Lão Bà Ta Là Thánh Nữ (Dịch Full)

Chương 55 - Chương 897

Chương 897

Chỉ một lát sau trên người ông chủ bán đậu phụ đã có phản ứng, nhưng mà Giang Tả vẫn không dừng lại, ngược lại càng lúc càng ra tay nhanh hơn. ͏ ͏ ͏

Vốn dĩ ông ta đã sắp đến ranh giới tự bạo rồi, nhưng lại dần dần ổn định, cuối cùng bắt đầu tiêu tán. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không giúp ông ta Nhập đạo, mà trực tiếp xóa bỏ cơ hội Nhập đạo lần này của ông ta. ͏ ͏ ͏

Biết nói thế nào đây, hiện giờ ông chủ bán đậu phụ đang có mâu thuẫn trong người không cách nào điều hòa được, cho nên rất đáng tiếc, việc Nhập đạo sẽ hại ông ta. ͏ ͏ ͏

Bời vì một khi Nhập đạo, cho dù có cơ hội Vấn đạo, cũng vĩnh viễn không thể Chứng đạo được. ͏ ͏ ͏

Dù sao không phải ai cũng là Kiếm Thập Tam, đạo tâm của ông ta là dì nhỏ, trên lý thuyết nếu như dì nhỏ chết đi, thì đạo của ông ta sẽ tan vỡ. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà ông ta lại không như thế, ông ta vẫn có thể Vấn đạo, vẫn có thể Chứng đạo, sau đó không ngừng lên cấp, cuối cùng bước đến đỉnh cao. ͏ ͏ ͏

Tư chất của Kiếm Thập Tam về phương diện đạo, đúng là có một không hai. ͏ ͏ ͏

Không lâu sau, ông chủ bán đậu phụ đã tỉnh lại. ͏ ͏ ͏

Đầu tiên ông ta thở dài một tiếng, sau đó lúc quay người lại mới nhận ra Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Ông ta cám ơn hắn rối rít: ͏ ͏ ͏

- Cám ơn tiểu hữu đã ra tay, nếu không thì tôi nghĩ mình sẽ không chịu nổi hậu quả. ͏ ͏ ͏

Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Nếu cứ tiếp tục, cùng lắm là ông sẽ bị thương thôi, không ảnh hưởng nhiều đến tương lai sau này. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả nói tiếp: ͏ ͏ ͏

- Ông đang có chuyện gì mâu thuẫn vậy? ͏ ͏ ͏

Ông chủ bán đậu phụ thở dài một tiếng sau đó mỡi nói: ͏ ͏ ͏

- Đối với tiểu hữu thì món tào phớ mặn ăn ngon hay là ngọt ngon hơn? ͏ ͏ ͏

- Đối với tiểu hữu, tào phớ mặn ngon hay ngọt ngon hơn? ͏ ͏ ͏

Nghe thấy câu hỏi này, Giang Tả không khỏi sững sờ. ͏ ͏ ͏

Hắn phải trả lời thế nào đây? ͏ ͏ ͏

Là tào phớ mặn? ͏ ͏ ͏

Hoặc là tào phớ ngọt? ͏ ͏ ͏

Hay là mặn (ngọt) đều ăn được? ͏ ͏ ͏

Giang Tả không biết nên trả lời thế nào, đối với vấn đề mà ông chủ bán đậu phụ hỏi, trong phương diện đạo của mình, Giang Tả không có bất kỳ suy nghĩ nào liên quan đến chuyện này cả. ͏ ͏ ͏

Hắn không tiện trả lời. ͏ ͏ ͏

Vì câu trả lời của hắn rất có thể sẽ ảnh hưởng đến ông chủ bán đậu phụ. ͏ ͏ ͏

Còn việc trả lời những thứ khác... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Suy nghĩ một chút Giang Tả vẫn lựa chọn từ bỏ, hắn sẽ không nhúng tay thêm vào việc này nữa. ͏ ͏ ͏

Ông chủ bán đậu phụ đã sờ đến cánh của của đạo rồi, hiểu ra được thì sẽ giác ngộ, nhưng mà nếu hắn nói quá nhiều, sẽ chỉ làm hại khiến ông ta mắc sai lầm thôi. ͏ ͏ ͏

Cho nên Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Tôi và Cửu Tịch đang đợi đồ ăn. ͏ ͏ ͏

Không nhận được đáp án của Giang Tả, ông chủ bán đậu phụ cũng không thèm để ý, chỉ ừ một tiếng rồi bắt đầu chuẩn bị thức ăn. ͏ ͏ ͏

Tất nhiên là Giang Tả cũng đi ra ngoài, xem ông chủ bán đậu phụ nấu ăn chẳng có bất kỳ ý nghĩa nào cả. ͏ ͏ ͏

Bởi vì hắn không học được. ͏ ͏ ͏

Nếu lỡ ông ta lại bảo hắn chỉ dạy cho một hai điều thì đúng là buồn nôn. ͏ ͏ ͏

Sau khi rời khỏi đó, Giang Tả trông thấy Lộ Chân vẫn đứng yên ở chỗ đó như trước, ánh mắt hắn vẫn nhìn ra cửa, giống như đang đợi khách hàng bước vào. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ thì đang chơi với Hồng Thự. ͏ ͏ ͏

Thi thoảng cô còn gật đầu một cái với Đoạn Kiều, dáng vẻ giống như vừa hiểu ra điều gì đó. ͏ ͏ ͏

Thực tế thì Đoạn Kiều càng dạy càng cảm thấy kinh ngạc. ͏ ͏ ͏

Khả năng học hỏi của nữ chủ nhân, thật sự quá khủng bố. ͏ ͏ ͏

Quả nhiên, người có thể áp chế được Đại Ma Đầu đúng là không phải người bình thường. ͏ ͏ ͏

Lúc này Giang Tả đã quay lại chỗ mình, thấy hắn ngồi xuống, Tô Kỳ vui vẻ nói: ͏ ͏ ͏

- Em phát hiện ra, khả năng nghe hiểu ngôn ngữ cổ của em tiến bộ rất thần tốc, có giỏi không? ͏ ͏ ͏

- Giỏi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả trả lời qua loa, sau đó nhấp một ngụm trà. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà khi hắn vừa đặt chén trà xuống, thì lập tức chén trà lại được rót đầy. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cũng không để ý tới Lộ Chân, người này không thể chờ hắn uống xong rồi hãy rót thêm sao? ͏ ͏ ͏

Rất nhanh ông chủ bán đậu phụ đã mang thức ăn đến. ͏ ͏ ͏

Chẳng qua khi ông ta vừa đặt xuống, Giang Tả đã sững sờ. ͏ ͏ ͏

Là bốn bát tào phớ. ͏ ͏ ͏

Ông chủ bán đậu phụ đặt tào phớ xuống rồi nói: ͏ ͏ ͏

- Hai bát mặn, hai bát ngọt, không biết hai người thích loại nào nên để hai người tự chọn. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏

- Còn có tào phớ mặn sao? Không phải trước đây ông chủ toàn làm ngọt a? ͏ ͏ ͏

Được rồi, lúc này Giang Tả đã hiểu. ͏ ͏ ͏

Hóa ra trước đây ông chủ quán không hề biết còn có tào phớ mặn, sau đó gần đây đã bị người nào đó đả kích. ͏ ͏ ͏

Cho nên bắt đầu xoắn xuýt. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà ông ta để bọn họ chọn thế này, chắc không có trợ giúp gì với đạo của ông ta đâu nhỉ? ͏ ͏ ͏

Giang Tả lắc đầu không nghĩ nữa, Tô Kỳ ăn ngọt, vậy thì hắn cũng ăn ngọt. ͏ ͏ ͏

Nếu lỡ Tô Kỳ cảm thấy tào phớ mặn quá kỳ lạ, vậy cuối cùng không phải hắn vẫn ăn ngọt sao. ͏ ͏ ͏

Cho nên, không cần phải xoắn xuýt làm gì. ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này thì ông chủ quán lại nói: ͏ ͏ ͏

- Cô cũng nếm thử món mặn đi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không cần, tôi không quen. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cảm thấy mình vô cùng nhanh trí. ͏ ͏ ͏

Lúc Tô Kỳ cố tình gây sự sẽ dùng thói quen để nói chuyện. ͏ ͏ ͏

Sẽ nói kiểu có mới nới cũ. ͏ ͏ ͏

Cho nên đối với chuyện này, Giang Tả không nói một câu nào. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 898

Ông chủ quán cũng bất đắc dĩ, cuối cùng ông ta nhìn sang Lộ Chân, ông ta cảm thấy có cách rồi. ͏ ͏ ͏

Sau đó ông ta nhanh chóng bê hai bát tào phớ mặn đi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cảm thấy rất khó hiểu: ͏ ͏ ͏

- Hôm nay ông chủ Thiên bị chập mạch à, sao đột nhiên lại làm cả tào phớ mặn. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không nói gì, tiếp tục ăn tào phớ của hắn mới là chân lý. ͏ ͏ ͏

- Đúng rồi, hôm qua Thanh Vân sư thúc nói, thiên thạch rơi từ trên trời xuống gọi là Thiên Tinh giáng thế. Nghe nói có thể vào đó tranh đoạt cơ duyên tạo hóa. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ đột nhiên nói. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhíu mày: ͏ ͏ ͏

- Cho nên em lại muốn đi à? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không, dường như Thánh Địa không hề có ghi chép gì về chuyện này, cho nên có lẽ chúng em không phải đi. ͏ ͏ ͏

- Hơn nữa, nghe sư thúc nói, thời gian để Thiên Tinh nguội đi rất dài, nếu muốn đi sẽ phải đợi rất lâu nữa. ͏ ͏ ͏

Điều này Giang Tả cũng không rõ, trước đây khi Thiên Tinh giáng thế, hắn trực tiếp đi vào. ͏ ͏ ͏

Sau đó hắn lại hỏi: ͏ ͏ ͏

- Phải mất bao lâu? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Có lẽ phải mất nhiều ngày đấy, sư thúc cũng không nói rõ. ͏ ͏ ͏

- Có điều, khả năng em lại sắp phải vào trong Thánh nữ trì rồi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏

- Không bị ảnh hưởng gì sao? ͏ ͏ ͏

- Không biết nữa, dù sao cứ vào xem là biết thôi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ biết Giang Tả đang ám chỉ điều gì, nhưng chuyện này cô thật sự không biết. ͏ ͏ ͏

Nếu như không bị ảnh hưởng một chút nào, thì sư phụ cô cũng không cần phải phong bế cô lại. ͏ ͏ ͏

Được rồi, Giang Tả cũng không nói thêm gì nữa, có vào hay không cũng không sao cả. ͏ ͏ ͏

Mặc dù sẽ có chút thiệt thòi cho Tô Kỳ, nhưng mà chí hướng của Tô Kỳ cũng không đặt vào việc tu luyện, vậy thì không sao cả, cô vui là được. ͏ ͏ ͏

Nếu như không thể tiếp tục hấp thu Tiên Linh khí, bọn họ hoàn toàn có thể về trước. ͏ ͏ ͏

Hình như đã rất lâu rồi bọn họ chưa về nhà. ͏ ͏ ͏

Lúc này Tô Kỳ lại lấy một quyển sách ma pháp ra đưa cho Giang Tả: ͏ ͏ ͏

- Nè, anh cất kỹ quyển sách này đi, lần sau em sẽ bảo sư phụ hoặc sư thúc vẽ cho anh ấn ký thu nhận Pháp bảo. ͏ ͏ ͏

- Về mặt lý luận có thể làm được. ͏ ͏ ͏

Ấn ký pháp bảo, chỉ cần là người tu luyện đều có thể vẽ ra một cái. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, phải dựa theo Pháp bảo đó lớn hay nhỏ để vẽ, cũng có thể thu lại tỷ lệ. ͏ ͏ ͏

Còn có thể vẽ vài cái ấn ký, ngoài cái đầu tiên ra, những cái khác hoàn toàn được quyết định bởi Trung mạch thất luân đã mở ra mấy cái. ͏ ͏ ͏

Nói cách khác, chính là cấp mấy thì có thể vẽ mấy cái. ͏ ͏ ͏

Ấn ký được vẽ ra có thể dùng để đặt những vật khác, nhưng không bằng đặt Pháp bảo vốn có vào đó được. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa chỉ có Pháp bảo đó mới là chủ đạo, đặt những Pháp bảo khác vào hoàn toàn không có tác dụng tẩm bồ. ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử vẫn luôn để kem của hắn ở trong ấn ký, sau đó đeo xích kiếm, hoặc là không mang cả xích kiếm. ͏ ͏ ͏

Giang Tả có chút bất đắc dĩ, vẽ ấn ký sao? ͏ ͏ ͏

Đối với hắn mà nói, chuyện này hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩa nào, có điều cũng không sao cả, nếu hắn muốn xóa bỏ nó thì xóa, những người khác căn bản không xóa hết được như hắn. ͏ ͏ ͏

Giang Tả suy nghĩ một chút, sau đó nhận lấy quyển sách ma pháp: ͏ ͏ ͏

- anh xem một chút, có lẽ không cần họ giúp. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ kinh ngạc, không cần sao? ͏ ͏ ͏

Nghĩ lại thì cũng đúng thôi, Ma Pháp Sư cũng có khả năng này. ͏ ͏ ͏

Chỉ cần tìm được thôi, vậy thì không cần chồng cô phải học, chỉ cần Nguyên tố tiểu đệ học là được rồi. ͏ ͏ ͏

Tuy rằng Tô Kỳ biết quyển sách ma pháp này rất lợi hại, cũng biết khả năng chồng cô mạnh ngang với Ma Pháp Sư mạnh nhất. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà, học ma pháp này luôn khiến cô cảm thấy rất yếu ớt. ͏ ͏ ͏

Nếu lỡ ngày nào đó Nguyên tố không nghe lời thì phải làm thế nào? ͏ ͏ ͏

Có phải khi ấy sẽ mất hết ma pháp hay không? ͏ ͏ ͏

Như vậy vẫn tốt hơn so với Khí Linh không bị ràng buộc, bởi một ngày nào đó nếu Khí Linh không nghe lời thì rất dễ làm chủ nhân của nó bị thương. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ vẫn muốn nói thêm với Giang Tả, cô còn chuyện muốn nói. ͏ ͏ ͏

Nhưng lúc này, Lộ Chân đột nhiên lại giơ tay lên nói: ͏ ͏ ͏

- Hai người vừa nói đến ấn ký ma pháp sao? Tôi biết. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nhìn về phía Lộ Chân, còn Giang Tả thì không có động tĩnh gì. ͏ ͏ ͏

Bởi vì Lộ Chân đang nói bằng ngôn ngữ cổ xưa, cho nên hắn giả vờ không biết. ͏ ͏ ͏

Không quay đầu lại coi như bỏ qua vấn đề này, quay đầu lại thì không nhất định sẽ bỏ qua được. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, cũng có loại người giống như Tô Kỳ, nửa hiểu nửa không vẫn muốn nghe. ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này, Đoạn Kiều lại nói: ͏ ͏ ͏

- Nữ chủ nhân, hắn nói hắn biết vẽ ma pháp ấn ký. ͏ ͏ ͏

Lộ Chân nói: ͏ ͏ ͏

- Có điều tôi không hiểu về ma pháp, tôi chỉ biết lý luận thôi, do mẹ tôi dạy. ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều phiên dịch lại. ͏ ͏ ͏

Giang Tả búng tay một cái, sau đó đám Nguyên tố tiểu đệ trực tiếp xuất hiện. ͏ ͏ ͏

Hình như chúng nó đã mạnh thêm rồi, không bị phát hiện ra lực lượng Nguyên tố nữa. ͏ ͏ ͏

Ít nhất tới gần Giang Tả sẽ không hiện ra. ͏ ͏ ͏

- Dạy chúng nó đi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói. ͏ ͏ ͏

Lộ Chân sững sờ, sau đó nói: ͏ ͏ ͏

- Như vậy, có, có thể không? ͏ ͏ ͏

Sau khi Đoạn Kiều phiên dịch lại, Giang Tả mới nói: ͏ ͏ ͏

- Cậu cứ việc thử là được rồi. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 899

Lộ Chân cảm thấy đầu óc của mình đã bị khiêu chiến. ͏ ͏ ͏

Theo bản năng hắn cảm thấy việc này không thể làm được. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà Giang Tả đã bảo hắn dạy, thì hắn cũng không thể nói điều gì, dù sao hắn cũng chỉ biết lý thuyết xuông thôi. ͏ ͏ ͏

Mẹ hắn từng dạy, thế giới bên ngoài rất rộng lớn, có rất nhiều thứ bản thân không hiểu được, cần phải biết học hỏi. ͏ ͏ ͏

Cho nên, thứ này có lẽ chính là thứ mà hắn, thậm chí cả mẹ hắn đều không biết nó là thứ gì. ͏ ͏ ͏

Hắn nhanh chóng dốc lòng dạy cho đám Nguyên tố kia. ͏ ͏ ͏

Khi hắn cất lời lại khiến Giang Tả và Tô Kỳ ở bên cạnh đều sững sờ. ͏ ͏ ͏

Bởi vì bọn họ đều nghe không hiểu. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nhìn về phía Đoạn Kiều, hy vọng Đoạn Kiều có thể đưa ra đáp án. ͏ ͏ ͏

Nhưng vẻ mặt Đoạn Kiều lại đổ đầy mồ hôi, bởi vì nó cũng nghe không hiểu. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng Đoạn Kiều đành phải nói: ͏ ͏ ͏

- Nữ chủ nhân, tôi cũng nghe không hiểu, có thể là hắn đang nói tiếng của các Nguyên tố, loại ngôn ngữ này chỉ có Ma Pháp Sư đẳng cấp cao mới có thể suy đoán ra được một chút. ͏ ͏ ͏

Có một vài Ma Pháp Sư thật ra chỉ dựa vào cảm ứng tâm linh, người chính thức hiểu được ngôn ngữ của Nguyên tố, cũng không nhiều. ͏ ͏ ͏

Lúc này Lộ Chân cũng nói: ͏ ͏ ͏

- Đúng là tôi đang nói ngôn ngữ của Nguyên tố, do mẹ tôi dạy tôi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả hiếu kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏

- Mẹ cậu không dạy ma pháp cho cậu sao? ͏ ͏ ͏

Lộ Chân nói: ͏ ͏ ͏

- Có dạy, có điều chỉ dạy lý thuyết thôi. ͏ ͏ ͏

Một người tu luyện hiểu lý thuyết, thậm chí còn hiểu ngôn ngữ của Nguyên tố? ͏ ͏ ͏

Giang Tả thật sự không hiểu nổi chuyện này có ý nghĩa gì nữa. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ thì ngược lại, cô chỉ để ý đến việc có dạy được hay không thôi. ͏ ͏ ͏

Một người chỉ biết lý thuyết, có thể dạy được Nguyên tố sao? ͏ ͏ ͏

Lỡ như dạy sai thì phải làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏

Có điều nếu chỉ dạy về ấn ký pháp bảo, có lẽ vấn đề cũng không lớn lắm. ͏ ͏ ͏

Chủ yếu vẫn do chồng cô lười, bản thân hắn học không tốt sao? Sao phải để đám Nguyên tố học? Những thứ này học được thì ấm vào thân đấy. ͏ ͏ ͏

Đám Nguyên tố học được, thì là của đám Nguyên tố, còn bản thân thì không làm được. ͏ ͏ ͏

Cũng không thể để đến một ngày phải đi học hỏi từ đám Nguyên tố này chứ? ͏ ͏ ͏

Nghĩ đến đó Tô Kỳ phồng má lên, vẻ mặt không vui lắm. ͏ ͏ ͏

Trông thấy Tô Kỳ như vậy, Giang Tả lắc đầu, sau đó hắn khép quyển sách ma pháp lại, rồi dùng sách gõ Tô Kỳ một cái: ͏ ͏ ͏

- Đừng nghĩ nhiều, không khoa trương như em nghĩ đâu. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ quay đầu lại, không muốn nghe cũng không muốn nói. ͏ ͏ ͏

Bởi vì cô có nói thì Giang Tả cũng không nghe. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng nhất định cô sẽ bị những lời ngụy biện của đối phương thuyết phục. ͏ ͏ ͏

Đến lúc đó cô chính là một cô vợ ngốc, chồng nói gì cũng tin. ͏ ͏ ͏

Thà rằng ngay từ đâu đừng nói gì cho xong. ͏ ͏ ͏

Một lúc sau, Lộ Chân nói: ͏ ͏ ͏

- Được rồi, không biết chúng nó đã biết làm hay chưa nữa. ͏ ͏ ͏

Lần này Lộ Chân dùng ngôn ngữ hiện đại để nói chuyện. ͏ ͏ ͏

Giang Tả và Tô Kỳ đều nhìn về phía Nguyên tố, chờ bọn nó tự ra oai. ͏ ͏ ͏

Sao đó đám Nguyên tố đàn em xoay quanh Giang Tả vài vòng, giống như đang quan sát, cũng giống như đang thương lượng, cuối cùng đám Nguyên tố khác đều biến mất, chỉ còn lại Hỏa Nguyên tố tiểu đệ. ͏ ͏ ͏

Sau đó số lượng đàn em Hỏa Nguyên tố càng ngày càng nhiều, bọn chúng bao quanh Giang Tả, lập tức khiến người hắn phát ra ánh lửa. ͏ ͏ ͏

Lúc này Giang Tả và cả quyển sách ma pháp đều bị đám đàn em Hỏa Nguyên tố bao bọc. ͏ ͏ ͏

Nếu không phải thấy Giang Tả vẫn bình yên không có chuyện gì thì Tô Kỳ đã trực tiếp ra tay đuổi đám Hỏa Nguyên tố đi. ͏ ͏ ͏

Tất cả những thứ dám gây chuyện bất lợi với chồng cô, đều không được tồn tại. ͏ ͏ ͏

Có điều tình trạng này cũng không kéo dài lâu, sau khi đốt cháy một lúc, ngọn lửa bắt đầu biến mất, có thể nói là ngọn lửa đã tụ tập lại trên quyển sách ma pháp. ͏ ͏ ͏

Ngọn lửa trên người Giang Tả đều nhanh chóng chạy về phía quyển sách ma pháp. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh trên người Giang Tả đã không còn dấu vết nào của ngọn lửa nữa, còn quyển sách ma pháp thì lập tức bị ngọn lửa thiêu đốt. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả và Tô Kỳ lại trông thấy ngọn lửa dần biến mất, lần này hình như đã chui vào một chỗ nào đó không biết tên rồi. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà sau khi ngọn lửa không còn, Giang Tả và Tô Kỳ lại có chút kinh ngạc. ͏ ͏ ͏

Bởi vì không thấy quyển sách ma pháp đâu. ͏ ͏ ͏

Đúng vậy, khi ngọn lửa dần tắt, ngọn lửa đã nhỏ hơn quyển sách ma pháp rồi mà bọn họ lại không nhìn thấy quyển sách đâu. ͏ ͏ ͏

Trong lúc cả hai còn đang kinh ngạc, thì ngọn lửa đã biến mất hoàn toàn, quyển sách ma pháp cũng biến mất không thấy bóng dáng đâu. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nhìn Giang Tả, cô đang chờ đáp án. ͏ ͏ ͏

Bởi vì cô không thấy bất kỳ ấn ký nào trên người Giang Tả, cho nên, đây là ấn ký pháp bảo sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn thẳng vào mắt Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Đừng lo lắng nữa, em xem này. ͏ ͏ ͏

Nói xong Giang Tả vung tay trái lên, quyển sách ma pháp đã xuất hiện trên tay hắn. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ kinh ngạc hỏi: ͏ ͏ ͏

- Thành công rồi? ͏ ͏ ͏

- Nhưng mà chuyện này là sao vậy? ͏ ͏ ͏

Ban đầu Giang Tả còn rất kinh ngạc. ͏ ͏ ͏

Đúng là hắn không hiểu kỹ xảo nhỏ kiểu này, sau đó hắn nghĩ, nếu như quyển sách ma pháp thật sự biến mất, thì hắn định mình sẽ nghiên cứu một lần. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà kết quả nghiên cứu ra cũng chỉ là một loại ấn ký pháp bảo mà thôi. ͏ ͏ ͏

Chính là ấn ký đặt trên người mình. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 900

Nhưng mà ấn ký ma pháp lại khác, không phải nó được đặt trên người hắn, mà là đặt trên người Nguyên tố. ͏ ͏ ͏

Mỗi người đều có lĩnh vực Nguyên tố cố định, đó là địa bàn riêng của mỗi người, cũng giống như Linh khí chiếm giữ một phần trong cơ thể con người vậy. ͏ ͏ ͏

Cho nên ấn ký chính là được đặt ở trong khu vực ấy. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ kinh ngạc, sau đó lập tức thoải mái: ͏ ͏ ͏

- Cũng phải, nếu không đặt trên người cũng không có hiệu quả tẩm bổ, ma pháp và tu luyện có điểm khác nhau không nhỏ. ͏ ͏ ͏

Đúng là khác biệt rất lớn đấy. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cũng cho là như vậy. ͏ ͏ ͏

Có điều đặt quên sách ma pháp ở trên phương diện Nguyên tố vẫn có điểm tốt, đó chính là thuận tiện để đám Nguyên tố tiểu đệ học tập. ͏ ͏ ͏

Chỉ là ở trong đó không có cách nào sử dụng mà thôi. ͏ ͏ ͏

Sau khi xác định lại vài lần là không có vấn đề gì, Tô Kỳ mới nhẹ nhàng thở ra. ͏ ͏ ͏

Lại lần nữa cô dám khẳng định, chồng cô là yêu nghiệt trên phương diện ma pháp. ͏ ͏ ͏

Đừng nói là Tô Kỳ, ngay cả Lộ Chân trông thấy cũng phải sững sờ. ͏ ͏ ͏

Đúng là làm được thật. ͏ ͏ ͏

Hắn cảm thấy phải quay về nói rõ chuyện này mới được, mẹ hắn hiểu về Nguyên tố vô cùng rõ, nhưng mà chưa từng nói cho hắn biết chuyện này. ͏ ͏ ͏

Cũng không biết chuyện này có thể dọa mẹ hắn sống lại không. ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này ông chủ bán đậu phụ đi đến, lần này ông ta bê đồ ăn đã nấu xong ra ngoài. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ ngửi thử rồi vui vẻ nói: ͏ ͏ ͏

- Là món thịt giống lần trước? ͏ ͏ ͏

Ông chủ bán đậu phụ gật đầu: ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy, nhưng mà tốt nhất là cô ăn ít thôi, sắp hết rồi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ gật đầu đồng ý, sau đó hỏi: ͏ ͏ ͏

- Ông chủ có cơm không? ͏ ͏ ͏

Khuôn mặt của ông chủ bán đậu phụ không có biểu cảm nào nói: ͏ ͏ ͏

- Không có. ͏ ͏ ͏

Buồn cười, chỗ này của ông là cửa hàng bán đậu phụ, lấy đâu ra cơm cho cô ăn. ͏ ͏ ͏

- A, em sang quán bên cạnh mua hai bát. ͏ ͏ ͏

Nói xong, Tô Kỳ chạy sang quán cơm ở sát vách. ͏ ͏ ͏

Chỗ này có không ít đồ ăn, không thể nào không có cơm được. ͏ ͏ ͏

Giang Tả có chút mơ màng, hóa ra còn có thể sang bên cạnh mua, nếu biết trước như vậy tối qua hắn đã đi sang đó rồi. ͏ ͏ ͏

Sau khi Tô Kỳ đi khỏi, Giang Tả nói với ông chủ bán đậu phụ: ͏ ͏ ͏

- Cho chúng tôi thêm một bát canh nữa. ͏ ͏ ͏

Ông chủ bán đậu phụ: ͏ ͏ ͏

- Nước luộc thịt? ͏ ͏ ͏

Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không, cđại cai bẹ nấu với thịt băm bình thường là được rồi. ͏ ͏ ͏

Ông chủ bán đậu phụ không có biểu cảm gì: ͏ ͏ ͏

- Không có cải bẹ. ͏ ͏ ͏

Hai cái người này, thật sự coi chỗ của ông ta là quán ăn rồi hả? ͏ ͏ ͏

Giang Tả đứng dậy: ͏ ͏ ͏

- Tôi cũng qua nhà bên cạnh gọi một suất. ͏ ͏ ͏

Ông chủ bán đậu phụ: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ và Giang Tả cùng nhau ra khỏi quán, Hồng Thự trực tiếp nằm bò ra bàn, nó sắp mệt chết rồi. ͏ ͏ ͏

Sau đó nó tiếp tục gặm Lê của mình, phải ăn nhanh lên một chút nếu không thì không được ăn mất. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Trên một ngọn núi không biết tên. ͏ ͏ ͏

Có hai con Huyền Vũ đang chiếm giữ trên đó, chúng nó nằm khôi phục ở đó ngày này qua ngày khác năm này qua năm khác. ͏ ͏ ͏

Đã qua nhiều năm như vậy rồi, mà chỗ này chưa bao giờ có chút thay đổi nào cả. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà hôm nay, vốn dĩ bầu trời không bao giờ thay đổi đột nhiên lại xuất hiện vô số vết rách, nhìn qua những vết rách này có thể thấy được màu đen đang nở rộ. ͏ ͏ ͏

Thấy cảnh này, hai con Huyền Vũ lập tức đứng dậy. ͏ ͏ ͏

Ban đầu chúng nó rất khiếp sợ, cuối cùng lại im lặng thở dài. ͏ ͏ ͏

- Cuối cùng cái ngày này cũng đến. Vết rách đã xuất hiện, cần phải vá lại rồi. Lần này đến lượt ta rồi. ͏ ͏ ͏

Con Huyền Vũ đực nói. ͏ ͏ ͏

- Còn có thể đợi thêm một khoảng thời gian nữa, xem xem có thể quay về thăm hai đứa nhóc kia một lần không. ͏ ͏ ͏

Con Huyền Vũ cái nói. ͏ ͏ ͏

Sau khi ăn cơm xong, Giang Tả và Tô Kỳ rời khỏi quán bán đậu phụ. ͏ ͏ ͏

Ông chủ bán đậu phụ có chút bất đắc dĩ. ͏ ͏ ͏

Hai người này coi quán bán đậu phụ của ông ta thành quán cơm, ông ta có thể có cách nào sao? ͏ ͏ ͏

Không bắt ông ta tự đi mua, coi như cũng tốt lắm rồi. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên Tô Kỳ không làm chuyện này, Giang Tả cũng khinh thường phải làm chuyện này. ͏ ͏ ͏

Điều này với hắn mà nói chính là một việc vừa ngu xuẩn lại còn không cần thiết. ͏ ͏ ͏

Có điều, có một việc khiến Giang Tả có chút tiếc nuối, chính là thịt Vịnh Tê thật sự đã ăn sắp hết rồi. ͏ ͏ ͏

Tuy rằng nhà hàng Duyên, tuyệt không thể tả vẫn còn khá nhiều, nhưng mà cuối cùng cũng có ngày ăn hết. ͏ ͏ ͏

Thịt của Đa Linh Khuyển đã ít còn ít hơn. ͏ ͏ ͏

Đợi đến khi ăn hết rồi, không phải sẽ không còn gì ngon để ăn nữa sao? ͏ ͏ ͏

Đây là một vấn đề lớn. ͏ ͏ ͏

- Đang nghĩ lung tung gì thế? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ xua xua tay trước mặt Giang Tả. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 901

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Thịt ở chỗ ông chủ bán đậu phụ sắp ăn hết rồi, vậy sau này sẽ không có mà ăn nữa sao? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cũng biết số thịt đó có hạn, sớm muộn cũng có ngày ăn hết. ͏ ͏ ͏

Có điều cô lại mỉm cười: ͏ ͏ ͏

- Không sao cả, đến lúc đó thì em tự mình xuống bếp nấu cho anh ăn. ͏ ͏ ͏

Giang Tả chưa kịp thể hiện điều gì. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ đã không vui nói: ͏ ͏ ͏

- anh bắt đầu không ăn nổi mấy món em nấu rồi hả? ͏ ͏ ͏

Giang Tả lập tức lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Đâu có, chỉ là anh sợ em vất vả thôi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Em cũng vất vả nhiều năm rồi, bây giờ anh mới nói có phải hơi muộn rồi không? ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Được rồi, đổi chủ đề khác đi. ͏ ͏ ͏

- Bây giờ cần phải đến Thánh nữ trì luôn à? ͏ ͏ ͏

Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ chu môi lên: ͏ ͏ ͏

- Sư thúc Thanh Vân cứ bắt em đi, em đã nói mình còn chưa khỏe rồi mà bà ấy vẫn không tin. ͏ ͏ ͏

Không tin là đúng thôi, vận rủi trên người Tô Kỳ đã bị chèn ép rồi mà. ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này, đột nhiên Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏

- Ông xã, em hỏi anh chuyện này nhé, nếu ngày nào đó vận rủi của em không chèn ép được nữa thì phải làm sao? ͏ ͏ ͏

Nghe thấy câu hỏi này, ngay lập tức sắc mặt Giang Tả tái nhợt đi, cả người đều cảm thấy không thoải mái. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ bĩu môi, nếu chồng cô mà dám nói câu nào khiến cô không vui, cô sẽ đánh hắn chui vào trong đống tuyết. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng Giang Tả cũng trả lời: ͏ ͏ ͏

- Em, không phải em, sẽ, sẽ bắt anh cố gắng đến khi vận rủi bị chèn ép mới dừng chứ? ͏ ͏ ͏

- Làm vậy, thật sự sẽ chết người đó. ͏ ͏ ͏

Phì... ͏ ͏ ͏

Ngay lập tức Tô Kỳ không nhịn được cười phun ra. ͏ ͏ ͏

Sau đó cô giả vờ không vui nói: ͏ ͏ ͏

- Nếu như cứ ở bên nhau như vừa rồi, anh vui vẻ còn không kịp đó. ͏ ͏ ͏

Khi đó hắn còn trẻ, hơn nữa còn chưa tu luyện. ͏ ͏ ͏

Trong lòng Giang Tả nói thầm. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, Giang Tả không thể nào phản bác lại những lời này, càng không thể giải thích. ͏ ͏ ͏

Bởi vì nếu không Tô Kỳ sẽ nói sang chuyện thuốc thang gì đó, hắn không cần đâu. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cũng không tiếp tục dây dưa về chủ đề này nữa, bởi vì câu trả lời của Giang Tả đã khiến cô vô cùng vừa lòng. ͏ ͏ ͏

Cô có thể cảm nhận được, trong suy nghĩ của Giang Tả, hắn chưa từng có ý định rời khỏi cô như hắn vừa nói. ͏ ͏ ͏

Đúng vậy, trong suy nghĩ của Giang Tả chưa từng có lựa chọn sẽ rời xa Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Hắn từng nghe Tĩnh Nguyệt nói, Tô Kỳ rất ngốc, còn hắn thì rất may mắn. ͏ ͏ ͏

Ban đầu Giang Tả cũng cho rằng như vậy, hắn có thể theo đuổi được Tô Kỳ hoàn toàn dựa vào vận may. ͏ ͏ ͏

Lúc Kiếm Thập Tam hỏi hắn, vì điều này cho nên Giang Tả mới không biết nên trả lời ông ta thế nào. ͏ ͏ ͏

Vì vậy hắn không dám chia tay Tô Kỳ, cũng không dám để Tô Kỳ rời xa hắn. ͏ ͏ ͏

Bởi vì rất có thể sau khi chia xa, hắn sẽ không còn may mắn nữa. ͏ ͏ ͏

Kiếp trước chính là kết quả. ͏ ͏ ͏

Hắn và Tô Kỳ chưa từng gặp lại nhau, cho dù Tô Kỳ là Cửu Tịch, thì hai người gần ngay trước mắt lại giống như xa tận chân trời. ͏ ͏ ͏

Đây mới là điều đau khổ nhất. ͏ ͏ ͏

Nghĩ đến đó, đột nhiên Giang Tả sững sờ. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ tò mò nhìn hắn hỏi: ͏ ͏ ͏

- Sao thế? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Lần sau nếu em muốn thắt cổ, anh sẽ đi cùng em. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ chớp mắt vài cái: ͏ ͏ ͏

- Hả? ͏ ͏ ͏

Cô thật sự bị hắn làm cho ngây ngốc. ͏ ͏ ͏

Sau đó lại nghe thấy Giang Tả nói thêm: ͏ ͏ ͏

- Sau đó chúng ta lại ngoắc tay nhau nữa. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏

- Vì sao? Làm thế để làm gì? ͏ ͏ ͏

Giang Tả thản nhiên nói: ͏ ͏ ͏

- Ngoéo tay thắt cổ đó. ͏ ͏ ͏

Ngay lập tức, Tô Kỳ đã hiểu được. ͏ ͏ ͏

Ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không được thay đổi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nhướng mày cười: ͏ ͏ ͏

- Nhưng mà thế mới có một trăm năm. ͏ ͏ ͏

Giang Tả kéo tay Tô Kỳ đi về phía trước. ͏ ͏ ͏

Nghe thấy Tô Kỳ nói mới có một trăm năm, Giang Tả nói thêm: ͏ ͏ ͏

- Chúng ta có thể treo cổ thêm vài lần, không thì cứ cách vài năm lại treo một lần. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Nếu bị người khác trông thấy việc này, sư phụ và sư tỷ của em có thể nói chúng ta là biến thái không? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Vậy thì treo cả đêm, một đêm treo một nghìn tám trăm lần. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cười hì hì dựa vào Giang Tả, cảm giác vô cùng vui vẻ. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

------------

Chương 902

Lúc này Đoạn Kiều đã núp sau một đống tuyết ở rất xa rồi. Hồng Thự cũng ở bên cạnh nó. ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều vô cùng thông minh, nó biết lúc này không thể quấy nhiễu hai người họ. ͏ ͏ ͏

Nếu không thì nữ chủ nhân sẽ tức giận, mà nữ chủ nhân tức giận còn nguy hiểm hơn so với Đại Ma Đầu nhiều. ͏ ͏ ͏

Cũng may Đoạn Kiều có thể truyền tống được, nó có thể mang theo Hồng Thự rời khỏi Giang Tả, sau đó bất cứ lúc nào cũng có khả năng đuổi kịp. ͏ ͏ ͏

Mặc dù, Đại Ma Đầu rất hung dữ, nhưng Đoạn Kiều không thể không thừa nhận một điều, quãng thời gian đi theo hắn là khoảng thời gian mà nó gặp được nhiều may mắn nhất. ͏ ͏ ͏

Nó là do tinh thần hóa hình tạo ra, còn dung hợp với lực lượng không gian, đã có một tia lực lượng bản thể. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà như vậy cũng đủ rồi, bình thường căn bản đều không thể làm được như vậy. ͏ ͏ ͏

Nó cảm thấy gặp được Đại Ma Đầu là cơ duyên lớn cũng là nguy cơ lớn. ͏ ͏ ͏

- Cạc. ͏ ͏ ͏

Hồng Thự kêu lên một tiếng, nó không có gì để ăn nữa rồi. ͏ ͏ ͏

Hiện giờ lại không có chủ nhân ở đây nữa. ͏ ͏ ͏

Thật ra dưới bầu trời này, cũng chỉ có mình Hồng Thự là không sợ Giang Tả thôi. ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều đúng là có chút hâm mộ Hồng Thự. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Con đường dành riêng cho Thánh nữ. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ vẫy tay tạm biệt Giang Tả rồi đi vào bên trong, trên mặt cô mang theo nụ cười hạnh phúc khiến người khác nhìn thấy đều mê mẩn. ͏ ͏ ͏

- Đừng cười nữa, tắm gội đi, gột rửa sạch sẽ thân thể mình. ͏ ͏ ͏

Thanh Vân đứng trước mặt Tô Kỳ nói với cô. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nhìn xuống người mình quan sát. ͏ ͏ ͏

Thanh Vân hỏi: ͏ ͏ ͏

- Con nhìn cái gì thế? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nhìn Thanh Vân nói: ͏ ͏ ͏

- Sư thúc, trên người con rất sạch sẽ, không cần tắm rửa. ͏ ͏ ͏

Thanh Vân bất đắc dĩ: ͏ ͏ ͏

- Bảo con tắm thì tắm đi, trong lòng con không tự hiểu được à? ͏ ͏ ͏

- Nhưng mà ̣sư thúc, con đến tháng rồi, không thể chạm vào nước. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏

Thanh Vân không muốn lãng phí thời gian của mình nữa, bà trực tiếp kéo tay Tô Kỳ đẩy cô vào trong ao. ͏ ͏ ͏

- Đã là luyện đến Tam giai rồi mà còn nói không thể chạm vào nước? Sao lại yếu ớt như vậy được. ͏ ͏ ͏

- Chồng con chiều con vậy đó, sư thúc không lập gia đình, không hiểu được đâu. ͏ ͏ ͏

Thanh Vân không muốn nói thêm nữa. ͏ ͏ ͏

Hai đồ đệ này của Nguyệt Tịch đã bị chiều hư rồi. ͏ ͏ ͏

Một lúc sau, Tô Kỳ đã thay xong quần áo và trang sức dành cho Thánh nữ dự khuyết, bây giờ cô đã tắm rửa rất sạch sẽ rồi. ͏ ͏ ͏

Sau đó lập tức đi về phía Thánh nữ trì. ͏ ͏ ͏

Bây giờ cô rất hy vọng Thánh nữ trì sẽ từ chối không cho cô vào. ͏ ͏ ͏

Cô mang theo hơi thở của Giang Tả mình trên người, nhất định sẽ có khả năng bị bài xích, nhưng mà bây giờ tất cả hơi thở đều bị xóa sạch rồi. ͏ ͏ ͏

Quả nhiên, cô bước vào trong Thánh nữ trì mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. ͏ ͏ ͏

Chỉ là khi cô vừa bước vào, thì không khỏi sững sờ. ͏ ͏ ͏

Cô lập tức mở miệng nói: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, em cảm thấy mình có thể hấp thu Tiên linh khí rất nhanh. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt mở mắt ra nói: ͏ ͏ ͏

- Thử hấp thu cho chị xem một chút. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ gật đầu, sau đó bắt đầu hấp thu Tiên Linh khí. ͏ ͏ ͏

Đúng như Tô Kỳ nói, Tĩnh Nguyệt trông thấy một lượng Tiên linh khí rất lớn đang ồ ạt lao về phía Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Tốc độ gần như đã gấp hai lần. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt gật đầu: ͏ ͏ ͏

- Tuy rằng vẫn kém nam Thánh nữ dự khuyết kia, nhưng mà cũng không khác chị nhiều lắm, xem ra đây mới là năng lực của bản thân em. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ kinh ngạc: ͏ ͏ ͏

- Không phải là do công của chồng em chứ? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt mỉm cười: ͏ ͏ ͏

- Em nghĩ hay lắm, nếu như chị đoán không sai thì chính là do Tai Ách tiền tệ kia đã gây trở ngại cho em. ͏ ͏ ͏

- Vì sao? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ không hiểu. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt đầy hăng hái nói: ͏ ͏ ͏

- Đây là phỏng đoán gần nhất của chị, lý luận về cân bằng vận rủi... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Lý luận về cân bằng vận rủi? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ khó hiểu: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, vì sao lý luận của chị lại mới lạ như vậy? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Tình trạng hiện giờ của em mới kỳ quái đó, lý luận của chị lúc nào cũng đi trước thời đại. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, thứ này vốn dĩ rất hiếm thấy, chứ đừng nói đến chuyện có lý luận về nó. ͏ ͏ ͏

Khi sư tỷ của cô sáng tạo ra lý luận này, chắc chắn đã dựa vào tình trạng của cô để viết nên. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Vậy lý luận cân bằng vận rủi là thế nào? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Đầu tiên, tất cả chúng ta đều biết Tai Ách tiền tệ mang đến vận rủi kia thực tế cũng không nguy hiểm mấy, cùng lắm là mang đến vận rủi đơn giản thôi. ͏ ͏ ͏

- Ví dụ như mua mì tôm không có gói gia vị. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ gật đầu, đầu tiên đúng là như vậy, hoặc là bị ngã thôi, nhưng mà gần đây lại không được bình thường như thế. ͏ ͏ ͏

Thiên kiếp này, rồi đến Thiên thạch nữa, nếu nói không có liên quan gì đến cô thì cô cũng không tin được. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà nếu có liên quan thật thì đúng là kinh khủng. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Vì vậy, ở chỗ này có một điểm cân bằng. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Mời đọc: Lão Nạp Phải Hoàn Tục (Dịch FULL) main lưu manh, truyện hài hước ~ ͏ ͏ ͏

Liên hệ: bit.ly/LHHACD hoặc m.me/HACDYY để được giảm 30% khi mua full nhé~ ͏ ͏ ͏

Chương 903

Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏

- Điểm cân bằng gì? ͏ ͏ ͏

Lúc này những Thánh nữ dự khuyết cũng mở mắt ra nhìn về phía Tĩnh Nguyệt. Các cô ấy cũng muốn nghe thử cái lý luận cân bằng vận rủi này. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Không nguy hiểm đến tính mạng. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nhíu mày: ͏ ͏ ͏

- Không hiểu. ͏ ͏ ͏

Những Thánh nữ dự khuyết khác cũng không hiểu. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt giải thích: ͏ ͏ ͏

- Đầu tiên, trên người em đã có sẵn vận may và vận rủi, vận may của chồng em rất tốt đã ảnh hưởng đến em. ͏ ͏ ͏

- Sau đó em trúng phải Tai Ách tiền tệ mang đến vận rủi, cho nên nó sẽ làm tăng vận rủi của em lên. ͏ ͏ ͏

Các cô đều yên lặng nghe Tĩnh Nguyệt tiếp tục nói tiếp. ͏ ͏ ͏

- Vận may là thứ có thể bị đánh mất không thì rất khó nói, nhưng mà có thể kết luận một điều, chính là đồng tiền mang vận rủi kia phải duy trì vận rủi của mình ít nhất phải sánh ngang với vận may của chồng em thì mới đối kháng được. ͏ ͏ ͏

- Như vậy mới có thể tạo thành hiệu quả mang đến vận rủi. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏

- Nhưng mà bình thường sư tỷ cũng không xảy ra chuyện gì cả. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Cho nên mới nói nó liên quan đến lý luận cân bằng vận rủi, vận rủi có tồn tại, hơn nữa chúng ta cũng cảm nhận được nó. ͏ ͏ ͏

- Ví dụ như có nhiều có rất nhiều cô vợ nhỏ mang vận may, lẽ ra họ phải gặp may mắn, nhưng vì có sự tồn tại của Tai Ách tiền tệ, mà trở nên bình thường. ͏ ͏ ͏

- Như vậy đã chứng tỏ do Tai Ách tiền tệ gây ra. ͏ ͏ ͏

- Điểm cân bằng không có vấn đề gì. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Nói như vậy thì lẽ ra em phải không có chuyện gì chứ? Nhưng sao đến kỳ kinh nguyệt thì vận rủi lại bộc phát? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Bởi vì mất cân bằng, khi đến kỳ kinh nguyệt điểm cân bằng sẽ bị phá vỡ, vận may và vận rủi không thể chèn ép lẫn nhau, ͏ ͏ ͏

- Lúc này vận may và vận rủi cùng song hành, nhưng gặp máu có lẽ sẽ khiến vận rủi tăng mạnh, cho nên vận rủi sẽ chiếm thế chủ đạo. ͏ ͏ ͏

- Nhưng mà vận may vẫn luôn tồn tại. ͏ ͏ ͏

- Cho nên giống như quay lại điểm bắt đầu, mua mì tôm sẽ không có gói gia vị. ͏ ͏ ͏

- Nhưng khi vận rủi nhỏ đi, vận may sẽ trở nên lớn hơn. ͏ ͏ ͏

- May mắn và xui xẻo cùng tồn tại, khi chúng không chèn ép lẫn nhau nữa thì tất cả mọi chuyện đều có thể xảy ra. ͏ ͏ ͏

- Thiên kiếp rơi xuống, Thiên thạch rơi xuống, nhưng bất kể thế nào đều có thể biến nguy thành an. ͏ ͏ ͏

- Sau đó em lại "Song tu" thì về mặt lý luận, sẽ có thể lấy lại sự cân bằng. ͏ ͏ ͏

- Đây chính là lý luận cân bằng vận rủi của chị. ͏ ͏ ͏

Nói xong, Tĩnh Nguyệt còn nói thêm: ͏ ͏ ͏

- Đúng rồi, ban đầu em không thể hấp thu Tiên Linh khí cũng do vận rủi gây nên, dù sao vận rủi cũng phải chứng tỏ mình còn tồn tại, nên không thể không dính xui xẻo được. ͏ ͏ ͏

- Hiện giờ vận rủi đã bị áp chế, nên đã khôi phục lại bình thường. ͏ ͏ ͏

Mấy người Tô Kỳ bị lời nói của Tĩnh Nguyệt làm cho sững sờ. ͏ ͏ ͏

Giống như thật sự có chuyện lạ như vậy. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng Tô Kỳ lên tiếng hỏi: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, có căn cứ nào không? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói thẳng: ͏ ͏ ͏

- Không có, đoán mò đấy. ͏ ͏ ͏

Mọi người: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cho dù là thế nào, các cô cũng không biết sự thật ra sao, tất cả đều là đoán bừa thôi cho nên cũng không cần quan tâm quá. ͏ ͏ ͏

Cứ yên tâm hấp thu Tiên linh khí thôi. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Giang Tả đứng bên ngoài, chờ mãi vẫn không thấy Tô Kỳ ra, vốn dĩ hắn định xem trộm nhật ký của cô, nhưng mà lúc nào hắn cũng có cảm giác vô cùng nguy hiểm. ͏ ͏ ͏

Quả nhiên, vẫn nên để lần sau khi Tô Kỳ không biết thì lại xem. ͏ ͏ ͏

Không thì sức khỏe hắn không chịu nổi. ͏ ͏ ͏

Chờ khỏe rồi thì tính sau. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà Giang Tả lại cảm thấy, lúc nguy hiểm nhất mới là lúc an toàn nhất. ͏ ͏ ͏

Thật sự hắn vẫn muốn mạo hiểm. ͏ ͏ ͏

Dù sao, làm vậy cũng rất kích thích. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà Giang Tả vừa cất bước đi khỏi, Thanh Vân đã ra ngoài. ͏ ͏ ͏

Thanh Vân vừa ra ngoài đã đi đến trước mặt Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Trông thấy Thanh Vân, Giang Tả đành phải hỏi: ͏ ͏ ͏

- Tiền bối, có việc gì sao? ͏ ͏ ͏

Khuôn mặt Thanh Vân không có chút biểu cảm nào: ͏ ͏ ͏

- Cửu Tịch bảo tôi nhắc nhở cậu, nếu cậu dám xem nhật ký của nó, cậu dám thì nó cũng dám. ͏ ͏ ͏

- Sau đó tự gánh lấy hậu quả. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không biết nói gì thêm nữa, Giang Tả chào Thanh Vân rồi đi về phía bờ biển. ͏ ͏ ͏

Thanh Vân nhìn theo hướng Giang Tả rời đi, không khỏi cất lời: ͏ ͏ ͏

- Vẫn sống với nhau được, ít ra nhìn bề ngoài cũng đã trưởng thành chững trạc hơn không ít. ͏ ͏ ͏

Sau đó bà ta cũng đi vào bên trong. ͏ ͏ ͏

Bà ta phải xem xét từng người một trong đám Thánh nữ. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cầm đồng tiền xu, sau khi cảm nhận được mình đã ở nơi an toàn, hắn mới đeo Mê Vụ lên, sau đó điều khiển kiếm bay theo chiều gió. ͏ ͏ ͏

Chính là đi đến chỗ Thiên Tinh giáng thế. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 904

Nhàn rỗi không có việc gì làm nên hắn qua đó xem thử mà thôi. ͏ ͏ ͏

Chờ khi hắn đến nơi, thì phát hiện ra chỉ có một mình Kiếm Thập Tam ở chỗ này. ͏ ͏ ͏

Nhìn bề ngoài giống như ông ta đang cố định vị trí của Thiên Tinh Thiên Thạch, và khống chế độ nóng của nó. ͏ ͏ ͏

Đúng vậy, độ nóng của Thiên Tinh Thiên Thạch cao quá mức bình thường, nếu như không khống chế sẽ dễ dàng ảnh hưởng đến Thánh Địa. ͏ ͏ ͏

Có lẽ điều này chính là nguyên nhân mà trước đây khi Thiên Tinh giáng thế đều rơi xuống biển sâu. ͏ ͏ ͏

Dù sao Giang Tả cũng chưa từng gặp phải. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhanh chóng chạy đến bên cạnh Kiếm Thập Tam. ͏ ͏ ͏

- Tiểu hữu có hứng thú với Thiên Tinh động phủ à? ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam mở miệng hỏi. ͏ ͏ ͏

Hắn không quay đầu lại, có điều với tu vi của mình hắn nhận ra được Giang Tả đã đến bên cạnh mình là điều rất bình thường. ͏ ͏ ͏

Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không có hứng thú. ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam nói: ͏ ͏ ͏

- Không biết hắn bạn trẻ có thể đi vào một chuyến không? Bên phía Cửu Tịch sẽ không gây áp lực cho hắn bạn đâu. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn về phía Kiếm Thập Tam, hỏi: ͏ ͏ ͏

- Anh muốn gì? ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam nói: ͏ ͏ ͏

- Thiên Thần hoa. ͏ ͏ ͏

Sự tồn tại của Thiên Thần hoa người bình thường căn bản không biết được, cho dù la Kiếm Thập Tam có biết, thì ông ta cũng không biết trong động phủ ở Thiên Tinh có Thiên Thần hoa. ͏ ͏ ͏

Cho nên, chắc chắn là ông chủ bán đậu phụ đã nói. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, Giang Tả cũng không thèm để ý. ͏ ͏ ͏

Hắn chỉ nói: ͏ ͏ ͏

- Không muốn đi. ͏ ͏ ͏

Đối với đáp án này Kiếm Thập Tam cũng không ngạc nhiên lắm, ông ta nói: ͏ ͏ ͏

- Theo tôi được biết, thì trong đó có Thất Tình Lục Dục quyết, và nguồn gốc của Thất Tình Lục Dục quyết. ͏ ͏ ͏

- Căn cứ theo những gì được ghi chép lại, thì chủ nhân của Thiên Tinh động phủ là một người ngoài hành tinh. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhíu mày. ͏ ͏ ͏

Đối phương là người ngoài hành tinh sao? ͏ ͏ ͏

Người ngoài có lẽ là loại người giống Lễ Nhạc, đều là người ở thế giới khác. ͏ ͏ ͏

Phủ chủ Tiên Linh Phủ cũng từng nói qua, bản ghi chép về người trời không giống do con người truyền xuống. ͏ ͏ ͏

Cho nên rất có thể là người ngoài hành tinh, mới có khả năng biết nhiều như vậy. ͏ ͏ ͏

Quan trọng nhất vẫn là Thất Tình Lục Dục quyết rất giống với tình trạng của Tô Kỳ, nếu như có thể hiểu rõ hoàn toàn nguồn gốc Thất Tình Lục Dục quyết, có lẽ sẽ có thể nhìn ra được một chút vấn đề trên người Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Hiện giờ chưa thể đi U Minh hà được, vậy thì Thiên Tinh động phủ đúng là lựa chọn tốt nhất. ͏ ͏ ͏

Mặc dù Thiên Tinh động phủ chỉ dành cho những người có cấp bậc cao, nhưng mà mức độ nguy hiểm hoàn toàn khác so với U Minh hà, căn cứ vào năng lực của hắn, hoàn toàn có thể hóa giải được. ͏ ͏ ͏

Cho nên, hay là đi vào nhỉ? ͏ ͏ ͏

Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏

- Bao giờ thì có thể mở được cửa? ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam nói: ͏ ͏ ͏

- Sáng sớm mai, tôi sẽ khiến nó hoàn toàn nguội đi, sau đó có thể mở được cửa ra. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn lên trời, hiện giờ đã là giữa đêm rồi, cho nên không lâu nữa nó sẽ mở ra. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn qua vị trí Thánh Địa, trận pháp bên đó vẫn hoạt động bình thường như cũ. ͏ ͏ ͏

Nếu tốc độ hấp thu Tiên Linh khí nhanh hơn, thì hai ngày sau có thể sẽ kết thúc. ͏ ͏ ͏

Cho nến, nếu như hắn muốn vào Thiên Tinh động phủ, vậy thì phải quay về trong hai ngày. ͏ ͏ ͏

Kiếp trước hắn trực tiếp vào trong Thiên Tinh động phủ, sau đó trực đảo hoàng long, cướp đoạt động phủ xong thì bỏ chạy, hoàn toàn không theo trình tự bình thường. ͏ ͏ ͏

Cho nên đối với hắn mà nói, việc vào Thiên Tinh động phủ cũng không thể coi là quá quen được. ͏ ͏ ͏

Trừ khi lần này vẫn muốn cướp đoạt động phủ. ͏ ͏ ͏

Có điều việc này không dễ, hơn nữa cũng không cần thiết, sự thật là tu vi của hắn chưa đủ, cũng thật sự không có chỗ để cất nó. ͏ ͏ ͏

Trên sân thượng không đặt được, động phủ này cũng quá lớn để đám Hồng Thự ở. ͏ ͏ ͏

Cho nên không có giá trị tranh đoạt. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa mục đích chính lần này của hắn là tìm được nguồn gốc của Thất Tình Lục Dục quyết. ͏ ͏ ͏

- Ngày mai, chỉ có một mình tôi vào sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Có chút khó khăn, người của chúng tôi đều đi Thiên Thư lăng rồi, không mở cửa Thiên Tinh động phủ chắc chắn sẽ có người đến gây chuyện. ͏ ͏ ͏

- Hiện giờ Thánh Địa không thích hợp trêu chọc kẻ thù bên ngoài. ͏ ͏ ͏

Thánh Địa rất mạnh, nhất là có đám người Ngân Giáp kia. ͏ ͏ ͏

Bình thường sẽ không có vấn đề gì cả. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà nếu như làm cho nhiều người tức giận, sẽ sinh ra chút vấn đề. ͏ ͏ ͏

Chuyện bị đánh chiếm thì không xảy ra được, nhưng sẽ dễ bị phá hỏng chuyện hấp thu Tiên Linh khí. ͏ ͏ ͏

Chuyện này đối với Thánh Địa mà nói, cái được không bù nổi cái mất. ͏ ͏ ͏

Cho nên việc mở cửa Thiên Tinh động phủ là chuyện đương nhiên. ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam nói: ͏ ͏ ͏

- Có điều tôi sẽ hạn chế cấp bậc ở dưới Ngũ giai, dự định kết hợp với bên Thiên Thư lăng, Thiên Thư lăng chủ yếu nhằm vào Ngũ giai trở lên, vậy thì chỗ này chủ yếu sẽ nhằm vào những người dưới Ngũ giai. ͏ ͏ ͏

- Như vậy người có ý kiến khác, có lẽ sẽ không nhiều lắm. ͏ ͏ ͏

Không có nhiều thì Thánh Địa không sợ. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa rất nhiều người đều quan tâm đến sự phát triển của thế hệ trẻ, việc này cũng rất công bằng. ͏ ͏ ͏

Nếu không đến lúc đó Kiếm Thập Tam nói ông ta muốn vào, thì chẳng phải toàn bộ mọi người đều từ bỏ luôn, chứ cần gì phải vào mà tự chuốc lấy cực khổ. ͏ ͏ ͏

Đối với Giang Tả, người dưới Ngũ giai hoàn toàn không có gì uy hiếp cả, đúng là rất tiện để hắn hành động bên trong. ͏ ͏ ͏

Đối với điều này Giang Tả không có bất kỳ ý kiến khác nào, chỉ là hắn không biết rốt cuộc thì bản ghi chép liên quan đến Thất Tình Lục Dục quyết nằm ở đâu thôi. ͏ ͏ ͏

Đến lúc đó đành phải dựa vào tiền xu vậy. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 905

Nhóm Cảm Tri số 1. ͏ ͏ ͏

0:36 ͏ ͏ ͏

Ma tu Mặc Ngôn: "Mọi người biết chuyện Thiên Tinh giáng thế chưa? Nghe nói ngày mai sẽ mở cửa." ͏ ͏ ͏

0:52 ͏ ͏ ͏

Ma tu Mặc Ngôn: "Người đâu hết rồi?" ͏ ͏ ͏

Trần Ức: "Vào giờ này, không phải ngủ thì chính là tu luyện, cô không có việc gì sao?" ͏ ͏ ͏

Ma tu Mặc Ngôn: "Sở trường của tôi là Mộng yểm, buổi tối rất tỉnh táo." ͏ ͏ ͏

Trần Ức: "Vậy cô cứ tiếp tục đi, chuyện Thiên Tinh giáng thế không phải chuyện mà những người còn ở Nhất giai như chúng ta có thể tham gia vào, những người đạt tới Nhị giai cố gắng lên." ͏ ͏ ͏

Rất nhiều người biết chuyện Thiên Tinh giáng thế, ai không rõ sẽ điều tra thêm. ͏ ͏ ͏

Cho nên rất nhiều người biết, Thiên Tinh giáng thế chỉ dành cho người đẳng cấp cao. ͏ ͏ ͏

Nhất giai, Nhị giai ngay cả tư cách xách giày cũng không có. ͏ ͏ ͏

Ma tu Mặc Ngôn: "Không phải, tôi nghe nói lần này Thiên Tinh giáng thế, chỉ có người dưới Ngũ giai mới vào được, là do Thánh Địa mạnh mẽ ép buộc như vậy." ͏ ͏ ͏

Lục Nguyệt Tuyết: "Thánh Địa?" ͏ ͏ ͏

Liễu Y Y: "Ừ, tôi cũng nhận được tin tức rồi, người của Thánh Địa cưỡng chế yêu cầu, lần này Thiên Tinh giáng thế lại bất ngờ rơi xuống Thánh Địa." ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử: "Đây không phải là trời giáng thiên thạch sao? Vậy coi như Thánh Địa gặp may hay là không may?" ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách: "Thánh Địa có tiền bối Kiếm Thập Tam, chắc chắn được coi là may mắn rồi, việc Thiên Tinh giáng thế nhất định sẽ mang đến chuyện tốt cho Thánh Địa." ͏ ͏ ͏

Ma tu Mặc Ngôn: "... , vì sao thoáng cái mọi người đều ngoi cả lên vậy?" ͏ ͏ ͏

Lục Nguyệt Tuyết: "Tôi cũng rất tò mò, sao cô còn sống đó? Nghe nói Đan Tuyết Ma nữ không định buông tha cho cô mà." ͏ ͏ ͏

Ma tu Mặc Ngôn gửi icon khinh thường: “Chỉ dựa vào Đan Tuyết Ma nữ mà muốn bắt tôi sao? Mơ mộng hão huyền, tôi là người được sư phụ mình bảo vệ ngày đêm đấy." ͏ ͏ ͏

Cho nên, rời khỏi sư phụ cô sẽ xong đời? ͏ ͏ ͏

Ngược lại Xích Huyết Đồng Tử lại rất vui vẻ, Mặc Ngôn không có ở đây, Linh thạch của cậu ta an toàn hơn nhiều. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà nghĩ lại thì, hình như cậu ta đã không còn Linh thạch... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lại phải tích cóp Linh thạch lần nữa, bao giờ mới kết thúc đây. ͏ ͏ ͏

Liễu Y Y: "Biên Hải Đao Khách, trước đó anh đã chạy đi đâu vậy?" ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử cũng tò mò: "Đúng vậy, tôi tìm mãi mà không thấy hắn đâu." ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách: "Trước đó tôi ra ngoài độ kiếp." ͏ ͏ ͏

Mọi người: ". . ." ͏ ͏ ͏

Lục Nguyệt Tuyết: "Cho nên, anh đã đến Tứ giai?" ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách: "Việc độ kiếp coi như thuận lợi, cho nên đúng là Tứ giai." ͏ ͏ ͏

Một đám người không biết nói gì cho tốt nữa. ͏ ͏ ͏

Nói thế nào nhỉ, vì sao người thứ hai thăng một cấp lớn lại là Biên Hải Đao Khách, rõ ràng hắn đã Tam giai rồi. ͏ ͏ ͏

Lần lên cấp này, cấp bậc lại cách nhau một khoảng lớn. ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử: "Tôi cảm thấy mình thăng cấp đã rất nhanh rồi, không ngờ trong nháy mắt, Biên Hải Đao Khách đã lên Tứ giai." ͏ ͏ ͏

Lục Nguyệt Tuyết: "Đồng cảm." ͏ ͏ ͏

Liễu Y Y: "Đồng cảm." ͏ ͏ ͏

Ma tu Mặc Ngôn: "Không đợi đến ngày nào đó độ kiếp chung với Phá Hiểu đại lão sao? Quá lãng phí." ͏ ͏ ͏

Mọi người: ". . ." ͏ ͏ ͏

Việc đó so với muốn chết có khác gì nhau? ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này Mặc Ngôn lại gửi thêm một tin nữa: "Tôi có thể giúp anh chôn quần áo và di vật, đúng rồi, chúng tôi cũng có thể thừa kế tài sản giúp anh nữa." ͏ ͏ ͏

Cho nên, không cũng biết việc độ kiếp với Phá Hiểu, là việc sẽ mất mạng sao? ͏ ͏ ͏

Vừa nhắc tới tài sản, Biên Hải Đao Khách đã đau lòng, cho nên thay đổi chủ đề khác: "Vậy, không phải chúng ta cũng có thể đến Thiên Tinh động phủ xem xét sao?" ͏ ͏ ͏

Lục Nguyệt Tuyết nói: "Nếu lỡ có người không tuân theo quy định thì sao? Người trên Ngũ giai đều không cho vào, chắc rất nhiều người sẽ không đồng ý nhỉ? Thánh Địa có ngăn chặn được không?" ͏ ͏ ͏

Ma tu Mặc Ngôn: "Quan tâm làm gì, mọi người cứ nói xem có đi không, tôi định đi, bây giờ tôi đã xây dựng xong kế hoạch để giết chết Đan Tuyết Ma nữ rồi. ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn tôi không ra oai, cô ta thật sự cho rằng tôi dễ bắt nạt sao, cứ chờ đấy." ͏ ͏ ͏

Liễu Y Y: "Chắc cô ấy còn chưa nói hết đâu nhỉ?" ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử: "Cô ấy đã đi tập kích Đan Tuyết Ma nữ rồi, cho nên..." ͏ ͏ ͏

Lục Nguyệt Tuyết: "Tèo rồi?" ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách: "Khả năng này vô cùng lớn." ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử: "Quay lại chủ đề chính, mọi người có đi không?" ͏ ͏ ͏

Liễu Y Y: "Tôi không đi được, cha tôi bảo tôi về nhà." ͏ ͏ ͏

Lục Nguyệt Tuyết: "Tôi cũng không đi được, đã ra ngoài chơi lâu như vậy rồi, sư phụ muốn tôi chuẩn bị một loại giống mới, hình như mới phát hiện ra một địa phương mới." ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách: "Tôi có thể đi, nếu thật sự chỉ có người dưới Ngũ giai, tôi cảm thấy mình có chút ưu thế." ͏ ͏ ͏

Hắn có Tịnh Châu và Chú Châu, dùng để tu luyện thân thể, cho nên đừng thấy hắn chỉ mới bước vào Tứ giai, sức mạnh trên người hắn không kém bất kỳ Tứ giai nao. ͏ ͏ ͏

Sức mạnh thân thể cũng vô cùng lớn. ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử: "Vậy tôi cũng qua đó thử vận may." ͏ ͏ ͏

Trần Ức: "Mang theo mắt cảm ứng của chúng tôi đi, có lẽ sẽ giúp đỡ được ít nhiều." ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử gửi một like. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Hắc Bào ma tu bất đắc dĩ đi theo sau lưng một người phụ nữ xinh đẹp. ͏ ͏ ͏

-Sư phụ, chuyện kiểu này người có thể bảo sư muội đi, gần đây con có một vụ làm ăn lớn. ͏ ͏ ͏

Hắc Bào ma tu nói. ͏ ͏ ͏

Người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước mặt hắn lúc này đúng là sư phụ của Hắc Bào ma tu và Đan Tuyết Ma nữ -- Nam Huyên ma tu. ͏ ͏ ͏

-Sư muội của con vẫn đang kèn cựa với Ma tu Mặc Ngôn. ͏ ͏ ͏

Nam Huyên ma tu có chút bất đắc dĩ. ͏ ͏ ͏

Đúng là mình quá nuông chiều đồ đệ nhà mình rồi. ͏ ͏ ͏

Có điều đối với nữ đồ đệ có thói quen xấu thích trang điểm kia, bà cũng không có cách nào cả. ͏ ͏ ͏

Hắc Bào ma tu nói: ͏ ͏ ͏

-Rất nhanh thôi. ͏ ͏ ͏

Sư phụ của hắn kinh ngạc: ͏ ͏ ͏

-Rất nhanh? ͏ ͏ ͏

-Đúng vậy, không lâu nữa đâu, có lẽ sư muội muốn bắt Ma tu Mặc Ngôn sau đó đánh nhau một hai ngày là hết giận thôi. ͏ ͏ ͏

Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, cũng chỉ diễn một màn này. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 906

Nghe thấy điều này, vẻ mặt của Nam Huyên ma tu cũng rất bất đắc dĩ, bà ta lập tức thở dài một tiếng. ͏ ͏ ͏

Buổi tối, Giang Tả muốn khắc một vài cái Trận thạch, hắn chuẩn bị không ít. ͏ ͏ ͏

Khác với Thiên Thư lăng, Thiên Tinh động phủ không phải một ngọn núi, cũng không phải chỉ có một con đường thẳng đi vào. ͏ ͏ ͏

Đơn giản mà nói, diện tích bên trong rất lớn, lúc nào cũng có thể đánh nhau vì một thứ gì đó, hoặc là vì một chút Linh dược mà đụng chạm phải Linh thú. ͏ ͏ ͏

Trên Ngũ giai có lẽ nhiều người sẽ dùng biện pháp cứng rắn. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà dưới Ngũ giai, thì thật sự phải đấu trí, đấu dũng khí. ͏ ͏ ͏

Còn Giang Tả, hắn vẫn chọn lựa dùng thủ đoạn của mình để đạt được mục đích. ͏ ͏ ͏

Bởi vì tu vi đã khác trước, cho nên Trận thạch lần này hắn chuẩn bị đã không còn giống Trận thạch ban đầu nữa. ͏ ͏ ͏

Hiện giờ có mười cái Trận thạch đang vây quanh người hắn, Trận thạch phối hợp lẫn nhau, tạo thành một trận pháp di động. ͏ ͏ ͏

Mà chính giữa Trận thạch, là Hàn Nguyệt và Chiến Linh bia ở đó. ͏ ͏ ͏

Hàn Nguyệt phát ra những tia sáng lạnh lẽo, dường như chứa đầy lôi điện, uy thế rất lớn. ͏ ͏ ͏

Còn Chiến Linh bia lại không có gì khác thường cả, nhưng mà Linh khí không ngừng dũng mãnh lao về phía Chiến Linh bia. ͏ ͏ ͏

Những Linh khí này đều do Trận thạch tụ lại sau đó chuyển đổi mà thành. ͏ ͏ ͏

Có thể để Trận thạch dùng trong giai đoạn sau. ͏ ͏ ͏

Không có tính bài xích nào. ͏ ͏ ͏

Lúc Giang Tả trải một trăm linh tám khối Trận thạch ra xung quanh xong, hắn mới dừng lại. ͏ ͏ ͏

Khi hắn vung tay lên, một trăm lẻ tám khối Trận thạch lập tức di động, bắt đầu xếp lại với nhau theo một quy luật nhất định, cuối cùng tạo nên một Tụ Linh Trận pháp cỡ lớn. ͏ ͏ ͏

Lần này số lượng Linh khí được ngưng tụ ra lại càng nhiều hơn. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Giang Tả mới bắt đầu nghỉ ngơi, để bản thân khôi phục lại trạng thái đỉnh phong. ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam đứng bên cạnh nhìn Giang Tả và trận pháp, hắn rất kinh ngạc. ͏ ͏ ͏

Nhìn qua dường như Trận thạch do Giang Tả khắc rất đơn giản, nhưng mà quá trình khắc phù văn lại vô cùng phức tạp, hơn nữa còn cực kỳ thâm ảo, ngây cả hắn cũng không thể hiểu hết được. ͏ ͏ ͏

Điều này chứng tỏ, trình độ trận pháp của Giang Tả đã vượt xa hắn rồi. ͏ ͏ ͏

Nghĩ lại cũng đúng tôi, trận pháp của Thánh nữ trì đã đổi mới hoàn toàn nhận thức của bọn họ. ͏ ͏ ͏

Nếu như trình độ trận pháp của Giang Tả không khiến hắn cảm thấy cao thâm đó mới là chuyện lạ. ͏ ͏ ͏

Thời gian dần trôi qua, trên bầu trời đã bắt đầu xuất hiện từng tia sáng. ͏ ͏ ͏

Trời sắp sáng rồi. ͏ ͏ ͏

Lúc này Giang Tả cũng đã tỉnh lại, hắn vung tay lên một cái, cả Hàn Nguyệt và Chiến Linh bia đều bị hắn thu vào. ͏ ͏ ͏

Sau đó một trăm lẻ tám khối Trận thạch cũng bắt đầu di chuyển. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng tất cả Trận thạch đều xếp chồng lên nhau biến thành một khối Trận thạch lớn. ͏ ͏ ͏

Giang Tả chậm rãi thu Trận thạch lại, cuối cùng hắn đi đến bên bờ biển nhìn Thiên Tinh Thiên Thạch. ͏ ͏ ͏

- Còn một lúc nữa, Thiên Tinh Thiên Thạch mới nguội hoàn toàn. ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam nói. ͏ ͏ ͏

Giang Tả gật đầu. ͏ ͏ ͏

Thiên Tinh Thiên Thạch có cửa vào, chỉ khi Thiên Tinh Thiên Thạch nguội đi thì mới có thể trông thấy cánh cửa ấy và mở nó ra được. ͏ ͏ ͏

Nói chung là đúng lúc để người ta có thêm chút thời gian chuẩn bị. ͏ ͏ ͏

Bình thường, thời gian nguội đi phải mất ba đến năm ngày. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà Kiếm Thập Tam trực tiếp ra tay đã rút ngắn xuống còn một ngày. ͏ ͏ ͏

Bầu trời dần dần sáng rõ hơn, không ít người đã bắt đầu tụ tập ở chỗ này. ͏ ͏ ͏

Cấp bậc của đám người này cũng không thấp, khi bọn họ đến đây cũng không nói chuyện, dường như mục đích duy nhất là bước bào Thiên Tinh động phủ. ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam không để ý đến bọn họ, Giang Tả cũng vậy. ͏ ͏ ͏

Không lâu sau, Nam Huyên ma tu cũng mang theo Hắc Bào ma tu đến. ͏ ͏ ͏

Nam Huyên ma tu hỏi Kiếm Thập Tam: ͏ ͏ ͏

- Thập Tam đạo hữu, không biết người áp chế tu vi có thể đi vào Thiên Tinh động phủ không? ͏ ͏ ͏

Bà ta vừa đến đã tỏ rõ thái độ của mình, tất cả đều nghe theo Kiếm Thập Tam. ͏ ͏ ͏

Ban đầu sắc mặt của đám người kia không tốt lắm. ͏ ͏ ͏

Một người đàn ông trung niên nói: ͏ ͏ ͏

- Thiên Tinh giáng thế, chưa bao giờ là của riêng ai cả, những tu sĩ cùng lứa với tôi, ai có năng lực đều có thể đi vào. ͏ ͏ ͏

Một người phụ nữ khác cũng nói: ͏ ͏ ͏

- Đúng đấy, vị tiền bối ở Thiên Thư lăng kia đã tự mình bỏ sức mở toàn bộ Thiên Thư lăng ra, hơn nữa còn cho tất cả mọi người ngộ đạo, chẳng lẽ tiền bối Kiếm Thập Tam lại không biết xấu hổ độc chiếm Thiên Tinh cho riêng mình sao? ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhận được ánh mắt của Kiếm Thập Tam, Giang Tả cũng rất bất đắc dĩ, chuyện này thì có liên quan gì đến hắn chứ? ͏ ͏ ͏

Trên mặt Nam Huyên ma tu không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng bà ta có chút khinh thường. ͏ ͏ ͏

Đứng trước mặt Bát giai, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. ͏ ͏ ͏

Đừng nói đến Thiên Thư lăng. ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam không quan tâm đến hai người kia, mà nhìn về phía Nam Huyên ma tu nói: ͏ ͏ ͏

- Áp chế tu vi? ͏ ͏ ͏

Lúc qua cửa thì áp chế tu vi sau khi vào trong lại thả ra, đây không phải là chuyện cười sao? ͏ ͏ ͏

Cho nên Kiếm Thập Tam cũng không trả lời rõ ràng, mà muốn nhìn kỹ xem rốt cuộc thì Ma tu này có ý gì. ͏ ͏ ͏

Quả nhiên, Nam Huyên ma tu lại nói tiếp: ͏ ͏ ͏

- Là thế này, nghe nói Thiên Hằng Thất Mạch có một chi nhánh gọi là Phong Cấm Nhất Mạch, năng lực phong ấn của bọn họ vô cùng mạnh mẽ, nếu như có thể mời Phong Cấm Nhất Mạch ra tay phong ấn tu vi của chúng tôi, vậy chúng tôi có thể đi vào không? ͏ ͏ ͏

Hắc Bào ma tu vô cùng khâm phục sư phụ hắn, đúng là gừng càng già càng cay. ͏ ͏ ͏

Nói vậy vừa không đắc tội với Kiếm Thập Tam này, vừa tranh thủ cơ hội cho mình. ͏ ͏ ͏

Hoàn toàn khác so với đám người chỉ biết nói Thiên Tinh giáng thế là của tất cả mọi người, sư phụ hắn làm như vậy sẽ không bị ghét, còn những người kia nói không chừng sẽ bị diệt khẩu. ͏ ͏ ͏

Đúng là chuyện cười, nếu nói nó là vật vô chủ, vậy ai có thể không chế nó tất nhiên sẽ là của người đó rồi. ͏ ͏ ͏

Giới tu luyện là nơi vô tư cống hiến sao? ͏ ͏ ͏

Điên chắc? ͏ ͏ ͏

Có thể mở cửa cho cấp thấp vào đã không dễ dàng rồi. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 907

Hơn nữa, nếu thật sự muốn vô tư công hiến, vậy còn cố gắng kiếm tiền làm gì? Xin mỗi người cho một khối Linh thạch không phải được rồi sao. ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam nhíu mày, đúng là hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cũng rất khâm phục người này, thế mà còn biết lợi dụng sơ hở. ͏ ͏ ͏

Có điều nói đến Phong Cấm Nhất Mạch, Giang Tả cả thấy năng lực của bọn họ cũng tạm được, trước đây đã từng phong bế hắn. ͏ ͏ ͏

Khi hắn chiến đấu với những tông môn kia, đã từng chịu không ít thiệt thòi từ Phong Cấm Nhất Mạch. ͏ ͏ ͏

Sau đó, ngoài Thiên Cơ Nhất Mạch ra, sáu Mạch còn lại đều bị hắn hủy diệt. ͏ ͏ ͏

Phong Cấm Nhất Mạch chết thảm nhất. ͏ ͏ ͏

Có điều để Phong Cấm Nhất Mạch đến phong ấn những người này thật ra cũng có thể thực hiện được. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng Kiếm Thập Tam nói: ͏ ͏ ͏

- Nếu như mọi người có thể mời được người của Phong Cấm Nhất Mạch, hơn nữa phong ấn không có vấn đề gì thì có thể vào. ͏ ͏ ͏

Nam Huyên ma tu cười nói: ͏ ͏ ͏

- Đa tạ Kiếm đạo hữu. ͏ ͏ ͏

Hắc Bào ma tu đúng là quá khâm phục sư phụ mình, vậy thì bà ấy cũng có thể vào rồi. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà, sư phụ hắn cũng vào đối với hắn cũng không có chỗ tốt gì. ͏ ͏ ͏

Sau đó Hắc Bào ma tu nói: ͏ ͏ ͏

- Kiếm tiền bối, việc này tương đương với mở cửa hoàn toàn, vậy cũng tương đương với việc mọi người đều có kỳ ngộ tạo hóa. ͏ ͏ ͏

- Cũng tương đối giống Thiên Thư lăng, không biết tiền bối có thể bố trí một mật hiệu để vào cửa giống Thiên Thư lăng không? ͏ ͏ ͏

- Ví dụ như, gọi ba. ͏ ͏ ͏

Hắc Bào ma tu vừa nói xong, thì có vài ánh mắt lạnh lùng liếc về phía hắn, nhất là từ sư phụ trước mặt hắn. ͏ ͏ ͏

Sau đó Hắc Bào ma tu nghe thấy sư phụ hắn nói: ͏ ͏ ͏

- Con bị cuồng gọi ba rồi hả? ͏ ͏ ͏

Mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán Hắc Bào ma tu: ͏ ͏ ͏

- Không phải sư phụ, con chỉ đang bàn một vụ làm ăn lớn thôi. ͏ ͏ ͏

- Bắt sư phụ gọi ba là vụ làm ăn lớn? ͏ ͏ ͏

Giọng nói của Nam Huyên ma tu vô cùng lạnh lẽo. ͏ ͏ ͏

- Đệ tử không dám. ͏ ͏ ͏

Trong nháy mắt ham muốn sống sót của Hắc Bào ma tu đã khiến hắn nhận ra được điều gì đó, hắn truyền âm nói: ͏ ͏ ͏

- Đệ tử đang đầu tư để tạo ấn tượng tốt với đám người Kiếm tiền bối, tuy rằng có thể sẽ bị người khác ghen ghét, thậm chí bị đánh lén. ͏ ͏ ͏

- Nhưng mà lợi ích thu được trong tương lai có thể sẽ rất lớn. ͏ ͏ ͏

- Mà cơ hội đầu tư như thế này gần như rất hiếm, nếu bỏ lỡ lần này, sau đó sẽ không còn cơ hội nữa. ͏ ͏ ͏

Những điều này Hắc Bào ma tu nói bừa ra, nhưng ngẫm nghĩ cẩn thận thì đúng là không phải không có lý. ͏ ͏ ͏

Có khả năng hắn đã vô tình đầu tư một vụ làm ăn khó có thể tưởng tượng nổi. ͏ ͏ ͏

Đó chính là đầu tư gây ấn tượng tốt với Phá Hiểu và Kiếm Thập Tam. ͏ ͏ ͏

Nam Huyên ma tu cười lạnh: ͏ ͏ ͏

- Vụ đầu tư này của con, cần sư phụ con trả tiền hả? ͏ ͏ ͏

Hắc Bào ma tu nói: ͏ ͏ ͏

- Không phải sư phụ, đệ tử có đầy đủ kế hoạch kinh doanh tiêu thụ. ͏ ͏ ͏

- Lần đầu tư này có kế hoạch hoàn chỉnh, sẽ không ảnh hưởng đến sư phụ đâu. ͏ ͏ ͏

Hắc Bào ma tu thật sự rất có niềm tin, vừa rồi hắn đã nghĩ thông suốt một chuyện, muốn ngăn cản không cho sư phụ hắn vào dường như cũng không phải là chuyện dễ dàng. ͏ ͏ ͏

Lúc này Nam Huyên ma tu lại hào hứng hỏi: ͏ ͏ ͏

- Nói một chút coi. ͏ ͏ ͏

Hắc Bào ma tu nói: ͏ ͏ ͏

- Không nói đến chuyện đầu tư vội, nói đến việc vì sao sẽ không ảnh hưởng đến sư phụ nhé. ͏ ͏ ͏

- Rất đơn giản, bởi vì đối phương là Kiếm Thập Tam. ͏ ͏ ͏

- Với tu vi và địa vị của hắn, chắc sẽ không đến mức gây khó dễ cho người khác trước mặt toàn bộ người tu luyện. ͏ ͏ ͏

- Dù sao sau lưng Kiếm Thập Tam còn có Thánh Địa, rất dễ bị ảnh hưởng. ͏ ͏ ͏

Nam Huyên ma tu gật đầu, đúng là như thế. ͏ ͏ ͏

Nếu như là ma tu thi khác, căn bản sẽ không quan tâm đến điều ấy. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên nếu là ma tu, không chừng đã chuyển Thiên Tinh Thiên Thạch về chỗ mình rồi, để người khác vào được sao? ͏ ͏ ͏

Sao có thể. ͏ ͏ ͏

- Tốt nhất là như vậy, nếu không thì con quay về cưới sư muội của con đi. ͏ ͏ ͏

Nam Huyên ma tu nói. ͏ ͏ ͏

Hắc Bào ma tu không để ý đến lời bà ta: ͏ ͏ ͏

- Sư phụ, tuy rằng nhìn qua sư muội khiến người khác rất chán ghét, nhưng mà sau khi bỏ mặt nạ ra, cô ấy cũng là một trong ba tiên tử của Giới tu luyện, con cũng không thiệt thòi. ͏ ͏ ͏

Nam Huyên ma tu lạnh lùng nói: ͏ ͏ ͏

- Cưới sư muội của con thì từ nay về sau tiền sẽ do sư muội con quản lý. ͏ ͏ ͏

Nghe thấy thế, ngay lập tức ánh mắt của Hắc Bào ma tu bị sự hoảng sợ bao trùm, nếu vậy thà giết hắn đi còn hơn. ͏ ͏ ͏

Nhưng nghĩ lại thì đúng là có chuyện như vậy, hắn âm thầm quyết định, cả đời này sẽ không kiếm đạo lữ song tu nữa. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, cũng nên ít trêu chọc sư phụ thì tốt hơn. ͏ ͏ ͏

Trông thấy biểu cảm của Hắc Bào ma tu, Nam Huyên ma tu có chút bất đắc dĩ. ͏ ͏ ͏

Vì sao đệ tử của bà không có đứa nào là bình thường vậy. ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này thì Kiếm Thập Tam lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không cần phải làm thế. ͏ ͏ ͏

Đúng là không cần, Kiếm Thập Tam cũng không thích đùa ác như vậy. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, trong tình hình này cũng không thích hợp, tuy rằng có thể giảm bớt rất nhiều người muốn vào, nhưng mà cũng đắc tội với toàn bộ giới tu luyện. ͏ ͏ ͏

Thà rằng cứ để bọn họ đi vào còn thích hợp hơn. ͏ ͏ ͏

Bản thân Kiếm Thập Tam không sợ điều này, nhưng mà người của Thánh Địa vẫn phải ra ngoài, đắc tội với nhiều người như vậy sẽ đem đến không ít phiền toái cho đệ tử bình thường. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cũng không có ý định này, căn bản hắn không thèm để ý những điều ấy. ͏ ͏ ͏

Dù sao cũng không liên quan đến hắn. ͏ ͏ ͏

Có điều Hắc Bào ma tu này, đúng là người thích đùa ác. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 908

Nghĩ lại thì cũng đúng thôi, nếu hắn không phải người thích đùa ác, thì sao lại bị hắn ném vào trong trận pháp của Thánh Địa. ͏ ͏ ͏

Sau đó bị người kia dọa sinh ra bóng ma tâm lý. ͏ ͏ ͏

Lời của Kiếm Thập Tam khiến người khác đều thở phào nhẹ nhõm. ͏ ͏ ͏

Nếu như chỗ này thật sự thiết kế giống Thiên Thư lăng vậy thì quá buồn nôn. ͏ ͏ ͏

Trong đám người có mặt ở đây, có người vì một câu nói khủng bố kia nên đã không đi vào, sau đó khi tận mắt thấy người khác ngộ đạo, thì hối hận muốn chết. ͏ ͏ ͏

Lần này nếu như phải gọi là ba, không chừng hắn vẫn sẽ vào. ͏ ͏ ͏

Lần trước ở Thiên Thư lăng, tuy rằng mỗi người đều gọi một tiếng ba, nhưng mà không có ai thật sự để trong lòng cả. ͏ ͏ ͏

Gọi một tiếng ba có thể ngộ đạo, có thể bước chân vào một lĩnh vực mới, thậm chí có thể tìm hiểu về sự sống chết, bọn họ không có gì là không sẵn lòng cả. ͏ ͏ ͏

Cũng giống như có người bảo ngươi gọi một tiếng ba thì cho một trăm vạn, bạn gọi hay không? ͏ ͏ ͏

Có lẽ, ngươi còn gọi đến mức người đó táng gia bại sản luôn ấy chứ. ͏ ͏ ͏

Giang Tả yên lặng chờ đợi, những người khác đều không có quan hệ gì với hắn, việc hạn chế người vào là chuyện của Kiếm Thập Tam. ͏ ͏ ͏

Muốn kiểm tra cấp bậc thế nào cũng là chuyện của Kiếm Thập Tam. ͏ ͏ ͏

Có điều, nếu tiện tay hắn vẫn có thể giúp đỡ vài việc nhỏ. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà bây giờ vẫn chưa phải lúc. ͏ ͏ ͏

Từng tia nắng mặt trời xuất hiện trên mặt biển, càng ngày càng nhiều người tụ tập ở chỗ này. ͏ ͏ ͏

Ngay cả La Ảnh của Thiên Cơ Nhất Mạch cũng đến rồi, hắn mang theo năm cao thủ khoảng Lục giai. ͏ ͏ ͏

La Ảnh đi đến trước mặt Kiếm Thập Tam nói: ͏ ͏ ͏

- Đạo hữu, biết được tin Thiên Tinh giáng thế, tôi đặc biệt đưa mấy sư đệ của Phong Cấm Nhất Mạch đến đây, hy vọng có thể giúp được đạo hữu. ͏ ͏ ͏

La Ảnh tính toán rõ ràng thiên cơ, biết chỗ này đang cần người của Phong Cấm Nhất Mạch, tất nhiên hắn sẽ mang theo để lấy lòng Thánh Địa. ͏ ͏ ͏

Đùa sao, cho dù là Giang Tả hay là Kiếm Thập Tam, đều là người không dễ chọc. ͏ ͏ ͏

Qua lại thân thiết với hai người này, là chuyện quan trọng nhất của Thiên Hằng Thất Mạch. ͏ ͏ ͏

Nếu không thì mấy tháng nữa có lẽ Thiên Hằng Thất Mạch sẽ phải dọn nhà. ͏ ͏ ͏

Điều này thật sự sẽ là đả kích chí mạng đối với Thiên Hằng Thất Mạch. ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam gật đầu, sau đó thông báo chuyện phong ấn, còn ai muốn được phong ấn thì phải tự trả tiền. ͏ ͏ ͏

Phong Cấm Nhất Mạch cũng không phải là tổ chức từ thiện. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, chỉ những ai cần phong ấn mới phải trả tiền, giá cả cũng rất bình thường. ͏ ͏ ͏

Như vậy người khác sẽ không nói gì được nữa. ͏ ͏ ͏

Đã cho mọi người cơ hội rồi, có vào hay không phải xem bản thân mỗi người. ͏ ͏ ͏

Chuyện này rất công bằng, cũng giống như việc muốn vào cửa thì phải gọi ba. ͏ ͏ ͏

Bởi vì tất cả mọi người đều là người cùng thế hệ. ͏ ͏ ͏

Còn chỗ của Giang Tả, La Ảnh không dám đến quấy rầy, đối phương đứng ở đó chính là không muốn bị người khác đến làm phiền. ͏ ͏ ͏

Giang Tả là người tuyệt đối không thể đắc tội. ͏ ͏ ͏

Sau đó càng ngày càng có nhiều người đến, quy tắc vào cửa cũng chậm rãi được truyền vào tai tất cả mọi người. ͏ ͏ ͏

Có vài người vẫn không phục, có vài người không nói gì cả. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, những người đang ngầm quan sát còn nhiều hơn. ͏ ͏ ͏

Trong lòng Hắc Bào ma tu thầm mắng những người này ngu ngốc, đã trải qua chuyện Thiên Thư lăng rồi thế mà vẫn không biết quý trọng cơ hội. ͏ ͏ ͏

Không phải chỉ áp chế tu vi thôi sao, không thấy sư phụ của hắn rất nghiêm túc à, phải biết co được dãn được. ͏ ͏ ͏

Lúc này Nam Huyên ma tu đi đến trước mặt đám người Phong Cấm Nhất Mạch nói: ͏ ͏ ͏

- Làm phiền mấy vị đạo hữu rồi. ͏ ͏ ͏

Nói xong bà ta trả đầy đủ Linh thạch. ͏ ͏ ͏

Sau khi nhận được Linh thạch, người của Phong Cấm Nhất Mạch bắt đầu phong ấn cho Nam Huyên ma tu. ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này Tử Phong mang theo Xích Huyết Đồng Tử chạy suốt đêm đã đến nơi, Biên Hải Đao Khách cũng chạy suốt đêm như vậy. ͏ ͏ ͏

Nếu không phải do giữa đường gặp được Tử Phong, thì khả năng Biên Hải Đao Khách còn không đến kịp. ͏ ͏ ͏

Sau đó Bắc Thiên Kiếm Khách cũng tới. ͏ ͏ ͏

Đầu tiên hắn chỉ đến đây để góp vui thôi, dù sao chuyện này cũng Kiếm Thập Tam chủ trì. ͏ ͏ ͏

Hắn luôn ngưỡng mộ kiếm đạo của Kiếm Thập Tam, nhưng mà hắn không làm được, có điều được chiêm ngưỡng cũng rất tốt. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà khi hắn đến đây, lại phát hiện ra áp chế tu vi là có thể vào trong. ͏ ͏ ͏

Cho nên đương nhiên là hắn sẽ vào. ͏ ͏ ͏

Đây không phải là lần đầu tiên hắn áp chế tu vi, hắn cũng quen rồi. ͏ ͏ ͏

Lần này Bắc Thiên Kiếm khách còn đưa hai tu sĩ cấp thấp đi cùng, cũng chính là hai người thường xuyên anh anh em em trước mặt hắn. ͏ ͏ ͏

Hôm nay lại bị hắn bắt được. ͏ ͏ ͏

Cũng không biết có phải hai kẻ này bị bệnh không, mà thường xuyên âu yếm nhau dưới ngọn núi của hắn. ͏ ͏ ͏

Muốn ai buồn nôn hả? ͏ ͏ ͏

Cho dù là Quỷ tu, Đạo tu, Ma tu, hay là những loại khác, cơ bản đều đã đến đủ. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà không ai dám tùy tiện gây sự. ͏ ͏ ͏

Bát giai là tồn tại mà bọn họ chỉ dám ngước lên nhìn, gây chuyện chẳng khác nào muốn chết. ͏ ͏ ͏

Từ sau chuyện phong ấn kia, ngay cả người âm thầm kích động cũng không có ai nữa, bọn họ đều biết một vừa hai phải đấy. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, không phải là không có người ngu xuẩn, nhưng mà trước mắt ở chỗ này không có ai. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh đám người vốn dĩ cho rằng chỉ có thể đưa tiểu bối vào đã phát hiện ra, chỗ này có thể phong ấn tu vi lại rồi đi vào, cho nên cũng đi vào trong cùng đám tiểu bối. ͏ ͏ ͏

Nếu như không ổn, thì ném đám tiểu bối ở bên ngoài, tự mình vào trong cũng được. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên cũng có người không muốn vào, áp chế tu vi của bọn họ, thì trong đầu bọn họ đã tự cho mình là người thua cuộc rồi. ͏ ͏ ͏

Thà rằng ở lại bên ngoài yên lặng theo dõi tình hình còn hơn. ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này thì có tiếng động rất nhỏ từ trên Thiên Tinh Thiên Thạch truyền đến. ͏ ͏ ͏

Nhiệt độ bắt đầu giảm đi, một cánh cửa đá khổng lồ xuất hiện trước mắt tất cả mọi người. ͏ ͏ ͏

Bởi vì nhiệt độ cao nên ban đầu Thiên Tinh Thiên Thạch có màu đỏ, đây không phải là Thiên thạch bình thường. ͏ ͏ ͏

Nói đúng ra, nó đã trở thành Pháp bảo rồi. ͏ ͏ ͏

Không thể dùng lý luận thông thường để lý giải nó. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 909

Lúc này nhiệt độ dần dần giảm xuống, Thiên thạch màu đỏ cũng bắt đầu biến thành tảng đá bình thường. ͏ ͏ ͏

Mà ngay chính giữa tảng đá, là một cánh cửa nằm ở đó. ͏ ͏ ͏

Trước cánh cửa đá còn có một bãi đất trống, giống như được tạo ra để người khác thuận tiện chen lấn vậy. ͏ ͏ ͏

Sau đó Thiên thạch rơi xuống, bãi đất trống ngang bằng với mặt nước. ͏ ͏ ͏

Thấy cảnh này, rất nhiều người biết thời gian nguội đi đã qua rồi, có thể vào trong. ͏ ͏ ͏

Nhưng không ai dẫn đầu cả, dù sao Kiếm Thập Tam vẫn chưa nói gì, súng thường bắn vào chim đầu đàn, cho dù trong lòng ai cũng có suy nghĩ riêng, nhưng lúc này không ai muốn là người đầu tiên xông lên cả. ͏ ͏ ͏

Chưa nói đến Kiếm Thập Tam, mà cánh cửa này khả năng cũng có vấn đề. ͏ ͏ ͏

Không ai muốn trở thành vật thí nghiệm. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, trong số đó không bao gồm Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Hắn không biết có vấn đề gì hay không, nhưng mà có nguy hiểm hay không thì chắn chắn hắn biết rõ. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả bắt đầu cất bước đi về phía cửa đá. ͏ ͏ ͏

Khi trông thấy cánh cửa đá, Giang Tả không khỏi nhớ tới Môn Linh kia. ͏ ͏ ͏

Nếu như ở chỗ này cũng có Môn Linh bướng bỉnh như vậy, Giang Tả cảm thấy lần này chắc phải phá cửa. ͏ ͏ ͏

Bởi vì lần này hắn không được tăng thêm khí thế. ͏ ͏ ͏

Hành động của Giang Tả nhanh chóng được người khác chú ý. ͏ ͏ ͏

Không ít người kinh ngạc, bởi vì ban đầu bọn họ cũng không phát hiện ra ở chỗ đó có người. ͏ ͏ ͏

Đối phương giấu đầu lòi đuôi như vậy, nhìn qua là biết không phải nhân vật đơn giản. ͏ ͏ ͏

Có điều bọn họ cũng không nói gì, người này đã muốn đi đầu thì bọn họ rất vui lòng để hắn làm điều ấy. ͏ ͏ ͏

Cho dù là chuyện gì, chỉ cần có những thứ bản thân chưa biết rõ còn tồn tại, ai cũng không thích dẫn đầu. ͏ ͏ ͏

Tu luyện không dễ, đôi khi được phép ngu xuẩn nhưng mà khi đối mặt với một nơi mà mình chưa biết, thì rất nhiều người đều duy trì tính cảnh giác. ͏ ͏ ͏

Trong những người nhìn thấy Giang Tả, chắc chắn có người nhận ra hắn. ͏ ͏ ͏

Ví dụ như Xích Huyết Đồng Tử và Biên Hải Đao Khách. ͏ ͏ ͏

Còn có cả Bắc Thiên Kiếm Khách và Hắc Bào ma tu nữa. ͏ ͏ ͏

Ban đầu Hắc Bào ma tu đã nhận ra Phá Hiểu, khi hắn đến chỗ này cũng không đông người lắm, cảm giác về sự có mặt của Phá Hiểu lại không thấp. ͏ ͏ ͏

Cho nên may mắn có thể trông thấy hắn. ͏ ͏ ͏

Khi trông thấy Giang Tả, những người này đều rất vui sướng. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, họ vẫn phải thận trọng, bởi vì những nơi mà Phá Hiểu xuất hiện, đều không dùng lẽ thường để phán đoán được. ͏ ͏ ͏

Quá trình phát triển, cũng không cách nào dùng lẽ thường để giải thích. ͏ ͏ ͏

Không phải chỗ đó bị nổ, thì chính là bị chìm, mặc dù ở Thiên Thư lăng bọn họ không bị thương, nhưng mà mỗi người đều bị vụ nổ làm hoảng sợ. ͏ ͏ ͏

Đó là vụ nổ truyền kỳ của giới tu luyện. ͏ ͏ ͏

Lúc ở Thiên Thư lăng, vẻ ngoài của Giang Tả không có mấy người biết. ͏ ͏ ͏

Những người từng gặp Giang Tả đều là người lần trước đã ngộ đạo. ͏ ͏ ͏

Mà những người đó, mấy ai có khả năng hoàn thành trong hai ngày. ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử và Biên Hải Đao Khách cũng được coi là thiên phú dị bẩm. ͏ ͏ ͏

Bọn họ đều có Pháp bảo trợ giúp mới có thể không lãng phí cơ hội ngộ đạo này. ͏ ͏ ͏

Còn Hắc Bào ma tu, chính là lãng phí. ͏ ͏ ͏

Vì chuyện làm ăn mà trực tiếp không thèm bế quan, sau đó bị đưa đến chỗ này. ͏ ͏ ͏

Việc làm ăn đã mất, việc ngộ đạo cũng không mặc kệ. ͏ ͏ ͏

Lúc này Giang Tả đã bước đến trước cửa, kiếp trước khi hắn đến đây thì cánh cửa này đã vỡ rồi. ͏ ͏ ͏

Cho nên cấu tạo của nó cụ thể như thế nào Giang Tả cũng không biết, hiện giờ hắn muốn mở cửa, thì phải thay đổi một thứ gì đó, cho nên phải thăm dò trước đã. ͏ ͏ ͏

Giang Tả đặt tay lên trên cánh cửa đá, sau đó Tiên Thiên nhị khí trực tiếp dũng mãnh lao vào bên trong. ͏ ͏ ͏

Nghĩ đến Tiên Thiên nhị khí, đột nhiên Giang Tả phát hiện, dường như hắn có thể lợi dụng tài nguyên của Thiên Tinh động phủ để nâng cao nó lên thành Tiên Thiên tam khí. ͏ ͏ ͏

Chuyện này đã kéo dài quá lâu rồi, xem ra cơ hội đến thì không được để lỡ. ͏ ͏ ͏

Rất nhiều người đều trông thấy Giang Tả đặt tay lên trên cửa đá, nhưng lại không thể cảm nhận được Giang Tả đang làm gì. ͏ ͏ ͏

Vài phút sau, có người đã bắt đầu không đợi nổi nữa. ͏ ͏ ͏

Bởi vì Giang Tả không bị sao cả đã chứng tỏ mức độ nguy hiểm không cao. ͏ ͏ ͏

Như vậy đáng để mạo hiểm vào trong. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh đã có một người Ma tu bắt đầu hành động. ͏ ͏ ͏

Là Ma tu Ngũ giai. ͏ ͏ ͏

Vốn dĩ hắn định lợi dụng hỗn loạn để đi vào, hiện giờ ánh mắt mọi người đều bị cửa đá hấp dẫn, hắn đi vào lúc này cũng thích hợp. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên hắn vẫn áp chế tu vi của mình xuống Tứ giai. ͏ ͏ ͏

Vẻ ngoài giống như hắn chỉ là một người tiến vào bình thường. ͏ ͏ ͏

Không chỉ có thế, hắn còn dùng pháp bảo hỗ trợ ẩn nấp, ẩn hình sẽ ít bị người khác nhận ra, cho dù có bị nhận ra thì càng tăng khả năng che giấu tu vi của hắn. ͏ ͏ ͏

Đây là hai lớp bảo vệ, khiến người khác lơi là. ͏ ͏ ͏

Có không ít người ở chỗ này cũng ôm ý tưởng giống hắn. ͏ ͏ ͏

Có điều dám mạo hiểm vào trước như vậy, hắn cảm thấy nhất định không có mấy người. ͏ ͏ ͏

Ma tu bắt đầu hành động, nhưng mà khi hắn vừa bước chân lên bãi đất trống trên thiên thạch, thì một ánh kiếm trực tiếp bổ thẳng vào hắn. ͏ ͏ ͏

Ngay lập tức đồng tử trong mắt hắn co rụt lại, thậm chí còn không có thời gian phản ứng. ͏ ͏ ͏

Đợi đến khi hắn khôi phục lại ý thức, thì đã không biết mình đang ở đâu nữa rồi, hơn nữa thân thể còn vô cùng yếu ớt. ͏ ͏ ͏

Còn trong ánh mắt của người khác, chỉ trông thấy Ma tu này vừa bước lên bãi đất trống đã bị một ánh kiếm xuất hiện đập thẳng lên người. ͏ ͏ ͏

Ngay lập tức gã Ma tu kia đã biến mất ở cuối chân trời. ͏ ͏ ͏

Biến mất trong lôi điện và sấm sét. ͏ ͏ ͏

Thậm chí rất nhiều người còn chưa hiểu vì sao. ͏ ͏ ͏

Người ra tay là Kiếm Thập Tam, nhưng mà Kiếm Thập Tam không hề có ý đinh muốn giải thích, tùy người khác suy đoán. ͏ ͏ ͏

Càng suy đoán, những người tài giỏi này sẽ càng cảnh giác, như vậy mới có thể cẩn thận không dám làm bừa. ͏ ͏ ͏

Còn về việc chất vấn? ͏ ͏ ͏

Không có ai dám hỏi cả, ai biết được có thể sẽ bị một kiếm bổ lại đây không. ͏ ͏ ͏

Dù sao chỗ này cũng coi như là địa bàn của Thánh Địa. ͏ ͏ ͏

Người ta dùng một kiếm đánh bay thì sao? ͏ ͏ ͏

Người đã không còn nữa còn định phân rõ phải trái? ͏ ͏ ͏

Điên rồi sao. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 910

Đúng lúc này, Giang Tả cũng bỏ tay ra, sau đó trên khóe môi lập tức nở nụ cười. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên là không có ai nhìn thấy. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả lại vươn tay ra, nhưng lần này hắn không chạm vào cửa đá nữa, mà vẽ một cái phù văn lên trên cửa đá. ͏ ͏ ͏

Ngay lập tức một cái phù văn xuất hiện trên cửa đá. ͏ ͏ ͏

Lấy phù văn làm trung tâm cánh cửa đá bắt đầu hiện ra rõ ràng, sau đó trên cửa đá xuất hiện bầu trời đầy sao, trên bầu trời có một tinh cầu cô đơn lạnh lẽo tồn tại, bên cạnh nó không có thứ gì khác cả. ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này thì tinh cầu đó phát ra một tia sáng bao trùm cả bãi đất trống. ͏ ͏ ͏

Sau đó một âm thanh máy móc truyền ra: ͏ ͏ ͏

- Bắt đầu mở ra giới hạn tu vi, hạn định là Tứ giai, cấm người vượt qua Tứ giai đi vào. ͏ ͏ ͏

Sao đó Giang Tả cũng không quan tâm những người khác nghĩ gì, mà trực tiếp chui vào trong cửa đá. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, đây chỉ là vào cửa thôi, nếu muốn đến Thiên Tinh động phủ thì không đơn giản như vậy. ͏ ͏ ͏

Sau khi Giang Tả đi khỏi, tất cả mọi người đều sững sờ. ͏ ͏ ͏

Có ý gì đây? ͏ ͏ ͏

Trên cửa đá có hạn chế tu vi? ͏ ͏ ͏

Thật hay giả? ͏ ͏ ͏

Lúc này tất cả mọi người đều nhìn về phía Kiếm Thập Tam, chuyện này chưa ai từng gặp, Kiếm Thập Tam cũng chưa từng nói qua. ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam nhìn mọi người một lượt rồi nói: ͏ ͏ ͏

- Không cần để ý, không có gì thay đổi cả. ͏ ͏ ͏

Lời này khiến mọi người đều hiểu ra, người ban nãy khả năng chính là người của Thánh Địa, nhưng mà sao đối phương lại làm được? ͏ ͏ ͏

Được rồi, những việc này rất khó hiểu, Nam Huyên ma tu thì chỉ muốn biết một việc, vậy sau khi áp chế tu vi có thể vào được không? ͏ ͏ ͏

Đối với câu hỏi này Kiếm Thập Tam lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không chắc nữa, có điều Tiên Tử có thể thử xem. ͏ ͏ ͏

Nam Huyên ma tu cảm thấy lần này người Thánh Địa đúng là bịp bợm. ͏ ͏ ͏

Nếu không thể vào được, vậy thì số tiền lớn bà ta bỏ ra kia, chẳng phải sẽ lỗ sao? ͏ ͏ ͏

Không còn cách nào khác, Nam Huyên ma tu chỉ có thể thở dài rồi tự mình thử nghiệm. ͏ ͏ ͏

Bà ta nhanh chóng bước lên bãi đất trống, vừa vào bà ta đã cảm nhận được áp lực rất mạnh ép bà ta đến mức không thở nổi, buộc bà ta phải điều động toàn bộ tu vi để chống cự. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà dù cố gắng thế nào, bà ta cũng không thể điều động được phần tu vi bị phong ấn. ͏ ͏ ͏

Nếu cứ tiếp tục như vậy không chừng bà ta sẽ bị ép chết. ͏ ͏ ͏

Khi bà ta định lui về phía sau, thì phát hiện áp lực lại đột nhiên biến mất. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng cũng nhẹ nhõm bước vào trong cửa đá. ͏ ͏ ͏

Giống như vừa thông qua một khảo nghiệm vậy. ͏ ͏ ͏

Được rồi, có thể đi vào, rất nhiều người đều thở phào nhẹ nhõm. ͏ ͏ ͏

Sau đó không ít người bắt đầu đi về phía cửa đá. ͏ ͏ ͏

Lần này có tổng cộng hai mươi người bước vào. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà vừa đi vào thì có mười người đã bị bắn ra ngoài. ͏ ͏ ͏

Kiếm Thập Tam nhìn những người kia không khỏi nói thầm: ͏ ͏ ͏

- Xem ra không cần can thiệp quá nhiều rồi, chỗ này có thể tự tiến hành sàng lọc tuyển chọn. ͏ ͏ ͏

Đây là một tin tức tốt, hắn cũng không cần quá mệt mỏi. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa còn có thời gian để ý đến Thánh Địa. ͏ ͏ ͏

Giang Tả bước chậm trên tinh không chi lộ. ͏ ͏ ͏

Sau khi bước vào cửa, hắn đã gặp được tinh không chi lộ này. ͏ ͏ ͏

Con đường này chính là đường đến Thiên Tinh động phủ. ͏ ͏ ͏

Vị trí của Thiên Tinh động phủ là một nơi hẻo lánh trong vũ trụ. ͏ ͏ ͏

Dưới tình huống bình thường, trừ khi nắm giữ không gian năng lực, nếu không thì không thể nào bay qua được. ͏ ͏ ͏

Tinh không chi lộ chia làm hai bộ phận, bộ phận thứ nhất tất nhiên là thứ dưới chân của Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Bộ phận này dường như không có bất cứ vấn đề gì, cũng không có bất kỳ trở ngại nào. ͏ ͏ ͏

Thật sự chỉ cần tùy tiện bước qua. ͏ ͏ ͏

Bộ phận sau đó là con đường đi ngược sông Ngân hà, đơn giản mà nói chính là chuyển từ đường bộ lúc đầu sang đường thủy, chắc chắn có trở ngại nhưng mà nguy hiểm không lớn. ͏ ͏ ͏

Ít nhất theo Giang Tả thấy thì những người Tứ giai kia, chỉ cần không làm loạn, thì không đến mức bị chết chìm. ͏ ͏ ͏

Hiện giờ Giang Tả đi rất chậm, hắn cũng không thèm để ý những thứ khác, thậm chí với hắn việc dẫn đầu hay không cũng không quan trọng. ͏ ͏ ͏

Cái hắn muốn là tài liệu, không phải là kỳ ngộ gì, cũng không phải là tạo hóa gì. ͏ ͏ ͏

Mấy thứ ấy đối với hắn mà nói, có hay không căn bản không quan trọng. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà Giang Tả không coi trọng những thứ ấy, không có nghĩa là người khác cũng không cần, có thể cướp đoạt tiên cơ, vậy thì vậy thì tương đương với việc tới gần kỳ ngộ hơn một bước. ͏ ͏ ͏

Ví dụ như người đi vào sau Giang Tả, Nam Huyên ma tu. ͏ ͏ ͏

Bà ta khác với Giang Tả, trên tinh không chi lộ bà ta đi vô cùng nhanh, chẳng bao lâu đã trực tiếp vượt qua Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không nhìn bà ta, bà ta cũng chỉ liếc qua Giang Tả sau đó không thèm để ý đến. ͏ ͏ ͏

Hiện giờ mọi người đều là Tứ giai, nhưng ban đầu bà ta là Thất giai, cho nên tất nhiên bà ta không quá để tâm đến những người Tứ giai khác. ͏ ͏ ͏

Đây là tâm tính khó có thể thay đổi được. ͏ ͏ ͏

Cũng giống như Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Nói thẳng ra thì đây cũng là một loại tự tin. ͏ ͏ ͏

Sau Nam Huyên ma tu chính là một nhóm rất nhiều người, những người này, phần lớn đều là Tứ giai. ͏ ͏ ͏

Tất cả mọi người đều đang chạy, đều hy vọng nhanh chân bước vào Thiên Tinh động phủ. ͏ ͏ ͏

Rất nhiều người đã vượt qua Giang Tả, nhưng mà Giang Tả vẫn không quan tâm như cũ. ͏ ͏ ͏

Chạy nhanh có tác dụng sao? ͏ ͏ ͏

Nhanh chân thì nhất định có thể đến Thiên Tinh động phủ trước một bước sao? ͏ ͏ ͏

Tinh không chi lộ nào có dễ đi như vậy, chỗ này cũng không phải con đường bình thường. ͏ ͏ ͏

Tinh không chi lộ cũng giống như một loại Truyền Tống, hoặc là nói nó là một thông đạo không gian. ͏ ͏ ͏

Có điều nó bị cố định lại trở thành một con đường, cho nên bọn họ có thể dựa vào con đường này để đi đến Thiên Tinh động phủ ở sâu trong vũ trụ. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh bên cạnh Giang Tả đã có thêm một người, đó là Hắc Bào ma tu. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 911

- Phá Hiểu Đạo hữu, lâu rồi không gặp. ͏ ͏ ͏

Hắc Bào ma tu nói với Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn hắn một cái, cuối cùng lại không nói gì cả. ͏ ͏ ͏

Còn Hắc Bào ma tu, tất nhiên là hắn yên lặng đi theo sau lưng Phá Hiểu. ͏ ͏ ͏

Vào trong Bí Cảnh phải tìm người dựa dẫm, đối với hắn mà nói, dựa vào Phá Hiểu còn hơn là dựa vào sư phụ hắn. ͏ ͏ ͏

Bởi vì Phá Hiểu thật sự rất kỳ lạ, không thể dùng tu vi bề ngoài để phán đoán hắn được. ͏ ͏ ͏

Nếu không thì sẽ ăn thiệt thòi lớn. ͏ ͏ ͏

Sau đó Biên Hải Đao Khách và Xích Huyết Đồng Tử cũng tìm thấy Phá Hiểu, phải biết rằng Phá Hiểu có sương mù bao quanh, cảm giác tồn tại rất thấp. ͏ ͏ ͏

Muốn tìm được hắn cũng không dễ. ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử hỏi: ͏ ͏ ͏

- Phá Hiểu đạo hữu đến một mình à? ͏ ͏ ͏

Giang Tả không khỏi liếc nhìn Xích Huyết Đồng Tử, lời này của cậu ta có ý gì? ͏ ͏ ͏

Hắn không một mình chẳng lẽ lại hai mình? ͏ ͏ ͏

Đúng rồi, những người này biết vợ của hắn ở Thánh Địa. ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Đúng là một tin tức xấu. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả không để ý đến cậu ta nữa, những người này đừng gây phiền phức cho hắn là được. ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách hỏi Hắc Bào ma tu: ͏ ͏ ͏

- Sư muội của Đạo hữu đã bắt được Mặc Ngôn rồi à? ͏ ͏ ͏

Hắc Bào ma tu lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không biết nữa, có điều lần này sư muội không tới đây. ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử nói: ͏ ͏ ͏

- Đan Tuyết Tiên Tử có khả năng sẽ đánh cho Mặc Ngôn tàn phế không? Đánh cho vài năm không ngóc đầu lên được ấy. ͏ ͏ ͏

Hắc Bào ma tu nhíu mày: ͏ ͏ ͏

- Gọi là Tiên Tử sao tôi thấy không tự nhiên lắm. ͏ ͏ ͏

- Có điều nếu cậu muốn biết tôi cũng có thể nói cho cậu, chỉ cần một viên Nhất phẩm Linh thạch thôi. ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử bó tay rồi: ͏ ͏ ͏

- Anh cứ thế này sẽ không có bạn bè đâu. ͏ ͏ ͏

Hắc Bào ma tu nói: ͏ ͏ ͏

- Hiện giờ tôi cũng không có bạn, có điều trước kia ngược lại cũng có vài người bạn. ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏

- Bởi vì cứ mở mồm ra là anh đòi tiền, cho nên bạn anh đã bỏ đi hết hả? ͏ ͏ ͏

Hắc Bào ma tu lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Bởi vì bọn họ vay tiền tôi. ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Giang Tả cũng không nhịn nổi cất lời: ͏ ͏ ͏

- Anh lăn lộn kém hơn Mặc Ngôn nhiều. ͏ ͏ ͏

Hắc Bào ma tu: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Những người này chưa cần hỏi cụ thể, đã trực tiếp cảm thấy là do hắn sai? ͏ ͏ ͏

- Có phải các cậu đều cho rằng nguyên nhân là tại tôi không? Trước kia tôi không giống bây giờ, khi đó tôi còn chưa bắt đầu buôn bán. ͏ ͏ ͏

Hắc Bào ma tu nói. ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử hỏi: ͏ ͏ ͏

- Cho nên là do bọn họ mượn tiền anh không trả? ͏ ͏ ͏

Hắc Bào ma tu lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không phải, khi đó tôi còn nhỏ, nói chuyện thật thà bảo rằng mình không có tiền. Nhưng mà cô ta không tin, cô ta nói rằng tôi là người đứng đầu trong đám học trò, sao có thể thiếu tiền được, không muốn cho vay thì cứ nói thẳng. ͏ ͏ ͏

Sau đó chúng tôi không làm bạn nữa. ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách và Xích Huyết Đồng Tử đều im lặng, hóa ra là như vậy. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cũng kinh ngạc. ͏ ͏ ͏

Sau đó Hắc Bào ma tu lại nói thêm: ͏ ͏ ͏

- Sau này tôi quyết chí kiếm tiền, ít nhất khi bạn bè vay tiền phải có tiền. ͏ ͏ ͏

Cho nên sau khi buôn bán kiếm được nhiều tiền, cuối cùng tôi lại kết bạn. ͏ ͏ ͏

Người bạn đó của tôi cũng muốn vay tiền. ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách nói: ͏ ͏ ͏

- Anh cho vay rồi nhưng người ta không trả? ͏ ͏ ͏

Hắc Bào ma tu lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không phải, tôi cảm thấy đương nhiên phải cho vay, nhưng mà tôi bảo hắn đặt Pháp bảo để thế chấp, dù sao cũng phải tránh mạo hiểm. Tôi cảm thấy mình làm vậy không có gì đáng trách cả, nhưng mà người bạn kia của tôi lại nói, không muốn cho mượn thì cứ nói thẳng, sao phải nói muốn dùng Pháp bảo thế chấp, bạn của nhau thế mà còn đòi thế chấp. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng chúng tôi không còn liên lạc với nhau nữa. ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử: ". . ." ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách: ". . ." ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ". . ." ͏ ͏ ͏

Bọn họ không còn lời nào để nói cả. ͏ ͏ ͏

- Cho nên tôi phát hiện ra một chân lý, việc buôn bán có thể khiến người ta nhìn rõ thế giới này, hiểu được tất cả sự thật. ͏ ͏ ͏

Hắc Bào ma tu nói. ͏ ͏ ͏

Đám người Giang Tả lại im lặng một lúc lâu, cái gã này mạch não thay đổi quá nhanh. ͏ ͏ ͏

Có điều nghĩ lại thì cũng đúng thôi, trước đây khi hắn làm ăn với Phá hiểu, Hắc Bào ma tu đã hoàn toàn hiểu rõ Phá Hiểu là người thế nào. ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử nói: ͏ ͏ ͏

- Cho nên hiện giờ anh đang tìm kiếm chân tướng của thế gian này? ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 912

Hắc Bào ma tu lại lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không phải, đây chẳng qua chỉ là xúc động thời trẻ thôi, hiện giờ đương nhiên là việc kiếm tiền quan trọng hơn. ͏ ͏ ͏

". . ." ͏ ͏ ͏

Đúng lúc đó, Giang Tả trông thấy có rất nhiều người tụ tập ở phía trước, nhìn qua có vẻ như đám người này đang bị thứ gì đó ngăn cản. ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách kinh ngạc: ͏ ͏ ͏

- Đằng trước đã xảy ra chuyện gì sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Là dòng sông Ngân Hà, phải đi ngược dòng Ngân Hà mới có thể đến được Thiên Tinh, sau đó mới vào được Thiên Tinh động phủ. ͏ ͏ ͏

Hắc Bào ma tu yên lặng ghi nhớ, điều này cũng có thể bán được tiền đấy. ͏ ͏ ͏

- Ngược dòng Ngân Hà? Rất khó đi qua sao? ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách hỏi. ͏ ͏ ͏

Ở chỗ này có không ít người Ngũ giai Lục giai áp chế tu vi ddi vào, nhưng những người đó vẫn còn bị mắc ở chỗ này không đi về phía trước được, đã chứng tỏ chỗ này không dễ đi qua. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Cũng dễ qua thôi. ͏ ͏ ͏

Ba người bọn họ đều sửng sốt. ͏ ͏ ͏

Biết nói thế nào nhỉ, có đôi khi Phá Hiểu nói dễ dàng thì đúng là dễ thật. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà có đôi khi hắn nói dễ dàng lại hoàn toàn khác xa cái từ dễ mà bọn họ nghĩ đến. ͏ ͏ ͏

Ví dụ như đối với Phá Hiểu, trận pháp Lục giai hắn muốn khống chế là khống chế được. ͏ ͏ ͏

Đúng là rất dễ dàng. ͏ ͏ ͏

Nhưng đổi lại là người khác, thì đừng nói chưa đến Lục giai, nếu thật sự Lục giai mà không nghiên cứu về trận pháp thì đối mặt với điều ấy chẳng khác nào có mắt như mù. ͏ ͏ ͏

Nói đơn giản hơn một chút, ví dụ như đối với người học giỏi việc giải một đề hàm số phức tạp rất dễ làm. ͏ ͏ ͏

Nhưng đối với người học kém thì cả đời này đều không giải được. ͏ ͏ ͏

Cho nên, đối với lời nói của Phá Hiểu, chỉ tham khảo một chút là được rồi. ͏ ͏ ͏

Chỉ cần không phải hắn nói có chút khó khăn, thì bình thường hắn sẽ giải quyết được. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh bọn họ cũng đã tới trước Ngược dòng Ngân Hà. ͏ ͏ ͏

Đập vào mắt bọn họ là một dòng sông ngân hà sáng chói, từng ngôi sao sáng rực rỡ đang chuyển động không ngừng, vô cùng dày đặc. ͏ ͏ ͏

Dòng nước chảy xiết giống như một dòng sông. ͏ ͏ ͏

- Nước chảy xiết cũng tiến lên, không tiến được thì lui lại. ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách mở miệng nói. ͏ ͏ ͏

Đúng là như thế, chỗ này có đường lui, còn tiến lên phía trước khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm. ͏ ͏ ͏

Cũng giống như hiện giờ. ͏ ͏ ͏

Không ít người đã ở trên con đường đi ngược dòng Ngân hà. ͏ ͏ ͏

Chỉ là mỗi người đều di chuyển rất chậm chạp mà thôi. ͏ ͏ ͏

Còn có người không cẩn thận bị trượt chân rơi vào trong dòng ngân hà, sau đó bị dòng nước xiết mang đi, chẳng biết đi đến đâu nữa. ͏ ͏ ͏

Biến mất giữa dòng Ngân hà, không ai thấy lạc quan cả. ͏ ͏ ͏

Hắc Bào ma tu hỏi Giang Tả: ͏ ͏ ͏

- Đạo hữu, nếu như rơi vào trong dòng ngân hà sẽ bị đưa đi đâu? ͏ ͏ ͏

Giang Tả bước lên trước một bước rồi thuận miệng nói: ͏ ͏ ͏

- Anh đi thử chẳng phải sẽ biết sao. ͏ ͏ ͏

Thực tế thì Giang Tả cũng không xác định được sẽ bị đưa đến đâu, nhưng mà chỉ có hai khả năng. ͏ ͏ ͏

Một là bị không gian nghiền nát, hai là rơi vào trong vũ trụ. ͏ ͏ ͏

Khả năng thứ nhất chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ gì, khả năng thứ hai thì khó mà đoán được sẽ sống hay chết. ͏ ͏ ͏

Tóm lại, đừng để rơi vào là được. ͏ ͏ ͏

Thấy Giang Tả bước vào, Xích Huyết Đồng Tử và Biên Hải Đao Khách lập tức đuổi theo. ͏ ͏ ͏

Hắc Bào ma tu cũng không chậm chân. ͏ ͏ ͏

Đi theo Phá Hiểu rõ ràng là rất tốt, cho dù gặp phải trận pháp hay khu vực nào nguy hiểm, chỉ cần theo sau Phá Hiểu bình thường sẽ không gặp phải vấn đề gì. ͏ ͏ ͏

Đây là kinh nghiệm bọn họ rút ra được sau khoảng thời gian dài ở cùng Phá Hiểu. ͏ ͏ ͏

Quả nhiên đối với người khác mà nói con đường đi ngược dòng Ngân Hà nửa bước khó đi, đối với Phá Hiểu mà nói lại giống như đi trên đất bằng, còn đối với đám người Xích Huyết Đồng Tử mà nói, cùng lắm thì khó đi ngang đường núi, không có chút vấn đề nào cả. ͏ ͏ ͏

Rất nhiều người đều nhìn về phía Phá Hiểu với vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ cũng nghi ngờ, không biết có phải phía bên đó dễ đi hơn không. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh đã có vài người thử đi theo đường ấy. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng lại nhận ra chỗ này cũng giống hệt chỗ ban đầu. ͏ ͏ ͏

Bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể lui về sau lần nữa. ͏ ͏ ͏

Đám người Giang Tả đi không nhanh, nhưng mà đối với những người đang đi trên dòng Ngân Hà này mà nói thì đã rất nhanh rồi. ͏ ͏ ͏

Không lâu sau bọn họ đã vượt lên dẫn đầu. ͏ ͏ ͏

Sau khi vượt lên, Giang Tả trông thấy một người phụ nữ. ͏ ͏ ͏

Đúng là người phụ nữ xinh đẹp ngay từ đầu đã vượt qua hắn. ͏ ͏ ͏

Có điều Giang Tả cũng không để ý đến bà ta, vẫn tự mình đi về phía trước. ͏ ͏ ͏

- Sư phụ, trùng hợp quá. ͏ ͏ ͏

Khi lướt qua Nam Huyên ma tu, Hắc Bào ma tu chào bà ta. ͏ ͏ ͏

Nam Huyên ma tu hơi bất ngờ, có điều bà ta cũng không tỏ vẻ gì cả. ͏ ͏ ͏

Bà ta chỉ đứng tại chỗ nhìn theo bước chân của Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Đầu tiên là có chút hoang mang, sau đó hiểu ra được một chút thì lộ ra vẻ khiếp sợ. ͏ ͏ ͏

Ngay lập tức bà ta nhìn Giang Tả với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi. ͏ ͏ ͏

Thậm chí bà ta còn nghi ngờ có phải mình đã nhìn lầm rồi không. ͏ ͏ ͏

Bà ta cũng không phải kẻ mạnh bình thường, cho dù đã hạ thấp tu vi, thì tầm mắt tuyệt đối không có vấn đề. ͏ ͏ ͏

Dưới ánh mắt của bà ta, bà ta thấy người đó không phải bước chân xuống bình thường. ͏ ͏ ͏

Mà mỗi bước hắn đều giẫm lên trên từng điểm nhô lên trên dòng Ngân hà. ͏ ͏ ͏

Cũng giống như mỗi bước đều đạp lên trên ngọn sóng đang lao tới, hắn giẫm lên trên đỉnh cơn sóng cho nên mới có thể đi lại bình thường như vậy. ͏ ͏ ͏

Mà đỉnh cơn sóng bị hắn đạp lên, cho nên dòng Ngân hà sẽ trở nên vững chắc khiến những người theo sau có thể đi lại dễ dàng. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Bình Luận (0)
Comment