sao khiến nó sinh sôi đời sau, tránh tuyệt chủng nữa. ͏ ͏ ͏

Nếu như Giang Tả không có đoán sai mà nói, trên đời này còn rất ít Vịnh Tê tồn tại, thậm chí có thể nó là con cuối cùng. ͏ ͏ ͏

Lúc này Vịnh Tê cũng không dám lộn xộn nữa, nhưng vẫn công khai truyền âm nói: ͏ ͏ ͏

- Ta không trốn, thế nhưng ngươi phải để ta làm xong chuyện lúc trước, nếu không ngươi chính là Giang súc vật. ͏ ͏ ͏

Ánh mắt Giang Tả trở nên lạnh lẽo, cái thức ăn này, cậy mình là đồ ăn ngon, khá có niềm tin. ͏ ͏ ͏

Thực sự cho rằng mình không dễ dàng chết đi sao. ͏ ͏ ͏

Vịnh Tê thấy ánh mắt Giang Tả, cả người run lên, ánh mắt này khiến tim nó vẫn còn sợ hãi. ͏ ͏ ͏

Giang súc vật với họ Tần đều không dễ chọc. ͏ ͏ ͏

- Còn dám nói lung tung, khâu miệng ngươi lại, cắt mũi, móc mắt, xẻo tai ngươi. Lại để cho ngươi làm linh thú thái giám. ͏ ͏ ͏

Giọng nói Giang Tả rất uy nghiêm, không hề giống nói đùa. ͏ ͏ ͏

Nếu không phải con này ăn khá ngon, Giang Tả đã cắt nó thành mảnh nhỏ. ͏ ͏ ͏

Vịnh Tê lại run rẩy, hỏi tiếp: ͏ ͏ ͏

- Họ Giang, ngươi có đạo lữ không? Ta có thể thăm hỏi... ͏ ͏ ͏

Vịnh Tê còn chưa nói hết lời, trong nháy mắt một cỗ sát ý vô tận bao phủ lên mọi người, cảm giác lạnh thấu xương khiến cho con bò cái nằm trên đất cũng không tự chủ được run rẩy. ͏ ͏ ͏

Tiếp theo Vạn Vật Thiết Cát trên người Vịnh Tê chuyển động. ͏ ͏ ͏

Lưỡi dao sắc bén xẹt qua toàn thân Vịnh Tê, tất cả da thịt nó bị cắt mở, miệng cũng bị cắt nhỏ, ánh mắt hoa đi, cả khuôn mặt bị cắt bằng. ͏ ͏ ͏

Tiếp theo tất cả mọi thứ trên người nó bị cắt cụt, tứ chi, cái đuôi, lỗ tai vân vân, chỉ cần trồi lên, đều không ngoại lệ. ͏ ͏ ͏

Sau một khắc Giang Tả xuất hiện ở bên cạnh nó, vô tận sát ý bao phủ lên người Vịnh Tê, sau đó phát ra âm thanh lạnh như băng: ͏ ͏ ͏

- Còn dám nói thêm một chữ, ta sẽ cho ngươi biết, cái gì là tàn nhẫn. ͏ ͏ ͏

Chương 384

Vịnh Tê cảm thụ được vô tận sát ý, liền có một loại ảo giác ngước nhìn tiền bối. ͏ ͏ ͏

Nội tâm nó đã sợ hãi, nó cảm giác mình chỉ cách cái chết một chữ. ͏ ͏ ͏

Nó tạm thời không dám nói lời nào. ͏ ͏ ͏

Thân thể đau đớn, càng khiến nó sợ hãi, tên họ Giang này, thật sự muốn giết nó. ͏ ͏ ͏

Không phải chỉ là đạo lữ song tu thôi sao, không bao giờ nói nữa. ͏ ͏ ͏

Nó thật sự không dám... nói nữa, trong nháy mắt vừa rồi, lòng nó vẫn còn sợ hãi. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Linh Lung ở bên cạnh trốn ra sau lưng Tây Môn Xuy Hỏa, cả người cũng có chút lạnh. ͏ ͏ ͏

- Hộ thê cuồng ma sao? ͏ ͏ ͏

Tây Môn Linh Lung núp ở phía sau nhỏ giọng nói. ͏ ͏ ͏

Vừa rồi Vịnh Tê nhiều lần mắng súc vật, Phá Hiểu cũng chỉ cắt đầu lưỡi nó mà thôi, bây giờ Vịnh Tê vừa mới nói xấu nửa câu đạo lữ song tu của hắn. ͏ ͏ ͏

Đã bị trực tiếp cắt thành heo nái, đây là thù hận lớn như nào. ͏ ͏ ͏

Tâm thần những người khác cũng rung động, cỗ sát khí vừa rồi, thực sự làm cho người ta run rẩy, hiện tại bọn họ phát hiện, hoá ra Phá Hiểu tức giận, vô cùng đáng sợ. ͏ ͏ ͏

Nhưng bọn họ biết một chuyện, nói cái gì cũng được, nhưng đừng kéo lên trên người đạo lữ của hắn. ͏ ͏ ͏

Sau khi Tây Môn Xuy Hỏa rung động lại vui vẻ, hắn ta lập tức đi qua nhặt thịt, những miếng thịt này đủ ăn rất lâu. ͏ ͏ ͏

Không chừng có thể ăn mấy tháng. ͏ ͏ ͏

Nữ Ma Pháp Sư cũng đi qua nhặt thịt, gom máu. ͏ ͏ ͏

Phá Hiểu giận dữ, khó nói là tốt hay xấu. ͏ ͏ ͏

Ít nhất mọi người đều hài lòng. ͏ ͏ ͏

Lúc này Tây Môn Linh Lung hỏi Chung Dịch Dương: ͏ ͏ ͏

- Phá Hiểu đã kết hôn rồi sao? ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương lắc đầu, hắn ta thật sự không biết chuyện này, không ai biết Phá Hiểu đã kết hôn hay chưa. ͏ ͏ ͏

Nhưng nếu Phá Hiểu đã thật sự kết hôn, thì bảo vệ vợ là đúng. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả trở về tiếp tục ăn, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. ͏ ͏ ͏

Dù sao cũng không có thứ gì có thể quấy rầy hắn. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương hỏi: ͏ ͏ ͏

- Phá Hiểu đạo hữu, bây giờ Vịnh Tê bị cắt thành như vậy, một ngày có thể khôi phục không? ͏ ͏ ͏

- Khiến nó hao hết sạch huyết khí dư thừa, khôi phục tứ chi trước là được. ͏ ͏ ͏

Giang Tả bình tĩnh mở miệng nói. ͏ ͏ ͏

Vịnh Tê ở trên mặt đất nghe thấy câu này, liền run rẩy một cái. ͏ ͏ ͏

Hao hết huyết khí? ͏ ͏ ͏

Vậy bao lâu nó mới có thể gieo giống? ͏ ͏ ͏

Họ Tần cũng không ác như họ Giang, nói cuộc sống tốt đẹp đâu rồi? ͏ ͏ ͏

Không lâu sau trời sáng, Giang Tả nhìn mặt trời trở nên chói mắt, sau đó đem mê vụ: ͏ ͏ ͏

- Cái động phủ kia hôm nay mở ra, hay là ngày mai mở ra? ͏ ͏ ͏

- Hôm nay, nhưng không biết thời gian cụ thể, có lẽ là tối nay, không phải Vịnh Tê đã nói, tối nay sẽ xuất hiện cửa vào sao. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa nói. ͏ ͏ ͏

- Không giống như mọi người nghĩ đâu, đúng là tối nay cửa vào sẽ mở ra, nhưng cửa vào giả sẽ mở ra trước một đoạn thời gian. ͏ ͏ ͏

Lúc này Vịnh Tê lại mở miệng. ͏ ͏ ͏

Nó đang kiểm tra, xem hiện tại mình có thể nói chuyện hay không. ͏ ͏ ͏

Lời nói giá trị như này, coi như không tuân theo quy định, cũng sẽ không phải chịu một kích trí mạng. ͏ ͏ ͏

Quả nhiên, Giang Tả không trách cứ gì, hỏi: ͏ ͏ ͏

- Nói cụ thể. ͏ ͏ ͏

- Động phủ là trụ sở của chủ nhân nhà ta, mặc dù chỉ ở một thời gian ngắn, nhưng không thể khinh thường. Bọn họ thiết kế hai con đường ở đây, một cái là giả, một cái là thật. Chỉ cần động phủ vận chuyển bình thường, những cửa vào này mở ra có chu kỳ, hôm nay chính là chu kỳ mới. Mà cửa vào giả vận hành trước, cho nên nó sẽ xuất hiện trước, cửa thật không hiện ra trước, nhưng nó thật sự tồn tại. ͏ ͏ ͏

Nghe Vịnh Tê giải thích xong, Giang Tả cau mày, hắn không biết Tô Kỳ sẽ đi cửa nào. ͏ ͏ ͏

Lúc này Tây Môn Xuy Hỏa hỏi: ͏ ͏ ͏

- Vậy đi vào cửa giả sẽ gặp nguy hiểm sao? ͏ ͏ ͏

Phải biết, người trong tông môn bọn họ cũng đi qua, nếu như có nguy hiểm to lớn, nói cái gì thì hắn ta cũng phải báo cho những người đó biết. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa khó tránh khỏi bên trong đồng đạo, có một ít bạn tốt, cũng phải nhắc nhở. ͏ ͏ ͏

Lúc này Vịnh Tê xen vào một tiếng, vô cùng khinh thường nói: ͏ ͏ ͏

- Nhân loại ngu xuẩn, ngươi quá khinh thường sự độ lượng của chủ nhân nhà ta, cửa vào thật dẫn tới chỗ bọn họ ở. Còn cái gọi là cửa giả, thì đi thông vào tiểu viện, bên trong có linh dược, có pháp bảo, có một ít công pháp bình thường, nhưng không có bất kỳ nguy hiểm gì. Hiểu không? Nhân loại. Mặc dù tên họ Tần chẳng ra gì, nhưng hắn căn bản khinh thường bày ra cạm bẫy ở nhà của mình. Cây cao bóng cả, bản thân hắn chính là tồn tại vĩ đại nhất, cũng là nguy cơ khó giải nhất. Đã cảm nhận được sự quyết đoán vô biên của chủ nhân nhà ta chưa? Nhân loại ngu xuẩn. ͏ ͏ ͏

Nếu không phải thời đại khác nhau, Giang Tả đều cảm thấy lời nói này đang nói hắn. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cảm thấy vận may tên họ Tần này thật tốt, không sinh cùng một thời đại với hắn, nếu không, ha ha. ͏ ͏ ͏

Thật ra thì đám người Tây Môn Linh Lung cũng rất tò mò, tại sao Vịnh Tê lại có sức sống như vậy, tối hôm qua còn thoi thóp, sáng nay đã bắt đầu trổ tài miệng lưỡi. ͏ ͏ ͏

Chương 385

Nó không sợ đau đầu lưỡi sao, được rồi, đầu lưỡi nó đã không còn. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng khiến cho bọn họ kỳ quái hơn, chính là cái động phủ đó, không có bất kỳ nguy hiểm nào. ͏ ͏ ͏

Lúc này Chung Dịch Dương hỏi: ͏ ͏ ͏

- Vậy không phải đi vào cửa giả là chúng ta kiếm bộn sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏

- Ngươi biết trong cửa thật có cái gì không? Một con Vịnh Tê khác ư? ͏ ͏ ͏

- Không có. ͏ ͏ ͏

Vịnh Tê không chần chờ chút nào nói: ͏ ͏ ͏

- Không thể nào còn nữa, nếu như còn, chắc chắn tính tình ta sẽ không thay đổi như vậy, bởi vì ta là đồ ăn ngon, nên tên họ Tần không chịu giết chết ta, họ Giang cũng hạ thủ lưu tình. Đây chính là ưu thế lớn nhất của con Vịnh Tê cuối cùng. ͏ ͏ ͏

Mọi người: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đừng nói đám người Tây Môn Xuy Hỏa, ngay cả Giang Tả cũng không biết nói gì với con linh thú này, lời như vậy mà cũng tự hào nói ra được. ͏ ͏ ͏

Quả thật da mặt rất dầy. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng nó nói cũng thật. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa hỏi Giang Tả: ͏ ͏ ͏

- Chúng ta đi vào cửa nào? ͏ ͏ ͏

Thấy Giang Tả mang theo mê vụ, hắn ta vô cùng ngạc nhiên, nếu như không phải đã nhìn thấy, hắn ta còn không biết người này chính là Phá Hiểu. ͏ ͏ ͏

Còn tưởng rằng tiền bối ở đâu ra, thế nhưng lấy tư thái của Giang Tả, muốn giả bộ tiền bối, hoàn toàn không có vấn đề. ͏ ͏ ͏

Đi cửa nào? ͏ ͏ ͏

Nếu như Giang Tả không có đoán sai, Tô Kỳ sẽ đi vào cửa giả, mà thật ra thì cửa giả chính là bên ngoài động phủ, bản thân nơi đó không có nguy hiểm, nhưng có nguy hiểm đến từ tu sĩ. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa, Vịnh Tê nói chuyện khó phân biệt thật giả, Giang Tả vẫn muốn chắc chắn tình trạng bên trong trước một chút. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, hắn đã có hứng thú, thì tự nhiên phải đi vào cửa thật. ͏ ͏ ͏

Sau đó hắn mở miệng nói: ͏ ͏ ͏

- Tôi muốn tiến vào cửa giả nhìn một chút, sau đó mới đi vào động phủ quan sát. ͏ ͏ ͏

Không ai có dị nghị đối với quyết định của Giang Tả, lúc này nữ Ma Pháp Sư hỏi: ͏ ͏ ͏

- Vậy phải đi vào thế nào? Chúng ta mang theo Vịnh Tê, mục tiêu rất rõ ràng, sẽ không bị nhằm vào chứ? ͏ ͏ ͏

Tây Môn Xuy Hỏa nói: ͏ ͏ ͏

- Lỵ Nhã Tiên Tử không cần lo lắng, cô quên chúng tôi là tông môn gì rồi sao? Ngự Linh Tông, Vịnh Tê cũng là linh thú, chúng tôi mang theo nó không có bất cứ vấn đề gì, hơn nữa cũng không ai nhận ra nó là Vịnh Tê. ͏ ͏ ͏

Lỵ Nhã cau mày, cô là Ma Pháp Sư, không phải là tiên tử. ͏ ͏ ͏

Còn nữa, cô cảm thấy con linh thú kia bị cắt thành như vậy, cho nên mới bị người ta chú ý. ͏ ͏ ͏

Mỗi người đều có thể nhìn ra nó bị cắt? ͏ ͏ ͏

Người này thiếu gân sao? ͏ ͏ ͏

Cuối cùng Lỵ Nhã vẫn chỉ vào Vịnh Tê nói: ͏ ͏ ͏

- Anh không cảm thấy nó có chút khiếp người sao? Hơn nữa nó có thể di chuyển ư? ͏ ͏ ͏

Đúng vậy, lúc này Vịnh Tê không có chân, sau một đêm cái gì cũng không khôi phục được. ͏ ͏ ͏

Đột nhiên tay Giang Tả động một cái, sau đó trên người Vịnh Tê có một món đồ lại bị cắt bay. ͏ ͏ ͏

- Ô, họ Giang, không, Giang đại gia, ta cái gì cũng chưa nói. ͏ ͏ ͏

Vịnh Tê thê thảm la lên. ͏ ͏ ͏

Huynh đệ của nó chết thật thê thảm. ͏ ͏ ͏

Bây giờ nó mới biết chủ nhân họ Tần, đối với nó thật tốt, cái tên họ Giang này, chẳng ra cái gì. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói thẳng: ͏ ͏ ͏

- Trước khi cửa giả mở ra, nếu ngươi còn không có bốn cái chân, thì cái chân thứ năm cũng không cần mọc ra trên đời này. ͏ ͏ ͏

Vịnh Tê muốn khóc, tên Giang súc vật này, không bằng cầm thú. ͏ ͏ ͏

Lại muốn thủ tiêu đại nghiệp chủng tộc của nó. ͏ ͏ ͏

Sau đó Vịnh Tê ngoan ngoãn mọc chân ra. ͏ ͏ ͏

Lúc này Giang Tả lại nói: ͏ ͏ ͏

- Không được phép gọi ta là họ Giang. ͏ ͏ ͏

Ừ, ta dự định gọi ngươi là Giang súc vật. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng nó vẫn phải trả lời: ͏ ͏ ͏

- Được, họ Phá, không đúng, là Phá đại gia. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hiện tại hắn không muốn so đo cùng con hàng này, sẽ có thời điểm nó phải khóc. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng con Vịnh Tê này không tưởng tượng được, chờ Vịnh Tê con vừa sinh ra, đó chính là thời điểm nó bị nướng sống. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nghĩ như thế, đột nhiên Vịnh Tê lạnh run, sau đó nó nghĩ: Hình như có điêu dân muốn hại trẫm. ͏ ͏ ͏

Giang Tả giải quyết xong vấn đề di chuyển của Vịnh Tê, Tây Môn Xuy Hỏa liền nói: ͏ ͏ ͏

- Chờ tôi cải trang cho nó đã, bảo đảm nhìn sang không làm người khác chú ý. ͏ ͏ ͏

Đã như vậy, không ai còn ý kiến gì, hơn nữa đi cửa giả có lợi, bọn họ càng không có ý kiến. ͏ ͏ ͏

Vì vậy, bọn họ ăn thịt Vịnh Tê, chờ đợi động phủ mở ra. ͏ ͏ ͏

Mà chờ đợi động phủ mở ra, không chỉ có đám người Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Đám người Tĩnh Nguyệt đã hội họp với Lam Nguyệt. ͏ ͏ ͏

Lúc này các cô vẫn dừng lại ở trên trời, có Miên Vân ở đây, tương đương với có một căn nhà, đặc biệt tiện lợi. ͏ ͏ ͏

Lúc này Tĩnh Nguyệt hỏi Lam Nguyệt: ͏ ͏ ͏

- Chỉ có một mình Lam Nguyệt tiên tử thôi sao? ͏ ͏ ͏

Lam Nguyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Tử Phong sư huynh đã đến, bây giờ đang ở phía dưới dò đường. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ hiếu kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Không phải tiên tử nói hình thức đã sớm quyết định rồi sao? Đóng Linh thạch là có thể vào. ͏ ͏ ͏

Bình Luận (0)
Comment