Trông thấy Tố Thân quả thụ, Lộ Chân cũng tò mò nhìn sang. ͏ ͏ ͏
Hắn ta vừa ra đây, ngoài những thứ liên quan đến Ma pháp ra, cái gì cũng không hiểu. ͏ ͏ ͏
Hắn cũng không biết vì sao mẹ hắn chỉ dạy cho hắn lý thuyết về Ma pháp, mà không dạy hắn tri thức về việc tu luyện. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng Tố Thân quả thụ không lớn lắm, nhưng mà cũng cao khoảng chừng một mét. ͏ ͏ ͏
Nếu đặt ngoài bồn hoa mà nói, thì có hơi cao. ͏ ͏ ͏
Cho nên, để cho nó trông bình thường hơn một chút, Giang Tả trực tiếp chặt đứt đôi nó ra, sau đó nối lại. ͏ ͏ ͏
Đúng, trực tiếp chặt bớt hơn nửa, để lại khoảng ba mươi centimet là được rồi. ͏ ͏ ͏
Trông thấy cảnh này, Đoạn Kiều khẽ giật mình, trước đây nếu nó quá lớn, có phải cũng bị chặt bớt như vậy không? ͏ ͏ ͏
May quá, may mà nó tương đối nhỏ, nên tránh được một kiếp. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả không ngừng thêm phù văn vào cây nhỏ, để ức chế nó tiết Linh khí ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Trồng cái cây này cũng không có nhiều tác dụng, đặt nó ở ban công, cùng lắm là cải thiện không khí trên sân thượng, thi thoảng hấp thu cũng tốt cho thân thể. ͏ ͏ ͏
Ăn Tố Thân quả, đúng là có tác dụng, nó thật sự có thể trừ bách bệnh. ͏ ͏ ͏
Có điều không tăng thêm thể chất, muốn tăng phải dùng sương đọng trên lá, có thể trực tiếp gặm lá cây. ͏ ͏ ͏
Sau khi làm xong, xác định không bỏ sót thứ gì. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đem đoạn cây hơn nửa thước thừa ra kia, đưa cho Lộ Chân nói: ͏ ͏ ͏
- Cầm lấy ăn đi. ͏ ͏ ͏
Lộ Chân vui vẻ nhận lấy đoạn thân cây nói: ͏ ͏ ͏
- Đa tạ tiền bối. ͏ ͏ ͏
Sau đó Lộ Chân còn nói thêm: ͏ ͏ ͏
- Nếu tiền bối cần gì thì cứ nói với tôi, mẹ tôi nói phải biếp báo ơn, tôi ở đây học được rất nhiều thứ từ ông chủ, có thể làm được rất nhiều việc. ͏ ͏ ͏
Giang Tả liếc Lộ Chân một cái, cuối cùng cất lời: ͏ ͏ ͏
- Rót cho tôi một chén nước. ͏ ͏ ͏
Lộ Chân không do dự chút nào, trực tiếp rót thêm nước cho Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng không nói gì, hắn tiếp tục xử lý cây nhỏ và trái cây ở trên. ͏ ͏ ͏
Còn Đoạn Kiều, lúc này nó đang nhìn Lộ Chân như nhìn một kẻ ngốc. ͏ ͏ ͏
Đúng là nhận lấy ăn thật sao? ͏ ͏ ͏
Đây là ngốc thật hay giả ngốc thế? ͏ ͏ ͏
Có điều kẻ ngốc đúng là có phúc của kẻ ngốc, hắn ta lời to rồi. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Đoạn Kiều lại tiếp tục câu cá. ͏ ͏ ͏
Không lâu sau, ông chủ quán đã về, trên tay còn cầm theo gạo nữa. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua khi vừa bước vào, ông ta lại sửng sốt, bởi vì Lộ Chân đang gặm lá cây, còn Giang Tả thì đang sửa tỉa lá cây. ͏ ͏ ͏
Điều đầu tiên ông ta nghĩ đến chính là, Giang Tả bắt nạt tiểu bối? ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, với tính cách của Giang Tả, ông ta cảm thấy không có khả năng này. ͏ ͏ ͏
Sau đó ông ta quan sát kỹ cái cây trên tay Giang Tả và quả của nó. ͏ ͏ ͏
Vừa nhìn qua ông ta đã sững sờ. ͏ ͏ ͏
Phải biết rằng sau chuyện lần trước ông ta đã cố ý tra xét tài liệu, hiện giờ ông ta hiểu rất rõ về Tố Thân quả thụ đó. ͏ ͏ ͏
Cho nên, nửa đoạn cây Lộ Chân đang ăn kia... Thằng nhóc này, đúng là lắm cơ duyên thật. ͏ ͏ ͏
Chỉ ở trong quán thôi, cũng có được thứ tốt như vậy. ͏ ͏ ͏
Có điều ông ta cũng không dám thả Lộ Chân ra ngoài, hắn mà ra thì dễ chết non lắm. ͏ ͏ ͏
Cứ để hắn ta từ từ tìm hiểu về giới tu luyện này trước đã. ͏ ͏ ͏
Sau khi chào hỏi Giang Tả, ông ta lấy đoạn cây của Lộ Chân rồi nói: ͏ ͏ ͏
- Mang đi trồng ở sau vườn, sau này sẽ càng có nhiều lá cây, đến lúc đó cậu có thể ăn đủ. ͏ ͏ ͏
- Bây giờ mỗi ngày ăn một miếng là được rồi. ͏ ͏ ͏
Lộ Chân không hề nghi ngờ gì, hắn đồng ý ngay, sau đó chạy ra sau nhà. ͏ ͏ ͏
Đợi khi Lộ Chân đã đi khỏi, Giang Tả mới nói: ͏ ͏ ͏
- Ông chủ đối xử với hắn đúng là tốt thật. ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu phụ nói: ͏ ͏ ͏
- Không phải tiểu hữu cũng rất coi trọng cậu ta sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nó: ͏ ͏ ͏
- Hứng thú nhất thời mà thôi. ͏ ͏ ͏
Thánh nữ trì. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt mở mắt ra đầu tiên. ͏ ͏ ͏
Cô sờ lên ấn ký ở mi tâm, cảm giác có gì đó kỳ lạ. ͏ ͏ ͏
Dường như muốn thắng cấp. ͏ ͏ ͏
Lúc này đột nhiên trong lòng Tĩnh Nguyệt mơ hồ cảm nhận được một điều, mở miệng: ͏ ͏ ͏
- Nói cho mọi người biết một tin tức rất có thể là thật. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ mở mắt ra hỏi: ͏ ͏ ͏
- Tin tức gì? ͏ ͏ ͏
Thanh Liên cũng mở mắt ra hỏi: ͏ ͏ ͏
- Thánh nữ sư tỷ, chị lại có lý luận mới rồi ạ? ͏ ͏ ͏
Tuyết Ngọc: ͏ ͏ ͏
- Có phải lại là lý luận mới về vận khí không? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt trợn trắng mắt với những người này, sau đó cô nói: ͏ ͏ ͏
- Có khả năng Tiên Linh khí không giống những gì chúng ta nghĩ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ tò mò: ͏ ͏ ͏
- Có điểm nào không giống vậy? Hơn nữa, vốn dĩ Tiên Linh khí đã không giống với Linh khí của chúng ta rồi. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Ý của chị không phải như vậy, ý chị là, nó rất khác, kiểu như nó có khả năng còn vượt qua nhận thức bình thường. ͏ ͏ ͏
Nói thế thì Tô Kỳ cũng không hiểu được, những người khác cũng không hiểu. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 963Tĩnh Nguyệt không nói nhiều lời, chỉ nói: ͏ ͏ ͏
- Chị có cảm giác sau khi hấp thu xong, chị muốn thăng cấp, hơn nữa chị còn có cảm giác, càng hấp thu nhiều càng tốt, đây có thể là ưu đãi dành cho Thánh nữ. ͏ ͏ ͏
Được rồi, về chuyện của Thánh nữ, sư tỷ nói gì thì mọi người làm nấy, các cô không còn gì để nói nữa, lại bắt đầu tiếp tục cố gắng hấp thu Tiên Linh khí. ͏ ͏ ͏
Còn Giang Tả đang ở quán bán đậu phụ, lúc này hắn cũng cảm nhận được ấn ký có điểm khác thường. ͏ ͏ ͏
"Khả năng Tiên Linh khí không bình thường?" Là tin tức mà ấn ký đem đến. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không hiểu lắm, Tiên Linh khí còn có thể có điều gì khác thường sao? ͏ ͏ ͏
Nó còn muốn thế nào nữa? ͏ ͏ ͏
Có điều nó có biến hóa đặc biệt, Giang Tả vẫn hơi tò mò. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà nhìn bề ngoài, có vẻ như phải đợi đến khi hấp thu toàn bộ Tiên Linh khí. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng, mấy người kia hình như hấp thu hơi chậm. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đang dọ dự, không biết có nên đi hấp thu giúp một chút hay không. ͏ ͏ ͏
Có điều nghĩ kỹ lại, Giang Tả đã có đáp án. ͏ ͏ ͏
Chấm dứt sớm một chút, Tô Kỳ có thể ra ngoài sớm một chút, đến lúc đó hắn có thể khoe khoang sớm hơn rồi. ͏ ͏ ͏
Dù sao chuyện hắn biết bay, rất có giá trị để khoe khoang. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Giang Tả bắt đầu thử hấp thu Tiên Linh khí qua ấn ký. ͏ ͏ ͏
Lần hấp thu trước chỉ là trùng hợp, lần này hắn không ở trong đó, cũng không có kết nối đặc thù, không biết có thể hấp thu được hay không. ͏ ͏ ͏
Sự thật chứng minh, cuối cùng hắn không thể. ͏ ͏ ͏
Cho dù Giang Tả dùng cách nào, cũng không thể kết nối qua đó được. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nhịn được bắt đầu ngẫm nghĩ, lần trước hình như hắn truyền cảm ngộ của mình qua đó, cho nên hắn mới kết nối được với Tiên Linh khí. ͏ ͏ ͏
Vậy thì, bây giờ nếu hắn lại truyền cảm ngộ của mình qua, có phải sẽ có thể kết nối được không? ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả nói với Đoạn Kiều: ͏ ͏ ͏
- Có thể lấy Ngộ Đạo thạch đến đây không? ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều lập tức trả lời: ͏ ͏ ͏
- Không có vấn đề gì. ͏ ͏ ͏
Đơn giản, chuyện này rất đơn giản. ͏ ͏ ͏
Vì để mình lúc nào cũng có thể lấy được Ngộ Đạo thạch, Đoạn Kiều đã đặc biệt để lại ấn ký trên đó, còn thả nó vào trong nước. ͏ ͏ ͏
Như vậy chỉ cần là nơi có nước, là nó có thể lấy được Ngộ Đạo thạch. ͏ ͏ ͏
Vốn dĩ nó chỉ nghịch vậy thôi, không ngờ bây giờ lại có tác dụng. ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều mừng thầm. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả bảo Đoạn Kiều lấy Ngộ Đạo thạch tới. ͏ ͏ ͏
Quả nhiên, Đoạn Kiều chỉ dùng một chút thời gian đã thành công câu được Ngộ Đạo thạch, sau đó đặt nó lên tay Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Nhìn Ngộ Đạo Thạch, Giang Tả lại lấy ra ấn ký trận thạch, sau đó hắn đặt Ngộ Đạo thạch lên trên ấn ký. ͏ ͏ ͏
Hy vọng có tác dụng. ͏ ͏ ͏
Sau khi Giang Tả đặt Ngộ Đạo thạch lên, hắn bắt đầu vẽ một cái phù văn lên trên Ngộ Đạo thạch, hy vọng có thể ảnh hưởng đến bên kia. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, khi đồ ăn đã mang lên rồi, Giang Tả vẫn chưa cảm nhận được chút nào. ͏ ͏ ͏
Vẫn không có cách nào hấp thu Tiên Linh khí. ͏ ͏ ͏
Ngẫm nghĩ một lát, Giang Tả lại nói với Đoạn Kiều: ͏ ͏ ͏
- Câu Thập Thất, Thập Bát qua đây. ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều tuân lệnh, oa, đã đến lúc thể hiện công dụng của nó rồi, nó rất vui vẻ. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Thập Thất và Thập Bát mang vẻ mặt mơ màng xuất hiện trên mặt bàn. ͏ ͏ ͏
Chúng nó nhận ra một điều, sau này có phải ở trong nước thì chúng nó sẽ không thoát được không? ͏ ͏ ͏
Vậy có phải ngày nào đó chúng nó về được, Giang Tả bảo câu lên, thì sẽ lại bị câu đến không? ͏ ͏ ͏
Quá tuyệt vọng. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không quan tâm đến việc chúng nó tuyệt vọng hay không, hắn đặt Tố Thân quả và Ngộ Đạo thạch ở trước mặt chúng nó, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Phân tích Tố Thân quả, sau đó đưa ra cảm ngộ. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên bản thân m Dương Ngư không cách nào phân tích được, chúng nó chỉ biết lý giải giúp người khác. ͏ ͏ ͏
Cho nên, Giang Tả lại kéo Hồng Thự tới, rồi bảo chúng nó lý giải giúp Hồng Thự. ͏ ͏ ͏
Sau đó hắn đổi quả lê thành Ngộ Đạo thạch. ͏ ͏ ͏
Với năng lực của Hồng Thự, có lẽ phân tích ra cũng không hiểu được, nhưng mà lời giải thích sẽ bám vào Ngộ Đạo thạch. ͏ ͏ ͏
Cũng giống như Ngộ Đạo thạch thông qua Hồng Thự, hiểu được về Tố Thân Quả. ͏ ͏ ͏
Mà lý giải này sẽ được Ngộ Đạo thạch chuyển hóa thành một loại cảm ngộ. ͏ ͏ ͏
Giống như Ngộ Đạo thạch ở trong trời đất lâu ngày, sẽ đọng lại ngộ đạo khí tức, cuối cùng khi xuất thế sẽ bộc phát ra khí tức, khiến cho rất nhiều người có khả năng đốn ngộ. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa, cho dù là một thanh kiếm bình thường, nhiễm kiếm đạo khí tức lâu ngày, bản thân nó cũng sẽ sinh ra Đạo kiểu này. ͏ ͏ ͏
Người khác có thể thông qua nó để cảm ngộ. ͏ ͏ ͏
Huống chi đây còn là Ngộ Đạo thạch. ͏ ͏ ͏
Hồng Thự không hiểu rõ lắm: ͏ ͏ ͏
- Cạc? ͏ ͏ ͏
Đây không phải là thứ nó muốn ăn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Nhìn quả này đi, đừng nhúc nhích. ͏ ͏ ͏
Hồng Thự nghe hiểu, nhưng mà, nó muốn ăn quả lê cơ. ͏ ͏ ͏
Lúc này Thập Thất và Thập Bát bắt đầu phát huy tác dụng, Hồng Thự bắt đầu tìm hiểu về Tố Thân quả. ͏ ͏ ͏
Còn Ngộ Đạo thạch cũng bắt đầu tản ra khí tức. ͏ ͏ ͏
Một lát sau, dường như Tố Thân quả đã bị tìm hiểu hết rồi, còn trong đầu Hồng Thự chỉ có năm chữ: Ta muốn ăn quả lê. ͏ ͏ ͏
Hồng Thự bị Giang Tả phớt lờ, hắn nhìn Ngộ Đạo thạch lúc này đã xuất hiện một tia biến hóa, mà chút biến hóa này rất có thể sẽ khiến hắn kết nối được qua đó. ͏ ͏ ͏
Cầm lấy Ngộ Đạo thạch, Giang Tả lại đặt nó lên trên ấn ký thêm lần nữa, lần này hắn thử để ấn ký hấp thu phần cảm ngộ kia. ͏ ͏ ͏
Quả nhiên, ấn ký đã trực tiếp hấp thu phần cảm ngộ đó. ͏ ͏ ͏
Tại Thánh nữ trì, cùng lúc đó sáu cô gái cũng nhận được tin tức từ ấn ký. ͏ ͏ ͏
"Thánh nữ dự khuyết vô danh, đã chia sẻ một phần cảm ngộ, có nhận hay không?" ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 964"Có, hay không." ͏ ͏ ͏
Sau đó mỗi người đều ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, Tĩnh Nguyệt thở dài nói: ͏ ͏ ͏
- Dương mưu. ͏ ͏ ͏
Lúc này Thanh Liên cũng cất lời: ͏ ͏ ͏
- Thánh nữ sư tỷ, em cảm thấy cảm ngộ cũng có tác dụng với em. ͏ ͏ ͏
- Nhận đi, nhưng mà nó cũng tương đương việc em buông tha cho số Tiên Linh khí còn dư lại, có điều cũng không thua thiệt. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói. ͏ ͏ ͏
Tiên Linh khí tốt, nhưng cảm ngộ cũng không kém. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà đây chính là dương mưu, nam Thánh nữ dự khuyết làm vậy vì muốn hấp thu Tiên Linh khí ở chỗ này. ͏ ͏ ͏
Thật ra riêng các cô vẫn còn thiếu đó, bởi vì một khi nam Thánh nữ dự khuyết nhúng tay vào, cũng có nghĩa là, cơ bản các cô không còn Tiên Linh khí để hấp thu nữa. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, người có thể nhận ra được điều ấy, chỉ có Tĩnh Nguyệt và Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng, các cô vẫn bảo Thanh Liên hấp thu. ͏ ͏ ͏
Cảm ngộ này các cô đều có thể cảm nhận được, là cảm ngộ thuộc về sinh cơ. ͏ ͏ ͏
Rất thích hợp với Thanh Liên có Thánh Mẫu tâm. ͏ ͏ ͏
Nếu như từ chối, vậy thì thật sự sẽ bỏ lỡ. ͏ ͏ ͏
Còn về Tiên Linh khí, các cô đã hấp thu rất nhiều rồi, tổn thất cũng không lớn lắm. ͏ ͏ ͏
Sau đó Thanh Liên tiếp thu cảm ngộ. ͏ ͏ ͏
Cảm ngộ chỉ có một phần, cho nên những người khác không nhận được nữa. ͏ ͏ ͏
Trong nháy mắt khi Thanh Liên tiếp nhận cảm ngộ, Giang Tả lập tức nở nụ cười. ͏ ͏ ͏
Kết nối được rồi. ͏ ͏ ͏
Sau đó hắn bắt đầu hấp thu Tiên Linh khí, không khách khí chút nào. ͏ ͏ ͏
Giang Tả vừa hấp thu, đám người Tĩnh Nguyệt đã nhận ra ngay. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không biết mình nên buồn hay nên vui nữa, vui vì cuối cùng cô sắp được ra ngoài rồi, không vui vì, không biết đối phương là địch hay là bạn. ͏ ͏ ͏
Lần này Tĩnh Nguyệt lại rất hào phóng, cô nói với Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
- Không cần để ý, nói không chừng đối phương chính là ông xã nhà em đó, tất cả đều là người một nhà. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ bất đắc dĩ: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, chị có thể đừng lúc nào cũng nhắc đến Tả ca thế không. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Không nói đến họ Giang kia, em có thể để ý đến chị sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đối với những người đàn ông khác, căn bản Tô Kỳ không có hứng thú, nếu Tĩnh Nguyệt chỉ tùy tiện đoán bừa một người, chắc chắn Tô Kỳ sẽ không đáp lời. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà nhăc đến Giang Tả thì khác, lần nào nói, Tô Kỳ cũng đều trả lời lại lần ấy. ͏ ͏ ͏
Đây chính là âm mưu nho nhỏ của Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏
Lúc này Thanh Liên đã lâm vào đốn ngộ, còn những người khác tất nhiên là đang tranh đoạt Tiên Linh khí với nam Thánh nữ dự khuyết kia. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Nam Thánh nữ dự khuyết kia là kẻ biến thái sao? Năm người chúng ta, còn không nhanh bằng nửa hắn ta. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Không so được đâu, một mình hắn có thể triệu hoán Tiểu Dã Miêu, năm người chúng ta cộng lại cũng không triệu hoán được, dù có triệu hoán ra, thì cả đám cũng bị diệt. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không còn lời nào để nói nữa, vẫn nên cố gắng hấp thu Tiên Linh khí thôi, nghĩ lại thì cô sắp được gặp Giang Tả đến nơi rồi, thật ra đây cũng coi là chuyện tốt. ͏ ͏ ͏
Giang Tả ngồi nguyên tại chỗ, lần hấp thu Tiên Linh khí này, hắn phát hiện ra tốc độ không nhanh bằng lần trước. ͏ ͏ ͏
Có lẽ là do lần trước cả sáu người đều đốn ngộ, lần này chỉ có một, cho nên chậm đi rất nhiều. ͏ ͏ ͏
Có điều, Giang Tả cũng không thèm để ý, chỉ cần một buổi sáng thôi, là hắn có thể hút sạch Tiên Linh khí. ͏ ͏ ͏
Đến lúc đó sẽ biết được tác dụng đặc thù của Tiên Linh khí, cũng có thể giúp Tô Kỳ ra ngoài sớm một chút, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn. ͏ ͏ ͏
Đúng thế, trong lòng Giang Tả đúng là nghĩ như vậy. Đến trưa, Tiên Linh khí đã bị Giang Tả hấp thu gần tới đáy rồi. ͏ ͏ ͏
Ban đầu đám người Ngân Giáp kia còn có chút hoảng sợ, nhưng sau khi biết là do Thánh nữ dự khuyết vô danh kia làm, thì không để ý đến nữa. ͏ ͏ ͏
Chuyện kiểu này, hắn không quản được. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà Thanh Vân lại cảm thấy có chút đáng tiếc, người kia rất có thể không phải người nhà. ͏ ͏ ͏
Phần lớn Tiên Linh khí đều bị hắn hấp thu, trong lòng bà không thoải mái. ͏ ͏ ͏
Sau khi tất cả Tiên Linh khí bị hấp thu hết, đám Ngân Giáp cũng biến mất tập thể. ͏ ͏ ͏
Có điều trước khi đi, Ngân Giáp nói với Thanh Vân: ͏ ͏ ͏
- Linh khí còn có thể lưu lại vài ngày, các ngươi tự mình xem trận pháp đi. ͏ ͏ ͏
Thanh Vân tạ ơn hắn, sau đó định đi đón đám Thánh nữ ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Lúc bà ta vào trong thì trông thấy các cô đã chuẩn bị xong cả rồi, đang định ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt phấn khởi nói: ͏ ͏ ͏
- Sư thúc, có phải con được tự do rồi không? ͏ ͏ ͏
Gần đây luôn bị chuyện của Thánh Địa giữ lại, chưa được thoải mái ra ngoài dạo chơi buổi nào. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên cũng đã tỉnh lại, khi thấy không còn Tiên Linh khí nữa, cô có chút hoảng sợ, sau đó mới hiểu được nguyên nhân là do mình. ͏ ͏ ͏
Khó trách ban đầu cô lại nghe thấy Thánh nữ sư tỷ nói đây là dương mưu. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng không ai trách cô, nhưng cô vẫn có chút tự trách mình. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đến bên cạnh Thanh Liên, vui vẻ nói: ͏ ͏ ͏
- Chị sắp được gặp ông xã nhà chị rồi. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên sững sờ, sau đó lập tức nở nụ cười. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của Thanh Vân, bọn họ đã ra khỏi Thánh nữ trì. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt thật sự rất vui vẻ, cô ngâm nước sắp trương lên rồi, dáng người cũng sắp biến dạng, cô đường đường là Thánh nữ, lẽ ra lúc nào cũng phải hoàn mỹ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vừa ra ngoài, đã mượn điện thoại của Tĩnh Nguyệt gọi cho Giang Tả. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 965Lúc này, Giang Tả vẫn đang xem xét tác đụng dặc thù của Tiên Linh khí, sau đó hắn nhận ra, thế mà còn phải đợi ấn ký thăng cấp mới biết được. ͏ ͏ ͏
Mất công hắn chờ đợi suốt cả buổi. ͏ ͏ ͏
Vừa rồi đã ngồi suốt buổi sáng, Giang Tả đang định đi ăn một chút gì đó. ͏ ͏ ͏
Đúng lúc ấy, hắn nghe thấy chuông điện thoại vang lên, vừa nhìn, thì thấy là Tĩnh Nguyệt tỷ gọi đến. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhanh chóng nghe điện thoại, sau đó hắn nghe thấy giọng của Tô Kỳ: - Ông xã, có nhớ em không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả trả lời tự nhiên: ͏ ͏ ͏
- Nhớ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Lạnh lùng quá, chẳng có tí cảm giác anh nhớ em nào cả, ngược lại em còn cảm thấy anh đang đối phó qua loa đó. ͏ ͏ ͏
Giang Tả bất đắc dĩ: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vậy hắn phải nói thế nào nữa? ͏ ͏ ͏
Nói nhớ không được, chẳng lẽ nói không nhớ? ͏ ͏ ͏
Nghe có vẻ càng sai hơn. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả nói tiếp: ͏ ͏ ͏
- Em ra rồi? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lập tức trả lời: ͏ ͏ ͏
- Chưa, anh cũng không nhớ em, nên bây giờ em chưa định ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đêm nay anh đến phòng nhỏ của em. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hừ một tiếng, rồi nói: ͏ ͏ ͏
- Anh đi đi, lúc đi chắc chắn có thể trông thấy em đang treo trên xà nhà, dọa chết anh. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy không phải đúng lúc sao, cùng nhau treo một chỗ trăm năm. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ yên lặng một lát, cuối cùng mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Em muốn cắn anh rồi đó, anh đang ở đâu? ͏ ͏ ͏
Giang Tả do dự, hắn đang nghĩ xem có muốn nói cho Tô Kỳ biết mình đang ở đâu không, nhưng mà không nói lại không được. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Tô Kỳ để lại một câu, đến ngay lập tức, rồi cúp điện thoại. ͏ ͏ ͏
Giang Tả yên lặng bắt đầu ăn cơm, ăn thêm mấy bát vẫn tốt hơn, dù sao tay nghề của ông chủ quán đậu phụ này không tệ, mấy món này ăn cũng rất ngon. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều người ra khỏi Thiên Tinh động phủ. ͏ ͏ ͏
Không còn cách nào khác, rất nhiều người đều bị thương quá nặng, nếu không ra ngoài sẽ chết bên trong. ͏ ͏ ͏
Người đi ra trước tiên lại là đám người Xích Huyết Đồng Tử. ͏ ͏ ͏
Bọn họ đi theo Nam Huyên ma tu ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Mặc dù Nam Huyên ma tu bị trọng thương, nhưng mà vẫn ra ngoài được. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa, bây giờ bà ta ở lại trong đó đã không còn ý nghĩa nữa rồi, còn về điều kiện của đối phương, bà ta cũng không biết mình nên tin hay không. ͏ ͏ ͏
Bởi vì đối phương có mạnh hơn nữa, cũng chỉ là sức mạnh mà thôi, không phải thứ bà ta mong muốn. ͏ ͏ ͏
Sau khi đám người Nam Huyên ma tu ra ngoài, không ít người đã chạy đến hỏi: - Nam Huyên đạo hữu, trong đó đã xảy ra chuyện gì vậy? Thế mà còn có người khiến ngài bị thương nặng như vậy. ͏ ͏ ͏
Người chạy đến hỏi thăm là một vị Tiên tử, đương nhiên cô ta không gọi đối phương là Tiên tử, dù sao gọi Ma tu Tiên tử, rất nhiều người sẽ không vui, ngược lại họ còn cảm thấy như đang bị mắng. ͏ ͏ ͏
Lúc không có ai thì không sao, nếu có ma tu ở đó, tự rước lấy cừu hận thì không hay lắm. ͏ ͏ ͏
Cho nên, vì không muốn tự rước lấy cừu hận, tất nhiên vị Tiên tử kia gọi bà ta là đạo hữu rồi. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Khôi Lỗi đang đỡ Nam Huyên ma tu đột nhiên ngã ra đất không đứng dậy nổi. ͏ ͏ ͏
Tiên tử đến hỏi thăm choáng váng: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Có phải cô ta sắp bị ăn vạ hay không? ͏ ͏ ͏
Được rồi, sự thật chứng minh là cô ta nghĩ nhiều, Nam Huyên ma tu trực tiếp tìm người của Phong Cấm Nhất Mạch, bảo bọn họ cởi phong ấn giúp bà ta. ͏ ͏ ͏
Rất nhiều người đã nhìn thầy Nam Huyên ma tu bị thương nặng, nhưng mà bọn họ đều không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì. ͏ ͏ ͏
Sau khi cởi bỏ cấm chế, Nam Huyên ma tu rời khỏi đó ngay. ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu thì thu Khôi lỗi lại, sau đó nhìn về phía sư phụ hắn vừa đi. ͏ ͏ ͏
Sư phụ không cho hắn đi theo, không biết muốn làm gì nữa. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Hắc Bào ma tu cũng không quan tâm, dù sao sư phụ hắn cũng là người có tuổi rồi, người già tính tình thường rất kỳ quái. ͏ ͏ ͏
Bây giờ hắn cũng giống như hai người Xích Huyết Đồng Tử, ít nhất phải hiểu rõ thứ trên người mình, rồi mới rời khỏi đây được. ͏ ͏ ͏
Hiện tại cả người hắn đều bị dị ứng, nếu không phải có áo choàng, không biết hắn còn sống nổi nữa không. ͏ ͏ ͏
Sau khi Xích Huyết Đồng Tử ra ngoài, hắn lập tức hỏi thăm Phá Hiểu, trong bóng dáng của hắn có chứa một cái cây, việc này hắn cũng rất để ý, nếu ngày nào đó nó thật sự đâm chết hắn thì phải làm sao? ͏ ͏ ͏
Còn Giang Tả, lúc này hắn vừa kết thúc cuộc nói chuyện với Tô Kỳ, lập tức phát hiện ra có người đang tag hắn, được rồi, thiếu chút nữa thì quên xử lý mấy việc này. ͏ ͏ ͏
Sau đó hắn vẫn nhìn qua nội dung một chút. ͏ ͏ ͏
Bọn họ đang hỏi về thực vật. ͏ ͏ ͏
Giang Tả phát hiện ra kỳ ngộ của đám người này đúng là không tệ, thế mà lại nhận được thứ này. ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: "Không có nguy hiểm, chúng nó có thể giúp các người phát huy lực lượng lớn hơn nhiều, có điều thời gian cold down rất dài, còn các người phải cung cấp lực lượng cho chúng nó trưởng thành" ͏ ͏ ͏
"Sẽ ảnh hưởng đến tốc độ tiến giai, những thứ khác tự tìm hiểu đi." ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử: "Còn một vấn đề nhỏ nữa, Phá Hiểu đạo hữu có cách nào loại bỏ thứ này không?" ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: "Rất đơn giản, dùng lực lượng khống chế từng tấc thân thể, tìm ra điểm kết nối với thực vật, sau đó cắt đứt kết nối là được rồi." ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử: "Còn cách nào đơn giản hơn không?" ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: "Thăng cấp đến Bát giai là được." ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 966Lời này của Giang Tả khiến đám người Xích Huyết Đồng Tử đều sững sờ. ͏ ͏ ͏
Cho nên, trong mắt Phá Hiểu, việc thăng cấp lên Bát giai còn đơn giản hơn phương pháp ban đầu? ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu đang nghĩ có nên thử một lần hay không, bây giờ đã không nghĩ nữa rồi. ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu: ͏ ͏ ͏
- Hỏi thử xem, có thể tạm thời bắt bọn nó đi chỗ khác được không? ͏ ͏ ͏
Sau đó Hắc Bào ma tu đưa một viên Nhất phẩm Linh thạch ra. ͏ ͏ ͏
Hỏi một câu được một viên Nhất phẩm Linh thạch, tiền này dễ kiếm quá. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà Hắc Bào ma tu không còn cách nào khác. ͏ ͏ ͏
Hắn không thể không bắt đóa hoa kia đi được, sẽ chết người đó. ͏ ͏ ͏
Hắn đã thử hái nó rồi vứt bỏ, nhưng mà không có chút tác dụng nào. ͏ ͏ ͏
Giết chết thì càng không cần nghĩ, đánh cũng không đánh lại được. ͏ ͏ ͏
Còn Giang Tả, trông thấy vấn đề bọn họ hỏi thì trả lời. ͏ ͏ ͏
Phá Hiểu: "Nói chuyện với chúng nó là được, có điều phải cho chúng nó cắm rễ ở chỗ khác." ͏ ͏ ͏
"Còn một điểm cần chú ý nữa chính là, các người vẫn phải nuôi dưỡng nó, còn lợi ích thì người khác được hưởng." ͏ ͏ ͏
Sau khi nói xong, Giang Tả lập tức giấu hết các thứ đi, hắn cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần. ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu lại bảo Xích Huyết Đồng Tử hỏi: ͏ ͏ ͏
- Hỏi một chút xem, phải nói thế nào? Tôi thử rất nhiều lần nó vẫn không có phản ứng gì. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử hỏi tiếp, nhưng mà, lần này không có ai trả lời. ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách nói: ͏ ͏ ͏
- Vấn đề quá ngu xuẩn, bình thường Phá Hiểu đạo hữu đều không trả lời. ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó Hắc Bào ma tu cũng rời khỏi đó, nói chuyện với nó đúng không? ͏ ͏ ͏
Hắn không tin, hắn không giao tiếp được với đóa hoa rách nát này. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Sau khi Giang Tả giấu xong hết, mới yên tâm ngồi ăn cơm, quả nhiên chưa đến hai phút sau Tô Kỳ đã xuất hiện. ͏ ͏ ͏
Vừa đến, cô đã nói với Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Nhớ em... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Còn chưa nói xong, cô đã trông thấy Lộ Chân nhìn về phía bên này, việc đó khiến cô xấu hổ không dám nói tiếp nữa. ͏ ͏ ͏
Sau đó cô ngồi xuống bên cạnh Giang Tả, trừng mắt lườm hắn một cái. ͏ ͏ ͏
Đây là đang bắt nạt cô, vì da mặt cô mỏng sao? ͏ ͏ ͏
Thật ra Giang Tả không cảm thấy da mặt Tô Kỳ mỏng chút nào, suy cho cùng thì phần lớn thời gian, cô đều khiến hắn phải buồn bực. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Em ra ngoài sớm như vậy, anh không vui chút nào sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả cười nói: ͏ ͏ ͏
- Rất vui. ͏ ͏ ͏
Những lời này Giang Tả nói rất chân thành, đúng vậy, hắn rất vui vẻ. ͏ ͏ ͏
Bây giờ hắn đang nghĩ xem, làm cách nào biểu diễn cho Tô Kỳ xem hắn biết bay rồi, tốt nhất là khiêm tốn một chút, nhưng lại có thể dọa được Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Nói thẳng với Tô Kỳ, một chút hiệu quả thị giác cũng không có. ͏ ͏ ͏
- Anh đang nghĩ gì thế? Sao em có cảm giác anh cứ ỉu xìu thế nhỉ? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ dựa sát vào Giang Tả nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả vươn tay ra đẩy Tô Kỳ, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Trưa rồi, đã ăn cơm chưa? Hôm nay ông chủ bán cả cơm. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Thật hay giả? Em ăn ở đây từ nhỏ đến lớn, tuy rằng sư phụ nói ông chủ nấu cơm rất ngon, nhưng mà em chưa bao giờ thấy ông ta nấu cơm cả. Ông ta bị cái gì kích thích à? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhún vai, làm sao hắn biết được, dù sao cũng không liên quan gì đến hắn, nếu có liên quan, thì ông chủ đã phải nấu cơm từ lâu rồi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ càm thấy đợi lát nữa cô phải hỏi thử xem, nếu ông ta bán công khai, thì cô sẽ nói với sư tỷ. ͏ ͏ ͏
Sư tỷ của cô lâu rồi không ra ngoài ăn gì, chắc chắn chị ấy sẽ rất vui. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sao đột nhiên Thập Thất, Thập Bát lại ở chỗ này thế? Không phải chúng nó không đến sao? ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều lập tức nói: ͏ ͏ ͏
- Là ta kéo bọn nó qua đây. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Kéo qua? Từ trong nhà? ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều gật đầu, sau đó nó bắt đầu giải thích năng lực của mình. ͏ ͏ ͏
Nghe xong, Tô Kỳ rất khiếp sợ, chồng cô lại có được cả loại bảo vật thế này. ͏ ͏ ͏
Sau đó cô hỏi Đoạn Kiều: ͏ ͏ ͏
- Có thể để lại ấn ký trên người ta không? Đến lúc đó, nếu ta cần phải ở lại Thánh Địa làm việc, sau đó muốn về nhà, trực tiếp vào trong nước, thì ngươi có thể kéo ta về nhà ngay lập tức được không? ͏ ͏ ͏
Nghe thấy thế, Giang Tả lạnh lùng nói: ͏ ͏ ͏
- Không thể. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏
- Vì sao? Em mặc quần áo rất tử tế đó, chắc chắn sẽ không hở ra cái gì. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ý của hắn không phải như vậy. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả giải thích: ͏ ͏ ͏
- Ý của anh là, nếu như bị phát hiện, hậu quả rất nghiêm trọng. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 967Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Bọn họ sẽ không làm gì em đâu. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ tính toán cho Giang Tả xem: ͏ ͏ ͏
- Anh nghĩ coi, sư phụ che chở cho em, sư bá che chở cho sư phụ, cho dù em có phạm phải sai lầm nho nhỏ, những người đó chắc chắn sẽ không làm gì em cả, cùng lắm là dạy dỗ một trận, sau đó bắt về thôi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả yên lặng một lát, cuối cùng hắn mới nói: ͏ ͏ ͏
- Em còn muốn tiến tu không? Còn muốn sinh con không? ͏ ͏ ͏
Nghe hắn nói thế, Tô Kỳ lập tức sững sờ, cô còn chưa cân nhắc nhiều như vậy. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng cô cướp lấy bát cơm và đôi đũa của Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Em đói. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng bị cướp mất bát cơm, nhưng trong lòng Giang Tả lại thở phào nhẹ nhõm, kéo Tô Kỳ đến chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến hành động bên ngoài của hắn. ͏ ͏ ͏
Đây chính là chuyện lớn. ͏ ͏ ͏
Lúc ăn cơm, Tô Kỳ nhìn Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Em cảm thấy hình như anh gầy đi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Đâu có, có thể là săn chắc hơn, gần đây thi thoảng anh có luyện tập một chút. ͏ ͏ ͏
- Hả? ͏ ͏ ͏
Nghe thấy Giang Tả nói mình rèn luyện, Tô Kỳ lập tức vui sướng nói: ͏ ͏ ͏
- Vì em sao? ͏ ͏ ͏
Tuy rằng hắn làm rất nhiều chuyện vì Tô Kỳ, nhưng mà bị Tô Kỳ hỏi như vậy, Giang Tả luôn có cảm giác, cô có ý khác. ͏ ͏ ͏
Được rồi, vẫn nên yên lặng ăn cơm, không trả lời thì tốt hơn. ͏ ͏ ͏
Trông thấy Giang Tả không nói gì, Tô Kỳ càng vui vẻ hơn, sau đó cô nói: ͏ ͏ ͏
- Gần đây em có đọc một quyển sách, nói nên dùng Linh dược nào đối với thân thể vô cùng... Ưm ưm. ͏ ͏ ͏
Không đợi Tô Kỳ nói hết, Giang Tả đã gắp một miếng đậu phụ lớn nhét vào miệng Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
- Em ăn cơm của mình đi. ͏ ͏ ͏
Lộ Chân đứng bên cạnh tò mò nhìn Giang Tả, hắn ta cảm thấy, khi có người phụ nữ này ở bên, tiền bối có rất nhiều biểu cảm. ͏ ͏ ͏
Khi không có cô gái ấy, bình thường trên mặt Giang Tả đều không có biểu cảm gì. ͏ ͏ ͏
Đúng là kỳ lạ. ͏ ͏ ͏
Điều này mẹ hắn không dạy, xem ra phải đi hỏi ông chủ. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Thánh Địa. ͏ ͏ ͏
Hôm nay, Tĩnh Nguyệt được gọi đến nơi sư phụ cô đang bế quan. ͏ ͏ ͏
Khi cô đến, đúng lúc sư phụ cô xuất quan. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, không phải người sắp phải Độ kiếp sao? Sao lại ra ngoài vậy? ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏
- Tiểu Cửu muốn xin tiến tu một khoảng thời gian. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt kinh hỉ hỏi: ͏ ͏ ͏
- Tiểu oán phụ muốn sinh con rồi? ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nhìn Tĩnh Nguyệt không có biểu cảm nào: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cúi đầu chỉnh lại quần áo mình, sau đó lúng túng nói: ͏ ͏ ͏
- Gần đây xem Tiểu Dã Miêu, có chút mong được gặp con gái của sư muội. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏
- Vạn nhất là nam thì sao? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Không phải còn có 99,99% là nữ sao. ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch không muốn tranh luận với đồ đệ mình nữa. ͏ ͏ ͏
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên Tĩnh Nguyệt tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sư phụ định sinh con trai cho sư bá sao? ͏ ͏ ͏
Lần này, Nguyện Tịch lại nhìn về phía Tĩnh Nguyệt một lần nữa. ͏ ͏ ͏
Sau đó... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Không có sau đó nữa. ͏ ͏ ͏
Chỉ là khi Tô Kỳ gặp lại sư tỷ mình, sư tỷ lại đang dùng vẻ ngoài của Thánh nữ. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa Thánh nữ vẫn luôn đứng, ngay cả lúc ăn cũng đứng. ͏ ͏ ͏
Trong quán bán đậu phụ, Tô Kỳ nhìn Tĩnh Nguyệt, đột nhiên hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, không phải chị bị sư phụ đánh chứ? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt liếc cô: ͏ ͏ ͏
- Biết rồi thì đừng nói ra, nếu không chị không nói cho hai người nghe tin tốt. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Tin tốt? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt vừa ăn đậu phụ thối vừa gật đầu nói: ͏ ͏ ͏
- Ừ, quá trình xin tiến tu đã có thay đổi, lần này sẽ đưa hai người đến giai đoạn sau, nếu thông qua, thì có thể được đồng ý, đến lúc đó chuyện tiến tu sẽ nhanh hơn rất nhiều. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vui sướng nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy có phải em sắp được sinh con trai rồi không? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt ăn đậu phụ xong, cô nhìn Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Vạn nhất là con gái thì sao? ͏ ͏ ͏
- Chỉ là vạn nhất là con gái thôi, vẫn còn 99,99% là con trai mà, cho nên em chắc chắn sẽ sinh con trai. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 968"Chỉ vạn nhất là con gái thôi, vẫn còn 99,99% là con trai mà, cho nên em chắc chắn sẽ sinh con trai." ͏ ͏ ͏
Nghe thấy câu này, Giang Tả có chút choáng váng. ͏ ͏ ͏
Suy luận kiểu này đúng là quỷ tài. ͏ ͏ ͏
Từ khi nào chuyện sinh con lại có thể nói chắc chắn như vậy? ͏ ͏ ͏
Có điều, Giang Tả cũng hy vọng là con trai, vậy sẽ đỡ phải để ý nhiều, nghe nói chỉ cần nuôi thả là được rồi. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả lại sững sờ, còn chưa được tiến tu, đã trực tiếp nghĩ đến chuyện sinh con rồi? ͏ ͏ ͏
Có phải vẫn còn quá sớm không? ͏ ͏ ͏
Song Giang Tả vẫn rất để ý đến chuyện tiến tu, nếu như quá sớm, thật ra lại không thích hợp. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, Giang Tả vẫn cố gắng để chuyện tiến tu diễn ra sớm một chút, không vì điều gì khác, đơn giản chỉ vì Tô Kỳ sẽ vui mừng. ͏ ͏ ͏
Nhìn dáng vẻ này của cô là biết, chẳng qua mới nghe nói đến giai đoạn tiếp theo, đã vui mừng như sắp sinh con rồi. ͏ ͏ ͏
Chứ đừng nói đến thật sự đã được như ý nguyện. ͏ ͏ ͏
Cho nên, hắn sẽ không cố ý kéo dài thời gian. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, đối với chuyện giai đoạn tiếp theo, Giang Tả cũng không mở miệng hỏi thăm. ͏ ͏ ͏
Hai người kia sẽ nói rõ hết mọi chuyện, tuy rằng hiện giờ vẫn đang tranh luận với nhau điều gì đó. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Em có thấy Tiểu Dã Miêu không, rất đáng yêu đó, con gái tốt biết mấy, đến lúc đó chị sẽ chăm nó. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ từ chối thẳng thừng: ͏ ͏ ͏
- Em mới không cần đó, sư tỷ sẽ dạy nó mấy thứ lung tung, sư phụ lúc nào cũng nói, em là do chị dạy hư. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
- Nói lung tung, chị có yêu sớm không? Việc em yêu sớm là do chị dạy sao? ͏ ͏ ͏
“...” Tô Kỳ sửng sốt, hình như là có chuyện này, sau đó cô nói: ͏ ͏ ͏
- Đó cũng không phải lỗi của em, đều do chồng em sai. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt không phản bác điều này, chỉ nói thêm: ͏ ͏ ͏
- Vậy em cảm thấy hai người yêu sớm nuôi dạy con cái, có thích hợp không? Nếu cháu gái của chị bị hai người dạy lại yêu sớm thì làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lập tức sững sờ, sư tỷ nói cũng có lý. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ nhìn về phía Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cầm đôi đũa, bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏
- Nhìn anh như vậy làm gì? Đó là do nhan sắc của em quá đẹp, liên quan gì đến anh? ͏ ͏ ͏
Hơn nữa, bây giờ nói những chuyện này không phải quá sớm sao? ͏ ͏ ͏
Còn chưa thông qua giai đoạn sau đâu. ͏ ͏ ͏
Được Giang Tả nhắc nhở như vậy, Tĩnh Nguyệt mới nghĩ đến việc khác: ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, giai đoạn tiếp theo, sư phụ còn đang chờ đó, nếu không sẽ bị đánh. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ mới hỏi: ͏ ͏ ͏
- Giai đoạn tiếp theo là gì? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nhìn về phía Giang Tả, sau đó nói với Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
- Có liên quan đến tiểu Giang, nghe nói là sẽ khảo nghiệm tiểu Giang. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ khó hiểu: ͏ ͏ ͏
- Em tiến tu, thì liên quan gì đến Tả ca? ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng bất đắc dĩ, thử thách này có thể làm bại lộ chuyện hắn là Thánh nữ dự khuyết không? ͏ ͏ ͏
Những thứ khác Giang Tả đều không sợ, chỉ sợ bị Tô Kỳ bắt được. ͏ ͏ ͏
Đến lúc đó, không biết sẽ chuốc lấy điều gì nữa? ͏ ͏ ͏
Sau đó nghênh đón cái chết sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu, hắn cảm thấy không có khả năng này, dù sao trận pháp sẽ không vì chuyện tiến tu mà khảo nghiệm hắn, vậy thì không ai có thể phát hiện ra thân phận Thánh nữ dự khuyết của hắn. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sao em rể lại lắc đầu thế? Không muốn đi à? ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không phải, chỉ là khảo nghiệm thôi, không có gì cả. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt kéo Tô Kỳ, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy thì đi thôi, nếu đến muộn sẽ bị trừ điểm đó. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ bị Tĩnh Nguyệt kéo ra ngoài, nhưng vẫn cố hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, chị vẫn chưa nói, vì sao em xin tiến tu, lại phải khảo nghiệm Tả ca? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
- Chị chỉ nghe nói vậy thôi, chỉ nghe người khác nói lại thôi, em bảo chị phải giải thích với em thế nào? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Tả buông đũa xuống, sau đó cũng đi theo, chỉ hy vọng khảo nghiệm lần này bình thường một chút. ͏ ͏ ͏
Sau khi thông qua, có lẽ Tô Kỳ sẽ vui đến mức nhảy cẫng lên, sau đó ôm lấy hắn. ͏ ͏ ͏
Không còn dáng vẻ rụt rẻ của cô gái nhỏ trước kia. ͏ ͏ ͏
Vẫn là Tô Kỳ khi đó đáng yêu. ͏ ͏ ͏
Có điều Tô Kỳ chính là Tô Kỳ, không có chuyện thích cái nào hơn cái nào, hoặc là nên nói hắn đều thích như nhau. ͏ ͏ ͏
Càng thích Tô Kỳ trước kia, cũng càng thích Tô Kỳ bây giờ. ͏ ͏ ͏
Một lúc lâu sau, Giang Tả và hai cô gái đã đến phía sau Thánh Địa. ͏ ͏ ͏
Chỗ này có một tòa nhà rất lớn, có lẽ là dùng để tu luyện. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt trực tiếp để bọn họ đi xuống khu vực dưới lòng đất của tòa nhà này. ͏ ͏ ͏
Không lâu sau, bọn họ đã trông thấy Nguyệt Tịch đang đứng ở một bãi đất trống rộng lớn dưới mặt đất. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch lạnh lùng nhìn bọn họ, dáng vẻ này giống như lúc nào cũng có thể treo bọn họ lên đánh. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 969Tĩnh Nguyệt lập tức nói: ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, em rể chỉ là một người bình thường, không thể yêu cầu cậu ta dùng tốc độ của người tu luyện được. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cũng nói: ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy sư phụ, chúng con mới chỉ cấp ba, chắc chắn không thể tới đây nhanh như vậy. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đứng phía sau chỉ chào một tiếng dì, sau đó không nói thêm gì nữa. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch không chất vấn thêm, mà nói thẳng: ͏ ͏ ͏
- Nói thẳng vào chuyện chính, lần này cần khảo nghiệm tâm của Tiểu Giang. ͏ ͏ ͏
Đối với chuyện này, tất nhiên Giang Tả phải hỏi cho rõ ràng: ͏ ͏ ͏
- Là tình cảm dành cho Tô Kỳ? ͏ ͏ ͏
Nếu thật sự là chuyện này, Giang Tả thật sự không biết ăn gian kiểu gì, hơn nữa thứ gì có thể đo được tình cảm của hắn? ͏ ͏ ͏
Cho nên, nếu thật sự như vậy, đúng là làm khó hắn rồi. ͏ ͏ ͏
Cũng may, dì nhỏ lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không phải chuyện này, chuyện này chỉ cần Tô Kỳ cảm nhận được là tốt rồi, chúng ta có xem xét cũng vô dụng. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Đúng thế, đúng thế, dù sao con cũng cảm nhận được, cảm thấy vô cùng hạnh phúc. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch liếc nhìn Tô Kỳ, Tô Kỳ lập tức cúi đầu không nói nữa. ͏ ͏ ͏
Sau đó Nguyệt Tịch nhìn Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Đồng ý để Tô Kỳ tiến tu, có nghĩa là Thánh Địa đồng ý để Thánh nữ dự khuyết mang thai, đây là đả kích không nhỏ đối với Thánh Địa. ͏ ͏ ͏
- Cậu hiểu chưa? ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, Giang Tả sẽ không nói mấy lời ngu xuẩn kiểu như, Tô Kỳ là vợ của cháu, cháu bảo mang thai khi nào thì mang thai khi ấy. ͏ ͏ ͏
Cố tách khỏi Thánh Địa, chỉ làm Tô Kỳ khổ sở mà thôi. ͏ ͏ ͏
Dù sao chỗ này cũng là nhà của cô ấy. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa Thánh Địa cũng không làm gì quá đáng, cũng rất khoan dung. ͏ ͏ ͏
Phải biết rằng, trong mắt Thánh Địa, Giang Tả chỉ là một người bình thường thôi. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏
- Cho nên, chắc chắn trong tương lai sẽ phải chịu không ít áp lực, ít nhất tâm của con phải chịu được áp lực. ͏ ͏ ͏
- Còn việc làm sao để thấy tâm của con chịu được áp lực, việc này rất đơn giản. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch chỉ vào bên trong nói: ͏ ͏ ͏
- Trong đó có một huyễn tâm trận, chỉ cần bước vào, sẽ rơi vào trong vô tận ảo giác, nếu đi được đến điểm cuối, coi như thông qua. ͏ ͏ ͏
- Lui một bước coi như thất bại. ͏ ͏ ͏
Giang Tả vẫn gật đầu, dì nhỏ tốt thật, nói tất cả những gì nhìn thấy bên trong đều là ảo giác, vậy chính là bên trong thấy gì cũng là giả dối. ͏ ͏ ͏
Như vậy, chẳng khác nào gian lận. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua là huyễn tượng mà thôi, Giang Tả không sợ. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, những ảo giác con nhìn thấy chúng ta cũng có thể trông thấy, cho nên, khi định làm ra chuyện gì, nhớ phải cân nhắc kỹ, Tô Kỳ cũng có mặt ở hiện trường đó. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ảo giác thôi mà, cần phải làm hành động gì? ͏ ͏ ͏
Không phải sẽ xuất hiện hình ảnh trẻ con không được xem chứ? ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nghĩ thêm nữa, chỉ nói: ͏ ͏ ͏
- Cứ đi vào như vậy là được sao? ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, nếu như đã chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể đi vào, tiểu Giang, để một tia ý thức chạy vào cũng được, chỉ cần có thể chạy qua. ͏ ͏ ͏
Tất nhiên là Giang Tả sẽ không ngu như vậy rồi, bãi đất trống này nhìn không rộng lắm, nhưng thực tế lại rất xa, nếu không có ảo cảnh ngăn cản, muốn chạy đến điểm cuối cũng phải mất rất nhiều thời gian đó. ͏ ͏ ͏
Hiện giờ hắn vẫn còn một vấn đề nữa, nhưng không tiện hỏi. ͏ ͏ ͏
Chính là những ảo giác trong huyễn cảnh là căn cứ vào cái gì để hiện ra? ͏ ͏ ͏
Là ngẫu nhiên, hay là suy nghĩ trong lòng? ͏ ͏ ͏
Nếu như là suy nghĩ trong lòng, vậy hắn xong đời rồi. ͏ ͏ ͏
Nếu như để hắn quan sát tận mắt trận pháp này, thì hắn có thể biết ảo cảnh này là gì rồi. ͏ ͏ ͏
Bây giờ xem ra, chỉ có thể đi một bước tính một bước vậy. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không do dự chút nào, hắn đang định trực tiếp bước vào. ͏ ͏ ͏
Đột nhiên Tô Kỳ kêu lên: ͏ ͏ ͏
- Đợi một chút. ͏ ͏ ͏
Giang Tả khó hiểu. ͏ ͏ ͏
Ngay lập tức Tô Kỳ nhìn Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, có thể sẽ gặp nguy hiểm không? Nếu có nguy hiểm... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cô còn chưa nói xong, Nguyệt Tịch đã nói: ͏ ͏ ͏
- Tư tưởng không tốt sẽ gặp nguy hiểm, con hỏi Tiểu Giang xem. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đi đến trước mặt Tô Kỳ, hắn sờ đầu cô nói: ͏ ͏ ͏
- Hoàn toàn không có vấn đề gì. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ oán giận: ͏ ͏ ͏
- Anh sờ đầu em thế này, cứ như đang dỗ trẻ con vậy. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Không phải em đã nói, em không cần lớn lên sao. ͏ ͏ ͏
- Khụ, khụ. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt ở bên cạch ho khan. ͏ ͏ ͏
Hai người này đúng là... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 970Giang Tả rụt tay về, Tô Kỳ bĩu môi, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu có điểm nào không thoải mái, thì từ bỏ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả có chút bất đắc dĩ, không phải nên nói cố gắng lên sao? ͏ ͏ ͏
Ví dụ như: Em tin anh sẽ làm được, Tả ca giỏi nhất ... vân vân. ͏ ͏ ͏
Đáng tiếc, từ trước đến nay Tô Kỳ vẫn không nói thế. ͏ ͏ ͏
Đối với điều này, tất nhiên Giang Tả cũng không nghĩ gì khác, vốn dĩ Tô Kỳ là kẻ ngốc, có khả năng cô cho rằng chồng mình còn ngốc hơn mình. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Giang Tả xoay người đi về phía Huyễn Tâm trận. ͏ ͏ ͏
Trong nháy mắt khi Giang Tả bước vào trong trận pháp, Giang Tả lập tức nở nụ cười, may quá, đây là trận pháp do bản thân tự tạo nên ảo giác, hắn chỉ cần làm khách qua đường là được rồi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn Giang Tả bước vào, cô vẫn có chút lo lắng như trước. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, người nói xem, Giang Tả có thể qua được không? ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch lắc đầu. ͏ ͏ ͏
Vốn dĩ Tĩnh Nguyệt cho rằng sư phụ sẽ nói không biết, nhưng mà Nguyệt Tịch lại nói: ͏ ͏ ͏
- Không qua được. ͏ ͏ ͏
Điều này khiến Tĩnh Nguyệt và Tô Kỳ đều rất kinh ngạc. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không phụ hỏi: ͏ ͏ ͏
- Vì sao sư phụ lại nói như vậy? Tả ca rất ưu tú đó. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch vẫn lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Chuyện này không liên quan đến việc ưu tú hay không, nửa trước vi sư không dám nói, nhưng mà đoạn cuối, ta đã để lại sát chiêu cho nó. ͏ ͏ ͏
- Miễn là không đoán sai, Tiểu Giang không qua được. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, người để lại thứ gì? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ấm ức nói: ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, người không định để con tiến tu sao? ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Vi sư muốn trông thấy tính cách thật của nó. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nhìn Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏
- Con cứ có cảm giác sư phụ đang đùa giỡn, người không có âm mưu gì chứ? ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏
- Vi sư làm vậy vì muốn tốt cho bọn nó, sau khi thấy đoạn cuối con sẽ hiểu, đừng thất thần, cơ hội rất hiếm có đấy. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn sư phụ mình, luôn có cảm giác rất lạ. ͏ ͏ ͏
Còn việc sư phụ cô để lại sát chiêu gì ở cuối, Tô Kỳ cũng không biết, một chút manh mối cũng không có. ͏ ͏ ͏
Tóm lại là cô vẫn hy Vọng Giang Tả thông qua, như vậy, cô có thể tiến tu, có thể sinh con rồi. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Giang Tả đã bước vào trong trận pháp, nếu muốn đi đến điểm cuối, cần phải mất một chút thời gian. ͏ ͏ ͏
Có điều, Giang Tả cũng không vội, hắn không nhanh không chậm bước dọc theo con được, trước mắt hắn cảnh vật đã trở nên trắng xóa. ͏ ͏ ͏
Đây là hiệu quả của trận pháp, nếu muốn trận pháp mất đi hiệu lực, đối với hắn mà nói, chỉ là chuyện trong nháy mắt. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà Giang Tả chắc chắn sẽ không làm như vậy, bởi vì sẽ khiến người khác sợ hãi. ͏ ͏ ͏
Đến lúc đó chắc chắn sẽ bị Tô Kỳ nghi ngờ chất vấn. ͏ ͏ ͏
Lúc này trong sương mù chỉ có thể nhìn thấy năm ngón tay mình, đột nhiên Giang Tả trông thấy một con dao bay đến, nó đâm thẳng về phía mi tâm của hắn. ͏ ͏ ͏
Giống như con dao nhọn này ở ngay trước mắt, chỉ cách một lóng tay. ͏ ͏ ͏
Trong nháy mắt, khi thấy con dao này xuất hiện, Tô Kỳ đã bị dọa, không thốt lên lời được nữa. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà đối mặt với con dao nhọn này, Giang Tả không thèm nhìn, hắn để mặc nó tùy ý xuyên qua mi tâm mình. ͏ ͏ ͏
Điều này lại khiến Tô Kỳ sợ hãi. ͏ ͏ ͏
Nếu lỡ nó là thật thì sao? ͏ ͏ ͏
Lỡ như? ͏ ͏ ͏
Sao Giang Tả lại không biết tránh đi thế. ͏ ͏ ͏
Đúng vậy, trong điều kiện bình thường, người khác đều sẽ né tránh theo bản năng, nhưng mà Giang Tả lại không né, với hắn mà nói, nếu không cần động tác dư thừa này thì sẽ không làm. ͏ ͏ ͏
Thứ bay đến cũng không phải Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Trông thấy Giang Tả không tránh đi, Nguyệt Tịch kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Nó bị dọa không kịp tránh, hay tự nó không thèm né tránh? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Sư phụ cứ nhìn biểu cảm của em rể thì biết, mặt không biểu cảm, có lẽ là không thèm tránh. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà, vạn nhất chuyện này là thật thì phải làm sao? ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏
- Không phải còn 99,99% là giả sao? Không sao cả. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó ba người không nói nữa, lại tiếp tục xem ảo cảnh của Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Hiện giờ Giang Tả đang đi trên đường, hắn cho rằng không có thứ gì khiến hắn phải lui lại cả, dì nhỏ đúng là đã nghĩ nhiều rồi. ͏ ͏ ͏
Nếu đã là giả dối, thì hắn không cần phải tránh lui. ͏ ͏ ͏
Nếu không phải muốn xem thử ảo cảnh ở chỗ này sẽ giở trò gì, hắn có thể nhắm mắt đi qua. ͏ ͏ ͏
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên lại có một tiếng ầm vang lên, hình như là thứ gì đó nổ tung. ͏ ͏ ͏
Sau đó là tiếng Nguyệt Tịch ở phía sau vang lên, dường như bà ta đang vô cùng lo lắng: ͏ ͏ ͏
- Tiểu Giang đừng đi tiếp ảo cảnh nữa, chỗ này đã bị công kích rồi, mau chóng cùng đám người Tô Kỳ rời khỏi chỗ này đi, nhanh lên. ͏ ͏ ͏
Tiếp đó, là giọng Tĩnh Nguyệt vang lên: ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, người đến đây mau, sư muội bị thương rồi. ͏ ͏ ͏
Sau đó lại một tiếng nổ ầm nữa, vô cùng chân thật. ͏ ͏ ͏
Giang Tả dừng chân lại. ͏ ͏ ͏
Hắn có thể phân biệt được đây là giả, nhưng giọng nói này tuyệt đối không phải của ảo cảnh, nếu như nói là ghi âm, thì chuẩn xác hơn. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 971Tô Kỳ bị thương, điều này khiến hắn muốn quay đầu lại xem thử. ͏ ͏ ͏
Không thể không nói, Nguyệt Tịch đã nắm được thóp của hắn rồi. ͏ ͏ ͏
Nếu hắn thật sự rơi vào ảo cảnh, thì những lời này đủ để khiến hắn quay đầu nhìn lại. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà Giang Tả chỉ dừng chân, sau đó lại tiếp tục bước về phía trước. ͏ ͏ ͏
Còn Tô Kỳ ở bên ngoài lại kêu lên: ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, người quá đáng, làm thế không phải ép Tả ca lui về phía sau sao? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cũng tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, sao người lại có ghi âm của con? ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nói với Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
- Làm vậy coi như đã nhân từ lắm rồi, nếu như lại thêm chút gia vị nữa, nói hắn không cần con gì gì đó, vậy càng tồi tệ hơn. ͏ ͏ ͏
Sau đó Nguyệt Tịch nhìn về phía Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Bởi vì đoạn đó đã được ghi âm từ trước rồi. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, người thật khủng bố. ͏ ͏ ͏
Ghi âm lâu như vậy rồi vẫn còn giữ lại. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch cười nói: ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên, những gì hai đứa đã trải qua trên đường trưởng thành, sư phụ đều lưu lại làm kỷ niệm, chờ đến khi hai con trưởng thành, sẽ tặng lại cho hai con. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt và Tô Kỳ đều không còn lời nào để nói nữa. ͏ ͏ ͏
Còn sóng to gió lớn nào mà Giang Tả chưa gặp phải đâu, nhưng mà, dì nhỏ đúng là quá đáng. ͏ ͏ ͏
Ngay khi Giang Tả còn đang tự hỏi, một gương mặt đột nhiên áp sát mặt hắn, lần này Giang Tả bị ép dừng lại. ͏ ͏ ͏
Không vì điều gì khác, mà vì gương mặt phái nữ xinh đẹp lạ lẫm kia đang ở ngay trước mặt hắn. ͏ ͏ ͏
Miệng sắp dán lên miệng hắn rồi. ͏ ͏ ͏
Ngay lập tức, Giang Tả đã hiểu được câu nói mà trước đó dì nhỏ đã nói với hắn, vợ hắn ở ngay bên ngoài. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Giang Tả phải đi đường vòng, hắn không dám trực tiếp đi xuyên qua. ͏ ͏ ͏
Đó là một vị Tiên tử duyên dáng yêu kiều, nhưng mà Giang Tả không biết cô ta. ͏ ͏ ͏
Người này có thật sự tồn tại hay không cũng khó nói, nhưng, dù sao cũng là nữ. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa, vừa rồi hắn còn định đưa tay ra giết chết cô ta rồi. ͏ ͏ ͏
Dì nhỏ, đúng là quá đáng. ͏ ͏ ͏
Nhiều lần thăm dò điểm mấu chốt của hắn như vậy. ͏ ͏ ͏
Trong nháy mắt khi đoạn ghi âm được phát ra, Giang Tả đã biết, ảo cảnh này là kiệt tác của dì nhỏ. ͏ ͏ ͏
Nếu như dì nhỏ quá đáng như vậy, thì hắn sẽ đi qua cho bà ta xem. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không tin có thứ gì có thể cản bước chân hắn. ͏ ͏ ͏
Ngôn từ có khéo léo hơn nữa cũng là giả dối, đều khó có thể ngăn cản được hắn. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà lúc này, sương mù lại tản ra. ͏ ͏ ͏
Trong nháy mắt khi sương mù tản ra, Giang Tả trông thấy một cô gái đột nhiên quay đầu lại, cô ấy nghiêng đầu nhìn về phía Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Lúc này, ánh mặt trời chiếu lên người cô, tất cả mọi thứ đều đem lại cảm giác vừa đủ. ͏ ͏ ͏
Sau đó thiếu nữ ấy đột nhiên cười nói: ͏ ͏ ͏
- Có phải anh thật sự thích em không? ͏ ͏ ͏
Trông thấy hình ảnh này, đồng tử của Giang Tả Lập tức co rụt lại. ͏ ͏ ͏
"Có phải anh thật sự thích em không?" ͏ ͏ ͏
Đây là chuyện xảy ra ở một rừng cây trong công viên. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, vấn đề không phải ở cảnh vật xung quanh. ͏ ͏ ͏
Những lời này cũng không có gì quá đáng. ͏ ͏ ͏
Còn về cô gái này, cũng không thành vấn đề. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà đáng sợ chính là, trong công viên nhỏ này, cũng có một người con gái từng đứng ở đó, cũng nói với hắn những lời này. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, nếu chỉ nhìn riêng cái hình ảnh này, Giang Tả sẽ cười cho qua. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, hắn lo lắng sau đó còn có gì đó nữa, đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn lo lắng. ͏ ͏ ͏
Nếu thật sự còn có hậu chiêu, vậy thì không ổn rồi, thật sự không ổn rồi... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sa đó Giang Tả lại nghe thấy, giọng nói có chút non nớt của một chàng trai: ͏ ͏ ͏
- Thật, đương nhiên là thật, người anh thích nhất chính là Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Khụ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả thiếu chút nữa thì phun một búng máu. ͏ ͏ ͏
Giọng nói này khiến hắn không chịu nổi, hơn nữa những lời này, càng khiến hắn buồn nôn hơn. ͏ ͏ ͏
Ngu xuẩn, ngây thơ, nhàm chán đến cực điểm. ͏ ͏ ͏
Sau đó một chàng trai bước đến, hắn mang vẻ mặt chân thành đứng trước mặt cô gái kia. ͏ ͏ ͏
Chàng trai này, nhìn rất giống Giang Tả, mà cô gái kia cũng vô cùng giống Tô Kỳ, chỉ là dáng người có chút khác biệt thôi. ͏ ͏ ͏
Đơn giản mà nói, đây chính là phiên bản thu nhỏ của Giang Tả và Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Đúng vậy, Giang Tả trông thấy chính hắn, và Tô Kỳ khi còn bé. ͏ ͏ ͏
Thật sự Tô Kỳ rất đáng yêu đó, bây giờ hắn vẫn cảm thấy đáng yêu, nhưng mà hiện giờ hắn không hề muốn nhìn thấy Tô Kỳ này chút nào, một chút cũng không muốn. ͏ ͏ ͏
Nhất là trong cảnh này, tắt đi, đừng tiếp tục nữa. ͏ ͏ ͏
Nhìn cảnh này, Tô Kỳ cũng hoảng sợ, sau đó hét lớn: ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, tắt đi, tắt đi, tắt nhanh lên, đừng tiếp tục nữa. ͏ ͏ ͏
Đúng vậy, hình ảnh vẫn đang được chiếu tiếp, Tô Kỳ có thể nhận ra được. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Đây không phải ảo giác sao? ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 972Nguyệt Tịch lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Mặc dù là ảo giác, nhưng nội dung là thật, khi đó Tiểu Cửu nói Tiểu Giang thổ lộ với nó, nó đã nhận lời. ͏ ͏ ͏
- Chuyện đó khiến sư phụ lo lắng, nên đặc biệt đến xem, trùng hợp lại gặp được cảnh này, sau đó đã ghi lại. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ dùng hai tay che mặt nói: ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, thế mà người lại thấy hết cảnh này, con không muốn sống nữa. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch không để ý đến Tô Kỳ, mà nói tiếp: ͏ ͏ ͏
- Xem tiếp đi, cuộc nói chuyện của hai đứa nó rất thú vị đó. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ chạy đến muốn che tai của sư phụ sư tỷ cô lại: ͏ ͏ ͏
- Đừng xem nữa, đừng nghe nữa. ͏ ͏ ͏
Nhưng Tô Kỳ lại phát hiện ra làm vậy không có chút tác dụng nào, hơn nữa, cuộc nói chuyện sau đó cũng đã truyền đến rồi. ͏ ͏ ͏
Cô không nhịn nổi, trực tiếp ngồi xổm xuống đất, che kín tai mình lại: ͏ ͏ ͏
- Không nghe, không nghe, không nghe. ͏ ͏ ͏
Mặc kệ Tô Kỳ có nghe hay không, thanh âm vẫn truyền tới, là giọng nói khi còn bé của Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
- Vậy anh sẽ thích em bao lâu? ͏ ͏ ͏
Thiếu niên Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Anh sẽ dùng tính mạng mình để thích em, nếu như bắt buộc phải có một kỳ hạn, anh hy vọng sẽ là một vạn năm. ͏ ͏ ͏
“...” Trong lòng Giang Tả cũng không muốn sống nữa, hắn dùng một tay che mặt, cảm giác như da đầu đang run lên. ͏ ͏ ͏
Không được, không chịu nổi nữa rồi. ͏ ͏ ͏
Cái ký ức chết tiệt này, cái quá khứ chết tiệt này. ͏ ͏ ͏
Thiếu nữ Tô Kỳ vui vẻ nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy em cũng dùng tính mạng mình để thích anh, sau đó cũng thích anh một vạn năm, em thích anh nuông chiều em, thương em. ͏ ͏ ͏
Lúc này thiếu niên Giang Tả đang nhìn thẳng vào thiếu nữ Tô Kỳ, bọn họ nhìn nhau đắm đuối. ͏ ͏ ͏
Dường như hai người còn muốn làm gì đó, nhưng lại có chút do dự. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng thiếu niên Giang Tả ngượng ngùng mở miệng: ͏ ͏ ͏
- Anh, anh có thể, hôn em không? ͏ ͏ ͏
Thiếu nữ Tô Kỳ, khẽ nhíu mày, có chút lo lắng không yên: ͏ ͏ ͏
- Liệu có thể, có thể sẽ... có tiểu Bảo Bảo không? ͏ ͏ ͏
- A a a a a. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hét lên: ͏ ͏ ͏
- Đừng xem tiếp nữa, sư phụ, sư phụ, con sai rồi, con sai rồi đã được chưa, đừng xem tiếp nữa. ͏ ͏ ͏
Hiện giờ Tô Kỳ chỉ hận không có lỗ hổng nào để chui vào, cô không nghe, không nghe, không muốn nghe điều gì nữa. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt say xưa xem như nếm được miếng ngon, đúng là rất thú vị. ͏ ͏ ͏
Lúc này, thiếu niên Giang Tả cũng nói: ͏ ͏ ͏
- Không biết nữa, trên sách không viết như vậy, hơn nữa, nếu thật sự có Bảo Bảo, anh nhất định sẽ chăm chỉ kiếm tiền, sau đó... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng nói đến đây thì im bặt rồi dừng lại. ͏ ͏ ͏
Bởi vì Giang Tả đã quay đầu lại rời khỏi đó. ͏ ͏ ͏
Nhận thua, hắn nhận thua. ͏ ͏ ͏
Dì nhỏ quá độc ác, thật sự là kẻ biến thái. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không thể xem tiếp được nữa, hắn không chịu được lịch sử đen tối này, đột nhiên hắn cảm thấy hiểu được, vì sao Tô Kỳ lại không cho hắn xem nhật ký. ͏ ͏ ͏
Cảm giác xấu hổ như muốn bùng nổ. ͏ ͏ ͏
Bản thân thời trẻ, sau lại ngu xuẩn như vậy. ͏ ͏ ͏
Ảo cảnh biến mất, Giang Tả đã quay về. ͏ ͏ ͏
Hắn đã cố hết sức rồi. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ vẫn đang ngồi xổm dưới đất, chị Tĩnh Nguyệt thì đang cố nhịn cười. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nghĩ, có nên giết người diệt khẩu không nhỉ? ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ lén nhìn qua, thì nhận ra ảo cảnh đã không còn, hơn nữa Giang Tả đã ra ngoài rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả vừa ra ngoài, Tô Kỳ đã chạy đến sau lưng hắn, sau đó phàn nàn: ͏ ͏ ͏
- Đều là lỗi của anh..., em không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa rồi. ͏ ͏ ͏
Nói xong cô núp sau lưng Giang Tả, không hề có ý định thò đầu ra nữa. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng rất tuyệt vọng, một người nghiêm túc như hắn, bị người khác trông thấy dáng vẻ kia, hắn cảm thấy, hình tượng đời này của mình đã bị phá hủy hết rồi. ͏ ͏ ͏
Mặc dù hắn đã sống lâu như vậy, nhưng mà đối với chuyện kiểu này, vẫn khó có thể miễn dịch được. ͏ ͏ ͏
Lần sau hắn sẽ không tiếp nhận khảo nghiệm của Thánh Địa nữa, nhất là có liên quan đến ảo cảnh. ͏ ͏ ͏
Đúng là không để người ta sống. ͏ ͏ ͏
Lúc này, dì nhỏ lại tỏ vẻ đáng tiếc: ͏ ͏ ͏
- Khảo nghiệm đã thất bại. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Là do dì cố ý? ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Dì chỉ muốn tốt cho hai đứa, hơn nữa hai đứa kết hôn lâu như vậy rồi, dì tặng một đoạn video kỷ niệm nho nhỏ, không phải rất tốt sao? ͏ ͏ ͏
- Đây là minh chứng cho tình yêu của hai đứa. ͏ ͏ ͏
Nếu đưa video này cho Giang Tả, hắn thật sự sẽ không xóa, nhưng mà tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào xem. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cũng không cho. ͏ ͏ ͏
Quả nhiên, nhật ký của Tô Kỳ cũng là kiểu này. ͏ ͏ ͏
Có điều, đối mặt với dì nhỏ, Giang Tả không hề muốn đáp lời. ͏ ͏ ͏
Sau đó dì nhỏ lại nói tiếp: ͏ ͏ ͏
- Tuy rằng khảo nghiệm đã thất bại, nhưng mà việc này chỉ chứng tỏ việc tiến tu không thể đi đường tắt, tóm lại là cứ chờ thêm một thời gian nữa, có lẽ rất nhanh thôi. ͏ ͏ ͏
Coi như ở ngoài chờ thêm vài tháng. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu không nói gì, kết quả này hắn có thể chấp nhận. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa, lần này hắn thật sự đã cố hết sức. ͏ ͏ ͏
Hắn nghìn tính vạn tính, cũng không tính đến sẽ xuất hiện thứ đó. ͏ ͏ ͏
Hắn cũng không biết, khi còn trẻ hắn đã nghĩ thế nào. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Mời đọc: Lão Nạp Phải Hoàn Tục (Dịch FULL) main lưu manh, truyện hài hước ~ ͏ ͏ ͏
Liên hệ: bit.ly/LHHACD hoặc m.me/HACDYY để được giảm 30% khi mua full nhé~ ͏ ͏ ͏
Chương 973Tĩnh Nguyệt hỏi: ͏ ͏ ͏
- Thế cuối cùng, hai người có hôn không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lè lưỡi nói: ͏ ͏ ͏
- Còn lâu mới nói cho chị biết. ͏ ͏ ͏
Một lát sau, Tô Kỳ trực tiếp kéo Giang Tả rời khỏi đó, giống như muốn chạy từ lâu rồi. ͏ ͏ ͏
Cô không thể ở lại chỗ này thêm nữa, quá mất mặt. ͏ ͏ ͏
Sau khi thấy bọn họ đã đi khỏi, Tĩnh Nguyệt hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, vì sao người cố ý kích thích bọn họ? ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Vi sư chỉ có chút tò mò, vì sao hai đứa nó không dám đối mặt với quá khứ thôi. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nhìn sư phụ mình nói: ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, trước kia người đã từng vụng trộm vui vẻ với sư bá chưa? Bỏ ra cho chúng con xem, có lẽ sẽ hiểu được. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng lần này Nguyệt Tịch lại không làm gì Tĩnh Nguyệt cả, chỉ là đột nhiên bà lại nhớ đến truyện trước đây, đó là lúc sư huynh của bà đang định rời khỏi. ͏ ͏ ͏
Đến bây giờ bà vẫn nhớ rõ cảnh tượng ngày hôm ấy, sư huynh đã đến tìm bà, sau đó nói những lời kia, cuối cùng để lại Đạo châu cho bà. ͏ ͏ ͏
Khi đó bà còn ngốc nghếch vui vẻ rất lâu. ͏ ͏ ͏
Được rồi, ai dám chiếu lại đoạn lịch sử ấy, bà chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu. ͏ ͏ ͏
- Sư phụ hơi quá đáng, sao bà ấy có thể làm vậy, đây là chuyện riêng của chúng ta. ͏ ͏ ͏
Sau khi rời khỏi đó, Tô Kỳ vô cùng bất mãn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả chỉ có thể gật đầu. ͏ ͏ ͏
Khi Tô Kỳ tức giận, trông rất đáng yêu, tất nhiên Giang Tả chỉ ngắm cô là được rồi, thi thoảng gật đầu coi như đáp lời. ͏ ͏ ͏
Lúc này, đột nhiên Tô Kỳ nhảy đến trước mặt Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Em quyết định rồi, đợi đến khi sư phụ và sư bá tiến thêm bước nữa, em sẽ đi quay lại, sau đó khi sư phụ lập gia đình, em lại chiếu cho sư phụ xem. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Em có chắc mình sẽ không bị phát hiện không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ sửng sốt, nhưng nghĩ lại thấy cũng đúng. ͏ ͏ ͏
Sau đó cô nói thêm: ͏ ͏ ͏
- Vậy em cố gắng tu luyện. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhíu mày: ͏ ͏ ͏
- Ngày nào cũng bế quan? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn Giang Tả, nhí nhảnh nói: ͏ ͏ ͏
- Anh có nỡ không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không nỡ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đứng sát người Giang Tả, sau đó cô nhích đầu lại gần hắn nói: ͏ ͏ ͏
- Em cũng không nỡ, còn lâu em mới vì những chuyện vớ vẩn này mà xa anh. ͏ ͏ ͏
Lúc đang đi trên mặt tuyết, đột nhiên Tô Kỳ nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói: ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, những lời khi đó không tính. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không hiểu ý của Tô Kỳ lắm, cho nên, hắn không tiếp lời. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ giải thích: ͏ ͏ ͏
- Chính là nếu như phải có kỳ hạn, không thể chỉ một vạn năm được. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: "???" ͏ ͏ ͏
Một vạn năm thì sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ véo vào eo Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Một vạn năm anh đã muốn thay lòng? Khi đó em còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện, bây giờ đã biết suy nghĩ rồi, thế mà một vạn năm anh đã định thay lòng đổi dạ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hơi đau, nhưng hắn cũng không để ý đến điều này, chỉ nói với cô: ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà, người bình thường như anh, cũng chỉ có thể sống được trăm năm thôi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ dậm chân: ͏ ͏ ͏
- Lần trước, ai bảo muốn ngoéo tay treo cổ một nghìn tám trăm lần? Một nghìn lần chính là mười vạn năm. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cười kéo tay Tô Kỳ đi về phía trước, vừa đi vừa nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy mười vạn năm? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Chưa đủ, vẫn quá ngắn, chỉ cần có con số giới hạn em đều cảm giác quá ngắn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Vậy thì mãi mãi ở bên nhau. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ duỗi ngón tay út ra nói: ͏ ͏ ͏
- Ngoéo tay. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không ngoéo tay cô, chỉ nói: ͏ ͏ ͏
- Chúng ta trực tiếp về thắt cổ thì hơn. ͏ ͏ ͏
- Không được, ngoéo tay trước đã. ͏ ͏ ͏
- Lần trước không phải đã ngoéo rồi sao? ͏ ͏ ͏
- Lại làm thêm lần nữa, khả năng sẽ hiệu quả hơn. ͏ ͏ ͏
- Vậy sau này có phải cũng lặp lại treo cổ thêm vài lần không? ͏ ͏ ͏
- Chính anh nói đó nhé, treo một nghìn tám trăm lần, sau này chắc chắn không ngừng lặp lại. ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏
Trên mặt tuyết trắng như bông, bóng dáng Tô Kỳ và Giang Tả dần dần thu nhỏ rồi biến mất. ͏ ͏ ͏
Trời tuyết lạnh như băng, cũng không thể ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của cả hai. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 974Lúc này hai người đã đi đến rìa Tuyết Sơn, Tô Kỳ đang đứng ở ngay dưới chân núi. ͏ ͏ ͏
Đi từ chỗ này xuống cũng coi như là đường tắt, Tô Kỳ nhất quyết muốn đi theo đường này, Giang Tả cũng không có cách nào cả. ͏ ͏ ͏
Cô nói trời tối rồi, về nhà sớm một chút mới tốt. ͏ ͏ ͏
Nói vậy rồi, Giang Tả còn có thể nói gì nữa? ͏ ͏ ͏
Có điều, vừa đến bên cạnh Tuyết Sơn, hắn lại nhớ ra một chuyện, lần này hắn vội vã quay về như vậy, là vì muốn khoe khoang chuyện hắn biết bay với Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Cơ hội đến rồi đây. ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Đi thôi, bà xã đáng yêu của anh, mang anh cùng bay. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Thế nhưng người vợ đáng yêu của anh, thường xuyên khiến anh lật xe. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn Giang Tả một cái nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy Giang Tả tiên sinh có muốn đưa bà xã đáng yêu của anh bay lên không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Anh không có ý kiến gì. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không nói hai lời đã vươn tay ra ôm lấy cổ Giang Tả, sau đó nhảy lên người hắn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả thuận thế ôm lấy cô. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Được rồi, bay nào, không bay được thì đêm nay thâu đêm nhé. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy bay được thì sao? ͏ ͏ ͏
- Thì đêm nay em sẽ là người của anh, mặc anh xử trí. ͏ ͏ ͏
Nói xong, Tô Kỳ còn ghé sát mặt mình lại, thổi vài hơi mang theo vẻ quyến rũ. ͏ ͏ ͏
Nếu không phải do quần áo kín đáo, không chừng còn hở ra vài thứ cho Giang Tả xem. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ngây thơ hay đỏ mặt trước kia đâu rồi? ͏ ͏ ͏
Hơn nữa Tô Kỳ làm vậy cũng không có thành ý. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Đây cũng là phúc lợi sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Sao lại không tính? Em hỏi anh nhé, em có xinh không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Xinh. ͏ ͏ ͏
- Dáng người có đẹp không? ͏ ͏ ͏
- Đẹp. ͏ ͏ ͏
- Có muốn một mình anh được sở hữu không? ͏ ͏ ͏
- Muốn. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu đã nói vậy, thì tối nay mặc anh xử trí, có được coi là phúc lợi không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Có điều, nói đến dáng người Tô Kỳ, đúng là không giống khi còn bé. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa hắn cảm thấy hình như Tô Kỳ nặng hơn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả còn cố ý ước lượng một chút, ừ, hình như hơi nặng thật. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả nhìn kỹ Tô Kỳ, hắn muỗn xem thử chỗ nào đã lớn hơn rồi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ mặt đầy vạch đen nói: ͏ ͏ ͏
- Có phải cảm thấy em mập không? Chân em thô đúng không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả lập tức lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Đâu có, khả năng là do lâu rồi chưa được ôm thôi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nghe thấy thế thì hét lớn: ͏ ͏ ͏
- A... Vậy khác gì bảo em béo, em mặc kệ, em muốn giảm béo. ͏ ͏ ͏
- Vậy, vậy nếu lỡ có thai thì sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả đột nhiên cất lời. ͏ ͏ ͏
Tô kỳ kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏
- Thật sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ tự bắt mạch cho mình, rồi tuyệt vọng nói: ͏ ͏ ͏
- Không có, hơn nữa em là người tu luyện, nếu có thai, sao bản thân lại có thể không biết. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy chắn chắn là do cơm trưa còn chưa tiêu hóa hết, ngủ một giấc sẽ tốt thôi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Thật không? Vậy ngày mai chuyện đầu tiên sau khi anh thức dậy là phải ôm em, xem em có lấy lại vóc dáng không. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lập tức gật đầu. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa chuyện cân nặng thay đổi, không phải chuyện rất bình thường sao? Chỉ trách hắn không biết lựa lời mà nói. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa, dáng người Tô Kỳ thật sự rất đẹp, dù sao cô cũng là người tu luyện, vẫn thiên sinh lệ chất. ͏ ͏ ͏
Nếu không thì, sao lúc trẻ hắn có thể ngu xuẩn như vậy, vừa gặp đã yêu. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa còn tìm cách học cùng lớp với cô, thậm chí ngồi cùng một bàn. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả quay lại chủ đề cũ: ͏ ͏ ͏
- Chúng ta đánh cược cái khác đi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nghĩ một chút rồi nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy, nếu anh có thể bay về, đêm nay chúng ta không làm gì cả, vậy đã được chưa? ͏ ͏ ͏
Giang Tả mỉm cười, được. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 975Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Đã nói rồi nhé, là bay, không phải nhảy, anh không được chơi xấu. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Quân tử nhất ngôn. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ôm Giang Tả chặt hơn một chút, nói: ͏ ͏ ͏
- Tứ mã nan truy. ͏ ͏ ͏
Nghe thấy câu này, Giang Tả bắt đầu vui vẻ, sau đó hắn nói: ͏ ͏ ͏
- Bám chắc vào nhé, anh sẽ đưa em lên trời. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ôm chặt cổ Giang Tả, cô muỗn xem thử xem, ông xã nhà cô sẽ bay cho cô xem thế nào. ͏ ͏ ͏
Ma pháp đúng là rất lợi hại, hưng mà, ma pháp sư phải đến cấp độ nhất định mới bay được. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng cũng có Ma Pháp Sư có thể bay được rất sớm, nhưng mà Giang Tả nhất định không phải người đó, chỉ cần cô thắng, đêm nay cô sẽ an ủi Giang Tả thật tốt. ͏ ͏ ͏
Hì hì. ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, đột nhiên sau lưng Giang Tả xuất hiện một cơn gió, Giang Tả trực tiếp nhảy lên, bay về phía không trung. ͏ ͏ ͏
Lúc Giang Tả nhảy lên không trung, ngọn gió sau lưng hắn hóa thành đôi cánh, khiến Giang Tả có thể trực tiếp bay lên trời. ͏ ͏ ͏
Ngọn gió biến đổi, vì đại ca bay lên chín tầng trời, bay đến cùng trời cuối đất. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả đang đứng thẳng giữa không trung, không sợ hãi chút nào, hắn cúi đầu nhìn về phía Tô Kỳ trong ngực nói: ͏ ͏ ͏
- Tô Kỳ tiểu thư, không biết như thế này đã được coi là biết bay chưa? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ trợn tròn mắt, cô khó mà tin nổi, mặc dù cô biết chồng mình có thể giở trò gì đó, nhưng mà, cô không ngờ, chông mình lại có thể đứng giữa không trung như vậy. ͏ ͏ ͏
Điều này đúng là quá giả, chồng cô mới học ma pháp được bao lâu chứ? ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ lập tức kêu lên: ͏ ͏ ͏
- Em thu hồi tiền đặt cược ban nãy. ͏ ͏ ͏
Giang Tả sững sờ: ͏ ͏ ͏
- Đã nói quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy rồi mà. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ tỏ vẻ dịu dàng nói: ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà em là phụ nữ, là vợ người ta mà. Quân tử có thể sinh con không? ͏ ͏ ͏
Không thể, nhưng mà ̣em có thể. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lý do này quá cường đại! ͏ ͏ ͏
Thấy Tô Kỳ vô sỉ như vậy, Giang Tả cũng không biết nói gì nữa. ͏ ͏ ͏
Có điều, hắn cũng không cảm thấy gì cả, dù sao Tô Kỳ trước giờ vẫn vậy, có thể có cách nào sao? ͏ ͏ ͏
Kiểu đặt cược không thực tế này, nhưng Giang Tả vẫn ôm một chút hy vọng. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn đôi cánh phía sau lưng Giang Tả, tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Cái này bay thế nào? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Phong Nguyên tố, trời sinh đã biết bay. ͏ ͏ ͏
- Hả? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ sững sờ: ͏ ͏ ͏
- Không phải ba Nguyên tố Hỏa, Thủy, Lôi sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, chỉ là hai ngày nay mới có thêm một Nguyên tố mới mà thôi. ͏ ͏ ͏
Tô kỳ: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Mà thôi? ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu, không nói gì, đúng là chỉ thế mà thôi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Em cảm thấy nếu để sư tỷ biết chuyện này, chị ấy sẽ phát điên. ͏ ͏ ͏
Giang Tả mặt không biểm cảm nói: ͏ ͏ ͏
- Em không sợ chị Tĩnh Nguyệt sẽ trả lại một câu, hôn môi sẽ có Bảo Bảo sao? ͏ ͏ ͏
Tô kỳ: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Được rồi, trong khoảng thời gian ngắn cô sẽ không đến kích thích sư tỷ nữa. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, Ma Pháp Sư có bốn loại Nguyên tố đó, chồng cô có phải rất giỏi không? ͏ ͏ ͏
Đâu có chuyện muốn có thêm Nguyên tố là có thêm được. ͏ ͏ ͏
Đúng lúc ấy, đột nhiên Giang Tả ngừng bay. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sao thế? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Đột nhiên anh nhớ ra một chuyện, Phong Nguyên tố của anh không nhiều lắm, sẽ không bay được lâu. ͏ ͏ ͏
Tô kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Thì sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả mặt không biểu cảm: ͏ ͏ ͏
- Đã, dùng hết rồi. ͏ ͏ ͏
Sau đó, đôi cánh sau lưng Giang Tả biến mất, hai người trực tiếp rơi từ trên cao xuống. ͏ ͏ ͏
- A a a a a ͏ ͏ ͏
Nhảy cầu từ trên cao. ͏ ͏ ͏
Ùm, ùm. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 976Trong Thánh Thú hồ, Huyền Vũ giật mình hoảng sợ, thứ gì vừa rơi vào trong này thế? ͏ ͏ ͏
Đợi đến khi nó nổi lên, mới phát hiện, hóa ra là Tô Kỳ và họ Giang kia. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tô Kỳ đã kéo Giang Tả bơi vào bờ, rất nhanh đã rời khỏi Thánh Thú hồ. ͏ ͏ ͏
Vừa lên bờ, Tô Kỳ đã nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏
- Sau này không được bay nữa. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- A. ͏ ͏ ͏
Sơ xuất thôi mà, cần gì phải nghiêm túc như vậy. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ tức giận nhìn Giang Tả, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Em sưởi ấm giúp anh, cả người đều bị ướt rồi. ͏ ͏ ͏
Nói xong, Tô Kỳ muốn hong khô quần áo giúp Giang Tả, sau đó xua hàn khí ra khỏi người giúp hắn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn Tô Kỳ, rồi chạm ngón tay lên quần áo của cô, trong nháy mắt, quần áo của Tô Kỳ đã khô hết, trên người không còn chút nước nào. ͏ ͏ ͏
Lần này thứ Giang Tả dùng Tô Kỳ không hiểu được, không phải là ma pháp. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ thật sự rất kinh ngạc, cô hỏi: ͏ ͏ ͏
- Đây là ma pháp gì? ͏ ͏ ͏
Giang Tả cười nói: ͏ ͏ ͏
- Ma pháp thương yêu Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ bĩu môi nhìn Giang Tả, sau đó tiến lại gần, gần đến mức sắp hôn nhau thì... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hai người đang làm gì thế? ͏ ͏ ͏
Đột nhiên một giọng nói vang lên khiến Tô Kỳ hoảng sợ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lập tức quay người nhìn lại, thì nhận ra Huyền Vũ đang ở phía sau, cô giả vờ như không có chuyện gì cả, đứng sang bên cạnh hỏi: ͏ ͏ ͏
- Huyền Vũ tiền bối, sao ngài lại ở chỗ này? ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ khó hiểu: ͏ ͏ ͏
- Đây là nhà ta, ta không ở đây thì ở đâu? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn xung quanh, lúc này mới nhận ra đây đúng là Thánh Thú hồ. ͏ ͏ ͏
- Đã quấy rầy Huyền Vũ tiền bối rồi, chúng con sẽ đi ngay đây. ͏ ͏ ͏
Nói xong Tô Kỳ kéo Giang Tả chạy luôn. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ không thể hiểu nổi, có điều nó cũng không nghĩ nhiều, vẫn cố gắng tu luyện, nó cảm thấy mình sắp nhập môn rồi. ͏ ͏ ͏
Vốn dĩ nó đang muốn hỏi lại Giang Tả, lần trước hắn nói mấy lời kia, nó đã quên mất rồi, nếu không cũng không tốn nhiều thời gian như vậy. ͏ ͏ ͏
Có điều, bọn họ không rảnh thì quên đi. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Lúc này ở bên ngoài hải vực của Thánh Địa, có một người xuất hiện, hắn ta còn cầm theo một phần video. ͏ ͏ ͏
Phần video này được ghi hình bởi pháp bảo nào đó, hơn nữa còn là Pháp bảo vô cùng quý giá, chỉ sử dụng một lần. ͏ ͏ ͏
Là một người đàn ông trung niên, hắn ta vừa ra ngoài đã nói với Kiếm Thập Tam: ͏ ͏ ͏
- Vãn bối có quay được video chiến đấu ở bên trong, không phải video bình thường. ͏ ͏ ͏
Nói xong hắn lấy ra một hạt châu, là Vạn Tượng châu. ͏ ͏ ͏
Hạt châu này có thể ghi chép lại cảnh tượng nào đó, ghi chép được toàn bộ. ͏ ͏ ͏
Thiên địa Vạn Tượng, cho dù là đạo cũng có thể ghi chép lại. ͏ ͏ ͏
Thích hợp nhất chính là ghi chép lại những cảnh tượng chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. ͏ ͏ ͏
Sau đó sẽ nhờ vào hạt châu này để lĩnh ngô. ͏ ͏ ͏
Cho nên những thứ mà hạt châu này ghi chép, đúng là không phải video bình thường. ͏ ͏ ͏
Mà trăm phần trăm là video Hoàn Nguyên. ͏ ͏ ͏
Lúc này, người trung niên kia nói tiếp: ͏ ͏ ͏
- Vãn bối chỉ có một chuyện muốn nhờ. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam nhìn hạt châu nói: ͏ ͏ ͏
- Đạo hữu cứ nói đừng ngại. ͏ ͏ ͏
Người trung niên kia nói: ͏ ͏ ͏
- Hy vọng tiền bối có thể bảo vệ tôi được an toàn, đưa tôi về tông môn. ͏ ͏ ͏
Hắn đã nhận được một phần truyền thừa không tầm thường, phải quay về an toàn, tuy rằng video kia rất đáng giá, nhưng hoàn toàn kém so với truyền thừa trên người hắn. ͏ ͏ ͏
Vì vậy, dùng hạt châu đổi vấy bình an, hoàn toàn đáng giá. ͏ ͏ ͏
Không phải hắn muốn như vậy, mà vì có người theo dõi hắn, bất đắc dĩ hắn đành phải làm như vậy. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Không thành vấn đề. ͏ ͏ ͏
Sau đó Kiếm Thập Tam nhận lấy Vạn Tượng châu, nhìn thoáng qua cảnh tượng bên trong, vừa nhìn hắn đã sững sờ. ͏ ͏ ͏
Những người khác cũng rất tò mò, không biết trong đó rốt cuộc là thứ gì. ͏ ͏ ͏
La Ảnh hỏi: ͏ ͏ ͏
- Không biết Kiếm đạo hữu có thể chia sẻ video không? La mỗ nguyện ý trả giá đầy đủ. ͏ ͏ ͏
Sau khi xem xong, Kiếm Thập Tam lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏
- Không cần, cũng không có gì cả, mọi người có thể xem thử. ͏ ͏ ͏
Hắn đã xem kỹ rồi, không ảnh hưởng gì đến Giang Tả, chia sẻ ra ngoài cũng không có vấn đề gì. ͏ ͏ ͏
Sau đó hắn vung tay lên, trong nháy mắt, video được chiếu ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Trong video, ban đầu là bốn người đối chiến, sau đó đột nhiên có một cỗ lực lượng chấn động truyền đến, khiến mọi người giật mình. ͏ ͏ ͏
Đây là thứ gì? ͏ ͏ ͏
Từ đâu truyền tới vậy? ͏ ͏ ͏
Sau đó bọn họ mới phát hiện, hóa ra thật sự từ video truyền đến. ͏ ͏ ͏
Lúc này, cảnh tượng trên video đã thay đổi, dường như đang tìm kiếm nơi phát ra. ͏ ͏ ͏
Sau đó hắn ta đã tìm được một bóng dáng, tuy bóng dáng này không sáng, nhưng lại đem đến cho người khác cảm giác chói mắt, giống như đối phương đang chiếu sáng khắp nơi. ͏ ͏ ͏
Đó là lực lượng quang huy. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, không ai có thể hiểu được chuyện này là thế nào. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 977Lực lượng chấn động, ánh sáng chiếu rọi bốn phương, khiến bọn họ không biết phải làm sao. ͏ ͏ ͏
Người này xuất hiện giống như mặt trời vậy, căn bản không thể nào khiến người khác phớt lờ được. ͏ ͏ ͏
Sau đó, người này xông vào phạm vi của bốn người kia, ống kính lui lại một chút, rất nhanh đã trông thấy rõ ràng. ͏ ͏ ͏
Trong bốn người kia, người đầu tiên ra tay có lực lượng Thất giai đỉnh phong, những người có mặt ở đây, không mấy người có thể ngăn cản được. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà điều khiến bọn họ kinh sợ chính là, lực lượng Thất giai đỉnh phong này, đứng trước kẻ giống như mặt trời kia, lại yếu ớt không chịu nổi như vậy. ͏ ͏ ͏
Một chiêu, chỉ một chiêu thôi đã trực tiếp tan vỡ. ͏ ͏ ͏
Có lẽ do cách ra tay, hoặc là vì góc độ, bọn họ không thể thấy rõ người kia, cũng không thấy rõ tu vi của đối phương. ͏ ͏ ͏
Là hắn, cường giả Thánh Địa ra ngoài đầu tiên. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa, tu vi cùng lắm chỉ là Thất giai. ͏ ͏ ͏
Thấy cảnh này, đã có nhiều người kinh ngạc thốt lên: ͏ ͏ ͏
- Không thể có điều ấy được, thực lực 7.1 sao có thể dùng một chiêu đánh bại được Thất giai đỉnh phong kia. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà không đợi hắn ta kinh ngạc xong, một cỗ khí tức thuộc về Bát giai đã xuất hiện. ͏ ͏ ͏
Tiếp theo bọn họ lại trông thấy một cảnh tượng còn khó tin hơn nữa, người có thực lực Thất giai kia không chỉ chặn được một chiêu, hơn nữa còn trực tiếp đánh bại kẻ Bát giai kia. ͏ ͏ ͏
Vẫn chỉ dùng một chiêu. ͏ ͏ ͏
Sao có thể như vậy? ͏ ͏ ͏
Trên đời này có Thất giai cường đại như vậy sao? ͏ ͏ ͏
Sao đó là vụ nổ đáng sợ, ngay cả Bát giai đều phải lui lại. ͏ ͏ ͏
Kết quả là, Bát giai sắp chết, Thất giai không tổn hại chút nào. ͏ ͏ ͏
Video kết thúc, dừng ngay tại chỗ này. ͏ ͏ ͏
Nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều sững sờ, bọn họ không thể nào tin nổi. ͏ ͏ ͏
Người khác không thể tin được, nhưng mà La Ảnh xem xong thì kinh hãi sởn cả gai ốc, quả nhiên, quả nhiên hắn làm rất đúng, một khi người này trưởng thành, căn bản chính là kẻ vô địch. ͏ ͏ ͏
Hắn đáng sợ đến mức, không thể dùng ánh mắt bình thường để đánh giá. ͏ ͏ ͏
Hắn không giống Kiếm Thập Tam, hắn phải hiểu rõ điều này. ͏ ͏ ͏
Ban đêm. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ trốn trong ngực Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Chúng ta thâu đêm đi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không trả lời. ͏ ͏ ͏
Hắn muốn giả vờ ngủ quên rồi. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ ngẩng đầu nhìn sang Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Em còn tưởng rằng anh ngủ rồi nữa. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không muốn tiếp lời, có điều nếu không nói thì chủ đề câu chuyện sẽ bị dẫn dắt về hướng Tô Kỳ muốn, cho nên Giang Tả mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Ở đây không ngắm trăng được, có phải nên làm một cái cửa sổ trên nóc nhà không? ͏ ͏ ͏
Tô kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Em đã xem qua rồi, có làm cửa sổ trên nóc nhà cũng không nhìn thấy được, trừ khi làm lớn một chút, nhưng mà đặt cửa sổ lớn lại không có cảm giác an toàn, cứ như sẽ bị nhìn thấy hết, không hay lắm. ͏ ͏ ͏
Cho nên, cứ kín đáo một chút ngủ vẫn tốt hơn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn trần nhà, thực tế chỗ này rất tối, ánh trăng không chiếu đến. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ngồi trước mặt Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Anh không nhìn em một chút sao? Vậy mới biết được chỗ nào bị béo lên. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Ban nãy đã nhìn rồi, không béo, anh còn cảm thấy em gầy đó. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nằm xuống, gối đầu lên cánh tay Giang Tả, cười nói: ͏ ͏ ͏
- Hôm nay có xấu hổ không? Cái lúc trông thấy cảnh tượng anh hôn em ngày hôm đó ấy. ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Không nói đến chuyện này, chúng ta vẫn là bạn tốt. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ còn lâu mới để ý đến Giang Tả, cô nói tiếp: ͏ ͏ ͏
- Khi đó, anh ước gì được nhìn em nhiều thêm một cái, bây giờ thì nhìn chán rồi, có cho anh nhìn anh cũng không muốn nhìn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đang cố ý nói như vậy, tuyệt đối không thể mắc lừa. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ nói thêm: ͏ ͏ ͏
- Chúng ta mới bên nhau vài năm đã như vậy rồi, nếu như vài chục năm, có phải chạm anh cũng không muốn chạm vào em không? Khi đó em phải làm sao? ͏ ͏ ͏
Nói xong, cô giả vờ ấm ức. ͏ ͏ ͏
Giang Tả thở dài: ͏ ͏ ͏
- Thâu, thâu đêm, thế đã được chưa? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lập tức cười nói: ͏ ͏ ͏
- Hì hì, thật sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả vô lực: ͏ ͏ ͏
- Thật. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ tỏ vẻ đáng tiếc nói: ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà, em vẫn chưa hết kỳ kinh, không thể làm vậy. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cho nên, ngay từ đầu hắn đã bị lừa sao? ͏ ͏ ͏
Ngay lập tức Giang Tả sửng sốt: ͏ ͏ ͏
- Vậy, vừa rồi... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ rúc vào trong ngực Giang Tả, cười hì hì nói: ͏ ͏ ͏
- Vừa rồi không nhịn được muốn thưởng cho anh một cái, được rồi, ngủ thôi, thể chất của người tu luyện rất tốt, không sao đâu. ͏ ͏ ͏
Cho nên, một vài ngày tới Tô Kỳ thật sự chỉ có thể ngoan ngoãn ngủ? ͏ ͏ ͏
Cuối cùng, Giang Tả bất đắc dĩ, ôm lấy Tô Kỳ, đi ngủ. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 978Rạng sáng ngày hôm sau, Tô Kỳ đã dậy rồi, vừa dậy cô đã đánh thức Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Giang Tả mở mắt ra hỏi: ͏ ͏ ͏
- Lại sao nữa? ͏ ͏ ͏
Lúc này Tô Kỳ đang mặc một chiếc váy ngủ hơi ngắn, cô nói: ͏ ͏ ͏
- Nhanh nào, nhanh bế em một cái, thử xem em có nhẹ đi không. ͏ ͏ ͏
Giang Tả bất đắc dĩ: ͏ ͏ ͏
- Vậy sao tối qua em không trực tiếp cân thử, sau đó sáng nay lại cân lại? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Anh là chồng em, hay cái cân là chồng em? ͏ ͏ ͏
- Cái cân cảm thấy em nhẹ thì có tác dụng gì? ͏ ͏ ͏
- Để anh cảm thấy em nhẹ mới có ý nghĩa. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lý luận này, rất hùng hồn. ͏ ͏ ͏
Hùng hồn đến mức Giang Tả không biết phải phản bác thế nào. ͏ ͏ ͏
- Em đang tranh luận với anh sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ chân thành nói: ͏ ͏ ͏
- Em đang bảo anh bế em. ͏ ͏ ͏
Được rồi, Giang Tả chỉ có thể đứng dậy bế Tô Kỳ lên, sau đó Tô Kỳ vòng tay ôm lấy cổ Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏
- Thế nào? Đã gầy chưa? ͏ ͏ ͏
Giang Tả không hề trả lời có lệ, mà suy nghĩ một lát, sau đó mới nói: ͏ ͏ ͏
- Đúng là nhẹ đi rất nhiều, em đã làm gì thế? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Bởi vì quần áo khiến người ta nặng hơn rất nhiều. ͏ ͏ ͏
Giang Tả tò mò: ͏ ͏ ͏
- Quần áo của người tu luyện rất nặng sao? ͏ ͏ ͏
Nếu như quần áo nặng, vậy thì chiến đấu thế nào? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Quần áo bình thường thì nhẹ, nhưng đồ của Thánh nữ thì tương đối nặng. ͏ ͏ ͏
Giang Tả tò mò: ͏ ͏ ͏
- Vì sao? ͏ ͏ ͏
- Thanh Vân sư thúc nói, vì thể hiện sự trang trọng của Thánh nữ, cho nên đã làm nặng một chút. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ tụt xuống, ngồi trước mặt Giang Tả, đợi đối phương buộc tóc cho mình. ͏ ͏ ͏
Trước đó Giang Tả đã học qua vài kiểu buộc tóc mới, cho nên hắn cũng muốn thử, sau đó hắn nhận ra không đẹp như hắn nghĩ, cho nên lại sửa lại. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Thử kiểu mới à? ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Ừ, trước đó đã cố ý xem. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy sao lại phải buộc lại? ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Buộc không được đẹp. ͏ ͏ ͏
- Đẹp mà, đẹp mà, chỉ cần anh buộc đều đẹp hết. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ngửa đầu ra sau, nhìn Giang Tả nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn về phía ngực Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
- Hở hết rồi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không thèm để ý chút nào: ͏ ͏ ͏
- Trước mặt anh không gọi là hở, mà là quyến rũ. ͏ ͏ ͏
- Được rồi, dậy thôi, ra ngoài ăn một chút đi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lấy quần áo đưa cho Tô Kỳ, để cô bớt ở đây nói cái gì quyến rũ hay hở hang. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Lúc đi trên đường phố của thị trấn Xuyên Hà, Tô Kỳ giật mình nói: ͏ ͏ ͏
- Em vừa nhận được tin tức, nói rằng Thiên Tinh động phủ đã kết thúc rồi, chuyện này quá nhanh nhỉ? ͏ ͏ ͏
Em mới vắng mặt có hai ngày. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lơ đễnh trả lời: ͏ ͏ ͏
- Dù sao em cũng không đi, cần gì phải kinh ngạc. ͏ ͏ ͏
Tô kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Vốn dĩ em định đưa anh đi trải sự đời đó, xem ra không có hy vọng rồi, cũng không biết do ai đã khiến nó thành ra như vậy. ͏ ͏ ͏
Nghe nói có một người lợi hại, trực tiếp đánh xuyên thủng cả động phủ rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nói gì, lần này không liên quan gì đến hắn, cũng không phải do hắn đánh thủng, hơn nữa, hắn cũng là người ra sân cuối cùng, nếu như hắn không xuất hiện, khả năng còn đánh nhau ác liệt hơn. ͏ ͏ ͏
Dù sao chuyện này cũng không liên quan gì đến hai người, cho nên Tô Kỳ không thảo luận nhiều nữa, mà nói: ͏ ͏ ͏
- Đám Hồng Thự vẫn còn ở chỗ ông chủ bán đậu phụ đó, không biết bọn chúng có gây thêm phiền phức cho ông ta không. ͏ ͏ ͏
Bởi vì muốn đi tiếp nhận khảo nghiệm cho kịp giờ, cho nên không thể mang theo đám Hồng Thự. ͏ ͏ ͏
Bởi vậy đã để chúng nó ở lại cửa hàng đậu phụ rồi. ͏ ͏ ͏
Chỉ là khi Tô Kỳ đến cửa hàng, cô lập tức sững sờ: ͏ ͏ ͏
- Cái gì? Hồng Thự và Đoạn Kiều đã bị sư tỷ mang đi rồi? ͏ ͏ ͏
Đây là tin tức đầu tiên Tô Kỳ nghe được khi đến cửa hàng đậu phụ. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng Tô Kỳ có chút kinh ngạc, nhưng Giang Tả lại không quan tâm, bị chị Tĩnh Nguyệt mang đi, còn có thể đi đâu được? ͏ ͏ ͏
Đi trêu chọc con rùa đen kia chứ đi đâu. ͏ ͏ ͏
Rõ ràng Tô Kỳ cũng biết điều ấy, cô quay đầu nhìn về phía Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhún vai: ͏ ͏ ͏
- Cơm nước xong xuôi rồi đi, dù sao cũng không phải là chưa từng xảy ra chuyện này. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ suy nghĩ một lát, cũng đồng ý với ý kiến của Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Lúc này, tại Thánh Thú hồ. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt ngồi trên sườn núi, trong tay cầm một cái cần câu. ͏ ͏ ͏
Bên cạnh là Đoạn Kiều, trên tay nó cũng đang cầm cần câu cá. ͏ ͏ ͏
Có điều mồi câu của hai người không giống nhau, một kẻ dùng Hồng Thự làm mồi thả câu trên không trung, một kẻ thả lưỡi câu xuống dưới nước. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Huyền Vũ tiền bối, đã giao hẹn trước rồi, không được để sủng vật nhỏ của ngài đánh lén. ͏ ͏ ͏
Kình Ngư vẫn luôn trốn dưới đấy hồ, ở trong đó ảnh hưởng của nó mới hạ xuống mức thấp nhất. ͏ ͏ ͏
Chỉ cần có người quen đến, nó đều trốn vào đó, nếu không sẽ dễ dàng ngộ thương bọn họ. ͏ ͏ ͏
Tiểu Kình Ngư không mắc câu, Tĩnh Nguyệt cũng không dám đến đó, con Kình Ngư này bị hao tổn tinh thần, trong thời gian ngắn không có nguy cơ tử vong. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà hao tổn tinh thần cũng rất khó chịu. ͏ ͏ ͏
Đáp lại lời của Tĩnh Nguyệt, mặt hồ vẫn yên ả, không có bất kỳ phản ứng nào. ͏ ͏ ͏
Có lẽ là chấp nhận. ͏ ͏ ͏
Còn Hồng Thự đang lạnh run trên không trung. ͏ ͏ ͏
Nó không hiểu được, tại sao khi thức dậy, nó lại ở chỗ này rồi? ͏ ͏ ͏
- Cạc, cạc? ͏ ͏ ͏
Có lẽ là đang cầu cứu. ͏ ͏ ͏
Có điều không ai để ý đến nó cả. ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều cũng chuyên tâm câu cá, cái hồ này vô cùng đặc biệt, nó cảm thấy sẽ dễ dàng câu được thứ tốt. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt tò mò nhìn Đoạn Kiều: ͏ ͏ ͏
- Ngươi đang câu cá? Thân thể ngươi nhỏ như vậy, nếu lỡ câu phải thứ gì lớn, thì phải làm sao? ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều nói: ͏ ͏ ͏
- Không biết, năng lực của ta có hạn, không câu được thứ gì lớn đâu. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏